Roran mở mắt, trừng trừng nhìn vạt vải buông thỏng trên đầu.
Ánh sáng xám xuyên qua lều, làm đồ vật nhuốm màu nhợt nhạt. Roran rùng mình. Tấm chăn đã rơi xuống ngang hông làm thân trên anh phơi trong gió đêm lạnh lẽo. Khi kéo chăn lên, anh mới nhận ra Katrina không còn bên cạnh.
Nhìn cô đang ngồi bên cửa lều, khoác tấm áo choàng, tóc xõa ngang lưng, mắt ngước lên trời; cổ họng Roran như nghẹn lại.
Kéo theo tấm chăn, anh đến ngồi bên Katrina, choàng tay quanh vai cô. Katrina dựa vào anh. Đầu và vai cô làm ngực anh ấm áp. Anh hôn lên trán cô, rồi cùng cô lẳng lặng ngắm sao, lắng nghe nhịp thở của cô đều đều, âm thanh duy nhất gần gụi anh trong cái thế giới đang say ngủ.
Một lúc sau, Katrina thì thầm:
- Hình dạng những chòm sao ở đây cũng khác, anh thấy không?
Anh nhấc tay, ôm eo cô và cảm thấy bụng cô đã hơi lớn.
- Ờ, nhưng sao em tỉnh giấc vậy?
Mắt long lanh nhìn anh, cô nói:
- Em suy nghĩ. Nghĩ về anh, nghĩ về chúng ta... Nghĩ đến tương lai của chúng mình. Bây giờ chúng mình đã cưới nhau, anh định làm gì để lo cho em và con?
Anh mỉm cười:
- Đó là chuyện làm em lo nghĩ? Chúng ta có đủ vàng để không phải lo đói nữa. Ngoài ra, Varden sẽ luôn lo cái ăn chỗ ở cho anh em của Eragon. Thậm chí, nếu có chuyện gì xảy ra cho anh, họ cũng sẽ chăm sóc em và con chúng ta.
- Dạ, nhưng... anh định làm gì?
Bối rối, Roran tìm trên mặt cô nguyên nhân làm cô lo lắng:
- Anh sẽ giúp Eragon kết thúc cuộc chiến tranh này, để chúng ta có thể trở lại thung lũng Palancar, ổn định cuộc sống, không còn phải lo sợ tụi lính kéo lê chúng ta tới Uru'baen nữa. Anh có thể làm gì khác được?
- Vậy là anh sẽ chiến đấu bên Varden?
- Em biết rồi mà.
- Nếu hôm nay Nasuada cho phép, anh đã cùng họ chiến đấu rồi?
- Phải.
- Còn con chúng ta thì sao? Một đoàn quân lâm trận không là nơi để nuôi dạy một đứa trẻ.
- Katrina, chúng ta không thể chạy trốn triều đình. Nếu Varden thất bại, Galbatorix sẽ lùng sục để giết chúng ta, giết con của chúng ta. Và anh nghĩ, Varden không thể chiến thắng nếu mọi người không dốc hết tâm can giúp họ.
Cô đặt một ngón tay lên môi anh:
- Anh là tình yêu duy nhất của em. Không người đàn ông nào khác chiếm được tim em. Em sẽ làm tất cả những gì có thể để anh nhẹ gánh. Em nấu nướng, may vá áo quần, lau chùi bộ giáp cho anh... Nhưng ngay sau khi sinh, em sẽ đi khỏi đoàn quân này.
- Đi! Em mất trí rồi! Đi đâu?
- Tới Dauth chẳng hạn. Còn nhớ phu nhân Alarice đã dành cho chúng ta một nơi ẩn trú không? Vẫn còn mấy người làng chúng ta sống tại đó, em không một mình đâu.
- Nếu em nghĩ anh sẽ để em và đứa con sơ sinh của chúng ta lang thang qua Alagaesia thì...
- Anh đừng la lớn thế.
- Anh không...
- Có. Anh mới la đó.
Nắm chặt hai bàn tay Roran đặt lên ngực mình, Katrina nói:
- Ở đây không an toàn. Nếu chỉ hai chúng ta, em có thể chấp nhận hiểm nguy, nhưng không thể để con chúng ta chết được. Em yêu anh, yêu anh vô cùng, Roran. Nhưng phải đặt con chúng ta trước tất cả những gì chúng ta muốn cho bản thân mình. Nếu không, chúng ta không xứng đáng được gọi là cha mẹ.
Mắt cô nhòa lệ, và Roran cảm thấy mắt mình ươn ướt.
- Dù sao, chính anh là người đã khuyên em đi khỏi làng, vào ấn trốn trong núi Spine khi quân triều đình tấn công Carvahall. Chuyện này có khác gì đâu.
Thị giác mờ đi, những ngôi sao như bơi lội trước mặt Roran:
- Thà anh mất một cánh tay còn hơn phải xa em lần nữa.
Katrina lặng lẽ khóc làm toàn thân Roran run rẩy:
- Em cũng đâu muốn xa anh.
Vòng tay xiết chặt hơn, vừa đu đưa cô, Roran vừa ghé sát tai cô thì thầm:
- Thà anh mất một cánh tay còn hơn phải xa em, nhưng thà anh chết còn hơn để kẻ nào làm em và con đau khổ. Nếu em định đi, thì hãy đi lúc này, vì vẫn còn dễ dàng cho em. Không. Em muốn Gertrude làm bà đỡ cho em. Em chỉ tin tưởng mình bà ấy. Ngoài ra, nếu có gì khó khăn, ở đây còn có những pháp sư giàu kinh nghiệm để chữa trị.
- Không có gì nguy hiểm đâu. Ngay sau khi con chúng ta ra đời, em sẽ tới Aberon, đừng đến Dauth, rất có thể Aberon ít bị tấn công hơn. Nhưng nếu Aberon trở nên quá nguy hiểm, em tới núi Beor, sống với người lùn. Và nếu Galbatorix tấn công người lùn, em có thể đến sống với thần tiên trong Du Weldenvarden...
- Và nếu Galbatorix tấn công Du Weldenvarden, em sẽ lên mặt trăng và nuôi dạy con giữa những linh hồn trên thiên đàng...
- Và họ sẽ cúi đầu, tôn em làm nữ hoàng, vì em xứng đáng như vậy.
Cô ép sát người vào Roran hơn.
Hai người ngồi ngắm cho đến khi từng ngôi sao lần lượt biến khỏi bầu trời, nhạt nhòa dần trong nguồn ánh sáng tỏa ra từ hướng đông. Khi chỉ còn lại ngôi sao mai, Roran lên tiếng hỏi:
- Em biết gì không?
- Chuyện gì?
- Anh vừa chợt tin chắc rằng, chúng ta sẽ tiêu diệt tới tên lính cuối cùng của Galbatorix, chiếm tất cả những thành phố của triều đình, đánh bại Murtagh và Thorn, chặt đầu Galbatorix và con rồng phản bội của lão trước khi em sinh con. Vậy là, em sẽ không cần phải đi đâu nữa.
Im lặng một lúc, Katrina khẽ nói:
- Nếu anh làm được như thế, em sẽ vô cùng hạnh phúc.
Hai người vừa định quay vào giường, từ bầu trời mờ sáng, một con thuyền nhỏ xíu đan bằng cỏ khô xuất hiện. Con thuyền lượn trước lều, dập dềnh trên làn sóng không khí vô hình, và rõ ràng như đang nhìn hai người bằng mũi thuyền hình đầu rồng. Roran và Katrina đều sững sờ.
Như một sinh vật sống, con thuyền lao qua đường trước căn lều, rồi vút lên, lượn vòng, đuổi theo một con bướm đêm. Khi con bướm chạy thoát, con thuyền lượn lại căn lều, chập chờn trước mặt Katrina chỉ vài phân.
Trước khi Roran kịp quyết định chộp bắt, con thuyền quay mũi, bay thẳng về hướng ngôi sao mai, biến vào đại dương vô tận của bầu trời, để lại hai người ngơ ngác nhìn theo.
Ánh sáng xám xuyên qua lều, làm đồ vật nhuốm màu nhợt nhạt. Roran rùng mình. Tấm chăn đã rơi xuống ngang hông làm thân trên anh phơi trong gió đêm lạnh lẽo. Khi kéo chăn lên, anh mới nhận ra Katrina không còn bên cạnh.
Nhìn cô đang ngồi bên cửa lều, khoác tấm áo choàng, tóc xõa ngang lưng, mắt ngước lên trời; cổ họng Roran như nghẹn lại.
Kéo theo tấm chăn, anh đến ngồi bên Katrina, choàng tay quanh vai cô. Katrina dựa vào anh. Đầu và vai cô làm ngực anh ấm áp. Anh hôn lên trán cô, rồi cùng cô lẳng lặng ngắm sao, lắng nghe nhịp thở của cô đều đều, âm thanh duy nhất gần gụi anh trong cái thế giới đang say ngủ.
Một lúc sau, Katrina thì thầm:
- Hình dạng những chòm sao ở đây cũng khác, anh thấy không?
Anh nhấc tay, ôm eo cô và cảm thấy bụng cô đã hơi lớn.
- Ờ, nhưng sao em tỉnh giấc vậy?
Mắt long lanh nhìn anh, cô nói:
- Em suy nghĩ. Nghĩ về anh, nghĩ về chúng ta... Nghĩ đến tương lai của chúng mình. Bây giờ chúng mình đã cưới nhau, anh định làm gì để lo cho em và con?
Anh mỉm cười:
- Đó là chuyện làm em lo nghĩ? Chúng ta có đủ vàng để không phải lo đói nữa. Ngoài ra, Varden sẽ luôn lo cái ăn chỗ ở cho anh em của Eragon. Thậm chí, nếu có chuyện gì xảy ra cho anh, họ cũng sẽ chăm sóc em và con chúng ta.
- Dạ, nhưng... anh định làm gì?
Bối rối, Roran tìm trên mặt cô nguyên nhân làm cô lo lắng:
- Anh sẽ giúp Eragon kết thúc cuộc chiến tranh này, để chúng ta có thể trở lại thung lũng Palancar, ổn định cuộc sống, không còn phải lo sợ tụi lính kéo lê chúng ta tới Uru'baen nữa. Anh có thể làm gì khác được?
- Vậy là anh sẽ chiến đấu bên Varden?
- Em biết rồi mà.
- Nếu hôm nay Nasuada cho phép, anh đã cùng họ chiến đấu rồi?
- Phải.
- Còn con chúng ta thì sao? Một đoàn quân lâm trận không là nơi để nuôi dạy một đứa trẻ.
- Katrina, chúng ta không thể chạy trốn triều đình. Nếu Varden thất bại, Galbatorix sẽ lùng sục để giết chúng ta, giết con của chúng ta. Và anh nghĩ, Varden không thể chiến thắng nếu mọi người không dốc hết tâm can giúp họ.
Cô đặt một ngón tay lên môi anh:
- Anh là tình yêu duy nhất của em. Không người đàn ông nào khác chiếm được tim em. Em sẽ làm tất cả những gì có thể để anh nhẹ gánh. Em nấu nướng, may vá áo quần, lau chùi bộ giáp cho anh... Nhưng ngay sau khi sinh, em sẽ đi khỏi đoàn quân này.
- Đi! Em mất trí rồi! Đi đâu?
- Tới Dauth chẳng hạn. Còn nhớ phu nhân Alarice đã dành cho chúng ta một nơi ẩn trú không? Vẫn còn mấy người làng chúng ta sống tại đó, em không một mình đâu.
- Nếu em nghĩ anh sẽ để em và đứa con sơ sinh của chúng ta lang thang qua Alagaesia thì...
- Anh đừng la lớn thế.
- Anh không...
- Có. Anh mới la đó.
Nắm chặt hai bàn tay Roran đặt lên ngực mình, Katrina nói:
- Ở đây không an toàn. Nếu chỉ hai chúng ta, em có thể chấp nhận hiểm nguy, nhưng không thể để con chúng ta chết được. Em yêu anh, yêu anh vô cùng, Roran. Nhưng phải đặt con chúng ta trước tất cả những gì chúng ta muốn cho bản thân mình. Nếu không, chúng ta không xứng đáng được gọi là cha mẹ.
Mắt cô nhòa lệ, và Roran cảm thấy mắt mình ươn ướt.
- Dù sao, chính anh là người đã khuyên em đi khỏi làng, vào ấn trốn trong núi Spine khi quân triều đình tấn công Carvahall. Chuyện này có khác gì đâu.
Thị giác mờ đi, những ngôi sao như bơi lội trước mặt Roran:
- Thà anh mất một cánh tay còn hơn phải xa em lần nữa.
Katrina lặng lẽ khóc làm toàn thân Roran run rẩy:
- Em cũng đâu muốn xa anh.
Vòng tay xiết chặt hơn, vừa đu đưa cô, Roran vừa ghé sát tai cô thì thầm:
- Thà anh mất một cánh tay còn hơn phải xa em, nhưng thà anh chết còn hơn để kẻ nào làm em và con đau khổ. Nếu em định đi, thì hãy đi lúc này, vì vẫn còn dễ dàng cho em. Không. Em muốn Gertrude làm bà đỡ cho em. Em chỉ tin tưởng mình bà ấy. Ngoài ra, nếu có gì khó khăn, ở đây còn có những pháp sư giàu kinh nghiệm để chữa trị.
- Không có gì nguy hiểm đâu. Ngay sau khi con chúng ta ra đời, em sẽ tới Aberon, đừng đến Dauth, rất có thể Aberon ít bị tấn công hơn. Nhưng nếu Aberon trở nên quá nguy hiểm, em tới núi Beor, sống với người lùn. Và nếu Galbatorix tấn công người lùn, em có thể đến sống với thần tiên trong Du Weldenvarden...
- Và nếu Galbatorix tấn công Du Weldenvarden, em sẽ lên mặt trăng và nuôi dạy con giữa những linh hồn trên thiên đàng...
- Và họ sẽ cúi đầu, tôn em làm nữ hoàng, vì em xứng đáng như vậy.
Cô ép sát người vào Roran hơn.
Hai người ngồi ngắm cho đến khi từng ngôi sao lần lượt biến khỏi bầu trời, nhạt nhòa dần trong nguồn ánh sáng tỏa ra từ hướng đông. Khi chỉ còn lại ngôi sao mai, Roran lên tiếng hỏi:
- Em biết gì không?
- Chuyện gì?
- Anh vừa chợt tin chắc rằng, chúng ta sẽ tiêu diệt tới tên lính cuối cùng của Galbatorix, chiếm tất cả những thành phố của triều đình, đánh bại Murtagh và Thorn, chặt đầu Galbatorix và con rồng phản bội của lão trước khi em sinh con. Vậy là, em sẽ không cần phải đi đâu nữa.
Im lặng một lúc, Katrina khẽ nói:
- Nếu anh làm được như thế, em sẽ vô cùng hạnh phúc.
Hai người vừa định quay vào giường, từ bầu trời mờ sáng, một con thuyền nhỏ xíu đan bằng cỏ khô xuất hiện. Con thuyền lượn trước lều, dập dềnh trên làn sóng không khí vô hình, và rõ ràng như đang nhìn hai người bằng mũi thuyền hình đầu rồng. Roran và Katrina đều sững sờ.
Như một sinh vật sống, con thuyền lao qua đường trước căn lều, rồi vút lên, lượn vòng, đuổi theo một con bướm đêm. Khi con bướm chạy thoát, con thuyền lượn lại căn lều, chập chờn trước mặt Katrina chỉ vài phân.
Trước khi Roran kịp quyết định chộp bắt, con thuyền quay mũi, bay thẳng về hướng ngôi sao mai, biến vào đại dương vô tận của bầu trời, để lại hai người ngơ ngác nhìn theo.
/240
|