Hè lú~ cả nhà! xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi Chap cuối này!
Bây giờ vào tập cuối nào...................... Let's Go
(*) Chap này, Au sẽ đổi cách gọi ChanYeol nha, thay vì sẽ gọi bằng "cậu" nhưng sẽ chuyển thành "anh"
---------------------------------------------------------------------
Miệng BaekHyun ú ớ vài ba tiếng nếu nghe rõ thì "anh Luhan đang ở đó!"
- Hãy dắt anh theo, tuy anh không làm được gì. Nhưng anh có thể là bia đỡ đạn cho em hoặc hãy dùng anh làm bất cứ thứ gì mà em muốn!
Cái giọng nói vừa trầm, vừa khàn đặc nhẹ nhàng bay khẽ lọt vào đôi tai bé xinh của BaekHyun
- Cậu chắc chứ? Không hối hận?
-Ừ, Park ChanYeol này sẽ không hối hận!
Lời tuyên bố hãi hùng ấy chợt làm sáng bừng một con người. Bấy lâu nay BaekHyun cậu đã hiểu lầm tấm chân tình mà ChanYeol dành cho cậu mấy rồi
Nhưng không phải lúc nào yêu thương cũng phải là ở bên nhau mới gọi là tấm chân tình thực sự. Mà đôi lúc phải chọn lìa xa để bảo vệ người mà mình yêu thương.
BaekHyun nhanh như chóp, cậu dùng lực nơi bàn tay phải đánh vào sau gáy của anh là anh bất tĩnh
Anh ngã xuống bên đường nhưng đôi mắt vẫn còn mở ti hí mơ hồ nhìn vào Baekhyun, miệng mấp máy như muốn nói gì nhưng cơn mê đã làm anh dần dần đi vào giấc ngủ
- Xin lỗi cậu ChanYeol à! đừng theo tôi chỉ mình tôi gặp nguy hiểm là đủ rồi
---------------------------------------------------
Tại Căn nhà hoang
Cánh cửa chợt bị lực bật tung ra một cú thật mạnh, đằng sau cánh cửa dần hé mở là một dáng người mảnh khảnh đứng đó và đang từ từ tiến lại.
Không lâu sau đó cậu đã trở thành một miếng mồi ngon của bao nhiêu con ma khát máu đang đưa ánh mắt thèm khát nhìn vào cậu.
- LuHan hyung đang ở đâu? - Baekhyun gào lên
- Mày yên tâm, anh của mày vẫn còn sống - Một tên tay sai cười điểu
Baekhyun lao vào đám người rùng rợn phía trước, trên tay cậu cầm một thanh sắc nhọn hình trụ nhỏ. Đó là một phương pháp cổ xưa dùng để chống lại ma cà rồng bằng cách đâm thanh sắc nhọn ấy vào tim người nhiễm bệnh, đó là cách tốt nhất để có thể tiêu diệt loài khát máu này.
Thoáng chốc cậu đã xử gọn 5 tên chỉ với một nhát đâm vào tim của từng người.
Nhưng bất chợt đằng sau vai cậu có cái gì đó đau điếng khiến Baekhyun nghiến chặt răng, không ngừng dùng tay bóp mạnh vào cổ mình. Đau như đang rơi tõm xuống địa ngục vậy. Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra?
Một mũi vắc-xin đang được vào người cậu, một dung dịch đặc sánh màu vàng đang từ từ đi vào trong từng mạch máu cậu. Thứ chất lỏng đó tràn vào từng mảng khí nơi cơ thể, đi đến đâu làm tê dại chỗ đó, khiến cho BaekHyun mất dần sức lực cậu ngã xuống nền nhà. Mắt đờ đẫn, miệng vẫn không ngừng gào thét trong những hơi thở yếu ớt
- LuHan hyung đang ở đâu? Anh trai của tao đang ở đâu?
Lúc này BaekHyun chẳng còn tí sức lực nào để vung vẫy cả, chỉ nằm yếu ớt dưới sàn. Còn tên đó hắn ta khom người xuống rồi xách một chân cậu kéo đi xềnh xệch một quãng dài dưới sàn
Đến một căn phòng nhỏ tối om và nặc mùi máu tanh, hắn ta ném cậu vào đó một cú thật mạnh. Khiến cho Baekhyun văng mạnh người vào bước tường, rồi nằm dài trên nền sàn lạnh lẽo
Tên tay sai liền cầm thanh sắc vừa lấy được trong tay của Baekhyun đưa cho chủ nhân của hắn, thanh sắc đã nhuộm đầy máu đỏ. Hắn ta cầm lấy thanh sắc rồi chăm chú nhìn, khóe miệng chợt nhếch lên một nụ cười khinh bỉ
- Cũng lâu rồi ta mới thấy cái này đấy, đây là phương pháp dùng để chống lại những kẻ nhiễm bệnh
- Giờ tao ở đây rồi. Vậy, hãy giết tao và để anh trai của tao đi đi - giọng xen lẫn với hơi thở trông rất khó khăn
Một nụ cười khinh bỉ lại được vẻ trên gương mặt giả tạo của hắn. trông mới ghê tõm làm sao, hắn ta tiến vài bước về chiếc ghế đang trói buộc một người con trai với dáng người ủy khuất rồi dùng tay kéo nhẹ miếng keo ở miệng
- Tại sao em lại đến đây?
- Hyung à! Đừng lo. Em sẽ không sao đâu
- Byun Baekhyun! - LuHan hyung khóc nấc gọi tên đứa em tội nghiệp của mình
- giờ thì hãy để anh trai của tao được sống, nếu không tao sẽ đâm thứ đó vào tim mày
Ánh mắt nơi baekhyun trở nên thật nguy hiểm, cậu đe dọa hắn bằng giọng vô cùng đáng sợ, và tạo cho mình một cú nhếch môi
Anh thực sự không muốn nhìn thấy thằng em trai mình chết ở cái nơi này. Đôi mắt anh không ngừng cay cay va thoáng đã ngưng đọng thành từng dòng lăn dài trên má
Hắn ta tiến từng bước, từng bước một đến chỗ Baekhyun, tiếng bước chân nện mạnh xuống sàn, thật đáng sợ. Hắn ta giơ thanh sắc lên định đâm vào người cậu
cái chết là gì chứ? Có đáng sợ như loài người đã từng nghỉ?
Một ma lực nào đó đã khiến ông ta không thể nào đâm thứ ấy vào người đang che chắn cho cậu. Đó là người mà ông yêu thương nhất cuộc đời. Dẫu cho miệng luôn nói đó là thằng con trai hoang, nó là gì mà ông phải quan tâm,nhưng kì thực nó là đứa con mà ông tin tưởng và yêu thương nhất.
- Tránh ra - hắn hét lớn vào ChanYeol
- Không, ông không có quyền giết cậu ấy - ChanYeol cũng thét lên đầy đau khổ và đanh thép với hắn
Mắt hắn ta tự dưng lại long lanh dưới đôi mắt xanh của một ma cà rồng, những giọt nước làm cho đôi mắt trở nên dịu lại.
Bất giác ông ta nắm mạnh lấy cổ áo anh rồi quăng một cú thật mạnh ra xa. ChanYeol bay thẳng vào kệ tủ gần đó, bụng đập mạnh phải cạnh tủ. Đau đến chết người chỉ biết ôm chầm lấy bụng trong hơi thở đang dần kiệt lực
- Con đáng ra phải biến mất đi, tại sao lại đến đây?
- Ba... Hãy dừng lại đi - ChanYeol đau đớn
Nhưng mặt ông ta chẳng có tí gì gọi là thay đổi
- Đừng dính líu gì đến ta nữa. Bây giờ con là kẻ thù của ta - Ông ta nói chậm rãi từng chữ khiến cho ChanYeol càng như thắt lại trong tuyệt vọng
Trong lúc ông ta nói chuyện thì BaekHyun cố gắng tự mình bò dậy, cậu lấy trong túi ra một ống vắc Xin nhỏ được đựng trong một ống tiêm bằng kim loại
Rồi từ từ tiến lại chỗ hắn, ánh mắt thận trọng nhìn vào chanyeol
Một bước, hai bước....
Và một cú đột kích
Cậu đâm ngay vắc xin vào người hắn nhưng sao tim cậu cũng lại đớn đau đến thế, chỉ có thể bấu thật mạnh vào tim mình
Hắn như đánh hơi được Baekhyun đang đứng sau lưng mình ông ta xoay lại dùng thanh sắc đâm mạnh vào tim baekhyun và đồng thời cũng bị cậu bom thứ chất lỏng đặc sánh đó vào người
Cả hai người họ miệng vẫn ú ớt không thể nói ra được gì rồi cứ thế mà ngã vụt xuống sàn
BaekHyun nhăn nhó trong cơn đau nơi quả tim bị tổn thương, cậu bịt vết thương lại. Nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra, máu đỏ lòm chảy thành từng dòng trên người BaekHyun thoáng đã ướt cả áo sơ mi trắng
Chanyeol và LuHan chứng kiến cảnh này vô cùng lo lắng và hoạng loạn, Chanyeol không còn tí sức lực nào nên cố lếch lại gần chỗ Luhan rồi cố mở trói cho anh
Sau khi LuHan hyung được tự do không còn ràng buộc trên cái ghế chết tiệt đó, anh cũng không quên giúp đỡ Chanyeol bằng cách đỡ cậu chạy thật nhanh đến chỗ BaekHyun.
Baekhyun nằm đó, khắp người toàn là máu nhưng đôi mắt tinh anh vẫn không ngừng nhìn về phía Chanyeol và LuHan.
Đến khi hai người họ đến gần Baekhyun, cậu mới nhất cánh tay trông mệt mỏi, bàn tay run rẩy còn đôi môi vẫn không ngừng run run lên
- Anh có nhớ điều thứ 100 mà em viết trong quyển sổ 100 điều mà em cần làm trước khi chết là gì không? - Baekhyun nhè nhẹ hỏi
- Anh nhớ chứ
ChanYeol cầm lấy đôi tay nhỏ dính đầy máu nước mắt vẫn không chảy thành dòng, ướt đẫm đôi gò má
- Chanyeol đừng chạm vào em, máu của em nếu anh tiếp xúc sẽ bị nhiễm bệnh đó. Mau tránh xa em ra
Baekhyun cố dùng tay đẩy ChanYeol ra khỏi người mình một cách yếu ớt
Nghe Baekhyun nói, anh lại càng nắm thật chặt bàn tay cậu. Nhiễm bệnh có là gì chứ? Nếu được anh cũng muốn trở thành một con ma cà rồng để bảo vệ cậu, nhất là vào những lúc này nhưng chẳng làm được gì cho người con trai đang dần mất đi sức mạnh, nằm dài trong đau đớn dưới nền sàn lạnh buốt này
LuHan hyung cũng vậy chẳng thể nói được câu nào ngoài chỉ ngồi kế bên mà khóc ngất lên trong đau khổ. Có lẽ không ai có thể hiểu tình trạng lúc này của baekhyun như anh cả. Bản thân một con ma cà rồng khi bị thanh sắc nhọn đâm vào tim thì chỉ còn một con đường là chết. Dù là súng đạn, hay bất cứ thứ nào có khả năng sát hại người khác cũng không thể làm gì được một con ma cà rồng nhưng thanh sắc ấy có thể làm tất cả kể cả việc giết chết một con ma cà rồng đáng thương, tội nghiệp là Baekhyun
BaekHyun nắm mạnh thật chặt lấy thanh sắc rồi nhắm mắt lại rút nhanh nó ra. Vật nhọn đó vừa rút ra tức thì máu không ngừng đua nhau tuôn ào ạt khiến Chanyeol không ngừng hoảng hốt. Anh vội lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay rồi bịt vào chỗ bị thương nơi tim của cậu
- Hyung à! Em xin lỗi vì không giữ được lời hứa với hyung. Hyung tha lỗi cho em
- Ba mẹ à! Con đã chính tay giết chết hắn rồi, ba mẹ thấy con tài giỏi chứ? Con đã làm được rồi ba mẹ
Baekhyun cố nói trong nước mắt trong khi hơi thở một ngày một yếu đi, khóe môi lại vẽ một nụ cười. lâu lâu lại rỉ vào khoang miệng những giọt nước mặn đắng từ khóe mi khi ngừng tuôn ra
----------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau trên sân thượng tòa nhà của Bệnh viện Seoul
bầu trời hừng sáng nhưng vẫn còn tối, Seoul như mặc cho mình một chiếc áo nữa mờ ảo nữa sáng sủa, ánh bình minh vẫn chưa xuất hiện
Điều thứ 100 mà baekhyun muốn làm đó là "muốn cùng người mình yêu ngắm bình minh"
Ừ thì ngắm bình minh. Chỉ là một thứ đơn giản thôi mà tại sao lại phải ao ướt và cần làm trước khi chế chứ?
Bởi, ma cà rồng không thể tiếp xúc với ánh nắng lúc rạng sáng, nó sẽ làm cho da bong lên thành từng mảnh và chảy máu, nếu đôi mắt vô tình bị ánh bình minh chiếu vào tự dưng sẽ trở nên đỏ rực và dần dần tan biến vào không trung
Chanyeol ngồi trên bực cao của sân thượng rộng lớn, tay đang ôm một người con trai với gương mặt trắng bệnh khắp người đầy máu. nước mắt anh vẫn không ngừng tuôn ra trong đau đớn
- Đó là bầu trời của trước bình minh - Baekhyun yếu ớt mở mắt ra, các ngón tay khẽ cử động chỉ về phía bầu trời nhưng một lúc sau đôi mắt lại nhắm nghiền lại
- Hãy vào trong thôi! - Anh ôn nhu nói với cậu
-Đây là ước mơ muốn cuối cùng của em, em nghĩ rằng chết đi là việc... giống như mình đi nghỉ mát ở đâu đó vậy. Mới lúc nãy còn thấy giống như thế nhưng giờ em lại cảm thấy sợ - từng hơi thở càng lúc càng khó khăn
- Cái chết luôn là một việc đáng sợ chỉ có con người là luôn giả vờ là không thôi
Baekhyun lại cố gắng mở nhẹ mắt ra, đầu cậu khẽ lắc làm rung nhẹ đùi anh
- Không phải vậy, ý em là... Để lại ai đó đằng sau.. Mới đáng sợ. Em không thể ở cùng thế giới với người đó được, em không thể nhìn thấy gương mặt của người lúc lúc cười được. Em sẽ phải nhớ mãi mãi người đó
Cậu không biết tim anh bây giờ đau như thế nào đâu, đau đến mức anh mắt lấy nó ra cho nhẹ cười như lỡ lấy ra thì anh làm sao để bảo vệ cậu lúc này. Nghe từng lời cậu nói anh như vụn vỡ ra từng trăm mảnh, lúc này anh phải làm gì đây để giữ cậu ở lại bên mình. Điều đó thật không thể
- Anh sẽ theo chân em vào một ngày không xa đâu
Ánh mặt trời đang dần lộ diện, nó bắt đầu công việc thường ngày là chiếu sáng cho cả thế giới này, đó cũng là lúc baekhyun tự hủy diệt mình
Ánh bình minh chiếu nhẹ vào cổ cậu, lớp da chỗ đó dân bong tróc từng mảng da có vài vệt khói nhè nhẹ nhưng nóng ran từ chỗ đó bốc lên
anh thực sự không thể chịu đựng được nữa rồi nhưng vẫn cố kiềm ném, anh khẽ dùng tay che đi ánh nắng đó
Nhưng Baekhyun chỉ khẽ khàng nói trong hơi thở
- Em không sao. Kệ nó đi
Rồi cậu dùng tay kéo nhẹ tay anh xuống để vào tim mình mặc những vệt nắng chiếu vào người cậu, rồi cố gắng nói
- Nếu em biết tình yêu là như thế... thì em sớm gặp anh mới phải. Trong suốt quãng thời gian đó em lại không biết gì cả, thật là lãng phí
Anh bây giờ muốn hét lớn với cả thế giới này, anh không muốn mất đi cậu, anh phải làm gì đây. Anh lại cố vẽ cho mình một nụ cười trong nước mắt khẽ nói
- Nhưng có lẽ đó vẫn tốt hơn là không gặp được nhau. Chúng ta đang ở đây rồi mà
- Giống như chúng ta lại gặp nhau một lần nữa, chúng ta sẽ gặp nhau ở một nơi nào đó thôi, sẽ là như thế. Lần này em sẽ là người nhớ anh nhiều hơn
Đến lúc này đôi vai anh run lên bần bật, cổ họng như nghẹn ứ không thể thốt lên được lời nào chỉ biết tự cố trấn an bản thân rằng cậu sẽ không sao đâu mà, cậu sẽ ở lại với anh mà
- Nhất định anh sẽ tìm gặp được em ở một nơi nào đó
- Cảm ơn anh đã cho em sống như một con người, đối với em con người vui vẻ và ấm áp nhất thế gian này là anh.
Rồi cậu đưa mắt nhìn về phía bầu trời đang thêu dệt những tia nắng ấm áp
Và rồi... Đôi mắt từ từ khép mi lại, bàn tay đang giữ chặt tay anh ở tim mình cũng dần rơi xuống nền đất
Anh đau khổ hét lớn và không ngừng lay người cậu
- Baekhyun Em mau tỉnh lại đi! mau tỉnh lại đi...
---------------END------------
Cám ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ fic trong thời gian vừa qua. cám ơn rất nhiều *cuối đầu*
Vì đây là lần đầu mình viết nên còn mắc rất nhiều lỗi mong mọi người thông cảm bỏ qua nha!
--->Mong mọi người sẽ đón nhận đứa con tinh thần mới của mình nha "Longfic[ChanBaek] Tôi yêu Cậu bạn Cùng phòng"
Viết xong tự dưng thấy mình hơi ác với baekhyun oppa quá à! Xin lỗi oppa nhiều lắm!
Author: DanBii
Bây giờ vào tập cuối nào...................... Let's Go
(*) Chap này, Au sẽ đổi cách gọi ChanYeol nha, thay vì sẽ gọi bằng "cậu" nhưng sẽ chuyển thành "anh"
---------------------------------------------------------------------
Miệng BaekHyun ú ớ vài ba tiếng nếu nghe rõ thì "anh Luhan đang ở đó!"
- Hãy dắt anh theo, tuy anh không làm được gì. Nhưng anh có thể là bia đỡ đạn cho em hoặc hãy dùng anh làm bất cứ thứ gì mà em muốn!
Cái giọng nói vừa trầm, vừa khàn đặc nhẹ nhàng bay khẽ lọt vào đôi tai bé xinh của BaekHyun
- Cậu chắc chứ? Không hối hận?
-Ừ, Park ChanYeol này sẽ không hối hận!
Lời tuyên bố hãi hùng ấy chợt làm sáng bừng một con người. Bấy lâu nay BaekHyun cậu đã hiểu lầm tấm chân tình mà ChanYeol dành cho cậu mấy rồi
Nhưng không phải lúc nào yêu thương cũng phải là ở bên nhau mới gọi là tấm chân tình thực sự. Mà đôi lúc phải chọn lìa xa để bảo vệ người mà mình yêu thương.
BaekHyun nhanh như chóp, cậu dùng lực nơi bàn tay phải đánh vào sau gáy của anh là anh bất tĩnh
Anh ngã xuống bên đường nhưng đôi mắt vẫn còn mở ti hí mơ hồ nhìn vào Baekhyun, miệng mấp máy như muốn nói gì nhưng cơn mê đã làm anh dần dần đi vào giấc ngủ
- Xin lỗi cậu ChanYeol à! đừng theo tôi chỉ mình tôi gặp nguy hiểm là đủ rồi
---------------------------------------------------
Tại Căn nhà hoang
Cánh cửa chợt bị lực bật tung ra một cú thật mạnh, đằng sau cánh cửa dần hé mở là một dáng người mảnh khảnh đứng đó và đang từ từ tiến lại.
Không lâu sau đó cậu đã trở thành một miếng mồi ngon của bao nhiêu con ma khát máu đang đưa ánh mắt thèm khát nhìn vào cậu.
- LuHan hyung đang ở đâu? - Baekhyun gào lên
- Mày yên tâm, anh của mày vẫn còn sống - Một tên tay sai cười điểu
Baekhyun lao vào đám người rùng rợn phía trước, trên tay cậu cầm một thanh sắc nhọn hình trụ nhỏ. Đó là một phương pháp cổ xưa dùng để chống lại ma cà rồng bằng cách đâm thanh sắc nhọn ấy vào tim người nhiễm bệnh, đó là cách tốt nhất để có thể tiêu diệt loài khát máu này.
Thoáng chốc cậu đã xử gọn 5 tên chỉ với một nhát đâm vào tim của từng người.
Nhưng bất chợt đằng sau vai cậu có cái gì đó đau điếng khiến Baekhyun nghiến chặt răng, không ngừng dùng tay bóp mạnh vào cổ mình. Đau như đang rơi tõm xuống địa ngục vậy. Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra?
Một mũi vắc-xin đang được vào người cậu, một dung dịch đặc sánh màu vàng đang từ từ đi vào trong từng mạch máu cậu. Thứ chất lỏng đó tràn vào từng mảng khí nơi cơ thể, đi đến đâu làm tê dại chỗ đó, khiến cho BaekHyun mất dần sức lực cậu ngã xuống nền nhà. Mắt đờ đẫn, miệng vẫn không ngừng gào thét trong những hơi thở yếu ớt
- LuHan hyung đang ở đâu? Anh trai của tao đang ở đâu?
Lúc này BaekHyun chẳng còn tí sức lực nào để vung vẫy cả, chỉ nằm yếu ớt dưới sàn. Còn tên đó hắn ta khom người xuống rồi xách một chân cậu kéo đi xềnh xệch một quãng dài dưới sàn
Đến một căn phòng nhỏ tối om và nặc mùi máu tanh, hắn ta ném cậu vào đó một cú thật mạnh. Khiến cho Baekhyun văng mạnh người vào bước tường, rồi nằm dài trên nền sàn lạnh lẽo
Tên tay sai liền cầm thanh sắc vừa lấy được trong tay của Baekhyun đưa cho chủ nhân của hắn, thanh sắc đã nhuộm đầy máu đỏ. Hắn ta cầm lấy thanh sắc rồi chăm chú nhìn, khóe miệng chợt nhếch lên một nụ cười khinh bỉ
- Cũng lâu rồi ta mới thấy cái này đấy, đây là phương pháp dùng để chống lại những kẻ nhiễm bệnh
- Giờ tao ở đây rồi. Vậy, hãy giết tao và để anh trai của tao đi đi - giọng xen lẫn với hơi thở trông rất khó khăn
Một nụ cười khinh bỉ lại được vẻ trên gương mặt giả tạo của hắn. trông mới ghê tõm làm sao, hắn ta tiến vài bước về chiếc ghế đang trói buộc một người con trai với dáng người ủy khuất rồi dùng tay kéo nhẹ miếng keo ở miệng
- Tại sao em lại đến đây?
- Hyung à! Đừng lo. Em sẽ không sao đâu
- Byun Baekhyun! - LuHan hyung khóc nấc gọi tên đứa em tội nghiệp của mình
- giờ thì hãy để anh trai của tao được sống, nếu không tao sẽ đâm thứ đó vào tim mày
Ánh mắt nơi baekhyun trở nên thật nguy hiểm, cậu đe dọa hắn bằng giọng vô cùng đáng sợ, và tạo cho mình một cú nhếch môi
Anh thực sự không muốn nhìn thấy thằng em trai mình chết ở cái nơi này. Đôi mắt anh không ngừng cay cay va thoáng đã ngưng đọng thành từng dòng lăn dài trên má
Hắn ta tiến từng bước, từng bước một đến chỗ Baekhyun, tiếng bước chân nện mạnh xuống sàn, thật đáng sợ. Hắn ta giơ thanh sắc lên định đâm vào người cậu
cái chết là gì chứ? Có đáng sợ như loài người đã từng nghỉ?
Một ma lực nào đó đã khiến ông ta không thể nào đâm thứ ấy vào người đang che chắn cho cậu. Đó là người mà ông yêu thương nhất cuộc đời. Dẫu cho miệng luôn nói đó là thằng con trai hoang, nó là gì mà ông phải quan tâm,nhưng kì thực nó là đứa con mà ông tin tưởng và yêu thương nhất.
- Tránh ra - hắn hét lớn vào ChanYeol
- Không, ông không có quyền giết cậu ấy - ChanYeol cũng thét lên đầy đau khổ và đanh thép với hắn
Mắt hắn ta tự dưng lại long lanh dưới đôi mắt xanh của một ma cà rồng, những giọt nước làm cho đôi mắt trở nên dịu lại.
Bất giác ông ta nắm mạnh lấy cổ áo anh rồi quăng một cú thật mạnh ra xa. ChanYeol bay thẳng vào kệ tủ gần đó, bụng đập mạnh phải cạnh tủ. Đau đến chết người chỉ biết ôm chầm lấy bụng trong hơi thở đang dần kiệt lực
- Con đáng ra phải biến mất đi, tại sao lại đến đây?
- Ba... Hãy dừng lại đi - ChanYeol đau đớn
Nhưng mặt ông ta chẳng có tí gì gọi là thay đổi
- Đừng dính líu gì đến ta nữa. Bây giờ con là kẻ thù của ta - Ông ta nói chậm rãi từng chữ khiến cho ChanYeol càng như thắt lại trong tuyệt vọng
Trong lúc ông ta nói chuyện thì BaekHyun cố gắng tự mình bò dậy, cậu lấy trong túi ra một ống vắc Xin nhỏ được đựng trong một ống tiêm bằng kim loại
Rồi từ từ tiến lại chỗ hắn, ánh mắt thận trọng nhìn vào chanyeol
Một bước, hai bước....
Và một cú đột kích
Cậu đâm ngay vắc xin vào người hắn nhưng sao tim cậu cũng lại đớn đau đến thế, chỉ có thể bấu thật mạnh vào tim mình
Hắn như đánh hơi được Baekhyun đang đứng sau lưng mình ông ta xoay lại dùng thanh sắc đâm mạnh vào tim baekhyun và đồng thời cũng bị cậu bom thứ chất lỏng đặc sánh đó vào người
Cả hai người họ miệng vẫn ú ớt không thể nói ra được gì rồi cứ thế mà ngã vụt xuống sàn
BaekHyun nhăn nhó trong cơn đau nơi quả tim bị tổn thương, cậu bịt vết thương lại. Nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra, máu đỏ lòm chảy thành từng dòng trên người BaekHyun thoáng đã ướt cả áo sơ mi trắng
Chanyeol và LuHan chứng kiến cảnh này vô cùng lo lắng và hoạng loạn, Chanyeol không còn tí sức lực nào nên cố lếch lại gần chỗ Luhan rồi cố mở trói cho anh
Sau khi LuHan hyung được tự do không còn ràng buộc trên cái ghế chết tiệt đó, anh cũng không quên giúp đỡ Chanyeol bằng cách đỡ cậu chạy thật nhanh đến chỗ BaekHyun.
Baekhyun nằm đó, khắp người toàn là máu nhưng đôi mắt tinh anh vẫn không ngừng nhìn về phía Chanyeol và LuHan.
Đến khi hai người họ đến gần Baekhyun, cậu mới nhất cánh tay trông mệt mỏi, bàn tay run rẩy còn đôi môi vẫn không ngừng run run lên
- Anh có nhớ điều thứ 100 mà em viết trong quyển sổ 100 điều mà em cần làm trước khi chết là gì không? - Baekhyun nhè nhẹ hỏi
- Anh nhớ chứ
ChanYeol cầm lấy đôi tay nhỏ dính đầy máu nước mắt vẫn không chảy thành dòng, ướt đẫm đôi gò má
- Chanyeol đừng chạm vào em, máu của em nếu anh tiếp xúc sẽ bị nhiễm bệnh đó. Mau tránh xa em ra
Baekhyun cố dùng tay đẩy ChanYeol ra khỏi người mình một cách yếu ớt
Nghe Baekhyun nói, anh lại càng nắm thật chặt bàn tay cậu. Nhiễm bệnh có là gì chứ? Nếu được anh cũng muốn trở thành một con ma cà rồng để bảo vệ cậu, nhất là vào những lúc này nhưng chẳng làm được gì cho người con trai đang dần mất đi sức mạnh, nằm dài trong đau đớn dưới nền sàn lạnh buốt này
LuHan hyung cũng vậy chẳng thể nói được câu nào ngoài chỉ ngồi kế bên mà khóc ngất lên trong đau khổ. Có lẽ không ai có thể hiểu tình trạng lúc này của baekhyun như anh cả. Bản thân một con ma cà rồng khi bị thanh sắc nhọn đâm vào tim thì chỉ còn một con đường là chết. Dù là súng đạn, hay bất cứ thứ nào có khả năng sát hại người khác cũng không thể làm gì được một con ma cà rồng nhưng thanh sắc ấy có thể làm tất cả kể cả việc giết chết một con ma cà rồng đáng thương, tội nghiệp là Baekhyun
BaekHyun nắm mạnh thật chặt lấy thanh sắc rồi nhắm mắt lại rút nhanh nó ra. Vật nhọn đó vừa rút ra tức thì máu không ngừng đua nhau tuôn ào ạt khiến Chanyeol không ngừng hoảng hốt. Anh vội lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay rồi bịt vào chỗ bị thương nơi tim của cậu
- Hyung à! Em xin lỗi vì không giữ được lời hứa với hyung. Hyung tha lỗi cho em
- Ba mẹ à! Con đã chính tay giết chết hắn rồi, ba mẹ thấy con tài giỏi chứ? Con đã làm được rồi ba mẹ
Baekhyun cố nói trong nước mắt trong khi hơi thở một ngày một yếu đi, khóe môi lại vẽ một nụ cười. lâu lâu lại rỉ vào khoang miệng những giọt nước mặn đắng từ khóe mi khi ngừng tuôn ra
----------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau trên sân thượng tòa nhà của Bệnh viện Seoul
bầu trời hừng sáng nhưng vẫn còn tối, Seoul như mặc cho mình một chiếc áo nữa mờ ảo nữa sáng sủa, ánh bình minh vẫn chưa xuất hiện
Điều thứ 100 mà baekhyun muốn làm đó là "muốn cùng người mình yêu ngắm bình minh"
Ừ thì ngắm bình minh. Chỉ là một thứ đơn giản thôi mà tại sao lại phải ao ướt và cần làm trước khi chế chứ?
Bởi, ma cà rồng không thể tiếp xúc với ánh nắng lúc rạng sáng, nó sẽ làm cho da bong lên thành từng mảnh và chảy máu, nếu đôi mắt vô tình bị ánh bình minh chiếu vào tự dưng sẽ trở nên đỏ rực và dần dần tan biến vào không trung
Chanyeol ngồi trên bực cao của sân thượng rộng lớn, tay đang ôm một người con trai với gương mặt trắng bệnh khắp người đầy máu. nước mắt anh vẫn không ngừng tuôn ra trong đau đớn
- Đó là bầu trời của trước bình minh - Baekhyun yếu ớt mở mắt ra, các ngón tay khẽ cử động chỉ về phía bầu trời nhưng một lúc sau đôi mắt lại nhắm nghiền lại
- Hãy vào trong thôi! - Anh ôn nhu nói với cậu
-Đây là ước mơ muốn cuối cùng của em, em nghĩ rằng chết đi là việc... giống như mình đi nghỉ mát ở đâu đó vậy. Mới lúc nãy còn thấy giống như thế nhưng giờ em lại cảm thấy sợ - từng hơi thở càng lúc càng khó khăn
- Cái chết luôn là một việc đáng sợ chỉ có con người là luôn giả vờ là không thôi
Baekhyun lại cố gắng mở nhẹ mắt ra, đầu cậu khẽ lắc làm rung nhẹ đùi anh
- Không phải vậy, ý em là... Để lại ai đó đằng sau.. Mới đáng sợ. Em không thể ở cùng thế giới với người đó được, em không thể nhìn thấy gương mặt của người lúc lúc cười được. Em sẽ phải nhớ mãi mãi người đó
Cậu không biết tim anh bây giờ đau như thế nào đâu, đau đến mức anh mắt lấy nó ra cho nhẹ cười như lỡ lấy ra thì anh làm sao để bảo vệ cậu lúc này. Nghe từng lời cậu nói anh như vụn vỡ ra từng trăm mảnh, lúc này anh phải làm gì đây để giữ cậu ở lại bên mình. Điều đó thật không thể
- Anh sẽ theo chân em vào một ngày không xa đâu
Ánh mặt trời đang dần lộ diện, nó bắt đầu công việc thường ngày là chiếu sáng cho cả thế giới này, đó cũng là lúc baekhyun tự hủy diệt mình
Ánh bình minh chiếu nhẹ vào cổ cậu, lớp da chỗ đó dân bong tróc từng mảng da có vài vệt khói nhè nhẹ nhưng nóng ran từ chỗ đó bốc lên
anh thực sự không thể chịu đựng được nữa rồi nhưng vẫn cố kiềm ném, anh khẽ dùng tay che đi ánh nắng đó
Nhưng Baekhyun chỉ khẽ khàng nói trong hơi thở
- Em không sao. Kệ nó đi
Rồi cậu dùng tay kéo nhẹ tay anh xuống để vào tim mình mặc những vệt nắng chiếu vào người cậu, rồi cố gắng nói
- Nếu em biết tình yêu là như thế... thì em sớm gặp anh mới phải. Trong suốt quãng thời gian đó em lại không biết gì cả, thật là lãng phí
Anh bây giờ muốn hét lớn với cả thế giới này, anh không muốn mất đi cậu, anh phải làm gì đây. Anh lại cố vẽ cho mình một nụ cười trong nước mắt khẽ nói
- Nhưng có lẽ đó vẫn tốt hơn là không gặp được nhau. Chúng ta đang ở đây rồi mà
- Giống như chúng ta lại gặp nhau một lần nữa, chúng ta sẽ gặp nhau ở một nơi nào đó thôi, sẽ là như thế. Lần này em sẽ là người nhớ anh nhiều hơn
Đến lúc này đôi vai anh run lên bần bật, cổ họng như nghẹn ứ không thể thốt lên được lời nào chỉ biết tự cố trấn an bản thân rằng cậu sẽ không sao đâu mà, cậu sẽ ở lại với anh mà
- Nhất định anh sẽ tìm gặp được em ở một nơi nào đó
- Cảm ơn anh đã cho em sống như một con người, đối với em con người vui vẻ và ấm áp nhất thế gian này là anh.
Rồi cậu đưa mắt nhìn về phía bầu trời đang thêu dệt những tia nắng ấm áp
Và rồi... Đôi mắt từ từ khép mi lại, bàn tay đang giữ chặt tay anh ở tim mình cũng dần rơi xuống nền đất
Anh đau khổ hét lớn và không ngừng lay người cậu
- Baekhyun Em mau tỉnh lại đi! mau tỉnh lại đi...
---------------END------------
Cám ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ fic trong thời gian vừa qua. cám ơn rất nhiều *cuối đầu*
Vì đây là lần đầu mình viết nên còn mắc rất nhiều lỗi mong mọi người thông cảm bỏ qua nha!
--->Mong mọi người sẽ đón nhận đứa con tinh thần mới của mình nha "Longfic[ChanBaek] Tôi yêu Cậu bạn Cùng phòng"
Viết xong tự dưng thấy mình hơi ác với baekhyun oppa quá à! Xin lỗi oppa nhiều lắm!
Author: DanBii
/31
|