Sau khi ngủ đến gần 11h thì Mai Anh cũng khẽ mở mắt. Nhỏ tự hỏi mình đã ngủ bao lâu vậy ?
Mai Anh đưa mắt sang phải thấy Quốc Kiên đang ngủ gật ở mép đầu giường.
” Ê cu, mấy giờ rồi ? ” Mai Anh vừa lay người cậu vừa hỏi.
” Hả !? ” Kiên uể oải tỉnh dậy, liếc cái điện thoại cái rồi giật mình cái.
Đù, 12h40 rồi.
” Nhanh nhanh, về nhà bà nhanh nào. ” Cậu giục Mai Anh.
” Bình tĩnh đã, tôi còn đi giày với lấy cặp đã. ”
” Bà cứ đi giày đi, tôi lên lấy cặp 2 đứa. ”
Kiên nói rồi chạy 1 mạch lên lớp. Cặp 2 đứa vẫn còn đó. Trong lớp có mấy đứa con gái khối chiếu liếc mắt đưa tình với cậu nhưng cậu đếch care.
Cậu cầm cặp 2 đứa rồi phi nhanh xuống phòng y tế. Thấy Mai Anh cũng xong hết thì cậu kéo tay nhỏ ra khỏi trường.
.
.
.
” Rẽ đâu nữa !? ” Cậu hỏi, đây là lần thứ 5 rồi. Đường đến nhà nhỏ này trắc trở thế.
” Phải, rồi đi thẳng tiếp là đến. ”
Đi thêm lúc nữa cũng đến khu chung cư, cậu liếc điện thoại thêm lần nữa. 1h5…
” Ờ… Tầng 4 nhỉ ? ”
” Yup. ”
2 đứa đi bộ lên tầng 4, càng lên càng cảm nhận được sát khí rất lớn là đamhf khác. Kiên cố bình tĩnh, nuốt nước bọt.
Trước cửa là một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở đen, dưới chân là đống túi ni lông đen. Mũi giày cao gót gõ gõ xuống đất liên tục.
” Mẹ đến rồi hả ? ” Quốc Kiên lấy hết cảm đảm hỏi.
Dương Chi quay người, mắt trừng trừng nhìn đứa con trai yêu quý của mình. Trừng đủ thì quay sang thân thiện với con dâu.
” Nghe nói cháu ốm nên cô mang đồ bổ dưỡng cho cháu nè. ” Dương Chi giơ túi đồ lên.
” Làm phiền cô quá. À, nãy cô đứng cũng mỏi chân rồi nhỉ, cháu mở cửa đã. ”
Tra chìa khóa và ổ rồi xoay.
Tách, cánh cửa mở ra.
Bên trong là căn phòng khá rộng. Đủ chia thành phòng ngủ và phòng bếp, đương nhiên thêm cái nhà vệ sinh nữa.
” Mời mọi người vào nhà ”
Mai Anh cởi giày ra và vào nhà. Nhỏ lấy 3 cốc nước, và 1 túi trà táo. Tiếp đến là đun nước sôi. Khi nước sôi xong thì cho túi trà vào, để một lúc thì nhỏ đổ vào từng cốc một.
” Mời mọi người uống trà ” Nhỏ đẩy cốc về phía từng người.
Dương Chi và Quốc Kiên uống một ngụm nhỏ.
” Ngon quá a ~ ” Dương Chi reo lên
” Mẹ à, con đã bảo mẹ sửa cách nói đi mà. Mẹ 41 tuổi đầu rồi đó. ”
” Eh ? Vậy hả ? ” Mai Anh giật mình, rồi chuyển sang ngạc nhiên. ” Cháu tưởng cô, à nhầm bác mới 30 gì đó thôi chứ. ”
” Con thấy chưa, đến con bé cũng nhìn bảo mẹ 30 còn gì. ”
” Mẹ à, sống thật với tuổi của mình đi. Mẹ không còn trẻ gì nữa đâu. ”
” Gì cơ !? ”
Và Quốc Kiên được mẹ thân yêu tặng một cú đạp vào chân.
” Đau ! ”
” Cho chừa cái tội chê mẹ già, nhớ cho lần sau chừa. ”
” Mẹ à. ” Quốc Kiên đột nhiên trở giọng ngọt ngào.
Làm cả Mai Anh và Dương Chi sởn da gà.
” Mẹ biết mấy giờ rồi không ? ”
???
Dương Chi giơ đồng hồ ra xem. Đùa, gần 2h rồi, cuộc họp ở công ty. Dương Chi đành phải đứng dậy cáo từ thằng con và con dâu.
Như được giặc, mặt tướng quân Quốc Kiên rất vui là đằng khác
” Mẹ ông nhìn thế mà vui tính nhỉ ? ”
” Ừm,…. À, tôi phải đi về đây. Bà ở nhà dưỡng bệnh đi nhé ! ”
Đồng chí Quốc Kiên cũng đành cáo từ về trước.
Một mình ngồi trong nhà, Mai Anh lặng lẽ uống nốt cốc trà táo.
Uống xong thì Mai Anh thay đồ và ra ngoài.
Nhỏ lại đi đến…
_________________________________
Đấy là cái chap ngắn nhất trong lịch sử viết chuyện của ta. Chất xám của ta đang đóng băng ngày qua ngày.
Nhưng đừng lo các bạn trẻ, con au sẽ đíu drop đâu. Từ chap sau là bắt đầu vào cốt chuyện chính rồi.
Sau một hồi suy nghĩ đắn đo ở trên lớp, trên đường về nhà, khi ngắm trần nhà thì ta cũng nghĩ ra hoàn chỉnh truyện rồi.
Giờ thì chỉ có triển thôi.
À, và giờ thì ta thích bao giờ ra thì ra. Căn bản chẳng biết bao giờ viết xong chương mà đăng nên không hứa hẹn gì hết.
Mai Anh đưa mắt sang phải thấy Quốc Kiên đang ngủ gật ở mép đầu giường.
” Ê cu, mấy giờ rồi ? ” Mai Anh vừa lay người cậu vừa hỏi.
” Hả !? ” Kiên uể oải tỉnh dậy, liếc cái điện thoại cái rồi giật mình cái.
Đù, 12h40 rồi.
” Nhanh nhanh, về nhà bà nhanh nào. ” Cậu giục Mai Anh.
” Bình tĩnh đã, tôi còn đi giày với lấy cặp đã. ”
” Bà cứ đi giày đi, tôi lên lấy cặp 2 đứa. ”
Kiên nói rồi chạy 1 mạch lên lớp. Cặp 2 đứa vẫn còn đó. Trong lớp có mấy đứa con gái khối chiếu liếc mắt đưa tình với cậu nhưng cậu đếch care.
Cậu cầm cặp 2 đứa rồi phi nhanh xuống phòng y tế. Thấy Mai Anh cũng xong hết thì cậu kéo tay nhỏ ra khỏi trường.
.
.
.
” Rẽ đâu nữa !? ” Cậu hỏi, đây là lần thứ 5 rồi. Đường đến nhà nhỏ này trắc trở thế.
” Phải, rồi đi thẳng tiếp là đến. ”
Đi thêm lúc nữa cũng đến khu chung cư, cậu liếc điện thoại thêm lần nữa. 1h5…
” Ờ… Tầng 4 nhỉ ? ”
” Yup. ”
2 đứa đi bộ lên tầng 4, càng lên càng cảm nhận được sát khí rất lớn là đamhf khác. Kiên cố bình tĩnh, nuốt nước bọt.
Trước cửa là một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở đen, dưới chân là đống túi ni lông đen. Mũi giày cao gót gõ gõ xuống đất liên tục.
” Mẹ đến rồi hả ? ” Quốc Kiên lấy hết cảm đảm hỏi.
Dương Chi quay người, mắt trừng trừng nhìn đứa con trai yêu quý của mình. Trừng đủ thì quay sang thân thiện với con dâu.
” Nghe nói cháu ốm nên cô mang đồ bổ dưỡng cho cháu nè. ” Dương Chi giơ túi đồ lên.
” Làm phiền cô quá. À, nãy cô đứng cũng mỏi chân rồi nhỉ, cháu mở cửa đã. ”
Tra chìa khóa và ổ rồi xoay.
Tách, cánh cửa mở ra.
Bên trong là căn phòng khá rộng. Đủ chia thành phòng ngủ và phòng bếp, đương nhiên thêm cái nhà vệ sinh nữa.
” Mời mọi người vào nhà ”
Mai Anh cởi giày ra và vào nhà. Nhỏ lấy 3 cốc nước, và 1 túi trà táo. Tiếp đến là đun nước sôi. Khi nước sôi xong thì cho túi trà vào, để một lúc thì nhỏ đổ vào từng cốc một.
” Mời mọi người uống trà ” Nhỏ đẩy cốc về phía từng người.
Dương Chi và Quốc Kiên uống một ngụm nhỏ.
” Ngon quá a ~ ” Dương Chi reo lên
” Mẹ à, con đã bảo mẹ sửa cách nói đi mà. Mẹ 41 tuổi đầu rồi đó. ”
” Eh ? Vậy hả ? ” Mai Anh giật mình, rồi chuyển sang ngạc nhiên. ” Cháu tưởng cô, à nhầm bác mới 30 gì đó thôi chứ. ”
” Con thấy chưa, đến con bé cũng nhìn bảo mẹ 30 còn gì. ”
” Mẹ à, sống thật với tuổi của mình đi. Mẹ không còn trẻ gì nữa đâu. ”
” Gì cơ !? ”
Và Quốc Kiên được mẹ thân yêu tặng một cú đạp vào chân.
” Đau ! ”
” Cho chừa cái tội chê mẹ già, nhớ cho lần sau chừa. ”
” Mẹ à. ” Quốc Kiên đột nhiên trở giọng ngọt ngào.
Làm cả Mai Anh và Dương Chi sởn da gà.
” Mẹ biết mấy giờ rồi không ? ”
???
Dương Chi giơ đồng hồ ra xem. Đùa, gần 2h rồi, cuộc họp ở công ty. Dương Chi đành phải đứng dậy cáo từ thằng con và con dâu.
Như được giặc, mặt tướng quân Quốc Kiên rất vui là đằng khác
” Mẹ ông nhìn thế mà vui tính nhỉ ? ”
” Ừm,…. À, tôi phải đi về đây. Bà ở nhà dưỡng bệnh đi nhé ! ”
Đồng chí Quốc Kiên cũng đành cáo từ về trước.
Một mình ngồi trong nhà, Mai Anh lặng lẽ uống nốt cốc trà táo.
Uống xong thì Mai Anh thay đồ và ra ngoài.
Nhỏ lại đi đến…
_________________________________
Đấy là cái chap ngắn nhất trong lịch sử viết chuyện của ta. Chất xám của ta đang đóng băng ngày qua ngày.
Nhưng đừng lo các bạn trẻ, con au sẽ đíu drop đâu. Từ chap sau là bắt đầu vào cốt chuyện chính rồi.
Sau một hồi suy nghĩ đắn đo ở trên lớp, trên đường về nhà, khi ngắm trần nhà thì ta cũng nghĩ ra hoàn chỉnh truyện rồi.
Giờ thì chỉ có triển thôi.
À, và giờ thì ta thích bao giờ ra thì ra. Căn bản chẳng biết bao giờ viết xong chương mà đăng nên không hứa hẹn gì hết.
/10
|