“Lưu Ly, con là con gái cưng của ba, lí do duy nhất ba còn sống đến bây giờ là vì con…”
Lưu Ly khóc, dường như cô lại nằm mơ thấy ba mình. Trong những giấc mơ chập chờn cô hay gặp lại ông, lúc nào ông cũng nhìn cô thật hiền từ, điều này lại càng làm Lưu Ly cảm thấy đau đớn hơn.
Cảnh tượng ba cô giương súng bắn mẹ, cô chưa hề quên đi, khi đó cô đã từng sợ và giận ông rất nhiều, nhưng rồi khi lớn lên cô đã dần hiểu cảm giác của ba cô, cảm giác bị chính người mình yêu thương phản bội đúng là đau đớn không gì bằng, cô biết ông đã luôn dằn vặt bản thân mình rất nhiều trong những năm tháng qua, có lẽ vì thế mà cô chưa từng một lần hận ông, cô chỉ thấy thương ông nhiều hơn thôi.
Cô không phải con gái ruột của ông, ông biết nhưng vẫn thương yêu cô như con đẻ của mình, sống vì cô, làm tất cả để bảo vệ cô, rốt cuộc cô lại hại chết ông. Thế mà đến cuối đời ông còn cố hạ mình cầu xin Dương Vỹ tha mạng cho cô, cố nói ra những lời yêu thương ấp áp để cho cô được thanh thản. Mọi người trong thị trấn ai cũng nói ông tàn nhẫn độc ác, nhưng họ đã sai, trong mắt Lưu Ly ông không độc ác, không tàn nhẫn, ông rất hiền lành và cao thượng. Nếu nói cô nợ ông thì có lẽ rất nhiều, mà cả đời này chắc cô không thể trả hết ơn nghĩa cho ông được, huống hồ gì ông đã mất rồi, một giọt nước mắt nhòe ra, lạnh buốt.
Cô không phải con ruột của ông, ông hết lòng yêu thương bảo vệ cô. Còn người được gọi là ba cô lại ra sức tìm cách giết cô. Tại sao ông trời lại cố trêu đùa với số phận của cô như vậy? Cô chỉ cần một người cha thôi.
- Pappy…
Lưu Ly mở mắt và nhận ra mình đang ở trong một căn phòng khá rộng và sang trọng, chiếc giường cô nằm êm ái và được trải ga trắng tinh, trên cánh tay cô có một sợi dây chuyền dịch. Cô dần dần nhớ lại những gì đã xảy ra lúc đó.
Lưu Ly ngồi dậy lo lắng nhìn xung quanh, mọi thứ đều im lìm, chỉ có tiếng chim kêu chíp chíp bên khung cửa sổ, những dãi nắng ấm áp dịu dàng đổ vào căn phòng. Một sự yên lặng đến đáng sợ. Cô vội rút chiếc kim trên tay ra. Không biết Hổ Phách và mọi người đang ở đâu? Cô phải đi tìm họ.
Đôi chân bé nhỏ loạng choạng bước từng bước chậm chạp ra cửa, chân cô đau nhói, cổ chân cũng được băng chặt, cô nhớ hôm qua cô đã bị Dương Vỹ bắn trúng. Lưu Ly đưa tay lên trán, mới bước được ba bước cô đã thấy choáng váng, không hiểu sao dạo này sức khỏe của cô lại yếu ớt như vậy, mắt cô hoa đi, cô đưa tay định nắm lấy nắm cửa. Nhưng chợt cánh cửa hé mở ra, rồi một giọng nói cất lên.
- Lưu Ly, tỉnh rồi sao?
Lưu Ly ngước lên giật mình. Thành Phong đang ở trước mặt cô, ông ta đang mỉm cười. Như một hành động vô thức, Lưu Ly tái mặt vội lùi lại phía sau, nhưng chân cô va phải chiếc ghế gần đó khiến cô loạng choạng, Thành Phong vội nắm lấy cánh tay cô kéo lại. Lưu Ly vội vùng ra, những kí ức đen tối ngày nào tràn về trong cô, cô không nhớ rằng đã có người nói cô là con gái ông ta, cô chỉ nhớ được những gì mà ông ta đã làm với cô, đánh cô, giết cô, muốn cưỡng bức cô.
Lưu Ly hét lên hoảng loạn cố vùng ra. Vết thương trên tay cô bị rách ra rướm máu.
- Lưu Ly…đừng sợ…
Thành Phong nhìn cô bối rối, trong lòng ông cảm thấy đau nhói vì thái độ của cô, nhưng không thể trách cô bé được, chính ông đã khiến cô thành ra thế này, ông không muốn làm cô bé hoảng sợ hơn, nhưng cũng không dám buông tay cô ra, sợ cô sẽ làm gì dại dột trong lúc mất bình tĩnh.
- Hổ Phách…Hổ Phách…
Có tiếng ly đổ vỡ ngoài hành lang. Hổ Phách vừa đem đồ ăn sáng và thuốc đến cho Lưu Ly, nghe tiếng la hét của cô bé, cậu vội xộc vào. Lưu Ly thấy Hổ Phách thì lao vội vào lòng cậu ôm chặt rồi bắt đầu khóc. Hổ Phách nhìn vết thương trên tay cô rướm máu, cả người cô run rẩy ôm chặt lấy cậu thì hơi bực bội, cậu ôm lấy cô vỗ về và hắt ánh mắt sắc lẻm về phía Thành Phong. Điều duy nhất cậu nghĩ trong đầu lúc này là muốn giết chết ông ta.
Thành Phong nhìn đứa con gái đang hoảng sợ run rẩy trước mặt bằng ánh mắt đau đớn, trái tim ông như bị ai đó bóp chặt, ông không nói gì, lặng yên một chút rồi quay ra.
- Ở lại đây với con bé. Ta sẽ sai người mang đồ ăn sáng và thuốc đến.
Hổ Phách ngồi băng bó lại vết thương cho Lưu Ly, những vết thương trên người cô không đáng lo lắm, điều khiến cậu bận tâm bây giờ là căn bệnh ung thư tủy sống quái ác trong người cô. Lưu Ly không biết mình bị bệnh, chỉ có Hổ Phách và ba đứa bạn thân của cậu biết chuyện này, cậu cũng dặn họ không nói cho Lưu Ly và những người khác biết, không nên để mọi người lo lắng. Chỉ cần tiến hành ghép tủy Lưu Ly sẽ được cứu. Có lẽ cô bé sắp đi đến giới hạn rồi, thời gian gần đây cậu quan sát thấy cô bé hay bị ngất xỉu, da dẻ cũng trắng nhợt thiếu sức sống. Cậu bắt mạch cho cô, hơi nhíu mày, cần đưa Lưu Ly nhập viện gấp, để càng lâu càng nguy hiểm cho tính mạng cô bé.
Thấy Hổ Phách đứng dậy. Cô bé nắm chặt lấy vạt áo cậu lo lắng. Cô sợ Hổ Phách sẽ bỏ đi đâu.
- Đừng sợ! Hổ Phách dịu dàng xoa đầu cô bé.-Anh đi lấy thêm thuốc điều trị vết thương cho em thôi.
Cô bé ôm chặt lấy cậu, cả người hơi run.
- Hổ Phách, anh đừng đi đâu cả. Em sợ lắm. Lưu Ly ôm chặt lấy cậu nói qua làn nước mắt.- Em còn tưởng rằng em sẽ chết. Em đã nghĩ sẽ không thể gặp lại anh được nữa. Em sợ lắm. Em sợ mình phải chết cô đơn ở đây, em sợ em sẽ không được gặp anh nữa.
- Là lỗi của anh! Đáng lẽ anh không nên để em ở lại nhà Tử Minh, anh đã quá bất cẩn. Nhưng giờ thì không sao rồi, anh sẽ không để em phải gặp nguy hiểm nữa đâu. Hổ Phách ôm lấy cô vỗ về.
- Hổ Phách! Em không muốn ở lại đây đâu. Em sợ nơi này lắm. Anh hãy đưa em đi cùng anh nhé!
Lưu Ly nhìn cậu bằng đôi mắt trong veo tha thiết. Ánh mắt tuyệt đẹp này có thể khiến bất cứ người nào nhìn thấy cũng đều cảm động, huống hồ gì là Hổ Phách.
- Ừ! Mọi chuyện ổn rồi. Anh sẽ đưa em rời khỏi đây ngay sáng mai.
Cậu đưa tay lên gạt một giọt nước mắt trong veo trên khóe mắt cô bé. Lưu Ly mỉm cười hạnh phúc. Hổ Phách nhìn khuôn mặt phúng phính đáng yêu của Lưu Ly muốn đưa tay nhéo, nhưng nghĩ thế nào cậu lại cúi xuống hôn lên trán cô. Mọi chuyện đã kết thúc, biết được Lưu Ly là con gái của mình, Thành Phong sẽ không truy sát cô bé nữa, cậu sẽ đưa Lưu Ly đi khỏi đây, cậu sẽ chữa bệnh cho cô bé và sống với cô thật hạnh phúc.
Ở một căn phòng khác.
Ánh nắng ấm áp rọi sáng vào căn phòng, Đức Duy lờ mờ nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lạ hoắc, trong một căn phòng lạ hoắc, con heo Nicolai yêu quý của cậu sáng nào cũng làm nhiệm vụ đánh thức cậu giờ chẳng thấy đâu nữa. Cậu cựa người, thấy đau nhói, cơ thể cậu bị đánh bầm dập khắp nơi, cậu mơ hồ quay ra phía ánh sáng.
- Anh đã tỉnh?
Một giọng nói khàn khàn cất lên, rồi một khuôn mặt quái dị đập vào mắt cậu. Cậu chậm rãi ngồi dậy, phát hiện bên cạnh khuôn mặt quái vật còn có Hổ Phách đang nhìn cậu chằm chặp. Cậu nhóc nhớ lại trận đánh hôm qua rồi đập tay xuống nệm uất ức.
Nơi duy nhất có “đầu trâu mặt ngựa” là địa ngục. Hổ Phách chết tiệt đã ở đây thì chắc chắn cậu cũng đã chết. Nhưng tại sao một đứa con trai ngoan đạo xuất sắc như cậu lại không thể lên thiên đường? Cái thằng Hổ Phách chết bằm phải xuống địa ngục là đúng rồi nhưng sao cả cậu cũng bị kéo xuống đây? Đức Duy cảm thấy uất ức, cùng lắm là khi còn sống cậu có hay đi đánh nhau phá làng phá xóm, nặng hơn chút là đi chọc ghẹo con gái nhà lành hay thừa cơ hội tốc váy mấy cô bạn cùng lớp, nhưng chỉ có như vậy thì không thể bắt cậu xuống địa ngục được. Thượng đế thật là bất công.
- Đức Duy! Anh thấy đau ở đâu ư? Một giọng nói trong trẻo cất lên khiến cậu bừng tỉnh.
Lưu Ly nhìn cậu lo lắng. Đức Duy vội bật dậy ôm chặt lấy cô bé toe toét.
- Lưu Ly, em cũng ở đây với anh sao?
Lưu Ly mỉm cười hiền lành. Hổ Phách thì khá bực mình, cậu nắm cổ áo Đức Duy kéo lên đe dọa.
- Buông con bé ra! Không tao cho mày chết thật bây giờ.
- Đồ mắc dịch! Mắc mớ gì mày xuất hiện ở đây? Không phải mày đã bị nước cuốn đi mất xác rồi sao? Đức Duy nhìn cậu tiếc rẻ.
Hổ Phách không chấp tên này vì nó đang bị thương, có điều lúc băng bó vết thương cho Đức Duy, cậu cố tình khiến siết chặt dãi băng khiến cậu nhóc kia phải hét toáng lên vì đau, chưa đầy hai phút sau Đức Duy đã đá văng cậu đi. Cậu biết thừa là Hổ Phách muốn chơi xỏ cậu.
- Hổ Phách! Anh đừng chọc anh ấy nữa, Đức Duy đang bị thương nặng, anh chăm sóc anh ấy cẩn thận một chút đi. Lưu Ly nhìn Đức Duy lo lắng rồi quay sang Hổ Phách thuyết phục. Còn cậu nhóc kia vẫn mỉm cười gian xảo.
- Đừng lo! Chỉ có thế này thì nó chưa chết được đâu.
- Hổ Phách, chờ tao khỏi sẽ cho mày biết tay. Đức Duy nhìn cậu lầm bầm.
Chị Noong nãy giờ đứng im lặng bên cạnh mới lên tiếng.- Anh đẹp trai! Để tôi giúp anh băng bó nhé.
Đức Duy giật mình, rồi quay sang nhìn chị ta lắc đầu kịch liệt, tóc gáy cậu dựng đứng cả lên. Chị Noong không quan tâm đến thái độ sợ hãi của cậu nhóc, đi đến ngồi sát bên cậu thỏ thẻ.
- Hôm qua tôi đã nói: nếu cậu cứu được Lưu Ly tôi nhất định lấy thân mình đền ơn cho cậu. Tôi sẽ không nuốt lời đâu.
Đức Duy vẫn kịch liệt lắc đầu, cậu ôm chặt lấy chiếc gối vào lòng run rẩy lùi ra xa.
Hổ Phách nhìn hai người, nghĩ ngợi một chút rồi mỉm cười gian xảo, sau đó nắm tay Lưu Ly kéo ra ngoài để mặc cho quái vật ở lại chữa trị cho cậu bé tội nghiệp. Dưới sự chăm sóc của bà chị quái vật đó chắc chắn vết thương của Đức Duy sẽ nặng thêm đến mức không thể bình phục, nếu may mắn nó chỉ bị chấn động tinh thần phải vào viện điều trị tâm lí một thời gian. Đáng đời nó, ai bảo dám xớ rớ đến bé cưng của cậu.
Lưu Ly nhìn thấy nụ cười xảo quyệt của Hổ Phách có hơi lạnh người, ánh mắt đen thẳm của anh lúc này nhìn gian xảo y chang mắt cáo, cô bé nhìn lại căn phòng. Đức Duy đang gào thét rất thảm thiết, còn kinh khủng hơn cả lúc Hổ Phách trị thương cho anh ấy nữa, cô bé bất giác thấy hơi lo.
- Hổ Phách! Để Đức Duy cho chị Noong chăm sóc liệu có ổn không? Hình như anh ấy đang hoảng sợ, nghe anh ấy gào y như lợn bị chọc tiết vậy.
- Không sao đâu! Hổ Phách vui vẻ xoa đầu cô bé. –Chị Noong sẽ chăm sóc tốt cho nó, không chết được đâu.
Lưu Ly nhìn Hổ Phách ớn lạnh, Hổ Phách độc ác quá.
Kiến Văn, Gia Huy và Hoa Thiên bị ép về thành phố từ sớm. Mà Lưu Ly đã được an toàn, mọi chuyện còn lại Hổ Phách sẽ tự lo được, dù sao đây cũng là năm học cuối cấp, cậu không muốn ảnh hưởng đến tương lai của họ, hơn nữa những việc liên quan đến thị trấn này họ biết càng ít sẽ tốt hơn. Hai người lại đi sang thăm người bị thương khác.
Thiên Dã ngậm chặt sợi băng cố siết chặt trên cánh tay mình, nhưng nó lại tuột ra, đúng là tự mình băng bó vết thương rất khó, biết thế khi nãy đừng vội đuổi cô y tá Thành Phong đưa đến là được rồi. Thiên Dã nhìn hộp cứu thương thở dài. Sau chuyện hôm qua tất cả đều được đưa về biệt thự nhà Thành Phong chăm sóc vết thương, ông ta còn đặc biệt cho người giám sát anh rất kĩ vì cho rằng anh là nhân vật nguy hiểm nhất trong đám.
Anh nhớ lại cái bộ mặt hám sắc của cô nàng y tá mới vào khi nãy bực bội, rõ ràng gã Thành Phong kia không có ý tốt khi cho người tới trị thương cho anh. Thiên Dã biết rằng anh xưa nay đẹp trai và có nhiều cô gái ái mộ, nhưng nàng kia thì có hơi lộ liễu, anh chỉ bị thương ở tay mà lại yêu cầu cởi áo, sau đó dán mắt vào cơ thể cường tráng tuyệt mĩ của anh, đúng là vô liêm sĩ. Thiên Dã tức tối gạt phăng hộp cứu thương xuống sàn nhà, vết thương bị động rách ra khiến anh đau nhói.
- Anh hai…anh sao rồi?
Hổ Phách đi vào, cậu thấy vết thương trên tay anh rỉ máu vội lấy bông giữ chặt lại, Thiên Dã ngẫng lên tươi cười.
- Lưu Ly, Hổ Phách! Hai đứa dậy rồi sao?
- Thiên Dã! Vết thương của anh thế nào rồi? Có đau lắm không? Lưu Ly nhìn anh lo lắng, vết thương trên tay anh hình như khá nặng.
- Anh không sao! Thiên Dã dịu dàng mỉm cười.
- Không sao cái gì? Đang chảy máu kìa, đừng có cố chịu đựng nữa, anh không phải mình đồng da sắt đâu.
Hổ Phách vừa bôi thuốc cho anh vừa càu nhàu, cậu có một chút kiến thức về y học nên mấy viêc băng bó điều trị này cậu khá rành.
Thiên Dã nhìn đôi tay khéo léo của Hổ Phách đang quấn chặt dãi băng mỉm cười, cậu nhóc này thật dễ thương, có một đứa em trai như cậu thật tốt. Rồi anh nhìn sang Lưu Ly đang líu tíu bên cạnh mình hơi nghĩ ngợi, tình hình bây giờ đã ổn, nhưng với anh chỉ là tạm thời đã ổn. Thành Phong từ nay sẽ không còn truy sát Lưu Ly nữa, anh có thể an tâm được một chút. Nhưng kẻ nguy hiểm nhất bây giờ là Dương Vỹ. Rốt cuộc anh vẫn không hiểu tên đó nghĩ gì trong đầu, đến bây giờ anh vẫn không thể giải thích nổi tại sao Dương Vỹ lại giết ba Lưu Ly và cố tình đẩy cô bé vào chổ chết? Ngôi vị của ông, anh ta đã có. Tài sản, quyền lực, tất cả đều thuộc về anh ta, tại sao lại còn ra tay giết hại ân nhân đã cưu mang mình? Mà Dương Vỹ anh biết cũng đâu phải tên tiểu nhân tham lam háu danh, anh không thể lí giải nổi những gì Dương Vỹ đang làm.
Mà Dương Vỹ đã gài bẫy khiến Thành Phong làm hại Lưu Ly, sau chuyện này chắc chắn Thành Phong sẽ không bỏ qua cho anh ta. Có lẽ sớm thôi hai bên sẽ xảy ra xung đột. Mâu thuẫn của hai ông trùm quyền lực nhất trong thị trấn chắc chắn sẽ kéo theo rất nhiều người tham gia, rồi sẽ không ít kẻ chết. Thiên Dã nhíu mày khi nghĩ đến hậu quả của nó. Nhưng trước khi đó anh sẽ đưa Lưu Ly ra khỏi đây, mọi thứ còn lại anh chẳng buồn quan tâm. Thị trấn này đã trở nên vô nghĩa với anh, dù nó có sụp đổ hay kẻ nào phải chết anh cũng mặc kệ.
Lưu Ly sau khi hỏi anh về vị trí tro cốt của ba mình đã đi ra ngoài. Có lẽ cô bé sẽ tìm và chôn cất cho ông. Chỉ còn lại Hổ Phách và Thiên Dã trong phòng, Hổ Phách mới bắt đầu hỏi về vấn đề chính.
- Sau này anh định thế nào, anh hai?
- Lưu Ly và em được an toàn rồi. Anh sẽ rời khỏi đây.
- Anh hai! Hổ Phách nhìn anh ngập ngừng.-Về kẻ thù của chúng ta. Anh có manh mối gì không?
- Anh đã điều tra trong thế giới ngầm từ sau lần gặp lại em. Thiên Dã hơi nhíu mày.-Nhưng anh chưa biết được kẻ nào mang hình xăm đó trên tay. Chi tiết này có vẻ hơi mong manh.
- Tìm ra được kẻ đó, em nhất định sẽ giết nó. Hổ Phách cười nhạt, đôi mắt sắc lẻm. Thiên Dã thì cảm thấy không vui cho lắm.
- Em muốn trả thù đến vậy sao?
- Đương nhiên rồi, chính lũ khốn đó đã giết chết cha mẹ chúng ta, ngay cả đứa em gái chỉ còn vài ngày nữa sẽ chào đời chúng cũng không tha, chúng còn bắn anh, hại hai anh em ta nhà tan cửa nát phải lưu lạc hơn 10 năm trời, sao em có thể bỏ qua cho chúng được.
Thiên Dã mỉm cười vổ vổ lên má cậu.
- Đừng suy nghĩ cực đoan như vậy, em trai. Chuyện qua rồi. Anh chỉ hi vọng em sống một cuộc sống hạnh phúc thanh thản. Tốt nhất đừng nên để tay mình bị nhuốm máu…giống như anh.
Hổ Phách nhìn anh hơi bối rối, dường như khi nói đến điều này anh ấy có vẻ buồn. Thiên Dã không muốn nhắc đến quá khứ của mình. Có lẽ anh ấy cũng không thích thú gì công việc chém giết trong thế giới ngầm. Nghĩ lại thì cậu thật may mắn. Khi gia đình bị sát hại, anh trai cậu đã cứu mạng cậu, không lâu sau cậu lại được một gia đình giàu có nhận nuôi, cậu được sống một cuộc sống hạnh phúc, yên bình. Còn Thiên Dã, không những vì cậu suýt chết mà còn phải sống trong một thế giới đầy u tối và nguy hiểm, nếu khi nhỏ anh ấy không cứu cậu thì giờ này có lẽ cậu đã chết, còn anh sẽ được gia đình kia nhận nuôi. Có đôi lúc cậu thấy dường như mình đã cướp đoạt đi hạnh phúc và may mắn của anh vậy.
Nhưng chính điều này càng khiến cậu quyết tâm trả thù hơn.
Trên ngọn đồi lộng gió. Lưu Ly ngồi lặng im bên ngôi mộ mới đắp. Cô hái thật nhiều hoa lưu ly phủ xanh lên hai ngôi mộ của ba mẹ mình. Bây giờ thì mẹ cô sẽ không lẻ loi nữa, ba cô cũng không phải cô độc nữa, hai người đã được ở bên nhau rồi. Lưu Ly thở dài. Đây có lẽ là điều duy nhất cô làm được cho họ.
- Pappy! Lưu Ly khẽ chạm vào bia đá cười buồn.-Khoảng thời gian qua pappy buồn lắm phải không? Pappy phải xa mẹ lâu như vậy chắc là nhớ mẹ lắm. Con xin lỗi vì bây giờ mới đưa người trở lại đây được. Con xin lỗi…
Một giọt nước mắt trong veo rơi nhẹ trên cánh hoa. Lưu Ly nắm chặt hai tay run run. Ngực cô hơi nhói đau. Cô cúi xuống dựa đầu vào bia đá, tưởng tượng rằng mình đang dựa vào vai ba như khi còn nhỏ, nhưng tấm bia này không phải ông, nó lạnh ngắt. Đến bây giờ cô vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình. Nỗi đau đôi lúc vẫn nhói lên cào xé trái tim cô.
Mẹ cô trước kia đã phụ lòng ông, khiến ông suốt quãng đời còn lại sống trong dằn vặt đau khổ. Đến lượt con gái bà lại đẩy ông vào chổ chết. Hóa ra hai mẹ con cô chính là hai thủ phạm đã thay nhau hủy hoại cuộc đời ông, Lưu Ly thấy bản thân mình thật xấu xa. Suốt đời này cô sẽ chẳng thể trả được hết nợ cho ông, suốt đời này cô sẽ chẳng thể bù đắp lại được cho ông, vì ông đã chết rồi, chính cô đã hại ông phải chết. Dù cô có chịu bao nhiêu sự trừng phạt đi nữa cô cũng không cảm thấy tội lỗi của mình được giảm nhẹ đi.
Gió ùa qua mát lạnh mơn trớn mái tóc tơ buông xõa trên vai Lưu Ly, cô bé hơi nghiêng đầu, có phải pappy bảo rằng cô đừng buồn, có phải ông muốn nói ông không trách cô. Lưu Ly cười, pappy ngốc nghếch của cô lúc nào cũng vậy. Lúc nào ông cũng thương cô nhất, chiều chuộng cô nhất.
- Công chúa nhỏ!
Một giọng nói ấm áp vang lên. Lưu Ly quay lại. Dương Vỹ đang ở sau lưng cô. Bộ trang phục toàn màu đen trên người khiến anh thật lạnh lẽo và bí ẩn.
- Lão đại có lẽ đã yên nghỉ rồi, em đừng quá đau buồn nữa. Dương Vỹ nhìn cô trìu mến.
Lưu Ly nhìn anh, không hiểu rốt cuộc thì Dương Vỹ có tất cả bao nhiêu bộ mặt? Anh đang nhìn cô thật thân thương và dịu dàng, nhưng cô biết anh không hề quan tâm cô, chỉ là anh đóng kịch quá đạt mà thôi. Thấy Lưu Ly không trả lời mình, Dương Vỹ nhếch môi khẽ cười.
- Em đang đau lòng? Hay đang căm hận anh?
Lưu Ly không trả lời. Cô nhìn Dương Vỹ, đôi mắt đen thẳm lặng yên như mặt nước hồ đông, cô không biết được anh đang nghĩ gì? Cô không thể đoán được anh muốn làm gì? Tại sao Dương Vỹ lại giết ba cô khi ông đã cho anh tất cả? Tại sao anh lại cố dồn cô vào chổ chết khi cô yêu thương tin tưởng anh? Anh biết cô là con gái Thành Phong từ khi nào? Sao lại muốn ông ta giết cô? Dương Vỹ đạt được điều gì khi làm những chuyện này? Cô thật sự không hiểu tại sao anh ta đã tốn bao công sức sắp đặt để Thành Phong giết cô mà lại tự phá hỏng kế hoạch của mình vào ngay phút cuối. Rốt cuộc thì lí do gì khiến anh phải dừng lại?
- Anh có thể nói cho em nghe toàn bộ lí do được không? Lưu Ly nhìn anh, đôi mắt trong veo phẳng lặng.-Em muốn biết tại sao anh giết pappy và làm ra những chuyện này.
- Em muốn biết sao? Dương Vỹ nhìn cô bé bình thản, dường như anh đoán được cô sẽ hỏi anh điều này khi tới gặp cô.-Đi với anh! Anh sẽ cho em biết.
Đám thuộc hạ của Thành Phong theo bảo vệ Lưu Ly thấy Dương Vỹ xuất hiện thì kéo ra canh chừng. Dương Vỹ biết chúng đang muốn nhắm vào mình, nhưng anh không quan tâm lắm. Anh nhìn ngôi mộ mới đắp một chút rồi quay đi.
Lưu Ly cũng chầm chậm đứng dậy. Không cần biết Dương Vỹ đang định làm gì, cô muốn biết lí do anh giết ba cô và dồn cô vào chổ chết. Dù nguy hiểm cô cũng sẽ đi. Mà cô cũng không cho rằng Dương Vỹ sẽ giết cô, trong sâu thẳm trái tim mình Lưu Ly không nghĩ rằng Dương Vỹ sẽ tự tay giết cô. Là cô đã quá tin anh hay vì tình cảm sâu nặng khiến cô không hề sợ hãi anh? Lưu Ly không biết.
- Cô chủ…cô không thể đi theo anh ta.
Một tên đi đến cản Lưu Ly lại, cả đám phía sau cô cũng rút súng ra nhắm vào Dương Vỹ. Lưu Ly dừng lại, nhíu mày, ánh mắt trong veo hơi liếc ra sau. Rồi cô rất bình thản lại gần Dương Vỹ, đưa tay rút khẩu súng anh giắt trong túi áo khoác, lên đạn một cách thành thục rồi quay sang lạnh lùng nhắm vào đầu kẻ vừa cản mình.
- Cút đi!
Cả đám sững người, họ không thể hiểu sao cô lại hành động như vậy, nhưng nhìn vào ánh mắt trong veo sắc lẻm của cô thì họ cảm thấy cô không đùa. Rồi ngón tay cô chầm chậm siết chặt cò súng. Mấy tên chết nhát không còn dám cản cô nữa. Chúng chưa muốn chết, chúng không thể làm Lưu Ly bị thương nhưng cô bé kia thì có quyền lấy mạng chúng.
Dương Vỹ hơi bất ngờ một chút, thì ra Lưu Ly cũng có lúc dễ sợ như vậy. Anh nhìn cô mỉm cười thích thú rồi đưa tay chạm nhẹ lên tóc cô, dịu dàng trượt xuống khuôn mặt bé nhỏ đang đằng đằng sát khí. Lúc này Lưu Ly mới dừng lại, từ từ hạ khẩu súng xuống trả lại cho Dương Vỹ.
- Đi thôi!
Bên vườn hoa cải vàng rực rỡ, Linh Lan đứng lặng nhìn những con bướm trắng mỏng manh đang bay lượn. Nắng sớm dịu dàng đổ xuống sưởi ấm mọi thứ trên mặt đất. Ở xa xa, ba cô và Hổ Phách đang cãi nhau rất kịch liệt. Thiên Dã cũng ngồi đó, nhưng dường như anh không quan tâm lắm. Có lẽ ba người đó đang bàn bạc chuyện để Lưu Ly ở đâu? Ba cô nhất định đòi cô bé phải ở lại thị trấn, nhưng ông không dám làm gì mạnh tay với cô bé, ông biết cô bé đang rất hận ông. Linh Lan cười, cô có một đứa em gái, nhưng sau tất cả những gì ba con cô làm với nó có lẽ nó hận hai người lắm, đây chính là quả báo giành cho hai ba con cô.
Rồi cô nhớ đến người con trai lạnh lùng xuất hiện trong ánh nắng chiều hôm nào, trái tim cô nhói lên, nhưng những hình ảnh mờ ảo đó lại nhanh chóng trở nên hỗn loạn và biến mất, thay vào đó là chàng trai có đôi mắt buồn bã mỗi lần nhìn cô, làm những hành động ngốc nghếch chỉ để gây sự chú ý từ cô. Cô thở dài, nếu được thì cô không muốn dính dáng gì đến lũ con trai, nó khiến cô đau đầu quá.
Nhưng những dòng suy tư của cô nhanh chóng bị cắt ngang khi đám đông bên cạnh ngày càng cãi nhau dữ dội hơn.
- Ta đã nói con bé không được phép ra khỏi thị trấn này nửa bước, ta là ba ruột của nó, nó sẽ ở lại đây với ta. Thành Phong nhìn chàng trai trước mặt nổi giận. Hổ Phách cũng không chịu nhượng bộ.
- Ông chính là kẻ đã từng muốn giết con bé. Tôi sẽ không để Lưu Ly ở lại đây với ông một ngày nào nữa.
- Những chuyện đó đã qua rồi. Lúc đó vì ta không biết Lưu Ly là con gái ta nên ta mới hành động như vậy, nhưng từ giờ ta sẽ chăm sóc bảo vệ con bé cẩn thận.
- Ông nghĩ rằng con bé chịu ở lại đây với ông sao?
- Dù nó muốn hay không ta cũng sẽ bắt nó ở lại, hơn nữa chuyện của gia đình ta không cần người ngoài như cậu xen vào.
- Lưu Ly là của tôi, để xem con bé sẽ chọn đi theo tôi hay ở lại với ông.
Thấy mọi người có vẻ kích động, Linh Lan định đi đến định can thiệp, thì từ ngoài cổng một đám lao xao ùa vào hốt hoảng.
- Ông chủ…ông chủ…có chuyện rồi. Một tên nhìn Thành Phong hớt hãi.
- Có chuyện gì? Ông ta cau mày.-Con gái tao đâu rồi? Sao tụi mày chạy về đây?
- Lưu Ly…cô bé…cô bé đi theo Dương Vỹ rồi.
- Cái gì? Cả ba người đứng bật dậy hét lên.
Hổ Phách lập tức lao vào gara lấy mô tô phóng đến ngôi biệt thự nhà họ Lưu. Lửa giận trong đầu cậu bốc lên ngùn ngụt. Tên khốn đó, cậu chưa hỏi thăm hắn thì thôi, bây giờ lại dám giở trò bắt Lưu Ly đi, xem ra không giải quyết dứt khoát với hắn thì Lưu Ly không thể có được cuộc sống yên ổn. Cậu nghiến răng tăng tốc lao vụt đi. Trong đầu cậu lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Dương Vỹ mà dám làm Lưu Ly bị thương, cậu sẽ giết gã.
Mười phút sau Hổ Phách đã đến nơi. Cánh cổng nguy nga đã mở sẵn. Dường như chủ nhân của chúng cố ý mở toang ra để chào đón những vị khách sẽ đến. Hổ Phách lao thẳng xe vào trong sân, bên trong có rất nhiều người, kẻ nào cũng được trang bị súng ngắn và đều nhìn cậu mới đôi mắt khát máu. Hổ Phách không sợ hãi, bình thản bước vào trong. Đám người này không có biểu hiện gì là muốn tấn công cậu, thậm chí chúng cũng không có ý định ngăn cảm cậu đi vào.
Hổ Phách nhíu mày. Không biết lần này Dương Vỹ muốn giở trò gì? Nhưng dù sao cậu cũng phải nghiền nát gã đó ra và mang Lưu Ly trở về. Bước chân cậu ngang tàn đạp tung cánh cửa khép hờ ra. Dương Vỹ đang ở phòng khách, anh ta ngồi trên chiếc sôfa màu đen xám ở giữa căn phòng. Nhìn thấy cậu hùng hổ đi vào thì mỉm cười rồi chậm rãi đứng dậy.
- Sao tới sớm vậy, cậu nhóc!
Hổ Phách không nói gì, lạnh lùng lao đến đấm vào mặt anh ta, nhưng Dương Vỹ đã nhanh nhẹn chụp lấy tay cậu, giữ chặt. Đám thuộc hạ của anh ta lập tức rút súng ra. Hổ Phách không cảm thấy bối rối, cậu đưa tay ra sau hông định rút ra khẩu súng của Thiên Dã đưa, nhưng Dương Vỹ đã giơ tay ra lệnh cho thuộc hạ dừng lại.
- Bình tĩnh đi Hổ Phách! Tôi không muốn làm cậu bị thương.
- Lưu Ly đâu? Hổ Phách rút tay mình ra nhìn anh ta lạnh lùng.-Anh đã làm gì con bé?
- Đừng lo, con bé vẫn an toàn. Tôi đưa Lưu Ly tới đây là để gặp cậu.
- Anh muốn gì? Hổ Phách nhìn anh ta bằng đôi mắt ác cảm.
Dương Vỹ quay lại bàn, lấy một mảnh giấy đưa cho Hổ Phách. Cậu nhóc nhíu mày cầm lên xem, nhưng chỉ hai giây sau thì mặt cậu biến sắc, mảnh giấy trong tay cậu là hình vẽ một con rắn bị gim bởi cây thánh giá trên đầu. Tay cậu run run, cậu ngước ánh mắt sắc lẻm nhìn lên người trước mặt.
- Tại sao anh có thứ này?
Dương Vỹ nhìn cậu mỉm cười. Mọi người đều cho rằng mọi thứ đã kết thúc, nhưng thực ra thì mới chỉ bắt đầu…
Ở trên lầu, Lưu Ly nhìn quanh khắp căn phòng của mình. Chỉ mới hơn ba tháng rời khỏi đây mà cô thấy chúng trở nên xa lạ quá. Kệ sách của cô, mấy cuốn anime vẫn mới tinh sạch sẽ, bàn ghế ngăn nắp không vương một hạt bụi, trên bàn vẫn đặt một lọ hoa lưu ly mới nở. Căn phòng đã không sử dụng trong một thời gian dài nhưng mọi thứ đều vẫn ngăn nắp sạch sẽ, có lẽ Dương Vỹ đã cho người dọn dẹp nó hàng ngày.
Cô bé đi khắp phòng nhìn ngó một chút rồi thở dài. Dương Vỹ chết tiệt không biết định giở trò gì, vừa đưa cô về nhà lập tức ném cô vào phòng nhốt lại, định bắt cóc cô chắc? Làm vậy thì được gì? Hổ Phách và Thiên Dã sẽ tới đòi cô ngay.
- Buồn bực chuyện gì? Sao lại thở dài?
Nhắc tào tháo thì tào tháo cũng tới. Lưu Ly quay lại tức tối. Dương Vỹ dựa lưng vào cửa, hai tay vòng trước ngực bình thản đứng nhìn cô. Cuối cùng cũng chịu vác xác tới gặp cô sao?
- Dương Vỹ! Sao anh dám lừa em? Anh nói chỉ cần em đi với anh anh sẽ cho em biết những gì em muốn biết, vậy mà bây giờ anh lại nhốt em lại. Anh đúng là đồ tiểu nhân.
Dương Vỹ hơi mở to đôi mắt đen một chút, rồi bật cười trước vẻ cáu giận con nít của cô nhóc. Lưu Ly đúng là không chịu nghĩ đến hoàn cảnh của mình, lại quá tin tưởng kẻ khác, anh mới nói một câu là đã liều mạng theo anh về đây, xem ra cô bé vẫn chưa hiểu được giá trị của bản thân mình.
- Anh cười cái gì? Lưu Ly nhìn anh ta bực bội. Dương Vỹ thì thở dài đi lại gần.
- Không biết đến khi nào em mới trưởng thành được đây, Lưu Ly…
Lưu Ly lặng im một chút, cô nhớ lại lí do cô theo anh đến đây. Dương Vỹ đã không còn như xưa, anh ấy không phải người anh trai yêu thương cô nữa. Cô cũng không thể tỏ ra thân thiết với anh ấy như trước nữa rồi. Cô bé nhìn anh buồn bã.
- Tại sao anh giết pappy? Vẫn là câu hỏi cũ. Lưu Ly muốn nghe chính Dương Vỹ trả lời.
- Em hận anh lắm sao? Dương Vỹ cất tiếng, đôi mắt đen thẳm lạnh lẽo, nhưng Lưu Ly nhận thấy trong đó có gì phức tạp không thể diễn tả nổi.-Có muốn giết anh trả thù không?
Lưu Ly lặng người. Hai tay cô run run, hận Dương Vỹ? Muốn giết anh ấy sao?
- Không. Cô bé ngước nhìn anh, đôi mắt trong veo thánh thiện.-Em không hận anh, cũng chưa từng có ý định làm hại anh.
Dương Vỹ có hơi bất ngờ trước câu trả lời của cô bé, đôi mắt trong veo trên khuôn mặt thiên thần thánh thiện đó cho anh biết cô bé không hề nói dối, mà Lưu Ly ngốc nghếch từ trước đến giờ cũng chưa từng biết nói dối, anh nhếch môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
- Không biết phải nói rằng em là một đứa trẻ lương thiện hay quá ngu ngốc nữa. Sau tất cả những gì anh đã làm với em mà em vẫn không biết phải làm sao để căm hận anh sao?
Lưu Ly vẫn giữ đôi mắt trong veo đó nhìn anh, không chớp, cô suy nghĩ một chút rồi cất tiếng.
- Em có tức giận, nhưng em không hận anh. Có thể vì em quá ngu ngốc, hoặc em sinh ra đã không có được thứ cảm xúc đó. Cũng giống như lúc pappy giết mẹ, em không thể căm hận ông ấy, bây giờ anh giết pappy, em cũng không thể căm hận anh. Vì em rất thương anh, vì anh là một người rất quan trọng với em, dù anh có giết em hay làm bất cứ điều gì thì em cũng không thể căm hận anh, dù em có bắt lí trí phải căm hận anh thì trái tim em cũng không thể sản sinh ra thứ cảm xúc đó.
Thời gian ngừng lại vài giây. Dương Vỹ nhìn cô, trái tim anh nhói lên như bị một con dao nhỏ cắm ngập vào. Anh đưa ánh mắt buồn thê lương nhìn cô rồi khẽ nhíu mày, lẽ ra anh không nên hỏi, lẽ ra anh không nên để Lưu Ly cho anh biết điều này. Anh cười, nụ cười cay đắng và lạnh lẽo, bàn tay chậm chậm đưa lên vuốt nhẹ mái tóc xõa trên mặt cô rồi trượt nhẹ xuống cằm, tay kia đặt lên vai cô kéo lại gần mình. Lưu Ly không hiểu anh định làm gì. Rồi Dương Vỹ cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn rất dịu dàng, ấm áp.
Lưu Ly sững người. Dương Vỹ vẫn ôm chặt cô và hôn, nụ hôn của anh không làm cô khó chịu, làn môi mềm mại lướt nhẹ trên môi cô như muốn cho biết cô rất quan trọng với anh, Lưu Ly thấy ánh mắt đen thẳm của anh dường như hơi nhói lên, Dương Vỹ đang buồn? Tại sao?
- Dương Vỹ…Lưu Ly đẩy anh ra bối rối.-Anh làm gì vậy?
Dương Vỹ vẫn giữ chặt lấy vai cô, rồi đẩy cô ngã xuống giường, trước hành động kì lạ này Lưu Ly vẫn mở to đôi mắt trong veo nhìn anh ngốc nghếch. Còn chưa hiểu ra vấn đề thì Dương Vỹ đã cúi xuống giữ chặt lấy cô, bàn tay anh luồn vào cổ áo khẽ mở một chiếc khuy trên ngực cô. Lưu Ly giật mình, cô bé vội giữ chặt lấy mảnh áo của mình hoảng hốt.
- Dương Vỹ…anh làm gì vậy? Buông em ra mau!
- Em không thể hận anh ngay cả khi anh làm điều này với em sao? Dương Vỹ hỏi cô, bàn tay chắc chắn giữ chặt lấy tay cô.
Rồi anh tiếp tục mở chiếc khuy bên dưới, ánh mắt đen thẳm phức tạp, có gì đó vừa lạnh lẽo vừa đau đớn nhưng cũng ấm áp và tràn ngập yêu thương. Lưu Ly không muốn nhìn nó thêm một chút nào nữa, đôi mắt đen thẳm đó khiến cô đau lòng. Dương Vỹ cúi xuống tiếp tục hôn lên môi cô, rồi trượt dần xuống cổ, xuống ngực, bàn tay tiếp tục lần mở những chiếc khuy. Lưu Ly tức giận tát mạnh vào mặt anh ta, bàn tay cô luống cuống gạt đứt một chiếc khuy trên chiếc sơ mi đen của anh.
Dương Vỹ ngẩng lên, giữ chặt luôn tay kia của cô đặt lên đầu.
- Có cần phải phản ứng dữ dội như vậy không, Lưu Ly?
Lưu Ly sững lại, có một thứ trên cổ anh lộ ra khiến cô phải chú ý. Lưu Ly thấy tim mình đập mạnh, dường như cô đang run sợ. Có một sợi dây chuyền trên ngực Dương Vỹ bây giờ cô mới nhìn thấy, nửa mặt dây chuyền đó ló ra, rất quen thuộc.
Dương Vỹ thấy Lưu Ly không giẩy giụa nữa, đột nhiên run rẩy nhìn anh, dường như khuôn mặt cô bé đang tái nhợt đi.
- Em sợ anh đến mức đó sao? Dương Vỹ hỏi Lưu Ly, khó hiểu trước thái độ kì lạ của cô bé. Rồi anh cũng buông cô ra.
Lưu Ly chầm chậm đưa tay lên chạm vào sợi dây chuyền của anh, bây giờ thì cô nhìn thấy nó rất rõ, mặt dây chuyền là mảnh đá hổ phách rất đẹp, rất tinh xảo, cô đã từng nhìn thấy nó.
“Anh trai anh cũng có một sợi dây chuyền giống anh”
Lưu Ly run rẩy, tim cô đập loạn trong lồng ngực, cô cầu mong điều mình nghĩ là sai. Cô đưa tay lật mảnh áo trên ngực của anh. Và một giọt nước mắt trào ra, trên ngực Dương Vỹ có một vết sẹo nhỏ. Dương Vỹ chính là anh trai ruột của Hổ Phách.
Không phải Thiên Dã, mà chính là Dương Vỹ.
- Sao thế ? Em thích sợi dây chuyền của anh sao? Dương Vỹ nhìn cô bé bình thản.
- Dương Vỹ…anh…là anh trai ruột của Hổ Phách sao? Lưu Ly nhìn anh, đôi mắt trong veo nhòa nước.
Dương Vỹ lúc này đã hiểu ra vấn đề. Thì ra Lưu Ly cũng biết. Anh nắm chặt bàn tay run rẩy của cô trên ngực mình.
- Đúng vậy.
Dương Vỹ đã biết Hổ Phách là em trai của anh ấy, có lẽ anh ấy đã biết từ lâu. Thiên Dã không phải là anh trai của Hổ Phách, anh ấy chỉ là tình cờ có một vết sẹo giống như Dương Vỹ. Bức hình chụp cậu bé khi nhỏ với ba cô mà Hổ Phách nhìn thấy là Dương Vỹ. Hổ Phách quên mất rằng trong bức hình đó có hai đứa trẻ, đứa trẻ còn lại mới là Thiên Dã.
Bây giờ thì Lưu Ly đã hiểu lí do cho tất cả mọi chuyện. Hôm qua Dương Vỹ ngăn cản Thành Phong không phải vì muốn bảo vệ cho cô. Anh sợ ông ta và thuộc hạ gây tổn thương cho Hổ Phách, đứa em trai duy nhất của anh. Mà Dương Vỹ là anh trai của Hổ Phách. Vậy thì…
- Là ai? Ai khi đó đã giết hại ba mẹ anh? Là pappy…hay ba ruột của em? Lưu Ly vẫn run rẩy. Càng biết nhiều thứ cần biết, cô càng cảm thấy sợ hãi.
Dương Vỹ đưa tay gạt một giọt nước mắt trong veo trên khuôn mặt cô bình thản, đôi mắt đen thẳm phút chốc trở nên lạnh lẽo, một âm thanh phát ra từ cổ họng anh, Lưu Ly có thể cảm nhận được sự đau thương và căm thù lẫn trong đó.
- Cả…hai.
Nước mắt trong veo lại trào ra, Lưu Ly không thể nào ngăn nó dừng lại được. Giờ thì cô hiểu trên đời này có những thứ đừng nên biết thì sẽ tốt hơn. Ba ruột của cô, ba nuôi của cô, cả hai người trước đây là bạn, lại là hai ông trùm quyền lực trong thế giới ngầm, việc hai người này liên kết để thanh trừng một ai đó là hoàn toàn bình thường.
Nhưng tại sao họ lại giết hại ba mẹ Dương Vỹ và Hổ Phách? Tại sao lại là hai người này? Trái tim Lưu Ly đau thắt lại, giá như cô bị giết trước khi biết được chuyện này có lẽ sẽ tốt hơn.
- Ba anh trước đây là nhà báo, ông đã vô tình biết được bí mật về thị trấn này nên đã bị hai ông trùm ở đây nhắm vào. Khi gia đình anh bị xóa sổ, em trai thất lạc, anh may mắn thoát chết và một mình tìm đến nông trại kẻ thù, thật may là lão đại không nhớ ra anh, và em đã giúp anh bước vào gia đình em một cách dễ dàng. Anh đã vạch ra một kế hoạch trả thù thật tàn khốc. Nhưng có lẽ do số phận xếp đặt, em trai anh lại tới đây với em. Lần đầu tiên nhìn thấy Hổ Phách anh chưa biết nó là em trai anh, anh chỉ thấy nó thân quen và có gì đó đặc biệt. Nhưng khi gặp nó và em bên bờ suối anh đã nhận ra nó…cũng chính nhờ sợi dây chuyền mặt hổ phách, kỉ vật duy nhất của hai anh em anh. Lúc đó anh hạnh phúc lắm, anh đã đánh nhau với nó, đánh nó, và bị đánh…dù rất đau nhưng cũng rất vui. Rồi có một điều khiến anh thất vọng là nó đã yêu em…yêu đứa con gái của kẻ thù đã giết hại gia đình mình.
Dương Vỹ siết chặt bàn tay mình, ánh mắt lạnh lẽo tàn khốc nhìn vào hư vô.
- Lúc đó anh đã rất tức giận, anh rất muốn cho nó biết toàn bộ sự thật và bắt nó tránh xa em, nhưng anh không thể. Hổ Phách đang có một cuộc sống hạnh phúc, anh không muốn nó vì trả thù mà thay đổi số phận của mình. Vì vậy anh phải nhanh chóng giết lão đại, sắp đặt để Thành Phong giết chết em, anh rất tò mò muốn biết Thành Phong sẽ có cảm giác gì khi chính tay gã giết chết con gái ruột của mình, có lẽ rất thú vị. Thành Phong là tên chủ mưu đã giết hết tất cả người thân trong gia đình anh, nếu chỉ trả thù bằng cách giết ông ta thì quá nhẹ nhàng, anh phải khiến ông ta suốt đời này bị dày vò sống không bằng chết mới hài lòng. Vậy mà đứa em trai ngốc nghếch của anh lại ba lần bẩy lượt phá hỏng toàn bộ kế hoạch của anh. Thậm chí hôm qua nó vì bảo vệ em mà suýt bị Thành Phong giết.
Mà việc này cũng tại thằng khốn Thiên Dã, ngay từ đầu nó đã biết Hổ Phách là em trai anh nên mới kéo nó tới đó cứu em, chắc nó vui lắm khi kế hoạch của anh bị phá hỏng, nó nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc nên sẽ lẳng lặng đưa em đi. Nhưng thật tiếc…vì mọi việc giờ mới bắt đầu thôi.
Dương Vỹ cười, nụ cười lạnh lẽo và tàn khốc. Lưu Ly vẫn lặng im, cô đang run rẫy, mọi thứ đang cào xé trái tim cô. Nó đang đau, rất đau. Dương Vỹ nhìn cô, nhếch môi thành một nụ cười nhàn nhạt.
- Lưu Ly…Em yêu Hổ Phách sao?
- Dương Vỹ…
- Anh sẽ mang Hổ Phách ra khỏi cuộc đời em. Dương Vỹ nhìn cô lạnh lẽo.
Lưu Ly nghe nói thì giật mình ngước lên, cô run rẫy nắm chặt tay anh, đôi mắt trong veo nhìn anh khẩn thiết.
- Dương Vỹ! Em xin anh, đừng cướp Hổ Phách của em. Anh có thể lấy mọi thứ của em. Vị trí thừa kế, tài sản, quyền lực, thậm chí là mạng sống của em. Nếu anh muốn, em sẽ cho anh tất cả. Nhưng xin anh đừng cướp đi Hổ Phách. Anh ấy là lí do duy nhất mà em còn sống, anh ấy là người quan trọng nhất mà em yêu thương, anh ấy là tất cả đối với em. Em xin anh đừng cướp anh ấy đi.
Dương Vỹ nhìn cô cười nhạt, anh nắm cổ áo cô kéo cô đứng dậy.
- Hổ Phách là em trai anh, em là kẻ thù của chúng tôi. Lưu Ly, từ giờ phút này em sẽ không còn người quan trọng nào có tên Hổ Phách nữa.
Hổ Phách bước đi, cậu loạng choạng. Những gì mà Dương Vỹ nói với cậu thật vô lí, quá hoang đường, không thể tin được. Nhưng sao cậu thấy hụt hẫng thế này? Cảm giác như chân mình đang đeo chì vậy, những bước đi của cậu bây giờ thật nặng nề. Đám thuộc hạ của Dương Vỹ nhìn bộ dạng của cậu hơi khó hiểu, vài tên khó chịu ra mặt, chúng không hiểu vì lí do gì mà Dương Vỹ lại ra lệnh không được đụng đến Hổ Phách.
- Hổ Phách! Lưu Ly đâu rồi?
Thiên Dã và Thành Phong đã đến nơi, vì vào hang ổ kẻ thù nên Thành Phong mang theo một toán thuộc hạ khá đông, có lẽ vì vậy mà ông ta tỏ ra khá chậm chạp. Những người mới tới nhìn thấy bộ dạng thẫn thờ của Hổ Phách thì hơi ngạc nhiên, không lẽ Lưu Ly đã xảy ra chuyện?
- Hổ Phách! Lưu Ly đâu rồi? Thành Phong nhìn cậu có vẻ sốt ruột.
Hổ Phách không nói gì, cậu lao đến, rút dao ra gạt một đường dài trên cánh tay trái của ông ta. Mảnh vải bị tước ra lẫn vào vài giọt máu, Thành Phong bị bất ngờ, còn không hiểu Hổ Phách định làm gì thì cậu nhóc đã nắm lấy mảnh vải xé toạc ra. Và cậu thấy trên cánh tay gần khủy của ông ta có một hình xăm rất quen thuộc. Thứ mà có cháy thành tro cậu cũng nhận ra. Thiên Dã nhìn sang cũng sững sờ.
- Làm gì đó, thằng nhãi ranh? Thành Phong bực bội trước hành động kì lạ của cậu.
Nhưng ngay lập tức Hổ Phách đã vung dao lên đâm mạnh vào mặt ông ta. Thành Phong vội lùi ra sau, con dao quét qua trán để lại một vết thương nhỏ, máu rỉ xuống mặt, đám thuộc hạ của ông ta thấy vậy lập tức lao đến chỉa súng vào cậu.
- Ba…ba có sao không? Linh Lan vội chạy lại, rồi cô nhìn lên Hổ Phách, dường như cậu nhóc này đã nổi điên rồi.
- Giết nó đi!
Thành Phong hét với đám thuộc hạ, lập tức mấy khẩu súng ngắn chỉa vào cậu chuẩn bị siết cò. Nhưng một giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến bọn chúng dừng lại.
- Không được đụng vào nó!
Đám thuộc hạ của Dương Vỹ lao ra vây lấy nhóm thuộc hạ của Thành Phong, rồi anh ta cũng xuất hiện mang theo Lưu Ly. Cô bé không bị thương, Thành Phong có hơi yên tâm. Nhưng Dương Vỹ đã chỉa súng vào đầu cô bé.
- Thành Phong! Nếu ông dám động đến một cộng tóc của em trai tôi, tôi sẽ giết con gái ông ngay trước mặt ông.
- Thằng khốn, mày muốn gì? Thành Phong nhìn anh tức giận, thuộc hạ hai bên đã sẵn sàng tư thế lao vào nhau.
- Chỉ lấy lại những thứ thuộc về mình thôi. Dương Vỹ cười, lạnh lùng đẩy Lưu Ly về phía trước, rồi quay sang Hổ Phách đang đứng như người mất hồn.- Hổ Phách, lại đây với anh!
Hổ Phách nghe tiếng anh trai mình gọi, cậu hơi ngước lên rồi từ từ quay ra sau.
- Lưu Ly, mau qua đây với ba! Thành Phong nhìn con gái sốt ruột.
Lưu Ly vẫn đứng bất động một chổ, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Giây phút mà Hổ Phách quay lại nhìn cô khiến cô muốn ngạt thở. Hổ Phách đang nhìn cô, nhưng đôi mắt đen thẳm trở nên lạnh lùng vô cảm. Lưu Ly run rẫy, cô chưa nhìn thấy Hổ Phách như vậy bao giờ. Hổ Phách có thể tức giận với cô, nhưng cô không muốn anh nhìn cô xa lạ như vậy.
Hổ Phách chầm chậm bước đi như người mộng du, con dao nắm chặt trên tay run rẩy, đầu cậu trống rỗng. Lưu Ly vẫn đứng đó, cố làm dịu đi cơn đau đang ngày một nhói lên trong ngực mình.
Hổ Phách đang bước đến gần cô, rất gần…
- Hổ…Phách…
Lưu Ly khẽ cất tiếng. Hổ Phách khựng lại, rồi nhìn thẳng vào cô. Lạnh lẽo…
Giây phút đó Lưu Ly có cảm giác như thế giới xung quanh mình đã sụp đổ. Người con trai yêu quý nhất của cô. Lí do tồn tại duy nhất của cô. Mọi thứ phút chốc vụt tan biến. Lưu Ly không muốn thế, nước mắt cô bé tuôn rơi, mặn chát.
Hổ Phách lướt qua cô, thật nhẹ nhàng.
- Hổ Phách!!!
Lưu Ly gào lên rồi lao đến bên cậu, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra muốn nắm lấy tay cậu. Rất gần…Chỉ một chút nữa thôi…
Nhưng bàn tay Hổ Phách vụt qua tay cô. Anh vẫn bước đi, những bước dài vô tình, lạnh lẽo.
- Hổ Phách…Hổ Phách!!!
Lưu Ly gào lên. Đám thuộc hạ của Dương Vỹ dường như muốn động thủ. Linh Lan vội ôm chặt lấy cô kéo về phía sau. Lưu Ly vẫn gào lên, cố gắng chạy về phía Hổ Phách.
Nhưng không thể.
Bóng hình thân thương đó nhạt nhòa trước mắt cô, mờ dần, mờ dần rồi biến mất
Lưu Ly khóc, dường như cô lại nằm mơ thấy ba mình. Trong những giấc mơ chập chờn cô hay gặp lại ông, lúc nào ông cũng nhìn cô thật hiền từ, điều này lại càng làm Lưu Ly cảm thấy đau đớn hơn.
Cảnh tượng ba cô giương súng bắn mẹ, cô chưa hề quên đi, khi đó cô đã từng sợ và giận ông rất nhiều, nhưng rồi khi lớn lên cô đã dần hiểu cảm giác của ba cô, cảm giác bị chính người mình yêu thương phản bội đúng là đau đớn không gì bằng, cô biết ông đã luôn dằn vặt bản thân mình rất nhiều trong những năm tháng qua, có lẽ vì thế mà cô chưa từng một lần hận ông, cô chỉ thấy thương ông nhiều hơn thôi.
Cô không phải con gái ruột của ông, ông biết nhưng vẫn thương yêu cô như con đẻ của mình, sống vì cô, làm tất cả để bảo vệ cô, rốt cuộc cô lại hại chết ông. Thế mà đến cuối đời ông còn cố hạ mình cầu xin Dương Vỹ tha mạng cho cô, cố nói ra những lời yêu thương ấp áp để cho cô được thanh thản. Mọi người trong thị trấn ai cũng nói ông tàn nhẫn độc ác, nhưng họ đã sai, trong mắt Lưu Ly ông không độc ác, không tàn nhẫn, ông rất hiền lành và cao thượng. Nếu nói cô nợ ông thì có lẽ rất nhiều, mà cả đời này chắc cô không thể trả hết ơn nghĩa cho ông được, huống hồ gì ông đã mất rồi, một giọt nước mắt nhòe ra, lạnh buốt.
Cô không phải con ruột của ông, ông hết lòng yêu thương bảo vệ cô. Còn người được gọi là ba cô lại ra sức tìm cách giết cô. Tại sao ông trời lại cố trêu đùa với số phận của cô như vậy? Cô chỉ cần một người cha thôi.
- Pappy…
Lưu Ly mở mắt và nhận ra mình đang ở trong một căn phòng khá rộng và sang trọng, chiếc giường cô nằm êm ái và được trải ga trắng tinh, trên cánh tay cô có một sợi dây chuyền dịch. Cô dần dần nhớ lại những gì đã xảy ra lúc đó.
Lưu Ly ngồi dậy lo lắng nhìn xung quanh, mọi thứ đều im lìm, chỉ có tiếng chim kêu chíp chíp bên khung cửa sổ, những dãi nắng ấm áp dịu dàng đổ vào căn phòng. Một sự yên lặng đến đáng sợ. Cô vội rút chiếc kim trên tay ra. Không biết Hổ Phách và mọi người đang ở đâu? Cô phải đi tìm họ.
Đôi chân bé nhỏ loạng choạng bước từng bước chậm chạp ra cửa, chân cô đau nhói, cổ chân cũng được băng chặt, cô nhớ hôm qua cô đã bị Dương Vỹ bắn trúng. Lưu Ly đưa tay lên trán, mới bước được ba bước cô đã thấy choáng váng, không hiểu sao dạo này sức khỏe của cô lại yếu ớt như vậy, mắt cô hoa đi, cô đưa tay định nắm lấy nắm cửa. Nhưng chợt cánh cửa hé mở ra, rồi một giọng nói cất lên.
- Lưu Ly, tỉnh rồi sao?
Lưu Ly ngước lên giật mình. Thành Phong đang ở trước mặt cô, ông ta đang mỉm cười. Như một hành động vô thức, Lưu Ly tái mặt vội lùi lại phía sau, nhưng chân cô va phải chiếc ghế gần đó khiến cô loạng choạng, Thành Phong vội nắm lấy cánh tay cô kéo lại. Lưu Ly vội vùng ra, những kí ức đen tối ngày nào tràn về trong cô, cô không nhớ rằng đã có người nói cô là con gái ông ta, cô chỉ nhớ được những gì mà ông ta đã làm với cô, đánh cô, giết cô, muốn cưỡng bức cô.
Lưu Ly hét lên hoảng loạn cố vùng ra. Vết thương trên tay cô bị rách ra rướm máu.
- Lưu Ly…đừng sợ…
Thành Phong nhìn cô bối rối, trong lòng ông cảm thấy đau nhói vì thái độ của cô, nhưng không thể trách cô bé được, chính ông đã khiến cô thành ra thế này, ông không muốn làm cô bé hoảng sợ hơn, nhưng cũng không dám buông tay cô ra, sợ cô sẽ làm gì dại dột trong lúc mất bình tĩnh.
- Hổ Phách…Hổ Phách…
Có tiếng ly đổ vỡ ngoài hành lang. Hổ Phách vừa đem đồ ăn sáng và thuốc đến cho Lưu Ly, nghe tiếng la hét của cô bé, cậu vội xộc vào. Lưu Ly thấy Hổ Phách thì lao vội vào lòng cậu ôm chặt rồi bắt đầu khóc. Hổ Phách nhìn vết thương trên tay cô rướm máu, cả người cô run rẩy ôm chặt lấy cậu thì hơi bực bội, cậu ôm lấy cô vỗ về và hắt ánh mắt sắc lẻm về phía Thành Phong. Điều duy nhất cậu nghĩ trong đầu lúc này là muốn giết chết ông ta.
Thành Phong nhìn đứa con gái đang hoảng sợ run rẩy trước mặt bằng ánh mắt đau đớn, trái tim ông như bị ai đó bóp chặt, ông không nói gì, lặng yên một chút rồi quay ra.
- Ở lại đây với con bé. Ta sẽ sai người mang đồ ăn sáng và thuốc đến.
Hổ Phách ngồi băng bó lại vết thương cho Lưu Ly, những vết thương trên người cô không đáng lo lắm, điều khiến cậu bận tâm bây giờ là căn bệnh ung thư tủy sống quái ác trong người cô. Lưu Ly không biết mình bị bệnh, chỉ có Hổ Phách và ba đứa bạn thân của cậu biết chuyện này, cậu cũng dặn họ không nói cho Lưu Ly và những người khác biết, không nên để mọi người lo lắng. Chỉ cần tiến hành ghép tủy Lưu Ly sẽ được cứu. Có lẽ cô bé sắp đi đến giới hạn rồi, thời gian gần đây cậu quan sát thấy cô bé hay bị ngất xỉu, da dẻ cũng trắng nhợt thiếu sức sống. Cậu bắt mạch cho cô, hơi nhíu mày, cần đưa Lưu Ly nhập viện gấp, để càng lâu càng nguy hiểm cho tính mạng cô bé.
Thấy Hổ Phách đứng dậy. Cô bé nắm chặt lấy vạt áo cậu lo lắng. Cô sợ Hổ Phách sẽ bỏ đi đâu.
- Đừng sợ! Hổ Phách dịu dàng xoa đầu cô bé.-Anh đi lấy thêm thuốc điều trị vết thương cho em thôi.
Cô bé ôm chặt lấy cậu, cả người hơi run.
- Hổ Phách, anh đừng đi đâu cả. Em sợ lắm. Lưu Ly ôm chặt lấy cậu nói qua làn nước mắt.- Em còn tưởng rằng em sẽ chết. Em đã nghĩ sẽ không thể gặp lại anh được nữa. Em sợ lắm. Em sợ mình phải chết cô đơn ở đây, em sợ em sẽ không được gặp anh nữa.
- Là lỗi của anh! Đáng lẽ anh không nên để em ở lại nhà Tử Minh, anh đã quá bất cẩn. Nhưng giờ thì không sao rồi, anh sẽ không để em phải gặp nguy hiểm nữa đâu. Hổ Phách ôm lấy cô vỗ về.
- Hổ Phách! Em không muốn ở lại đây đâu. Em sợ nơi này lắm. Anh hãy đưa em đi cùng anh nhé!
Lưu Ly nhìn cậu bằng đôi mắt trong veo tha thiết. Ánh mắt tuyệt đẹp này có thể khiến bất cứ người nào nhìn thấy cũng đều cảm động, huống hồ gì là Hổ Phách.
- Ừ! Mọi chuyện ổn rồi. Anh sẽ đưa em rời khỏi đây ngay sáng mai.
Cậu đưa tay lên gạt một giọt nước mắt trong veo trên khóe mắt cô bé. Lưu Ly mỉm cười hạnh phúc. Hổ Phách nhìn khuôn mặt phúng phính đáng yêu của Lưu Ly muốn đưa tay nhéo, nhưng nghĩ thế nào cậu lại cúi xuống hôn lên trán cô. Mọi chuyện đã kết thúc, biết được Lưu Ly là con gái của mình, Thành Phong sẽ không truy sát cô bé nữa, cậu sẽ đưa Lưu Ly đi khỏi đây, cậu sẽ chữa bệnh cho cô bé và sống với cô thật hạnh phúc.
Ở một căn phòng khác.
Ánh nắng ấm áp rọi sáng vào căn phòng, Đức Duy lờ mờ nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lạ hoắc, trong một căn phòng lạ hoắc, con heo Nicolai yêu quý của cậu sáng nào cũng làm nhiệm vụ đánh thức cậu giờ chẳng thấy đâu nữa. Cậu cựa người, thấy đau nhói, cơ thể cậu bị đánh bầm dập khắp nơi, cậu mơ hồ quay ra phía ánh sáng.
- Anh đã tỉnh?
Một giọng nói khàn khàn cất lên, rồi một khuôn mặt quái dị đập vào mắt cậu. Cậu chậm rãi ngồi dậy, phát hiện bên cạnh khuôn mặt quái vật còn có Hổ Phách đang nhìn cậu chằm chặp. Cậu nhóc nhớ lại trận đánh hôm qua rồi đập tay xuống nệm uất ức.
Nơi duy nhất có “đầu trâu mặt ngựa” là địa ngục. Hổ Phách chết tiệt đã ở đây thì chắc chắn cậu cũng đã chết. Nhưng tại sao một đứa con trai ngoan đạo xuất sắc như cậu lại không thể lên thiên đường? Cái thằng Hổ Phách chết bằm phải xuống địa ngục là đúng rồi nhưng sao cả cậu cũng bị kéo xuống đây? Đức Duy cảm thấy uất ức, cùng lắm là khi còn sống cậu có hay đi đánh nhau phá làng phá xóm, nặng hơn chút là đi chọc ghẹo con gái nhà lành hay thừa cơ hội tốc váy mấy cô bạn cùng lớp, nhưng chỉ có như vậy thì không thể bắt cậu xuống địa ngục được. Thượng đế thật là bất công.
- Đức Duy! Anh thấy đau ở đâu ư? Một giọng nói trong trẻo cất lên khiến cậu bừng tỉnh.
Lưu Ly nhìn cậu lo lắng. Đức Duy vội bật dậy ôm chặt lấy cô bé toe toét.
- Lưu Ly, em cũng ở đây với anh sao?
Lưu Ly mỉm cười hiền lành. Hổ Phách thì khá bực mình, cậu nắm cổ áo Đức Duy kéo lên đe dọa.
- Buông con bé ra! Không tao cho mày chết thật bây giờ.
- Đồ mắc dịch! Mắc mớ gì mày xuất hiện ở đây? Không phải mày đã bị nước cuốn đi mất xác rồi sao? Đức Duy nhìn cậu tiếc rẻ.
Hổ Phách không chấp tên này vì nó đang bị thương, có điều lúc băng bó vết thương cho Đức Duy, cậu cố tình khiến siết chặt dãi băng khiến cậu nhóc kia phải hét toáng lên vì đau, chưa đầy hai phút sau Đức Duy đã đá văng cậu đi. Cậu biết thừa là Hổ Phách muốn chơi xỏ cậu.
- Hổ Phách! Anh đừng chọc anh ấy nữa, Đức Duy đang bị thương nặng, anh chăm sóc anh ấy cẩn thận một chút đi. Lưu Ly nhìn Đức Duy lo lắng rồi quay sang Hổ Phách thuyết phục. Còn cậu nhóc kia vẫn mỉm cười gian xảo.
- Đừng lo! Chỉ có thế này thì nó chưa chết được đâu.
- Hổ Phách, chờ tao khỏi sẽ cho mày biết tay. Đức Duy nhìn cậu lầm bầm.
Chị Noong nãy giờ đứng im lặng bên cạnh mới lên tiếng.- Anh đẹp trai! Để tôi giúp anh băng bó nhé.
Đức Duy giật mình, rồi quay sang nhìn chị ta lắc đầu kịch liệt, tóc gáy cậu dựng đứng cả lên. Chị Noong không quan tâm đến thái độ sợ hãi của cậu nhóc, đi đến ngồi sát bên cậu thỏ thẻ.
- Hôm qua tôi đã nói: nếu cậu cứu được Lưu Ly tôi nhất định lấy thân mình đền ơn cho cậu. Tôi sẽ không nuốt lời đâu.
Đức Duy vẫn kịch liệt lắc đầu, cậu ôm chặt lấy chiếc gối vào lòng run rẩy lùi ra xa.
Hổ Phách nhìn hai người, nghĩ ngợi một chút rồi mỉm cười gian xảo, sau đó nắm tay Lưu Ly kéo ra ngoài để mặc cho quái vật ở lại chữa trị cho cậu bé tội nghiệp. Dưới sự chăm sóc của bà chị quái vật đó chắc chắn vết thương của Đức Duy sẽ nặng thêm đến mức không thể bình phục, nếu may mắn nó chỉ bị chấn động tinh thần phải vào viện điều trị tâm lí một thời gian. Đáng đời nó, ai bảo dám xớ rớ đến bé cưng của cậu.
Lưu Ly nhìn thấy nụ cười xảo quyệt của Hổ Phách có hơi lạnh người, ánh mắt đen thẳm của anh lúc này nhìn gian xảo y chang mắt cáo, cô bé nhìn lại căn phòng. Đức Duy đang gào thét rất thảm thiết, còn kinh khủng hơn cả lúc Hổ Phách trị thương cho anh ấy nữa, cô bé bất giác thấy hơi lo.
- Hổ Phách! Để Đức Duy cho chị Noong chăm sóc liệu có ổn không? Hình như anh ấy đang hoảng sợ, nghe anh ấy gào y như lợn bị chọc tiết vậy.
- Không sao đâu! Hổ Phách vui vẻ xoa đầu cô bé. –Chị Noong sẽ chăm sóc tốt cho nó, không chết được đâu.
Lưu Ly nhìn Hổ Phách ớn lạnh, Hổ Phách độc ác quá.
Kiến Văn, Gia Huy và Hoa Thiên bị ép về thành phố từ sớm. Mà Lưu Ly đã được an toàn, mọi chuyện còn lại Hổ Phách sẽ tự lo được, dù sao đây cũng là năm học cuối cấp, cậu không muốn ảnh hưởng đến tương lai của họ, hơn nữa những việc liên quan đến thị trấn này họ biết càng ít sẽ tốt hơn. Hai người lại đi sang thăm người bị thương khác.
Thiên Dã ngậm chặt sợi băng cố siết chặt trên cánh tay mình, nhưng nó lại tuột ra, đúng là tự mình băng bó vết thương rất khó, biết thế khi nãy đừng vội đuổi cô y tá Thành Phong đưa đến là được rồi. Thiên Dã nhìn hộp cứu thương thở dài. Sau chuyện hôm qua tất cả đều được đưa về biệt thự nhà Thành Phong chăm sóc vết thương, ông ta còn đặc biệt cho người giám sát anh rất kĩ vì cho rằng anh là nhân vật nguy hiểm nhất trong đám.
Anh nhớ lại cái bộ mặt hám sắc của cô nàng y tá mới vào khi nãy bực bội, rõ ràng gã Thành Phong kia không có ý tốt khi cho người tới trị thương cho anh. Thiên Dã biết rằng anh xưa nay đẹp trai và có nhiều cô gái ái mộ, nhưng nàng kia thì có hơi lộ liễu, anh chỉ bị thương ở tay mà lại yêu cầu cởi áo, sau đó dán mắt vào cơ thể cường tráng tuyệt mĩ của anh, đúng là vô liêm sĩ. Thiên Dã tức tối gạt phăng hộp cứu thương xuống sàn nhà, vết thương bị động rách ra khiến anh đau nhói.
- Anh hai…anh sao rồi?
Hổ Phách đi vào, cậu thấy vết thương trên tay anh rỉ máu vội lấy bông giữ chặt lại, Thiên Dã ngẫng lên tươi cười.
- Lưu Ly, Hổ Phách! Hai đứa dậy rồi sao?
- Thiên Dã! Vết thương của anh thế nào rồi? Có đau lắm không? Lưu Ly nhìn anh lo lắng, vết thương trên tay anh hình như khá nặng.
- Anh không sao! Thiên Dã dịu dàng mỉm cười.
- Không sao cái gì? Đang chảy máu kìa, đừng có cố chịu đựng nữa, anh không phải mình đồng da sắt đâu.
Hổ Phách vừa bôi thuốc cho anh vừa càu nhàu, cậu có một chút kiến thức về y học nên mấy viêc băng bó điều trị này cậu khá rành.
Thiên Dã nhìn đôi tay khéo léo của Hổ Phách đang quấn chặt dãi băng mỉm cười, cậu nhóc này thật dễ thương, có một đứa em trai như cậu thật tốt. Rồi anh nhìn sang Lưu Ly đang líu tíu bên cạnh mình hơi nghĩ ngợi, tình hình bây giờ đã ổn, nhưng với anh chỉ là tạm thời đã ổn. Thành Phong từ nay sẽ không còn truy sát Lưu Ly nữa, anh có thể an tâm được một chút. Nhưng kẻ nguy hiểm nhất bây giờ là Dương Vỹ. Rốt cuộc anh vẫn không hiểu tên đó nghĩ gì trong đầu, đến bây giờ anh vẫn không thể giải thích nổi tại sao Dương Vỹ lại giết ba Lưu Ly và cố tình đẩy cô bé vào chổ chết? Ngôi vị của ông, anh ta đã có. Tài sản, quyền lực, tất cả đều thuộc về anh ta, tại sao lại còn ra tay giết hại ân nhân đã cưu mang mình? Mà Dương Vỹ anh biết cũng đâu phải tên tiểu nhân tham lam háu danh, anh không thể lí giải nổi những gì Dương Vỹ đang làm.
Mà Dương Vỹ đã gài bẫy khiến Thành Phong làm hại Lưu Ly, sau chuyện này chắc chắn Thành Phong sẽ không bỏ qua cho anh ta. Có lẽ sớm thôi hai bên sẽ xảy ra xung đột. Mâu thuẫn của hai ông trùm quyền lực nhất trong thị trấn chắc chắn sẽ kéo theo rất nhiều người tham gia, rồi sẽ không ít kẻ chết. Thiên Dã nhíu mày khi nghĩ đến hậu quả của nó. Nhưng trước khi đó anh sẽ đưa Lưu Ly ra khỏi đây, mọi thứ còn lại anh chẳng buồn quan tâm. Thị trấn này đã trở nên vô nghĩa với anh, dù nó có sụp đổ hay kẻ nào phải chết anh cũng mặc kệ.
Lưu Ly sau khi hỏi anh về vị trí tro cốt của ba mình đã đi ra ngoài. Có lẽ cô bé sẽ tìm và chôn cất cho ông. Chỉ còn lại Hổ Phách và Thiên Dã trong phòng, Hổ Phách mới bắt đầu hỏi về vấn đề chính.
- Sau này anh định thế nào, anh hai?
- Lưu Ly và em được an toàn rồi. Anh sẽ rời khỏi đây.
- Anh hai! Hổ Phách nhìn anh ngập ngừng.-Về kẻ thù của chúng ta. Anh có manh mối gì không?
- Anh đã điều tra trong thế giới ngầm từ sau lần gặp lại em. Thiên Dã hơi nhíu mày.-Nhưng anh chưa biết được kẻ nào mang hình xăm đó trên tay. Chi tiết này có vẻ hơi mong manh.
- Tìm ra được kẻ đó, em nhất định sẽ giết nó. Hổ Phách cười nhạt, đôi mắt sắc lẻm. Thiên Dã thì cảm thấy không vui cho lắm.
- Em muốn trả thù đến vậy sao?
- Đương nhiên rồi, chính lũ khốn đó đã giết chết cha mẹ chúng ta, ngay cả đứa em gái chỉ còn vài ngày nữa sẽ chào đời chúng cũng không tha, chúng còn bắn anh, hại hai anh em ta nhà tan cửa nát phải lưu lạc hơn 10 năm trời, sao em có thể bỏ qua cho chúng được.
Thiên Dã mỉm cười vổ vổ lên má cậu.
- Đừng suy nghĩ cực đoan như vậy, em trai. Chuyện qua rồi. Anh chỉ hi vọng em sống một cuộc sống hạnh phúc thanh thản. Tốt nhất đừng nên để tay mình bị nhuốm máu…giống như anh.
Hổ Phách nhìn anh hơi bối rối, dường như khi nói đến điều này anh ấy có vẻ buồn. Thiên Dã không muốn nhắc đến quá khứ của mình. Có lẽ anh ấy cũng không thích thú gì công việc chém giết trong thế giới ngầm. Nghĩ lại thì cậu thật may mắn. Khi gia đình bị sát hại, anh trai cậu đã cứu mạng cậu, không lâu sau cậu lại được một gia đình giàu có nhận nuôi, cậu được sống một cuộc sống hạnh phúc, yên bình. Còn Thiên Dã, không những vì cậu suýt chết mà còn phải sống trong một thế giới đầy u tối và nguy hiểm, nếu khi nhỏ anh ấy không cứu cậu thì giờ này có lẽ cậu đã chết, còn anh sẽ được gia đình kia nhận nuôi. Có đôi lúc cậu thấy dường như mình đã cướp đoạt đi hạnh phúc và may mắn của anh vậy.
Nhưng chính điều này càng khiến cậu quyết tâm trả thù hơn.
Trên ngọn đồi lộng gió. Lưu Ly ngồi lặng im bên ngôi mộ mới đắp. Cô hái thật nhiều hoa lưu ly phủ xanh lên hai ngôi mộ của ba mẹ mình. Bây giờ thì mẹ cô sẽ không lẻ loi nữa, ba cô cũng không phải cô độc nữa, hai người đã được ở bên nhau rồi. Lưu Ly thở dài. Đây có lẽ là điều duy nhất cô làm được cho họ.
- Pappy! Lưu Ly khẽ chạm vào bia đá cười buồn.-Khoảng thời gian qua pappy buồn lắm phải không? Pappy phải xa mẹ lâu như vậy chắc là nhớ mẹ lắm. Con xin lỗi vì bây giờ mới đưa người trở lại đây được. Con xin lỗi…
Một giọt nước mắt trong veo rơi nhẹ trên cánh hoa. Lưu Ly nắm chặt hai tay run run. Ngực cô hơi nhói đau. Cô cúi xuống dựa đầu vào bia đá, tưởng tượng rằng mình đang dựa vào vai ba như khi còn nhỏ, nhưng tấm bia này không phải ông, nó lạnh ngắt. Đến bây giờ cô vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình. Nỗi đau đôi lúc vẫn nhói lên cào xé trái tim cô.
Mẹ cô trước kia đã phụ lòng ông, khiến ông suốt quãng đời còn lại sống trong dằn vặt đau khổ. Đến lượt con gái bà lại đẩy ông vào chổ chết. Hóa ra hai mẹ con cô chính là hai thủ phạm đã thay nhau hủy hoại cuộc đời ông, Lưu Ly thấy bản thân mình thật xấu xa. Suốt đời này cô sẽ chẳng thể trả được hết nợ cho ông, suốt đời này cô sẽ chẳng thể bù đắp lại được cho ông, vì ông đã chết rồi, chính cô đã hại ông phải chết. Dù cô có chịu bao nhiêu sự trừng phạt đi nữa cô cũng không cảm thấy tội lỗi của mình được giảm nhẹ đi.
Gió ùa qua mát lạnh mơn trớn mái tóc tơ buông xõa trên vai Lưu Ly, cô bé hơi nghiêng đầu, có phải pappy bảo rằng cô đừng buồn, có phải ông muốn nói ông không trách cô. Lưu Ly cười, pappy ngốc nghếch của cô lúc nào cũng vậy. Lúc nào ông cũng thương cô nhất, chiều chuộng cô nhất.
- Công chúa nhỏ!
Một giọng nói ấm áp vang lên. Lưu Ly quay lại. Dương Vỹ đang ở sau lưng cô. Bộ trang phục toàn màu đen trên người khiến anh thật lạnh lẽo và bí ẩn.
- Lão đại có lẽ đã yên nghỉ rồi, em đừng quá đau buồn nữa. Dương Vỹ nhìn cô trìu mến.
Lưu Ly nhìn anh, không hiểu rốt cuộc thì Dương Vỹ có tất cả bao nhiêu bộ mặt? Anh đang nhìn cô thật thân thương và dịu dàng, nhưng cô biết anh không hề quan tâm cô, chỉ là anh đóng kịch quá đạt mà thôi. Thấy Lưu Ly không trả lời mình, Dương Vỹ nhếch môi khẽ cười.
- Em đang đau lòng? Hay đang căm hận anh?
Lưu Ly không trả lời. Cô nhìn Dương Vỹ, đôi mắt đen thẳm lặng yên như mặt nước hồ đông, cô không biết được anh đang nghĩ gì? Cô không thể đoán được anh muốn làm gì? Tại sao Dương Vỹ lại giết ba cô khi ông đã cho anh tất cả? Tại sao anh lại cố dồn cô vào chổ chết khi cô yêu thương tin tưởng anh? Anh biết cô là con gái Thành Phong từ khi nào? Sao lại muốn ông ta giết cô? Dương Vỹ đạt được điều gì khi làm những chuyện này? Cô thật sự không hiểu tại sao anh ta đã tốn bao công sức sắp đặt để Thành Phong giết cô mà lại tự phá hỏng kế hoạch của mình vào ngay phút cuối. Rốt cuộc thì lí do gì khiến anh phải dừng lại?
- Anh có thể nói cho em nghe toàn bộ lí do được không? Lưu Ly nhìn anh, đôi mắt trong veo phẳng lặng.-Em muốn biết tại sao anh giết pappy và làm ra những chuyện này.
- Em muốn biết sao? Dương Vỹ nhìn cô bé bình thản, dường như anh đoán được cô sẽ hỏi anh điều này khi tới gặp cô.-Đi với anh! Anh sẽ cho em biết.
Đám thuộc hạ của Thành Phong theo bảo vệ Lưu Ly thấy Dương Vỹ xuất hiện thì kéo ra canh chừng. Dương Vỹ biết chúng đang muốn nhắm vào mình, nhưng anh không quan tâm lắm. Anh nhìn ngôi mộ mới đắp một chút rồi quay đi.
Lưu Ly cũng chầm chậm đứng dậy. Không cần biết Dương Vỹ đang định làm gì, cô muốn biết lí do anh giết ba cô và dồn cô vào chổ chết. Dù nguy hiểm cô cũng sẽ đi. Mà cô cũng không cho rằng Dương Vỹ sẽ giết cô, trong sâu thẳm trái tim mình Lưu Ly không nghĩ rằng Dương Vỹ sẽ tự tay giết cô. Là cô đã quá tin anh hay vì tình cảm sâu nặng khiến cô không hề sợ hãi anh? Lưu Ly không biết.
- Cô chủ…cô không thể đi theo anh ta.
Một tên đi đến cản Lưu Ly lại, cả đám phía sau cô cũng rút súng ra nhắm vào Dương Vỹ. Lưu Ly dừng lại, nhíu mày, ánh mắt trong veo hơi liếc ra sau. Rồi cô rất bình thản lại gần Dương Vỹ, đưa tay rút khẩu súng anh giắt trong túi áo khoác, lên đạn một cách thành thục rồi quay sang lạnh lùng nhắm vào đầu kẻ vừa cản mình.
- Cút đi!
Cả đám sững người, họ không thể hiểu sao cô lại hành động như vậy, nhưng nhìn vào ánh mắt trong veo sắc lẻm của cô thì họ cảm thấy cô không đùa. Rồi ngón tay cô chầm chậm siết chặt cò súng. Mấy tên chết nhát không còn dám cản cô nữa. Chúng chưa muốn chết, chúng không thể làm Lưu Ly bị thương nhưng cô bé kia thì có quyền lấy mạng chúng.
Dương Vỹ hơi bất ngờ một chút, thì ra Lưu Ly cũng có lúc dễ sợ như vậy. Anh nhìn cô mỉm cười thích thú rồi đưa tay chạm nhẹ lên tóc cô, dịu dàng trượt xuống khuôn mặt bé nhỏ đang đằng đằng sát khí. Lúc này Lưu Ly mới dừng lại, từ từ hạ khẩu súng xuống trả lại cho Dương Vỹ.
- Đi thôi!
Bên vườn hoa cải vàng rực rỡ, Linh Lan đứng lặng nhìn những con bướm trắng mỏng manh đang bay lượn. Nắng sớm dịu dàng đổ xuống sưởi ấm mọi thứ trên mặt đất. Ở xa xa, ba cô và Hổ Phách đang cãi nhau rất kịch liệt. Thiên Dã cũng ngồi đó, nhưng dường như anh không quan tâm lắm. Có lẽ ba người đó đang bàn bạc chuyện để Lưu Ly ở đâu? Ba cô nhất định đòi cô bé phải ở lại thị trấn, nhưng ông không dám làm gì mạnh tay với cô bé, ông biết cô bé đang rất hận ông. Linh Lan cười, cô có một đứa em gái, nhưng sau tất cả những gì ba con cô làm với nó có lẽ nó hận hai người lắm, đây chính là quả báo giành cho hai ba con cô.
Rồi cô nhớ đến người con trai lạnh lùng xuất hiện trong ánh nắng chiều hôm nào, trái tim cô nhói lên, nhưng những hình ảnh mờ ảo đó lại nhanh chóng trở nên hỗn loạn và biến mất, thay vào đó là chàng trai có đôi mắt buồn bã mỗi lần nhìn cô, làm những hành động ngốc nghếch chỉ để gây sự chú ý từ cô. Cô thở dài, nếu được thì cô không muốn dính dáng gì đến lũ con trai, nó khiến cô đau đầu quá.
Nhưng những dòng suy tư của cô nhanh chóng bị cắt ngang khi đám đông bên cạnh ngày càng cãi nhau dữ dội hơn.
- Ta đã nói con bé không được phép ra khỏi thị trấn này nửa bước, ta là ba ruột của nó, nó sẽ ở lại đây với ta. Thành Phong nhìn chàng trai trước mặt nổi giận. Hổ Phách cũng không chịu nhượng bộ.
- Ông chính là kẻ đã từng muốn giết con bé. Tôi sẽ không để Lưu Ly ở lại đây với ông một ngày nào nữa.
- Những chuyện đó đã qua rồi. Lúc đó vì ta không biết Lưu Ly là con gái ta nên ta mới hành động như vậy, nhưng từ giờ ta sẽ chăm sóc bảo vệ con bé cẩn thận.
- Ông nghĩ rằng con bé chịu ở lại đây với ông sao?
- Dù nó muốn hay không ta cũng sẽ bắt nó ở lại, hơn nữa chuyện của gia đình ta không cần người ngoài như cậu xen vào.
- Lưu Ly là của tôi, để xem con bé sẽ chọn đi theo tôi hay ở lại với ông.
Thấy mọi người có vẻ kích động, Linh Lan định đi đến định can thiệp, thì từ ngoài cổng một đám lao xao ùa vào hốt hoảng.
- Ông chủ…ông chủ…có chuyện rồi. Một tên nhìn Thành Phong hớt hãi.
- Có chuyện gì? Ông ta cau mày.-Con gái tao đâu rồi? Sao tụi mày chạy về đây?
- Lưu Ly…cô bé…cô bé đi theo Dương Vỹ rồi.
- Cái gì? Cả ba người đứng bật dậy hét lên.
Hổ Phách lập tức lao vào gara lấy mô tô phóng đến ngôi biệt thự nhà họ Lưu. Lửa giận trong đầu cậu bốc lên ngùn ngụt. Tên khốn đó, cậu chưa hỏi thăm hắn thì thôi, bây giờ lại dám giở trò bắt Lưu Ly đi, xem ra không giải quyết dứt khoát với hắn thì Lưu Ly không thể có được cuộc sống yên ổn. Cậu nghiến răng tăng tốc lao vụt đi. Trong đầu cậu lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Dương Vỹ mà dám làm Lưu Ly bị thương, cậu sẽ giết gã.
Mười phút sau Hổ Phách đã đến nơi. Cánh cổng nguy nga đã mở sẵn. Dường như chủ nhân của chúng cố ý mở toang ra để chào đón những vị khách sẽ đến. Hổ Phách lao thẳng xe vào trong sân, bên trong có rất nhiều người, kẻ nào cũng được trang bị súng ngắn và đều nhìn cậu mới đôi mắt khát máu. Hổ Phách không sợ hãi, bình thản bước vào trong. Đám người này không có biểu hiện gì là muốn tấn công cậu, thậm chí chúng cũng không có ý định ngăn cảm cậu đi vào.
Hổ Phách nhíu mày. Không biết lần này Dương Vỹ muốn giở trò gì? Nhưng dù sao cậu cũng phải nghiền nát gã đó ra và mang Lưu Ly trở về. Bước chân cậu ngang tàn đạp tung cánh cửa khép hờ ra. Dương Vỹ đang ở phòng khách, anh ta ngồi trên chiếc sôfa màu đen xám ở giữa căn phòng. Nhìn thấy cậu hùng hổ đi vào thì mỉm cười rồi chậm rãi đứng dậy.
- Sao tới sớm vậy, cậu nhóc!
Hổ Phách không nói gì, lạnh lùng lao đến đấm vào mặt anh ta, nhưng Dương Vỹ đã nhanh nhẹn chụp lấy tay cậu, giữ chặt. Đám thuộc hạ của anh ta lập tức rút súng ra. Hổ Phách không cảm thấy bối rối, cậu đưa tay ra sau hông định rút ra khẩu súng của Thiên Dã đưa, nhưng Dương Vỹ đã giơ tay ra lệnh cho thuộc hạ dừng lại.
- Bình tĩnh đi Hổ Phách! Tôi không muốn làm cậu bị thương.
- Lưu Ly đâu? Hổ Phách rút tay mình ra nhìn anh ta lạnh lùng.-Anh đã làm gì con bé?
- Đừng lo, con bé vẫn an toàn. Tôi đưa Lưu Ly tới đây là để gặp cậu.
- Anh muốn gì? Hổ Phách nhìn anh ta bằng đôi mắt ác cảm.
Dương Vỹ quay lại bàn, lấy một mảnh giấy đưa cho Hổ Phách. Cậu nhóc nhíu mày cầm lên xem, nhưng chỉ hai giây sau thì mặt cậu biến sắc, mảnh giấy trong tay cậu là hình vẽ một con rắn bị gim bởi cây thánh giá trên đầu. Tay cậu run run, cậu ngước ánh mắt sắc lẻm nhìn lên người trước mặt.
- Tại sao anh có thứ này?
Dương Vỹ nhìn cậu mỉm cười. Mọi người đều cho rằng mọi thứ đã kết thúc, nhưng thực ra thì mới chỉ bắt đầu…
Ở trên lầu, Lưu Ly nhìn quanh khắp căn phòng của mình. Chỉ mới hơn ba tháng rời khỏi đây mà cô thấy chúng trở nên xa lạ quá. Kệ sách của cô, mấy cuốn anime vẫn mới tinh sạch sẽ, bàn ghế ngăn nắp không vương một hạt bụi, trên bàn vẫn đặt một lọ hoa lưu ly mới nở. Căn phòng đã không sử dụng trong một thời gian dài nhưng mọi thứ đều vẫn ngăn nắp sạch sẽ, có lẽ Dương Vỹ đã cho người dọn dẹp nó hàng ngày.
Cô bé đi khắp phòng nhìn ngó một chút rồi thở dài. Dương Vỹ chết tiệt không biết định giở trò gì, vừa đưa cô về nhà lập tức ném cô vào phòng nhốt lại, định bắt cóc cô chắc? Làm vậy thì được gì? Hổ Phách và Thiên Dã sẽ tới đòi cô ngay.
- Buồn bực chuyện gì? Sao lại thở dài?
Nhắc tào tháo thì tào tháo cũng tới. Lưu Ly quay lại tức tối. Dương Vỹ dựa lưng vào cửa, hai tay vòng trước ngực bình thản đứng nhìn cô. Cuối cùng cũng chịu vác xác tới gặp cô sao?
- Dương Vỹ! Sao anh dám lừa em? Anh nói chỉ cần em đi với anh anh sẽ cho em biết những gì em muốn biết, vậy mà bây giờ anh lại nhốt em lại. Anh đúng là đồ tiểu nhân.
Dương Vỹ hơi mở to đôi mắt đen một chút, rồi bật cười trước vẻ cáu giận con nít của cô nhóc. Lưu Ly đúng là không chịu nghĩ đến hoàn cảnh của mình, lại quá tin tưởng kẻ khác, anh mới nói một câu là đã liều mạng theo anh về đây, xem ra cô bé vẫn chưa hiểu được giá trị của bản thân mình.
- Anh cười cái gì? Lưu Ly nhìn anh ta bực bội. Dương Vỹ thì thở dài đi lại gần.
- Không biết đến khi nào em mới trưởng thành được đây, Lưu Ly…
Lưu Ly lặng im một chút, cô nhớ lại lí do cô theo anh đến đây. Dương Vỹ đã không còn như xưa, anh ấy không phải người anh trai yêu thương cô nữa. Cô cũng không thể tỏ ra thân thiết với anh ấy như trước nữa rồi. Cô bé nhìn anh buồn bã.
- Tại sao anh giết pappy? Vẫn là câu hỏi cũ. Lưu Ly muốn nghe chính Dương Vỹ trả lời.
- Em hận anh lắm sao? Dương Vỹ cất tiếng, đôi mắt đen thẳm lạnh lẽo, nhưng Lưu Ly nhận thấy trong đó có gì phức tạp không thể diễn tả nổi.-Có muốn giết anh trả thù không?
Lưu Ly lặng người. Hai tay cô run run, hận Dương Vỹ? Muốn giết anh ấy sao?
- Không. Cô bé ngước nhìn anh, đôi mắt trong veo thánh thiện.-Em không hận anh, cũng chưa từng có ý định làm hại anh.
Dương Vỹ có hơi bất ngờ trước câu trả lời của cô bé, đôi mắt trong veo trên khuôn mặt thiên thần thánh thiện đó cho anh biết cô bé không hề nói dối, mà Lưu Ly ngốc nghếch từ trước đến giờ cũng chưa từng biết nói dối, anh nhếch môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
- Không biết phải nói rằng em là một đứa trẻ lương thiện hay quá ngu ngốc nữa. Sau tất cả những gì anh đã làm với em mà em vẫn không biết phải làm sao để căm hận anh sao?
Lưu Ly vẫn giữ đôi mắt trong veo đó nhìn anh, không chớp, cô suy nghĩ một chút rồi cất tiếng.
- Em có tức giận, nhưng em không hận anh. Có thể vì em quá ngu ngốc, hoặc em sinh ra đã không có được thứ cảm xúc đó. Cũng giống như lúc pappy giết mẹ, em không thể căm hận ông ấy, bây giờ anh giết pappy, em cũng không thể căm hận anh. Vì em rất thương anh, vì anh là một người rất quan trọng với em, dù anh có giết em hay làm bất cứ điều gì thì em cũng không thể căm hận anh, dù em có bắt lí trí phải căm hận anh thì trái tim em cũng không thể sản sinh ra thứ cảm xúc đó.
Thời gian ngừng lại vài giây. Dương Vỹ nhìn cô, trái tim anh nhói lên như bị một con dao nhỏ cắm ngập vào. Anh đưa ánh mắt buồn thê lương nhìn cô rồi khẽ nhíu mày, lẽ ra anh không nên hỏi, lẽ ra anh không nên để Lưu Ly cho anh biết điều này. Anh cười, nụ cười cay đắng và lạnh lẽo, bàn tay chậm chậm đưa lên vuốt nhẹ mái tóc xõa trên mặt cô rồi trượt nhẹ xuống cằm, tay kia đặt lên vai cô kéo lại gần mình. Lưu Ly không hiểu anh định làm gì. Rồi Dương Vỹ cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn rất dịu dàng, ấm áp.
Lưu Ly sững người. Dương Vỹ vẫn ôm chặt cô và hôn, nụ hôn của anh không làm cô khó chịu, làn môi mềm mại lướt nhẹ trên môi cô như muốn cho biết cô rất quan trọng với anh, Lưu Ly thấy ánh mắt đen thẳm của anh dường như hơi nhói lên, Dương Vỹ đang buồn? Tại sao?
- Dương Vỹ…Lưu Ly đẩy anh ra bối rối.-Anh làm gì vậy?
Dương Vỹ vẫn giữ chặt lấy vai cô, rồi đẩy cô ngã xuống giường, trước hành động kì lạ này Lưu Ly vẫn mở to đôi mắt trong veo nhìn anh ngốc nghếch. Còn chưa hiểu ra vấn đề thì Dương Vỹ đã cúi xuống giữ chặt lấy cô, bàn tay anh luồn vào cổ áo khẽ mở một chiếc khuy trên ngực cô. Lưu Ly giật mình, cô bé vội giữ chặt lấy mảnh áo của mình hoảng hốt.
- Dương Vỹ…anh làm gì vậy? Buông em ra mau!
- Em không thể hận anh ngay cả khi anh làm điều này với em sao? Dương Vỹ hỏi cô, bàn tay chắc chắn giữ chặt lấy tay cô.
Rồi anh tiếp tục mở chiếc khuy bên dưới, ánh mắt đen thẳm phức tạp, có gì đó vừa lạnh lẽo vừa đau đớn nhưng cũng ấm áp và tràn ngập yêu thương. Lưu Ly không muốn nhìn nó thêm một chút nào nữa, đôi mắt đen thẳm đó khiến cô đau lòng. Dương Vỹ cúi xuống tiếp tục hôn lên môi cô, rồi trượt dần xuống cổ, xuống ngực, bàn tay tiếp tục lần mở những chiếc khuy. Lưu Ly tức giận tát mạnh vào mặt anh ta, bàn tay cô luống cuống gạt đứt một chiếc khuy trên chiếc sơ mi đen của anh.
Dương Vỹ ngẩng lên, giữ chặt luôn tay kia của cô đặt lên đầu.
- Có cần phải phản ứng dữ dội như vậy không, Lưu Ly?
Lưu Ly sững lại, có một thứ trên cổ anh lộ ra khiến cô phải chú ý. Lưu Ly thấy tim mình đập mạnh, dường như cô đang run sợ. Có một sợi dây chuyền trên ngực Dương Vỹ bây giờ cô mới nhìn thấy, nửa mặt dây chuyền đó ló ra, rất quen thuộc.
Dương Vỹ thấy Lưu Ly không giẩy giụa nữa, đột nhiên run rẩy nhìn anh, dường như khuôn mặt cô bé đang tái nhợt đi.
- Em sợ anh đến mức đó sao? Dương Vỹ hỏi Lưu Ly, khó hiểu trước thái độ kì lạ của cô bé. Rồi anh cũng buông cô ra.
Lưu Ly chầm chậm đưa tay lên chạm vào sợi dây chuyền của anh, bây giờ thì cô nhìn thấy nó rất rõ, mặt dây chuyền là mảnh đá hổ phách rất đẹp, rất tinh xảo, cô đã từng nhìn thấy nó.
“Anh trai anh cũng có một sợi dây chuyền giống anh”
Lưu Ly run rẩy, tim cô đập loạn trong lồng ngực, cô cầu mong điều mình nghĩ là sai. Cô đưa tay lật mảnh áo trên ngực của anh. Và một giọt nước mắt trào ra, trên ngực Dương Vỹ có một vết sẹo nhỏ. Dương Vỹ chính là anh trai ruột của Hổ Phách.
Không phải Thiên Dã, mà chính là Dương Vỹ.
- Sao thế ? Em thích sợi dây chuyền của anh sao? Dương Vỹ nhìn cô bé bình thản.
- Dương Vỹ…anh…là anh trai ruột của Hổ Phách sao? Lưu Ly nhìn anh, đôi mắt trong veo nhòa nước.
Dương Vỹ lúc này đã hiểu ra vấn đề. Thì ra Lưu Ly cũng biết. Anh nắm chặt bàn tay run rẩy của cô trên ngực mình.
- Đúng vậy.
Dương Vỹ đã biết Hổ Phách là em trai của anh ấy, có lẽ anh ấy đã biết từ lâu. Thiên Dã không phải là anh trai của Hổ Phách, anh ấy chỉ là tình cờ có một vết sẹo giống như Dương Vỹ. Bức hình chụp cậu bé khi nhỏ với ba cô mà Hổ Phách nhìn thấy là Dương Vỹ. Hổ Phách quên mất rằng trong bức hình đó có hai đứa trẻ, đứa trẻ còn lại mới là Thiên Dã.
Bây giờ thì Lưu Ly đã hiểu lí do cho tất cả mọi chuyện. Hôm qua Dương Vỹ ngăn cản Thành Phong không phải vì muốn bảo vệ cho cô. Anh sợ ông ta và thuộc hạ gây tổn thương cho Hổ Phách, đứa em trai duy nhất của anh. Mà Dương Vỹ là anh trai của Hổ Phách. Vậy thì…
- Là ai? Ai khi đó đã giết hại ba mẹ anh? Là pappy…hay ba ruột của em? Lưu Ly vẫn run rẩy. Càng biết nhiều thứ cần biết, cô càng cảm thấy sợ hãi.
Dương Vỹ đưa tay gạt một giọt nước mắt trong veo trên khuôn mặt cô bình thản, đôi mắt đen thẳm phút chốc trở nên lạnh lẽo, một âm thanh phát ra từ cổ họng anh, Lưu Ly có thể cảm nhận được sự đau thương và căm thù lẫn trong đó.
- Cả…hai.
Nước mắt trong veo lại trào ra, Lưu Ly không thể nào ngăn nó dừng lại được. Giờ thì cô hiểu trên đời này có những thứ đừng nên biết thì sẽ tốt hơn. Ba ruột của cô, ba nuôi của cô, cả hai người trước đây là bạn, lại là hai ông trùm quyền lực trong thế giới ngầm, việc hai người này liên kết để thanh trừng một ai đó là hoàn toàn bình thường.
Nhưng tại sao họ lại giết hại ba mẹ Dương Vỹ và Hổ Phách? Tại sao lại là hai người này? Trái tim Lưu Ly đau thắt lại, giá như cô bị giết trước khi biết được chuyện này có lẽ sẽ tốt hơn.
- Ba anh trước đây là nhà báo, ông đã vô tình biết được bí mật về thị trấn này nên đã bị hai ông trùm ở đây nhắm vào. Khi gia đình anh bị xóa sổ, em trai thất lạc, anh may mắn thoát chết và một mình tìm đến nông trại kẻ thù, thật may là lão đại không nhớ ra anh, và em đã giúp anh bước vào gia đình em một cách dễ dàng. Anh đã vạch ra một kế hoạch trả thù thật tàn khốc. Nhưng có lẽ do số phận xếp đặt, em trai anh lại tới đây với em. Lần đầu tiên nhìn thấy Hổ Phách anh chưa biết nó là em trai anh, anh chỉ thấy nó thân quen và có gì đó đặc biệt. Nhưng khi gặp nó và em bên bờ suối anh đã nhận ra nó…cũng chính nhờ sợi dây chuyền mặt hổ phách, kỉ vật duy nhất của hai anh em anh. Lúc đó anh hạnh phúc lắm, anh đã đánh nhau với nó, đánh nó, và bị đánh…dù rất đau nhưng cũng rất vui. Rồi có một điều khiến anh thất vọng là nó đã yêu em…yêu đứa con gái của kẻ thù đã giết hại gia đình mình.
Dương Vỹ siết chặt bàn tay mình, ánh mắt lạnh lẽo tàn khốc nhìn vào hư vô.
- Lúc đó anh đã rất tức giận, anh rất muốn cho nó biết toàn bộ sự thật và bắt nó tránh xa em, nhưng anh không thể. Hổ Phách đang có một cuộc sống hạnh phúc, anh không muốn nó vì trả thù mà thay đổi số phận của mình. Vì vậy anh phải nhanh chóng giết lão đại, sắp đặt để Thành Phong giết chết em, anh rất tò mò muốn biết Thành Phong sẽ có cảm giác gì khi chính tay gã giết chết con gái ruột của mình, có lẽ rất thú vị. Thành Phong là tên chủ mưu đã giết hết tất cả người thân trong gia đình anh, nếu chỉ trả thù bằng cách giết ông ta thì quá nhẹ nhàng, anh phải khiến ông ta suốt đời này bị dày vò sống không bằng chết mới hài lòng. Vậy mà đứa em trai ngốc nghếch của anh lại ba lần bẩy lượt phá hỏng toàn bộ kế hoạch của anh. Thậm chí hôm qua nó vì bảo vệ em mà suýt bị Thành Phong giết.
Mà việc này cũng tại thằng khốn Thiên Dã, ngay từ đầu nó đã biết Hổ Phách là em trai anh nên mới kéo nó tới đó cứu em, chắc nó vui lắm khi kế hoạch của anh bị phá hỏng, nó nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc nên sẽ lẳng lặng đưa em đi. Nhưng thật tiếc…vì mọi việc giờ mới bắt đầu thôi.
Dương Vỹ cười, nụ cười lạnh lẽo và tàn khốc. Lưu Ly vẫn lặng im, cô đang run rẫy, mọi thứ đang cào xé trái tim cô. Nó đang đau, rất đau. Dương Vỹ nhìn cô, nhếch môi thành một nụ cười nhàn nhạt.
- Lưu Ly…Em yêu Hổ Phách sao?
- Dương Vỹ…
- Anh sẽ mang Hổ Phách ra khỏi cuộc đời em. Dương Vỹ nhìn cô lạnh lẽo.
Lưu Ly nghe nói thì giật mình ngước lên, cô run rẫy nắm chặt tay anh, đôi mắt trong veo nhìn anh khẩn thiết.
- Dương Vỹ! Em xin anh, đừng cướp Hổ Phách của em. Anh có thể lấy mọi thứ của em. Vị trí thừa kế, tài sản, quyền lực, thậm chí là mạng sống của em. Nếu anh muốn, em sẽ cho anh tất cả. Nhưng xin anh đừng cướp đi Hổ Phách. Anh ấy là lí do duy nhất mà em còn sống, anh ấy là người quan trọng nhất mà em yêu thương, anh ấy là tất cả đối với em. Em xin anh đừng cướp anh ấy đi.
Dương Vỹ nhìn cô cười nhạt, anh nắm cổ áo cô kéo cô đứng dậy.
- Hổ Phách là em trai anh, em là kẻ thù của chúng tôi. Lưu Ly, từ giờ phút này em sẽ không còn người quan trọng nào có tên Hổ Phách nữa.
Hổ Phách bước đi, cậu loạng choạng. Những gì mà Dương Vỹ nói với cậu thật vô lí, quá hoang đường, không thể tin được. Nhưng sao cậu thấy hụt hẫng thế này? Cảm giác như chân mình đang đeo chì vậy, những bước đi của cậu bây giờ thật nặng nề. Đám thuộc hạ của Dương Vỹ nhìn bộ dạng của cậu hơi khó hiểu, vài tên khó chịu ra mặt, chúng không hiểu vì lí do gì mà Dương Vỹ lại ra lệnh không được đụng đến Hổ Phách.
- Hổ Phách! Lưu Ly đâu rồi?
Thiên Dã và Thành Phong đã đến nơi, vì vào hang ổ kẻ thù nên Thành Phong mang theo một toán thuộc hạ khá đông, có lẽ vì vậy mà ông ta tỏ ra khá chậm chạp. Những người mới tới nhìn thấy bộ dạng thẫn thờ của Hổ Phách thì hơi ngạc nhiên, không lẽ Lưu Ly đã xảy ra chuyện?
- Hổ Phách! Lưu Ly đâu rồi? Thành Phong nhìn cậu có vẻ sốt ruột.
Hổ Phách không nói gì, cậu lao đến, rút dao ra gạt một đường dài trên cánh tay trái của ông ta. Mảnh vải bị tước ra lẫn vào vài giọt máu, Thành Phong bị bất ngờ, còn không hiểu Hổ Phách định làm gì thì cậu nhóc đã nắm lấy mảnh vải xé toạc ra. Và cậu thấy trên cánh tay gần khủy của ông ta có một hình xăm rất quen thuộc. Thứ mà có cháy thành tro cậu cũng nhận ra. Thiên Dã nhìn sang cũng sững sờ.
- Làm gì đó, thằng nhãi ranh? Thành Phong bực bội trước hành động kì lạ của cậu.
Nhưng ngay lập tức Hổ Phách đã vung dao lên đâm mạnh vào mặt ông ta. Thành Phong vội lùi ra sau, con dao quét qua trán để lại một vết thương nhỏ, máu rỉ xuống mặt, đám thuộc hạ của ông ta thấy vậy lập tức lao đến chỉa súng vào cậu.
- Ba…ba có sao không? Linh Lan vội chạy lại, rồi cô nhìn lên Hổ Phách, dường như cậu nhóc này đã nổi điên rồi.
- Giết nó đi!
Thành Phong hét với đám thuộc hạ, lập tức mấy khẩu súng ngắn chỉa vào cậu chuẩn bị siết cò. Nhưng một giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến bọn chúng dừng lại.
- Không được đụng vào nó!
Đám thuộc hạ của Dương Vỹ lao ra vây lấy nhóm thuộc hạ của Thành Phong, rồi anh ta cũng xuất hiện mang theo Lưu Ly. Cô bé không bị thương, Thành Phong có hơi yên tâm. Nhưng Dương Vỹ đã chỉa súng vào đầu cô bé.
- Thành Phong! Nếu ông dám động đến một cộng tóc của em trai tôi, tôi sẽ giết con gái ông ngay trước mặt ông.
- Thằng khốn, mày muốn gì? Thành Phong nhìn anh tức giận, thuộc hạ hai bên đã sẵn sàng tư thế lao vào nhau.
- Chỉ lấy lại những thứ thuộc về mình thôi. Dương Vỹ cười, lạnh lùng đẩy Lưu Ly về phía trước, rồi quay sang Hổ Phách đang đứng như người mất hồn.- Hổ Phách, lại đây với anh!
Hổ Phách nghe tiếng anh trai mình gọi, cậu hơi ngước lên rồi từ từ quay ra sau.
- Lưu Ly, mau qua đây với ba! Thành Phong nhìn con gái sốt ruột.
Lưu Ly vẫn đứng bất động một chổ, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Giây phút mà Hổ Phách quay lại nhìn cô khiến cô muốn ngạt thở. Hổ Phách đang nhìn cô, nhưng đôi mắt đen thẳm trở nên lạnh lùng vô cảm. Lưu Ly run rẫy, cô chưa nhìn thấy Hổ Phách như vậy bao giờ. Hổ Phách có thể tức giận với cô, nhưng cô không muốn anh nhìn cô xa lạ như vậy.
Hổ Phách chầm chậm bước đi như người mộng du, con dao nắm chặt trên tay run rẩy, đầu cậu trống rỗng. Lưu Ly vẫn đứng đó, cố làm dịu đi cơn đau đang ngày một nhói lên trong ngực mình.
Hổ Phách đang bước đến gần cô, rất gần…
- Hổ…Phách…
Lưu Ly khẽ cất tiếng. Hổ Phách khựng lại, rồi nhìn thẳng vào cô. Lạnh lẽo…
Giây phút đó Lưu Ly có cảm giác như thế giới xung quanh mình đã sụp đổ. Người con trai yêu quý nhất của cô. Lí do tồn tại duy nhất của cô. Mọi thứ phút chốc vụt tan biến. Lưu Ly không muốn thế, nước mắt cô bé tuôn rơi, mặn chát.
Hổ Phách lướt qua cô, thật nhẹ nhàng.
- Hổ Phách!!!
Lưu Ly gào lên rồi lao đến bên cậu, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra muốn nắm lấy tay cậu. Rất gần…Chỉ một chút nữa thôi…
Nhưng bàn tay Hổ Phách vụt qua tay cô. Anh vẫn bước đi, những bước dài vô tình, lạnh lẽo.
- Hổ Phách…Hổ Phách!!!
Lưu Ly gào lên. Đám thuộc hạ của Dương Vỹ dường như muốn động thủ. Linh Lan vội ôm chặt lấy cô kéo về phía sau. Lưu Ly vẫn gào lên, cố gắng chạy về phía Hổ Phách.
Nhưng không thể.
Bóng hình thân thương đó nhạt nhòa trước mắt cô, mờ dần, mờ dần rồi biến mất
/30
|