Lưu Ly không biết từ lúc nào đã mon men lại gần Hổ Phách, đôi mắt trong veo nhìn cậu chăm chú như thắc mắc không biết Hổ Phách đang nghĩ gì, đôi môi nhỏ xíu phớt hồng khẽ cử động khiến cậu hơi bối rối. Cậu khoác vai cô bé kéo lại gần mình. Lưu Ly trong lòng cậu bây giờ y như con mèo nhỏ. Nhưng dường như cô bé chỉ tỏ ra ngoan ngoãn với cậu.
- Hai ngày nữa ở đây tổ chức lễ hội đó Hổ Phách. Lưu Ly ngước lên mỉm.
- Lễ hội gì?
- Lễ hội cầu may. Cuối mổi vụ hoa màu dân nơi đây thường tổ chức một lễ hội rất lớn để ăn mừng mùa màng bội thu, đồng thời để mọi người có cơ hội giải trí trước khi bước sang năm mới. Đây cũng là một dịp tốt để các chủ nông trại quảng cáo những mẩu nông sản cho các nhà tư bản đến thu mua. Người ta sẽ làm các món đặc sản và hàng gia công bán cho du khách, gia đình em là khách mời danh dự, nếu anh tham gia cũng sẽ trở thành khách mời danh dự.
Lưu Ly liến thoắng quảng cáo. Hổ Phách lặng im ngồi nghe, đôi khi mỉm cười với vẻ thích thú, bất chợt cậu ghé sát vào mặt Lưu Ly mỉm cười ranh mãnh:
- Em muốn anh ở lại đây bao lâu?
Lưu Ly ngây người. Cô bé ngước lên trời nghĩ ngợi. Thực ra cô muốn Hổ Phách ở lại bao lâu. Một ngày…hai ngày hay ba ngày? Tính bằng ngày thì chưa đủ.
- Cả đời.
Cô bé bất giác buột miệng. Sau đó hiểu ra là mình không nên nói, khuôn mặt đỏ đỏ, hai bàn tay bé nhỏ trắng nõn đưa lên che miệng, đầu ngước lên nhìn trộm. Hổ Phách vẫn nhìn cô bình thản, vẻ mặt khó đoán, vài giây sau thì cậu mỉm cười đưa tay lên vuốt tóc cô bé.
Một cơn gió nhẹ ùa qua mơn trớn trên những sợi tóc tơ mượt mà của Lưu Ly, cô bé nhoẻn miệng cười. Hổ Phách đưa tay ngắt một bông hoa lưu ly xanh biếc lên xoay xoay nghịch ngợm. Giờ cậu mới nhận ra là khắp nơi trên ngọn đồi đều được bao phủ bởi loài hoa xanh biếc này.
- Hổ Phách, anh có biết hoa lưu ly mang ý nghĩa gì không?
- Forget me notà? Ba em đặt cho em cái tên này sao?
Hổ Phách giơ bông hoa xanh lên cao ngắm nghía, bông hoa mỏng manh xanh ngắt thật đẹp, trong lòng có chút ngưỡng mộ đối với ông chú hói đầu. Dù tóc không nhiều, nhưng ông ta có vẻ là người rất tình cảm, rất yêu vợ.
- Không, là mẹ em đặt cho em. Lưu Ly ngước lên nhìn bầu trời xanh mỉm cười buồn bã.-Bà ấy gọi em là Lưu Ly để nhắc bản thân không bao giờ được quên người yêu cũ. Và để hi vọng người đó cũng sẽ mãi nhớ đến bà.
Hổ phách kinh ngạc quay sang. Lưu Ly vẫn nhìn bầu trời xanh ngắt, ánh mắt trong veo xa thẳm dường như không còn nhìn vào thực tại nữa, mà đi đến một nơi nào đó rất xa, rất buồn trong kí ức.
- Mẹ em lấy chồng năm 18 tuổi, nếu còn sống thì bây giờ bà ấy mới chỉ có 34 tuổi thôi, anh nghĩ tại sao mẹ em lại mất sớm như vậy?
Hổ Phách nghe cô bé nói hơi nhíu mày, cậu nhìn về ngôi mộ nhỏ nằm lẻ loi nơi đỉnh đồi, những cánh hoa lưu ly xanh biếc vẫn đong đưa theo từng cơn gió, Hổ Phách đã đoán ra lí do, nhưng không hiểu sao cậu vẫn không dám nói ra.
- Là Pappy đã giết mẹ.
Hổ Phách thở dài, cậu quay lại, khuôn mặt bé nhỏ của Lưu Ly trở nên vô cảm. Đôi mắt trong veo đau nhói. Cô bé còn nhớ như in cảnh tượng hai năm về trước.
Về câu chuyện tình buồn của ba mẹ mình.
Mẹ Lưu Ly-Ngọc Bích là con gái của một ông chủ lớn thường về đây thu mua nông sản. Lúc đó ông Hạ mới thừa kế lại nông trại và vị trí ông trùm từ cha mình, thế lực rất lớn, tính tình cũng lạnh lùng tàn nhẫn. Nhưng ngay lần đầu tiên thấy Ngọc Bích đã tỏ ra yêu mến và muốn cưới bà làm vợ. Nhưng lúc ấy cô gái này lại yêu một chàng trai khác ở đây, đó là Thành Phong, là bạn thân của ông và cũng là người nắm giữ một nửa quyền lực trong thị trấn. Hai người đã yêu nhau và có một thời gian dài hạnh phúc, cùng thề non hẹn biển sẽ sống cùng nhau đến răng long đầu bạc.
Nhưng khi tình cảm của hai người trở nên sâu đậm thì Ngọc Bích phát hiện ra Thành Phong đã có vợ và có một cô con gái 2 tuổi. Đau lòng uất giận vì mình bị lừa dối. Trong một phút yếu lòng, cô đã ngã vào vòng tay của ông Hạ, rồi hai người kết hôn. Nhưng trong sâu thẳm trái tim mình Ngọc Bích chưa bao giờ quên Thành Phong và cũng chưa từng giành một chút tình cảm cho ông Hạ. Lưu Ly đã được sinh ra trong sự đau khổ và dằn vặt khôn nguôi của người phụ nữ đó. Khi người vợ của Thành Phong lâm bệnh qua đời, ông ta muốn Ngọc Bích quay lại với mình. Ông Hạ biết điều này, hai người bạn thân đã nhanh chóng trở thành kẻ thù không đội trời chung. Khi Ngọc Bích cố gắng thoát khỏi ông Hạ để đi tìm người mình yêu, ông ấy đã ra tay giết Ngọc Bích.
Hai năm.
Lưu Ly không tài nào quên được buổi tối hôm đó. Đó là vào một đêm đông buốt giá. Ba mẹ cô cãi nhau rất dữ dội. Mẹ cô cầu xin ông buông tha cho bà, bà muốn đi, muốn tìm lại người mà bà yêu say đắm và cả đời bà không thể nào quên được, nhưng đáp lại lời van xin tha thiết ấy là họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào ngực bà, và ánh mắt lạnh lẽo cô không tài nào quên được của ba mình. Lưu Ly đã lao vào cản ông lại, nhưng vô ích, viên đạn lạnh lẽo đã đâm sâu vào ngực mẹ cô, bà từ từ gục xuống sàn trên vũng máu.
Nhưng còn một điều mà Lưu Ly không thể quên được.
Cũng chính giây phút đó, họng súng đen ngòm lạnh lẽo kia lại chỉa vào cô. Lúc đó Lưu Ly rất sợ hãi, sợ đến mức toàn thân bất động. Ba cô nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp. Nhưng cô có thể nhận ra ngập tràn trong đó là đau đớn và giận dữ. Lưu Ly khóc, nước mắt nóng hổi lăn trên má, cả người vẫn đứng im bất động nhìn ông. Đúng lúc này thì Dương Vỹ lao vào ôm lấy che chở cho cô. Lúc đó ba cô mới sực tỉnh, cây súng trên tay ông rơi xuống sàn. Ông thẫn thờ nhìn xác vợ rồi bỏ đi.
Mọi người không biết ông đã đi đâu. Dương Vỹ cho người đi tìm khắp nơi nhưng không thấy. Hai hôm sau ông mới quay về, chỉ lặng im ngồi trước mộ của vợ. Lưu Ly không biết nên làm gì. Cô chứng kiến ba giết mẹ nhưng không thể ngăn cản được. Cô đau đớn, cô thương mẹ, nhưng cô không thể hận ba mình được. Vì cô cũng thương ông. Vì cô biết tự tay giết đi người mình yêu thương nhất ông ấy còn đau khổ gấp trăm ngàn lần cô.
Sau đó trước mộ của mẹ, ông đã ôm cô và khóc rất nhiều, cả người ông run rẩy cố ôm siết cô vào lòng. Lưu Ly không thấy ông khóc, nhưng cô cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi rơi nhẹ trên mái tóc, trên vai cô. Những giọt nước mắt của sự đau khổ, nước mắt của sự ân hận khôn nguôi.
Lưu Ly kể xong, hai tay nắm chặt bông hoa xanh biếc. Ánh mắt trong veo hơi nhói lên. Hổ Phách cũng lặng im không nói gì. Nhưng Lưu Ly cũng không buồn lâu. Dù có chuyện gì xảy ra thì chỉ vài phút sau là cô bé lại mỉm cười được. Có thể đây là lí do mà Lưu Ly dễ dàng tha thứ cho ba mình. Hổ Phách mỉm cười. Một cô gái thuần khiết không bao giờ ôm hận thù trong lòng. Lưu Ly đúng là hiện thân của thiên thần.
- Hổ Phách! Em căm ghét cái tên của mình. Nó chính là nguyên nhân khiến mẹ em phải chết, là nguyên nhân khiến pappy phải đau khổ suốt hai năm qua.
Hổ Phách nghe cô bé nói xong vẫn không đáp lại. Lưu Ly cũng không nói gì nữa, cô bé nhìn những bông hoa xanh biếc nghĩ ngợi. “Đừng quên tôi?” Bông hoa mỏng manh này chẳng mang lại điều gì cả, khi nó úa tàn mọi hi vọng cũng tắt ngấm rất nhanh như một cái chớp mắt.
- Forget me not! Anh thích cái tên này, vì sâu trong trái tim anh, anh cũng hi vọng em sẽ không bao giờ quên anh.
Hổ Phách nói và khoác tay ôm cô bé vào lòng. Lưu Ly có hơi ngẩn ngơ một chút, rồi cũng mỉm cười hạnh phúc.
- Hổ Phách, sau này anh sẽ không làm em tổn thương chứ?
- Không đâu. Anh sẽ luôn bảo vệ cho em, luôn yêu thương em dù cho xảy ra bất cứ chuyện gì.
- Được…Vậy em hứa với anh: “Forget me not”.
Hai người cứ ngồi bên nhau để mặc thời gian trôi qua, những cơn gió se lạnh mang theo hương cỏ dại cứ ùa tới rồi lại lướt đi. Những cánh hoa mỏng manh không ngừng lay động theo từng cơn gió nhẹ. Một lúc sau đó thì Lưu Ly dựa vào người Hổ Phách gục xuống ngủ. Cậu nhóc bật cười. Đúng là trẻ con, bạ đâu cũng ngủ được.
Rồi cậu cởi áo khoác trên người mình ra khoác lên người cho cô bé. Lặng im ngồi ngắm nhìn cô say sưa ngủ, rồi đôi mắt cậu càng lúc càng trở nên ngây ngốc. Ngón tay thon dài chậm chậm đưa lên chạm nhẹ vào làn môi hồng xinh xắn đó, nó thật mềm mại. Rồi cậu mỉm cười. Cô nhóc này chỉ hai năm nữa thôi sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp khiến bao người mơ ước.
- Hổ Phách…Lưu Ly…
Tiếng kêu thống thiết của người bạn thân vang lên. Hổ Phách ngước ra xa. Hoa Thiên đang lên đây tìm hai người. Hổ Phách không muốn làm Lưu Ly tỉnh giấc nên cậu nhẹ nhàng đặt cô bé xuống bãi cỏ non mềm mại dưới gốc cây, kéo chiếc áo khoác của mình đắp ngang người cô rồi chầm chậm đi xuống.
- Hoa Thiên, hình như cậu mới được tận hưởng những phút giây ngọt ngào bên người đẹp nhỉ? Định lên đây cám ơn hả? Đừng khách sáo!
Hổ Phách nhìn bộ dạng thằng bạn suýt xoa. Thật không nhận ra hình người nữa. Tóc tai rối bù, trên mặt đầy vết son môi, mà không cần nói thì cậu cũng đoán ra được chủ nhân của chúng là ai. Chiếc áo sơ mi của cậu nhóc cũng bị giật banh hàng cúc ngực, xộc xệch nhăn nhúm dính đầy son môi. Xem ra cô nàng Noong là một người phụ nữ rất mãnh liệt. Không hổ danh là đứa con của núi rừng.
- Còn dám nói nữa? Tin tôi đấm vỡ mặt cậu không? Chỉ vì cậu và con nhóc Lưu Ly bày trò, báo hại tôi suýt nữa thì bị con hổ cái nửa nạc nửa mở đó nuốt sống rồi. Có biết tôi cùng đường phải chui xuống gầm giường, tháo ván tường bỏ chạy bạt mạng ra ngoài này không ?
Hoa Thiên bức xúc lao lên định đánh người. Hổ Phách cố nhịn cười khoác vai cậu kéo ra xa để không làm Lưu Ly tỉnh giấc. Anh chàng kia thì vừa đi vừa léo nhéo kể tội hai người. Cứ tưởng ở lại có thể tìm ra được người đẹp trong mộng, ai ngờ Lưu Ly lại tàn nhẫn ném cậu cho quái vật để cùng Hổ Phách tung tăng dắt nhau đi dạo.
Nói về Lưu Ly. Lúc tỉnh ngủ đã là xế chiều. Hổ Phách không biết từ lúc nào đã rời khỏi cô rồi. Lưu Ly cất tiếng gọi, không có ai trả lời, chỉ có những cơn gió lạnh ùa qua rét buốt. Cô bé nhìn xuống chiếc áo khoác vắt ngang người mình rồi ôm lấy nó đứng dậy. Ngọn đồi về chiều thật vắng vẻ. Hoàng hôn đỏ rực phủ lên tất cả mọi nơi một màn ánh sáng mờ ảo. Chỉ còn lại một mình khiến Lưu Ly thấy cô đơn và sợ hãi.
- Hổ Phách!!!
Cô bé cất tiếng gọi, không có ai đáp lại, Lưu Ly lại bước đi. Cô bé đi mãi, đi mãi rồi đến một cánh đồng hoang tàn, những cây bắp ở đây đã bị nhổ bỏ để chuẩn bị cho mùa vụ mới, cành lá xanh đã úa vàng, hoàng hôn phủ bóng lên càng làm mọi thứ trở nên cô quạnh.
Cô bé hơi lạnh, trời đông về chiều ở đây còn có một làn sương mỏng bao phủ, Lưu Ly chậm chậm khoác chiếc áo của Hổ Phách lên vai, sương và nắng chiều phủ lên mọi thứ khiến cảnh vật trở nên mờ ảo. Cô bé cứ chăm chăm bước đi về phía trước vẫn không thấy Hổ Phách. Đột nhiên cô thấy hơi chóng mặt. Mọi thứ trước mắt trở nên chập choạng trắng xóa, cơ thể cô càng lúc càng khó chịu và trở nên nặng trịch. Lưu Ly mở to hai mắt cố đứng vững, nhưng không được. Rồi trước mắt Lưu Ly, mọi vật chập choạng và bổng tối đen.
- Lưu Ly! Em sao vậy, Lưu Ly?
- Hai ngày nữa ở đây tổ chức lễ hội đó Hổ Phách. Lưu Ly ngước lên mỉm.
- Lễ hội gì?
- Lễ hội cầu may. Cuối mổi vụ hoa màu dân nơi đây thường tổ chức một lễ hội rất lớn để ăn mừng mùa màng bội thu, đồng thời để mọi người có cơ hội giải trí trước khi bước sang năm mới. Đây cũng là một dịp tốt để các chủ nông trại quảng cáo những mẩu nông sản cho các nhà tư bản đến thu mua. Người ta sẽ làm các món đặc sản và hàng gia công bán cho du khách, gia đình em là khách mời danh dự, nếu anh tham gia cũng sẽ trở thành khách mời danh dự.
Lưu Ly liến thoắng quảng cáo. Hổ Phách lặng im ngồi nghe, đôi khi mỉm cười với vẻ thích thú, bất chợt cậu ghé sát vào mặt Lưu Ly mỉm cười ranh mãnh:
- Em muốn anh ở lại đây bao lâu?
Lưu Ly ngây người. Cô bé ngước lên trời nghĩ ngợi. Thực ra cô muốn Hổ Phách ở lại bao lâu. Một ngày…hai ngày hay ba ngày? Tính bằng ngày thì chưa đủ.
- Cả đời.
Cô bé bất giác buột miệng. Sau đó hiểu ra là mình không nên nói, khuôn mặt đỏ đỏ, hai bàn tay bé nhỏ trắng nõn đưa lên che miệng, đầu ngước lên nhìn trộm. Hổ Phách vẫn nhìn cô bình thản, vẻ mặt khó đoán, vài giây sau thì cậu mỉm cười đưa tay lên vuốt tóc cô bé.
Một cơn gió nhẹ ùa qua mơn trớn trên những sợi tóc tơ mượt mà của Lưu Ly, cô bé nhoẻn miệng cười. Hổ Phách đưa tay ngắt một bông hoa lưu ly xanh biếc lên xoay xoay nghịch ngợm. Giờ cậu mới nhận ra là khắp nơi trên ngọn đồi đều được bao phủ bởi loài hoa xanh biếc này.
- Hổ Phách, anh có biết hoa lưu ly mang ý nghĩa gì không?
- Forget me notà? Ba em đặt cho em cái tên này sao?
Hổ Phách giơ bông hoa xanh lên cao ngắm nghía, bông hoa mỏng manh xanh ngắt thật đẹp, trong lòng có chút ngưỡng mộ đối với ông chú hói đầu. Dù tóc không nhiều, nhưng ông ta có vẻ là người rất tình cảm, rất yêu vợ.
- Không, là mẹ em đặt cho em. Lưu Ly ngước lên nhìn bầu trời xanh mỉm cười buồn bã.-Bà ấy gọi em là Lưu Ly để nhắc bản thân không bao giờ được quên người yêu cũ. Và để hi vọng người đó cũng sẽ mãi nhớ đến bà.
Hổ phách kinh ngạc quay sang. Lưu Ly vẫn nhìn bầu trời xanh ngắt, ánh mắt trong veo xa thẳm dường như không còn nhìn vào thực tại nữa, mà đi đến một nơi nào đó rất xa, rất buồn trong kí ức.
- Mẹ em lấy chồng năm 18 tuổi, nếu còn sống thì bây giờ bà ấy mới chỉ có 34 tuổi thôi, anh nghĩ tại sao mẹ em lại mất sớm như vậy?
Hổ Phách nghe cô bé nói hơi nhíu mày, cậu nhìn về ngôi mộ nhỏ nằm lẻ loi nơi đỉnh đồi, những cánh hoa lưu ly xanh biếc vẫn đong đưa theo từng cơn gió, Hổ Phách đã đoán ra lí do, nhưng không hiểu sao cậu vẫn không dám nói ra.
- Là Pappy đã giết mẹ.
Hổ Phách thở dài, cậu quay lại, khuôn mặt bé nhỏ của Lưu Ly trở nên vô cảm. Đôi mắt trong veo đau nhói. Cô bé còn nhớ như in cảnh tượng hai năm về trước.
Về câu chuyện tình buồn của ba mẹ mình.
Mẹ Lưu Ly-Ngọc Bích là con gái của một ông chủ lớn thường về đây thu mua nông sản. Lúc đó ông Hạ mới thừa kế lại nông trại và vị trí ông trùm từ cha mình, thế lực rất lớn, tính tình cũng lạnh lùng tàn nhẫn. Nhưng ngay lần đầu tiên thấy Ngọc Bích đã tỏ ra yêu mến và muốn cưới bà làm vợ. Nhưng lúc ấy cô gái này lại yêu một chàng trai khác ở đây, đó là Thành Phong, là bạn thân của ông và cũng là người nắm giữ một nửa quyền lực trong thị trấn. Hai người đã yêu nhau và có một thời gian dài hạnh phúc, cùng thề non hẹn biển sẽ sống cùng nhau đến răng long đầu bạc.
Nhưng khi tình cảm của hai người trở nên sâu đậm thì Ngọc Bích phát hiện ra Thành Phong đã có vợ và có một cô con gái 2 tuổi. Đau lòng uất giận vì mình bị lừa dối. Trong một phút yếu lòng, cô đã ngã vào vòng tay của ông Hạ, rồi hai người kết hôn. Nhưng trong sâu thẳm trái tim mình Ngọc Bích chưa bao giờ quên Thành Phong và cũng chưa từng giành một chút tình cảm cho ông Hạ. Lưu Ly đã được sinh ra trong sự đau khổ và dằn vặt khôn nguôi của người phụ nữ đó. Khi người vợ của Thành Phong lâm bệnh qua đời, ông ta muốn Ngọc Bích quay lại với mình. Ông Hạ biết điều này, hai người bạn thân đã nhanh chóng trở thành kẻ thù không đội trời chung. Khi Ngọc Bích cố gắng thoát khỏi ông Hạ để đi tìm người mình yêu, ông ấy đã ra tay giết Ngọc Bích.
Hai năm.
Lưu Ly không tài nào quên được buổi tối hôm đó. Đó là vào một đêm đông buốt giá. Ba mẹ cô cãi nhau rất dữ dội. Mẹ cô cầu xin ông buông tha cho bà, bà muốn đi, muốn tìm lại người mà bà yêu say đắm và cả đời bà không thể nào quên được, nhưng đáp lại lời van xin tha thiết ấy là họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào ngực bà, và ánh mắt lạnh lẽo cô không tài nào quên được của ba mình. Lưu Ly đã lao vào cản ông lại, nhưng vô ích, viên đạn lạnh lẽo đã đâm sâu vào ngực mẹ cô, bà từ từ gục xuống sàn trên vũng máu.
Nhưng còn một điều mà Lưu Ly không thể quên được.
Cũng chính giây phút đó, họng súng đen ngòm lạnh lẽo kia lại chỉa vào cô. Lúc đó Lưu Ly rất sợ hãi, sợ đến mức toàn thân bất động. Ba cô nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp. Nhưng cô có thể nhận ra ngập tràn trong đó là đau đớn và giận dữ. Lưu Ly khóc, nước mắt nóng hổi lăn trên má, cả người vẫn đứng im bất động nhìn ông. Đúng lúc này thì Dương Vỹ lao vào ôm lấy che chở cho cô. Lúc đó ba cô mới sực tỉnh, cây súng trên tay ông rơi xuống sàn. Ông thẫn thờ nhìn xác vợ rồi bỏ đi.
Mọi người không biết ông đã đi đâu. Dương Vỹ cho người đi tìm khắp nơi nhưng không thấy. Hai hôm sau ông mới quay về, chỉ lặng im ngồi trước mộ của vợ. Lưu Ly không biết nên làm gì. Cô chứng kiến ba giết mẹ nhưng không thể ngăn cản được. Cô đau đớn, cô thương mẹ, nhưng cô không thể hận ba mình được. Vì cô cũng thương ông. Vì cô biết tự tay giết đi người mình yêu thương nhất ông ấy còn đau khổ gấp trăm ngàn lần cô.
Sau đó trước mộ của mẹ, ông đã ôm cô và khóc rất nhiều, cả người ông run rẩy cố ôm siết cô vào lòng. Lưu Ly không thấy ông khóc, nhưng cô cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi rơi nhẹ trên mái tóc, trên vai cô. Những giọt nước mắt của sự đau khổ, nước mắt của sự ân hận khôn nguôi.
Lưu Ly kể xong, hai tay nắm chặt bông hoa xanh biếc. Ánh mắt trong veo hơi nhói lên. Hổ Phách cũng lặng im không nói gì. Nhưng Lưu Ly cũng không buồn lâu. Dù có chuyện gì xảy ra thì chỉ vài phút sau là cô bé lại mỉm cười được. Có thể đây là lí do mà Lưu Ly dễ dàng tha thứ cho ba mình. Hổ Phách mỉm cười. Một cô gái thuần khiết không bao giờ ôm hận thù trong lòng. Lưu Ly đúng là hiện thân của thiên thần.
- Hổ Phách! Em căm ghét cái tên của mình. Nó chính là nguyên nhân khiến mẹ em phải chết, là nguyên nhân khiến pappy phải đau khổ suốt hai năm qua.
Hổ Phách nghe cô bé nói xong vẫn không đáp lại. Lưu Ly cũng không nói gì nữa, cô bé nhìn những bông hoa xanh biếc nghĩ ngợi. “Đừng quên tôi?” Bông hoa mỏng manh này chẳng mang lại điều gì cả, khi nó úa tàn mọi hi vọng cũng tắt ngấm rất nhanh như một cái chớp mắt.
- Forget me not! Anh thích cái tên này, vì sâu trong trái tim anh, anh cũng hi vọng em sẽ không bao giờ quên anh.
Hổ Phách nói và khoác tay ôm cô bé vào lòng. Lưu Ly có hơi ngẩn ngơ một chút, rồi cũng mỉm cười hạnh phúc.
- Hổ Phách, sau này anh sẽ không làm em tổn thương chứ?
- Không đâu. Anh sẽ luôn bảo vệ cho em, luôn yêu thương em dù cho xảy ra bất cứ chuyện gì.
- Được…Vậy em hứa với anh: “Forget me not”.
Hai người cứ ngồi bên nhau để mặc thời gian trôi qua, những cơn gió se lạnh mang theo hương cỏ dại cứ ùa tới rồi lại lướt đi. Những cánh hoa mỏng manh không ngừng lay động theo từng cơn gió nhẹ. Một lúc sau đó thì Lưu Ly dựa vào người Hổ Phách gục xuống ngủ. Cậu nhóc bật cười. Đúng là trẻ con, bạ đâu cũng ngủ được.
Rồi cậu cởi áo khoác trên người mình ra khoác lên người cho cô bé. Lặng im ngồi ngắm nhìn cô say sưa ngủ, rồi đôi mắt cậu càng lúc càng trở nên ngây ngốc. Ngón tay thon dài chậm chậm đưa lên chạm nhẹ vào làn môi hồng xinh xắn đó, nó thật mềm mại. Rồi cậu mỉm cười. Cô nhóc này chỉ hai năm nữa thôi sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp khiến bao người mơ ước.
- Hổ Phách…Lưu Ly…
Tiếng kêu thống thiết của người bạn thân vang lên. Hổ Phách ngước ra xa. Hoa Thiên đang lên đây tìm hai người. Hổ Phách không muốn làm Lưu Ly tỉnh giấc nên cậu nhẹ nhàng đặt cô bé xuống bãi cỏ non mềm mại dưới gốc cây, kéo chiếc áo khoác của mình đắp ngang người cô rồi chầm chậm đi xuống.
- Hoa Thiên, hình như cậu mới được tận hưởng những phút giây ngọt ngào bên người đẹp nhỉ? Định lên đây cám ơn hả? Đừng khách sáo!
Hổ Phách nhìn bộ dạng thằng bạn suýt xoa. Thật không nhận ra hình người nữa. Tóc tai rối bù, trên mặt đầy vết son môi, mà không cần nói thì cậu cũng đoán ra được chủ nhân của chúng là ai. Chiếc áo sơ mi của cậu nhóc cũng bị giật banh hàng cúc ngực, xộc xệch nhăn nhúm dính đầy son môi. Xem ra cô nàng Noong là một người phụ nữ rất mãnh liệt. Không hổ danh là đứa con của núi rừng.
- Còn dám nói nữa? Tin tôi đấm vỡ mặt cậu không? Chỉ vì cậu và con nhóc Lưu Ly bày trò, báo hại tôi suýt nữa thì bị con hổ cái nửa nạc nửa mở đó nuốt sống rồi. Có biết tôi cùng đường phải chui xuống gầm giường, tháo ván tường bỏ chạy bạt mạng ra ngoài này không ?
Hoa Thiên bức xúc lao lên định đánh người. Hổ Phách cố nhịn cười khoác vai cậu kéo ra xa để không làm Lưu Ly tỉnh giấc. Anh chàng kia thì vừa đi vừa léo nhéo kể tội hai người. Cứ tưởng ở lại có thể tìm ra được người đẹp trong mộng, ai ngờ Lưu Ly lại tàn nhẫn ném cậu cho quái vật để cùng Hổ Phách tung tăng dắt nhau đi dạo.
Nói về Lưu Ly. Lúc tỉnh ngủ đã là xế chiều. Hổ Phách không biết từ lúc nào đã rời khỏi cô rồi. Lưu Ly cất tiếng gọi, không có ai trả lời, chỉ có những cơn gió lạnh ùa qua rét buốt. Cô bé nhìn xuống chiếc áo khoác vắt ngang người mình rồi ôm lấy nó đứng dậy. Ngọn đồi về chiều thật vắng vẻ. Hoàng hôn đỏ rực phủ lên tất cả mọi nơi một màn ánh sáng mờ ảo. Chỉ còn lại một mình khiến Lưu Ly thấy cô đơn và sợ hãi.
- Hổ Phách!!!
Cô bé cất tiếng gọi, không có ai đáp lại, Lưu Ly lại bước đi. Cô bé đi mãi, đi mãi rồi đến một cánh đồng hoang tàn, những cây bắp ở đây đã bị nhổ bỏ để chuẩn bị cho mùa vụ mới, cành lá xanh đã úa vàng, hoàng hôn phủ bóng lên càng làm mọi thứ trở nên cô quạnh.
Cô bé hơi lạnh, trời đông về chiều ở đây còn có một làn sương mỏng bao phủ, Lưu Ly chậm chậm khoác chiếc áo của Hổ Phách lên vai, sương và nắng chiều phủ lên mọi thứ khiến cảnh vật trở nên mờ ảo. Cô bé cứ chăm chăm bước đi về phía trước vẫn không thấy Hổ Phách. Đột nhiên cô thấy hơi chóng mặt. Mọi thứ trước mắt trở nên chập choạng trắng xóa, cơ thể cô càng lúc càng khó chịu và trở nên nặng trịch. Lưu Ly mở to hai mắt cố đứng vững, nhưng không được. Rồi trước mắt Lưu Ly, mọi vật chập choạng và bổng tối đen.
- Lưu Ly! Em sao vậy, Lưu Ly?
/30
|