Thất Thất được Vũ chở về nhà. Vui vẽ đi về phòng.
Cô giật mình nhìn thấy cậu chủ đang ngồi trên giường cô.
" Mày đã đi đâu hã???"
Hắn đen mặt, hỏi cô. Thất Thất thành thật trả lời
" Đi chơi với Vũ"
Hắn há hốc trừng mắt nhìn cô. Gì thế này. Không chịu đi với hắn mà lại đi với thằng Vũ. Phản rồi. Làm phản rồi!!!
Hắn bình tĩnh hỏi lại (Thật ra nổi khùng trong bụng rồi)
" Đi lúc nào. Đã làm cái gì, ở đâu. Nói cái gì kể hết cho tao nghe"
Cô choáng. Cậu hỏi nhiều như vậy. Cô không nhớ hết. Trả lời cho câu hỏi cuối.
" Nói rất nhiều. Nói về My, nói về cậu chủ , nói về đồ ăn........ À.. còn nữa. Còn nói về chuyện hẹn hò. Tôi với Vũ đang chơi trò hẹn hò nữa đấy"
" Cái gì???"
Hắn ngồi bật dậy. Không tin nổi vào tai mình nữa. Vỗ vỗ vào tai xem có nghe nhầm hay không
" Cậu chủ. Cậu sao thế???"
" Hẹn hò???. Mày giỏi lắm Sin"
Hắn gằn giọng. Mắt dao găm nhìn cô. Thất Thất lùi lại một bước. Cậu chủ lại phát điên cái gì rồi???
" Mày đần như vậy, làm sao biết hẹn hò là gì mà đồng ý với nó hã???"
" Nhưng Vũ đã giải thích cho tôi hiểu cái gì là hẹn hò rồi"
" Nó nói cái gì"
" Vũ nói hẹn hò là sẽ dắt tôi đi ăn KFC. ...Sẽ...sẽ không để tôi buồn" Sẽ không như cậu chủ làm tôi buồn...Nhưng câu này lại không dám nói ra.
" Mày. Cái con đần này. Bực chết tao rồi"
Hắn quát ầm. Cô giật mình co rút người lại. Cô có làm cái gì sai đâu??
Hắn im lặng hồi lâu. Rồi hạ thấp giọng. Nói nhỏ như sợ người ta nghe thấy
" Vậy tao với mày cũng hẹn hò đi"
Tuy nói rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe thấy, mở to mắt nhìn hắn... rồi lại buồn bã, tiếc nuối nói
" Không được. Vũ nói. Hẹn hò chỉ được hai người. Không được có người thứ ba. Như vậy Vũ sẽ giận..."
Con bà nó. Hắn âm thầm mắng Vũ trong bụng. Còn nói cho con nhỏ mấy cái đó nữa . Hắn đùng đùng đi ra khỏi phòng. Đóng cửa cái RẦM . Suýt hư bản lề.
Thất Thất nhún vai, thật không hiểu nổi cậu chủ.
.
Hắn bực bội một hồi. Rồi lại đi đến mở cửa phòng cô đi vào. Chỉ thấy cô nằm trên giường, lim dim ngủ.
Hắn đi lại nhỏ giọng gọi
" Mày ngủ chưa Sin?"
" Ừ..."
Cô lang mang trả lời hắn.
" Sin. Mày không được hẹn hò với thằng Vũ"
" Tại sao..."
" Mày mà hẹn hò với nó. My sẽ rất rất buồn. My là bạn mày, mày muốn để My buồn hã??"
Thất Thất vội mở mắt nhìn hắn. Cô không muốn My của cô buồn
" My sẽ buồn thật sao??"
" Mày đừng đần thế. My thích Vũ như nào mày còn không hiểu hã. Tóm lại. Ngày mai mày nói với Vũ, ngừng ngay chuyện nhãm nhí này lại. Biết chưa?"
" Biết rồi..."
Hắn nhìn cô gật đầu, cười an tâm. Cô thấy hắn cười trông rất đẹp mắt. Bất giác mà mỉm cười ngây ngô. Hắn bị ngẩn ra. Thật muốn hôn lên cái mặt đang cười dễ thương đó
Aaaaaaaaaa. Gì thế này. Sao hắn lại có tư tưởng động trời đó. Hắn như sực tĩnh, luống cuống đi nhanh ra ngoài.
Thất Thất nhìn hắn đi như chạy ra cửa. Miệng lẩm bẩm
" Cậu chủ bị sao thế. Mặt lại đỏ lừ lừ thế kia"
.
Hôm nay đi học. Vũ hất cao mặt nhìn hắn đầy cao ngạo. Hắn thì cười thầm trong bụng. Vũ ơi mày vui nốt giây phút đó đi. Rồi lại nhịn không được bụm miệng cười khì khì.
" Sin ơi. Tụi mình đi ăn sáng nha"
Vũ quàng vai Thất Thất. Hắn ngứa mắt, mặt đanh lại. Thất Thất ăn sáng ở nhà với cậu chủ rồi mà. Định lên tiếng từ chối. Thì thấy hắn nháy nháy mắt. Cô chả hiểu gì mở to mắt nhìn hắn.
Hắn vuốt mặt. Sao hắn lại thích trúng một con ngốc như thế này.
Hắn kéo cô lại từ tay Vũ. Nghé sát lại tai cô nói nhỏ
" Đi đi. Bảo là không hẹn hò với nó nữa"
Cô hiểu rồi. Gật đầu như gà mổ thóc. Đi với Vũ ra lớp. Trước khi đi còn nhìn đến vẽ mặt của My. Quả đúng như cậu nói...
.
Lát sau, Vũ đi vào. Mặt không thể nào đen hơn được nữa, về chỗ ngồi xuống, vùng vằng vất cái cặp trên bàn. Không biết nữa, nhìn thật chướng mắt. Thất Thất đầu nhìn đất đi đến bàn ngồi xuống. Hắn nhướng mày. Ý hỏi chuyện sao rồi
Chẳng hiểu thông minh đột xuất hay sao, lần này cô lại hiểu. Lẩm bẩm nói:
" Nói rồi. Nhưng hình như Vũ giận tôi lắm"
" Mấy bữa nữa nó bình thường lại thôi. Mày ụ mặt cái gì. Thích hẹn hò với nó phải không,... thật mất hứng"
Hắn nói một lèo rồi quay mặt lại với cô. Chống cằm nhìn ra cửa sổ. Thở phì phò.
Cô úp mặt xuống bàn. Cái chuyện hẹn hò này thật phức tạp. My buồn, Vũ buồn, Cậu chủ thì nổi điên. Cô lại hứng trọn tất cã.... A, thật mệt mỏi.
Ra chơi, Vũ bỏ đi ra lớp. Thất Thất nghĩ một lúc, rồi cũng đứng lên. Định đuổi theo Vũ, thì tay có cảm giác như bị ai nắm. Cô nhíu mày nhìn hắn. Hắn vẫn chống cằm nhìn ra cửa sổ. Giọng bá đạo vang lên
" Không được đi"
....
" Cậu chủ. Tôi chỉ đi một lúc thôi"
"..."
" Cậu chủ... Xin cậu"
"..."
"Cậu cho tôi đi. Tối tôi sẽ xem phim cùng cậu..."
".......... 5 phút"
Hắn thả tay cô ra. Cô vội đi ra cửa. Sợ hắn lại đổi ý.
Thất Thất đi ra sân sau trường, biết chắc Vũ sẽ ở đó. Thấy Vũ vẫn đang ngồi bệt trên bãi cỏ. Lấy hơi định bước đến thì chân chợt khựng lại.
Trước mắt cô, My đang đứng cách Vũ không xa. Thân cây to, che khuất cái bóng người con gái đó. My dựa vào góc cây. Đưa mắt cô đơn đến cùng cực nhìn Vũ, Vẫn cái cách lặng lẽ im lặng đó. Cô luôn nhìn cậu. Nhưng đến khi nào........Vũ sẽ nhìn thấy????
Thất Thất cúi đầu đi về lớp. mọi chuyện cứ rối tung lên. Tất cả bọn họ. Đều đã đi lệch hướng cả rồi.........
Cô giật mình nhìn thấy cậu chủ đang ngồi trên giường cô.
" Mày đã đi đâu hã???"
Hắn đen mặt, hỏi cô. Thất Thất thành thật trả lời
" Đi chơi với Vũ"
Hắn há hốc trừng mắt nhìn cô. Gì thế này. Không chịu đi với hắn mà lại đi với thằng Vũ. Phản rồi. Làm phản rồi!!!
Hắn bình tĩnh hỏi lại (Thật ra nổi khùng trong bụng rồi)
" Đi lúc nào. Đã làm cái gì, ở đâu. Nói cái gì kể hết cho tao nghe"
Cô choáng. Cậu hỏi nhiều như vậy. Cô không nhớ hết. Trả lời cho câu hỏi cuối.
" Nói rất nhiều. Nói về My, nói về cậu chủ , nói về đồ ăn........ À.. còn nữa. Còn nói về chuyện hẹn hò. Tôi với Vũ đang chơi trò hẹn hò nữa đấy"
" Cái gì???"
Hắn ngồi bật dậy. Không tin nổi vào tai mình nữa. Vỗ vỗ vào tai xem có nghe nhầm hay không
" Cậu chủ. Cậu sao thế???"
" Hẹn hò???. Mày giỏi lắm Sin"
Hắn gằn giọng. Mắt dao găm nhìn cô. Thất Thất lùi lại một bước. Cậu chủ lại phát điên cái gì rồi???
" Mày đần như vậy, làm sao biết hẹn hò là gì mà đồng ý với nó hã???"
" Nhưng Vũ đã giải thích cho tôi hiểu cái gì là hẹn hò rồi"
" Nó nói cái gì"
" Vũ nói hẹn hò là sẽ dắt tôi đi ăn KFC. ...Sẽ...sẽ không để tôi buồn" Sẽ không như cậu chủ làm tôi buồn...Nhưng câu này lại không dám nói ra.
" Mày. Cái con đần này. Bực chết tao rồi"
Hắn quát ầm. Cô giật mình co rút người lại. Cô có làm cái gì sai đâu??
Hắn im lặng hồi lâu. Rồi hạ thấp giọng. Nói nhỏ như sợ người ta nghe thấy
" Vậy tao với mày cũng hẹn hò đi"
Tuy nói rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe thấy, mở to mắt nhìn hắn... rồi lại buồn bã, tiếc nuối nói
" Không được. Vũ nói. Hẹn hò chỉ được hai người. Không được có người thứ ba. Như vậy Vũ sẽ giận..."
Con bà nó. Hắn âm thầm mắng Vũ trong bụng. Còn nói cho con nhỏ mấy cái đó nữa . Hắn đùng đùng đi ra khỏi phòng. Đóng cửa cái RẦM . Suýt hư bản lề.
Thất Thất nhún vai, thật không hiểu nổi cậu chủ.
.
Hắn bực bội một hồi. Rồi lại đi đến mở cửa phòng cô đi vào. Chỉ thấy cô nằm trên giường, lim dim ngủ.
Hắn đi lại nhỏ giọng gọi
" Mày ngủ chưa Sin?"
" Ừ..."
Cô lang mang trả lời hắn.
" Sin. Mày không được hẹn hò với thằng Vũ"
" Tại sao..."
" Mày mà hẹn hò với nó. My sẽ rất rất buồn. My là bạn mày, mày muốn để My buồn hã??"
Thất Thất vội mở mắt nhìn hắn. Cô không muốn My của cô buồn
" My sẽ buồn thật sao??"
" Mày đừng đần thế. My thích Vũ như nào mày còn không hiểu hã. Tóm lại. Ngày mai mày nói với Vũ, ngừng ngay chuyện nhãm nhí này lại. Biết chưa?"
" Biết rồi..."
Hắn nhìn cô gật đầu, cười an tâm. Cô thấy hắn cười trông rất đẹp mắt. Bất giác mà mỉm cười ngây ngô. Hắn bị ngẩn ra. Thật muốn hôn lên cái mặt đang cười dễ thương đó
Aaaaaaaaaa. Gì thế này. Sao hắn lại có tư tưởng động trời đó. Hắn như sực tĩnh, luống cuống đi nhanh ra ngoài.
Thất Thất nhìn hắn đi như chạy ra cửa. Miệng lẩm bẩm
" Cậu chủ bị sao thế. Mặt lại đỏ lừ lừ thế kia"
.
Hôm nay đi học. Vũ hất cao mặt nhìn hắn đầy cao ngạo. Hắn thì cười thầm trong bụng. Vũ ơi mày vui nốt giây phút đó đi. Rồi lại nhịn không được bụm miệng cười khì khì.
" Sin ơi. Tụi mình đi ăn sáng nha"
Vũ quàng vai Thất Thất. Hắn ngứa mắt, mặt đanh lại. Thất Thất ăn sáng ở nhà với cậu chủ rồi mà. Định lên tiếng từ chối. Thì thấy hắn nháy nháy mắt. Cô chả hiểu gì mở to mắt nhìn hắn.
Hắn vuốt mặt. Sao hắn lại thích trúng một con ngốc như thế này.
Hắn kéo cô lại từ tay Vũ. Nghé sát lại tai cô nói nhỏ
" Đi đi. Bảo là không hẹn hò với nó nữa"
Cô hiểu rồi. Gật đầu như gà mổ thóc. Đi với Vũ ra lớp. Trước khi đi còn nhìn đến vẽ mặt của My. Quả đúng như cậu nói...
.
Lát sau, Vũ đi vào. Mặt không thể nào đen hơn được nữa, về chỗ ngồi xuống, vùng vằng vất cái cặp trên bàn. Không biết nữa, nhìn thật chướng mắt. Thất Thất đầu nhìn đất đi đến bàn ngồi xuống. Hắn nhướng mày. Ý hỏi chuyện sao rồi
Chẳng hiểu thông minh đột xuất hay sao, lần này cô lại hiểu. Lẩm bẩm nói:
" Nói rồi. Nhưng hình như Vũ giận tôi lắm"
" Mấy bữa nữa nó bình thường lại thôi. Mày ụ mặt cái gì. Thích hẹn hò với nó phải không,... thật mất hứng"
Hắn nói một lèo rồi quay mặt lại với cô. Chống cằm nhìn ra cửa sổ. Thở phì phò.
Cô úp mặt xuống bàn. Cái chuyện hẹn hò này thật phức tạp. My buồn, Vũ buồn, Cậu chủ thì nổi điên. Cô lại hứng trọn tất cã.... A, thật mệt mỏi.
Ra chơi, Vũ bỏ đi ra lớp. Thất Thất nghĩ một lúc, rồi cũng đứng lên. Định đuổi theo Vũ, thì tay có cảm giác như bị ai nắm. Cô nhíu mày nhìn hắn. Hắn vẫn chống cằm nhìn ra cửa sổ. Giọng bá đạo vang lên
" Không được đi"
....
" Cậu chủ. Tôi chỉ đi một lúc thôi"
"..."
" Cậu chủ... Xin cậu"
"..."
"Cậu cho tôi đi. Tối tôi sẽ xem phim cùng cậu..."
".......... 5 phút"
Hắn thả tay cô ra. Cô vội đi ra cửa. Sợ hắn lại đổi ý.
Thất Thất đi ra sân sau trường, biết chắc Vũ sẽ ở đó. Thấy Vũ vẫn đang ngồi bệt trên bãi cỏ. Lấy hơi định bước đến thì chân chợt khựng lại.
Trước mắt cô, My đang đứng cách Vũ không xa. Thân cây to, che khuất cái bóng người con gái đó. My dựa vào góc cây. Đưa mắt cô đơn đến cùng cực nhìn Vũ, Vẫn cái cách lặng lẽ im lặng đó. Cô luôn nhìn cậu. Nhưng đến khi nào........Vũ sẽ nhìn thấy????
Thất Thất cúi đầu đi về lớp. mọi chuyện cứ rối tung lên. Tất cả bọn họ. Đều đã đi lệch hướng cả rồi.........
/23
|