Hắn không cho phép Thất Thất vào bệnh viện nũa, sau ba ngày. Hắn xuất viện về nhà. Cũng không cho phép cô lên phòng. Hắn bảo ghét nhìn thấy mặt cô. Ghét cay ghét đắng.
Cô chỉ có thể nhìn trộm khi hắn ngủ, còn lại, cô hoàn toàn không thấy hắn.
Đành đợi hắn khỏe lại, đi học rồi,
Cô có thể nhìn thấy cậu...
Nhưng người tính không bằng trời tính. Đến ngày hắn đi học, thấy cô ngồi kế bên. Rất không vừa lòng sách cặp đổi qua bàn khác.
Thất Thất nhìn hắn cười nói với nhỏ cùng bàn, lòng chua xót. Cứ thế này, cậu sẽ thật sự quên mất sự tồn tại của cô...
Những ngày tẻ nhạt cứ thế trôi qua, hắn trên trường thì cứ đi cùng mấy hot girl. Ở nhà thì hắn quấn lấy Ngọc Hân. Thật không giống cậu chủ lúc trước của cô một chút nào.
.
Ra chơi, My dắt cô đi quanh trường, mua kem cho cô, kễ rất nhiều chuyện vui cho cô nghe. Nhưng thứ lỗi cho cô, một chữ......Cô cũng không nghe thấy
Nhưng My hình như không hề nản lòng, nắm tay cô lắc lắc, tự kễ , tự nghe rồi tự cười
Chợt cả hai cùng khựng lại, nhìn người đang đi đến
Nhã Phong tay ôm eo một cô gái thân thiết cười nói lướt qua
Đây là người thứ sáu....
Mỗi ngày, hắn lại đổi một cô.....
Nhã Phong lướt ngang qua như không thấy bọn họ. My thật tức thay cô, nhìn hắn đằng xa lên tiếng mắng mỏ
"Cái thằng vô lương tâm. Nó bị xe tông đến đầu óc hỏng cả rồi. Sin.....Mình nói bạn. Nếu nó nhớ ra bạn, có ăn nỉ ỷ ôi thế nào thì cũng đá đít nó xa ra. Cho nó biết cái cảm giác của bạn........"
Nói dở, My quay lại nhìn Thất Thất không ngừng dụi mắt. Quan tâm lại gần
" Sin... Bạn sao thế"
" Không sao. Hình như có gì bay vào mắt rồi"
" Đưa mình xem"
" Không cần đâu, dụi một lúc sẽ....."
" Đưa mình xem..."
MY nói rồi dứt khoát giật hai tay của cô ra. Sửng sốt khi thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Thất Thất. Tự trách mình thật nhiều chuyện
Thất Thất nhào vào người My mong tìm được chút ấm áp. Òa khóc lên thật to
Cô kìm nén đủ rồi
Giả vờ không sao cũng đủ rồi
Cậu thì đủ chưa. Cậu cười nói với người khác. Có biết em đau thế nào không. Nhìn thấy cậu ôm ấp với người khác. Có biết em khó thở thế nào không???
Thì ra.....Tình yêu chính là như vậy
Em biết rồi!!! Yêu chính là đau khổ. Đau đến tê tâm liệt phế...
.
Được My với Vũ đưa về. Cô nở một nụ cười gượng để cho hai bọn họ an tâm. Đợi chiếc xe của bọn họ khuất, cô một chút cũng không muốn vào nhà. Chẳng biết suy nghĩ cái gì, cô đứng đó thật lâu...
Chợt một người đàn ông đi đến. Nói đúng hơn. Đó là người ba sâu rượu lúc trước của cô
" Thất Thất. Tao đến tìm mày nhiều lần rồi. Giờ mới có phúc thấy được mày đấy"
Cô thấy ông ta đến thì vô cùng ngạc nhiên hỏi lại
" Ông đến đây làm gì"
" Sao?. Giờ giàu có rồi. Tính bỏ mặt người nuôi nấng mày từ nhỏ hã"
" Cái gì mà giàu có? Tôi cũng chỉ là người hầu thôi"
" Mày còn giả điên. Mày nhận lại được ba ruột rồi. Còn biện minh là người hầu. Sợ tao moi tiền mày à"
"Ba ruột gì cơ? Ông vốn là ba tôi còn gì"
Thất Thất khó hiểu nhìn ông. Tuy không muốn nhận ông ta làm ba, nhưng sự thật vẫn là thế. Cô đã ở với ông ấy từ nhỏ mà
"Tao là ba mày....Ha ha. Tao đẻ mày bằng nìm tin à. Con mẹ của mày lúc trước là vợ của thằng Trọng Uy, con dâu Uy gia. Con ả bỏ nhà theo tao. Khi biết ả có thai , tao cũng chả chấp nhất. Nuôi ả, thương ả. Nhưng con mẹ của mày là cái thứ mám tiền. Khi tao phá sản, nhà tan cửa nát. Nó lại muốn trở về Uy gia. Ha... Nhưng đời mà, còn ai chấp nhận cái thứ như nó. Đến lúc ả sinh ra , một cặp trai gái sinh đôi. Nó nuôi không nổi. Liền đem về Uy gia. Nhưng người ta chỉ nhận thằng con trai. Còn mày, ả bỏ mày cho tao đến bây giờ..........Xem như tao đã nuôi mày. Giờ nhận lại gia đình rồi, Cho tao một ít tiền đi"
Thất Thất nghe ông ta nói không bỏ xót một chữ. Đầu óc quay cuồng. Vậy tức là Ông chủ là ba cô
Còn cậu chủ...........Chính là anh trai ruột cùng mẹ cùng cha???
Sự thật bất ngờ ập đến, cô không cách nào chấp nhận ngay được. Chỉ biết tim thật nhói, nước mắt tràn ra mặt lúc nào không hay...
Trọng Bảo đang chạy xe vào cổng. Bỗng nhìn thấy Thất Thất đứng cùng một đàn ông thanh niên. Anh xuống xe đi lại.
Thấy Thất Thất mặt trắng bệch, nước mắt ngắn dài trên mặt. Cứ nghĩ tên đàn ông này ức hiếp cô. Anh quay sang trừng mắt ông ta
" Ông đã làm gì em ấy hã."
"Tao đã làm gì???"
" Ông cút đi trước khi tôi gọi cảnh sát đến"
Ông ta thấy Bảo hung dữ, liên dời gót bỏ đi, lần sau lại đến vậy.
Bảo tiến tới định đỡ cô. Không ngờ cô lại lùi ra xa, lắc đầu miệng lẩm bẩm
"Thì ra.....Thì ra... Chúng ta là anh em"
"Thất Thất. Không sao rồi....."
Bảo lại tiến đến, nhưng lần này cô lại cúi đầu chạy vụt đi.
Anh lập tức chạy đuổi theo. Nhưng đột nhiên một chiếc xe lao tới anh, may là thắng kịp nên anh không bị sao.
Ngọc Hân trong xe bước ra nhíu mày quát
" Làm gì vậy hã. Muốn chết sao?"
Bảo nhìn theo hướng Thất Thất chạy đi.
Cô chạy đi đâu rồi.........
Cô chỉ có thể nhìn trộm khi hắn ngủ, còn lại, cô hoàn toàn không thấy hắn.
Đành đợi hắn khỏe lại, đi học rồi,
Cô có thể nhìn thấy cậu...
Nhưng người tính không bằng trời tính. Đến ngày hắn đi học, thấy cô ngồi kế bên. Rất không vừa lòng sách cặp đổi qua bàn khác.
Thất Thất nhìn hắn cười nói với nhỏ cùng bàn, lòng chua xót. Cứ thế này, cậu sẽ thật sự quên mất sự tồn tại của cô...
Những ngày tẻ nhạt cứ thế trôi qua, hắn trên trường thì cứ đi cùng mấy hot girl. Ở nhà thì hắn quấn lấy Ngọc Hân. Thật không giống cậu chủ lúc trước của cô một chút nào.
.
Ra chơi, My dắt cô đi quanh trường, mua kem cho cô, kễ rất nhiều chuyện vui cho cô nghe. Nhưng thứ lỗi cho cô, một chữ......Cô cũng không nghe thấy
Nhưng My hình như không hề nản lòng, nắm tay cô lắc lắc, tự kễ , tự nghe rồi tự cười
Chợt cả hai cùng khựng lại, nhìn người đang đi đến
Nhã Phong tay ôm eo một cô gái thân thiết cười nói lướt qua
Đây là người thứ sáu....
Mỗi ngày, hắn lại đổi một cô.....
Nhã Phong lướt ngang qua như không thấy bọn họ. My thật tức thay cô, nhìn hắn đằng xa lên tiếng mắng mỏ
"Cái thằng vô lương tâm. Nó bị xe tông đến đầu óc hỏng cả rồi. Sin.....Mình nói bạn. Nếu nó nhớ ra bạn, có ăn nỉ ỷ ôi thế nào thì cũng đá đít nó xa ra. Cho nó biết cái cảm giác của bạn........"
Nói dở, My quay lại nhìn Thất Thất không ngừng dụi mắt. Quan tâm lại gần
" Sin... Bạn sao thế"
" Không sao. Hình như có gì bay vào mắt rồi"
" Đưa mình xem"
" Không cần đâu, dụi một lúc sẽ....."
" Đưa mình xem..."
MY nói rồi dứt khoát giật hai tay của cô ra. Sửng sốt khi thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Thất Thất. Tự trách mình thật nhiều chuyện
Thất Thất nhào vào người My mong tìm được chút ấm áp. Òa khóc lên thật to
Cô kìm nén đủ rồi
Giả vờ không sao cũng đủ rồi
Cậu thì đủ chưa. Cậu cười nói với người khác. Có biết em đau thế nào không. Nhìn thấy cậu ôm ấp với người khác. Có biết em khó thở thế nào không???
Thì ra.....Tình yêu chính là như vậy
Em biết rồi!!! Yêu chính là đau khổ. Đau đến tê tâm liệt phế...
.
Được My với Vũ đưa về. Cô nở một nụ cười gượng để cho hai bọn họ an tâm. Đợi chiếc xe của bọn họ khuất, cô một chút cũng không muốn vào nhà. Chẳng biết suy nghĩ cái gì, cô đứng đó thật lâu...
Chợt một người đàn ông đi đến. Nói đúng hơn. Đó là người ba sâu rượu lúc trước của cô
" Thất Thất. Tao đến tìm mày nhiều lần rồi. Giờ mới có phúc thấy được mày đấy"
Cô thấy ông ta đến thì vô cùng ngạc nhiên hỏi lại
" Ông đến đây làm gì"
" Sao?. Giờ giàu có rồi. Tính bỏ mặt người nuôi nấng mày từ nhỏ hã"
" Cái gì mà giàu có? Tôi cũng chỉ là người hầu thôi"
" Mày còn giả điên. Mày nhận lại được ba ruột rồi. Còn biện minh là người hầu. Sợ tao moi tiền mày à"
"Ba ruột gì cơ? Ông vốn là ba tôi còn gì"
Thất Thất khó hiểu nhìn ông. Tuy không muốn nhận ông ta làm ba, nhưng sự thật vẫn là thế. Cô đã ở với ông ấy từ nhỏ mà
"Tao là ba mày....Ha ha. Tao đẻ mày bằng nìm tin à. Con mẹ của mày lúc trước là vợ của thằng Trọng Uy, con dâu Uy gia. Con ả bỏ nhà theo tao. Khi biết ả có thai , tao cũng chả chấp nhất. Nuôi ả, thương ả. Nhưng con mẹ của mày là cái thứ mám tiền. Khi tao phá sản, nhà tan cửa nát. Nó lại muốn trở về Uy gia. Ha... Nhưng đời mà, còn ai chấp nhận cái thứ như nó. Đến lúc ả sinh ra , một cặp trai gái sinh đôi. Nó nuôi không nổi. Liền đem về Uy gia. Nhưng người ta chỉ nhận thằng con trai. Còn mày, ả bỏ mày cho tao đến bây giờ..........Xem như tao đã nuôi mày. Giờ nhận lại gia đình rồi, Cho tao một ít tiền đi"
Thất Thất nghe ông ta nói không bỏ xót một chữ. Đầu óc quay cuồng. Vậy tức là Ông chủ là ba cô
Còn cậu chủ...........Chính là anh trai ruột cùng mẹ cùng cha???
Sự thật bất ngờ ập đến, cô không cách nào chấp nhận ngay được. Chỉ biết tim thật nhói, nước mắt tràn ra mặt lúc nào không hay...
Trọng Bảo đang chạy xe vào cổng. Bỗng nhìn thấy Thất Thất đứng cùng một đàn ông thanh niên. Anh xuống xe đi lại.
Thấy Thất Thất mặt trắng bệch, nước mắt ngắn dài trên mặt. Cứ nghĩ tên đàn ông này ức hiếp cô. Anh quay sang trừng mắt ông ta
" Ông đã làm gì em ấy hã."
"Tao đã làm gì???"
" Ông cút đi trước khi tôi gọi cảnh sát đến"
Ông ta thấy Bảo hung dữ, liên dời gót bỏ đi, lần sau lại đến vậy.
Bảo tiến tới định đỡ cô. Không ngờ cô lại lùi ra xa, lắc đầu miệng lẩm bẩm
"Thì ra.....Thì ra... Chúng ta là anh em"
"Thất Thất. Không sao rồi....."
Bảo lại tiến đến, nhưng lần này cô lại cúi đầu chạy vụt đi.
Anh lập tức chạy đuổi theo. Nhưng đột nhiên một chiếc xe lao tới anh, may là thắng kịp nên anh không bị sao.
Ngọc Hân trong xe bước ra nhíu mày quát
" Làm gì vậy hã. Muốn chết sao?"
Bảo nhìn theo hướng Thất Thất chạy đi.
Cô chạy đi đâu rồi.........
/23
|