Edit: Channh
* * *
Cả phòng náo nhiệt toàn là màu đỏ rực rỡ.Lụa đỏ, nến đỏ, giấy dán đỏ.
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của huân hương mà nàng không biết tên. Tân nương mặc đồ cưới ngồi trên giường, đôi tay ngay ngắn đặt trên đầu gối, lộ ra làn da trắng trẻo mịn màng.
Bỗng nhiên, thân hình tân nương hơi giật giật, vậy mà lại đem khăn voan trên đầu kéo xuống.Tân nương không được phép tự kéo khăn voan của mình xuống, chỉ có tân lang cầm ngọc như ý lấy ra được thôi, mà vị tân nương này dường như không hiểu quy củ này lắm.
Động tác kéo khăn voan không quá nhanh cũng không quá chậm, trong một khoảnh khắc lộ ra một gương mặt kiều diễm, đôi mắt mang theo sự đánh giá nhìn xung quanh căn phòng.Trong phòng không có người thứ hai, tất cả cách bày biện, dụng cụ, bàn ghế, bình phong, lư hương.. đều thể hiện sự giàu có, quý tộc.
Nàng cúi đầu nhìn bàn tay của mình. Đây là đôi bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ, trên mu bàn tay hay trong lòng bàn tay đều không có một vết chai, vết xước nào, mỏng manh yếu đuối giống như không thể nhấc nổi một bình trà.
Đôi tay này thon dài trắng trẻo, nào đâu giống với đôi bàn tay thô ráp tràn ngập vết thương của nàng chứ.Đây thực sự không phản bàn tay của nàng.
Rất nhanh sau đó, trong đầu nàng hiện lên vô số ký ức khiến cho Vu Hàn Chu nhận ra rằng, nàng xuyên không rồi, thân thể này cũng không phải của nàng.
Nàng xuyên vào cuốn tiểu thuyết nàng vừa đọc lúc nhàn hạ, nguyên chủ là nữ phụ, là một vị tiểu thư cành vàng lá ngọc, xuất thân danh môn, nhưng tính tình cố chấp, điên cuồng yêu nam chính vì vậy đã hủy hoại cả cuộc đời nguyên chủ.
Nữ phụ tên An Tri Nhan, là một thiên kim quý nữ.Nam chính là con trai thứ của Trung Dũng Hầu phủ, nàng đối với hắn ta nhất kiến chung tình, trong lòng chỉ nghĩ đến việc gả cho hắn ta. Nhưng nam chính đối với nguyên chủ luôn nhào vào lòng mình chỉ cảm thấy phiền chán. Có một lần, hắn ta thậm chí còn lắc mình tránh né, khiến nữ phụ ngã sấp mặt trước tất cả mọi người.
Nói đúng ra, nữ phụ đáng nhẽ không còn tình ý gì với nam chính, không còn chút tâm tư nào nữa, ai ngờ nguyên chủ đối với nam chính yêu càng thêm yêu, thậm chí thiết kế "Trong sạch" kế -- tại yến hội, nữ phụ cố tình sai người làm bẩn áo nam chính, sau đó bản thân sẽ làm quần áo xộc xệnh, chạy vào phòng nam chính, chỉ cần nam chính quay về phòng thay đồ sẽ khiến mọi người nghĩ hắn ta làm bẩn trong sạch của nguyên chủ.Ông trời rất giỏi sắp xếp, nam chính hôm nay lại mang theo huynh trưởng ốm yếu của mình cùng đi tiếp đãi khách. Nam chủ không yên tâm để huynh trưởng mình ở một mình liền kéo nhau về phòng hắn ta thay đồ.
Cứ như vậy, An Tri Nhan quần áo xộc xệch lại đồng thời bị hai huynh đệ cùng nhìn thấy.Nam chính cùng huynh trưởng đều không phải loại người ngu dốt, họ liền nhìn rõ âm mưu này, nam chính lập tức đen mặt, lôi kéo huynh trưởng rời đi. Huynh trưởng hắn suy nghĩ sâu xa hơn chút, trước khi đi nói với nữ phụ: "Cô nương, chuyện này chúng ta có thể coi như chưa từ xảy ra. Nhưng nếu cô nương muốn tiết lộ ra ngoài thì cuối cùng cũng chỉ có thể gả cho một ma ốm như ta mà thôi."
Hắn nói như thế, là muốn đánh tan đi ý nguyện của nữ phụ, không được tính kế đệ đệ của hắn.Nhưng mà nữ phụ không cam lòng, nàng nhìn nam chính rời đi không hề ngoảnh đầu lại, liền nảy ra ý tưởng điên rồ -- nếu đã không gả được cho nam chính vậy thì gả cho ca ca hắn thì sao? Ca ca nam chính từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, nghe nói không thể sống quá tuổi 20. Nữ phụ nghĩ, hắn sẽ rất nhanh chết, nguyên chủ sẽ là trưởng tẩu trên danh nghĩa, mỗi ngày cùng nam chính sống dưới một mái hiên, ngày ngày kề cạnh.
Kể từ đó, bản thân cũng tính là sống cùng nam chính đến bạc đầu.Vì thế nguyên chủ quay về nói với mẫu thân mình rằng ca ca nam chính đã nhìn thấy mình thay y phục, nằng nặc đòi gả cho hắn. Nhưng mẫu thân nàng lại không ý, phụ mẫu nào lại muốn nhìn con gái gả cho một kẻ sắp chết chứ. Còn không chỉ là bị nhìn thay y phục thôi sao, che lấp chuyện này đi là được.
Nhưng mà nữ phụ khóc nháo không thôi, một hai đòi gả đi, thậm chí tuyệt thực để kháng nghị. Trong nhà thấy nguyên chủ như vậy không còn cách nào, phải gả con gái đi.
Sau khi gả qua, nữ phụ đối với trượng phu mình hờ hững, tìm mọi cách nhìn chằm chằm nam chính. Trượng phu thấy nữ phụ thật sự quá phận, liền răn dạy nguyên chủ, còn muốn phân gia.Nữ phụ không muốn phải rời đi, vào một buổi tối, thời điểm trượng phu mình phát bệnh, nguyên chủ che miệng hắn lại, ngăn không cho hắn gọi người, trơ mắt nhìn hắn vì không chữa trị kịp thời mà chết.
Không bao lâu sau, nam chính cưới nữ chính, tìm mọi cách để che chở, yêu thương. Nữ phụ như có gai trong mắt, ghen ghét không thôi. Xúi giục, hãm hại, dùng mọi thủ đoạn, cuối cùng lại tự chặn đường sống của bản thân.
Thật ra nữ phụ tội không đáng chết, nhưng vì quá tuyệt vọng nguyên chủ nói ra việc mình trơ mắt nhìn trượng phu chết mà không cứu, khiến cả nhà tức giận ban ba thước lụa trắng.Vu Hàn Chu vươn đôi tay mềm mại, sờ soạn xung quanh, phát hiện vài hạt táo đỏ, lấy lên ăn vài ba trái.
Nguyên chủ vì sao điên cuồng như thế nàng không thể lý giải. Nàng và nguyên chủ không giống nhau, nữ phụ được sống an nhàn sung sướng, nàng chưa từng được như thế. Nữ phụ có người nhà yêu thương, chở che, nàng cũng chưa từng được như thế.Nguyên chủ vì tình yêu mà điên cuồng, nàng càng không hiểu. Nàng thân là cô nhi, sinh sống ở nơi cằn cỗi, hoang vu, mỗi ngày vì để lấp đầy bụng đói mà nỗ lực hết mình. Sau này lại tham gia đấu trường, mỗi ngày lại chém chém giết giết, mặc dù có cơm ăn nhưng trên thân mình luôn đầy vết thương.
Trong miệng nàng nhai táo đỏ chậm rãi nuốt xuống, nàng lại tiếp tục giơ tay về phía sau, tìm thêm vài viên đậu phộng và long nhãn để ăn.Không có chuyện gì quan trọng bằng việc lấp đầy bụng.
Đến tận khi nghe thấy tiếng bước chân như không như có hướng về phía hỉ phòng này Vu Hàn Chu mới hốt hoảng, dấu đi vài hát táo, đậu phông, đem khăn voan đội lại lên đầu, một lần nữa lại ngồi ngay ngắn.
Người bước tới là trưởng tử của Trung Dũng Hầu, Hạ Văn Chương. Thân thể hắn không khỏe, không ai dám để hắn lại uống rượu. Kính được một hai chén hắn đã cáo lui quay về phòng.Hạ Văn Chương liên tục suy nghĩ về nguyên nhân dẫn tới hôn sự này, lại nghĩ tới nữ tử điên cuồng đang ngồi đợi mình ở hỉ phòng kia, mày liền nhau lại, mặt mày đầy tâm sự mở cửa bước vào.
Trong phòng rất yên tĩnh.Nến hỉ lẻ loi ở góc phòng thiêu đốt, ánh lửa lay động theo hắn bước vào. Hạ Văn Chương tiến vào nhìn nữ tử đang ngồi yên trên giường.Khăn voan lộng lẫy quý giá, đôi bày tay theo quy củ đặt đặt trên đầu gối, thân hình chuẩn mực, tư thế nhẹ nhàng, an tĩnh.
Hạ Văn Chương hơi kinh ngạc. Hắn cho rằng bản thân sẽ nhìn thấy nàng điên cuồng, thể hiện một bộ mặt đầy phẫn nộ, bởi vì nàng cũng không phải vì thích hắn mà gả cho hắn.Người nàng thích là đệ đệ hắn. Gả cho hắn, không phải nguyện ước của nàng.Hạ Văn Chương hơi mấp máy môi, chậm rãi hướng về phía mép giường đi tới. Đi ngang qua bàn trà, hắn tiện tay cầm theo ngọc như ý, nhẹ nhàng kéo khắn voan lên: "Ngươi --"
Hắn mới vừa nói ra một chữ, liền dừng lại, những lời còn lại như bị đè nén ở cuống họng.Tân nương dưới chiếc khăn voan so với trí nhớ của của hắn hoàn toàn không giống nhau.Hắn tưởng tượng rằng, đối mặt với mình sẽ là đôi mắt phẫn nộ, ai oán, không ngờ lại là một đôi mắt trong sáng nhưng lại chứa trong đó sự lạnh lùng. Ánh mắt tựa như vụn băng vừa mới tan chảy, sinh động nhưng lại làm cho người khác có cảm giác lạnh lẽo.
Hạ Văn Chương nhất thời đứng hình.Một lát sau, hắn mới từ suy nghĩ quay trở lại, nói với nàng: "Ta biết ngươi thật ra không muốn gả cho ta. Nhưng hiện tại ngươi chính là thê tử của ta, hy vọng ngươi có thể an phận làm Hạ đại thiếu phu nhân."
Hạ Văn Chương không hiểu vì sao nàng lại muốn gả cho hắn, chuyện hôm đó cho dù nàng là người tính kế nhưng hai huynh đệ bọn họ cũng không loan tin ra ngoài, chỉ cần giữ kín chuyện này thì nàng vẫn có thể êm đẹp gả cho người khác.Nhưng tại sao một hai nàng nằng nặc đòi gả cho hắn chứ?
Đón nhận ánh mắt của Hạ Văn Chương, Vu Hàn Chu khẽ gật đầu: "Được."Nàng bây giờ không phải Nữ vương trăm trận trăm thắng trong đấu trường nữa, nàng không cần tốn toàn bộ sức lực vì một bữa cơm no nữa.
Hạ đại thiếu phu nhân? Nếu được sống trong nhung lụa, được ăn những món ăn trân quý, được kẻ hầu người hạ, nàng cầu còn không được.
Nàng với tư thái bình tĩnh, ánh nhìn dừng lại ở đôi mắt Hạ Văn Chương, trong lòng hắn đang nảy sinh sự nghi ngờ. Đột nhiên, trong cổ họng hắn rất ngứa, sắc mặt hắn khẽ biến, lập tức từ trong tay áo lấy ra khăn tay, che miệng ho khan.
Hắn bệnh tật liên miên, thân thể thật sự vô cùng yếu ớt. Thân hình gầy gò dưới lớp hỉ phục dày cộm không ngừng run rẩy vì ho.Vu Hàn Chu cảm thấy hắn có khi ho đến khi xương vỡ tan ra mất, vội vàng đứng dậy dìu hắn, xong đó đi đến bên bàn trà rót một chén nước, dùng mu bàn tay thử độ ấm của nước vừa đủ, liền mang về đưa cho hắn: "Ngươi uống chút nước đi."
Hạ Văn Chương ho đến nỗi cả người khó chịu, không thốt lên lời, nhìn thấy nàng đưa ly nước cho hắn, đáy lòng hắn càng thêm nghi hoặc.Nàng mà tốt tâm như vậy ư? Hắn cho rằng đáng lẽ nàng phải rất ghét hắn mới phải.
Cố nén cơn ho, Hạ Văn Chương vươn bàn tay khô gầy lấy ly nước trên tay nàng. Bởi vì thân thể run rẩy quá mức, vô tình hắn chạm vào ngón tay nàng. Trong lòng cả kinh, hắn nâng mí mắt nhìn nàng, lại thấy dường như nàng chưa phát hiện ra, ánh mắt còn lộ ra sự lo lắng.
Hạ Văn Chương càng cảm thấy quái dị, nhưng mà cơ thể vô cùng khó chịu, cúi đầu xuống uống cạn chén nước. Uống xong nàng cảm thấy đã đỡ hơn chút. Nắm trong tay cái ly trống trơn, hân ngưới mắt lên nhìn nàng chăm chú: "Ta nói ngươi có nghe được không?"Vu Hàn Chu vội gật gật đầu: "Nghe được."
Không làm phải loạn phải không? Không thành vấn đề.Nàng cũng không phải nguyên chủ, sẽ không yêu đệ đệ của hắn đâu, đối với cuộc sống hiện tại cũng không có gì hất mãn cả."Ta nói nghiêm túc!"
Hạ Văn Chương ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, nghiêm khắc nhìn nàng nói: "Ngươi không cần nghe cho có rồi vào tai này ra tai kia!"
Vu Hàn Chu liền hiểu ra, hắn không tin nàng sẽ an phận. Vu Hàn Chu thật ra có thể hiểu, nếu là nàng cũng sẽ không tin tưởng lời nói này.Vì thế nàng hướng về hắn, nói: "Muốn ta làm thế nào thì ngươi mới tin?"
Vu Hàn Chu đúng là không nghĩ ra được biện pháp chứng minh chính mình không làm ra chuyện điên rồ, nhưng mà sao nàng phải hoảng loạn? Có lẽ hắn sẽ có biện pháp, điều kiện đối với nhưng là nàng không hoảng loạn, có lẽ hắn có biện pháp?Nói thật ra, là trong lòng hắn có nghi ngờ với nàng, muốn hắn hết nghi ngờ thì phải biết rằng hắn muốn gì.
Hạ Văn Chương bị nàng hỏi đứng người mất một lúc.Hắn thật ra cũng không biết làm thế nào mới có thể tin tưởng nàng được, nói ra những lười như thế để ngăn chặn nàng trước thôi.
Hắn nhấp môi nhìn nàng chăm chú, gương mặt hắn tuy tái nhợt nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, dường như có thể nhìn thấu được cả con người nàng. Nàng cũng không né tránh ánh mắt hắn, Hạ Văn Chương liền xác định những lời nói của nàng cũng không phải là sự khiêu khích.
Thanh âm hắn hòa hoãn đôi chút, nhìn nàng nói: "Lúc trước ta đã khuyên ngươi nhưng ngươi không nghe. Bất luận trong đầu ngươi nghĩ gì thì ngươi cũng đã gả cho ta, là thê tử của ta."
Thân thể hắn không tốt, hàng năm đều sinh bệnh liên miên, cả người thiếu sức sống, giống như một cơn gió thổi qua có thể đưa hắn bay đi theo, nhưng mà giọng của hắn nói lại rất có uy quyền: "Chỉ cần ngươi an phận, ta sẽ không làm khó ngươi."
Hắn dừng lại một chút, "Bất luận kẻ nào đều không được phép làm khó dễ ngươi."
* * *
Cả phòng náo nhiệt toàn là màu đỏ rực rỡ.Lụa đỏ, nến đỏ, giấy dán đỏ.
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của huân hương mà nàng không biết tên. Tân nương mặc đồ cưới ngồi trên giường, đôi tay ngay ngắn đặt trên đầu gối, lộ ra làn da trắng trẻo mịn màng.
Bỗng nhiên, thân hình tân nương hơi giật giật, vậy mà lại đem khăn voan trên đầu kéo xuống.Tân nương không được phép tự kéo khăn voan của mình xuống, chỉ có tân lang cầm ngọc như ý lấy ra được thôi, mà vị tân nương này dường như không hiểu quy củ này lắm.
Động tác kéo khăn voan không quá nhanh cũng không quá chậm, trong một khoảnh khắc lộ ra một gương mặt kiều diễm, đôi mắt mang theo sự đánh giá nhìn xung quanh căn phòng.Trong phòng không có người thứ hai, tất cả cách bày biện, dụng cụ, bàn ghế, bình phong, lư hương.. đều thể hiện sự giàu có, quý tộc.
Nàng cúi đầu nhìn bàn tay của mình. Đây là đôi bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ, trên mu bàn tay hay trong lòng bàn tay đều không có một vết chai, vết xước nào, mỏng manh yếu đuối giống như không thể nhấc nổi một bình trà.
Đôi tay này thon dài trắng trẻo, nào đâu giống với đôi bàn tay thô ráp tràn ngập vết thương của nàng chứ.Đây thực sự không phản bàn tay của nàng.
Rất nhanh sau đó, trong đầu nàng hiện lên vô số ký ức khiến cho Vu Hàn Chu nhận ra rằng, nàng xuyên không rồi, thân thể này cũng không phải của nàng.
Nàng xuyên vào cuốn tiểu thuyết nàng vừa đọc lúc nhàn hạ, nguyên chủ là nữ phụ, là một vị tiểu thư cành vàng lá ngọc, xuất thân danh môn, nhưng tính tình cố chấp, điên cuồng yêu nam chính vì vậy đã hủy hoại cả cuộc đời nguyên chủ.
Nữ phụ tên An Tri Nhan, là một thiên kim quý nữ.Nam chính là con trai thứ của Trung Dũng Hầu phủ, nàng đối với hắn ta nhất kiến chung tình, trong lòng chỉ nghĩ đến việc gả cho hắn ta. Nhưng nam chính đối với nguyên chủ luôn nhào vào lòng mình chỉ cảm thấy phiền chán. Có một lần, hắn ta thậm chí còn lắc mình tránh né, khiến nữ phụ ngã sấp mặt trước tất cả mọi người.
Nói đúng ra, nữ phụ đáng nhẽ không còn tình ý gì với nam chính, không còn chút tâm tư nào nữa, ai ngờ nguyên chủ đối với nam chính yêu càng thêm yêu, thậm chí thiết kế "Trong sạch" kế -- tại yến hội, nữ phụ cố tình sai người làm bẩn áo nam chính, sau đó bản thân sẽ làm quần áo xộc xệnh, chạy vào phòng nam chính, chỉ cần nam chính quay về phòng thay đồ sẽ khiến mọi người nghĩ hắn ta làm bẩn trong sạch của nguyên chủ.Ông trời rất giỏi sắp xếp, nam chính hôm nay lại mang theo huynh trưởng ốm yếu của mình cùng đi tiếp đãi khách. Nam chủ không yên tâm để huynh trưởng mình ở một mình liền kéo nhau về phòng hắn ta thay đồ.
Cứ như vậy, An Tri Nhan quần áo xộc xệch lại đồng thời bị hai huynh đệ cùng nhìn thấy.Nam chính cùng huynh trưởng đều không phải loại người ngu dốt, họ liền nhìn rõ âm mưu này, nam chính lập tức đen mặt, lôi kéo huynh trưởng rời đi. Huynh trưởng hắn suy nghĩ sâu xa hơn chút, trước khi đi nói với nữ phụ: "Cô nương, chuyện này chúng ta có thể coi như chưa từ xảy ra. Nhưng nếu cô nương muốn tiết lộ ra ngoài thì cuối cùng cũng chỉ có thể gả cho một ma ốm như ta mà thôi."
Hắn nói như thế, là muốn đánh tan đi ý nguyện của nữ phụ, không được tính kế đệ đệ của hắn.Nhưng mà nữ phụ không cam lòng, nàng nhìn nam chính rời đi không hề ngoảnh đầu lại, liền nảy ra ý tưởng điên rồ -- nếu đã không gả được cho nam chính vậy thì gả cho ca ca hắn thì sao? Ca ca nam chính từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, nghe nói không thể sống quá tuổi 20. Nữ phụ nghĩ, hắn sẽ rất nhanh chết, nguyên chủ sẽ là trưởng tẩu trên danh nghĩa, mỗi ngày cùng nam chính sống dưới một mái hiên, ngày ngày kề cạnh.
Kể từ đó, bản thân cũng tính là sống cùng nam chính đến bạc đầu.Vì thế nguyên chủ quay về nói với mẫu thân mình rằng ca ca nam chính đã nhìn thấy mình thay y phục, nằng nặc đòi gả cho hắn. Nhưng mẫu thân nàng lại không ý, phụ mẫu nào lại muốn nhìn con gái gả cho một kẻ sắp chết chứ. Còn không chỉ là bị nhìn thay y phục thôi sao, che lấp chuyện này đi là được.
Nhưng mà nữ phụ khóc nháo không thôi, một hai đòi gả đi, thậm chí tuyệt thực để kháng nghị. Trong nhà thấy nguyên chủ như vậy không còn cách nào, phải gả con gái đi.
Sau khi gả qua, nữ phụ đối với trượng phu mình hờ hững, tìm mọi cách nhìn chằm chằm nam chính. Trượng phu thấy nữ phụ thật sự quá phận, liền răn dạy nguyên chủ, còn muốn phân gia.Nữ phụ không muốn phải rời đi, vào một buổi tối, thời điểm trượng phu mình phát bệnh, nguyên chủ che miệng hắn lại, ngăn không cho hắn gọi người, trơ mắt nhìn hắn vì không chữa trị kịp thời mà chết.
Không bao lâu sau, nam chính cưới nữ chính, tìm mọi cách để che chở, yêu thương. Nữ phụ như có gai trong mắt, ghen ghét không thôi. Xúi giục, hãm hại, dùng mọi thủ đoạn, cuối cùng lại tự chặn đường sống của bản thân.
Thật ra nữ phụ tội không đáng chết, nhưng vì quá tuyệt vọng nguyên chủ nói ra việc mình trơ mắt nhìn trượng phu chết mà không cứu, khiến cả nhà tức giận ban ba thước lụa trắng.Vu Hàn Chu vươn đôi tay mềm mại, sờ soạn xung quanh, phát hiện vài hạt táo đỏ, lấy lên ăn vài ba trái.
Nguyên chủ vì sao điên cuồng như thế nàng không thể lý giải. Nàng và nguyên chủ không giống nhau, nữ phụ được sống an nhàn sung sướng, nàng chưa từng được như thế. Nữ phụ có người nhà yêu thương, chở che, nàng cũng chưa từng được như thế.Nguyên chủ vì tình yêu mà điên cuồng, nàng càng không hiểu. Nàng thân là cô nhi, sinh sống ở nơi cằn cỗi, hoang vu, mỗi ngày vì để lấp đầy bụng đói mà nỗ lực hết mình. Sau này lại tham gia đấu trường, mỗi ngày lại chém chém giết giết, mặc dù có cơm ăn nhưng trên thân mình luôn đầy vết thương.
Trong miệng nàng nhai táo đỏ chậm rãi nuốt xuống, nàng lại tiếp tục giơ tay về phía sau, tìm thêm vài viên đậu phộng và long nhãn để ăn.Không có chuyện gì quan trọng bằng việc lấp đầy bụng.
Đến tận khi nghe thấy tiếng bước chân như không như có hướng về phía hỉ phòng này Vu Hàn Chu mới hốt hoảng, dấu đi vài hát táo, đậu phông, đem khăn voan đội lại lên đầu, một lần nữa lại ngồi ngay ngắn.
Người bước tới là trưởng tử của Trung Dũng Hầu, Hạ Văn Chương. Thân thể hắn không khỏe, không ai dám để hắn lại uống rượu. Kính được một hai chén hắn đã cáo lui quay về phòng.Hạ Văn Chương liên tục suy nghĩ về nguyên nhân dẫn tới hôn sự này, lại nghĩ tới nữ tử điên cuồng đang ngồi đợi mình ở hỉ phòng kia, mày liền nhau lại, mặt mày đầy tâm sự mở cửa bước vào.
Trong phòng rất yên tĩnh.Nến hỉ lẻ loi ở góc phòng thiêu đốt, ánh lửa lay động theo hắn bước vào. Hạ Văn Chương tiến vào nhìn nữ tử đang ngồi yên trên giường.Khăn voan lộng lẫy quý giá, đôi bày tay theo quy củ đặt đặt trên đầu gối, thân hình chuẩn mực, tư thế nhẹ nhàng, an tĩnh.
Hạ Văn Chương hơi kinh ngạc. Hắn cho rằng bản thân sẽ nhìn thấy nàng điên cuồng, thể hiện một bộ mặt đầy phẫn nộ, bởi vì nàng cũng không phải vì thích hắn mà gả cho hắn.Người nàng thích là đệ đệ hắn. Gả cho hắn, không phải nguyện ước của nàng.Hạ Văn Chương hơi mấp máy môi, chậm rãi hướng về phía mép giường đi tới. Đi ngang qua bàn trà, hắn tiện tay cầm theo ngọc như ý, nhẹ nhàng kéo khắn voan lên: "Ngươi --"
Hắn mới vừa nói ra một chữ, liền dừng lại, những lời còn lại như bị đè nén ở cuống họng.Tân nương dưới chiếc khăn voan so với trí nhớ của của hắn hoàn toàn không giống nhau.Hắn tưởng tượng rằng, đối mặt với mình sẽ là đôi mắt phẫn nộ, ai oán, không ngờ lại là một đôi mắt trong sáng nhưng lại chứa trong đó sự lạnh lùng. Ánh mắt tựa như vụn băng vừa mới tan chảy, sinh động nhưng lại làm cho người khác có cảm giác lạnh lẽo.
Hạ Văn Chương nhất thời đứng hình.Một lát sau, hắn mới từ suy nghĩ quay trở lại, nói với nàng: "Ta biết ngươi thật ra không muốn gả cho ta. Nhưng hiện tại ngươi chính là thê tử của ta, hy vọng ngươi có thể an phận làm Hạ đại thiếu phu nhân."
Hạ Văn Chương không hiểu vì sao nàng lại muốn gả cho hắn, chuyện hôm đó cho dù nàng là người tính kế nhưng hai huynh đệ bọn họ cũng không loan tin ra ngoài, chỉ cần giữ kín chuyện này thì nàng vẫn có thể êm đẹp gả cho người khác.Nhưng tại sao một hai nàng nằng nặc đòi gả cho hắn chứ?
Đón nhận ánh mắt của Hạ Văn Chương, Vu Hàn Chu khẽ gật đầu: "Được."Nàng bây giờ không phải Nữ vương trăm trận trăm thắng trong đấu trường nữa, nàng không cần tốn toàn bộ sức lực vì một bữa cơm no nữa.
Hạ đại thiếu phu nhân? Nếu được sống trong nhung lụa, được ăn những món ăn trân quý, được kẻ hầu người hạ, nàng cầu còn không được.
Nàng với tư thái bình tĩnh, ánh nhìn dừng lại ở đôi mắt Hạ Văn Chương, trong lòng hắn đang nảy sinh sự nghi ngờ. Đột nhiên, trong cổ họng hắn rất ngứa, sắc mặt hắn khẽ biến, lập tức từ trong tay áo lấy ra khăn tay, che miệng ho khan.
Hắn bệnh tật liên miên, thân thể thật sự vô cùng yếu ớt. Thân hình gầy gò dưới lớp hỉ phục dày cộm không ngừng run rẩy vì ho.Vu Hàn Chu cảm thấy hắn có khi ho đến khi xương vỡ tan ra mất, vội vàng đứng dậy dìu hắn, xong đó đi đến bên bàn trà rót một chén nước, dùng mu bàn tay thử độ ấm của nước vừa đủ, liền mang về đưa cho hắn: "Ngươi uống chút nước đi."
Hạ Văn Chương ho đến nỗi cả người khó chịu, không thốt lên lời, nhìn thấy nàng đưa ly nước cho hắn, đáy lòng hắn càng thêm nghi hoặc.Nàng mà tốt tâm như vậy ư? Hắn cho rằng đáng lẽ nàng phải rất ghét hắn mới phải.
Cố nén cơn ho, Hạ Văn Chương vươn bàn tay khô gầy lấy ly nước trên tay nàng. Bởi vì thân thể run rẩy quá mức, vô tình hắn chạm vào ngón tay nàng. Trong lòng cả kinh, hắn nâng mí mắt nhìn nàng, lại thấy dường như nàng chưa phát hiện ra, ánh mắt còn lộ ra sự lo lắng.
Hạ Văn Chương càng cảm thấy quái dị, nhưng mà cơ thể vô cùng khó chịu, cúi đầu xuống uống cạn chén nước. Uống xong nàng cảm thấy đã đỡ hơn chút. Nắm trong tay cái ly trống trơn, hân ngưới mắt lên nhìn nàng chăm chú: "Ta nói ngươi có nghe được không?"Vu Hàn Chu vội gật gật đầu: "Nghe được."
Không làm phải loạn phải không? Không thành vấn đề.Nàng cũng không phải nguyên chủ, sẽ không yêu đệ đệ của hắn đâu, đối với cuộc sống hiện tại cũng không có gì hất mãn cả."Ta nói nghiêm túc!"
Hạ Văn Chương ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, nghiêm khắc nhìn nàng nói: "Ngươi không cần nghe cho có rồi vào tai này ra tai kia!"
Vu Hàn Chu liền hiểu ra, hắn không tin nàng sẽ an phận. Vu Hàn Chu thật ra có thể hiểu, nếu là nàng cũng sẽ không tin tưởng lời nói này.Vì thế nàng hướng về hắn, nói: "Muốn ta làm thế nào thì ngươi mới tin?"
Vu Hàn Chu đúng là không nghĩ ra được biện pháp chứng minh chính mình không làm ra chuyện điên rồ, nhưng mà sao nàng phải hoảng loạn? Có lẽ hắn sẽ có biện pháp, điều kiện đối với nhưng là nàng không hoảng loạn, có lẽ hắn có biện pháp?Nói thật ra, là trong lòng hắn có nghi ngờ với nàng, muốn hắn hết nghi ngờ thì phải biết rằng hắn muốn gì.
Hạ Văn Chương bị nàng hỏi đứng người mất một lúc.Hắn thật ra cũng không biết làm thế nào mới có thể tin tưởng nàng được, nói ra những lười như thế để ngăn chặn nàng trước thôi.
Hắn nhấp môi nhìn nàng chăm chú, gương mặt hắn tuy tái nhợt nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, dường như có thể nhìn thấu được cả con người nàng. Nàng cũng không né tránh ánh mắt hắn, Hạ Văn Chương liền xác định những lời nói của nàng cũng không phải là sự khiêu khích.
Thanh âm hắn hòa hoãn đôi chút, nhìn nàng nói: "Lúc trước ta đã khuyên ngươi nhưng ngươi không nghe. Bất luận trong đầu ngươi nghĩ gì thì ngươi cũng đã gả cho ta, là thê tử của ta."
Thân thể hắn không tốt, hàng năm đều sinh bệnh liên miên, cả người thiếu sức sống, giống như một cơn gió thổi qua có thể đưa hắn bay đi theo, nhưng mà giọng của hắn nói lại rất có uy quyền: "Chỉ cần ngươi an phận, ta sẽ không làm khó ngươi."
Hắn dừng lại một chút, "Bất luận kẻ nào đều không được phép làm khó dễ ngươi."
/167
|