Sau khi thời tiết chuyển lạnh, gạch xanh lát trên đường mòn cũng tỏ ra càng cứng chắc hơn. Lúc này mà té lộn mèo một cái, dù là ăn mặc thật dầy, cũng chịu đủ.
Vì vậy, hai người sóng vai cùng đi, bước chân thả xuống cực kỳ chậm rãi.
Giờ đây thân thể Hạ Văn Chương dần dần tốt lên, bọn đầy tớ cũng không đẩy xe đẩy đi theo phía sau nữa, thậm chí một đường đến chính viện, hắn chậm rãi đi, cũng không cần ngừng lại nghỉ ngơi, có thể đi một mạch đến đó.
Đây là một trong những dấu hiệu chứng tỏ hắn đang dần có chuyển biến tốt.
Đáng nhẽ hai người đi đến chính viện, dọc theo đường đi phải nói không ít lời thân mật, nhưng sau khi thời tiết chuyển lạnh, rất sợ rằng khi nói chuyện sẽ bị gió lạnh dội vào, vì vậy dọc theo đường đi đều ngậm miệng không nói.
Điều này là điều khiến Hạ Văn Chương không chịu nổi nhất.
Nhưng hắn không chịu nổi cũng phải chịu, bây giờ hắn như có ngụm khí buồn bực, chỉ đành phải liên tục nhìn về phía nàng, để cho mình được thoải mái hơn chút.
Vu Hàn Châu còn tưởng rằng hắn luôn nhìn nàng, là vì có lời muốn nói, bèn dùng tay áo che miệng, ngăn gió lạnh ở bên ngoài, nói với hắn: “Ngươi có chuyện gì à?”
Hạ Văn Chương thấy nàng làm như vậy, ánh mắt không khỏi sáng lên, học theo dáng vẻ của nàng, cũng dùng tay áo che miệng, mới lên tiếng: “Không có chuyện gì.”
“Không có chuyện gì thế sao cứ luôn nhìn ta?” Vu Hàn Châu hỏi.
“Vì là không có chuyện gì, mới luôn nhìn nàng.” Hạ Văn Chương theo bản năng muốn nói, nhưng mà lời vọt tới bên miệng, mới cảm thấy không ổn, không khỏi nói năng quá mức tùy tiện, nhịn cơn nóng trên nóng, hắn nói: “Ta, ta lo lắng nàng lạnh. Nàng lạnh không? Lúc ra cửa ăn mặc có đủ dày không?”
Vu Hàn Châu thấy hắn không khỏi cũng có phần quá cẩn thận, người không biết, còn tưởng rằng nàng mới là người ốm yếu đấy, thế là nói: “Ta không lạnh, ngươi đừng lo lắng ta, nhìn đường cẩn thận.”
“Ừ.” Hạ Văn Chương gật đầu, không nói nữa, cũng buông tay áo xuống.
Khóe miệng hơi nhếch lên.
Hắn cùng nàng nói chuyện đấy! Mấy câu nói này, đủ cho hắn thỏa mãn cả một đường.
Nhưng mà điều càng làm hắn ngạc nhiên mừng rỡ hơn là ở phía sau.
Trên con đường gạch xanh, có một miếng đá bị long ra, nhưng không rõ ràng, một chân Vu Hàn Châu đạp lên thì bị trượt.
Chuyện bất ngờ chút xíu này, Vu Hàn Châu không thấy rằng là có chuyện gì cả, cũng không hề kêu lên bất ngờ, dựa vào bản năng vặn eo để đứng vững. Thế mà lúc này, một cánh tay duỗi ra kéo lấy eo của nàng.
Nghiêng đầu nhìn, là Hạ Văn Chương, động tác vặn eo đứng vững đành phải gắng gượng thắng lại, tránh cho phản lại làm ngã hắn.
Điều không ngờ rằng là, tuy Hạ Văn Chương thoạt nhìn ốm yếu, nhưng lại rất có sức, tay duỗi ra một cái, thì vững vàng giữ được nàng, đỡ nàng đứng vững.
Đợi nàng đứng vững, hắn lập tức thu tay về, trong mắt hơi mang vẻ kinh hãi: “Nàng không sao chứ?”
“Không sao.” Vu Hàn Châu nói, nàng dĩ nhiên không sao, hắn đã đỡ nàng đứng vững rồi, nàng hỏi ngược lại: “Ngươi thì sao? Không sao chứ?” Nàng sợ hắn đỡ nàng, ngược lại kéo đến trên người mình.
Hạ Văn Chương không ý thức được, còn tưởng rằng nàng lo lắng mình có đạp trúng miếng gạch bị đông lại hư hỏng không, lắc đầu nói: “Ta không sao.”
Hai vị chủ tử thiếu chút nữa xảy ra chuyện, dọa đám đầy tớ sợ hết hồn, nhất là vị chủ tử Hạ Văn Chương tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nếu hắn té một cái thì bọn bị hù chết mất.
Đồng thời trong lòng còn thầm nói, may mà người đạp trúng gạch hư là Đại nãi nãi, nếu không thì hôm nay coi như xảy ra chuyện rồi. Lại nghĩ, xem ra Đại nãi nãi quả nhiên là phúc tinh của Đại gia, có tai họa gì đều chắn cho hắn.
Tự có đầy tớ ở lại thu dọn gạch hư, mà Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương không có chuyện gì, tiếp tục đi về phía trước.
Vu Hàn Châu rất muốn khen hắn, rất có sức lực đấy! Còn muốn cảm ơn hắn đã duỗi tay đỡ nàng. Nhưng lúc này không thích hợp lắm, bèn nghĩ sau khi trở về hãy nói. Vì vậy, cũng không nói gì.
Hạ Văn Chương cũng không nói gì. Lúc này trạng thái tinh thần hắn có phần bay bay, làm sao cũng không quên được cảm giác vừa rồi duỗi tay nắm lấy eo của nàng, chạm đến nơi mềm dẻo của thân thể đó.
Vừa rồi hắn đã đụng vào eo của tức phụ!
Cảm giác đó quả thật như say rượu thần tiên vậy, tốt đẹp đến mức khiến cả người hắn nhẹ nhàng bay bỗng, choáng váng vui sướng. Thậm chí hắn hy vọng gạch trên con đường này bị đông cứng hư thêm mấy miếng nữa, để cho bàn tay của hắn được hạnh phúc no đủ.
Ngay sau đó hắn nhớ đến, đây không phải là chiếm tiện nghi của tức phụ sao? Trong lòng hung hăng phỉ nhổ mình mấy ngụm, kiềm chế không được nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Con đường kế tiếp rất vững chắc, bởi vì đầy tớ ở phía trước vô cùng cẩn thận đạp lên, xác nhận không có vấn đề gì mới cho hai vị chủ tử đi.
Đi tới chính viện.
Vừa vào phòng, đã được bầu không khí ấm áp bao bọc, cởi áo khoác dài mặc trên người xuống, giao cho đám nha hoàn cầm đi, sau đó hành lễ với Hầu phu nhân: “Mẫu thân.”
“ Ừ.” Hầu phu nhân gật đầu, cười nói với hai người: “Hôm qua nhận nuôi con mèo rồi chứ? Thế nào, con mèo đó có ngon không? Dễ nuôi không?”
Vu Hàn Châu vừa hé miệng muốn đáp, dù sao cũng là mèo nàng nuôi, không ngờ rằng Hạ Văn Chương mở miệng trước nàng một bước: “Rất ngoan, rất dễ nuôi. Ôm vào trong ngực, sờ một chút là ngủ ngay. Không cào người, cũng không kêu lung tung, rất ngoan ạ.”
Nghe đến đây, Vu Hàn Châu hiểu, hóa ra Hạ Văn Chương từ sớm đã nói với Hầu phu nhân là hắn muốn nuôi mèo.
Hắn gánh tất cả nguy hiểm lên vai mình. Chuyện này khiến lòng nàng khẽ dao động, rủ mắt không nói gì.
“Vậy thì tốt.” Hầu phu nhân gật đầu, cười rất từ ái, nhìn về phía Vu Hàn Châu nói: “Chương Nhi muốn nuôi mèo cho được, ta bảo hắn nói với con một tiếng, nếu con cũng muốn nuôi, thì cho phép hắn nhận nuôi một con. Nhan Nhi cũng thích con mèo đó sao?”
Vu Hàn Châu thấy Hầu phu nhân nói chuyện với, bèn ngước mắt lên, nói: “Thích ạ. Mèo nhỏ dễ thương như vậy, ai mà không thích ạ?”
Hầu phu nhân rất vui vẻ, nói: “Tuy thân thể Chương Nhi không tốt, yêu cầu cũng không ít, thường ngày có yêu cầu tùy hứng gì, con chớ nuông chìu hắn. Nếu như lần sau hắn lại muốn nuôi gì nữa, nếu con không thích, thì cứ nói với hắn, không thể bởi vì hắn mà uất ức con.”
“Chương ca chưa bao giờ uất ức con.” Vu Hàn Châu từ trong thâm tâm nói.
Hầu phu nhân nghe thế, càng vui vẻ hơn.
Lúc này Hầu gia cùng Hạ Văn Cảnh từ bên ngoài trở về, một trước một sau đi đến, hai người bèn nói: “Phụ thân trở về. Cảnh đệ.”
Hầu gia gật đầu với hai người, không nói nhiều, chỉ nhìn về phía Hầu phu nhân nói: “Ta về rồi.”
Hạ Văn Cảnh lại rất vui vẻ đi về phía Hạ Văn Chương: “Đại ca.” Rồi lại nhìn về phía Vu Hàn Châu, “Đại tẩu.”
Hắn từ sau chuyện Tiết gia thì vô cùng tôn kính Vu Hàn Châu, Hầu phu nhân đương nhiên nhìn ra, chỉ thấy người một nhà đều hòa thuận, cảm thấy rất vui vẻ yên tâm.
Chỉ chốc lát sau, cơm nước được mang lên, người một nhà ngồi xuống bắt đầu dùng cơm.
Sau khi thân thể Hạ Văn Chương chuyển biến tốt, thì không chỉ dùng những món ăn thanh đạm nhạt nhẽo trước kia thôi, hắn sẽ thử dùng một ít món khác trên bàn.
Vị mặn, vị ngọt, các loại món ăn được xào nấu có gia vị, mỗi bữa cơm hắn có thể dùng mấy miếng.
Chuyện này đối với hắn mà nói là chuyện tốt đẹp cực kỳ. Ăn một bữa cơm, nụ cười trên mặt nở càng nhiều hơn.
Những thay đổi này của hắn, Hầu gia và Hầu phu nhân đều nhìn vào trong mắt, không nói Hầu phu nhân vui vẻ và yên tâm thế nào, ngay cả Hầu gia luôn luôn thận trọng che giấu cảm xúc, đáy mắt cũng lộ ra vẻ an ủi.
Sau khi ăn xong, đám nha hoàn dọn bàn, người một nhà đổi chỗ khác ngồi xuống nói chuyện.
Hạ Văn Chương hỏi trước: “Mẫu thân, hôn sự của đệ đệ chuẩn bị như thế nào rồi?”
Hắn hôm nay nếm được niềm vui lấy vợ, cũng rất hy vọng đệ đệ ruột mình cũng sớm ngày được hưởng thụ niềm vui ấy, vì vậy hết sức quan tâm.
Hầu phu nhân nghe thế, thì có hơi tức giận, nhìn về phía Hạ Văn Cảnh nói: “Một đứa không hiểu biết như nó, ta có thể bàn hôn sự gì cho nó được chứ?”
Hạ Văn Cảnh ăn uống no đủ, lười biếng ngồi ở trên ghế uống trà, thấy Hầu phu nhân nhìn sang, lông mày anh tuấn vặn lại: “Tại sao là con không hiểu biết? Mấy nhà mẫu thân nói con đều không thích.”
“Cái này còn không không hiểu biết à?” Hầu phu nhân lười nói với hắn, nhưng vì là con trai ruột, không thể không nhịn tính khí nói: “Con gái nhà người ta, nào có ai không có chút tính tình nhỏ chứ? Chê gia đình kiêu căng, chẳng lẽ ngươi muốn thiên kim tiểu thư thấy ngươi thì ngoan ngoãn à? Vậy thì thành ra cái dáng vẻ gì chứ?”
Mẹ con hai người giao chiến, Hạ Văn Chương khơi mào rắc rối giống như người không có chuyện gì, nghe hết sức nghiêm túc.
Vu Hàn Châu cúi đầu nhịn cười, uống trà không nói gì.
Nhắc ra, Hạ Văn Cảnh và Lục Tuyết Dung quen biết được đoạn thời gian, hẳn nên thích đối phương rồi chứ? Nhưng tính cách con người hắn không hiểu phong tình, có lẽ còn phải qua đoạn thời gian nữa mới có thể hiểu rõ tâm ý của mình.
Nàng ra vẻ như không biết gì, cùng xem kịch với Hạ Văn Chương.
Tranh cãi một lúc, Hầu phu nhân hình như bị bị sặc, che miệng ho khan. Nha hoàn vội vàng rót nước, cho bà nhuận họng.
Uống chút nước, Hầu phu nhân không ho khan nữa, chẳng qua giọng nói nghe hơi khàn: “Bị ngươi làm tức chết! Ta mặc kệ ngươi!” Nói xong, bắt đầu đuổi người, “Không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi hết đi.”
“Con trai / con dâu cáo lui.”
Đoàn người lui ra ngoài.
Hạ Văn Cảnh từ sau khi làm cân đo thể trọng của ca ca, tự cảm thấy vô cùng thân thiết với ca ca, còn muốn tiễn Hạ Văn Chương về viện: “Đệ nghe đầy tớ nói, lúc hai người đến đây suýt nữa bị trượt té, có đệ trông cũng an toàn hơn chút.”
Hạ Văn Chương nghe xong, cái gì? Đệ đệ muốn đi theo? Vậy nếu tức phụ lại trượt chân, há chẳng phải là bảo đệ đệ đến đỡ nàng sao?
Hắn lập tức từ chối: “Đám đầy tớ đều đã kiểm tra qua một lần rồi, sẽ không có việc gì. Không còn sớm nữa, đệ về nghỉ ngơi đi.”
Hạ Văn Cảnh nói: “Còn rất sớm, đệ không ngủ sớm thế. Ca ca, chúng ta đánh cờ nhé?”
“Huynh nuôi mèo, về phải trêu đùa với mèo, ngày khác chơi đi.” Hạ Văn Chương nói.
“Đệ có thể trêu đùa mèo với ca ca, đệ cũng thích mèo!” Hạ Văn Cảnh lập tức nói.
Hạ Văn Chương: “…” Hoãn lại, hắn kiên nhẫn nói: “Con mèo đó còn nhỏ, sợ người lạ, mấy ngày nữa đi, đợi nó lớn chút kêu sẽ bảo đệ đến chơi.”
Hạ Văn Cảnh tình nguyện một phía đến cỡ nào, cũng nghe ra, ca ca không hoan nghênh hắn.
Hắn trong lòng “dứt khoát”, nói: “Vậy cũng được, ngày khác đệ lại đến. Ca ca, tẩu tử, cho đệ xin cáo lui.” Quả quyết gọn gàng xoay người ở lối rẽ.
Lúc đầu, hắn sẽ còn xót xa trong lòng chút. Nhưng qua thời gian lâu như vậy, hắn đã sớm thành thói quen, đây chính là đức hạnh của người đã thành thân.
Lại nói, hắn hỏi các bằng hữu cùng trường, các ca ca trong nhà sau khi cưới tẩu tử đều sẽ như vậy, không phải chỉ có mình hắn bị ca ca ghét bỏ.
Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu trở về Trường Thanh viện.
Vào phòng, trước để đám đầy tớ hầu hạ đổi xiêm áo, mới ngồi xuống, đi trêu mèo nhỏ.
“Tiểu Quai, Tiểu Quai của ta, nhớ ta không? Hử?” Vu Hàn Châu ôm mèo, giơ nó lên ở trước mặt, hôn lên móng vuốt nhỏ của nó.
Hạ Văn Chương mới đổi xiêm áo đi ra, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy, chợt thấy mắt như đau nhói. Hắn nhịn rồi nhịn, rồi mới bước đến ngồi xuống, nhìn nàng trêu mèo.
Vì vậy, hai người sóng vai cùng đi, bước chân thả xuống cực kỳ chậm rãi.
Giờ đây thân thể Hạ Văn Chương dần dần tốt lên, bọn đầy tớ cũng không đẩy xe đẩy đi theo phía sau nữa, thậm chí một đường đến chính viện, hắn chậm rãi đi, cũng không cần ngừng lại nghỉ ngơi, có thể đi một mạch đến đó.
Đây là một trong những dấu hiệu chứng tỏ hắn đang dần có chuyển biến tốt.
Đáng nhẽ hai người đi đến chính viện, dọc theo đường đi phải nói không ít lời thân mật, nhưng sau khi thời tiết chuyển lạnh, rất sợ rằng khi nói chuyện sẽ bị gió lạnh dội vào, vì vậy dọc theo đường đi đều ngậm miệng không nói.
Điều này là điều khiến Hạ Văn Chương không chịu nổi nhất.
Nhưng hắn không chịu nổi cũng phải chịu, bây giờ hắn như có ngụm khí buồn bực, chỉ đành phải liên tục nhìn về phía nàng, để cho mình được thoải mái hơn chút.
Vu Hàn Châu còn tưởng rằng hắn luôn nhìn nàng, là vì có lời muốn nói, bèn dùng tay áo che miệng, ngăn gió lạnh ở bên ngoài, nói với hắn: “Ngươi có chuyện gì à?”
Hạ Văn Chương thấy nàng làm như vậy, ánh mắt không khỏi sáng lên, học theo dáng vẻ của nàng, cũng dùng tay áo che miệng, mới lên tiếng: “Không có chuyện gì.”
“Không có chuyện gì thế sao cứ luôn nhìn ta?” Vu Hàn Châu hỏi.
“Vì là không có chuyện gì, mới luôn nhìn nàng.” Hạ Văn Chương theo bản năng muốn nói, nhưng mà lời vọt tới bên miệng, mới cảm thấy không ổn, không khỏi nói năng quá mức tùy tiện, nhịn cơn nóng trên nóng, hắn nói: “Ta, ta lo lắng nàng lạnh. Nàng lạnh không? Lúc ra cửa ăn mặc có đủ dày không?”
Vu Hàn Châu thấy hắn không khỏi cũng có phần quá cẩn thận, người không biết, còn tưởng rằng nàng mới là người ốm yếu đấy, thế là nói: “Ta không lạnh, ngươi đừng lo lắng ta, nhìn đường cẩn thận.”
“Ừ.” Hạ Văn Chương gật đầu, không nói nữa, cũng buông tay áo xuống.
Khóe miệng hơi nhếch lên.
Hắn cùng nàng nói chuyện đấy! Mấy câu nói này, đủ cho hắn thỏa mãn cả một đường.
Nhưng mà điều càng làm hắn ngạc nhiên mừng rỡ hơn là ở phía sau.
Trên con đường gạch xanh, có một miếng đá bị long ra, nhưng không rõ ràng, một chân Vu Hàn Châu đạp lên thì bị trượt.
Chuyện bất ngờ chút xíu này, Vu Hàn Châu không thấy rằng là có chuyện gì cả, cũng không hề kêu lên bất ngờ, dựa vào bản năng vặn eo để đứng vững. Thế mà lúc này, một cánh tay duỗi ra kéo lấy eo của nàng.
Nghiêng đầu nhìn, là Hạ Văn Chương, động tác vặn eo đứng vững đành phải gắng gượng thắng lại, tránh cho phản lại làm ngã hắn.
Điều không ngờ rằng là, tuy Hạ Văn Chương thoạt nhìn ốm yếu, nhưng lại rất có sức, tay duỗi ra một cái, thì vững vàng giữ được nàng, đỡ nàng đứng vững.
Đợi nàng đứng vững, hắn lập tức thu tay về, trong mắt hơi mang vẻ kinh hãi: “Nàng không sao chứ?”
“Không sao.” Vu Hàn Châu nói, nàng dĩ nhiên không sao, hắn đã đỡ nàng đứng vững rồi, nàng hỏi ngược lại: “Ngươi thì sao? Không sao chứ?” Nàng sợ hắn đỡ nàng, ngược lại kéo đến trên người mình.
Hạ Văn Chương không ý thức được, còn tưởng rằng nàng lo lắng mình có đạp trúng miếng gạch bị đông lại hư hỏng không, lắc đầu nói: “Ta không sao.”
Hai vị chủ tử thiếu chút nữa xảy ra chuyện, dọa đám đầy tớ sợ hết hồn, nhất là vị chủ tử Hạ Văn Chương tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nếu hắn té một cái thì bọn bị hù chết mất.
Đồng thời trong lòng còn thầm nói, may mà người đạp trúng gạch hư là Đại nãi nãi, nếu không thì hôm nay coi như xảy ra chuyện rồi. Lại nghĩ, xem ra Đại nãi nãi quả nhiên là phúc tinh của Đại gia, có tai họa gì đều chắn cho hắn.
Tự có đầy tớ ở lại thu dọn gạch hư, mà Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương không có chuyện gì, tiếp tục đi về phía trước.
Vu Hàn Châu rất muốn khen hắn, rất có sức lực đấy! Còn muốn cảm ơn hắn đã duỗi tay đỡ nàng. Nhưng lúc này không thích hợp lắm, bèn nghĩ sau khi trở về hãy nói. Vì vậy, cũng không nói gì.
Hạ Văn Chương cũng không nói gì. Lúc này trạng thái tinh thần hắn có phần bay bay, làm sao cũng không quên được cảm giác vừa rồi duỗi tay nắm lấy eo của nàng, chạm đến nơi mềm dẻo của thân thể đó.
Vừa rồi hắn đã đụng vào eo của tức phụ!
Cảm giác đó quả thật như say rượu thần tiên vậy, tốt đẹp đến mức khiến cả người hắn nhẹ nhàng bay bỗng, choáng váng vui sướng. Thậm chí hắn hy vọng gạch trên con đường này bị đông cứng hư thêm mấy miếng nữa, để cho bàn tay của hắn được hạnh phúc no đủ.
Ngay sau đó hắn nhớ đến, đây không phải là chiếm tiện nghi của tức phụ sao? Trong lòng hung hăng phỉ nhổ mình mấy ngụm, kiềm chế không được nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Con đường kế tiếp rất vững chắc, bởi vì đầy tớ ở phía trước vô cùng cẩn thận đạp lên, xác nhận không có vấn đề gì mới cho hai vị chủ tử đi.
Đi tới chính viện.
Vừa vào phòng, đã được bầu không khí ấm áp bao bọc, cởi áo khoác dài mặc trên người xuống, giao cho đám nha hoàn cầm đi, sau đó hành lễ với Hầu phu nhân: “Mẫu thân.”
“ Ừ.” Hầu phu nhân gật đầu, cười nói với hai người: “Hôm qua nhận nuôi con mèo rồi chứ? Thế nào, con mèo đó có ngon không? Dễ nuôi không?”
Vu Hàn Châu vừa hé miệng muốn đáp, dù sao cũng là mèo nàng nuôi, không ngờ rằng Hạ Văn Chương mở miệng trước nàng một bước: “Rất ngoan, rất dễ nuôi. Ôm vào trong ngực, sờ một chút là ngủ ngay. Không cào người, cũng không kêu lung tung, rất ngoan ạ.”
Nghe đến đây, Vu Hàn Châu hiểu, hóa ra Hạ Văn Chương từ sớm đã nói với Hầu phu nhân là hắn muốn nuôi mèo.
Hắn gánh tất cả nguy hiểm lên vai mình. Chuyện này khiến lòng nàng khẽ dao động, rủ mắt không nói gì.
“Vậy thì tốt.” Hầu phu nhân gật đầu, cười rất từ ái, nhìn về phía Vu Hàn Châu nói: “Chương Nhi muốn nuôi mèo cho được, ta bảo hắn nói với con một tiếng, nếu con cũng muốn nuôi, thì cho phép hắn nhận nuôi một con. Nhan Nhi cũng thích con mèo đó sao?”
Vu Hàn Châu thấy Hầu phu nhân nói chuyện với, bèn ngước mắt lên, nói: “Thích ạ. Mèo nhỏ dễ thương như vậy, ai mà không thích ạ?”
Hầu phu nhân rất vui vẻ, nói: “Tuy thân thể Chương Nhi không tốt, yêu cầu cũng không ít, thường ngày có yêu cầu tùy hứng gì, con chớ nuông chìu hắn. Nếu như lần sau hắn lại muốn nuôi gì nữa, nếu con không thích, thì cứ nói với hắn, không thể bởi vì hắn mà uất ức con.”
“Chương ca chưa bao giờ uất ức con.” Vu Hàn Châu từ trong thâm tâm nói.
Hầu phu nhân nghe thế, càng vui vẻ hơn.
Lúc này Hầu gia cùng Hạ Văn Cảnh từ bên ngoài trở về, một trước một sau đi đến, hai người bèn nói: “Phụ thân trở về. Cảnh đệ.”
Hầu gia gật đầu với hai người, không nói nhiều, chỉ nhìn về phía Hầu phu nhân nói: “Ta về rồi.”
Hạ Văn Cảnh lại rất vui vẻ đi về phía Hạ Văn Chương: “Đại ca.” Rồi lại nhìn về phía Vu Hàn Châu, “Đại tẩu.”
Hắn từ sau chuyện Tiết gia thì vô cùng tôn kính Vu Hàn Châu, Hầu phu nhân đương nhiên nhìn ra, chỉ thấy người một nhà đều hòa thuận, cảm thấy rất vui vẻ yên tâm.
Chỉ chốc lát sau, cơm nước được mang lên, người một nhà ngồi xuống bắt đầu dùng cơm.
Sau khi thân thể Hạ Văn Chương chuyển biến tốt, thì không chỉ dùng những món ăn thanh đạm nhạt nhẽo trước kia thôi, hắn sẽ thử dùng một ít món khác trên bàn.
Vị mặn, vị ngọt, các loại món ăn được xào nấu có gia vị, mỗi bữa cơm hắn có thể dùng mấy miếng.
Chuyện này đối với hắn mà nói là chuyện tốt đẹp cực kỳ. Ăn một bữa cơm, nụ cười trên mặt nở càng nhiều hơn.
Những thay đổi này của hắn, Hầu gia và Hầu phu nhân đều nhìn vào trong mắt, không nói Hầu phu nhân vui vẻ và yên tâm thế nào, ngay cả Hầu gia luôn luôn thận trọng che giấu cảm xúc, đáy mắt cũng lộ ra vẻ an ủi.
Sau khi ăn xong, đám nha hoàn dọn bàn, người một nhà đổi chỗ khác ngồi xuống nói chuyện.
Hạ Văn Chương hỏi trước: “Mẫu thân, hôn sự của đệ đệ chuẩn bị như thế nào rồi?”
Hắn hôm nay nếm được niềm vui lấy vợ, cũng rất hy vọng đệ đệ ruột mình cũng sớm ngày được hưởng thụ niềm vui ấy, vì vậy hết sức quan tâm.
Hầu phu nhân nghe thế, thì có hơi tức giận, nhìn về phía Hạ Văn Cảnh nói: “Một đứa không hiểu biết như nó, ta có thể bàn hôn sự gì cho nó được chứ?”
Hạ Văn Cảnh ăn uống no đủ, lười biếng ngồi ở trên ghế uống trà, thấy Hầu phu nhân nhìn sang, lông mày anh tuấn vặn lại: “Tại sao là con không hiểu biết? Mấy nhà mẫu thân nói con đều không thích.”
“Cái này còn không không hiểu biết à?” Hầu phu nhân lười nói với hắn, nhưng vì là con trai ruột, không thể không nhịn tính khí nói: “Con gái nhà người ta, nào có ai không có chút tính tình nhỏ chứ? Chê gia đình kiêu căng, chẳng lẽ ngươi muốn thiên kim tiểu thư thấy ngươi thì ngoan ngoãn à? Vậy thì thành ra cái dáng vẻ gì chứ?”
Mẹ con hai người giao chiến, Hạ Văn Chương khơi mào rắc rối giống như người không có chuyện gì, nghe hết sức nghiêm túc.
Vu Hàn Châu cúi đầu nhịn cười, uống trà không nói gì.
Nhắc ra, Hạ Văn Cảnh và Lục Tuyết Dung quen biết được đoạn thời gian, hẳn nên thích đối phương rồi chứ? Nhưng tính cách con người hắn không hiểu phong tình, có lẽ còn phải qua đoạn thời gian nữa mới có thể hiểu rõ tâm ý của mình.
Nàng ra vẻ như không biết gì, cùng xem kịch với Hạ Văn Chương.
Tranh cãi một lúc, Hầu phu nhân hình như bị bị sặc, che miệng ho khan. Nha hoàn vội vàng rót nước, cho bà nhuận họng.
Uống chút nước, Hầu phu nhân không ho khan nữa, chẳng qua giọng nói nghe hơi khàn: “Bị ngươi làm tức chết! Ta mặc kệ ngươi!” Nói xong, bắt đầu đuổi người, “Không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi hết đi.”
“Con trai / con dâu cáo lui.”
Đoàn người lui ra ngoài.
Hạ Văn Cảnh từ sau khi làm cân đo thể trọng của ca ca, tự cảm thấy vô cùng thân thiết với ca ca, còn muốn tiễn Hạ Văn Chương về viện: “Đệ nghe đầy tớ nói, lúc hai người đến đây suýt nữa bị trượt té, có đệ trông cũng an toàn hơn chút.”
Hạ Văn Chương nghe xong, cái gì? Đệ đệ muốn đi theo? Vậy nếu tức phụ lại trượt chân, há chẳng phải là bảo đệ đệ đến đỡ nàng sao?
Hắn lập tức từ chối: “Đám đầy tớ đều đã kiểm tra qua một lần rồi, sẽ không có việc gì. Không còn sớm nữa, đệ về nghỉ ngơi đi.”
Hạ Văn Cảnh nói: “Còn rất sớm, đệ không ngủ sớm thế. Ca ca, chúng ta đánh cờ nhé?”
“Huynh nuôi mèo, về phải trêu đùa với mèo, ngày khác chơi đi.” Hạ Văn Chương nói.
“Đệ có thể trêu đùa mèo với ca ca, đệ cũng thích mèo!” Hạ Văn Cảnh lập tức nói.
Hạ Văn Chương: “…” Hoãn lại, hắn kiên nhẫn nói: “Con mèo đó còn nhỏ, sợ người lạ, mấy ngày nữa đi, đợi nó lớn chút kêu sẽ bảo đệ đến chơi.”
Hạ Văn Cảnh tình nguyện một phía đến cỡ nào, cũng nghe ra, ca ca không hoan nghênh hắn.
Hắn trong lòng “dứt khoát”, nói: “Vậy cũng được, ngày khác đệ lại đến. Ca ca, tẩu tử, cho đệ xin cáo lui.” Quả quyết gọn gàng xoay người ở lối rẽ.
Lúc đầu, hắn sẽ còn xót xa trong lòng chút. Nhưng qua thời gian lâu như vậy, hắn đã sớm thành thói quen, đây chính là đức hạnh của người đã thành thân.
Lại nói, hắn hỏi các bằng hữu cùng trường, các ca ca trong nhà sau khi cưới tẩu tử đều sẽ như vậy, không phải chỉ có mình hắn bị ca ca ghét bỏ.
Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu trở về Trường Thanh viện.
Vào phòng, trước để đám đầy tớ hầu hạ đổi xiêm áo, mới ngồi xuống, đi trêu mèo nhỏ.
“Tiểu Quai, Tiểu Quai của ta, nhớ ta không? Hử?” Vu Hàn Châu ôm mèo, giơ nó lên ở trước mặt, hôn lên móng vuốt nhỏ của nó.
Hạ Văn Chương mới đổi xiêm áo đi ra, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy, chợt thấy mắt như đau nhói. Hắn nhịn rồi nhịn, rồi mới bước đến ngồi xuống, nhìn nàng trêu mèo.
/167
|