Trong mắt hắn tràn đầy khát vọng, giống như hắn vô cùng muốn ngâm suối nước nóng.
Vu Hàn Châu nhìn thấy dáng vẻ này, nàng có chút thương tiếc, nói: “Hay là cho người về phủ hỏi Thường đại phu một tiếng?”
Hạ Văn Chương mím môi, ánh sáng nơi đáy mắt tối lại vài phần, hắn buông tay của nàng ra: “Thôi.”
“Ta đi đây.” Vu Hàn Châu vui vẻ phất tay với hắn rồi đi ra ngoài.
Tuy rằng hắn không thể ngâm suối nước nóng, hơn nữa còn vì thế mà cảm thấy mất mác, nhưng Vu Hàn Châu vui vẻ đi. Trước khi hắn khỏe hẳn có rất nhiều chuyện thú vị hắn không thể làm nhưng Vu Hàn Châu sẽ không bởi vì hắn không thể làm mà cũng không làm.
Nàng không chỉ phải làm, còn muốn vui vui vẻ vẻ làm.
Đợi nàng rời khỏi, Hạ Văn Chương vốn đã nói “Thôi” lại suy nghĩ, hắn vẫn kêu đầy tớ vào dặn dò một câu.
“Vâng ạ.” Đầy tớ lên tiếng trả lời rồi lui ra.
Ngày kế, nhóm người Thúy Châu đều đến nơi, còn mang theo hai xe ngựa lớn chở thức ăn và cả bản thảo của Hạ Văn Chương.
“Phu nhân có tức giận không?” Hạ Văn Chương hỏi Thúy Châu.
Thúy Châu mân cười, đáp: “Đại gia cũng biết phu nhân sẽ tức giận? Không nói không rằng đã đến đây, phu nhân rất giận.”
“À…” Hạ Văn Chương kinh ngạc.
Thúy Châu lập tức nói: “Vì thế Nhị gia bị phu nhân đánh.”
Hầu phu nhân vốn đang rất phiền chuyện hôn sự của Hạ Văn Cảnh, mỗi ngày bà bị Hạ Văn Cảnh quấn đến đau đầu, hiện giờ đại nhi tử còn kiếm chuyện, thật sự là giận không có chỗ xả nên bà bắt nhị nhi tử lại đánh một trận.
Nghe nói chỉ dùng chổi lông gà đánh, Hạ Văn Chương cũng không lo lắng lắm, chổi lông gà mà thôi, đánh không đau, hắn lại hỏi: “Vậy, sau khi phu nhân đánh Nhị gia có hết giận không?”
“Ngài ấy vẫn không nói gì Đại gia. Chỉ dặn nô tỳ chăm sóc Đại gia cho tốt, nên yên tâm tĩnh dưỡng.” Thúy Châu nói.
Lúc này Hạ Văn Chương có chút áy náy. Hắn thật sự rất bất hiếu, rõ ràng mẫu thân đang giận hắn mà không xả lên người hắn còn phải lo lắng hắn.
“Ừm.” Hắn gật gật đầu, không nói gì nữa, cảm xúc có hơi trầm xuống.
Hôm qua đầy tớ được hắn dặn làm việc cũng đang cùng nhóm đầy tớ vội vàng dỡ đồ đạc xuống, Hạ Văn Chương vẫy vẫy tay, hắn ta lập tức chạy tới, cũng không chờ Hạ Văn Chương mở miệng, hắn ta đã trả lời: “Thường đại phu nói, tốt nhất là không ngâm.”
Một câu này lập tức làm cho Hạ Văn Chương khó xử.
Tốt nhất là không ngâm, là ý gì? Có thể ngâm, nhưng mà ngâm sẽ không tốt?
Vẻ mặt hắn buồn bực, trở về trong phòng. Vu Hàn Châu thấy vậy hỏi hắn: “Làm sao vậy? Bởi vì chuyện mẫu thân tức giận?”
Hạ Văn Chương gật đầu, lại lắc đầu, sau đó nói: “Ta cho người hỏi Thường đại phu, có nên ngâm suối nước nóng không, Thường đại phu nói tốt nhất là không ngâm.”
“Vậy không ngâm.” Vu Hàn Châu còn tưởng không, nàng nói: “Thôn trang đâu có chạy được, chàng đợi thêm một chút đến lúc khỏe lên rồi tùy chàng ngâm.”
Hạ Văn Chương nói: “Nhưng mà Thường đại phu chưa nói không thể ngâm.” Ông ấy chỉ nói, tốt nhất không ngâm. Ý tứ là nếu hắn nhất quyết muốn ngâm vậy thì vẫn có thể ngâm.
“Vậy… ngâm một lát thử xem?” Vu Hàn Châu nghĩ nghĩ rồi nói.
Người có sức khỏe không tốt không nên ngâm suối nước nóng. Nhưng hắn muốn ngâm như vậy, nếu không để cho hắn làm, lại sợ hắn buồn bực lại không tốt.
Chỉ là ngâm suối nước nóng chắc sẽ không sao đâu? Vu Hàn Châu nghĩ như vậy nên nói: “Chàng chỉ ngâm trong chốc lát thôi phải không, đứng một chút rồi ra?”
“Ừm.” Sắc mặt Hạ Văn Chương thay đổi, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm, “Chúng ta cùng nhau?”
Hai mắt Vu Hàn Châu chậm rãi trợn to, vừa buồn cười vừa tức giận, liếc hắn một cái: “Chàng nghĩ cái gì vậy?”
Nàng còn cho rằng hắn muốn ngâm suối nước nóng như vậy, cũng chỉ là muốn phao ôn tuyền mà thôi, thì ra trong lòng hắn muốn chuyện này!
Nàng nhéo tai hắn: “Hạ Văn Chương, gan chàng càng lúc càng lớn!”
“Chúng ta là vợ chồng.” Hạ Văn Chương nắm tay xuống, hơi nhướng mày, không đồng ý nói.
Cái gì mà gan hắn càng lúc càng lớn? Bọn họ là vợ chồng, làm chút chuyện thân mật, không phải là chuyện đương nhiên à? Chuyện này có liên quan gì đến gan lớn hay nhỏ?
Vu Hàn Châu buồn cười không thôi, bỏ tay hắn ra: “Chàng ít nghĩ đến mấy chuyện này đi!”
Cuối cùng, Hạ Văn Chương không có ngâm. Thê tử không chịu cùng hắn vậy hắn còn mạo hiểm làm cái gì? Hắn đang tĩnh dương, không thể dễ dàng mạo hiểm.
Hai người ở biệt viện lại nhớ tới những ngày trước kia. Hạ Văn Chương ở nhà viết thoại bản, Vu Hàn Châu cùng hắn nghĩ tình tiết.
Nàng am hiểu nhất là những tình tiết chuyển biến khôn lường, lúc Hạ Văn Chương không biết nội dung nên tiến triển như thế sẽ thỉnh giáo nàng một phen, hai người phối hợp, câu chuyện hay ngoài ý muốn.
“Vừa kí.ch thích vừa không ngược.” Đây là ý kiến thống nhất của nhóm nha hoàn.
Lúc không viết thoại bản, hai người đi ra ngoài dạo một chút.
Vu Hàn Châu thích giả nam ra ngoài chơi, bởi vì nàng luôn cảm thấy như vậy sẽ tự do hơn, thậm chí không cần nha hoàn đi theo bên cạnh, nàng và Hạ Văn Chương có thể chơi đến vui vẻ.
Nếu nàng ăn mặc như Đại nãi nãi nhà phú quý, không thể không chú ý cái này chú ý cái kia, câu nệ đến mệt mỏi.
Hạ Văn Chương cũng không có ý kiến gì, tuy rằng hắn thích nhìn nàng mặc váy hơn, nhưng nếu nàng cảm thấy mặc nam trang vui hơn, vậy thì tùy nàng.
Có đôi khi bọn họ sẽ đi dạo trên đường nhỏ uốn lượn, đôi khi ngồi bên bờ sông, có đôi khi leo núi, rất thích ý.
Ngược lại với hai người, gần đây Hạ Văn Cảnh sống không tốt chút nào. Thậm chí hôm nay hắn còn thúc ngựa đến biệt viên tố khổ với Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu.
“Mẫu thân không chịu đồng ý, còn đánh ta hai cây.” Làm Hạ Văn Cảnh rất đau lòng, bởi vì trước giờ mặc dù Hầu phu nhân cũng sẽ dạy dỗ hắn ta nhưng đều là la mắng bà chưa từng đánh hắn ta.
“Dung Dung cũng cãi nhau với ta.” Đây là chuyện làm hắn ta đau lòng nhất bởi vì hắn cãi nhau với Lục Tuyết Dung.
Hạ Văn Chương liền hỏi: “Sao lại cãi nhau?”
Hạ Văn Cảnh mím môi, lắc lắc đầu, không nói chuyện, hắn ta nằm ở trên bàn, cả người trông buồn bã thất vọng.
Từ trước đến nay hắn ta luôn tràn đầy sức sống, chỉ chốc lát sau đã điều chỉnh lại, hắn ta nói: “Không phải bởi vì gia thế à.”
Hắn ta cũng không biết tại sao lại cãi nhau. Cũng không biết nói cái gì mà hai người lại cãi nhau. Trước kia tính tình của Lục Tuyết Dung đặc biệt tốt, gần đây lại không biết như thế nào động một chút nàng ấy đã nóng nảy.
Hạ Văn Cảnh ngẫm nghĩ, nhất định là bởi vì gia thê của bọn họ không xứng, nếu Dung Dung muốn gả cho hắn ta quá khó khăn, tâm trạng nàng ấy không tốt mới cãi nhau.
Thật sự hắn ta cũng chưa nói sai, cho dù cãi nhau vì chuyện gì, xét đến cùng vì thân phận hai người cách biệt quá lớn, không có hy vọng mới mối hôn sự, làm cho Lục Tuyết Dung khó chịu.
Hơn nữa, gần đây đệ đệ của nàng ấy lại hơi phản nghịch, không quản nổi. Mẫu thân cũng bắt đầu tìm người cho nàng đi xem mắt, những người kia cũng chả ra làm sao, người có được nhất cũng chỉ tương đối chỉnh chu, nhân phẩm cũng có vẻ không ổn, bên đó còn yêu cầu nàng sau khi thành thân không được buôn bán, đưa cửa hàng cho nam nhân quản. Còn nói muội muội của nam nhân phải lập gia đình, kêu Lục Tuyết Dung lấy mấy phần ra làm hồi môn.
Mẫu thân lại nói người như vậy không tồi, Lục Tuyết Dung không ủng hộ, mẫu thân nói nàng suốt ngày xuất hiện bên ngoài cho nên không thể gả cho nhà nào tốt, kêu nàng đừng có chọn ba lấy bốn, làm cho Lục Tuyết Dung rất buồn bực.
Việc này Hạ Văn Cảnh không biết, bởi vậy cũng chưa nói cho Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu nghe. Nhưng Vu Hàn Châu nhớ tới tình tiết trong truyện, nàng biết vì sao tâm trạng của Lục Tuyết Dung trong khoảng thời gian này không tốt.
Nhưng nàng cũng không thể nói thẳng, chỉ nhắc nhở một câu: “Lục tiểu thư là cô nương, một mình gánh vác gánh nặng của cả một gia đình không phải chuyện dễ dàng, đệ không nên cãi nhau với nàng ấy, thông cảm nàng ấy một chút.”
Hạ Văn Chương lập tức phụ họa: “Đúng vậy, Cảnh đừng cãi nhau với nàng ấy, nam tử hán đại trượng phu, phải rộng lượng.”
Hạ Văn Cảnh buồn bực nói: “Ta không cãi nhau với nàng ấy, là nàng cãi nhau với ta.”
Vu Hàn Châu nhìn thấy dáng vẻ này, nàng có chút thương tiếc, nói: “Hay là cho người về phủ hỏi Thường đại phu một tiếng?”
Hạ Văn Chương mím môi, ánh sáng nơi đáy mắt tối lại vài phần, hắn buông tay của nàng ra: “Thôi.”
“Ta đi đây.” Vu Hàn Châu vui vẻ phất tay với hắn rồi đi ra ngoài.
Tuy rằng hắn không thể ngâm suối nước nóng, hơn nữa còn vì thế mà cảm thấy mất mác, nhưng Vu Hàn Châu vui vẻ đi. Trước khi hắn khỏe hẳn có rất nhiều chuyện thú vị hắn không thể làm nhưng Vu Hàn Châu sẽ không bởi vì hắn không thể làm mà cũng không làm.
Nàng không chỉ phải làm, còn muốn vui vui vẻ vẻ làm.
Đợi nàng rời khỏi, Hạ Văn Chương vốn đã nói “Thôi” lại suy nghĩ, hắn vẫn kêu đầy tớ vào dặn dò một câu.
“Vâng ạ.” Đầy tớ lên tiếng trả lời rồi lui ra.
Ngày kế, nhóm người Thúy Châu đều đến nơi, còn mang theo hai xe ngựa lớn chở thức ăn và cả bản thảo của Hạ Văn Chương.
“Phu nhân có tức giận không?” Hạ Văn Chương hỏi Thúy Châu.
Thúy Châu mân cười, đáp: “Đại gia cũng biết phu nhân sẽ tức giận? Không nói không rằng đã đến đây, phu nhân rất giận.”
“À…” Hạ Văn Chương kinh ngạc.
Thúy Châu lập tức nói: “Vì thế Nhị gia bị phu nhân đánh.”
Hầu phu nhân vốn đang rất phiền chuyện hôn sự của Hạ Văn Cảnh, mỗi ngày bà bị Hạ Văn Cảnh quấn đến đau đầu, hiện giờ đại nhi tử còn kiếm chuyện, thật sự là giận không có chỗ xả nên bà bắt nhị nhi tử lại đánh một trận.
Nghe nói chỉ dùng chổi lông gà đánh, Hạ Văn Chương cũng không lo lắng lắm, chổi lông gà mà thôi, đánh không đau, hắn lại hỏi: “Vậy, sau khi phu nhân đánh Nhị gia có hết giận không?”
“Ngài ấy vẫn không nói gì Đại gia. Chỉ dặn nô tỳ chăm sóc Đại gia cho tốt, nên yên tâm tĩnh dưỡng.” Thúy Châu nói.
Lúc này Hạ Văn Chương có chút áy náy. Hắn thật sự rất bất hiếu, rõ ràng mẫu thân đang giận hắn mà không xả lên người hắn còn phải lo lắng hắn.
“Ừm.” Hắn gật gật đầu, không nói gì nữa, cảm xúc có hơi trầm xuống.
Hôm qua đầy tớ được hắn dặn làm việc cũng đang cùng nhóm đầy tớ vội vàng dỡ đồ đạc xuống, Hạ Văn Chương vẫy vẫy tay, hắn ta lập tức chạy tới, cũng không chờ Hạ Văn Chương mở miệng, hắn ta đã trả lời: “Thường đại phu nói, tốt nhất là không ngâm.”
Một câu này lập tức làm cho Hạ Văn Chương khó xử.
Tốt nhất là không ngâm, là ý gì? Có thể ngâm, nhưng mà ngâm sẽ không tốt?
Vẻ mặt hắn buồn bực, trở về trong phòng. Vu Hàn Châu thấy vậy hỏi hắn: “Làm sao vậy? Bởi vì chuyện mẫu thân tức giận?”
Hạ Văn Chương gật đầu, lại lắc đầu, sau đó nói: “Ta cho người hỏi Thường đại phu, có nên ngâm suối nước nóng không, Thường đại phu nói tốt nhất là không ngâm.”
“Vậy không ngâm.” Vu Hàn Châu còn tưởng không, nàng nói: “Thôn trang đâu có chạy được, chàng đợi thêm một chút đến lúc khỏe lên rồi tùy chàng ngâm.”
Hạ Văn Chương nói: “Nhưng mà Thường đại phu chưa nói không thể ngâm.” Ông ấy chỉ nói, tốt nhất không ngâm. Ý tứ là nếu hắn nhất quyết muốn ngâm vậy thì vẫn có thể ngâm.
“Vậy… ngâm một lát thử xem?” Vu Hàn Châu nghĩ nghĩ rồi nói.
Người có sức khỏe không tốt không nên ngâm suối nước nóng. Nhưng hắn muốn ngâm như vậy, nếu không để cho hắn làm, lại sợ hắn buồn bực lại không tốt.
Chỉ là ngâm suối nước nóng chắc sẽ không sao đâu? Vu Hàn Châu nghĩ như vậy nên nói: “Chàng chỉ ngâm trong chốc lát thôi phải không, đứng một chút rồi ra?”
“Ừm.” Sắc mặt Hạ Văn Chương thay đổi, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm, “Chúng ta cùng nhau?”
Hai mắt Vu Hàn Châu chậm rãi trợn to, vừa buồn cười vừa tức giận, liếc hắn một cái: “Chàng nghĩ cái gì vậy?”
Nàng còn cho rằng hắn muốn ngâm suối nước nóng như vậy, cũng chỉ là muốn phao ôn tuyền mà thôi, thì ra trong lòng hắn muốn chuyện này!
Nàng nhéo tai hắn: “Hạ Văn Chương, gan chàng càng lúc càng lớn!”
“Chúng ta là vợ chồng.” Hạ Văn Chương nắm tay xuống, hơi nhướng mày, không đồng ý nói.
Cái gì mà gan hắn càng lúc càng lớn? Bọn họ là vợ chồng, làm chút chuyện thân mật, không phải là chuyện đương nhiên à? Chuyện này có liên quan gì đến gan lớn hay nhỏ?
Vu Hàn Châu buồn cười không thôi, bỏ tay hắn ra: “Chàng ít nghĩ đến mấy chuyện này đi!”
Cuối cùng, Hạ Văn Chương không có ngâm. Thê tử không chịu cùng hắn vậy hắn còn mạo hiểm làm cái gì? Hắn đang tĩnh dương, không thể dễ dàng mạo hiểm.
Hai người ở biệt viện lại nhớ tới những ngày trước kia. Hạ Văn Chương ở nhà viết thoại bản, Vu Hàn Châu cùng hắn nghĩ tình tiết.
Nàng am hiểu nhất là những tình tiết chuyển biến khôn lường, lúc Hạ Văn Chương không biết nội dung nên tiến triển như thế sẽ thỉnh giáo nàng một phen, hai người phối hợp, câu chuyện hay ngoài ý muốn.
“Vừa kí.ch thích vừa không ngược.” Đây là ý kiến thống nhất của nhóm nha hoàn.
Lúc không viết thoại bản, hai người đi ra ngoài dạo một chút.
Vu Hàn Châu thích giả nam ra ngoài chơi, bởi vì nàng luôn cảm thấy như vậy sẽ tự do hơn, thậm chí không cần nha hoàn đi theo bên cạnh, nàng và Hạ Văn Chương có thể chơi đến vui vẻ.
Nếu nàng ăn mặc như Đại nãi nãi nhà phú quý, không thể không chú ý cái này chú ý cái kia, câu nệ đến mệt mỏi.
Hạ Văn Chương cũng không có ý kiến gì, tuy rằng hắn thích nhìn nàng mặc váy hơn, nhưng nếu nàng cảm thấy mặc nam trang vui hơn, vậy thì tùy nàng.
Có đôi khi bọn họ sẽ đi dạo trên đường nhỏ uốn lượn, đôi khi ngồi bên bờ sông, có đôi khi leo núi, rất thích ý.
Ngược lại với hai người, gần đây Hạ Văn Cảnh sống không tốt chút nào. Thậm chí hôm nay hắn còn thúc ngựa đến biệt viên tố khổ với Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu.
“Mẫu thân không chịu đồng ý, còn đánh ta hai cây.” Làm Hạ Văn Cảnh rất đau lòng, bởi vì trước giờ mặc dù Hầu phu nhân cũng sẽ dạy dỗ hắn ta nhưng đều là la mắng bà chưa từng đánh hắn ta.
“Dung Dung cũng cãi nhau với ta.” Đây là chuyện làm hắn ta đau lòng nhất bởi vì hắn cãi nhau với Lục Tuyết Dung.
Hạ Văn Chương liền hỏi: “Sao lại cãi nhau?”
Hạ Văn Cảnh mím môi, lắc lắc đầu, không nói chuyện, hắn ta nằm ở trên bàn, cả người trông buồn bã thất vọng.
Từ trước đến nay hắn ta luôn tràn đầy sức sống, chỉ chốc lát sau đã điều chỉnh lại, hắn ta nói: “Không phải bởi vì gia thế à.”
Hắn ta cũng không biết tại sao lại cãi nhau. Cũng không biết nói cái gì mà hai người lại cãi nhau. Trước kia tính tình của Lục Tuyết Dung đặc biệt tốt, gần đây lại không biết như thế nào động một chút nàng ấy đã nóng nảy.
Hạ Văn Cảnh ngẫm nghĩ, nhất định là bởi vì gia thê của bọn họ không xứng, nếu Dung Dung muốn gả cho hắn ta quá khó khăn, tâm trạng nàng ấy không tốt mới cãi nhau.
Thật sự hắn ta cũng chưa nói sai, cho dù cãi nhau vì chuyện gì, xét đến cùng vì thân phận hai người cách biệt quá lớn, không có hy vọng mới mối hôn sự, làm cho Lục Tuyết Dung khó chịu.
Hơn nữa, gần đây đệ đệ của nàng ấy lại hơi phản nghịch, không quản nổi. Mẫu thân cũng bắt đầu tìm người cho nàng đi xem mắt, những người kia cũng chả ra làm sao, người có được nhất cũng chỉ tương đối chỉnh chu, nhân phẩm cũng có vẻ không ổn, bên đó còn yêu cầu nàng sau khi thành thân không được buôn bán, đưa cửa hàng cho nam nhân quản. Còn nói muội muội của nam nhân phải lập gia đình, kêu Lục Tuyết Dung lấy mấy phần ra làm hồi môn.
Mẫu thân lại nói người như vậy không tồi, Lục Tuyết Dung không ủng hộ, mẫu thân nói nàng suốt ngày xuất hiện bên ngoài cho nên không thể gả cho nhà nào tốt, kêu nàng đừng có chọn ba lấy bốn, làm cho Lục Tuyết Dung rất buồn bực.
Việc này Hạ Văn Cảnh không biết, bởi vậy cũng chưa nói cho Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu nghe. Nhưng Vu Hàn Châu nhớ tới tình tiết trong truyện, nàng biết vì sao tâm trạng của Lục Tuyết Dung trong khoảng thời gian này không tốt.
Nhưng nàng cũng không thể nói thẳng, chỉ nhắc nhở một câu: “Lục tiểu thư là cô nương, một mình gánh vác gánh nặng của cả một gia đình không phải chuyện dễ dàng, đệ không nên cãi nhau với nàng ấy, thông cảm nàng ấy một chút.”
Hạ Văn Chương lập tức phụ họa: “Đúng vậy, Cảnh đừng cãi nhau với nàng ấy, nam tử hán đại trượng phu, phải rộng lượng.”
Hạ Văn Cảnh buồn bực nói: “Ta không cãi nhau với nàng ấy, là nàng cãi nhau với ta.”
/167
|