Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 46 - Chương 45

/59




Một gốc cây chưa thành hình cây nhỏ trong gió lớn đột nhiên bị gẫy do tuyết sụp, tạo thành những tiếng ‘đôm đốp’nhẹ nhàng, Nguyên Hạo dừng bước, nhin thoáng qua, trên mặt hoảng hốt có như có như không.

Gốc cây này giống như cái cây ngày ấy nàng dựa, non nớt nhỏ bé, chỉ thích hợp sinh trưởng trong ánh mặt trời ấm áp, nàng cũng giống như vậy, không chịu được mưa gió vậy không cần phải trải qua mưa gió.

Còn nhớ rõ khi nhìn thấy nàng vùi đầu ở giữa gối, cuộn cơ thể nhỏ gầy thành một cuộn tròn là lúc trái tim có cảm giác bị co lại, còn nhớ rõ khi thấy nàng nâng đầu lên, cảm giác đôi mắt trống rỗng khuôn mặt mờ mịt hơi thở ngừng lại. Qua vài ngày, tại sao nàng lại thay đổi nhiều như vậy, chẳng lẽ vì Gia Luật Bình?

Không kịp nghĩ tiếp. lại nghe nha dịch nói tin tức kinh người, nàng chết lặng không có phản ứng nào làm người ta hoảng hốt.

Không chút do dự tiến lên phía trước, tự xưng là bạn tốt của Lục Tử Kỳ, lần này đường xa đến viếng thăm lại đúng lúc nghe thấy trong nhà chị dâu xảy ra biến cố, nếu Lục Tử Kỳ bận việc đi ra ngoài không thể nào đến ngay, hắn nên làm chuyện không thể từ chối quan tâm chăm sóc một chút.

Nha dịch thấy hắn thản nhiên lễ độ không giống kẻ lừa gạt, mà thời điểm này có người có quan hệ thân thiết với Tri huyện đại nhân đến quyết định thì không gì có thể tốt hơn, vì vậy mời người này cùng nhau đi tìm người cẩn thận là Trương huyện úy để bàn bạc việc này.

Tiếp đó, chính là vội vã nghị định phái người đến Châu Phủ thông báo Lục Tử Kỳ ngay lậptức để ngài trực tiếp đến huyện lân cận, đồng thời sắp xếp tốt mọi chuyện trong nhà, sắp xếp dụng cụ rồi điều xe ngựa đến đây, nhanh chóng chuẩn bị lên đường.

Trên đường phần nhiều là núi non hiểm trở, bởi vì phải lên đường mà bỏ qua quan đạo đường mòn, lắc lư không chịu nổi lại ăn gió nằm sương. Cuối thu thời tiết đã rất là rét, thêm việc trong núi rừng thường xuyên có gió to thổi qua, đến cả những người quen bôn ba bên ngoài cũng khó mà chịu nổi, huống chi là nàng?

Vậy mà, từ đầu chí cuối chưa từng nghe nàng oán trách một câu.

Sự thực là nàng giống như đã mất hồn mất phách, chỉ biết thẩn thờ nghe bố trí, bảo nàng ăn thì ăn, bảo nàng uống thì uống, bảo nàng ngủ là ngủ, một khẩu lệnh một động tác, nếu không, liền yên lặng cúi đầu ngồi, không có tí linh tính nào, thậm chí không giống một người đang sống.

Loại trạng thái này, vẫn giữ vững đến khi tang lễ kết thúc.

Vốn tưởng rằng nhìn thấy khuôn mặt người đã mất thì lúc ấy sẽ òa khóc nhưng nàng lại chỉ là một quan tài một quan tài tỉ mỉ nhìn sang, không khóc không làm khó cũng không nói lời nào.

Hạ táng, thân thích trong tộc vẫn luôn gào khóc, chỉ có nàng vẫn im lặng như thế, sử dụng đôi mắt to nhìn toàn bộ hoặc có lẽ là không nhìn thấy bất cứ một thứ gì.

Tất cả mọi người nói, nàng là bị đả kích quá độ, quá đau thương quá rồi. Nhưng nếu không nhanh chóng phát tiết ra ngoài, là rất có thể sẽ tích tụ trong tim, thương tổn đến phổi.

Rất nhiều người thay phiên nhau ở cùng với nàng, nghĩ hết biện pháp khuyên nàng, điều cần nói đều nói qua rồi, đại phu cũng mời tới, nàng vẫn thờ ơ ơ hờ như cũ.

Nàng như vậy làm hắn đau lòng.

Đúng, là đau lòng.

Cuộc đời này lần đầu tiên có cảm giác này, vì một cô gái.

Mới gặp mặt thì cảm thấy nàng không giống người khác, rất thú vị, không kiềm chế được muốn nói chuyện với nàng, nghĩ là trên đường tịch mịch thì có thêm gia vị, thêm một nốt nhạc nhỏ.

Lần gặp mặt tiếp theo thì cảm giác nàng đáng yêu cùng xinh đẹp, lại có tâm tư giữ nàng lại bên mình. Vậy mà cuối cùng vẫn không muốn miễn cưỡng cho nàng, nếu trong lòng đã có đối tượng, cần gì phải thương tổn nhau?

Vốn tưởng rằng với nàng chỉ là nhất thời hứng khởi, vốn tưởng rằng có thể thoải mái xoay người rời đi, nhưng, đến giờ phút này, mới biết lại gieo xuống mầm mống tình cảm.

Trông khi nào, không biết.

Gieo xuống thì nên làm như thế nào, cũng không biết.

Đối nàng ngây ngô dại dột tự thương hại tự làm hại mình rốt cuộc không thể nhịn được nữa, kéo nàng đến trước mộ người thân, dùng ngôn ngữ kịch liệt nhất đánh thức nàng.

Nàng nhìn hắn, trong mười ngày, hắn rốt cuộc nhìn thấy cái bóng của mình trong đôi mắt nàng.

Khoảnh khắc đó, vừa vui vừa buồn..

Nàng nói rất nhiều, không giải thích được, chỉ là những thứ kia đều không quan trọng, mặc kệ nàng đến từ chỗ nào, mặc kệ nàng là người nào, hắn đều muốn nàng.

Người dân Tống Triều như thế nào, gả làm vợ người ta thì như thế nào, có quan hệ gì với hắn đâu?!

Lời ra vừa ra đến khóe miệng lại bị cắt đứt, nhìn Lục Tử Kỳ xuất hiện không đúng lúc, hắn bỗng nhiên rất muốn đâm một kiếm. Nhìn biểu tình trên mặt nàng, hắn lại giống như là tự cho mình một kiếm. Đợi đến nghe nàng nói xong, kiếm của hắn lập tức biến mất.

Giãy giụa giữa hi vọng và tuyệt vọng, đây, chính là mùi vị chữ ‘tình’ sao. . . . . .

Lục Tử Kỳ, nếu như ngươi không thể bảo vệ nàng chu đáo chính là không xứng có được nàng. Hiện tại, ngươi làm nàng thương tâm.

——— —————— —————————

——— —————— —————————

Trở lại trạch viện thì mặt trời đã lặn, trời đất vẫn mông lung màu xám như cũ, một mảng tuyết rào rào rơi xuống, mang theo thứ gì đó đang cắn nuốt tất cả sự khắc nghiệt.

Cửa phòng nhẹ vang lên, Lục Tử Kỳ đẩy cửa đi ra ngoài, trên người khoác áo lông.

Ngươi đã đến rồi.

Ngươi phải đi.

Hai câu đồng thời vang lên, đều không phải là câu nghi vấn.

Muốn huyện nha ở đây một chuyến.

Lấy được lệnh phù điều binh?

Lông mày nhíu lại: Chính thế.

Tự nhiên cười một tiếng: Nghĩ bằng sức một mình đòi lại nợ máu?

Cũng không phải là một mình Lục mỗi.

Dựa vào những người già yếu?

Chỉ cần là binh sĩ Đại Tống, thì có trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ dân chúng, dù chỉ còn một hơi thở cũng không bao giờ lùi bước!

Chỉ tiếc, không phải người người đều có suy nghĩ giống Lục huynh. Nếu nói binh sĩ Đại Tống, đa số chỉ là những kẻ ruồi bọ cẩu thả, chỉ cầu có lương bổng, qua được một ngày thì chính là một ngày. Về phần quan phụ mẫu một phương, lại càng chỉ cầu chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện quan trọng nhất là giữ được chiếc mũ cánh chuồn trên đầu. Rõ ràng là tiểu đội 300 người, dám báo lên thành hàng nghìn thiết kỵ. Rõ ràng rụt cổ bên trong thành trơ mắt nhìn dân chúng bị tàn sát, lại cứ xưng anh dũng kháng địch Huyết Chiến Vệ Quốc. Nói không chừng, còn có thể kiếm một cái biểu dương, lên chức. Đáng thương một ít dân chúng, dù là đến diêm vương điện cũng không thể kêu oan, ai bảo bọn họ có đội quân như vậy, ai bảo bọn họ là con dân Đại Tống đây? .

Nói xong câu cuối cùng thì Nguyên Hạo cười như không cười mặt mày cong cong, giọng nói mang vẻ hài hước, dường như trong

/59

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status