Sau nửa canh giờ, Lục Tử Kỳ vội vã về nhà vừa vào cửa viện trước liền nghe trong phòng bếp truyền đến trận cười nói hơi chần chừ một lát, sau đó đi về nơi phát ra tiếng cười nói vui vẻ cho đến cửa vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong lập tức sững sờ tại chỗ.
Bên trong phòng có ba vật sống: Tống Tiểu Hoa, Lục Lăng và một con chó.
Hai người một lớn một nhỏ đang kì cọ cho một con chó trong bồn tắm của Lục Lăng. Chuyện này cũng không có gì cùng lắm thì mua một cái mới.
Trọng điểm ở đây là Lục Tử Kỳ hắn sợ chó, rất sợ. . . . . .
Dưới chân không khống chế được liền lui về phía sau một bước, giọng hơi rung rung cất tiếng: Các ngươi. . . . . . Các ngươi đây là. . . . . .
Lục Lăng giơ hai tay ướt đánh về phía Lục Tử Kỳ: Phụ thân đã về rồi! Trương thẩm đưa tới cho chúng ta một con chó nhỏ thật đáng yêu , phụ thân mau đến xem nhất định người sẽ rất thích nó.
Lục Lăng vừa định lôi kéo Lục Tử Kỳ đi vào bỗng nhiên nhớ lại một vấn đề rất nghiêm trọng thì vội vàng đẩy hắn ra ngoài : Phụ thân bây giờ không thể đi vào, vẫn chưa tới hai canh giờ!
Lục Tử Kỳ vừa rợn cả tóc gáy vừa không hiểu ra sao, đành phải chuyển hướng nhìn Tống Tiểu Hoa lại thấy mặt nàng hả hê như đang xem kịch vui. Chỉ phải cười khổ dứt khoát ôm lấy Lục Lăng: Lăng Nhi, tại sao không để cho phụ thân đi vào hả?
Bởi vì vẫn chưa tới hai canh giờ!
. . . . . . Cái gì hai canh giờ?
Không tới hai canh giờ như nương nói sẽ phải uống thuốc rất khổ rất khổ!
. . . . . . . . . . . .
Trong lúc hai cha con ông nói gà bà nói vịt, Tống Tiểu Hoa đã dùng tấm vải lau khô bộ lông của chó nhỏ , sau đó lại dùng một khối vải bông khác bao lấy nó thật tốt: Lăng Nhi mang Vô Khuyết đi xung quanh để nó làm quen nhà mới, con phải ôm cẩn thận không là nó ngã bệnh vậy thì phải uống thuốc, uống thuốc rất khổ rất khổ nha!
Lục Lăng vội vàng nhảy khỏi ngực Lục Tử Kỳ, thật cẩn thận nhận lấy chó nhỏ, định rời khỏi nhưng lại có chút do dự. Tống Tiểu Hoa thấy thế nín cười nói: Không quan trọng, dù sao một lát nữa nương cũng uống thuốc, coi như là trừng phạt. Về phần cha con thì. . . . . . liền giữ lại lần sau cùng nhau phạt đi! Lăng Nhi phải giúp phụ thân nhớ kĩ nha!
Dạ!
Lục Lăng nghiêm túc gật đầu, sau đó ôm lấy chó nhỏ đi tham quan quanh nhà để nó làm quen. Lục Tử Kỳ lúc này thở nhẹ một hơi cơ thể thả lỏng không còn cứng nhắc như lúc vừa rồi: Nàng nói xem Vô Khuyết là . . . . .
Tống Vô Khuyết là tên của con chó. Nó theo họ Tống của ta!
. . . . . . . . . . . . Lục Tử Kỳ không thốt nên lời trán ẩn ẩn đau: Một con chó, có tên họ. . . . . .
Thế nào, không được sao?
Lục Tử Kỳ vội vàng nhẹ lời, cố gắng trấn
Bên trong phòng có ba vật sống: Tống Tiểu Hoa, Lục Lăng và một con chó.
Hai người một lớn một nhỏ đang kì cọ cho một con chó trong bồn tắm của Lục Lăng. Chuyện này cũng không có gì cùng lắm thì mua một cái mới.
Trọng điểm ở đây là Lục Tử Kỳ hắn sợ chó, rất sợ. . . . . .
Dưới chân không khống chế được liền lui về phía sau một bước, giọng hơi rung rung cất tiếng: Các ngươi. . . . . . Các ngươi đây là. . . . . .
Lục Lăng giơ hai tay ướt đánh về phía Lục Tử Kỳ: Phụ thân đã về rồi! Trương thẩm đưa tới cho chúng ta một con chó nhỏ thật đáng yêu , phụ thân mau đến xem nhất định người sẽ rất thích nó.
Lục Lăng vừa định lôi kéo Lục Tử Kỳ đi vào bỗng nhiên nhớ lại một vấn đề rất nghiêm trọng thì vội vàng đẩy hắn ra ngoài : Phụ thân bây giờ không thể đi vào, vẫn chưa tới hai canh giờ!
Lục Tử Kỳ vừa rợn cả tóc gáy vừa không hiểu ra sao, đành phải chuyển hướng nhìn Tống Tiểu Hoa lại thấy mặt nàng hả hê như đang xem kịch vui. Chỉ phải cười khổ dứt khoát ôm lấy Lục Lăng: Lăng Nhi, tại sao không để cho phụ thân đi vào hả?
Bởi vì vẫn chưa tới hai canh giờ!
. . . . . . Cái gì hai canh giờ?
Không tới hai canh giờ như nương nói sẽ phải uống thuốc rất khổ rất khổ!
. . . . . . . . . . . .
Trong lúc hai cha con ông nói gà bà nói vịt, Tống Tiểu Hoa đã dùng tấm vải lau khô bộ lông của chó nhỏ , sau đó lại dùng một khối vải bông khác bao lấy nó thật tốt: Lăng Nhi mang Vô Khuyết đi xung quanh để nó làm quen nhà mới, con phải ôm cẩn thận không là nó ngã bệnh vậy thì phải uống thuốc, uống thuốc rất khổ rất khổ nha!
Lục Lăng vội vàng nhảy khỏi ngực Lục Tử Kỳ, thật cẩn thận nhận lấy chó nhỏ, định rời khỏi nhưng lại có chút do dự. Tống Tiểu Hoa thấy thế nín cười nói: Không quan trọng, dù sao một lát nữa nương cũng uống thuốc, coi như là trừng phạt. Về phần cha con thì. . . . . . liền giữ lại lần sau cùng nhau phạt đi! Lăng Nhi phải giúp phụ thân nhớ kĩ nha!
Dạ!
Lục Lăng nghiêm túc gật đầu, sau đó ôm lấy chó nhỏ đi tham quan quanh nhà để nó làm quen. Lục Tử Kỳ lúc này thở nhẹ một hơi cơ thể thả lỏng không còn cứng nhắc như lúc vừa rồi: Nàng nói xem Vô Khuyết là . . . . .
Tống Vô Khuyết là tên của con chó. Nó theo họ Tống của ta!
. . . . . . . . . . . . Lục Tử Kỳ không thốt nên lời trán ẩn ẩn đau: Một con chó, có tên họ. . . . . .
Thế nào, không được sao?
Lục Tử Kỳ vội vàng nhẹ lời, cố gắng trấn
/59
|