chương 6: túng dục quá độ không thích hợp đi làm (1/2)
Lệ Phong Tước cũng đều nghe thấy em trai ở trong điện thoại nói như vậy, Hạ Hạo nhìn thấy lão đại của mình quay đầu đang nhìn mình, vội vàng cúp điện thoại, mở máy nghe lén lắp đặt đã lâu ra.
Hạ Hạo từ sau khi biết lão đại kết hôn, lập tức làm điều tra, tự nhiên cũng biết chút chuyện hư hỏng này của Tần gia.
đối thoại ở nhà trọ không sót một chữ truyền vào trong tai hai người đàn ông.
Hạ Hạo một bên nghe, một bên cố nén không để cho mình bật cười. Tuy rằng anh đã dồn hết lực, nhưng vẫn là liên tục nhún vai cười.
Trai bao?
Hạ Hạo một bên nín cười, một bênt tưởng tượng dáng vẻ lão đại tà mị nở nụ cười, phất tay ôm khách, thật chua chát.
Có điều nói thật, chị dâu này ngược lại rất thú vị, tốt xấu lão đại cũng là lão đại thực sự của thành phố cảng, anh giậm chân một cái, đoạn đường nhà ai mà không run rẩy liên hồi.
Cô vì sao liền có thể xem một nhân vật cường đại như thế trở thành trai bao đây?
Là bởi vì lão đại có khuôn mặt quá yêu nghiệt, hay là công phu trên giường quá hung mãnh?
Trai bao.
Trong lòng Lệ Phong Tước không ngừng lặp lại hai chữ này, không để ý tới Hạ Hạo vẫn còn run như cái sàng, anh cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra văn phòng.
Kỳ thực anh ngược lại rất muốn biết, người phụ nữ có bề ngoài nhu nhu nhược nhược này làm sao chống lại trào phúng và khiêu khích đến từ em gái ruột, là dẫn theo người chồng "Trai bao" là anh đây cùng nhau tham gia hôn lễ, hay là lựa chọn đi một mình.
ánh mắt Lệ Phong Tước đột nhiên ác liệt, vết sẹo trên trán kia giống như cũng có mạng sống hiện ra ánh sáng lạnh, thế nhưng bên môi lại yêu dị cong lên.
Trong nháy mắt Lệ Phong Tước mở cửa, anh có một loại cảm giác về nhà.
Tiếng xào rau trong nhà bếp không dứt bên tai, trong phòng còn tỏa khắp một trận mùi cơm nước nồng đậm.
Cúi đầu xuống, chỗ để giày có một đôi giày cao gót màu trắng, bên cạnh lẳng lặng đặt một đôi dép đàn ông.
Một đôi dép đàn ông.
Lệ Phong Tước ngẩn người, trong lòng ấm áp, ngước mặt lên, bên môi theo bản năng cong lên một nụ cười chân chính có nhiệt độ.
Trên người Tần Lạc Y buộc một cái tạp dề đáng yêu, mái tóc đen rối tung tóc dùng một sợi dây thun buộc lên cao cao, món ăn bưng trong tay còn bốc hơi nóng.
Cô nháy mắt một cái, nhìn thấy Lệ Phong Tước đang đổi dép, đặc biệt là nhìn thấy anh đang thay cặp dép mình mua kia, sắc mặt Tần Lạc Y chỉ trong nháy mắt lóe qua không tự nhiên như vậy, đáy lòng cũng xẹt qua một tia cảm giác khác thường.
"Vì sao anh lại về rồi?"
Tần Lạc Y ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường một chút, quay đầu nhìn Lệ Phong Tước, mặt lộ vẻ nghi vấn.
"Đã sắp tám giờ, đêm nay anh không cần đi làm sao?"
Lệ Phong Tước nhìn thấy dáng vẻ Tần Lạc Y buộc tạp dề, trái tim bị mạnh mẽ va chạm một cái.
Anh nói không rõ ràng đây là cảm giác gì, dường như có chút ấm áp, lại có chút không muốn xa rời, anh rất thích cảm giác như vậy, cảnh tượng như vậy, còn có đầy phòng nồng đậm mùi thức ăn.
Tất cả những thứ này đều làm cho anh cảm thấy không hề chân thực, lại như một giấc mơ, một làm anh quyến luyến.
Thế nhưng câu nói cuối cùng kia của Tần Lạc Y trong nháy mắt đánh Lệ Phong Tước về hiện thực, nhớ tới vị trí "Địa vị" của mình hiện nay.
"Không phải em nói, túng dục quá độ không thích hợp đi làm sao, vì vậy anh liền trở về."
Lệ Phong Tước cân nhắc cong khóe môi, cố ý ách giọng ám muội nói, đồng thời con mắt làm càn lưu luyến ở vị trí quan trọng trên người cô gái trước mặt.
"Anh, anh bỏ bê công việc à."
/853
|