chương 10: Mọi người trào phúng (1/2)
Tần Lạc Y bị bầu không khí hôn lễ ảnh hưởng tới thất thần, nhìn thấy dáng vẻ Tần Chỉ Văn kéo Cố Quan Thành ngọt ngào mang theo thẹn thùng, mặc kệ Chỉ Văn làm sao, cô đều thật lòng hi vọng cô ấy hạnh phúc, dù sao cô ấy cũng là em gái ruột của mình.
"Này không phải là đại tiểu thư Tần gia sao?"
Lúc Tần Lạc Y đang thất thần, một tiếng gọi bên cạnh làm Tần Lạc Y lấy lại tinh thần.
Tần Lạc Y còn có chút sững sờ quay đầu nhìn về phía giọng khởi nguồn, phát hiện nói chuyện chính là một tiểu thư trước đây đã gặp trên yến hội một lần, dường như là Triệu Nhã Lệ.
Tần Lạc Y không cách nào trả lời là hoặc không phải, bất kể là một cái đáp án nào, cô đều không thể dễ dàng đáp lại.
"đại tiểu thư Tần gia? Thì ra cô ấy chính là đại tiểu thư Tần gia nha."
Một cô bé khác ở bên cạnh Triệu Nhã Lệ nhi bưng một ly rượu đỏ, xem thường mở miệng.
"Cô ta bây giờ chính là một người cắm hoa, mấy ngày trước ngược lại tới nhà tôi cắm hoa đây."
"Xem ra đồn đại là sự thật, cô ta vì gả cho một tên trai bao, bị Tần gia đuổi ra khỏi cửa."
"A, lại vẫn có chuyện như vậy."
Có lẽ là đề tài quá mức kinh bạo, lấy Triệu Nhã Lệ làm trung tâm vòng tròn càng lúc càng lớn, người càng tụ càng nhiều, cô dường như rất hưởng thụ loại cảm giác "Muôn vì sao vây quanh mặt trăng" này, tiếp tục mở miệng nói.
"Không lấy chồng nhà giàu, một mực gả cho trai bao bán mình, các người nói, cô ta đến cùng chọn trúng người ta chỗ nào "
Triệu Nhã Lệ ai muội nở nụ cười, người ở bên cạnh cô ta cũng thức thời cười ra tiếng,
Tần Lạc Y bị cô lập đứng ở một bên, không khỏi cười khổ.
Nghe thấy ngôn ngữ của những người kia càng nói càng thái quá, Tần Lạc Y không khỏi nhớ tới lúc trước mẹ Tần nói với cô.
"Lạc Y à, con phải biết, gia tộc như chúng ta, dù cho không có Cố Quan Thành này, cũng có một Cố Quan Thành khác."
"Chỉ là con phải hiểu được, bình thường rất khó có nhà chồng có thể tiếp nhận con dâu đi tìm trai bao. Đến lúc đó chỉ sợ, đối tượng thông gia ngay cả Cố gia cũng không bằng."
Tần Lạc Y biết, nếu như mình không chủ động đưa ra rời khỏi, chuyện này, mẹ tuyệt đối nói ra được, sẽ làm được.
Sau khi nghi thức kết thúc, Cố Quan Thành liền dẫn vợ của mình đến các nơi chúc rượu.
Tần Chỉ Văn cố ý kéo Cố Quan Thành đi về hướng Tần Lạc Y, lúc giơ ly rượu lên, cô cố ý lên giọng, biểu hiện kiêu căng nhìn người phụ nữ có chút tiều tụy trước mặt.
"Chị gái, vì sao anh rể không cùng chị đến?"
Một câu nói này, dẫn tới một số người biết chút dấu vết đưa ánh mắt tìm đến phía Tần Lạc Y.
Cố Quan Thành cũng chú ý tới Tần Lạc Y, cô gái nhỏ không trang điểm nhiều, khỏi nói thật là có một phen nhu uyển đặc trưng của người phụ nữ Giang Nam.
Tần Lạc Y không nghĩ tới, Chỉ Văn vậy mà một chút mặt mũi cũng không cho cô, vậy mà ở trước mặt nhiều người như vậy làm khó dễ cô.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô căn bản không nghĩ tới trả lời như thế nào.
Ba Tần cũng nhìn thấy Tần Lạc Y bên kia dường như xuất hiện tình hình, liền nói với lão tổng đang nói chuyện với mình một câu xin lỗi, muốn qua xử lý, lại bị mẹ Tần đột nhiên kéo.
Mẹ Tần nhìn thấy ba Tần cau mày nhìn mình chằm chằm, ra hiệu làm cho cô buông tay, mẹ Tần vỗ vỗ tay ba Tần.
"Lạc Y bây giờ đã là con gái đã gả ra ngoài, có câu nói con gái đã gả ra ngoài như nước đã đổ ra, huống hồ đây là bản thân cô nhất định phải gả, thứ không môn đăng hộ đối này, liền phải làm tốt tiếp nhận áp lực dư luận xã hội. Làm cho nó thấy rõ mình và người đàn ông kia chênh lệch, bây giờ làm cho nó bị khinh bỉ, rõ ràng việc kết hôn không môn đăng hộ đối này đối với nó mà nói chỉ là một bộ quần áo nặng nề, chưa chừng ngày nào đó sẽ nghĩ thông suốt rời khỏi người đàn ông kia!"
Mẹ Tần thấy ba Tần có chút buông lỏng, tiếp tục ôn nhu dụ dỗ: "Chờ Lạc Y nghĩ thông suốt, chịu trở về, chúng ta sẽ giúp nó tìm một nhà chồng tốt. Bây giờ trái tim ông, nhất định phải kiên quyết lên mới được!"
/853
|