Chương 253: Đừng đi một mình (2/2)
Lệ Phong Tước híp mắt lại, lập tức cúp điện thoại.
"Sao vậy?"
Tần Lạc Y không biết Hạ Hạo nói cái gì, nhưng cô lại phát hiện biểu cảm của Lệ Phong Tước bỗng nhiên nghiêm túc.
Mới vừa nói tới đây, cô nghe thấy tiếng vô cùng ồn ào bên ngoài, tiếng binh lách cách bàng không dứt bên tai, vừa muốn mở cửa, cửa văn phòng liền bị một người đá văng.
Năm, sáu người mặc áo chống đạn, cảnh sát cầm súng ống trong tay trong nháy mắt tràn vào phòng, súng trong tay bọn họ nhắm vào Lệ Phong Tước.
"Phong Tước, xảy ra chuyện gì vậy?"
Tần Lạc Y bị này biến cố đột ngột này dọa sợ hết hồn, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Nếu như là mấy năm trước, nói không chừng cô sẽ bị tình cảnh bây giờ doạ khóc, nhưng bây giờ cô đã trải qua bắt cóc và bắn nhau, đương nhiên sẽ không quá sợ hãi.
Nhưng tình cảnh lúc trước và bây giờ không giống nhau, trước đâylà cô bị rơi vào hoàn cảnh khốn khổ. Bây giờ lại là người đàn ông cô yêu nhất. Cái cảm giác này so với bản thân cô bị rơi vào bẫy còn đau khổ hơn vạn phần.
"Không có chuyện gì, em đừng sợ. Lát nữa gọi điện thoại cho Tiếu Nại, bảo anh ta đưa em về nhà, nhớ gọi điện thoại cho anh ta, đừng đi một mình."
Lệ Phong Tước đối mặt với nhiều họng súng đen ngòm nhưng vẫn không biến sắc. Anh cẩn thận chỉnh cổ áo bị xộc xệch của Tần Lạc Y, sắc mặt lập tức dịu dàng, dặn dò.
"Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Lạc Y càng ngày càng lo lắng.
"Bị phát hiện có bạch phiến, anh đã đánh giá thấp bọn họ rồi."
Lệ Phong Tước nói xong, quét mọi người ở đây một vòng, lập tức ngẩng đầu bước ra ngoài.
Tần Lạc Y biết, Lệ Phong Tước đang phải đối mặt với cái gì, nhưng cô lại bất lực.
Ty gia?
Chờ đến khi trong văn phòng chỉ còn một mình cô, trong đầu củacô bỗng nhiên lóe qua hai chữ này, mắt của cô cũng trở nên điên cuồng hơn.
Cô nhất định phải tìm đượcTy gia, bây giờ chỉ có bọn họ mới có thể thay đổi cục diện trước mắt.
Có Long Khiếu Thiên giúp, Tần Lạc Y nhanh chóng rút ngắn phạm vi ở ngọn núi Thần Nông.
Bởi vì Ty gia là nhà quyền thế vềy dược, mấy trăm năm qua chủ yếu là điều chế dược liệu, vì vậy đời đờibọn họ ở vùng phụ cận của ngọn núi Thần Nông. Mà cũng để tránh tổ chức "K" nghi ngờ, cô đã phải đóng giả là một đoàn du lịch từ nước ngoài vào tham quan.
"Chị Y Y, tinh thần của chị có vẻ không ổn lắm."
Người nói chuyện tên là tiểu Hạ, cô ấy là sinh viên năm hai của một trường đại học gần đây là, trốn học đi ra du ngoạn, ở trên xe du lịch trùng hợp ngồi cùng một chỗ với Tần Lạc Y.
"Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, đợi một lúc nữa sẽ khỏe lên thôi."
Tần Lạc Y kỳ thực cảm thấy rất phiền, rất muốn để cô ấy im miệng, nhưng vì muốn bị chú ý, cũng chỉ có thể nhẫn nại nói chuyện câu được câu không với cô ấy, bây giờ trong đầu côđều là hình ảnh Lệ Phong Tước an ủi, làm sao có thể có tinh thần được.
"Há, vậy chị nghỉ ngơi một chút đi, đến nơi em sẽ gọi chị."
Tiểu Hạ thấy sắc mặt cô tái nhợt, trong mắt toát lên vẻ lười biếng, cô liền ngại ngùng lại kéo cô đông xả tây xả, kỳ thực cô chỉ quá hưng phấn thôi, muốn tìm một đối tượng để nói hết ra, có điều thấy người kia khó chịu như vậy, cô quyết định chờ khi cô ấy nghỉ ngơi khỏe lại rồi nói.
"Cảm ơn."
Tần Lạc Y nhìn thấy tiểu Hạ rốt cục cũng ngậm miệng lại, trong lòng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, lập tức dựa vào ghế trên xe nhắm mắt.
Núi Thần Nông lớn như vậy, Long Khiếu Thiên lạicho cô phạm vi như thế, bảo cô làm sao tìm được đây?
Cô thậm chí còn không biết gia chủ của Ty gia là đàn ông hay phụ nữ nữa, có lẽ sẽ tốn thời gian ở đây, cô phải làm gì mới có thể gặp được ngườiTy gia?
Cô đang buồn bực, xe buýt chợt thắng gấp dừng ở ven đường.
"Cướpđây!"
/853
|