Tiên vụ phiêu miểu, lộ ra trăm dặm hồng anh, cánh hoa tung bay, tường đỏ ngói xanh, tiểu tạ lầu các, rường cột chạm trổ xa hoa.
Đây chính là chỗ ở của Thần Đế, Thiên cung.
Góc tây bắc Thiên cung là nơi ở của Đế Cơ mà Thần Đế sủng ái nhất, Tịch Nguyệt Thần điện.
Đế Cơ thích Hồng liên (hoa sen), Thần Đế liền sai người dẫn nước thiên hà vào trong sân nhỏ, tạo thành một cái hồ, ánh sáng lung linh, sóng gợn lăn tăn , trong hồ ngàn vạn đóa sen nở rộ, không bao giờ héo.
Ven hồ trồng Lam Anh, Lam Anh hoa yêu nở ra, tầng tầng lớp lớp cánh hoa xanh dương theo gió lay động, giống như sóng biển đang dập dờn, mỹ lệ đẹp mắt.
Trong biển hoa là một cung điện tinh xảo, xa hoa. Sàn điện làm từ bạch ngọc thượng hạng, thậm chí có thể soi rõ bóng người. Trên trần nhà khảm vô số dạ minh châu, khi màn đêm buông xuống, minh châu sáng lên, giống như vũ trụ mênh mông, chấn động nhân tâm.
Giờ phút này, trong phòng ngủ rộng rãi xa hoa mơ hồ truyền đến tiếng rên tiêu hồn, cùng với tiếng thở gấp đè nén của nam tử. Xuyên thấu qua màn lụa, trên giường gỗ thượng hạng loáng thoáng có hai bóng dáng đang trần trụi quấn lấy nhau, một cô gái xinh đẹp vô song, cả người xích lỏa nằm dưới thân nam tử. Gương mặt xinh đẹp bởi vì hưng phấn khẽ vặn vẹo, hắc nguyệt trên trán càng hiện ra dữ tợn. Cô gái mị nhãn như tơ, trong cổ họng thỉnh thoảng tràn ra tiếng thở rên rỉ, cánh tay ngọc ôm chặt người nam tử, móng tay thật dài bởi vì hưng phấn mà đâm thật sâu vào phần lưng trần truồng của người phía trên.
Nằm ở trên người nàng, nam tử cao lớn bền chắc, da thịt màu đồng khẽ lấm mồ hôi, mái tóc đen bởi vì vận động dữ dội mà sau lưng. Nam tử theo động tác của mỹ nữ càng thêm hưng phấn, mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn cô gái đói khát phía dưới, đôi tay nắm chặt hai vú, vuốt ve thành các hình dáng khác nhau, hạ thân chợt dùng sức, đưa tới cô gái thét chói tai. Nam tử càng hưng phấn, cúi người chận hai cánh môi mềm mại, mở hai hàm răng, đầu lưỡi quấn lưỡi nàng, trằn trọc mút.
Giữa hai mi hẹp dài đều là vẻ trầm mê, động tác dừng lại, cô gái dưới thân cảm thấy cả người khó nhịn, không tự chủ giãy dụa thân thể mềm mại, mị nhãn rưng rưng, khom người chào đón.
Nam tử tà tà cười một tiếng, đột nhiên dùng sức, hung hăng xuyên qua u huyệt.
Hồi lâu sau, gian phòng khôi phục lại yên tĩnh, tay ngọc mềm mại kéo rèm che, cô gái đứng dậy, tiện tay lấy áo khoác vắt trên bình phong, che kín da thịt bạch ngọc.
Nam tử lười biếng nằm trên giường gấm, tròng mắt đen lóe ánh sáng không rõ, thấy nàng muốn đứng lên, bàn tay khẽ dùng sức, kéo nàng về lại giường. Bàn tay xấu xa vuốt ve theo đường cong, như lông vũ êm ái xẹt qua ngực, lướt qua bụng, cuối cùng dừng lại ở chỗ tư mật khẽ co giật.
Nam tử hơi lim dim mắt, bàn tay lúc nặng lúc nhẹ, rước lấy tiếnh thở yêu kiều, cô gái giận trách liếc mặt một cái, đẩy bàn tay đang làm việc xấu, lần nữa sửa sang y phục, lười biếng mở miệng:
"Hoàng huynh, trời sáng rồi, ‘ nàng ’ sẽ đi ra."
Nam tử nghe vậy, bỗng chốc mở hai mắt, tình dục trong mắt nhanh chóng rút đi, đứng dậy, mặc cho cô gái phục vụ hắn mặc quần áo. Tay phải nam tử bắn lam quang, gian phòng khôi phục lại vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, không còn chút dâm mị nào.
Cô gái ngẩng đầu, si mê nhìn nam tử tuấn mỹ bên cạnh, khẽ tựa vào trên người hắn, đôi tay vòng quanh vòng eo cường tráng, dịu dàng nói: "Hoàng huynh, ta nhất định phải đi sao?
Nàng nhìn hắn, trong mắt đều là thủy sắc nhẹ nhàng: "Hoàng huynh chịu sao?"
Nam tử nắm cằm nàng, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn, trong mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng, "Sao lại chịu? Dù sao thật sự đi cũng không phải là ngươi?"
Cô gái nghe vậy, sắc mặt biến hóa, đột nhiên buông nam tử ra, lui tới bên giường, cúi đầu: "Không phải là ta, còn có thể là ai ?"
Ngẩng đầu, hắc nguyệt trên trán đã lóe lên màu bạc nhàn nhạt, nàng lạnh lùng mở miệng: "Ta liền gọi nàng xem bộ dáng hiện giờ của ngươi."
Nam tử cau mày, nhìn cô gái mặt quật cường, lạnh giọng quát lên: "Tịch Nguyệt."
Lúc này tia nắng đầu tiên đã xuyên qua góc cửa sổ chiếu vào trên người cô gái, hai mắt cô hiện vẻ mê mang, hắc nguyệt trong nháy mắt chuyển thành màu bạc, đến khi thấy rõ nam tử trước mắt, cô kinh ngạc hô một tiếng: "Phụ vương?"
Trên mặt Tịch Nguyệt đều là vô tội, sôi nổi tới trước mặt nam tử, khoác cánh tay hắn, dịu dàng nói: "Phụ hoàng đến đây lúc nào? Sao không đánh thức Nguyệt nhi?"
Nam tử cưng chiều búng nhẹ trán cô, cười nói: "Thấy Nguyệt nhi ngủ ngon như vậy, phụ hoàng sao nỡ đánh thức ngươi?"
"Ta biết phụ hoàng tốt nhất."
Tịch Nguyệt cười duyên, như con mèo nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ trước ngực nam tử.
Bàn tay vuốt ve mái tóc bạch kim, nam tử không khỏi lộ ra một nụ cười tàn khốc.
…………………………………………
Phượng Thần cung.
Từ ngày Phượng Thần hạ lệnh bắt Lâm Hoa thêu vạn lý hà sơn, Lâm Hoa đã một thời gian không bước ra khỏi Phượng Thần cung, toàn tâm toàn ý ở trong phòng thêu.
Vạn lý hà sơn không thấy, chỉ thấy Lâm Hoa làm ra không tí vật cổ quái, mỗi lần hoàn thành liền hào hứng chạy đi tìm Phượng Thần giám định và thưởng thức.
Phượng Thần: "Bức này là “Hàn nha chết chìm” ý cảnh không tệ."
Lâm Hoa: "Điện hạ, đó là uyên ương nghịch nước."
Phượng Thần: "Bức này là Hầu tử bắt đồ rất có sáng ý."
Lâm Hoa: "Điện hạ, cái đó là Điêu Thuyền bái nguyệt."
Lâm Hoa: "Điện hạ, cái này ta thêu tròn mười ngày mười đêm, ngươi xem mắt ta biến thành gà đen rồi, thực sự không có tiến bộ sao?"
Phượng Thần: "Tháng này thêu không lỗi."
Lâm Hoa: ". . . . . ."
Đây coi là tán dương sao?
Mắt thấy Lâm Hoa gần đây vô cùng ngoan ngoãn, không gây chuyện thị phi, Phượng Thần đặc chuẩn Lâm Hoa có thể xuất cung phơi nắng.
Vừa ra cửa cung, liền thấy Phong Thanh Dương vẻ mặt đưa đám, lắc lư đi tới .
Lâm Hoa thọc Bạch Miểu chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, nhỏ giọng hỏi thăm: "Hắn sao vậy?"
Bạch Miểu hả hê mở miệng: "Phượng Thần phá hủy vật trân quý mười vạn ngàn năm của hắn?"
Lâm Hoa ngạc nhiên nói: "A, là cái gì?"
"Xuân Cung Đồ."
Bạch Miểu mở miệng.
". . . . . ."
"Là thứ ta thích nhất, toàn bộ góp nhặt mười vạn năm, tất cả đều là bản hạn chế số lượng, liền bị hắn đốt sạch, lại là Phượng hỏa, hắn thật hận ta như vậy sao? Ngay cả cơ hội sửa chữa cũng không cho ta?" Phong Thanh Dương chán nản té trên đất, ôm cây cột bên ngoài Phượng Thần cung thương xót khóc thút thít, "Tại sao hắn lại đối với ta như vậy?"
Không trách được Phượng Thần hôm nay nở nụ cười trở lại, Lâm Hoa thầm nghĩ, thì ra là sửa chữa Hỏa Kỳ Lân lần trước trốn chạy, ừ, không tệ.
"Kỳ Lân, đi vào."
Ngay lúc Phong Thanh Dương khóc đến vô cùng thê thảm, Phượng Thần cung truyền ra tiếng Phượng lạnh nhạt.
Phong Thanh Dương nghe vậy, đột nhiên nhảy dựng lên, lau khô nước mắt trên mặt, xích lưu một tiếng xông vào nội cung.
Bạch Miểu và Lâm Hoa hai mặt nhìn nhau, tên kia, sợ là đang chờ Phượng Thần cho gọi đi?
"A Dạ, ta thu được tin tức, thị Nguyệt thần nữ muốn tới Phượng Thần cung." Phong Thanh Dương nghiêm túc nói, Thần Đế không biết có ý đồ gì, thế nhưng lại phái nàng, lần này làm khó.
"Vậy thì sao?" Phượng Thần nhàn nhạt mở miệng, vung bút vì cô gái trong tranh thêm vào hai mắt.
"Đây là âm mưu Thần Đế, không thể không phòng." Phong Thanh Dương vội la lên, kẻ địch sắp đánh tới cửa rồi, sao ngươi còn có lòng rãnh rỗi vẽ tranh?
" Phượng Thần cung ta sạch sẽ, nàng muốn tới thì tới thôi." Phượng Thần thuận miệng lên tiếng, cau mày quan sát cô gái trong tranh, mặt mày như vẽ, eo nhỏ nhắn, người là cực đẹp, chỉ là. . . . . .
"A Dạ, ngươi. . . . . ." Phong Thanh Dương muốn nói gì, lại bị Phượng Thần phất tay cắt đứt, Phượng Thần ngước mắt, bình tĩnh nhìn Phong Thanh Dương, chậm rãi mở miệng:
"Kỳ Lân, tính tình ngươi quá mức nóng vội, không bằng cùng Dao nhi đi thêu hoa thôi."
Đúng rồi trong tay thiếu vải thêu, Phượng Thần bừng tỉnh hiểu ra, vài nét bút tỉ mỉ, thêm vào vải thêu hoa châm, ân, này liền hòa hài.
". . . . . ."
Khóe miệng Phong Thanh Dương co giật , trong lòng khổ sở, muốn ngửa mặt lên trời kêu to, ta đây là đã tạo nghiệt gì a?
Sau khi nhà tranh bị phá hủy, Lâm Hoa hưng phấn nghĩ thầm rốt cuộc đã có thể vào ở trong Phượng Thần cung trang nghiêm kia. Trời mới biết, nàng mơ ước cung điện kia đã lâu, ảo tưởng mình có thể vào ở trong phủ đệ Phượng Thần, thực tế nàng đã đạt được ước muốn, Phượng Thần đồng ý cho nàng ngủ trong Phượng Thần cung, ngoài ra còn vô cùng săn sóc phân cho nàng một gian rộng rãi.
Tất cả đồ vật trong phòng ngủ Phượng Thần cung đều lấy hai màu đen đỏ làm chủ, sàn đen tường đỏ, trên trần là bút vẻ giống như Địa ngục đồ.
Đúng, không sai, chính là Địa ngục ác quỷ đồ.
Lúc này Lâm Hoa vẫn chưa biết trên đầu có bức vẽ kinh khủng tàn ác như vậy. Nàng đang đắm chìm trong niềm vui sướng lấy được phòng mới, trên mặt không nhịn được hiển lộ vẻ hài lòng. Tuy nói Phượng Thần có tinh thần hưởng thụ đặc biệt nhưng ngoài việc có phòng riêng ra nàng không còn yêu cầu gì thêm, huống chi trong phòng bàn ghế, dụng cụ tắm rửa đầy đủ, thậm chí ngay cả nước dùng từ đám mây đen nhỏ Tiểu Ô cũng săn sóc chuẩn bị tốt. Đám mây kia hình như vô cùng không cam lòng bị người ta dùng dây đỏ buộc ở chậu nước rửa mặt.
Tuy nhiên trong phòng thiếu một thứ mà nàng cực kỳ yêu thích —— giường.
Tại sao có thể thiếu giường? Lâm Hoa nghi ngờ hỏi Phượng Thần: "Điện hạ, ta ngủ như thế nào?"
Không có giường, ngủ ở đâu? Trên đất sao?
Mặt Phượng Thần thản nhiên chỉ chỉ sàn phòng, nhàn nhạt mở miệng: "Ngủ đây."
Lâm Hoa nhìn sàn nhà sang bóng đến mức có thể soi gương, khóe miệng khẽ co quắp, xoay người cười khan nói: "Điện hạ đang nói đùa sao?"
Không phải bắt nàng ngủ ở đây chứ? Cái nhà tranh rách còn có lớp rơm thật dày, vào cung, ngược lại không được như xưa? Bắt nàng ngủ trên đất?
Thấy trên mặt Lâm Hoa như có vẻ bất mãn, Phượng Thần nhíu mày: "Không hài lòng?"
Vẻ mặt kia nhàn nhạt không nhìn ra tâm tình nhưng Lâm Hoa lại nhận thấy sau cái bình tĩnh kia như đang ẩn chứa đè nén, nếu nàng nói sai một câu, chỉ sợ sẽ bị ném ra ngoài?
Gần đây cuộc sống quá mức nhàn nhã, Phượng Thần đối với nàng khá hơn một chút, nàng liền phân không rõ đông nam tây bắc, xem ra lá gan của nàng ngày càng lớn, lại dám kén cá chọn canh, nàng sắp quên mình đang ở địa bàn của ai.
Gần đây làm việc quá liều lĩnh rồi, nàng phải thu liễm một chút.
Hiểu rõ ràng điểm này, Lâm Hoa cuống quít nở nụ cười ngọt ngấy, liên tục gật đầu không ngừng: "Hài lòng, cực kỳ hài lòng."
Nàng dám không hài lòng à?
Thấy nàng gật đầu, Phượng Thần khẽ vuốt cằm, cười nói: "Ta còn tưởng ngươi còn cần cái gì, ngươi đã rất hài lòng, vậy thì ngươi cứ ở thôi."
Dứt lời, tự nhiên xoay người, để lại cho Lâm Hoa một bóng lưng phiêu miểu xuất trần.
Hài lòng cái đầu ngươi, Lâm Hoa vỗ ngực liên tục, hối tiếc không thôi, xem ra sau này nàng phải cùng sàn nhà lạnh lẽo vô tình làm bạn.
Vô lực xụi xuống mặt đất, Lâm Hoa mở to mắt nhìn bức họa quỷ khí âm trầm trên nóc nhà. Ác ma mỏ nhọn răng sắc, miệng đầy máu thịt, cùng với vô số bạch cốt trong chảo dầu sôi gào thét, cảnh tượng địa ngục quỷ dị khiến Lâm Hoa hôn mê bất tỉnh.
Trước khi té xỉu, ý niệm cuối cùng là dù chết cũng không cần ở chỗ đáng sợ này.
Dĩ nhiên Lâm Hoa không chết, cho nên vẫn phải ở lại phòng. Ở nhiều thành quen, những thứ đáng sợ kia không phải chỉ là tranh sao? Mỗi ngày đều thấy, Lâm Hoa phát giác trừ cảm giác không vệ sinh, ác ma kia dường như còn rất anh tuấn . . . . . .
Lâm Hoa luôn luôn khó ngủ, ưmh, không tin? Được rồi, thật ra nếu nàng đã đi vào giấc mộng, mặc cho long trời lở đất, vẫn không rung chuyển chút nào.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Lâm Hoa đã ngủ được.
Vì vậy, vấn đề chuyển thành Lâm Hoa yêu giường, ngủ không quen chỗ. Nói thẳng ra là thân thể Lâm Hoa yếu ớt không thể ngủ trên mặt đất lạnh lẽo.
Lâm Hoa ai thán, ngủ lâu như vậy, vẫn không quen được. Mỗi lần đứng lên lưng đều bị chuột rút, cứ tiếp tục như vậy nàng nhất định sẽ viêm khớp. Nàng thật sự rất hoài niệm lớp rơm xốp mềm ngày xưa, tại sao nàng lại không có mắt đốt nó đi?
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Lâm Hoa cảm thấy trên người có chút lạnh, tay nhỏ bé lục lọi chăn bông. Nàng nhớ nó ở gần đây, đầu ngón tay chạm đến một vật ấm áp, Lâm Hoa nắm lấy, lại cảm giác hình dáng không đúng. Giùng giằng mở mắt lại thấy một bóng đen lẳng lặng ngồi chồm hổm bên cạnh, mà tay nàng hình như đang nắm tay người kia.
Lâm Hoa nháy mắt tỉnh táo, chợt buông tay, lấy chăn gấm che trước ngực, thầm nghĩ đêm khuya cô nam quả nữ, người này đứng trước giường một cô nương như nàng, nhất định không có ý tốt.
Lâm Hoa hốt hoảng, cảm thấy tim nhảy loạn, bỗng nhớ tới Phượng Thần cung to như vậy trừ đứa vô dụng như nàng ra còn có Phượng Thần đại danh đỉnh đỉnh.
Nghĩ thông suốt, nàng liền an tâm, ổn định tâm tình liền há mồm muốn hô, bóng đen kia kêu lên một tiếng: "Đừng sợ, là ta.
Âm thanh kia, là Phượng Thần.
Cố gắng mở hai mắt, nhờ ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ Lâm Hoa mới thấy rõ, nam tử tuấn mỹ trước mắt là Phượng Thần không thể nghi ngờ. Nàng cười khan, trong lòng không nhịn được, tối lửa tắt đèn hắn đường đường là Phượng Thần không ở phòng ngủ, lại chạy đến khuê phòng của nàng.
Lâm Hoa trong lòng chuyển suy nghĩ, cũng không dám lên tiếng hỏi thăm, chỉ đành dùng ánh mắt thâm tình khẩn thiết nhìn hắn, buồn ngủ đã sớm bay đến chín tầng mây.
Hồi lâu sau, hai mắt nàng muốn trợn trừng thì Phượng Thần liền phất tay đốt sáng dạ minh châu trong phòng. Thình lình bị ánh sáng kích thích, nước mắt Lâm Hoa nhất thời chảy ra.
Đốt đèn cũng không báo trước một tiếng, Lâm Hoa oán thầm, nhưng không dám lên tiếng, đành yên lặng lau nước mắt ngước nhìn Phượng Thần.
Đêm khuya, ngài rốt cuộc tới làm chi? Ngẩn người sao? Hay đột nhiên phát hiện ta xinh đẹp như hoa, muốn hái một phen?
Lâm Hoa nở nụ cười phi sắc, chỉ cảm thấy gương mặt tuấn tú của Phượng Thần càng mê người, làm người ta mộng tưởng.
Phượng Thần mở miệng, âm thanh thanh lãnh cắt đứt ý niệm Lâm Hoa: "Đây là bộ đồ mới, ngày mai thị Nguyệt thần nữ tới, đừng để thất lễ."
Lâm Hoa nghi ngờ nghiêng đầu mới thấy rõ bên gối mình có bộ đồ mới màu xanh lá xếp ngay ngắn, sắc thái tươi sáng rất hợp ý Lâm Hoa. Nàng không kịp chờ cầm quần áo lên, run tay, hai kiện tiểu y cùng màu nhẹ nhàng rơi xuống, màu đỏ thắm nghênh ngang nằm trên mặt áo ngủ bằng gấm.
". . . . . ."
Hai tay giữ chặt quần áo, cứng tại chỗ, sững sờ nhìn áo lót rơi khỏi tay mình, vải vóc mềm mại mát lạnh nhưng hai gò má Lâm Hoa như lửa đốt .
Phượng Thần Điện hạ, ngài cũng quá săn sóc đi? Tiểu y con gái, ngài cứ đưa tới như vậy? Len lén liếc Phượng Thần một cái, người sau cũng không có vẻ lúng túng, chỉ hơi nghi ngờ y phục kỳ lạ trên mặt đất, dò hỏi: "Đây là cái gì?"
". . . . . ."
Ngài muốn ta trả lời thế nào? Trên mặt Lâm Hoa đỏ bừng, lung tung đem tiểu y nhét dưới áo ngủ gấm, xoắn ngón tay, lắp bắp mở miệng chuyển đề tài: "Phượng Thần, y phục này là ngài biến ra sao?"
Nghĩ đến vẻ mặt Bạch Miểu hôm đó cũng mập mờ, nàng thật sự không lớn gan ra trận như vậy —— cho dù bộ y phục này có thể lừa gạt tất cả cảm giác của nàng.
"Không phải, đây là Bạch Miểu thu thập Thần Thụ chi tức làm thành ."
Phượng Thần kinh ngạc nhìn Lâm Hoa một cái, chỉ thấy nàng cúi thấp đầu, không nhìn thấy vẻ mặt, liền nói tiếp: "Ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi đi, đừng quên chuyện ngày mai."
Lâm Hoa khéo léo đồng ý, Phượng Thần hài lòng gật đầu một cái, liền xoay người rời đi.
Xác định trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, Lâm Hoa nhẹ nhàng thở ra, không còn tâm tư thưởng thức quần áo, đem tiểu y, la quần đặt một bên, Lâm Hoa nhắm mắt ngủ.
Cả đêm không mộng mị.
Đây chính là chỗ ở của Thần Đế, Thiên cung.
Góc tây bắc Thiên cung là nơi ở của Đế Cơ mà Thần Đế sủng ái nhất, Tịch Nguyệt Thần điện.
Đế Cơ thích Hồng liên (hoa sen), Thần Đế liền sai người dẫn nước thiên hà vào trong sân nhỏ, tạo thành một cái hồ, ánh sáng lung linh, sóng gợn lăn tăn , trong hồ ngàn vạn đóa sen nở rộ, không bao giờ héo.
Ven hồ trồng Lam Anh, Lam Anh hoa yêu nở ra, tầng tầng lớp lớp cánh hoa xanh dương theo gió lay động, giống như sóng biển đang dập dờn, mỹ lệ đẹp mắt.
Trong biển hoa là một cung điện tinh xảo, xa hoa. Sàn điện làm từ bạch ngọc thượng hạng, thậm chí có thể soi rõ bóng người. Trên trần nhà khảm vô số dạ minh châu, khi màn đêm buông xuống, minh châu sáng lên, giống như vũ trụ mênh mông, chấn động nhân tâm.
Giờ phút này, trong phòng ngủ rộng rãi xa hoa mơ hồ truyền đến tiếng rên tiêu hồn, cùng với tiếng thở gấp đè nén của nam tử. Xuyên thấu qua màn lụa, trên giường gỗ thượng hạng loáng thoáng có hai bóng dáng đang trần trụi quấn lấy nhau, một cô gái xinh đẹp vô song, cả người xích lỏa nằm dưới thân nam tử. Gương mặt xinh đẹp bởi vì hưng phấn khẽ vặn vẹo, hắc nguyệt trên trán càng hiện ra dữ tợn. Cô gái mị nhãn như tơ, trong cổ họng thỉnh thoảng tràn ra tiếng thở rên rỉ, cánh tay ngọc ôm chặt người nam tử, móng tay thật dài bởi vì hưng phấn mà đâm thật sâu vào phần lưng trần truồng của người phía trên.
Nằm ở trên người nàng, nam tử cao lớn bền chắc, da thịt màu đồng khẽ lấm mồ hôi, mái tóc đen bởi vì vận động dữ dội mà sau lưng. Nam tử theo động tác của mỹ nữ càng thêm hưng phấn, mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn cô gái đói khát phía dưới, đôi tay nắm chặt hai vú, vuốt ve thành các hình dáng khác nhau, hạ thân chợt dùng sức, đưa tới cô gái thét chói tai. Nam tử càng hưng phấn, cúi người chận hai cánh môi mềm mại, mở hai hàm răng, đầu lưỡi quấn lưỡi nàng, trằn trọc mút.
Giữa hai mi hẹp dài đều là vẻ trầm mê, động tác dừng lại, cô gái dưới thân cảm thấy cả người khó nhịn, không tự chủ giãy dụa thân thể mềm mại, mị nhãn rưng rưng, khom người chào đón.
Nam tử tà tà cười một tiếng, đột nhiên dùng sức, hung hăng xuyên qua u huyệt.
Hồi lâu sau, gian phòng khôi phục lại yên tĩnh, tay ngọc mềm mại kéo rèm che, cô gái đứng dậy, tiện tay lấy áo khoác vắt trên bình phong, che kín da thịt bạch ngọc.
Nam tử lười biếng nằm trên giường gấm, tròng mắt đen lóe ánh sáng không rõ, thấy nàng muốn đứng lên, bàn tay khẽ dùng sức, kéo nàng về lại giường. Bàn tay xấu xa vuốt ve theo đường cong, như lông vũ êm ái xẹt qua ngực, lướt qua bụng, cuối cùng dừng lại ở chỗ tư mật khẽ co giật.
Nam tử hơi lim dim mắt, bàn tay lúc nặng lúc nhẹ, rước lấy tiếnh thở yêu kiều, cô gái giận trách liếc mặt một cái, đẩy bàn tay đang làm việc xấu, lần nữa sửa sang y phục, lười biếng mở miệng:
"Hoàng huynh, trời sáng rồi, ‘ nàng ’ sẽ đi ra."
Nam tử nghe vậy, bỗng chốc mở hai mắt, tình dục trong mắt nhanh chóng rút đi, đứng dậy, mặc cho cô gái phục vụ hắn mặc quần áo. Tay phải nam tử bắn lam quang, gian phòng khôi phục lại vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, không còn chút dâm mị nào.
Cô gái ngẩng đầu, si mê nhìn nam tử tuấn mỹ bên cạnh, khẽ tựa vào trên người hắn, đôi tay vòng quanh vòng eo cường tráng, dịu dàng nói: "Hoàng huynh, ta nhất định phải đi sao?
Nàng nhìn hắn, trong mắt đều là thủy sắc nhẹ nhàng: "Hoàng huynh chịu sao?"
Nam tử nắm cằm nàng, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn, trong mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng, "Sao lại chịu? Dù sao thật sự đi cũng không phải là ngươi?"
Cô gái nghe vậy, sắc mặt biến hóa, đột nhiên buông nam tử ra, lui tới bên giường, cúi đầu: "Không phải là ta, còn có thể là ai ?"
Ngẩng đầu, hắc nguyệt trên trán đã lóe lên màu bạc nhàn nhạt, nàng lạnh lùng mở miệng: "Ta liền gọi nàng xem bộ dáng hiện giờ của ngươi."
Nam tử cau mày, nhìn cô gái mặt quật cường, lạnh giọng quát lên: "Tịch Nguyệt."
Lúc này tia nắng đầu tiên đã xuyên qua góc cửa sổ chiếu vào trên người cô gái, hai mắt cô hiện vẻ mê mang, hắc nguyệt trong nháy mắt chuyển thành màu bạc, đến khi thấy rõ nam tử trước mắt, cô kinh ngạc hô một tiếng: "Phụ vương?"
Trên mặt Tịch Nguyệt đều là vô tội, sôi nổi tới trước mặt nam tử, khoác cánh tay hắn, dịu dàng nói: "Phụ hoàng đến đây lúc nào? Sao không đánh thức Nguyệt nhi?"
Nam tử cưng chiều búng nhẹ trán cô, cười nói: "Thấy Nguyệt nhi ngủ ngon như vậy, phụ hoàng sao nỡ đánh thức ngươi?"
"Ta biết phụ hoàng tốt nhất."
Tịch Nguyệt cười duyên, như con mèo nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ trước ngực nam tử.
Bàn tay vuốt ve mái tóc bạch kim, nam tử không khỏi lộ ra một nụ cười tàn khốc.
…………………………………………
Phượng Thần cung.
Từ ngày Phượng Thần hạ lệnh bắt Lâm Hoa thêu vạn lý hà sơn, Lâm Hoa đã một thời gian không bước ra khỏi Phượng Thần cung, toàn tâm toàn ý ở trong phòng thêu.
Vạn lý hà sơn không thấy, chỉ thấy Lâm Hoa làm ra không tí vật cổ quái, mỗi lần hoàn thành liền hào hứng chạy đi tìm Phượng Thần giám định và thưởng thức.
Phượng Thần: "Bức này là “Hàn nha chết chìm” ý cảnh không tệ."
Lâm Hoa: "Điện hạ, đó là uyên ương nghịch nước."
Phượng Thần: "Bức này là Hầu tử bắt đồ rất có sáng ý."
Lâm Hoa: "Điện hạ, cái đó là Điêu Thuyền bái nguyệt."
Lâm Hoa: "Điện hạ, cái này ta thêu tròn mười ngày mười đêm, ngươi xem mắt ta biến thành gà đen rồi, thực sự không có tiến bộ sao?"
Phượng Thần: "Tháng này thêu không lỗi."
Lâm Hoa: ". . . . . ."
Đây coi là tán dương sao?
Mắt thấy Lâm Hoa gần đây vô cùng ngoan ngoãn, không gây chuyện thị phi, Phượng Thần đặc chuẩn Lâm Hoa có thể xuất cung phơi nắng.
Vừa ra cửa cung, liền thấy Phong Thanh Dương vẻ mặt đưa đám, lắc lư đi tới .
Lâm Hoa thọc Bạch Miểu chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, nhỏ giọng hỏi thăm: "Hắn sao vậy?"
Bạch Miểu hả hê mở miệng: "Phượng Thần phá hủy vật trân quý mười vạn ngàn năm của hắn?"
Lâm Hoa ngạc nhiên nói: "A, là cái gì?"
"Xuân Cung Đồ."
Bạch Miểu mở miệng.
". . . . . ."
"Là thứ ta thích nhất, toàn bộ góp nhặt mười vạn năm, tất cả đều là bản hạn chế số lượng, liền bị hắn đốt sạch, lại là Phượng hỏa, hắn thật hận ta như vậy sao? Ngay cả cơ hội sửa chữa cũng không cho ta?" Phong Thanh Dương chán nản té trên đất, ôm cây cột bên ngoài Phượng Thần cung thương xót khóc thút thít, "Tại sao hắn lại đối với ta như vậy?"
Không trách được Phượng Thần hôm nay nở nụ cười trở lại, Lâm Hoa thầm nghĩ, thì ra là sửa chữa Hỏa Kỳ Lân lần trước trốn chạy, ừ, không tệ.
"Kỳ Lân, đi vào."
Ngay lúc Phong Thanh Dương khóc đến vô cùng thê thảm, Phượng Thần cung truyền ra tiếng Phượng lạnh nhạt.
Phong Thanh Dương nghe vậy, đột nhiên nhảy dựng lên, lau khô nước mắt trên mặt, xích lưu một tiếng xông vào nội cung.
Bạch Miểu và Lâm Hoa hai mặt nhìn nhau, tên kia, sợ là đang chờ Phượng Thần cho gọi đi?
"A Dạ, ta thu được tin tức, thị Nguyệt thần nữ muốn tới Phượng Thần cung." Phong Thanh Dương nghiêm túc nói, Thần Đế không biết có ý đồ gì, thế nhưng lại phái nàng, lần này làm khó.
"Vậy thì sao?" Phượng Thần nhàn nhạt mở miệng, vung bút vì cô gái trong tranh thêm vào hai mắt.
"Đây là âm mưu Thần Đế, không thể không phòng." Phong Thanh Dương vội la lên, kẻ địch sắp đánh tới cửa rồi, sao ngươi còn có lòng rãnh rỗi vẽ tranh?
" Phượng Thần cung ta sạch sẽ, nàng muốn tới thì tới thôi." Phượng Thần thuận miệng lên tiếng, cau mày quan sát cô gái trong tranh, mặt mày như vẽ, eo nhỏ nhắn, người là cực đẹp, chỉ là. . . . . .
"A Dạ, ngươi. . . . . ." Phong Thanh Dương muốn nói gì, lại bị Phượng Thần phất tay cắt đứt, Phượng Thần ngước mắt, bình tĩnh nhìn Phong Thanh Dương, chậm rãi mở miệng:
"Kỳ Lân, tính tình ngươi quá mức nóng vội, không bằng cùng Dao nhi đi thêu hoa thôi."
Đúng rồi trong tay thiếu vải thêu, Phượng Thần bừng tỉnh hiểu ra, vài nét bút tỉ mỉ, thêm vào vải thêu hoa châm, ân, này liền hòa hài.
". . . . . ."
Khóe miệng Phong Thanh Dương co giật , trong lòng khổ sở, muốn ngửa mặt lên trời kêu to, ta đây là đã tạo nghiệt gì a?
Sau khi nhà tranh bị phá hủy, Lâm Hoa hưng phấn nghĩ thầm rốt cuộc đã có thể vào ở trong Phượng Thần cung trang nghiêm kia. Trời mới biết, nàng mơ ước cung điện kia đã lâu, ảo tưởng mình có thể vào ở trong phủ đệ Phượng Thần, thực tế nàng đã đạt được ước muốn, Phượng Thần đồng ý cho nàng ngủ trong Phượng Thần cung, ngoài ra còn vô cùng săn sóc phân cho nàng một gian rộng rãi.
Tất cả đồ vật trong phòng ngủ Phượng Thần cung đều lấy hai màu đen đỏ làm chủ, sàn đen tường đỏ, trên trần là bút vẻ giống như Địa ngục đồ.
Đúng, không sai, chính là Địa ngục ác quỷ đồ.
Lúc này Lâm Hoa vẫn chưa biết trên đầu có bức vẽ kinh khủng tàn ác như vậy. Nàng đang đắm chìm trong niềm vui sướng lấy được phòng mới, trên mặt không nhịn được hiển lộ vẻ hài lòng. Tuy nói Phượng Thần có tinh thần hưởng thụ đặc biệt nhưng ngoài việc có phòng riêng ra nàng không còn yêu cầu gì thêm, huống chi trong phòng bàn ghế, dụng cụ tắm rửa đầy đủ, thậm chí ngay cả nước dùng từ đám mây đen nhỏ Tiểu Ô cũng săn sóc chuẩn bị tốt. Đám mây kia hình như vô cùng không cam lòng bị người ta dùng dây đỏ buộc ở chậu nước rửa mặt.
Tuy nhiên trong phòng thiếu một thứ mà nàng cực kỳ yêu thích —— giường.
Tại sao có thể thiếu giường? Lâm Hoa nghi ngờ hỏi Phượng Thần: "Điện hạ, ta ngủ như thế nào?"
Không có giường, ngủ ở đâu? Trên đất sao?
Mặt Phượng Thần thản nhiên chỉ chỉ sàn phòng, nhàn nhạt mở miệng: "Ngủ đây."
Lâm Hoa nhìn sàn nhà sang bóng đến mức có thể soi gương, khóe miệng khẽ co quắp, xoay người cười khan nói: "Điện hạ đang nói đùa sao?"
Không phải bắt nàng ngủ ở đây chứ? Cái nhà tranh rách còn có lớp rơm thật dày, vào cung, ngược lại không được như xưa? Bắt nàng ngủ trên đất?
Thấy trên mặt Lâm Hoa như có vẻ bất mãn, Phượng Thần nhíu mày: "Không hài lòng?"
Vẻ mặt kia nhàn nhạt không nhìn ra tâm tình nhưng Lâm Hoa lại nhận thấy sau cái bình tĩnh kia như đang ẩn chứa đè nén, nếu nàng nói sai một câu, chỉ sợ sẽ bị ném ra ngoài?
Gần đây cuộc sống quá mức nhàn nhã, Phượng Thần đối với nàng khá hơn một chút, nàng liền phân không rõ đông nam tây bắc, xem ra lá gan của nàng ngày càng lớn, lại dám kén cá chọn canh, nàng sắp quên mình đang ở địa bàn của ai.
Gần đây làm việc quá liều lĩnh rồi, nàng phải thu liễm một chút.
Hiểu rõ ràng điểm này, Lâm Hoa cuống quít nở nụ cười ngọt ngấy, liên tục gật đầu không ngừng: "Hài lòng, cực kỳ hài lòng."
Nàng dám không hài lòng à?
Thấy nàng gật đầu, Phượng Thần khẽ vuốt cằm, cười nói: "Ta còn tưởng ngươi còn cần cái gì, ngươi đã rất hài lòng, vậy thì ngươi cứ ở thôi."
Dứt lời, tự nhiên xoay người, để lại cho Lâm Hoa một bóng lưng phiêu miểu xuất trần.
Hài lòng cái đầu ngươi, Lâm Hoa vỗ ngực liên tục, hối tiếc không thôi, xem ra sau này nàng phải cùng sàn nhà lạnh lẽo vô tình làm bạn.
Vô lực xụi xuống mặt đất, Lâm Hoa mở to mắt nhìn bức họa quỷ khí âm trầm trên nóc nhà. Ác ma mỏ nhọn răng sắc, miệng đầy máu thịt, cùng với vô số bạch cốt trong chảo dầu sôi gào thét, cảnh tượng địa ngục quỷ dị khiến Lâm Hoa hôn mê bất tỉnh.
Trước khi té xỉu, ý niệm cuối cùng là dù chết cũng không cần ở chỗ đáng sợ này.
Dĩ nhiên Lâm Hoa không chết, cho nên vẫn phải ở lại phòng. Ở nhiều thành quen, những thứ đáng sợ kia không phải chỉ là tranh sao? Mỗi ngày đều thấy, Lâm Hoa phát giác trừ cảm giác không vệ sinh, ác ma kia dường như còn rất anh tuấn . . . . . .
Lâm Hoa luôn luôn khó ngủ, ưmh, không tin? Được rồi, thật ra nếu nàng đã đi vào giấc mộng, mặc cho long trời lở đất, vẫn không rung chuyển chút nào.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Lâm Hoa đã ngủ được.
Vì vậy, vấn đề chuyển thành Lâm Hoa yêu giường, ngủ không quen chỗ. Nói thẳng ra là thân thể Lâm Hoa yếu ớt không thể ngủ trên mặt đất lạnh lẽo.
Lâm Hoa ai thán, ngủ lâu như vậy, vẫn không quen được. Mỗi lần đứng lên lưng đều bị chuột rút, cứ tiếp tục như vậy nàng nhất định sẽ viêm khớp. Nàng thật sự rất hoài niệm lớp rơm xốp mềm ngày xưa, tại sao nàng lại không có mắt đốt nó đi?
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Lâm Hoa cảm thấy trên người có chút lạnh, tay nhỏ bé lục lọi chăn bông. Nàng nhớ nó ở gần đây, đầu ngón tay chạm đến một vật ấm áp, Lâm Hoa nắm lấy, lại cảm giác hình dáng không đúng. Giùng giằng mở mắt lại thấy một bóng đen lẳng lặng ngồi chồm hổm bên cạnh, mà tay nàng hình như đang nắm tay người kia.
Lâm Hoa nháy mắt tỉnh táo, chợt buông tay, lấy chăn gấm che trước ngực, thầm nghĩ đêm khuya cô nam quả nữ, người này đứng trước giường một cô nương như nàng, nhất định không có ý tốt.
Lâm Hoa hốt hoảng, cảm thấy tim nhảy loạn, bỗng nhớ tới Phượng Thần cung to như vậy trừ đứa vô dụng như nàng ra còn có Phượng Thần đại danh đỉnh đỉnh.
Nghĩ thông suốt, nàng liền an tâm, ổn định tâm tình liền há mồm muốn hô, bóng đen kia kêu lên một tiếng: "Đừng sợ, là ta.
Âm thanh kia, là Phượng Thần.
Cố gắng mở hai mắt, nhờ ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ Lâm Hoa mới thấy rõ, nam tử tuấn mỹ trước mắt là Phượng Thần không thể nghi ngờ. Nàng cười khan, trong lòng không nhịn được, tối lửa tắt đèn hắn đường đường là Phượng Thần không ở phòng ngủ, lại chạy đến khuê phòng của nàng.
Lâm Hoa trong lòng chuyển suy nghĩ, cũng không dám lên tiếng hỏi thăm, chỉ đành dùng ánh mắt thâm tình khẩn thiết nhìn hắn, buồn ngủ đã sớm bay đến chín tầng mây.
Hồi lâu sau, hai mắt nàng muốn trợn trừng thì Phượng Thần liền phất tay đốt sáng dạ minh châu trong phòng. Thình lình bị ánh sáng kích thích, nước mắt Lâm Hoa nhất thời chảy ra.
Đốt đèn cũng không báo trước một tiếng, Lâm Hoa oán thầm, nhưng không dám lên tiếng, đành yên lặng lau nước mắt ngước nhìn Phượng Thần.
Đêm khuya, ngài rốt cuộc tới làm chi? Ngẩn người sao? Hay đột nhiên phát hiện ta xinh đẹp như hoa, muốn hái một phen?
Lâm Hoa nở nụ cười phi sắc, chỉ cảm thấy gương mặt tuấn tú của Phượng Thần càng mê người, làm người ta mộng tưởng.
Phượng Thần mở miệng, âm thanh thanh lãnh cắt đứt ý niệm Lâm Hoa: "Đây là bộ đồ mới, ngày mai thị Nguyệt thần nữ tới, đừng để thất lễ."
Lâm Hoa nghi ngờ nghiêng đầu mới thấy rõ bên gối mình có bộ đồ mới màu xanh lá xếp ngay ngắn, sắc thái tươi sáng rất hợp ý Lâm Hoa. Nàng không kịp chờ cầm quần áo lên, run tay, hai kiện tiểu y cùng màu nhẹ nhàng rơi xuống, màu đỏ thắm nghênh ngang nằm trên mặt áo ngủ bằng gấm.
". . . . . ."
Hai tay giữ chặt quần áo, cứng tại chỗ, sững sờ nhìn áo lót rơi khỏi tay mình, vải vóc mềm mại mát lạnh nhưng hai gò má Lâm Hoa như lửa đốt .
Phượng Thần Điện hạ, ngài cũng quá săn sóc đi? Tiểu y con gái, ngài cứ đưa tới như vậy? Len lén liếc Phượng Thần một cái, người sau cũng không có vẻ lúng túng, chỉ hơi nghi ngờ y phục kỳ lạ trên mặt đất, dò hỏi: "Đây là cái gì?"
". . . . . ."
Ngài muốn ta trả lời thế nào? Trên mặt Lâm Hoa đỏ bừng, lung tung đem tiểu y nhét dưới áo ngủ gấm, xoắn ngón tay, lắp bắp mở miệng chuyển đề tài: "Phượng Thần, y phục này là ngài biến ra sao?"
Nghĩ đến vẻ mặt Bạch Miểu hôm đó cũng mập mờ, nàng thật sự không lớn gan ra trận như vậy —— cho dù bộ y phục này có thể lừa gạt tất cả cảm giác của nàng.
"Không phải, đây là Bạch Miểu thu thập Thần Thụ chi tức làm thành ."
Phượng Thần kinh ngạc nhìn Lâm Hoa một cái, chỉ thấy nàng cúi thấp đầu, không nhìn thấy vẻ mặt, liền nói tiếp: "Ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi đi, đừng quên chuyện ngày mai."
Lâm Hoa khéo léo đồng ý, Phượng Thần hài lòng gật đầu một cái, liền xoay người rời đi.
Xác định trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, Lâm Hoa nhẹ nhàng thở ra, không còn tâm tư thưởng thức quần áo, đem tiểu y, la quần đặt một bên, Lâm Hoa nhắm mắt ngủ.
Cả đêm không mộng mị.
/81
|