Nói đến chuyện "lừa người" thì không có ai có thể so sánh được với Ninh Ân - người mà lúc trước giả vờ tài giỏi, khéo léo và có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để được ở lại Ngu phủ.
Ngu Linh Tê biết rõ điều này trong lòng.
Nhưng khi nghe đến câu “Đối với ta thì xấu xa một chút cũng không sao cả” thì trái tim của nàng vẫn không kìm được mà rung động.
"Người đầu tiên lừa ta đã chết rồi, chết một cách rất thảm thiết."
Dường như Ninh Ân đang nhớ lại quá khứ đã qua, giọng nói của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Nhưng nếu Linh Tê lừa gạt ta thì ta cũng không nỡ... Vậy nên ta chỉ có thể im lặng, m.út rồi cắn cái lưỡi lừa dối người khác này một chút, cho đến khi Linh Tê không thể nói ra được thành lời mà chỉ có thể nức nở và khóc lóc cầu xin tha thứ thôi."
Hắn đưa ngón tay lên ấn vào môi của Ngu Linh Tê, đôi mắt đen như mực của hắn sáng rực lên, trông vừa đẹp vừa say mê.
Lúc này chắc chắn tâm trạng của Ninh Ân đang rất tốt, ngay cả hơi thở mà hắn thở ra cũng chứa đựng nụ cười thoải mái.
Nhưng Ngu Linh Tê lại không thể cười nổi.
Trong lòng của nàng như bị nhét vào một đống bông, trái tim mơ hồ có chút nặng nề.
Nàng biết nếu nàng muốn trái tim của Ninh Ân thì người điên này nhất định sẽ đào ra và lau sạch sẽ mà không có chút do dự nào, sau đó hắn sẽ nở nụ cười và đưa nó cho nàng.
Nhưng hắn lại luôn luôn duy trì sự cảnh giác đối với tấm chân tình mà Ngu Linh Tê đưa ra.
Dường như ở trong tiềm thức của hắn, hắn nghĩ rằng sẽ chẳng có ai dành trọn trái tim cho hắn cả.
Người đầu tiên lừa Ninh Ân là ai vậy?
Nàng không thể kìm được mà suy đoán: Lẽ nào là do người đó nên Ninh Ân mới thận trọng và lạnh nhạt như vậy sao?
"Ta sẽ không lừa chàng."
Ngu Linh Tê khẽ thở dài, nàng tiện thể dựa vào lồ.ng ngực của hắn.
Đối với người có suy nghĩ trong sáng và cởi mở thì việc nói ra hai câu thật lòng cũng không phải là việc gì khó.
Vì vậy, bàn tay mịn màng của nàng nhẹ nhàng nắm lấy các ngón tay của Ninh Ân rồi đưa tay của hắn đặt vào ngực mình để cho hắn cảm nhận được nhịp tim đang đập một cách mãnh liệt của nàng.
"Nếu chàng không tin ta thì chàng sờ một chút đi."
Ngu Linh Tê hơi nghiêng đầu, nàng nhẹ nhàng nói: "Nhịp tim của ta không biết nói dối."
Ninh Ân không nói gì, hắn vùi cằm vào vai nàng, cảm nhận đường cong mềm mại ở dưới lòng bàn tay của nàng.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói một cách đầy ẩn ý: "Ta không thể sờ được."
“Hả?” Ngu Linh Tê khó hiểu.
Ninh Ân rũ mắt xuống, nói vào bên tai của nàng: "Quần áo quá dày nên rất vướng víu."
"..."
Ngu Linh Tê phản ứng lại, nàng đột nhiên mở to mắt và hất tay của hắn ra.
Nhưng Ninh Ân lại dễ dàng giữ lấy cổ tay của nàng, tiến sát gần nàng hơn, đưa ngón tay từ cổ tay nàng lên phía trên rồi nâng cổ của nàng lên và nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng.
Hắn ép nàng phải nhìn hắn cho đến khi gò má của nàng đỏ bừng lên, sau đó hắn mới mỉm cười cúi người và cắn vào môi dưới của nàng.
Bàn tay đang đặt ở cổ của nàng hơi dùng sức, Ngu Linh Tê lập tức kêu lên một tiếng.
Thật không ngờ rằng cánh cửa vừa mới mở rộng ra thì lập tức bị người đã có âm mưu từ lâu nhân cơ hội để tiến vào.
Đến khi xe ngựa dừng lại trước cửa Vương phủ, khuôn mặt của Ngu Linh Tê đã đỏ tới mang tai, hai mắt mờ mịt và trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ:
Chắc chắn không được lừa người điên này, nếu không thì cái lưỡi thật sự sẽ lại bị ăn mất.
Cùng lúc đó, ở trong cung.
Hoàng hậu cuộn chuỗi hạt trong tay và hỏi: "Tĩnh vương đã cướp Ngu Linh Tê, người đã hủy bỏ hôn ước, ở trên đường đi rồi sao?"
"Tất cả người dân trên đường đều nhìn thấy cho nên chuyện đó, hoàn toàn là sự thật."
Thôi Ám chậm rãi nói: "Kết quả của những lần ám sát trước đều là thất bại, người của chúng ta bị thương rất nghiêm trọng. Nếu Tĩnh vương cưới nữ nhi của Ngu gia để nắm quyền điều hành quân đội thì tình hình chắc chắn sẽ rất bất lợi đối với Hoàng hậu và tiểu điện hạ."
Hoàng hậu hơi suy nghĩ một chút, bà ta không trả lời mà hỏi: "Thôi Ám, rốt cuộc ngươi muốn làm gì mà ngươi lại toàn tâm toàn ý bày mưu tính kế cho bổn cung và Thái tử đã bị phế bỏ như vậy?”
Thôi Ám thu hồi vẻ u ám trong mắt lại, hắn ta quỳ xuống và nói: "Đương nhiên là vì thần muốn cảm ơn đại ân đại đức của Hoàng hậu rồi, có câu ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng mà ạ.”
"Được rồi, ngươi có thể đi lừa gạt người khác bằng những lời này nhưng ngươi không thể lừa được bổn cung đâu."
Hoàng hậu rút chiếc trâm cài tóc ra rồi chọc chọc vào ngọn nến ở trước bàn thờ Phật, một lúc lâu sau bà ta mới nói: "Bổn cung nhớ là có chuyện Tiết Tung bị cách chức và đi Quang Lộc tự đúng không?"
Thôi Ám hơi suy nghĩ một chút rồi vội vàng nói: "Thần sẽ lập tức đi sắp xếp chuyện này."
"Tĩnh Vương là người gian xảo, phải đưa ra miếng mồi đủ lớn thì mới có thể khiến cho hắn ta cắn câu được."
Hoàng hậu cài lại chiếc trâm cài tóc vào búi tóc của mình, giọng nói của bà ta bình tĩnh như không phải là đang ở trong một cuộc chiến sống còn: "Ngươi đi đi. Nếu thất bại một lần nữa thì ngươi không cần phải đến gặp bổn cung nữa đâu."
Lần này, bà ta muốn tự tay kết thúc sinh mệnh của con súc sinh này.
Cũng giống như khi bà ta gi.ết chết nương của nó vào năm đó.
...
Bởi vì là giao thừa và sắp đến năm mới nên Ngu Linh Tê luôn ngoan ngoãn ở trong Ngu phủ và làm bạn với cha, nương, huynh, tỷ của nàng.
Tẩu tẩu Tô Hoàn đang mang thai hai tháng, nàng ấy rất vui mừng khi có em bé, và đêm giao thừa ở trong phủ trở nên càng sôi động hơn so với năm trước.
Trong đình, ánh đèn sáng như ban ngày, pháo hoa được bắn rực rỡ trên bầu trời, Ngu Linh Tê không kìm được mà nghĩ đến thời điểm này vào năm ngoái, đó là khi Ninh Ân uống rượu Đồ Tô vừa nặng vừa cay và nói với đôi môi mỏng đỏ mọng: "Trên đời này, tiểu thư chính là người đối xử với ta tốt nhất”...
Khóe miệng của nàng không khỏi nhếch lên một nụ cười nhẹ, nàng tự hỏi không biết năm nay Ninh Ân sẽ đón năm mới như thế nào ở trong Tĩnh Vương phủ.
Có lẽ là ngay cả một câu đối hay một chiếc đèn lồng đỏ náo nhiệt cũng không có. Ở trong phủ đệ lớn, hắn luôn sống đơn độc như đang sống trong một ngôi mộ vậy.
Nghĩ đến đó, nụ cười nhẹ ở khóe miệng Ngu Linh Tê trở nên nhạt đi, nàng đưa tay lên chạm vào chiếc trâm cài tóc bằng ngọc Thụy Vân màu trắng có đường màu đỏ ở trên búi tóc của mình, sau đó nàng khẽ thở dài một tiếng.
Sau khi đón giao thừa, Ngu Linh Tê tắm rửa, thay quần áo và vừa ngáp vừa bước vào tẩm phòng.
Ở trong phòng, bức màn đã được hạ xuống và thị tỳ đã sửa sang xong giường đệm từ trước. Ngu Linh Tê không nghĩ ngợi gì, nàng vén bức màn lên và ngồi xuống.
Nhưng nàng lại đột nhiên ngồi đúng vào trong một cái ôm vừa nóng bỏng vừa cứng cắn, khiến cho nàng không kìm được mà sợ mất vía.
Còn chưa kịp kêu lên vì sợ hãi thì miệng của nàng đã bị người ở phía sau che lại.
Ninh Ân ôm chặt nàng vào lòng và ở bên tai nàng vang lên tiếng cười: "Im lặng nào, bổn vương sẽ không chịu trách nhiệm nếu có người tới đây đâu."
Ngu Linh Tê sững sờ, một lúc sau mới thả lòng cơ thể ra, nàng kéo bàn tay của hắn xuống, xoay người lại và nói: "Tại sao chàng lại ở chỗ này?"
"Ra khỏi nhà, đi ngang qua chỗ này, trở lại chốn cũ, ta lập tức nhớ tới Linh Tê."
Ninh Ân nhẹ nhàng nắm lấy khuôn mặt của Ngu Linh Tê, vẻ băng giá trong đôi mắt đen như mực vẫn còn chưa tan ra, hắn nhẹ nhàng cười nói: "Cho nên ta đến nhìn một chút."
Sắp sang năm mới mà còn ra khỏi nhà ư?
Hắn rõ ràng là Tĩnh vương điện hạ cực kỳ có quyền có thế, tại sao lại có thể sống cô đơn và vắng vẻ hơn cả Vệ Thất trước kia vậy?
Ngu Linh Tê mở miệng, nàng có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng lại biến thành một câu: "Chàng đã có áp tụy tiền chưa?"
Ninh Ân hơi nhướng mắt, giống như muốn hỏi: "Đó là cái gì vậy?".
Ngu Linh Tê lập tức cúi đầu, từ trong túi tiền lấy ra hai đồng tiền mà nàng vừa mới có được, bọc chúng bằng giấy đỏ rồi nhét vào tay của Ninh Ân.
"Đừng chê tiền ít, cái này chỉ là vật may mắn thôi, chàng cũng không thiếu tiền."
Ngu Linh Tê giải thích: "Đây là áp tụy tiền. Khi ngủ thì chàng đặt chúng ở dưới gối để đảm bảo cả năm trôi qua bình an."
Dưới bức màn mờ tối, hiếm khi Ninh Ân lộ ra vẻ hiếu kỳ, hắn nghịch hai đồng tiền được bọc bằng giấy đỏ ở trong lòng bàn tay và nói: "Áp tụy nghĩa là gì vậy?"
Ngu Linh Tê tìm một tư thế thoải mái, nàng dựa vào bên cạnh hắn và nhỏ giọng trả lời: "Đương nhiên là trấn áp ác quỷ và tai họa rồi."
Ninh Ân nở nụ cười: "Không phải bổn vương là ác quỷ và tai họa lớn nhất trên thế gian này sao?"
Ngu Linh Tê chớp chớp mắt.
Lời nói này… hình như cũng có hơi không đúng lắm nhỉ?
"Theo bổn vương nghĩ thì nó nên có nghĩa là “áp Tuế”."
Năm ngón tay của Ninh Ân cầm hai đồng tiền trong lòng bàn tay, hắn tiến lên phía trước và thấp giọng nói: "Áp Tuế năm này qua năm khác."
Nói xong, hắn nắm lấy eo của Ngu Linh Tê, xoay cả cơ thể của nàng một cái và giam giữ nàng từ đầu xuống đuôi.
Đúng như từ ngữ “áp Tuế”.
Khi hắn lật người, áo choàng tạo ra một luồng gió, và bức màn được vén lên như một làn sóng đang vỗ. Đường nét trên khuôn mặt của Ninh Ân trở nên mơ hồ và sâu sắc một cách lạ thường, chỉ có duy nhất đôi mắt đen là có sức hấp dẫn chết người.
Kỳ lạ, vậy mà Ngu Linh Tê lại cảm thấy ánh mắt của Ninh Ân có chút mê hoặc lòng người.
Rõ ràng hắn là người bị khuyết thiếu cảm xúc, khả năng kiểm soát lý trí cao đến mức suýt chút nữa tự hành hạ bản thân.
"Tiểu thư, bình giữ ấm đã được chuẩn bị xong, khi chăn gối trở nên ấm áp thì người có thể đi ngủ rồi ạ."
Hồ Đào ôm một cái bình giữ ấm bằng đồng được bọc bằng vải lụa và bước vào phòng, nàng nói với giọng nói trong trẻo.
Ngu Linh Tê giật mình, nàng vô thức vén chăn bông và đắp lên người, đẩy Ninh Ân vào phía trong giường để giấu đi rồi nói: "Ngươi đặt nó ở trên bàn dài đi!"
Giọng nói có chút nóng nảy của nàng làm cho Hồ Đào cảm thấy hốt hoảng: "Tiểu thư?"
Ninh Ân híp mắt lại, hắn giơ tay lên và nhéo eo của nàng một cái.
Ngu Linh Tê kêu "a" một tiếng, trái tim của nàng giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Nàng vội vàng cắn môi và trừng mắt với người khởi xướng rồi bịa chuyện một cách qua loa: "Ta đang c.ởi quần áo, người đừng tới đây."
May mắn là Hồ Đào cũng không nghi ngờ gì, nàng đặt bình giữ ấm còn rất ấm áp lên trên bàn dài, sau đó đóng cửa và đi ra ngoài.
Ngu Linh Tê dựng thẳng lỗ tai lên, chờ đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Hồ Đào thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không phải là nàng nói c.ởi quần áo sao? Cởi ra đi."
Ninh Ân chống khuỷu tay và nghiêng người, hắn lấy một tay chống đỡ cái đầu, còn cái tay ở trong chăn kia thì di chuyển xuống phía dưới, hắn liếm môi và cười nói: "Ta muốn đóng dấu nàng."
...
Đến khi trời gần sáng thì mới ngừng bắn lên những chùm pháo hoa rực rỡ.
Ngu Linh Tê không biết Ninh Ân rời đi vào lúc nào, khi nàng tỉnh dậy thì bên cạnh đã không có hơi ấm của người đó.
Nếu không phải có một "ấn ký" màu đỏ đậm nằm ở nơi mà người khác không thể nhìn thấy thì nàng suýt chút nữa đã nghĩ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi vào đêm hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Thức dậy sau một giấc mơ dài, nhưng lại giống như được thưởng thức một viên kẹo và hương vị của nó vẫn còn lưu giữ đến hiện tại.
Cũng may là sắp đến tết Nguyên Tiêu, lễ hội đèn lồng sẽ được tổ chức vào ban đêm, các quan viên và dân chúng sẽ vui chơi cùng với nhau.
Đêm đó, vào giờ tuất, Hoàng đế sẽ dẫn con cháu của mình và con cái của các gia đình quý tộc lên điện Tuyên Đức để xem lễ hội đèn lồng từ trên cao và tiếp nhận sự tôn thờ của hàng nghìn người dân.
Tuy nhiên, vì Hoàng đế vẫn đang dưỡng bệnh trong cung Trường Dương nên việc đi lên điện lần này đã đề cử Thất hoàng tử Ninh Ân làm thay.
Theo thường lệ thì Ninh Ân sẽ không có hứng thú với trường hợp này và chắc chắn sẽ không xuất hiện.
Nhưng tất cả mọi người đều đang suy đoán rằng bởi vì là người có đủ tư cách để thay thế Hoàng đế và cũng là người rất có thể sẽ trở thành người thừa kế ngai vàng nên nếu như có tham vọng thì vị Thất hoàng tử này nhất định sẽ không từ chối vinh dự này.
Cho nên Ninh Ân muốn làm Thái tử sao?
Ngu Linh Tê không biết rõ lắm.
Vào giờ tuất, Ngu Linh Tê mặc một chiếc váy đỏ, mang theo một chiếc đèn lồng và đi lên sân thượng ở phía tây của điện Tuyên Đức cùng với Ngu Tân Di. Đó là nơi các phi tần và cung nữ trong hậu cung đến để ngắm nhìn những chiếc đèn lồng.
Các hoàng tử và con cháu của Hoàng đế như Ninh Ân và Ninh Tử Trạc đứng trên sân thượng ở phía đông thay cho Hoàng đế.
Theo tầm mắt có thể nhìn thấy bầu trời đêm sâu thẳm, ở dưới cửa cung đông nghịt người, hàng nghìn đèn lồng như hóa thành một dòng sông ánh sáng.
Ngu Linh Tê chống tay lên lan can tòa cung điện, từ xa nhìn Ninh Ân đang chậm rãi bước lên tòa tháp ở phía đông. Hắn mặc áo choàng tím và đeo thắt lưng ngọc, trông vô cùng lạnh lùng.
Khóe miệng nàng không kìm được mà nhếch lên. Ở bên cạnh, Ngu Tân Di đang đi lên phía trước, nàng vươn tay cắt ngang ánh mắt của nàng và nói: "Muội có muốn tỷ đi mượn lệnh bài cho muội để đến gặp hắn không?"
Lúc này Ngu Linh Tê mới thu hồi ánh mắt, nàng cười với vẻ ngượng ngùng: "Không cần đâu ạ."
Nàng đã hẹn Ninh Ân đi chợ xem đèn lồng và cùng nhau giải các câu đố sau khi lễ hội đèn lồng kết thúc.
Vì hôm nay là tết Nguyên Tiêu, không bị lễ nghi trói buộc cho nên nàng có thể đi chơi và ngắm đèn lồng suốt đêm.
Khi gió thổi, những chiếc đèn lồng trên khắp đường phố đung đưa giống như những vì sao rơi xuống thế gian này.
Đứng ở trong dòng người đông đúc, Tiết Sầm liếc mắt một cái là lập tức nhìn thấy Ngu Linh Tê ở phía trên tòa cung điện.
Trong số rất nhiều quý nữ và mệnh phụ mặc quần áo lộng lẫy, chỉ có Ngu Linh Tê là xinh đẹp và rực rỡ như đóa hoa sen mới nở trên mặt nước, giữa trán nàng có đính một bông hoa nhỏ màu đỏ đang nở rộ, làm cho ánh đèn ở khắp tòa cung điện bị lu mờ.
Đôi mắt của nàng vẫn xinh đẹp và dịu dàng như trước, nhưng nàng sẽ không bao giờ nhìn về phía hắn nữa.
Vì đi theo huynh của mình nên Tiết Sầm mới đến đây.
Thái tử bị phế bỏ đã chết, tổ phụ cũng từ chức và trở về nhà. Cuộc hôn nhân với Ngu gia bị đổ bể và trở thành trò cười của toàn kinh thành, còn Tiết phủ thì lâm vào tình cảnh suy tàn chưa từng thấy từ trước đến nay.
Thỉnh thoảng Tiết Sầm thức trắng đêm và hắn nghe thấy tiếng huynh của mình vội vã đi ra ngoài vào lúc nửa đêm.
Trong cả Tiết phủ, có lẽ người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi sự chèn ép là Tiết Tung.
Dần dần, Tiết Sầm cảm thấy nghi ngờ trong lòng.
Thái tử bị phế bỏ được hỗ trợ bởi Tiết gia đã chết, hắn không biết huynh trưởng của mình vẫn đang vất vả bôn ba vì ai… Hoặc là người mà hắn ta âm thầm hỗ trợ không phải là Thái tử đã bị phế bỏ?
Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, Tiết Sầm đi theo xe ngựa của huynh của hắn đến cửa cung điện.
Khi bị mất dấu huynh của mình, hắn nhìn thấy Ngu Linh Tê đang mỉm cười ngọt ngào ở trên tòa cung điện.
Trái tim nóng bừng như bị bỏng nhưng lại không thể kìm nén được mà bị hấp dẫn như con thiêu thân lao vào lửa.
Các quan viên ở Quang Lộc tự và Lễ bộ dẫn một nhóm nghệ nhân biểu diễn xiếc và những người buôn bán nhỏ lên tháp, đoàn người đông đúc. Vì bị một đứa trẻ đụng vào nên Tiết Sầm lảo đảo một chút. Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa thì ở trên lầu đã không còn bóng dáng của Ngu Linh Tê nữa.
Đôi mắt ửng đỏ của hắn trở nên ảm đạm, hắn đi ngược lại đoàn người và trở về một mình.
Ngọn lửa bốc lên cao hơn ba thước khiến cho các gia quyến nữ ở tòa cung điện phía Tây reo hò và vỗ tay khen ngợi.
Đó là nhóm nghệ nhân biểu diễn xiếc do Lễ bộ tuyển chọn từ trong dân chúng đang biểu diễn nghệ thuật cho Ninh Ân xem. Nó có ý nghĩa là "vui vẻ cùng với người dân".
Trên tường cung điện đón nhiều cơn gió lớn, Ngu Linh Tê không có hứng thú với màn biểu diễn nhào lộn ở trên ngói, vì vậy nàng lập tức đổi chỗ sang một nơi tránh gió và đứng ngẩn ngơ ở đó. Nàng hy vọng rằng lễ đốt đèn sẽ sớm kết thúc để nàng có thể đi dạo phố phường với Ninh Ân vào ban đêm.
"Ôi trời! Lửa bốc lên cao quá!"
Một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi đang kéo cánh tay của một phu nhân và nói với vẻ cực kỳ hào hứng: "Tỷ mau nhìn kìa! Suýt chút nữa thì nó bắn vào mặt của Tĩnh vương điện hạ rồi!"
"Suỵt! Danh hiệu Tĩnh vương điện hạ là để cho muội hô to gọi nhỏ như thế sao?"
Rõ ràng là vị phu nhân đang rất kiêng dè, nàng ta nhỏ giọng giải thích: "Nhóm biểu diễn xiếc này đến từ Mạn Bắc. Họ hát và nhảy rất giỏi, thành thạo các loại hình nghệ thuật cho nên đương nhiên là người Hán không thể sánh bằng với họ được."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Đang uống rượu để cho ấm người, Ngu Linh Tê hơi dừng lại một chút khi nghe thấy hai chữ "Mạn Bắc".
Nàng đứng dậy, theo âm thanh mà tìm thấy vị phu nhân kia, nàng cúi người thi lễ rồi nói: “Phu nhân vừa mới nói là nhóm nghệ nhân xiếc đang trình diễn nghệ thuật này là người từ đâu đến cơ?”
Vị phu nhân này chắc chắn cũng là mệnh phụ của một gia đình làm quan, nàng ta lập tức thi lễ lại và trả lời: "Họ là người Mạn Bắc. Nô tỳ từng nghe thấy phu quân nói rằng họ đều là nô lệ bị bắt tới đây sau khi Tiên đế tiêu diệt Mạn Bắc và trò nhào lộn trên ngói rất nổi tiếng ở kinh thành."
Ngu Linh Tê dựa vào lan can và nhìn về phía xa. Nàng càng nhìn thì càng cảm thấy hán tử đang biểu diễn màn phun ra lửa hướng về phía Ninh Ân kia trông rất quen.
Người Mạn Bắc, tết Nguyên Tiêu, Hồng Môn Yến...
Trái tim của nàng như bị một bàn tay to vô hình nắm lấy thật chặt, ngọn đèn làm bằng ngọc lưu ly trong tay Ngu Linh Tê rơi xuống đất phát ra một tiếng “choang” và tan vỡ thành từng mảnh.
Nàng lùi lại một bước rồi xoay người rời đi.
Sớm hơn một năm!
Nếu như nàng đoán không lầm thì bởi vì đời này Ngu gia vẫn chưa bị tiêu diệt, làm cho bè cánh còn sót lại của Hoàng hậu kiêng dè thế lực của Ninh Ân, và Hồng Môn Yến đẫm máu được chuẩn bị tỉ mỉ bởi sự kết hợp giữa các thái giám với nhau kia đã xảy ra sớm hơn đúng một năm so với thời điểm ở trong ký ức của kiếp trước!
Ngay cả vị Nhiếp Chính vương khiến cho cả thiên hạ phải sợ hãi ở kiếp trước cũng bị thương nặng trong vụ ám sát này và về sau mới có chuyện dùng người sống để đốt đèn để cho hả giận, càng chưa kể đến là...
Bây giờ Ninh Ân còn chưa phải là Nhiếp Chính vương!
"Tỷ!"
Ngu Linh Tê kéo Ngu Tân Di, người đang sắp xếp một cuộc tuần tra của hàng trăm kỵ ty lại và nói với một giọng nói run rẩy: "Tỷ cho muội mượn lệnh bài một chút!"
"Tuế Tuế, có chuyện gì vậy?”
Ngu Tân Di cảm thấy khó hiểu: "Sao vẻ mặt của muội lại..."
"Nhóm nghệ nhân biểu diễn xiếc là thích khách của Mạn Bắc. Hoàng hậu bày ra tiệc đốt đèn lồng và kết hợp với các thái giám để ám sát Tĩnh vương. Tỷ, tỷ mau chóng bảo đại ca đi cứu người đi!"
Không còn thời gian để giải thích thêm nữa, Ngu Linh Tê tháo lệnh bài ở bên hông của Ngu Tân Di ra. Nàng đẩy đám đông sang một bên và chạy thục mạng về phía đại điện của tòa tháp ở phía đông.
Mãi cho đến khi bóng dáng của muội muội biến mất trong đám đông, Ngu Tân Di mới phản ứng lại, nàng triệu tập thuộc hạ và nói: "Nhóm nghệ nhân biểu diễn xiếc có vấn đề, nhanh chóng báo cho cấm quân!"
Ầm ——
Tòa tháp đèn cao hơn ba mươi thước đột nhiên nhô lên từ mặt đất, cửa thành sáng như ban ngày, dân chúng reo hò vang dội.
Đám đông cực kỳ huyên náo làm át đi tiếng gọi ầm ĩ của Ngu Linh Tê.
"Bức tường cung điện phía đông là nơi ở của các hoàng tử và con cháu của Hoàng đế, gia quyến nữ không được tự tiện xông vào!"
Cấm quân đứng đan xen nhau thành hàng dài để ngăn cản Ngu Linh Tê, người đang thở hồng hộc bởi vì chạy.
"Ta đến đây theo lệnh của Ngu tư sử, ta có chuyện quan trọng cần phải báo cáo với Tĩnh Vương!"
Ngu Linh Tê lấy lệnh bài của tỷ của nàng ra.
Cấm quân vẫn đứng ngăn cản ở trước cửa như cũ, Ngu Linh Tê dứt khoát lấy ngọc bội có họa tiết hình rồng ở bên hông của nàng ra: "Người nào nhìn thấy ngọc bội này giống như đang nhìn thấy Tĩnh vương, ai trong số các ngươi dám ngăn cản ta!"
Ngọc bội có họa tiết hình rồng là vật chỉ có hoàng tử mới có, cấm quân thực sự bị dọa cho sợ hãi rồi.
Ngu Linh Tê không trì hoãn hơn nữa, nhân lúc cấm quân đang do dự, nàng lập tức đi về phía bữa tiệc, nơi đang xem đèn lồng.
Cánh cửa đại điện của tòa tháp mở ra, khi nhìn thấy một mỹ nhân mặc quần áo màu đỏ thở hồng hộc và xông vào, mọi người trong bữa tiệc đều có chút ngạc nhiên.
"Đây không phải là Ngu Nhị cô nương sao?"
"Nàng đến đây để làm gì vậy?"
Ninh Ân đặt cái chén nhỏ ở trong tay xuống, một âm thanh rất nhỏ vang lên, những tiếng nghị luận nho nhỏ ở xung quanh lập tức ngừng lại.
Ánh mắt của Ngu Linh Tê và Ninh Ân chạm nhau, nàng lấy lại sự bình tĩnh, cất bước đi lướt qua nhóm nghệ nhân biểu diễn xiếc và đi về phía Ninh Ân.
"Ngọc bội của điện hạ bị rơi cho nên thần nữ mang nó đến cho điện hạ."
Ngu Linh Tê cố gắng làm cho hô hấp ổn định lại, nàng quỳ xuống trước mặt Ninh Ân, hai tay nâng ngọc bội lên.
Nàng liếc nhìn về phía nhóm nghệ nhân biểu diễn xiếc và một số đại thần đang nháy mắt ra dấu hiệu với nhau, trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Nhận ra được bầu không khí không ổn, đôi mắt của Ninh Ân lập tức từ từ híp lại.
Vẻ mặt của hắn trông giống như thường lệ, thậm chí còn nở một nụ cười tao nhã, hắn nhỏ giọng nói: "Tuế Tuế, nàng không nên đến đây."
Sau đó, một tay của hắn nắm lấy cổ tay Ngu Linh Tê, hắn kéo nàng vào trong lòng và đồng thời dùng tay kia nâng cái chén nhỏ rỗng lên để che chắn!
Gần như cùng lúc đó, một con dao găm nhỏ và dài đâm xuyên qua đáy của cái chén nhỏ, đôi mắt tối đen của Ninh Ân lộ ra tia sáng lạnh lẽo.
Một trận động đất lớn xảy ra, các bánh răng trên tòa tháp đèn bắt đầu chuyển động.
Tia lửa bắn tung tóe ở khắp nơi giống như những mảnh vụn vàng bạc tô điểm cho bầu trời đêm. Đèn đuốc sáng rực rỡ, tiếng kêu gào của dân chúng như thủy triều dâng đến, bao trùm lên tiếng động ở trong đại điện của tòa tháp.
Bởi vì tình huống xảy ra khẩn cấp nên Ngu Hoán Thần không thể huy động được quá nhiều người và hắn ta nhanh chóng bị người của Thôi Ám ngăn chặn ở dưới tòa tháp.
Hai đội quân đối đầu nhau, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Lần này Thôi Đề đốc thực sự đã mang hết vốn liếng của mình ra rồi."
Ngu Hoán Thần giữ chặt cây kiếm ở bên hông, bộ áo giáp bạc và áo choàng trắng của hắn ta lay động theo gió: "Ngươi và Mạn Bắc thông đồng với nhau đúng không?"
Nghe vậy, Thôi Ám chậm rãi nói: "Thật sự rất đáng tiếc vì người tới không phải là Ngu tướng quân. Nhưng mà không sao, con trả nợ thay cho cha cũng được."
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Ngu Hoán Thần nhíu mày, ngón tay đặt trên chuôi kiếm không để lại dấu vết mà hơi động đậy.
Ngu Tân Di, người đang trốn ở trong bóng tối, lập tức hiểu ý và trốn vào trong đám đông.
"Ngu tướng quân đã gặp bổn đốc rất nhiều lần, nhưng lần nào ông ta cũng không nhớ được ta là ai."
Thôi Ám nở nụ cười với vẻ u ám: "Hình như ông ta đã quên mất một người của dị tộc bị ông ta gi.ết chết, đã quên mất trong số tù binh của Mạn Bắc, có một thiếu niên nhỏ tuổi đang run lẩy bẩy, bị xích lại bởi dây thừng và đi bằng chân trần suốt cả đoạn đường tiến vào kinh thành."
Ngu Linh Tê biết rõ điều này trong lòng.
Nhưng khi nghe đến câu “Đối với ta thì xấu xa một chút cũng không sao cả” thì trái tim của nàng vẫn không kìm được mà rung động.
"Người đầu tiên lừa ta đã chết rồi, chết một cách rất thảm thiết."
Dường như Ninh Ân đang nhớ lại quá khứ đã qua, giọng nói của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Nhưng nếu Linh Tê lừa gạt ta thì ta cũng không nỡ... Vậy nên ta chỉ có thể im lặng, m.út rồi cắn cái lưỡi lừa dối người khác này một chút, cho đến khi Linh Tê không thể nói ra được thành lời mà chỉ có thể nức nở và khóc lóc cầu xin tha thứ thôi."
Hắn đưa ngón tay lên ấn vào môi của Ngu Linh Tê, đôi mắt đen như mực của hắn sáng rực lên, trông vừa đẹp vừa say mê.
Lúc này chắc chắn tâm trạng của Ninh Ân đang rất tốt, ngay cả hơi thở mà hắn thở ra cũng chứa đựng nụ cười thoải mái.
Nhưng Ngu Linh Tê lại không thể cười nổi.
Trong lòng của nàng như bị nhét vào một đống bông, trái tim mơ hồ có chút nặng nề.
Nàng biết nếu nàng muốn trái tim của Ninh Ân thì người điên này nhất định sẽ đào ra và lau sạch sẽ mà không có chút do dự nào, sau đó hắn sẽ nở nụ cười và đưa nó cho nàng.
Nhưng hắn lại luôn luôn duy trì sự cảnh giác đối với tấm chân tình mà Ngu Linh Tê đưa ra.
Dường như ở trong tiềm thức của hắn, hắn nghĩ rằng sẽ chẳng có ai dành trọn trái tim cho hắn cả.
Người đầu tiên lừa Ninh Ân là ai vậy?
Nàng không thể kìm được mà suy đoán: Lẽ nào là do người đó nên Ninh Ân mới thận trọng và lạnh nhạt như vậy sao?
"Ta sẽ không lừa chàng."
Ngu Linh Tê khẽ thở dài, nàng tiện thể dựa vào lồ.ng ngực của hắn.
Đối với người có suy nghĩ trong sáng và cởi mở thì việc nói ra hai câu thật lòng cũng không phải là việc gì khó.
Vì vậy, bàn tay mịn màng của nàng nhẹ nhàng nắm lấy các ngón tay của Ninh Ân rồi đưa tay của hắn đặt vào ngực mình để cho hắn cảm nhận được nhịp tim đang đập một cách mãnh liệt của nàng.
"Nếu chàng không tin ta thì chàng sờ một chút đi."
Ngu Linh Tê hơi nghiêng đầu, nàng nhẹ nhàng nói: "Nhịp tim của ta không biết nói dối."
Ninh Ân không nói gì, hắn vùi cằm vào vai nàng, cảm nhận đường cong mềm mại ở dưới lòng bàn tay của nàng.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói một cách đầy ẩn ý: "Ta không thể sờ được."
“Hả?” Ngu Linh Tê khó hiểu.
Ninh Ân rũ mắt xuống, nói vào bên tai của nàng: "Quần áo quá dày nên rất vướng víu."
"..."
Ngu Linh Tê phản ứng lại, nàng đột nhiên mở to mắt và hất tay của hắn ra.
Nhưng Ninh Ân lại dễ dàng giữ lấy cổ tay của nàng, tiến sát gần nàng hơn, đưa ngón tay từ cổ tay nàng lên phía trên rồi nâng cổ của nàng lên và nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng.
Hắn ép nàng phải nhìn hắn cho đến khi gò má của nàng đỏ bừng lên, sau đó hắn mới mỉm cười cúi người và cắn vào môi dưới của nàng.
Bàn tay đang đặt ở cổ của nàng hơi dùng sức, Ngu Linh Tê lập tức kêu lên một tiếng.
Thật không ngờ rằng cánh cửa vừa mới mở rộng ra thì lập tức bị người đã có âm mưu từ lâu nhân cơ hội để tiến vào.
Đến khi xe ngựa dừng lại trước cửa Vương phủ, khuôn mặt của Ngu Linh Tê đã đỏ tới mang tai, hai mắt mờ mịt và trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ:
Chắc chắn không được lừa người điên này, nếu không thì cái lưỡi thật sự sẽ lại bị ăn mất.
Cùng lúc đó, ở trong cung.
Hoàng hậu cuộn chuỗi hạt trong tay và hỏi: "Tĩnh vương đã cướp Ngu Linh Tê, người đã hủy bỏ hôn ước, ở trên đường đi rồi sao?"
"Tất cả người dân trên đường đều nhìn thấy cho nên chuyện đó, hoàn toàn là sự thật."
Thôi Ám chậm rãi nói: "Kết quả của những lần ám sát trước đều là thất bại, người của chúng ta bị thương rất nghiêm trọng. Nếu Tĩnh vương cưới nữ nhi của Ngu gia để nắm quyền điều hành quân đội thì tình hình chắc chắn sẽ rất bất lợi đối với Hoàng hậu và tiểu điện hạ."
Hoàng hậu hơi suy nghĩ một chút, bà ta không trả lời mà hỏi: "Thôi Ám, rốt cuộc ngươi muốn làm gì mà ngươi lại toàn tâm toàn ý bày mưu tính kế cho bổn cung và Thái tử đã bị phế bỏ như vậy?”
Thôi Ám thu hồi vẻ u ám trong mắt lại, hắn ta quỳ xuống và nói: "Đương nhiên là vì thần muốn cảm ơn đại ân đại đức của Hoàng hậu rồi, có câu ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng mà ạ.”
"Được rồi, ngươi có thể đi lừa gạt người khác bằng những lời này nhưng ngươi không thể lừa được bổn cung đâu."
Hoàng hậu rút chiếc trâm cài tóc ra rồi chọc chọc vào ngọn nến ở trước bàn thờ Phật, một lúc lâu sau bà ta mới nói: "Bổn cung nhớ là có chuyện Tiết Tung bị cách chức và đi Quang Lộc tự đúng không?"
Thôi Ám hơi suy nghĩ một chút rồi vội vàng nói: "Thần sẽ lập tức đi sắp xếp chuyện này."
"Tĩnh Vương là người gian xảo, phải đưa ra miếng mồi đủ lớn thì mới có thể khiến cho hắn ta cắn câu được."
Hoàng hậu cài lại chiếc trâm cài tóc vào búi tóc của mình, giọng nói của bà ta bình tĩnh như không phải là đang ở trong một cuộc chiến sống còn: "Ngươi đi đi. Nếu thất bại một lần nữa thì ngươi không cần phải đến gặp bổn cung nữa đâu."
Lần này, bà ta muốn tự tay kết thúc sinh mệnh của con súc sinh này.
Cũng giống như khi bà ta gi.ết chết nương của nó vào năm đó.
...
Bởi vì là giao thừa và sắp đến năm mới nên Ngu Linh Tê luôn ngoan ngoãn ở trong Ngu phủ và làm bạn với cha, nương, huynh, tỷ của nàng.
Tẩu tẩu Tô Hoàn đang mang thai hai tháng, nàng ấy rất vui mừng khi có em bé, và đêm giao thừa ở trong phủ trở nên càng sôi động hơn so với năm trước.
Trong đình, ánh đèn sáng như ban ngày, pháo hoa được bắn rực rỡ trên bầu trời, Ngu Linh Tê không kìm được mà nghĩ đến thời điểm này vào năm ngoái, đó là khi Ninh Ân uống rượu Đồ Tô vừa nặng vừa cay và nói với đôi môi mỏng đỏ mọng: "Trên đời này, tiểu thư chính là người đối xử với ta tốt nhất”...
Khóe miệng của nàng không khỏi nhếch lên một nụ cười nhẹ, nàng tự hỏi không biết năm nay Ninh Ân sẽ đón năm mới như thế nào ở trong Tĩnh Vương phủ.
Có lẽ là ngay cả một câu đối hay một chiếc đèn lồng đỏ náo nhiệt cũng không có. Ở trong phủ đệ lớn, hắn luôn sống đơn độc như đang sống trong một ngôi mộ vậy.
Nghĩ đến đó, nụ cười nhẹ ở khóe miệng Ngu Linh Tê trở nên nhạt đi, nàng đưa tay lên chạm vào chiếc trâm cài tóc bằng ngọc Thụy Vân màu trắng có đường màu đỏ ở trên búi tóc của mình, sau đó nàng khẽ thở dài một tiếng.
Sau khi đón giao thừa, Ngu Linh Tê tắm rửa, thay quần áo và vừa ngáp vừa bước vào tẩm phòng.
Ở trong phòng, bức màn đã được hạ xuống và thị tỳ đã sửa sang xong giường đệm từ trước. Ngu Linh Tê không nghĩ ngợi gì, nàng vén bức màn lên và ngồi xuống.
Nhưng nàng lại đột nhiên ngồi đúng vào trong một cái ôm vừa nóng bỏng vừa cứng cắn, khiến cho nàng không kìm được mà sợ mất vía.
Còn chưa kịp kêu lên vì sợ hãi thì miệng của nàng đã bị người ở phía sau che lại.
Ninh Ân ôm chặt nàng vào lòng và ở bên tai nàng vang lên tiếng cười: "Im lặng nào, bổn vương sẽ không chịu trách nhiệm nếu có người tới đây đâu."
Ngu Linh Tê sững sờ, một lúc sau mới thả lòng cơ thể ra, nàng kéo bàn tay của hắn xuống, xoay người lại và nói: "Tại sao chàng lại ở chỗ này?"
"Ra khỏi nhà, đi ngang qua chỗ này, trở lại chốn cũ, ta lập tức nhớ tới Linh Tê."
Ninh Ân nhẹ nhàng nắm lấy khuôn mặt của Ngu Linh Tê, vẻ băng giá trong đôi mắt đen như mực vẫn còn chưa tan ra, hắn nhẹ nhàng cười nói: "Cho nên ta đến nhìn một chút."
Sắp sang năm mới mà còn ra khỏi nhà ư?
Hắn rõ ràng là Tĩnh vương điện hạ cực kỳ có quyền có thế, tại sao lại có thể sống cô đơn và vắng vẻ hơn cả Vệ Thất trước kia vậy?
Ngu Linh Tê mở miệng, nàng có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng lại biến thành một câu: "Chàng đã có áp tụy tiền chưa?"
Ninh Ân hơi nhướng mắt, giống như muốn hỏi: "Đó là cái gì vậy?".
Ngu Linh Tê lập tức cúi đầu, từ trong túi tiền lấy ra hai đồng tiền mà nàng vừa mới có được, bọc chúng bằng giấy đỏ rồi nhét vào tay của Ninh Ân.
"Đừng chê tiền ít, cái này chỉ là vật may mắn thôi, chàng cũng không thiếu tiền."
Ngu Linh Tê giải thích: "Đây là áp tụy tiền. Khi ngủ thì chàng đặt chúng ở dưới gối để đảm bảo cả năm trôi qua bình an."
Dưới bức màn mờ tối, hiếm khi Ninh Ân lộ ra vẻ hiếu kỳ, hắn nghịch hai đồng tiền được bọc bằng giấy đỏ ở trong lòng bàn tay và nói: "Áp tụy nghĩa là gì vậy?"
Ngu Linh Tê tìm một tư thế thoải mái, nàng dựa vào bên cạnh hắn và nhỏ giọng trả lời: "Đương nhiên là trấn áp ác quỷ và tai họa rồi."
Ninh Ân nở nụ cười: "Không phải bổn vương là ác quỷ và tai họa lớn nhất trên thế gian này sao?"
Ngu Linh Tê chớp chớp mắt.
Lời nói này… hình như cũng có hơi không đúng lắm nhỉ?
"Theo bổn vương nghĩ thì nó nên có nghĩa là “áp Tuế”."
Năm ngón tay của Ninh Ân cầm hai đồng tiền trong lòng bàn tay, hắn tiến lên phía trước và thấp giọng nói: "Áp Tuế năm này qua năm khác."
Nói xong, hắn nắm lấy eo của Ngu Linh Tê, xoay cả cơ thể của nàng một cái và giam giữ nàng từ đầu xuống đuôi.
Đúng như từ ngữ “áp Tuế”.
Khi hắn lật người, áo choàng tạo ra một luồng gió, và bức màn được vén lên như một làn sóng đang vỗ. Đường nét trên khuôn mặt của Ninh Ân trở nên mơ hồ và sâu sắc một cách lạ thường, chỉ có duy nhất đôi mắt đen là có sức hấp dẫn chết người.
Kỳ lạ, vậy mà Ngu Linh Tê lại cảm thấy ánh mắt của Ninh Ân có chút mê hoặc lòng người.
Rõ ràng hắn là người bị khuyết thiếu cảm xúc, khả năng kiểm soát lý trí cao đến mức suýt chút nữa tự hành hạ bản thân.
"Tiểu thư, bình giữ ấm đã được chuẩn bị xong, khi chăn gối trở nên ấm áp thì người có thể đi ngủ rồi ạ."
Hồ Đào ôm một cái bình giữ ấm bằng đồng được bọc bằng vải lụa và bước vào phòng, nàng nói với giọng nói trong trẻo.
Ngu Linh Tê giật mình, nàng vô thức vén chăn bông và đắp lên người, đẩy Ninh Ân vào phía trong giường để giấu đi rồi nói: "Ngươi đặt nó ở trên bàn dài đi!"
Giọng nói có chút nóng nảy của nàng làm cho Hồ Đào cảm thấy hốt hoảng: "Tiểu thư?"
Ninh Ân híp mắt lại, hắn giơ tay lên và nhéo eo của nàng một cái.
Ngu Linh Tê kêu "a" một tiếng, trái tim của nàng giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Nàng vội vàng cắn môi và trừng mắt với người khởi xướng rồi bịa chuyện một cách qua loa: "Ta đang c.ởi quần áo, người đừng tới đây."
May mắn là Hồ Đào cũng không nghi ngờ gì, nàng đặt bình giữ ấm còn rất ấm áp lên trên bàn dài, sau đó đóng cửa và đi ra ngoài.
Ngu Linh Tê dựng thẳng lỗ tai lên, chờ đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Hồ Đào thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không phải là nàng nói c.ởi quần áo sao? Cởi ra đi."
Ninh Ân chống khuỷu tay và nghiêng người, hắn lấy một tay chống đỡ cái đầu, còn cái tay ở trong chăn kia thì di chuyển xuống phía dưới, hắn liếm môi và cười nói: "Ta muốn đóng dấu nàng."
...
Đến khi trời gần sáng thì mới ngừng bắn lên những chùm pháo hoa rực rỡ.
Ngu Linh Tê không biết Ninh Ân rời đi vào lúc nào, khi nàng tỉnh dậy thì bên cạnh đã không có hơi ấm của người đó.
Nếu không phải có một "ấn ký" màu đỏ đậm nằm ở nơi mà người khác không thể nhìn thấy thì nàng suýt chút nữa đã nghĩ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi vào đêm hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Thức dậy sau một giấc mơ dài, nhưng lại giống như được thưởng thức một viên kẹo và hương vị của nó vẫn còn lưu giữ đến hiện tại.
Cũng may là sắp đến tết Nguyên Tiêu, lễ hội đèn lồng sẽ được tổ chức vào ban đêm, các quan viên và dân chúng sẽ vui chơi cùng với nhau.
Đêm đó, vào giờ tuất, Hoàng đế sẽ dẫn con cháu của mình và con cái của các gia đình quý tộc lên điện Tuyên Đức để xem lễ hội đèn lồng từ trên cao và tiếp nhận sự tôn thờ của hàng nghìn người dân.
Tuy nhiên, vì Hoàng đế vẫn đang dưỡng bệnh trong cung Trường Dương nên việc đi lên điện lần này đã đề cử Thất hoàng tử Ninh Ân làm thay.
Theo thường lệ thì Ninh Ân sẽ không có hứng thú với trường hợp này và chắc chắn sẽ không xuất hiện.
Nhưng tất cả mọi người đều đang suy đoán rằng bởi vì là người có đủ tư cách để thay thế Hoàng đế và cũng là người rất có thể sẽ trở thành người thừa kế ngai vàng nên nếu như có tham vọng thì vị Thất hoàng tử này nhất định sẽ không từ chối vinh dự này.
Cho nên Ninh Ân muốn làm Thái tử sao?
Ngu Linh Tê không biết rõ lắm.
Vào giờ tuất, Ngu Linh Tê mặc một chiếc váy đỏ, mang theo một chiếc đèn lồng và đi lên sân thượng ở phía tây của điện Tuyên Đức cùng với Ngu Tân Di. Đó là nơi các phi tần và cung nữ trong hậu cung đến để ngắm nhìn những chiếc đèn lồng.
Các hoàng tử và con cháu của Hoàng đế như Ninh Ân và Ninh Tử Trạc đứng trên sân thượng ở phía đông thay cho Hoàng đế.
Theo tầm mắt có thể nhìn thấy bầu trời đêm sâu thẳm, ở dưới cửa cung đông nghịt người, hàng nghìn đèn lồng như hóa thành một dòng sông ánh sáng.
Ngu Linh Tê chống tay lên lan can tòa cung điện, từ xa nhìn Ninh Ân đang chậm rãi bước lên tòa tháp ở phía đông. Hắn mặc áo choàng tím và đeo thắt lưng ngọc, trông vô cùng lạnh lùng.
Khóe miệng nàng không kìm được mà nhếch lên. Ở bên cạnh, Ngu Tân Di đang đi lên phía trước, nàng vươn tay cắt ngang ánh mắt của nàng và nói: "Muội có muốn tỷ đi mượn lệnh bài cho muội để đến gặp hắn không?"
Lúc này Ngu Linh Tê mới thu hồi ánh mắt, nàng cười với vẻ ngượng ngùng: "Không cần đâu ạ."
Nàng đã hẹn Ninh Ân đi chợ xem đèn lồng và cùng nhau giải các câu đố sau khi lễ hội đèn lồng kết thúc.
Vì hôm nay là tết Nguyên Tiêu, không bị lễ nghi trói buộc cho nên nàng có thể đi chơi và ngắm đèn lồng suốt đêm.
Khi gió thổi, những chiếc đèn lồng trên khắp đường phố đung đưa giống như những vì sao rơi xuống thế gian này.
Đứng ở trong dòng người đông đúc, Tiết Sầm liếc mắt một cái là lập tức nhìn thấy Ngu Linh Tê ở phía trên tòa cung điện.
Trong số rất nhiều quý nữ và mệnh phụ mặc quần áo lộng lẫy, chỉ có Ngu Linh Tê là xinh đẹp và rực rỡ như đóa hoa sen mới nở trên mặt nước, giữa trán nàng có đính một bông hoa nhỏ màu đỏ đang nở rộ, làm cho ánh đèn ở khắp tòa cung điện bị lu mờ.
Đôi mắt của nàng vẫn xinh đẹp và dịu dàng như trước, nhưng nàng sẽ không bao giờ nhìn về phía hắn nữa.
Vì đi theo huynh của mình nên Tiết Sầm mới đến đây.
Thái tử bị phế bỏ đã chết, tổ phụ cũng từ chức và trở về nhà. Cuộc hôn nhân với Ngu gia bị đổ bể và trở thành trò cười của toàn kinh thành, còn Tiết phủ thì lâm vào tình cảnh suy tàn chưa từng thấy từ trước đến nay.
Thỉnh thoảng Tiết Sầm thức trắng đêm và hắn nghe thấy tiếng huynh của mình vội vã đi ra ngoài vào lúc nửa đêm.
Trong cả Tiết phủ, có lẽ người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi sự chèn ép là Tiết Tung.
Dần dần, Tiết Sầm cảm thấy nghi ngờ trong lòng.
Thái tử bị phế bỏ được hỗ trợ bởi Tiết gia đã chết, hắn không biết huynh trưởng của mình vẫn đang vất vả bôn ba vì ai… Hoặc là người mà hắn ta âm thầm hỗ trợ không phải là Thái tử đã bị phế bỏ?
Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, Tiết Sầm đi theo xe ngựa của huynh của hắn đến cửa cung điện.
Khi bị mất dấu huynh của mình, hắn nhìn thấy Ngu Linh Tê đang mỉm cười ngọt ngào ở trên tòa cung điện.
Trái tim nóng bừng như bị bỏng nhưng lại không thể kìm nén được mà bị hấp dẫn như con thiêu thân lao vào lửa.
Các quan viên ở Quang Lộc tự và Lễ bộ dẫn một nhóm nghệ nhân biểu diễn xiếc và những người buôn bán nhỏ lên tháp, đoàn người đông đúc. Vì bị một đứa trẻ đụng vào nên Tiết Sầm lảo đảo một chút. Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa thì ở trên lầu đã không còn bóng dáng của Ngu Linh Tê nữa.
Đôi mắt ửng đỏ của hắn trở nên ảm đạm, hắn đi ngược lại đoàn người và trở về một mình.
Ngọn lửa bốc lên cao hơn ba thước khiến cho các gia quyến nữ ở tòa cung điện phía Tây reo hò và vỗ tay khen ngợi.
Đó là nhóm nghệ nhân biểu diễn xiếc do Lễ bộ tuyển chọn từ trong dân chúng đang biểu diễn nghệ thuật cho Ninh Ân xem. Nó có ý nghĩa là "vui vẻ cùng với người dân".
Trên tường cung điện đón nhiều cơn gió lớn, Ngu Linh Tê không có hứng thú với màn biểu diễn nhào lộn ở trên ngói, vì vậy nàng lập tức đổi chỗ sang một nơi tránh gió và đứng ngẩn ngơ ở đó. Nàng hy vọng rằng lễ đốt đèn sẽ sớm kết thúc để nàng có thể đi dạo phố phường với Ninh Ân vào ban đêm.
"Ôi trời! Lửa bốc lên cao quá!"
Một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi đang kéo cánh tay của một phu nhân và nói với vẻ cực kỳ hào hứng: "Tỷ mau nhìn kìa! Suýt chút nữa thì nó bắn vào mặt của Tĩnh vương điện hạ rồi!"
"Suỵt! Danh hiệu Tĩnh vương điện hạ là để cho muội hô to gọi nhỏ như thế sao?"
Rõ ràng là vị phu nhân đang rất kiêng dè, nàng ta nhỏ giọng giải thích: "Nhóm biểu diễn xiếc này đến từ Mạn Bắc. Họ hát và nhảy rất giỏi, thành thạo các loại hình nghệ thuật cho nên đương nhiên là người Hán không thể sánh bằng với họ được."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Đang uống rượu để cho ấm người, Ngu Linh Tê hơi dừng lại một chút khi nghe thấy hai chữ "Mạn Bắc".
Nàng đứng dậy, theo âm thanh mà tìm thấy vị phu nhân kia, nàng cúi người thi lễ rồi nói: “Phu nhân vừa mới nói là nhóm nghệ nhân xiếc đang trình diễn nghệ thuật này là người từ đâu đến cơ?”
Vị phu nhân này chắc chắn cũng là mệnh phụ của một gia đình làm quan, nàng ta lập tức thi lễ lại và trả lời: "Họ là người Mạn Bắc. Nô tỳ từng nghe thấy phu quân nói rằng họ đều là nô lệ bị bắt tới đây sau khi Tiên đế tiêu diệt Mạn Bắc và trò nhào lộn trên ngói rất nổi tiếng ở kinh thành."
Ngu Linh Tê dựa vào lan can và nhìn về phía xa. Nàng càng nhìn thì càng cảm thấy hán tử đang biểu diễn màn phun ra lửa hướng về phía Ninh Ân kia trông rất quen.
Người Mạn Bắc, tết Nguyên Tiêu, Hồng Môn Yến...
Trái tim của nàng như bị một bàn tay to vô hình nắm lấy thật chặt, ngọn đèn làm bằng ngọc lưu ly trong tay Ngu Linh Tê rơi xuống đất phát ra một tiếng “choang” và tan vỡ thành từng mảnh.
Nàng lùi lại một bước rồi xoay người rời đi.
Sớm hơn một năm!
Nếu như nàng đoán không lầm thì bởi vì đời này Ngu gia vẫn chưa bị tiêu diệt, làm cho bè cánh còn sót lại của Hoàng hậu kiêng dè thế lực của Ninh Ân, và Hồng Môn Yến đẫm máu được chuẩn bị tỉ mỉ bởi sự kết hợp giữa các thái giám với nhau kia đã xảy ra sớm hơn đúng một năm so với thời điểm ở trong ký ức của kiếp trước!
Ngay cả vị Nhiếp Chính vương khiến cho cả thiên hạ phải sợ hãi ở kiếp trước cũng bị thương nặng trong vụ ám sát này và về sau mới có chuyện dùng người sống để đốt đèn để cho hả giận, càng chưa kể đến là...
Bây giờ Ninh Ân còn chưa phải là Nhiếp Chính vương!
"Tỷ!"
Ngu Linh Tê kéo Ngu Tân Di, người đang sắp xếp một cuộc tuần tra của hàng trăm kỵ ty lại và nói với một giọng nói run rẩy: "Tỷ cho muội mượn lệnh bài một chút!"
"Tuế Tuế, có chuyện gì vậy?”
Ngu Tân Di cảm thấy khó hiểu: "Sao vẻ mặt của muội lại..."
"Nhóm nghệ nhân biểu diễn xiếc là thích khách của Mạn Bắc. Hoàng hậu bày ra tiệc đốt đèn lồng và kết hợp với các thái giám để ám sát Tĩnh vương. Tỷ, tỷ mau chóng bảo đại ca đi cứu người đi!"
Không còn thời gian để giải thích thêm nữa, Ngu Linh Tê tháo lệnh bài ở bên hông của Ngu Tân Di ra. Nàng đẩy đám đông sang một bên và chạy thục mạng về phía đại điện của tòa tháp ở phía đông.
Mãi cho đến khi bóng dáng của muội muội biến mất trong đám đông, Ngu Tân Di mới phản ứng lại, nàng triệu tập thuộc hạ và nói: "Nhóm nghệ nhân biểu diễn xiếc có vấn đề, nhanh chóng báo cho cấm quân!"
Ầm ——
Tòa tháp đèn cao hơn ba mươi thước đột nhiên nhô lên từ mặt đất, cửa thành sáng như ban ngày, dân chúng reo hò vang dội.
Đám đông cực kỳ huyên náo làm át đi tiếng gọi ầm ĩ của Ngu Linh Tê.
"Bức tường cung điện phía đông là nơi ở của các hoàng tử và con cháu của Hoàng đế, gia quyến nữ không được tự tiện xông vào!"
Cấm quân đứng đan xen nhau thành hàng dài để ngăn cản Ngu Linh Tê, người đang thở hồng hộc bởi vì chạy.
"Ta đến đây theo lệnh của Ngu tư sử, ta có chuyện quan trọng cần phải báo cáo với Tĩnh Vương!"
Ngu Linh Tê lấy lệnh bài của tỷ của nàng ra.
Cấm quân vẫn đứng ngăn cản ở trước cửa như cũ, Ngu Linh Tê dứt khoát lấy ngọc bội có họa tiết hình rồng ở bên hông của nàng ra: "Người nào nhìn thấy ngọc bội này giống như đang nhìn thấy Tĩnh vương, ai trong số các ngươi dám ngăn cản ta!"
Ngọc bội có họa tiết hình rồng là vật chỉ có hoàng tử mới có, cấm quân thực sự bị dọa cho sợ hãi rồi.
Ngu Linh Tê không trì hoãn hơn nữa, nhân lúc cấm quân đang do dự, nàng lập tức đi về phía bữa tiệc, nơi đang xem đèn lồng.
Cánh cửa đại điện của tòa tháp mở ra, khi nhìn thấy một mỹ nhân mặc quần áo màu đỏ thở hồng hộc và xông vào, mọi người trong bữa tiệc đều có chút ngạc nhiên.
"Đây không phải là Ngu Nhị cô nương sao?"
"Nàng đến đây để làm gì vậy?"
Ninh Ân đặt cái chén nhỏ ở trong tay xuống, một âm thanh rất nhỏ vang lên, những tiếng nghị luận nho nhỏ ở xung quanh lập tức ngừng lại.
Ánh mắt của Ngu Linh Tê và Ninh Ân chạm nhau, nàng lấy lại sự bình tĩnh, cất bước đi lướt qua nhóm nghệ nhân biểu diễn xiếc và đi về phía Ninh Ân.
"Ngọc bội của điện hạ bị rơi cho nên thần nữ mang nó đến cho điện hạ."
Ngu Linh Tê cố gắng làm cho hô hấp ổn định lại, nàng quỳ xuống trước mặt Ninh Ân, hai tay nâng ngọc bội lên.
Nàng liếc nhìn về phía nhóm nghệ nhân biểu diễn xiếc và một số đại thần đang nháy mắt ra dấu hiệu với nhau, trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ lo lắng.
Nhận ra được bầu không khí không ổn, đôi mắt của Ninh Ân lập tức từ từ híp lại.
Vẻ mặt của hắn trông giống như thường lệ, thậm chí còn nở một nụ cười tao nhã, hắn nhỏ giọng nói: "Tuế Tuế, nàng không nên đến đây."
Sau đó, một tay của hắn nắm lấy cổ tay Ngu Linh Tê, hắn kéo nàng vào trong lòng và đồng thời dùng tay kia nâng cái chén nhỏ rỗng lên để che chắn!
Gần như cùng lúc đó, một con dao găm nhỏ và dài đâm xuyên qua đáy của cái chén nhỏ, đôi mắt tối đen của Ninh Ân lộ ra tia sáng lạnh lẽo.
Một trận động đất lớn xảy ra, các bánh răng trên tòa tháp đèn bắt đầu chuyển động.
Tia lửa bắn tung tóe ở khắp nơi giống như những mảnh vụn vàng bạc tô điểm cho bầu trời đêm. Đèn đuốc sáng rực rỡ, tiếng kêu gào của dân chúng như thủy triều dâng đến, bao trùm lên tiếng động ở trong đại điện của tòa tháp.
Bởi vì tình huống xảy ra khẩn cấp nên Ngu Hoán Thần không thể huy động được quá nhiều người và hắn ta nhanh chóng bị người của Thôi Ám ngăn chặn ở dưới tòa tháp.
Hai đội quân đối đầu nhau, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Lần này Thôi Đề đốc thực sự đã mang hết vốn liếng của mình ra rồi."
Ngu Hoán Thần giữ chặt cây kiếm ở bên hông, bộ áo giáp bạc và áo choàng trắng của hắn ta lay động theo gió: "Ngươi và Mạn Bắc thông đồng với nhau đúng không?"
Nghe vậy, Thôi Ám chậm rãi nói: "Thật sự rất đáng tiếc vì người tới không phải là Ngu tướng quân. Nhưng mà không sao, con trả nợ thay cho cha cũng được."
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Ngu Hoán Thần nhíu mày, ngón tay đặt trên chuôi kiếm không để lại dấu vết mà hơi động đậy.
Ngu Tân Di, người đang trốn ở trong bóng tối, lập tức hiểu ý và trốn vào trong đám đông.
"Ngu tướng quân đã gặp bổn đốc rất nhiều lần, nhưng lần nào ông ta cũng không nhớ được ta là ai."
Thôi Ám nở nụ cười với vẻ u ám: "Hình như ông ta đã quên mất một người của dị tộc bị ông ta gi.ết chết, đã quên mất trong số tù binh của Mạn Bắc, có một thiếu niên nhỏ tuổi đang run lẩy bẩy, bị xích lại bởi dây thừng và đi bằng chân trần suốt cả đoạn đường tiến vào kinh thành."
/110
|