GÁI Ế KHÔNG HIỀN

Chương 29 - Hoa Đào

/72


Sáng ngày mùng ba tết, Hạ Thụy Hi liền chạy thẳng lên nhà trên, bám càng Hạ lão gia Hạ phu nhân, không dám nói gì, chỉ chạy ra chạy vào xum xoe lấy lòng. Lát đứng góc này tách hạt dẻ cho Hạ phu nhân, chốc lại sang góc kia giúp Hạ lão gia ăn hạt dưa.

Hạ lão gia nhìn Hạ Thụy Hi ngồi bên cửa sổ vô cùng chăm chú tách hạt dẻ, nhỏ giọng hỏi Hạ phu nhân: “Nó lại đang tính giở thủ đoạn gì thế?”

Hạ phu nhân thấp giọng nói: “Thiếp biết làm sao được?”

“Con gái của nàng tại sao nàng lại không biết?”

“Vậy nó không phải là con gái của chàng sao?”

Từ xưa đến nay Hạ lão gia cứ bị Hạ phu nhân hỏi vặn lại liền tự động nghẹn lời, ông thở dài, khẽ hắng giọng: “Hi Hi, con lại đây.”

Hạ Thụy Hi cười đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông: “Có chuyện gì vậy phụ thân?”

Hạ lão gia đi tắng vào vấn đề nói: “Ngươi lại đang có âm mưu gì?”

Hạ Thụy Hi liếc mắt một cái nhìn Hạ phu nhân, không nói thêm gì. Hạ lão gia cả giận mắng: “Nàng còn nói không biết? Nàng không biết con gái của nàng đang làm gì sao?”

Hạ phu nhân nói: “Chàng mới lạ đó, nó nhìn thiếp, có nghĩa là thiếp biết sao? Vậy thiếp nhìn chàng, chàng có biết trong lòng thiếp đang muốn gì không?”

Hạ lão gia cười ha hả: “Không thể biết toàn bộ, nhưng tối thiểu cũng biết được một phần mười.”

Hạ phu nhân đỏ mặt, mắng hờn: “Ngay trước mặt con gái cũng không đứng đắn.”

Hạ lão gia thấy Hạ Thụy Hi nhìn chằm chằm đầu ngón chân không nói lời nào, đừng lên: “Mẹ con các người từ từ nói chuyện. Ta đi qua bên nhà đại ca xem lễ vật chúc tết đã được chuẩn bị thế nào rồi.”

Hạ phu nhân dịu dàng nói: “Hi Hi, cha ngươi đi rồi. Có chuyện gì muốn nói với nương?” Từ khi Hạ Thụy Hi chủ động thay bà đi chịu gió lạnh cả một buổi chiều trong biện của Hạ lão phu nhân đến việc sau đó hàng ngày nấu thuốc cho bà, tình cảm mẹ con ngày càng thân thiết hơn. Sau một thời gian chung sống, ở trước mặt Hạ phu nhân Hạ Thụy Hi cũng không còn cảm thấy áp lực như trước. Nàng phát hiện ra, chỉ cần không để lộ sơ hở, vận dụng đúng phương pháp, thật sự Hạ phu nhân là một người rất dễ nói chuyện, rất nhẹ nhàng, rất yêu thương con cái.

Hạ Thụy Hi chớp mắt mấy cái, cố gắng để mình bày ra vẻ mặt rất thẹn thùng: “Nương, người quên rồi sao? Chuyện ngày hôm đó người nói với con?”

Hạ phu nhân hoàn toàn không hiểu: “Chuyện gì?”

Hạ Thụy Hi thở dài, níu chặt góc áo, thẹn thùng nói: “Chính là chuyện đó a? Không phải hôm đó người nói, qua năm ngày, người và phụ thân tự có an bài hay sao?”

Hạ phu nhân tỉnh ngộ, ra hiệu cho Lệ Nương đưa đến cho một chiếc hộp gỗ sơn son thiếp vàng, lấy ra từ bên trong một lá bùa màu vàng, cẩn thận đưa cho Hạ Thụy Hi: “Ta còn tính chờ thêm vài hôm nữa sẽ nói chuyện này với ngươi, ngươi không đợi được, vậy đành nói trước cho ngươi biết.”

Trên lá bùa còn vương vấn một chút khói hương trầm, không biết rõ là cầu được từ đâu. Hạ Thụy Hi vừa mở ra nhìn, trên mặt giấy dùng chu sa viết hai câu thơ: “Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tẫn, sơn tự đào hoa thủy thịnh khai.” (Ý nói: Tháng tư hoa cỏ nhân gian tàn phai hết, hoa đào trên núi mới nở rộ.). Việc này và chuyện nàng lập gia đình có quan hệ gì?

Hạ phu nhân cất là bùa đi, thành kính bái lạy bức tượng phật trên bàn: “Đây là do lần này cha của con ra ngoài, cố ý đi đường vòng đến Phật Duyên Tự tại kinh thành cầu quẻ cho con.”

Hạ Thụy Hi gật gật đầu, Phật tổ trông coi cũng khá nhiều chuyện nha, chẳng những lo việc chúng sinh sinh tử phú quý, còn chăm lo cả việc nhân duyên của chúng sinh. Nhưng mà tại sao lại để cho trên đời này nhiều chúng sinh đói chết, bệnh chết như vậy. Từ nhỏ Hạ Thụy Hi đã chịu ảnh hưởng của nền giáo dục chủ nghĩa duy vật, nên không tin điều này, mỗi khi có việc hay có người bị bệnh lại phải đi bái thần cầu Phật, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng mà, nàng lại trọng sinh xuyên không.

“Cha ngươi đã hỏi cao tăng, chính là vị cao tăng lần trước đã khai quang chiếc vòng tay hộ mệnh kia cho ngươi. Ông ta không dễ gì chịu giúp, nhưng đã ra tay là chuẩn xác. Tể tướng đương triều vì con trai nhỏ bị bệnh nặng ngồi đợi ông ta ở ngoài thiện phòng ba ngày, ông ta chẳng những không chịu giúp đỡ, ngay cả thiện phòng cũng không bước vào nửa bước. Nhưng chẳng biết tại sao, cha ngươi lại vừa mắt ông ấy, lần trước khai quang chiếc xòng tay hộ mệnh cho ngươi, lần này lại đồng ý với cha ngươi tính nhân duyên cho ngươi.”

Hạ Thụy Hi nhìn chiếc vòng hộ mệnh không được phép tháo ra ở trên tay, lại nhìn bộ dáng ân cần cẩn trọng của Hạ phu nhân, đột nhiên cảm thấy hành vi cầu thần bát phật của Hạ lão gia, Hạ phu nhân cũng không còn buồn cười như vậy, tạm thời không nói đến chuyện nàng thực sự xuyên việt trọng sinh, nguyên nhân chỉ là do nàng cảm nhận được tình thương nồng đậm của cha mẹ. Hạ Thụy Hi cố gắng để biến ánh mắt mình có vẻ thành kính chú tâm: “Vậy điều này giải thế nào?”

“Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tẫn, sơn tự đào hoa thủy thịnh khai.” Hạ phu nhân đọc lại một lần câu thơ trên lá bùa, bộ dạng hơi có chút lo lắng, nhìn Hạ Thụy Hi một chút, muốn nói lại thôi.

Ngược lại cũng khiến cho Hạ Thụy Hi có đôi chút bất an, tha thiết mong chờ nhìn Hạ phu nhân: “Nó không tốt sao?”

Hạ phu nhân vội nói: “Nói bậy, sao lại không tốt? Nhưng mà có một chút phiền toái mà thôi.”

Hạ Thụy Hi nhớ tới lời răn trước đây “Tháng giêng kị đầu tháng chạp kỵ đuôi”, vội vàng nói với theo: “Đúng vậy, rất tốt, chỉ có một chút rắc rối thôi mà. Vậy rắc rối là gì ạ?”

Lúc này Hạ phu nhân mới vừa lòng gật đầu: “Ngươi phải tuyệt đối nhớ kỹ việc này là cấm kỵ, không được kể cho kẻ khác, người ta sẽ không vui.”

“Dạ, con gái nhớ kỹ.” Trong lòng Hạ Thụy Hi như có bảy tám bàn tay đang cào cấu, hận không thể để cho Hạ phu nhân nhanh chuyển tới chủ đề chính.

Hạ phu nhân cố gắng hết sức để khiến cho vẻ mặt của mình có vẻ bình thản, mỉm cười: “Cũng không có gì, thật ra con chỉ cần ngày mùng tám tháng tư đi tới Phật Duyên Tự thắp nén nhang đầu tiên, thì vạn sự đại cát.” Trên thực tế, lời lão hòa thượng nói thật sự là: “Trong mệnh Hạ Thụy Hi có một đại kiếp nạn, tuy rằng chuyện té ngựa lần trước đã hóa giải được, chiếc vòng tay hộ mệnh kia có thể bảo toàn tính mạng cho nàng, nhưng vận thế của nàng lại chịu ảnh hưởng lớn. Ví dụ như nhân duyên của nàng chính là một trong những việc đó, nếu không lo xử lý cho tốt, còn có thể gây họa ảnh hưởng đến cả gia tộc. Nhất định mùng 8 tháng tư là ngày sinh của Phật tổ phải tự đi đến Phật Duyên Tự thắp nén nhang mới có thể hóa giải, mọi việc qua đi liền đại cát.”

Mặc dù biết phương pháp hóa giải, Hạ phu nhân và Hạ lão gia vẫn vô cùng lo lắng. Chỉ cần thắp một nén nhang, nói nghe thật dễ dàng, nhưng chắc chắn không thể dễ dàng như vậy được, Phật Duyên Tự ở gần kinh thành, có biết bao nhiêu quan lại quyền quý muốn đến thắp nén nhang đầu tiên? Nhưng mà Hạ gia muốn thắp nén nhang đầu tiên này cũng là do tình thế bắt buộc. Hạ lão gia và Hạ phu nhân thương lượng một hồi lâu, quyết định sử dụng môn sinh trải rộng khắp thiên hạ của Tuyên Đại Cữu, Hạ lão gia tận dụng ưu thế quen biết ở kinh thành, sớm dẫn Hạ Thụy Hi đi tới kinh thành chuẩn bị một phen.

Hạ phu nhân nói: “Đợi hết năm nay, ta chuẩn bị quần áo trang sức cho con. Tháng ba sẽ bảo cha ngươi đưa ngươi đến kinh thành, đến lúc đó ngươi nên nghe theo lời cha ngươi nói, đừng có quên sạch toàn bộ giáo điều quy củ mà ta đã dạy, trên đường cũng không nên làm mai một tài năng nữ công. Nhớ chưa?”

Hạ phu nhân thấy mình nói nửa ngày, cũng không thấy Hạ Thụy Hi đáp lại một câu, khó hiểu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Thụy Hi ngây ngốc ngẩn người nhìn mình, không nhịn được đẩy nàng một cái: “Cái đứa nhỏ này, ngươi còn đứng đó làm gì?”

Hạ Thụy Hi kéo tay Hạ phu nhân, thấp giọng nói: “Nương, người và cha đối đãi với ta thật tốt.”

Hạ phu nhân bật cười: “Ngươi là con gái của chúng ta, chúng ta không muốn tốt cho ngươi thì muốn tốt cho ai?”

Không phải, ta không phải là con gái thật sự của các người, trong lòng Hạ Thụy Hi đang kêu gào. Nghiêm túc ngẩng đầu, nói như đang tuyên thệ: “Nương, sau này ta nhất định phải đối đãi với người và phụ thân thật tốt.” Ước gì bà có thể hiểu hết được những điều ẩn giấu trong lời nói của nàng.

“Được. Ta chờ hưởng phúc của con đây.” Hạ phu nhân vui vẻ cười rộ lên.

“Hưởng phúc của ai vậy?” Hạ lão gia nắm tay Hạ Thụy Đồng từ bên ngoài tiến vào: “Vừa rồi Tuyên Ngũ đến đâu, còn mang tặng rất nhiều đồ linh tinh lạ mắt.”

Hạ phu nhân khó hiểu hỏi: “Hả, vốn dĩ chúng ta nên đến chúc tết trước, bọn họ mới lại nhà, sao năm nay đột nhiên lại tới trước? Tại sai lại chỉ có một mình Tuyên Ngũ đến? Chàng có bảo nó ở lại dùng cơm không?” Xét vai vế Tuyên Đại Cữu vốn lớn hơn, lại là nhà mẹ đẻ của Hạ phu nhân, nói về lý, hẳn nên là nhà Hạ lão gia đi chúc tết trước, bên kia mới qua thăm đáp lễ.

Hạ lão gia lắc đầu: “Nàng không biết rồi. Tuyên Ngũ tới một mình, dẫn theo mấy gã sai vặt, kéo một xe đồ linh tinh qua đây. Có một cái bàn rất cổ quái, mấy cái đôn gấm, lưới đồng, còn có vài vật rất kỳ lạ cổ quái, bảo là của Tuyên Lục đưa cho Hi Hi. Ta bảo nó ở lại ăn cơm, nó chẳng ăn, dường như bị chó rượt đuổi phía sau, hoảng loạn một lúc liền đi, lúc ra cửa còn bị vấp té. Từ xưa đến nay ta chẳng hề phát hiện ra đứa nhỏ này thẹn thùng như vậy a?”

Hạ phu nhân ngạc nhiên nói: “Đứa nhỏ này trước đây rất tự nhiên, tại sao đi ra ngoài du lịch hai năm khi trở về lại biến thành bộ dáng như vậy?” Lại hỏi Hạ Thụy Hi: “Thời gian trước đây các con chơi đùa cùng nhau, có từng thấy nó thẹn thùng như vậy bao giờ chưa?”

Trong lòng Hạ Thụy Hi mơ hồ đoán được vài phần, giả bộ tỉnh bơ nói: “Không có a? Không phát hiện ra, có điều, vốn dĩ con cũng chẳng nói chuyện mấy với hắn.” Lèo nhèo trong chốc lát, Hạ Thụy Hi sợ Hạ phu nhân tiếp tục nói đến chuyện Tuyên Ngũ, lấy cớ muốn đi xem mấy món đồ Tuyên Lục đưa cho, vội vã cáo lui. Hạ Thụy Đồng giống như một cái đuôi nhỏ, cám chặt lấy vạt áo Hạ Thụy Hi, hò hét vui thích muốn đi xem cái bán cổ quái mà Hạ lão gia nói dùng để làm gì.

Hạ Thụy Hi trở về Tuyết Lê Tiểu Trúc, đã thấy bọn nha hoàn dưới sự chỉ huy của Uyển Nhi, ra hình ra dạng dựa theo buổi tối hôm nọ, đặt cái bàn nướng thịt ở ngoài hành lang, mấy nha hoàn đang đứng đó khoa tay múa chân xem đốt như thế nào, nướng như thế nào, cười phá lên vô cùng vui vẻ.

Có lẽ do Hạ Thụy Hi càng ngày càng được Hạ phu nhân tín nhiệm, hơn nữa nàng dạy dỗ đúng phương pháp, thái độ hiện giờ của Uyển Nhi đối với nàng có thể nói đã khom lưng uốn gối nay càng uốn gối khom lưng hơn. Hạ Thụy Hi bảo nàng đi hướng đông, nàng tuyệt đối không dám bước sang tây, kêu nàng đi mười bước, nàng tuyệt đối không dám đi chín bước rưỡi. Nhưng Hạ Thụy Hi hiểu được, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Uyển Nhi không thể nào tuyệt đối trung thành với nàng được, trong lòng Uyển Nhi, tư lợi mãi mãi đứng hạng nhất. Có cơ hội, nàng ta liền lập tức nhảy ra dùng hết khả năng tranh đoạt tất cả với nàng, sẽ không vì tình nghĩa chủ tớ mà mềm lòng nửa phân.

Uyển Nhi thấy Hạ Thụy Hi dắt Hạ Thụy Đồng tiến vào, vội cười nịnh rồi tiến lên đưa cho Hạ Thụy Hi trà nóng, lại lấy lòng đưa đĩa điểm tâm cho Hạ Thụy Đồng. Hạ Thụy Đồng làm ra dáng tiểu đại nhân, phất tay: “Đưa đĩa điểm tâm đi đi, thiếu gia không phải là đứa trẻ lên ba.” Đã hoàn toàn quên mất vừa rồi chính bản thân mình ở trong phòng Hạ phu nhân còn nhét đầy hạt dẻ vào miệng, chỉ vào chiếc lưới đồng sáng loáng nói với một tiểu nha hoàn: “Ngươi đem cái kia đưa cho thiếu gia ta xem.”

Uyển Nhi bị mất mặt, cũng không khó chịu, kiên quyết chen lên trước tiểu nha hoàn kia, với lấy tầm lưới đồng đưa cho Hạ Thụy Đồng: “Thiếu gia thật thông minh, liếc mắt một cái liên nhận ra thứ này quan trọng nhất.”

Hạ Thụy Đồng nói: “Thứ này tại sao lại quan trọng nhất? Chẳng lẽ những đồ vật khác không quan trọng? Ngươi nói cho thiếu gia nghe một chút xem.”

Uyển Nhi cười nói: “Thiếu gia người xem, chậu than ở bên dưới, thịt nướng ở trên bề mặt, không có nó, không phải thịt sẽ rơi xuống bị đốt cháy thành than hết hay sao? cho nên những thứ khác cũng không quan trọng bằng nó.”

“Cái bàn kia thì sao? Chẳng lẽ không quan trọng sao?” Một tiểu nha hoàn lẩm bẩm nói: “Không có cái bàn, tầm lưới kia có thể đặt ở chỗ nào.”

Uyển Nhi trách mắng: “Nha đầu ngu ngốc, đương nhiên là lưới muốn đặt ở nơi nào thì đặt ở nơi đó, cái này còn cần phải hỏi?”

Hạ Thụy Đồng cầm tấm lưới đồng lật qua lật lại xem xét, nghiêm trang nói: “Uyển Nhi quả nhiên thông minh. Đợi lát nữa thiếu gia ban thưởng thịt cho ngươi.”

Uyển Nhi còn chưa kịp mở miệng cười, Hạ Thụy Đồng đã nói thêm một câu: “Đợi lát nữa đem tấm lưới này đặt trên tay của ngươi đi.”

Hạ Thụy Hi không nhịn được, phun trà đầy đất. Đang cười đùa, Chân Nhi cười đi tới nói: “Nhị tiểu thư, Tứ thiếu gia, Đại cô gia, Đại tiểu thư đến đây chúc tết, phu nhân sai nô tì đến mời nhị vị mau đi lên nhà trên.”


/72

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status