GÁI Ế KHÔNG HIỀN

Chương 52 - Thắp Hương (4)

/72


Hạ Thụy Bội khinh thường liếc Hạ Thụy Hi một cái: “Ôi cha, lớn như vậy, ngủ còn chảy nước miếng.”

Hạ Thụy Hi đưa tay lên sờ, quả nhiên khóe miệng bên phải và hai má ướt sũng, vội lấy khăn lau mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ta mệt mỏi quá. Sao muội dám khẳng định muội ngủ sẽ không chảy nước miếng nha?”

Hạ Thụy Bội hất cằm lên: “Ta chẳng bao giờ như vậy.”

Hạ Thụy Hi tức giận nói: “Đúng rồi, muội không như vậy, muội không nhuốm bụi trần, muội tao nhã vô cùng, vậy đã được chưa? Muội hô to gọi nhỏ làm gì? Không có việc gì ta muốn đi ngủ, ngày mai ta còn phải dậy sớm đấy.”

Hạ Thụy Bội thần bí lại gần: “Muội cố ý đến nói cho tỷ biết chuyện sáng sớm mai.”

“Chuyện sáng mai có gì phải nói?” Hạ Thụy Hi không để ý tới nàng.

“Ta coi tên tiểu tử A Khác kia nhất định không có ý tốt, sáng mai tỷ nhất định phải dậy sớm đó, đừng để hắn tranh trước. Cô cũng thiệt là, chẳng hiểu sao lại cho mấy người này đi cùng.”

Hạ Thụy Hi hừ lạnh: “Người dâng hương là ta, không phải là muội. Muội không phải sợ người ta hiểu lầm là muội, chĩa mũi nhọn về phía muội sao? Vậy sao giờ lại không sợ người ta hiểu lầm muội nữa đi?”

Hạ Thụy Hi mặt đỏ lên: “Muội muốn thắp nén hương thứ hai, không thể bị tiểu tử đó chiếm trước, hắn muốn cũng chỉ được thắp nén thứ ba. Sáng mai tỷ nhớ gọi muội nha.”

E rằng đây mới là ý nghĩ thật sự của nàng ta, Hạ Thụy Hi uể oải nằm xuống: “Biết thế, ta ngủ đây.”

Hạ Thụy Bội nóng nảy: “Sao lại biết thế? Tỷ có đồng ý hay không thì cũng phải nói một câu chứ.”

Hạ Thụy Hi nhắm mắt lại không để ý tới nàng, Hạ Thụy Bội chờ trong chốc lát, thấy Hạ Thụy Hi không có động tĩnh gì quay người nhìn lại nàng đã ngủ từ bao giờ, hầm hừ đi ra bên ngoài: “Tỷ đừng tưởng rằng ta chỉ có thể nhờ tỷ.”

Hạ Thụy Bội đi ra ngoài, đụng trúng Uyển Nhi đang đi vào. Uyển Nhi bị nàng đụng vào ngã nhào xuống đất, không thấy rõ là ai, còn tưởng là một nha hoàn bà vú khác, đang muốn chửi ầm lên đã bị một cái tát trời giáng của Hạ Thụy Bội: “Nha đầu không có mắt chết tiệt kia. Dám đụng vào ta?” Thuần Nhi thấy tình thế không tốt, vội trộm lùi vào gọi Hạ Thụy Hi.

Uyển Nhi bị đánh nổ đom đóm mắt, chẳng hiểu gì hết nhưng vội “lạch cạch” quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ. Hôm nay tâm tình Hạ Thụy Bội đặc biệt không tốt giơ chân đá trùng đùi Uyển Nhi thêm một cái, hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang rời đi. Hai bà vú thủ vệ bình thường vốn ghét Uyển Nhi thích thể hiện, coi thường đám người mấy mụ không thông minh lanh lợi như mình, thấy nàng bị đánh, âm thầm vui vẻ không đến đỡ nàng đứng dậy, chỉ ở bên cạnh mỉa mai. Trong lòng Uyển Nhi lạnh buốt, không khỏi càng đau lòng khóc to hơn.

Đợi đến khi Hạ Thụy Hi mặc áo khoác đi ra, Hạ Thụy Bội sớm đã đi xa chỉ còn lại Uyển Nhi đang quỳ ở sân khóc đến não lòng.

Hai bà vú kia thấy Hạ Thụy Hi đi ra, Thuần Nhi đã qua đỡ Uyển Nhi lên, vội vàng giả bộ tới giúp đỡ, khuyên nhủ: “Uyển Nhi cô nương đừng khóc, sau này đi đường phải cẩn thận đó nha.”

Uyển Nhi vừa khóc vừa đẩy mạnh mấy mụ ra: “Không cần mấy người các ngươi giả từ bi.” Nói xong vùi đầu lên vai Thuần Nhi khóc nghe não cả lòng.

Bà vú nói: “Ai cha, thật đúng là hiểu lầm lòng tốt của người khác nha.”

“Không nói không ai bảo các ngươi câm đâu, cút!” Hạ Thụy Hi hừ lạnh một tiếng, hai bà vú vội im miệng cười lấy lòng lui xuống. Chủ tớ ba người trở về phòng, Thuần Nhi đem ống quần Uyển Nhi vén lên nhìn, trên đùi xanh tím một mảng lớn. Hạ Thụy Hi nhịn mệt mỏi, sai Thuần Nhi lấy thuốc cho Uyển Nhi bôi vào, lại an ủi Uyển Nhi vài câu mới chập chờn chợp mắt.

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, đã có người tới gọi Hạ Thụy Hi rời giường.

Hạ Thụy Hi đang chải đầu, cô bốn đã tới, chỉ huy Uyển Nhi thay cho Hạ Thụy Hi một bộ quần áo hoa lệ, lại đeo nhiều vàng ngọc trang sức, còn thoa phấn tô son.

Hạ Thụy Hi cảm thấy hơi quá, vội nói: “Cô, như vậy có phải quá hoa lệ không?”

Cô bốn nói: “Không sao, hôm qua là để đi đường cho tiện, biểu lộ thành kính. Hôm nay là ngày quan trọng, cháu nên mặc trang phục lỗng lẫy biểu lộ lòng thành.”

Bà nói gì cũng đều có lý, Hạ Thụy Hi đành phải để kệ cho bà chuẩn bị, thay đồ xong, nha hoàn bà vú đều khen không dứt miệng. Hạ Thụy Hi đột nhiên nhớ ra Hạ Thụy Bội muốn đốt nén hương thứ hai, vội hỏi: “Bội Bội đâu rồi, đã gọi nàng dậy chưa? Nàng nói nàng muốn thắp nén hương thứ hai.”

Cô bốn nói: “Ta đã sớm bảo người đi gọi nó, nó sẽ lập tức tới đây.”

Cuối cùng Hạ Thụy Hi ở đây chuẩn bị xong, vẫn không thấy Hạ Thụy Bội tới, cô bốn nói: “Lại đi giục đi, chúng ta hãy đi trước, vừa đi vừa đợi nàng.” Liền sai người thắp đèn lồng, tự mình hộ tống Hạ Thụy Hi theo hướng Chủ Điện mà đi.

Đoàn người đi được nửa đường, đã có tiểu hòa thượng đợi bên đường dẫn mọi người tới chủ điện. Bà vú đi gọi Hạ Thụy Bội vội vàng chạy tới: “Phu nhân, tam biểu thiểu thư nửa canh giờ trước đã đi tới chủ điện rồi.”

Thuần Nhi khẩn trương, vội nói khẽ với Hạ Thụy Hi: “Tiểu thư, Không phải Tam tiểu thư…” Tam tiểu thư rất ích kỷ,tối hôm qua Nhị tiểu thư lại đắc tội với nàng, ai biết nàng có dám làm chuyện như thế hay không?

Hạ Thụy Hi cũng đang hoài nghi có phải Hạ Thụy Bội muốn chính mình thắp nén hương đầu tiên hay không, nói nàng không hoảng, đó là giả. Nếu thật sự Hạ Thụy Bội làm như vậy, nàng có tức giận, cũng chẳng thế làm gì được Hạ Thụy Bội, không phải đốt rồi thì thôi sao. Cô bốn nhìn thấu tất cả, bình tĩnh tự nhiên: “Không nên vội, chú ý đường dưới chân. Bên phía Chủ điện có người canh chừng, cháu không đến, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng đốt nén hương đầu tiên này.”

Gừng càng già càng cay, cô bốn là bà lớn ở kinh thành, lăn lộn trong kinh thành nhiều năm như vậy, chuyện gì chưa từng thấy qua? Hạ lão gia đem hai tỷ muội cùng chuyện đại sự này giao cho bà quả nhiên có lý.

Chờ mọi người đi đến cửa đại điện, quả nhiên thấy cửa đại điện đang đóng, bên ngoài còn có năm sáu đại hòa thượng đang đứng, Hạ Thụy Bội chỉ dẫn theo một mình Yến Nhi, thờ phì phì đừng ở ngoài điện, bên cạnh còn có thêm A Khác. Sắc mặt hai người đều không dễ nhìn, không để ý tới nhau, Yến Nhi cúi đầu im lặng đứng một bên, giống như tượng gỗ.

Một người nhìn qua có vẻ là hòa thượng chủ sự.

Đoàn người cô bốn tới đây, bước lên phía trước hỏi thăm, lúc này mới có người mở cửa đại điện để Hạ Thụy Hi vào thắp hương.

Hạ Thụy Hi chuẩn bị tinh thần, tiếp nhận hương hòa thượng đưa, đi đến giữa đại điện quỳ xuống trên bồ đoàn, nhắm mắt lại yên lặng cầu nguyện: “Xin bồ tát phù hộ cho cha mẹ kiếp trước của con hạnh phúc tuổi già, không bệnh tật không tai họa. Xin bồ tát phù hộ người nhà con kiếp này bình an vui vẻ, trăm sự hòa thuận. Xin bồ tát phù hộ cho con gả được cho một người chồng tốt, vợ chồng tốt đẹp gia đình hạnh phúc.”

Đợi sau khi nàng đem nén hương cắm vào trong lư hương rồi, tiểu hòa thượng đưa ống thẻ lên: “Nữ thí chủ xin quẻ không?”

Hạ Thụy Hi đưa tay lên, cuối cùng lại rụt trở về: “Cám ơn tiểu sư phụ, ta không xin.” Nếu xin phải một quẻ gì đó không tốt, đây không phải là lại để cho người một nhà không sống yên ổn được hay sao? Nếu năm trước Hạ lão gia đã cầu cho nàng rồi, hiện giờ nàng đã thắp nén hương đầu tiên này rồi nên đương nhiên sẽ tốt thôi. Cần gì phải vẽ thêm việc để làm, tự tìm phiền phức?

Chân trước Hạ Thụy Hi vừa mới bước qua cánh cửa đại điện, Hạ Thụy Bội và A Khác đã muốn bước vào, hai người đều muốn thắp nén hương thứ hai kia không ai nhường ai. Hạ Thụy Hi trừng mắt: “Ngươi tranh với ta làm cái gì? Rõ ràng đã nói ngươi thắp nén hương thứ ba rồi.”

“Ta nói vậy khi nào? Ngươi nằm mơ đi? Nhà các ngươi chiến thứ nhất, cũng không thể chiếm luôn thứ hai chứ?” A Khác một bước cũng không nhường.

“Ngày hôm qua đã nói cho ngươi thắp nén hương thứ ba.” Hạ Thụy Bội ngẩng đầu nhìn cô bốn, hi vọng cô bốn ra mặt làm chủ cho nàng.

Nếu là những người khác, cô bốn có thể ra mặt, nhưng đây là Âu gia, cô bốn cũng không thể quá phận, bà không thể nói được, chẳng những làm bộ như không thấy còn nâng đầu nói: “Đầu của ta tại sao lại đau như vậy?”

Một bà vú nói: “Có lẽ cả ngày qua phu nhân đã mệt nhọc, bị phong hàn rồi? Sắc trời còn sớm nhưng biểu tiểu thư đã thắp hương xong, phu nhân nên đi về nghỉ ngơi một lát.”

Cô bốn hừ nói: “Không bằng ở đây đợi thêm một lát, đợi Bội Bội thắp hương xong rồi cùng đi.” Nói xong đứng tránh sang một bên.

Hạ Thụy Bội hiểu rằng ý cô bốn không chịu giúp nàng không khỏi ấm ức vô cùng, nhìn về phía Hạ Thụy Hi. Hạ Thụy Hi cũng hiểu được ý cô bốn cũng muốn để Bội Bội thắp nén hương thứ hai này, nhưng ngại thân phận thể diện khó nói mà thôi. Còn vị Âu Tứ thiếu gia kia, không thấy tăm hơi bóng dáng, nhất định cũng có chủ ý này, để A Khác tranh giành với Hạ Thụy Bội, ai tranh được, là của người đó. Tốt nhất nàng cũng không lên tiếng, nhưng nàng có thể đưa mắt với Hạ Thụy Bội, ý bảo Hạ Thụy Bội tranh đi.

Thấy cô bốn và Hạ Thụy Hi đều không nói lời nào, A Khác đắc ý nói: “Có thấy không? Cô ngươi và tỷ tỷ đều ngại nói láo thay cho ngươi. Hãy để cho ta đi trước, những lời nói vô lễ của ngươi lúc trước, ta cũng không so đo nữa.”

Hạ Thụy Bội oán hận trừng mắt lườm A Khác, thừa dịp A Khác không chú ý, đá mạnh lên chân A Khác một cước, A Khác kêu thảm một tiếng, ngây người một lát, Hạ Thụy Bội vén váy cực nhanh chạy đến quỳ lên chiếc bồ đoàn duy nhất giữa đại điện: “Nhanh! Tiểu sư phụ, mau chuyển hương cho ta!” Xem ra gien dũng mãnh của Hạ lão gia không chỉ có Hạ Thụy Hi kế thừa, Hạ Thụy Bội cũng được kế thừa không ít.

Tiểu hòa thượng nhịn cười, đưa hương cho Hạ Thụy Bội. Hạ Thụy Bội đang muốn quỳ lạy, hương trong tay đã bị người khác cướp mất, A Khác mặt đỏ bừng bừng: “Nuôi con gái cũng khó như nuôi tiểu nhân! Nữ nhân độc ác nhà ngươi, giống tỷ tỷ ngươi như đúc! Hôm nay ta mạn phép không có ngươi thắp, chẳng ai hơn ai.”

Hạ Thụy Bội quỳ trên mặt đất không đứng dậy: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ta không tin ngươi dám kéo ta dậy!”

A Khác vén áo choàng lên quỳ bên cạnh nàng: “Ta kéo ngươi làm gì? Ta bái lạy ở chỗ này.”

Hạ Thụy Bội choáng nặng: “Ngươi quỳ sai chỗ, bất kính với bồ tát.”

A Khác hừ lạnh một tiếng: “Lát nữa nhiều người tới đây, đâu thể bái đúng chỗ được? Sai chỗ thì sai chỗ, tâm thành là được, bồ tát sẽ không trách ta.”

Hạ Thụy Bội nghĩ cũng phải, vội nói: “Một khi đã như vậy, ta cũng bái lạy, so ra ta quỳ trước ngươi, của ta coi như thứ hai, ngươi là thứ ba. Tiểu sư phụ, lấy thêm hương cho ta.”

Tiểu hòa thượng muốn chuyển hương, A Khác hung thần ác sát chỉ vào tiểu hòa thượng: “Ngươi dám!”

Tiểu hòa thượng khó xử nhìn đại hòa thượng bên cạnh, đại hòa thượng tiến lên thi lễ: “ A di đà phật, cửa phật là nơi thanh tĩnh, thí chủ xin hãy bình tâm một chút chớ vội nóng nảy. Khi ở trước mặt bồ tát, chúng sinh bình đẳng, tâm thành tất linh ứng, nén hương thứ hai và thứ ba cũng không có gì khác nhau.”

Hạ Thụy Hi nhanh ý: “Một khi đã nhử vậy, không bằng hai người các ngươi cùng tiến lên.” Đề nghị của nàng như gió thoảng qua tai hai người kia.

Hạ Thụy Bội nói: “Tại sao ta phải cùng tiến lên với một người như thế này.”

“Ta là người như thế nào? Ta mới không muốn cùng tiến lên với ngươi.”

Hai người vẫn tranh chấp không ngừng, Đại hòa thượng thúc giục nói: “Thời gian đã không còn sớm, lập tức mở cửa, cin hai vị thí chủ hãy sớm định đoạt.” Lại khuyên A Khác: “Vị thí chủ này hãy nhường cho vị nữ thí chủ này trước cũng được? Đây cũng là một việc thiện.”

Hạ Thụy Bội đắc ý ngước cằm lên: “Đúng đó! Ngươi là nam nhân, nên nhường cho ta.”

“Dựa vào cái gì ta phải nhường cho ngươi? Vì sao không phải ngươi nhường cho ta?” A Khác tuổi trẻ nông nổi, làm sao nuốt trôi được cơn tức này? Vẫn quỳ ở nói đó nhất quyết không đi.

Một cái bồ đoàn chuẩn xác không sai lệch ném tới trước mặt A Khác, vị Âu Tứ thiếu gia nãy giờ không thấy mặt đâu đột nhiên xuất hiện nói: “A Khác nếu muốn dâng hương mau lên quỳ, không muốn liền đứng lên!”

A Khác ấm ấm ức ức quỳ lên trên bồ đoàn, Hạ Thụy Bội đang muốn tỏ vẻ phản đối, cô bốn đau đầu đã đỡ: “Bội Bội, không cần tính toàn nhiều như vậy. Vị sư phụ này không phải vừa mới nói rồi sao? Tâm thành tất linh ứng, không có gì khác nhau. Nếu còn chậm nữa, người ở phía ngoài đều vào được, hai người các ngươi chẳng ai có thể thắp được nữa đâu.”

Hạ Thụy Bội và A Khác đành phải trầm mặt làm chuyện là cùng dâng hương này. Hạ Thụy Bội cầu một quẻ, mới nhìn lướt qua, tâm tình rất tốt, nhịn cười ngó qua xem quẻ của A Khác. A Khác vội vàng che lại: “Ngươi nhìn cái gì?”

Hạ Thụy Bội bĩu môi: “Quỷ hẹp hòi, nhìn cũng không cho?”

A Khác nói: “Trước tiên ngươi cho ta xem của ngươi thì ta cho ngươi xem của ta.”

Hạ Thụy Bội đắc ý nói: “Của ta đương nhiên là tốt, ngươi…”

Cô bốn thấy hai người này mới vừa rồi còn như gà chọi, lúc này lại đi cùng nhau, không để ý đến cấm kỵ nam nữ chút nào, trong lòng không thoải mái, trầm mặt: “Bội Bội xong chưa? Xong rồi thì đi thỉnh sư phụ giải đoán quẻ cho.”

Hạ Thụy Bội vâng lời, sau khi đi qua bên nhờ người giải đoán quẻ cho mặt mày rạng rỡ, chạy như bay về như bắt được vàng: “Cô, nhị tỷ thắp nén hương này thật sự linh nghiệm, nàng mới thắp hương xong cháu đã bốc được quẻ tốt.”

Cô bốn nghe nói quẻ tốt, cũng cười: “Quẻ nói sao?”

“Sư phụ nói Khổ trước sướng sau.”

“Khổ trước sướng sau?” Cô bốn trong lòng không thoải mái, nha đầu kia cho tới bây giờ vẫn chưa từng chịu khổ, ý này là gì, Hạ Thụy Bội sẽ phải chịu khổ sao?

Hạ Thụy Bội thấy bà trầm ngâm không nói, vội hỏi: “Sao vậy ạ?”

Hạ Thụy Hi cũng lờ mờ đoán ra, vội nói: “Cuối cùng không phải nói sẽ tốt sao, chúng ta đi thôi? Cô?”

Cô bốn lấy lại tinh thần, cười nói: “Tốt là được, tốt là được.”

Hạ Thụy Hi cũng chú ý tới A Khác đoán quẻ bên kia, sắc mặt có chút khó coi. Âu Thanh Cẩn thấp giọng an ủi hắn vài câu, chân mày hắn mời chậm rãi giãn ra, còn đi theo Âu Thanh Cẩn qua bên này chào hỏi cô bốn.

Mọi người quay về các phòng nghỉ ngơi, cô bốn cho người kêu hai tỷ muội Hạ Thụy Hi vào phòng mình, bảo người khác lui ra, đột nhiên mặt liền đổi sắc, chỉ vào Hạ Thụy Bội lạnh lùng nói: “Cháu biết sai chưa?”

Hạ Thụy Bội không hiểu ra sao cả nói: “Làm sao vậy? Cháu đâu có sai gì.”

Cô bốn cười lạnh: “Không sai ư? Ta hỏi cháu, sngs sớm hôm nay cháu không đợi chúng ta gọi tới, đã một mình chạy đến đại điện làm gì?”

Hạ Thụy Bội nói: “Không phải cháu sợ tiểu tử đó có lòng bất lương, tranh thắp hương trước, phá hỏng đại sự của chúng ta sao? Cháu nói với ngài, ngài mắng cháu không rộng lượng, không hiểu chuyện, Nói với nhị tỷ, nàng cũng không ghe, cháu đnáh phải tự mình đi vậy. May mà cháu tới sớm, tiểu tử đó quả nhiên không phải người tốt, có ý đó thật. Nếu cháu sớm biết trước ngài đã cho người khóa cửa đại điện, lại có người canh chừng, cháu chẳng đi làm gì.”

Cô bốn thấy bộ dáng của nàng không giống nói láo, cũng không phải có ý xấu muốn đi thắp nén hương đầu này, mới lén thở phào nhẹ nhõm một hơi, giọng nói vẫn nghiêm khắc: “Phụ thân cháu đem chuyện này giao cho ta, ta đương nhiên sẽ làm tốt. Cháu là một cô nương, đêm hôm khuya khoắt chỉ dẫn theo một nha hoàn đi loạn trong chùa toàn hòa thượng, lại còn cùng nam tử trẻ tuổi nói chuyện cãi nhau, còn ra thể thống gì? Nếu rơi vào tay Tôn gia, cháu còn muốn làm người hay không?”

Hạ Thụy Bội cúi đầu nói: “Cháu biết rồi, say này cháu không dám nữa.” Trong lòng lại nghĩ, nàng đã cầu được quẻ tốt, đợi nàng trở về, nói không chừng tiểu tử Tôn gia đó đã chết rồi, còn phải lo chuyện Tôn gia làm khỉ gì?

Cô bốn thở dài, nói đau đầu, không muốn ăn điểm tâm, cần nghỉ ngơi, bảo hai tỷ muội Hạ Thụy Hi đi ăn điểm tâm, nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai xuống núi.

Tỷ muội hai người ra sân, Hạ Thụy Bội đột nhiên dừng lại nói: “Ta biết các người nghĩ gì về ta. Vừa rồi cô hỏi ta sáng sớm hôm nay không chờ các người gọi ta, ta liền một mình chạy đến đại điện làm gì, là nghi ngờ ta muốn tranh thắp nén hương đầu với tỷ? Có phải tỷ cũng nghĩ như vậy hay không?”

Hạ Thụy Hi sao có thể thừa nhận mình thực sự cũng nghĩ như vậy, cười ha hả: “Bội Bội, muội nghĩ nhiều rồi.”

Hạ Thụy Bội cười lạnh: “Ta nghĩ nhiều sao? Bình thường các người nghĩ gì về ta, trong lòng ta biết rõ. Ta cho tỷ biết, ta không có ngu như vậy. Chuyện nặng chuyện nhẹ ta đều tự cân nhắc được, nếu như ai thắp cũng như nhau, đương nhiên ta có thể tranh với tỷ, nhưng người ta đã nói chuyện lớn, thế nào cũng phải là do tỷ thắp. Một khi đã như vậy, ta tranh với tỷ làm gì? Ta bị khờ sao? Ta có lòng tốt muốn đi canh chừng giùm tỷ, tỷ không cảm ớn ta còn chưa tính, còn nghi ngờ ta, khi tiểu tử đó tranh giành với ta, cũng không giúp ta, không phân biệt tốt xấu, không nhìn thấy lòng tốt của người khác!”

Hạ Thụy Hi bị nàng nói cho đỏ mặt, xem ra chính mình nghĩ sai về nàng, liền cười: “Bội Bội, ta thật sự không có ý đó. Không phải ta không muốn giúp muội, mà ta không thể nói được.”

Hạ Thụy Bội hừ lạnh một tiếng: “Rốt cuộc tỷ có ý kia hay không, trong lòng tỷ tự hiểu! Ta không ăn điểm tâm, tỷ tự ăn đi!” Nói xong vung tay áo rời đi, để Hạ Thụy Hi đứng ngẩn ra ở đó, nghĩ thầm đến lúc này, nha đầu kia không biết lại muốn giận dỗi nàng bao lâu nữa.

Ai ngờ Hạ Thụy Hi đã lo nghĩ quá nhiều, nàng vừa mới tiến vào tiểu viện của mình không bao lâu, Hạ Thụy Bội đã mò tới, trước giả vờ tặng Uyển Nhi một lọ thuốc trị thương, nói đêm qua mình trong lòng khó chịu, lỡ tay ngộ thương Uyển Nhi vân vân…

Nàng ở nơi này đi qua đi lại hồi lâu, thấy Hạ Thụy Hi đầu cũng chẳng nâng lên, liền có chút ngượng ngùng hỏi: “Nhị tỷ, tỷ ăn điểm tâm có ngon không?”

Hạ Thụy Hi không muốn để ý tới nàng, thản nhiên nói: “Không, một mình không muốn ăn.”

Hạ Thụy Bội im lặng một chút, xấu hổ thấp giọng nói: “Vừa rồi muội không có ý gì khác, chỉ có chút bực mình với cô, cho nên mới trút giận lên tỷ. Tỷ đừng giận muội a, sau này nếu tỷ tâm tình không tốt cũng có thể trút giận lên muội.”

Hạ Thụy Hi ừm một tiếng, không để ý tới nàng.

Hạ Thụy Bội lại đi đi lại lại một lát, rốt cuộc không nhịn được, vẻ mặt sợ hãi: “Nhị tỷ, có phải quẻ của muội không tốt hay không?”

Hạ Thụy Hi kinh ngạc nói: “Muội nghe ai nói?” Nàng và cô bốn chưa nói chuyện này, theo lý, những người khác cũng sẽ không nói chuyện này với Hạ Thụy Bội nha?


/72

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status