Giống như trời đang trong xanh, bỗng đột ngột vang lên tiếng sét đánh điếc hết cả lỗ tai. Tôi sợ run một lúc lâu, mãi sau mới từ từ hồi phục trở lại.
Tôi run rẩy nói: “Lúc trước quận chúa không phải là thích Vân Phi Bạch hay sao, thế nào mà tự dưng lại biến thành Vân Châu vậy?”
Tiểu Đào chớp chớp đôi mắt bát quái, nói bô bô một hồi, tôi từ đó mới rút ra được ý chính là trước Thác bà mối đi Vân gia đặt vấn đề kỳ thật không phải là ý của quận chúa mà là ý của Trữ Vương gia, hôm qua lúc đi du hồ cũng là một tay Trữ Vương gia an bài cả nên mới nhìn thấy mục tiêu chính, một chuyến du ngoạn, nhưng lại làm cho nàng đụng trúng Vân Châu lúc tiến đến kéo tôi trượt chân xuống hồ biến thành mối hận thiên cổ, liếc mắt trúng ngay tiếng sét tình ái
Phật đã nói, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, thế giới có nhiều điều kỳ diệu, mà duyên phận cũng thật nhiều diệu kỳ.
Tôi bỗng nhớ tới Vân Phi Bạch, nhớ tới lời hứa của hắn sau cơn mưa lúc chạng vạng tối, ngực hơi hơi đau xót.
Lại nghe thấy tiểu Đào dậm chân, nức nở một hồi tiếc hận nói: “Chỉ tiếc là, Vân nhị công tử lại một mực từ chối cơ!”
Tôi ngẩn ra, kịp thời hồi phục, tiếc là lại không thể can thiệp vào.
Giữa giờ nghỉ trưa, lăn qua lộn lại trên giường nghĩ ngợi, tôi lặng lẽ xuống giường, lấy ra hai cái móng heo, sau đó lấy thiếp đi đến Vân phủ.
Dao Ngọc đã từng nói với tôi về kinh nghiệm luyến ái, tình yêu phải dựa vào thực lực của chính mình đi đoạt lấy, nhất định phải nắm chắc cơ hội, thừa lúc trống mà nhảy vào.
Giống như thời cơ lúc này vậy. Tôi bắt tay vào đem móng heo cùng tờ thiếp đưa đến gã sai vặt giữ cửa, sau đó thổi phù phù cho tay ấm lên, rồi thong thả đi đến chân tường ngồi xuống chờ Vân Phi Bạch đi ra.
Gã sai vặt có nói hắn vừa đi nghỉ trưa phải nửa canh giờ nữa mới tỉnh. Giữa trưa ánh mặt trời chiếu chói chang, tôi ngồi một chỗ ôm đầu, yên lặng nhìn con kiến bò trên bậu cửa giết thời gian.
Bịch bịch, có một đôi chân đang đi đến. Tôi giương mắt lên nhìn thấy mặt Vân Châu không đổi hiện ra .
Tayhắn cầm chiếc ô hoa, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn không thân thiện cho lắm. Hắn đứng bình thản ở phía trước nhìn tôi, còn tôi ngồi ở chỗ này nhìn hắn, anh nhìn tôi đến, tôi nhìn anh đi (ý là nhìn đi nhìn lại đó mừ), nhìn nhìn đến nỗi cổ tôi lên men (cổ cứng quèo), mặt nóng lên.
Tôi vội đứng dậy, xoa xoa mặt nhìn hắn cười hắc hắc nói: “Sao huynh lại tới đây?”
Hắn nhìn về phía tôi, ánh mắt thâm trầm, ảm đạm, nặng nề, mãi một lúc sau mới nói: “Ta cùng muội chờ hắn”
Giọng trầm thấp, bình thản, nghe không ra cảm xúc gì.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, hắn cũng không thèm nhắc lại, kéo tôi đến chân tường ngồi xuống, lấy ô nhét vào tay tôi, không thèm nhìn mà nhìn lên chú chim trên cây cao cao.
Không khí lắng một chút, tôi tựa hết bờ vai này đến bờ vai kia của hắn, ngồi rất khó khăn, do dự mất nửa ngày rồi sau đó dịch ô sang bên đầu của hắn, cùng hắn nói chuyện: “Haiz, mệt không?”
Hắn quay sang nhìn tôi không nói gì. Tôi ngượng quá cười nói: “Nghe nói quận chúa đến cầu hôn huynh?”
Hắn nhìn tôi: “Muội vui hay không vui?”
Tôi sửng sốt một lúc, sau đó thì cười không nói gì. Cả hai cùng trầm mặc, bỗng nghe thấy hắn buồn bã nói: “Muội vẫn như vậy thích hắn, cũng vẫn ngu ngốc như thế”
Tôi cảm thấy những lời này rất kỳ quái, muốn tiếp lời nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu thế là im lặng.
Hắn cũng không nói gì nữa. Vì vậy cứ trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc đến nỗi tôi bắt đầu ngủ gật.
Trong lúc mơ hồ nghe thấy bên tai giọng Vân Châu khẽ thở dài: “Lấy bản mệnh không trọn vẹn để đi đổi lấy một cái liếc mắt của hắn đáng giá lắm sao?
Thanh âm trầm khàn giống như đang kiềm chế cái gì, hơi thở phả vào bên má tê tê dại dại.
Dừng một lúc lâu lại mơ hồ nghe thấy giọng hắn đứt quãng: “…Ta cái gì cũng đều nhớ ra rồi….., năm đó ta trơ mắt nhìn muội nhảy xuống sông….Như vậy kiên quyết…Ta nghĩ sẽ rất hận muội….nhưng rồi….”
Thanh âm của hắn nhỏ dần, nhỏ dần, tôi lại mơ hồ ngủ càng sâu, trong đầu hỗn loạn không thôi.
Tôi bị một tiếng ho khan làm cho bừng tỉnh. Mở mắt ra thì phát hiện chính mình đang ghé trên đùi Vân Châu ngủ ngon lành, miệng còn dính một mảng lớn nước miếng.
Mà bi kịch ở chỗ lúc đó Vân Phi Bạch đang đứng cách đó vài bước, mặt ngượng ngùng nhìn tôi.
Tôi bỗng nhảy dựng lên, nhìn hắn xấu hổ, đang định giải thích thì thấy Vân Châu nhét ô vào tay tôi, quay lại nhìn Vân Phi Bạch, bình thản gọi một tiếng đại ca.
Nói xong lại đem ánh mắt chuyển hướng về tôi, đối với tôi ôn nhu ý cười làm một người tên là tôi đây thấy lạnh cả người: “Vẫn tham ngủ như thế, thật sự là con mèo nhỏ lười biếng”
Tôi lảo đảo xuýt ngã, thằng nhãi này định cố ý chọc phá tôi sao?
Hắn tiện tay đỡ lấy tôi, chưa kịp để tôi định thần thì tự dưng lấy tay áo ôn nhu lau nước miếng trên miệng tôi rồi thở dài: “Rõ khổ tính tình cứ mơ mơ màng màng thế này đến khi nào mới sửa được….Nước miếng chảy hết ra ngoài rồi này”
Trong lòng tôi cực kỳ thê lương, mẹ già tôi đây tự làm tự chịu nha, thằng nhãi này, thằng nhãi này rõ ràng là chơi xấu tôi đây mà.!
Tôi trừng mắt với hắn nhưng ánh mắt thì lại trông thấy mặt Vân Phi Bạch lúc trắng lúc xanh.
Tháng sáu tuyết bay, tháng mười tuyết giáng, mà trong lòng gái già tôi đây một mảng lạnh băng.
Tôi ho khụ khụ, định nói gì đó vớt vát lại tình trạng này thì đã thấy Vân Châu lấy trong lòng ra một chiếc giầy, đưa tới trước mặt tôi. Đúng là chiếc giầy thêu mà năm đó trước khi hắn rời đi tôi đã đưa tặng hắn. Tôi nhìn giầy choáng váng một hồi lâu.
Hắn nói: “Năm đó ta đi trên đường tới Dược Sư cốc thì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, xe ngựa rơi xuống vách núi, cũng may rơi xuống núi được liệp hộ cứu mới đem cái mạng trở về được, chính là lúc ta trở về, muội đã đi rồi”
“A Ly” Hắn nhìn tôi gằn từng tiếng, “Ta chưa từng bao giờ gạt muội”
Nói xong, vứt chiếc giầy vào lòng tôi, miễn cưỡng bỏ đi.
Tôi nhìn bóng hắn, đột nhiên nhớ đến khuôn mặt thiếu niên chói mắt trước kia, ngực lại có chút đau đớn.
Đang ngây ngẩn người thì lại nghe thấy Vân Phi nói với tôi: “Chân cô nương?”
Tôi phục hồi tinh thần, sửng sốt một chút, trước kia hắn gọi tôi là A Ly, mà bây giờ thì lại gọi tôi là Chân cô nương.
Ngực tôi vừa chua xót, vừa đau đớn, cố cười cười, nói: “Đa tạ, hôm quá lúc rơi xuống nước có công tử ra tay cứu gúp, tôi chỉ là muốn đến nói với công tử một câu cảm ơn mà thôi”
Nói xong thì cúi đầu vội vàng tránh đi, vừa bước được nửa bước thì bị hắn gọi lại. Tôi dừng bước quay đầu kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn mỉm cười lấy từ trong tay áo ra chiếc thiệp mà tôi mới đưa nói: “Ta nhớ rõ cô mời ta đi Hoa Ấm nghe diễn kịch, đúng không?’
Trên mặt tôi nóng lên, run run hỏi: “Huynh, huynh nhận lời rồi?”
Hắn đáp: “Vì sao lại không muốn chứ?”
Tôi nhìn hắn cười ôn nhu, bỗng có chút không biết sao lại bị kích động giải thích: “Vừa rồi tôi cùng Vân Châu..”Hắn cắt đứt lời của tôi nói: “Ta biết”
Tôi run rẩy nói: “Lúc trước quận chúa không phải là thích Vân Phi Bạch hay sao, thế nào mà tự dưng lại biến thành Vân Châu vậy?”
Tiểu Đào chớp chớp đôi mắt bát quái, nói bô bô một hồi, tôi từ đó mới rút ra được ý chính là trước Thác bà mối đi Vân gia đặt vấn đề kỳ thật không phải là ý của quận chúa mà là ý của Trữ Vương gia, hôm qua lúc đi du hồ cũng là một tay Trữ Vương gia an bài cả nên mới nhìn thấy mục tiêu chính, một chuyến du ngoạn, nhưng lại làm cho nàng đụng trúng Vân Châu lúc tiến đến kéo tôi trượt chân xuống hồ biến thành mối hận thiên cổ, liếc mắt trúng ngay tiếng sét tình ái
Phật đã nói, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, thế giới có nhiều điều kỳ diệu, mà duyên phận cũng thật nhiều diệu kỳ.
Tôi bỗng nhớ tới Vân Phi Bạch, nhớ tới lời hứa của hắn sau cơn mưa lúc chạng vạng tối, ngực hơi hơi đau xót.
Lại nghe thấy tiểu Đào dậm chân, nức nở một hồi tiếc hận nói: “Chỉ tiếc là, Vân nhị công tử lại một mực từ chối cơ!”
Tôi ngẩn ra, kịp thời hồi phục, tiếc là lại không thể can thiệp vào.
Giữa giờ nghỉ trưa, lăn qua lộn lại trên giường nghĩ ngợi, tôi lặng lẽ xuống giường, lấy ra hai cái móng heo, sau đó lấy thiếp đi đến Vân phủ.
Dao Ngọc đã từng nói với tôi về kinh nghiệm luyến ái, tình yêu phải dựa vào thực lực của chính mình đi đoạt lấy, nhất định phải nắm chắc cơ hội, thừa lúc trống mà nhảy vào.
Giống như thời cơ lúc này vậy. Tôi bắt tay vào đem móng heo cùng tờ thiếp đưa đến gã sai vặt giữ cửa, sau đó thổi phù phù cho tay ấm lên, rồi thong thả đi đến chân tường ngồi xuống chờ Vân Phi Bạch đi ra.
Gã sai vặt có nói hắn vừa đi nghỉ trưa phải nửa canh giờ nữa mới tỉnh. Giữa trưa ánh mặt trời chiếu chói chang, tôi ngồi một chỗ ôm đầu, yên lặng nhìn con kiến bò trên bậu cửa giết thời gian.
Bịch bịch, có một đôi chân đang đi đến. Tôi giương mắt lên nhìn thấy mặt Vân Châu không đổi hiện ra .
Tayhắn cầm chiếc ô hoa, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn không thân thiện cho lắm. Hắn đứng bình thản ở phía trước nhìn tôi, còn tôi ngồi ở chỗ này nhìn hắn, anh nhìn tôi đến, tôi nhìn anh đi (ý là nhìn đi nhìn lại đó mừ), nhìn nhìn đến nỗi cổ tôi lên men (cổ cứng quèo), mặt nóng lên.
Tôi vội đứng dậy, xoa xoa mặt nhìn hắn cười hắc hắc nói: “Sao huynh lại tới đây?”
Hắn nhìn về phía tôi, ánh mắt thâm trầm, ảm đạm, nặng nề, mãi một lúc sau mới nói: “Ta cùng muội chờ hắn”
Giọng trầm thấp, bình thản, nghe không ra cảm xúc gì.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, hắn cũng không thèm nhắc lại, kéo tôi đến chân tường ngồi xuống, lấy ô nhét vào tay tôi, không thèm nhìn mà nhìn lên chú chim trên cây cao cao.
Không khí lắng một chút, tôi tựa hết bờ vai này đến bờ vai kia của hắn, ngồi rất khó khăn, do dự mất nửa ngày rồi sau đó dịch ô sang bên đầu của hắn, cùng hắn nói chuyện: “Haiz, mệt không?”
Hắn quay sang nhìn tôi không nói gì. Tôi ngượng quá cười nói: “Nghe nói quận chúa đến cầu hôn huynh?”
Hắn nhìn tôi: “Muội vui hay không vui?”
Tôi sửng sốt một lúc, sau đó thì cười không nói gì. Cả hai cùng trầm mặc, bỗng nghe thấy hắn buồn bã nói: “Muội vẫn như vậy thích hắn, cũng vẫn ngu ngốc như thế”
Tôi cảm thấy những lời này rất kỳ quái, muốn tiếp lời nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu thế là im lặng.
Hắn cũng không nói gì nữa. Vì vậy cứ trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc đến nỗi tôi bắt đầu ngủ gật.
Trong lúc mơ hồ nghe thấy bên tai giọng Vân Châu khẽ thở dài: “Lấy bản mệnh không trọn vẹn để đi đổi lấy một cái liếc mắt của hắn đáng giá lắm sao?
Thanh âm trầm khàn giống như đang kiềm chế cái gì, hơi thở phả vào bên má tê tê dại dại.
Dừng một lúc lâu lại mơ hồ nghe thấy giọng hắn đứt quãng: “…Ta cái gì cũng đều nhớ ra rồi….., năm đó ta trơ mắt nhìn muội nhảy xuống sông….Như vậy kiên quyết…Ta nghĩ sẽ rất hận muội….nhưng rồi….”
Thanh âm của hắn nhỏ dần, nhỏ dần, tôi lại mơ hồ ngủ càng sâu, trong đầu hỗn loạn không thôi.
Tôi bị một tiếng ho khan làm cho bừng tỉnh. Mở mắt ra thì phát hiện chính mình đang ghé trên đùi Vân Châu ngủ ngon lành, miệng còn dính một mảng lớn nước miếng.
Mà bi kịch ở chỗ lúc đó Vân Phi Bạch đang đứng cách đó vài bước, mặt ngượng ngùng nhìn tôi.
Tôi bỗng nhảy dựng lên, nhìn hắn xấu hổ, đang định giải thích thì thấy Vân Châu nhét ô vào tay tôi, quay lại nhìn Vân Phi Bạch, bình thản gọi một tiếng đại ca.
Nói xong lại đem ánh mắt chuyển hướng về tôi, đối với tôi ôn nhu ý cười làm một người tên là tôi đây thấy lạnh cả người: “Vẫn tham ngủ như thế, thật sự là con mèo nhỏ lười biếng”
Tôi lảo đảo xuýt ngã, thằng nhãi này định cố ý chọc phá tôi sao?
Hắn tiện tay đỡ lấy tôi, chưa kịp để tôi định thần thì tự dưng lấy tay áo ôn nhu lau nước miếng trên miệng tôi rồi thở dài: “Rõ khổ tính tình cứ mơ mơ màng màng thế này đến khi nào mới sửa được….Nước miếng chảy hết ra ngoài rồi này”
Trong lòng tôi cực kỳ thê lương, mẹ già tôi đây tự làm tự chịu nha, thằng nhãi này, thằng nhãi này rõ ràng là chơi xấu tôi đây mà.!
Tôi trừng mắt với hắn nhưng ánh mắt thì lại trông thấy mặt Vân Phi Bạch lúc trắng lúc xanh.
Tháng sáu tuyết bay, tháng mười tuyết giáng, mà trong lòng gái già tôi đây một mảng lạnh băng.
Tôi ho khụ khụ, định nói gì đó vớt vát lại tình trạng này thì đã thấy Vân Châu lấy trong lòng ra một chiếc giầy, đưa tới trước mặt tôi. Đúng là chiếc giầy thêu mà năm đó trước khi hắn rời đi tôi đã đưa tặng hắn. Tôi nhìn giầy choáng váng một hồi lâu.
Hắn nói: “Năm đó ta đi trên đường tới Dược Sư cốc thì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, xe ngựa rơi xuống vách núi, cũng may rơi xuống núi được liệp hộ cứu mới đem cái mạng trở về được, chính là lúc ta trở về, muội đã đi rồi”
“A Ly” Hắn nhìn tôi gằn từng tiếng, “Ta chưa từng bao giờ gạt muội”
Nói xong, vứt chiếc giầy vào lòng tôi, miễn cưỡng bỏ đi.
Tôi nhìn bóng hắn, đột nhiên nhớ đến khuôn mặt thiếu niên chói mắt trước kia, ngực lại có chút đau đớn.
Đang ngây ngẩn người thì lại nghe thấy Vân Phi nói với tôi: “Chân cô nương?”
Tôi phục hồi tinh thần, sửng sốt một chút, trước kia hắn gọi tôi là A Ly, mà bây giờ thì lại gọi tôi là Chân cô nương.
Ngực tôi vừa chua xót, vừa đau đớn, cố cười cười, nói: “Đa tạ, hôm quá lúc rơi xuống nước có công tử ra tay cứu gúp, tôi chỉ là muốn đến nói với công tử một câu cảm ơn mà thôi”
Nói xong thì cúi đầu vội vàng tránh đi, vừa bước được nửa bước thì bị hắn gọi lại. Tôi dừng bước quay đầu kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn mỉm cười lấy từ trong tay áo ra chiếc thiệp mà tôi mới đưa nói: “Ta nhớ rõ cô mời ta đi Hoa Ấm nghe diễn kịch, đúng không?’
Trên mặt tôi nóng lên, run run hỏi: “Huynh, huynh nhận lời rồi?”
Hắn đáp: “Vì sao lại không muốn chứ?”
Tôi nhìn hắn cười ôn nhu, bỗng có chút không biết sao lại bị kích động giải thích: “Vừa rồi tôi cùng Vân Châu..”Hắn cắt đứt lời của tôi nói: “Ta biết”
/57
|