Ngày thứ hai cô đi làm thì nhận được thông báo, nhiệm vụ đi công tác dự định mấy tháng trước đột ngột có biến chuyển, không những địa điểm công tác Bắc Kinh đổi thành Quảng Châu, mà ngay cả thời gian cũng bị lùi lại.
Tiêu Dĩnh đi ra từ phòng họp, lẩm bẩm tính toán, thế này thì cũng kịp thời gian rồi, vậy thì lễ cưới cuối tháng của Trương Bân có đi hay không đây?
Suy ngẫm chưa xong đã có điện thoại gọi đến rồi.
Cô không nhìn mà nhận luôn điện thoại, kết quả lại là giọng của Trần Diệu: “ Đang đi làm à?”
“ À vâng, vừa họp xong” Cô nhớ ra liền hỏi ngay: “ Bác Trần đã làm phẫu thuật chưa?”. Thời gian gần đây cũng chẳng rõ thế nào nữa, cứ hay quên trước quên sau. Cô cảm thấy áy náy trong lòng, bởi lẽ bố Trần Diệu trước đây đối xử với cô rất tốt, còn thân hơn cả con gái ruột nữa.
Trần Diệu nói: “Gọi cho em cũng là để nói việc này. Hôm kia vừa phẫu thuật xong rồi, mọi việc đều rất thuận lợi, hồi phục cũng rất tốt.” Ngưng một lát anh lại nói: “ Lần này thực sự cảm ơn em”.
“Thế ư, vậy thì tốt rồi!” Cô vui vẻ theo bản năng, nhưng chỉ chốc lát sau trong lòng cô lại ủ dột, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo, cô chỉ đáp: “ Đừng khách sáo, thật ra em cũng không giúp đc gì cả”. Vốn dĩ là thế, cô chỉ khoa chân múa tay, kết quả là Diệp Hạo Ninh một tay làm nên mọi việc cả.
Thật sự như anh đã nói, cô chưa từng cầu anh giúp chuyện gì cả, chỉ có lần này, nhưng lại trùng hợp quá mức, chỉ một lần mà khiến mối quan hệ của hai người đi đến bờ vực rạn nứt.
Người trong văn phòng công ty quá đông, Tiêu Dĩnh cầm chiếc điện thoại di động trong tay tâm tình hoảng loạn chạy đến một chốn an toàn hơn, thật ra cũng chẳng mấy để tâm đến Trần Diệu bên đầu dây điện thoại trầm mặc bao lâu, chỉ đợi đến khi anh mở miệng nói lần nữa, cô mới khẽ ngẩn người: “ Cái gì cơ?”
Kết quả chỉ nghe thấy tiếng thở dài nhẹ, cô dường như hoài nghi mình đang nghe nhầm “ Em đang không vui sao?”
“…Đâu có”. Cô thề thốt phủ nhận “ Em rất khỏe”
Anh lại hỏi: “ hay là xảy ra chuyện gì rồi?”
“Làm gì có chuyện gì chứ? Tất cả đều tốt đẹp không chê vào đâu, chỉ là bận công việc chút thôi”
Trần Diệu không nói gì nữa, sau một lúc mới gọi tên cô: “Tiêu Dĩnh”
Anh trước nay chưa từng gọi cả họ tên cô như thế, nhưng lúc này cô lại không phát giác ra, chỉ thấp giọng đáp trả: “Hử?”
Có lẽ là vì tâm trạng cô đang lạc lõng, vì thế mà giọng nói cô cũng văng vẳng xa xăm, lượn lờ uốn lượn, dường như bỗng chốc tan biến đi, nhưng lại cứ vấn vít lấy con tim anh, khiến anh không thể thốt nên lời gì nữa, cho dù anh đã lờ mờ đoán ra được, nhưng rốt cuộc vẫn không thốt nên lời. Thế là chỉ cẩn thận dặn dò cô: “ Công việc bận rộn, một mình em phải giữ gìn sức khỏe đấy”.
Một mình. Cô mỉm cười, giọng nói nhạt: “ Biết rồi”. Thế nhưng không nén được mỉm cười nói: “ Anh có thể đừng quan tâm em như thế được không, như vậy chỉ làm cho em không nhịn được nhớ những chuyện của quá khứ mà thôi.”
Thấy anh dường như vẫn im lặng, cô mới nói tiếp: “ Em chỉ tùy miệng nói đùa thôi mà, anh đừng nghĩ là thật”. giọng điệu đã có phần thoải mái hơn nhiều, lại dường như thổn thức, chìm đắm trong hồi ức: “ Bởi vì trước đây anh cũng thế, cứ luôn hỏi…Tiêu Dĩnh em có đói không?, có buồn không?...nhìn mặt em như thế có phải chưa tỉnh ngủ không? Hay là….hay là bọn mình ra ngoài chơi nhé? Ngữ khí đều rất dịu dàng…Còn nữa, cho dù em vui hay buồn, anh cũng là người đầu tiên phát hiện ra và cũng ở bên cạnh em, khiến em cảm thấy mình không cô đơn chút nào, thật ra tất cả những chuyện này em đều nhớ cả”.
Cũng chính bởi vì vẫn còn nhớ, bởi vì ấn tượng sâu sắc như thế, cho nên mới không thể nào thoát ra được, tựa như bị bóng đè vậy, trong suốt thời gian anh bỏ đi nó cứ vấn vít quanh cô không rời đi. Dần dần, đã hình thành một thói quen, tựa như sự tồn tại của anh cũng vậy, nhớ rõ tất cả những gì tốt đẹp thuộc về anh cũng đã là một thói quen.
Cô đứng tựa vào bức tường trắng toát, giọng điệu thấp trầm, dường như có chút mê hoặc: “ Thế nhưng bây giờ anh quan tâm đến em thì có ý nghĩa gì chứ? Em đã là người có chồng rồi, em đã có cuộc sống của riêng em rồi, nhưng mỗi lần trông thấy anh lại làm em nhớ đến những chuyện trước đây, em cũng chẳng biết rốt cuộc như thế là tốt hay xấu nữa?”
Đầu dây điện thoại chỉ nghe được hơi thở tĩnh lặng, cô lại tiếp lời: “ Thế nhưng em không kiềm chế được, vẫn cứ nhớ lại. Như vậy có phải em rất khờ không?” Trong không gian cầu thang có chút hơi nóng, cô hít một hơi sâu, phải mất một lúc sau, trong lòng dường như thông suốt ra: “ Có lẽ là, chỉ trách thời gian chúng ta quen nhau quá lâu thôi, vì thế mới khiến em nhớ mãi không quên…”Cuối cùng cô khẽ nhắm mắt lại, giọng điệu điềm đạm bình tĩnh, dường như rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên trong cô thấy rõ mồn một vật gì đó, trong lòng mơ hồ dấy lên một cảm xúc khó tả.
“Tiêu Dĩnh” Trần Diệu cuối cùng cũng thốt lên, bởi lẽ có chút do dự, vì thế tốc độ cũng rất chậm rãi: “ vậy thì em hiện giờ, rốt cuộc em có còn…”
Cô rất nhanh nắm bắt được lời anh nói: “Không còn”. Dường như con tim linh cảm, hiểu được anh muốn nói gì, thế nên cô nói đầy vẻ kiên định : “ Không còn, em đã không còn yêu anh nữa”.
Kỳ thực ngay cả bản thân cô cũng không nhận thức được, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, gặp lại anh, nghe giọng nói của anh, cảm giác nhói đau ấy lần sau lại càng nhẹ hơn lần trước rồi, lần sau lại càng nhạt hơn lần trước nữa.
Vì thế mà cô nghĩ, có lẽ có một ngày sẽ được chữa lành.
Cũng tựa như vết sẹo nép mình dưới góc trán, đó là kể từ sau khi Trần Diệu rời đi, có một ngày cô khóc đến mức hoa mắt choáng đầu, không cẩn thận để lại thương tích trong phòng tắm.
Khoảng thời khắc ấy, máu cứ tuôn ra, thật sự là đau, tựa như tan nát cõi lòng, vậy mà rốt cuộc sau này cũng mờ nhạt không nhìn thấy rõ nữa.
Nó vẫn còn tồn tại, cũng giống như Trần Diệu, vẫn cứ tồn tại vững chắc, cả cuộc đời này mãi chẳng thể xóa nhòa được, thế nhưng nỗi đau mà nó đem lại cuối cùng cũng tan biến đi rồi.
Cuối cùng cô dường như đã hạ quyết tâm, hít một hơi sâu, thấp giọng nói: “ Em phải làm việc đây, lần sau lại nói chuyện tiếp. Chào anh, anh Trần Diệu”. (*)
(*) Gọi Trần Diệu là anh, ý chỉ coi Trần Diệu là anh trai thôi.
Trong khoảnh khắc đó, người ở đầu dây bên kia dường như nhận được sự đả kích lớn, bỗng chốc không nói nên lời, cô nhìn vào ánh sáng nơi màn hình, cuối cùng ngắt luôn điện thoại.
Trần Diệu lớn hơn cô nửa năm, thế nhưng từ khi 12 tuổi cô đã không chịu gọi anh như thế nữa rồi.
Cô từng cảm thấy phấn khích với việc gọi tên anh, đó là niềm khấp khởi vững vàng thuộc về thiếu nữ, cứ ngỡ rằng thay đổi cách xưng hô cũng có thể thay đổi được thân phận và mối quan hệ.
Hiện giờ cô 25 tuổi, cuối cùng cũng có thể giống như lúc bé, gọi anh một tiếng anh, cam tâm tình nguyện.
Kế toán trưởng Hà Minh Lượng cuối tuần rảnh rỗi, thế là Tiêu Dĩnh cố tình dụ dỗ cậu ta mời đi ăn Pizza, luôn tiện chúc mừng cậu ta nhiều năm qua cuối cùng cũng “ tiểu kế đắc thành”, ôm gọn mỹ nữ quay về.
Ba người họ kêu một bánh cao cấp 12 tấc, lại gọi thêm ít thức ăn lặt vặt và kem. Hà Minh Lương thì hoàn toàn không có hứng khởi, quan sát một hồi lâu cũng không động tay động chân, chỉ là không thể tưởng tượng được: “Cái này không phải là bánh mì thôi sao? Sao mà phụ nữ các cô đều thích ăn món này thế, thật là không tài nào hiểu nổi.”
Hứa Nhất Tâm hớp ngụm nước chỉ mỉm cười, rõ ràng là những lời nói này không phải là lần đầu nàng ta nghe cậu ấy nói, thần sắc Tiêu Dĩnh lại có chút kì quái liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó tức giận nói: “Đàn ông các cậu sao nói nhiều câu giống nhau thế nhỉ? Thật không có trình độ”.
Chủ yếu cũng là vì Diệp Hạo Ninh cũng đã từng nói thế, anh vẫn thường dè bỉu sở thích Pizza quanh năm của cô, hễ thấy có cơ hội là lại châm chọc cô, có lần còn nghiêm trang đề nghị rằng: “…Chi bằng em thử nướng ở nhà đi, đem tất tật những thứ nguyên liệu hầm bà lằng đổ lên trên mặt miếng bánh lớn, vứt vào lò nướng là được mà.”
Quả là sự coi thường khinh rẻ đầy trắng trợn. Vì thế mà cô tức giận chỉnh đốn anh: “ đầu tiên, nó không phải là món bánh bình thường thô tục như anh nói, những nguyên liệu trên bề mặt cũng không phải những thứ hầm bà lằng, phối màu cũng rất hài hòa, khẩu vị cũng rất ngon.”
Cô thậm chí còn muốn thuyết phục anh, để anh tự mình thay đổi quan điểm: “ Bằng không thì lần sau anh tự mình nếm thử xem sao, cùng lắm em mời là được chứ gì”.
Anh không thèm suy ngẫm gì liền cự tuyệt: “ Anh không tiêu tiền của phụ nữ”
Cô đột ngột nghẹn lời, thế nhưng đây không phải là điểm quan trọng đúng thế không?
Kết quả là vì cố ý chọc tức anh, bữa ăn tối hôm đó cô thừa thắng xông lên, vừa mở hộp ra, cô chỉ vào chiếc bánh Pizza rực rỡ màu sắc: “Xem này, phối màu thật đẹp”.
Diệp Hạo Ninh ngắm nhìn một lúc lâu, chỉ nói một tiếng: “Ồ” không có ý kiến gì nữa.
Cô cứ ngỡ cuối cùng thay đổi được chủ ý, nào ngờ anh ngay lập tức nói: “ Nhưng anh vẫn cảm thấy chỉ là bánh mì thôi”. Tức đến mức khiến cô suýt hộc máu.
Quả là tinh ranh ma mãnh, đã thế còn khác biệt trầm trọng với cô nữa chứ!
Thế nhưng giờ đây Tiêu Dĩnh phát hiện ra, có sự khác biệt, kỳ thật đó là khác biệt giữa nam giới và nữ giới. Bởi lẽ một nam tử cao to vạm vỡ như Hà Minh Lượng từ đầu đến cuối một miếng cũng không ăn hết được. Sau cùng đành phải gọi một phần bánh mì cá hồi. Lúc này mới miễn cưỡng ăn được bảy, tám phần.
Hứa Nhất Tâm nói: “ Cậu đừng để ý đến cậu ta, đàn ông toàn thế cả”.
Tiêu Dĩnh lập tức nhảy dựng lên: “Đúng thế, đúng thế”
Thế mà lại khiến Hà Minh Lượng không hài lòng, cố tình ra vẻ lạnh nhạt nói: “Hứa Nhất Tâm tiểu thư, nghe khẩu khí của em, có phải đã đến đây cùng rất nhiều người đàn ông không?”
“Có gì lạ đâu chứ?”
“Em vẫn mạnh miệng thế ư?”
“Lẽ nào em phải viết thư sám hối kèm giấy cam đoan ư?”
“Đúng thế, anh đúng là có ý đó đó”
“Nằm mơ đi”
“Hứa Nhất Tâm…em”
Hai người trước mặt cô lại bắt đầu tràng đấu khẩu, Tiêu Dĩnh vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi kịp lúc, tránh né cuộc chiến nảy lửa.
Cô cầm điện thoại đến trước bồn rửa tay yên tĩnh, suy nghĩ, rồi cũng gọi một cuộc điện thoại. Kết quả cô chưa kịp suy nghĩ ra nên nói gì thì đầu dây bên kia đã lên tiếng: “Alo”
Cô chỉ nói: “Là em”
Giọng điệu của Diệp Hạo Ninh nghe không thấy vui vẻ: “ Anh biết, có hiển thị số mà”.
Ấy, thật là thừa thãi, ngu xuẩn biết bao. Cô chỉ thốt lên: “Ồ” một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa. May mà Diệp Hạo Ninh không có ý cười nhạo cô, nhưng anh chỉ tiếp lời: “ Có việc gì không?”
Kỳ thực cũng chẳng có chuyện gì, cô chỉ đột nhiên thấy nhớ anh mà thôi. Trông thấy Hứa Nhất Tâm cùng Hà Minh Lượng kẻ tung người hứng, miệng mồm tíu tít không ngừng quả là vui vẻ biết nhường nào, vì thế bất giác nhớ đến anh, cảm thấy có chút cô đơn.
Tiêu Dĩnh đi ra từ phòng họp, lẩm bẩm tính toán, thế này thì cũng kịp thời gian rồi, vậy thì lễ cưới cuối tháng của Trương Bân có đi hay không đây?
Suy ngẫm chưa xong đã có điện thoại gọi đến rồi.
Cô không nhìn mà nhận luôn điện thoại, kết quả lại là giọng của Trần Diệu: “ Đang đi làm à?”
“ À vâng, vừa họp xong” Cô nhớ ra liền hỏi ngay: “ Bác Trần đã làm phẫu thuật chưa?”. Thời gian gần đây cũng chẳng rõ thế nào nữa, cứ hay quên trước quên sau. Cô cảm thấy áy náy trong lòng, bởi lẽ bố Trần Diệu trước đây đối xử với cô rất tốt, còn thân hơn cả con gái ruột nữa.
Trần Diệu nói: “Gọi cho em cũng là để nói việc này. Hôm kia vừa phẫu thuật xong rồi, mọi việc đều rất thuận lợi, hồi phục cũng rất tốt.” Ngưng một lát anh lại nói: “ Lần này thực sự cảm ơn em”.
“Thế ư, vậy thì tốt rồi!” Cô vui vẻ theo bản năng, nhưng chỉ chốc lát sau trong lòng cô lại ủ dột, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo, cô chỉ đáp: “ Đừng khách sáo, thật ra em cũng không giúp đc gì cả”. Vốn dĩ là thế, cô chỉ khoa chân múa tay, kết quả là Diệp Hạo Ninh một tay làm nên mọi việc cả.
Thật sự như anh đã nói, cô chưa từng cầu anh giúp chuyện gì cả, chỉ có lần này, nhưng lại trùng hợp quá mức, chỉ một lần mà khiến mối quan hệ của hai người đi đến bờ vực rạn nứt.
Người trong văn phòng công ty quá đông, Tiêu Dĩnh cầm chiếc điện thoại di động trong tay tâm tình hoảng loạn chạy đến một chốn an toàn hơn, thật ra cũng chẳng mấy để tâm đến Trần Diệu bên đầu dây điện thoại trầm mặc bao lâu, chỉ đợi đến khi anh mở miệng nói lần nữa, cô mới khẽ ngẩn người: “ Cái gì cơ?”
Kết quả chỉ nghe thấy tiếng thở dài nhẹ, cô dường như hoài nghi mình đang nghe nhầm “ Em đang không vui sao?”
“…Đâu có”. Cô thề thốt phủ nhận “ Em rất khỏe”
Anh lại hỏi: “ hay là xảy ra chuyện gì rồi?”
“Làm gì có chuyện gì chứ? Tất cả đều tốt đẹp không chê vào đâu, chỉ là bận công việc chút thôi”
Trần Diệu không nói gì nữa, sau một lúc mới gọi tên cô: “Tiêu Dĩnh”
Anh trước nay chưa từng gọi cả họ tên cô như thế, nhưng lúc này cô lại không phát giác ra, chỉ thấp giọng đáp trả: “Hử?”
Có lẽ là vì tâm trạng cô đang lạc lõng, vì thế mà giọng nói cô cũng văng vẳng xa xăm, lượn lờ uốn lượn, dường như bỗng chốc tan biến đi, nhưng lại cứ vấn vít lấy con tim anh, khiến anh không thể thốt nên lời gì nữa, cho dù anh đã lờ mờ đoán ra được, nhưng rốt cuộc vẫn không thốt nên lời. Thế là chỉ cẩn thận dặn dò cô: “ Công việc bận rộn, một mình em phải giữ gìn sức khỏe đấy”.
Một mình. Cô mỉm cười, giọng nói nhạt: “ Biết rồi”. Thế nhưng không nén được mỉm cười nói: “ Anh có thể đừng quan tâm em như thế được không, như vậy chỉ làm cho em không nhịn được nhớ những chuyện của quá khứ mà thôi.”
Thấy anh dường như vẫn im lặng, cô mới nói tiếp: “ Em chỉ tùy miệng nói đùa thôi mà, anh đừng nghĩ là thật”. giọng điệu đã có phần thoải mái hơn nhiều, lại dường như thổn thức, chìm đắm trong hồi ức: “ Bởi vì trước đây anh cũng thế, cứ luôn hỏi…Tiêu Dĩnh em có đói không?, có buồn không?...nhìn mặt em như thế có phải chưa tỉnh ngủ không? Hay là….hay là bọn mình ra ngoài chơi nhé? Ngữ khí đều rất dịu dàng…Còn nữa, cho dù em vui hay buồn, anh cũng là người đầu tiên phát hiện ra và cũng ở bên cạnh em, khiến em cảm thấy mình không cô đơn chút nào, thật ra tất cả những chuyện này em đều nhớ cả”.
Cũng chính bởi vì vẫn còn nhớ, bởi vì ấn tượng sâu sắc như thế, cho nên mới không thể nào thoát ra được, tựa như bị bóng đè vậy, trong suốt thời gian anh bỏ đi nó cứ vấn vít quanh cô không rời đi. Dần dần, đã hình thành một thói quen, tựa như sự tồn tại của anh cũng vậy, nhớ rõ tất cả những gì tốt đẹp thuộc về anh cũng đã là một thói quen.
Cô đứng tựa vào bức tường trắng toát, giọng điệu thấp trầm, dường như có chút mê hoặc: “ Thế nhưng bây giờ anh quan tâm đến em thì có ý nghĩa gì chứ? Em đã là người có chồng rồi, em đã có cuộc sống của riêng em rồi, nhưng mỗi lần trông thấy anh lại làm em nhớ đến những chuyện trước đây, em cũng chẳng biết rốt cuộc như thế là tốt hay xấu nữa?”
Đầu dây điện thoại chỉ nghe được hơi thở tĩnh lặng, cô lại tiếp lời: “ Thế nhưng em không kiềm chế được, vẫn cứ nhớ lại. Như vậy có phải em rất khờ không?” Trong không gian cầu thang có chút hơi nóng, cô hít một hơi sâu, phải mất một lúc sau, trong lòng dường như thông suốt ra: “ Có lẽ là, chỉ trách thời gian chúng ta quen nhau quá lâu thôi, vì thế mới khiến em nhớ mãi không quên…”Cuối cùng cô khẽ nhắm mắt lại, giọng điệu điềm đạm bình tĩnh, dường như rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên trong cô thấy rõ mồn một vật gì đó, trong lòng mơ hồ dấy lên một cảm xúc khó tả.
“Tiêu Dĩnh” Trần Diệu cuối cùng cũng thốt lên, bởi lẽ có chút do dự, vì thế tốc độ cũng rất chậm rãi: “ vậy thì em hiện giờ, rốt cuộc em có còn…”
Cô rất nhanh nắm bắt được lời anh nói: “Không còn”. Dường như con tim linh cảm, hiểu được anh muốn nói gì, thế nên cô nói đầy vẻ kiên định : “ Không còn, em đã không còn yêu anh nữa”.
Kỳ thực ngay cả bản thân cô cũng không nhận thức được, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, gặp lại anh, nghe giọng nói của anh, cảm giác nhói đau ấy lần sau lại càng nhẹ hơn lần trước rồi, lần sau lại càng nhạt hơn lần trước nữa.
Vì thế mà cô nghĩ, có lẽ có một ngày sẽ được chữa lành.
Cũng tựa như vết sẹo nép mình dưới góc trán, đó là kể từ sau khi Trần Diệu rời đi, có một ngày cô khóc đến mức hoa mắt choáng đầu, không cẩn thận để lại thương tích trong phòng tắm.
Khoảng thời khắc ấy, máu cứ tuôn ra, thật sự là đau, tựa như tan nát cõi lòng, vậy mà rốt cuộc sau này cũng mờ nhạt không nhìn thấy rõ nữa.
Nó vẫn còn tồn tại, cũng giống như Trần Diệu, vẫn cứ tồn tại vững chắc, cả cuộc đời này mãi chẳng thể xóa nhòa được, thế nhưng nỗi đau mà nó đem lại cuối cùng cũng tan biến đi rồi.
Cuối cùng cô dường như đã hạ quyết tâm, hít một hơi sâu, thấp giọng nói: “ Em phải làm việc đây, lần sau lại nói chuyện tiếp. Chào anh, anh Trần Diệu”. (*)
(*) Gọi Trần Diệu là anh, ý chỉ coi Trần Diệu là anh trai thôi.
Trong khoảnh khắc đó, người ở đầu dây bên kia dường như nhận được sự đả kích lớn, bỗng chốc không nói nên lời, cô nhìn vào ánh sáng nơi màn hình, cuối cùng ngắt luôn điện thoại.
Trần Diệu lớn hơn cô nửa năm, thế nhưng từ khi 12 tuổi cô đã không chịu gọi anh như thế nữa rồi.
Cô từng cảm thấy phấn khích với việc gọi tên anh, đó là niềm khấp khởi vững vàng thuộc về thiếu nữ, cứ ngỡ rằng thay đổi cách xưng hô cũng có thể thay đổi được thân phận và mối quan hệ.
Hiện giờ cô 25 tuổi, cuối cùng cũng có thể giống như lúc bé, gọi anh một tiếng anh, cam tâm tình nguyện.
Kế toán trưởng Hà Minh Lượng cuối tuần rảnh rỗi, thế là Tiêu Dĩnh cố tình dụ dỗ cậu ta mời đi ăn Pizza, luôn tiện chúc mừng cậu ta nhiều năm qua cuối cùng cũng “ tiểu kế đắc thành”, ôm gọn mỹ nữ quay về.
Ba người họ kêu một bánh cao cấp 12 tấc, lại gọi thêm ít thức ăn lặt vặt và kem. Hà Minh Lương thì hoàn toàn không có hứng khởi, quan sát một hồi lâu cũng không động tay động chân, chỉ là không thể tưởng tượng được: “Cái này không phải là bánh mì thôi sao? Sao mà phụ nữ các cô đều thích ăn món này thế, thật là không tài nào hiểu nổi.”
Hứa Nhất Tâm hớp ngụm nước chỉ mỉm cười, rõ ràng là những lời nói này không phải là lần đầu nàng ta nghe cậu ấy nói, thần sắc Tiêu Dĩnh lại có chút kì quái liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó tức giận nói: “Đàn ông các cậu sao nói nhiều câu giống nhau thế nhỉ? Thật không có trình độ”.
Chủ yếu cũng là vì Diệp Hạo Ninh cũng đã từng nói thế, anh vẫn thường dè bỉu sở thích Pizza quanh năm của cô, hễ thấy có cơ hội là lại châm chọc cô, có lần còn nghiêm trang đề nghị rằng: “…Chi bằng em thử nướng ở nhà đi, đem tất tật những thứ nguyên liệu hầm bà lằng đổ lên trên mặt miếng bánh lớn, vứt vào lò nướng là được mà.”
Quả là sự coi thường khinh rẻ đầy trắng trợn. Vì thế mà cô tức giận chỉnh đốn anh: “ đầu tiên, nó không phải là món bánh bình thường thô tục như anh nói, những nguyên liệu trên bề mặt cũng không phải những thứ hầm bà lằng, phối màu cũng rất hài hòa, khẩu vị cũng rất ngon.”
Cô thậm chí còn muốn thuyết phục anh, để anh tự mình thay đổi quan điểm: “ Bằng không thì lần sau anh tự mình nếm thử xem sao, cùng lắm em mời là được chứ gì”.
Anh không thèm suy ngẫm gì liền cự tuyệt: “ Anh không tiêu tiền của phụ nữ”
Cô đột ngột nghẹn lời, thế nhưng đây không phải là điểm quan trọng đúng thế không?
Kết quả là vì cố ý chọc tức anh, bữa ăn tối hôm đó cô thừa thắng xông lên, vừa mở hộp ra, cô chỉ vào chiếc bánh Pizza rực rỡ màu sắc: “Xem này, phối màu thật đẹp”.
Diệp Hạo Ninh ngắm nhìn một lúc lâu, chỉ nói một tiếng: “Ồ” không có ý kiến gì nữa.
Cô cứ ngỡ cuối cùng thay đổi được chủ ý, nào ngờ anh ngay lập tức nói: “ Nhưng anh vẫn cảm thấy chỉ là bánh mì thôi”. Tức đến mức khiến cô suýt hộc máu.
Quả là tinh ranh ma mãnh, đã thế còn khác biệt trầm trọng với cô nữa chứ!
Thế nhưng giờ đây Tiêu Dĩnh phát hiện ra, có sự khác biệt, kỳ thật đó là khác biệt giữa nam giới và nữ giới. Bởi lẽ một nam tử cao to vạm vỡ như Hà Minh Lượng từ đầu đến cuối một miếng cũng không ăn hết được. Sau cùng đành phải gọi một phần bánh mì cá hồi. Lúc này mới miễn cưỡng ăn được bảy, tám phần.
Hứa Nhất Tâm nói: “ Cậu đừng để ý đến cậu ta, đàn ông toàn thế cả”.
Tiêu Dĩnh lập tức nhảy dựng lên: “Đúng thế, đúng thế”
Thế mà lại khiến Hà Minh Lượng không hài lòng, cố tình ra vẻ lạnh nhạt nói: “Hứa Nhất Tâm tiểu thư, nghe khẩu khí của em, có phải đã đến đây cùng rất nhiều người đàn ông không?”
“Có gì lạ đâu chứ?”
“Em vẫn mạnh miệng thế ư?”
“Lẽ nào em phải viết thư sám hối kèm giấy cam đoan ư?”
“Đúng thế, anh đúng là có ý đó đó”
“Nằm mơ đi”
“Hứa Nhất Tâm…em”
Hai người trước mặt cô lại bắt đầu tràng đấu khẩu, Tiêu Dĩnh vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi kịp lúc, tránh né cuộc chiến nảy lửa.
Cô cầm điện thoại đến trước bồn rửa tay yên tĩnh, suy nghĩ, rồi cũng gọi một cuộc điện thoại. Kết quả cô chưa kịp suy nghĩ ra nên nói gì thì đầu dây bên kia đã lên tiếng: “Alo”
Cô chỉ nói: “Là em”
Giọng điệu của Diệp Hạo Ninh nghe không thấy vui vẻ: “ Anh biết, có hiển thị số mà”.
Ấy, thật là thừa thãi, ngu xuẩn biết bao. Cô chỉ thốt lên: “Ồ” một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa. May mà Diệp Hạo Ninh không có ý cười nhạo cô, nhưng anh chỉ tiếp lời: “ Có việc gì không?”
Kỳ thực cũng chẳng có chuyện gì, cô chỉ đột nhiên thấy nhớ anh mà thôi. Trông thấy Hứa Nhất Tâm cùng Hà Minh Lượng kẻ tung người hứng, miệng mồm tíu tít không ngừng quả là vui vẻ biết nhường nào, vì thế bất giác nhớ đến anh, cảm thấy có chút cô đơn.
/42
|