Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Chương 45: Nếu không có em

/56


Sau khi Doãn Tiểu Mạt hoàn thành hết cảnh quay của mình, cô lại khôi phục vai trò trợ lý, hằng ngày bưng trà rót nước. Ngũ Trác Hiên ở trước mặt mọi người vẫn làm bộ chính nhân quân tử, nhưng lúc nào cũng dính lấy Doãn Tiểu Mạt không rời một phút. Mọi người nhiều ít cũng nhận ra quan hệ khác thường của họ, nhưng đều không nói, chỉ im lặng cười thầm nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình.

Ngày hôm ấy, Doãn Tiểu Mạt vừa mới ngâm một tách trà giải nhiệt cho Ngũ Trác Hiên xong thì có người gọi cô, giọng nói có phần dò hỏi không chắc chắn: “Tiểu Mạt?”

Doãn Tiểu Mạt quay người lại, vừa bất ngờ vừa vui: “Chị Tử Di?”.

Vẻ mặt Tào Tử Di vô cùng ngạc nhiên: “Sao em lại ở đây?”.

“Em...” Doãn Tiểu Mạt ngập ngừng.

Người đi cùng Tào Tử Di tới đây là La Thu Thu, cô ấy lên tiếng: “Làm trợ lý của Ngũ Trác Hiên”.

Tào Tử Di tròn mắt kinh ngạc.

Doãn Tiểu Mạt gượng gạo cười.

Bài tin tức lần trước về Ngũ Trác Hiên mà Doãn Tiểu Mạt viết nhận được phản hồi tích cực nên hôm nay Tào Tử Di tới đây là muốn tranh thủ cơn sốt chưa hạ nhiệt mà viết thêm một bài nữa. Cô không yên tâm giao cho người khác nên đích thân xuất trận. Tào Tử Di liên lạc với người đại diện La Thu Thu trước, La Thu Thu vui vẻ nhận lời, ngay hôm sau đã đưa Tào Tử Di tới phim trường. Có điều, Tào Tử Di hoàn toàn không ngờ lại gặp Tiểu Mạt ở đây, lại còn làm trợ lý cho Ngũ Trác Hiên.

La Thu Thu cười bí hiểm: "Đừng nói chuyện này nữa, tranh thủ lúc sếp em không có cảnh quay, em đưa chị vào phỏng vấn”.

“Được.”

La Thu Thu ngoảnh lại: “Tiểu Mạt, em cùng đi đi”.

Doãn Tiểu Mạt "ồ" một tiếng rồi chạy theo sau, không quên mang theo trà. Tối qua, La Thu Thu đã thông báo với Ngũ Trác Hiên nên việc Tào Từ Di đến hôm nay anh không hề ngạc nhiên, hơn nữa còn tỏ ra rất họp tác.

Doãn Tiểu Mạt mang trà vào: “Uống cho trơn giọng đã!”. Ngũ Trác Hiên mấy ngày nay cổ họng đều khó chịu, có lẽ do quá mệt mỏi, Doãn Tiểu Mạt nhìn mà xót, cô hầm cháo và pha trà giải nhiệt cho anh.

Có nhiều người ở đây, Ngũ Trác Hiên không dám làm nũng bắt cô cầm cho uống, đành nhận lấy ngoan ngoãn uống hết.

Doãn Tiểu Mạt nhận lại cái chén không, ngồi xuống một bên chống cằm xem họ phỏng vấn. Trước kia cô chỉ có thể xem qua clip, bây giờ mới có cơ hội chứng kiến tậm mắt.

Tào Tử Di hỏi vài câu xoay quanh chuyện quay phim, Ngũ Trác Hiên trả lời từng câu.

Sau đó Tào Tử Di tươi cười hỏi: “Anh vốn là ca sĩ, khi nào sẽ lại ra đĩa và đi hát trở lại?”.

Tai Doãn Tiểu Mạt dựng thẳng lên, đây cũng là chuyện cô rất muốn biết.

Ngũ Trác Hiên cười, có vài nét giống trẻ con: “Chắc cũng không lâu nữa”.

Hai mắt Doãn Tiểu Mạt sáng rực lên, anh nói thật không?

“Chúng tôi đều mong ngày đó đến sớm.” Tào Tử Di cũng cười hài lòng.

Ánh mắt dịu dàng của Ngũ Trác Hiên hướng về phía Doãn Tiểu Mạt.

“Câu hỏi cuối cùng là hỏi thay fan của anh.” Tào Tử Di cố ý ngừng lại: "Họ đều mong muốn anh sớm lập gia đình rồi sinh mấy cục cưng đáng yêu, đừng để lãng phi gen”. Cô bật cười: “Không phải là tôi bức hôn anh nhé, chỉ muốn hỏi xem hiện giờ anh đã có dự định gì chưa thôi”.

La Thu Thu chau mày: ''Chị Tào, câu hỏi này đã vượt

quá giới hạn bài phỏng vấn". Nhưng Ngũ Trác Hiên lại xua tay: “Không sao”. Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nghiêm túc đáp: “Có. Nhưng mà cô ấy không phải người trong giới giải trí nên tôi vẫn mong mọi người buông tha cô ấy, đừng để cô ấy sợ. Nếu không, cô ấy sợ chạy mất thì tôi biết phải làm sao?". Anh nửa đùa nừa thật nói.

Tào Tử Di gật đầu: “Fan của anh khá lý trí, nhất định sẽ rất vui mừng khi nghe câu trả lời này của anh”. Cô chìa tay: “Cảm ơn sự hợp tác của anh”.

Ngũ Trác Hiên bắt tay Tào Tử Di, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Doãn Tiểu Mạt đâu. Cô nhóc này, không biết chạy đi đâu rồi?

Doãn Tiểu Mạt không đè nén được tâm trạng kích động xen lẫn xấu hổ liền bật dậy chạy ra ngoài cửa. Cô ôm mặt tủm tỉm cười một lúc lâu, đến khi định thần lại đã thấy đối diện là khuôn mặt tươi cười của một người đàn ông.

Cô trừng mắt, á, hóa ra là người quen.

Phạm Phiên sờ mũi cười: “Doãn Tiểu Mạt, tâm trạng em tốt quá nhỉ”.

Doãn Tiểu Mạt đáp: “Tâm trạng anh cũng rất tốt”.

Phạm Phiên đã biết chuyện giữa Doãn Tiểu Mạt và Ngũ Trác Hiên, thật lòng mừng cho họ. Lần này tranh thủ tới vùng lân cận nhập hàng, Phạm Phiên ghé thăm hai người, ăn cơm chực, đùa giỡn họ vài câu.

Phạm Phiên và Doãn Tiểu Mạt đang nói chuyện thì Ngũ Trác Hiên xuất hiện. Đợi mãi không thấy Doãn Tiểu Mạt, quay lại nên anh ra ngoài tìm cô. Vừa trông thấy Phạm Phiên, Ngũ Trác Hiên cười với anh ta rồi kéo Doãn Tiểu Mạt về sau lưng mình, tuyên bố chủ quyền.

Phạm Phiên liếc mắt khinh bỉ: "Đồ nhỏ mọn!”.

Doãn Tiểu Mạt ngượng ngùng.

Tào Tử Di và La Thu Thu đi ra, đường nhìn của Tào Tử Di lập tức phóng thẳng tới nắm tay của Ngũ Trác Hiên và Doãn Tiểu Mạt, cô tủm tỉm cười. Nhưng khi ánh mắt chạm tới Phạm Phiên thì sắc mặt Tào Tử Di chợt biến đổi. Phạm Phiên nhìn thấy cô cũng sững sốt không kém.

Doãn Tiểu Mạt cảm nhận được tia lửa phóng ra giữa hai người họ, tò mò hỏi: "Anh chị quen nhau à?”.

Hai người đồng thanh:

"Quen."

"Không quen."

Trong hai người họ chắc chắn có một người nói dối. Tào Tử Di nói “không quen” sắc mặt vẫn dửng dưng, trong khi đó, Phạm Phiên lại gượng gạo.

Tào Tử Di véo tay Doãn Tiểu Mạt: "Chị bận việc phải đi rồi, khi nào về liên lạc với chị nhé!”.

“Vâng.”

Phạm Phiên ủ rũ đăm chiêu nhìn theo bóng lưng Tào Tử Di.

Ngũ Trác Hiên vỗ vai anh ta: “Không đuối theo à?”.

Phạm Phiên chừ một lúc rồi lắc đầu: "Thôi, không cần thiết phải quấy rầy cuộc sống của cô ấy”.

Doãn Tiểu Mạt rốt cuộc cũng hiểu ra sự việc, hai người họ nhất định là có một cuộc tình. Trong cảm nhận của cô, tt là một cô gái thùy mị, hiền lành, đẹp lay động lòng người: Phạm Phiên là một anh chàng hài hước, tướng mạo tuấn tú, hai người họ nhìn rất đẹp đôi, nếu chỉ vì hiểu lầm mà để lỡ duyên phận thì thật đáng tiếc. Suy ngẫm một lúc, Doãn Tiểu Mạt nói: “Chị Tử Di cũng chưa có bạn trai”.

Phạm Phiên chớp mắt, nhìn Doãn Tiểu Mạt vẻ chờ đợi nhưng cô không nói gì thêm, thực hư thế nào cô không rõ lắm, cô chỉ biết Tào Tử Di có nhiều người theo đuổi, ngày nào cũng nhận được hoa tươi gửi tới văn phòng, nhưng có lẽ trong lòng cô ấy còn giữ một đoạn hồi ức nên chưa muốn tiếp nhận tình cảm của người khác.

“Xong việc tớ mời cậu đi ăn.” Ngũ Trác Hiên lên tiếng, Phạm Phiên thực ra chưa quên được Tào Tử Di, trong lòng Tào Tử Di cũng có Phạm Phiên, điều này những người tinh mắt đều có thể nhìn ra dễ dàng.

Phạm Phiên gật đầu, tinh thần có phần sa sút, anh ta tìm một góc ngồi xuống.

Ngũ Trác Hiên vội vàng đi ra ngoài tiếp tục công việc, để Doãn Tiểu Mạt ở lại với Phạm Phiên. Doãn Tiểu Mạt hiểu ý cô đi lấy cho Phạm Phiên một chai nước khoáng: “Anh uống nước đi”.

Phạm Phiên nhận lấy, uống liền mấy ngụm. “Cám ơn!”.

Nhìn dáng vẻ ủ rũ của anh ta, Doãn Tiểu Mạt cũng không biết phải an ủi thế nào, đành nói: “Có hiểu lầm gì thì sớm giải quyết đi!”.

Phạm Phiên gãi đầu, buồn bã nói: “Anh có lỗi với cô ấy”.

Hai người họ đã từng có một khoảng thời gian vui vẻ sau khi tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, Phạm Phiên trở thành nhà biên kịch, Tào Tử Di so với Phạm Phiên dù bằng cấp không cao nhưng thông minh ham học, sẵn sàng chịu vất vả, nên dần dần đứng vững ở tòa soạn. Bọn họ thuê một căn hộ nhỏ chung sống cùng nhau, tuy thu nhập không cao, chi tiêu tằn tiện, nhưng trong lòng lúc nào cũng nghĩ tới đối phương, biến khổ thành vui, hài lòng với cuộc sống.

Về sau, mẹ của Phạm Phiên biết chuyện bạn gái của anh ta không phải người thành phố, học vấn không cao, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn chọn con dâu của bà nên đã chia rẽ đôi uyên ương, ép con trai mình phải chia tay.

Đương nhiên Phạm Phiên không chịu nghe, hai người đang trong giai đoạn yêu thương nồng nhiệt, anh ta hết lời thuyết phục mẹ mình mà không được, tức giận đòi đoạn tuyệt quan hệ mẹ con. Đây chỉ là cái kế anh ta nghĩ ra để hi vọng mẹ mình chấp nhận Tử Di, nhưng không ngờ bà lại nghĩ cực đoan mà uống thuốc ngủ, viết di thư nói con trai cần vợ không cần mẹ, khiến Phạm Phiên sợ đến hồn tiêu phách tán. Cuối cùng, anh và Tào Từ Di đành tạm thời giả vờ chia tay để nói dối bà, sau đó rồi tính tiếp.

Hai người lén lút gặp nhau, mỗi lần ra ngoài Phạm phiên đều phải kiếm cớ che mắt mẹ, thậm chí còn nhờ cậy bạn bè để phòng bà đột nhiên tập kích. Một lần anh và Tào Tử Di nắm tay nhau đi tới rạp chiếu phim thì bắt gặp bà, hai người vội vã buông tay, tách nhau ra mỗi người đi một hướng, Phạm Phiên chạy vào WC nam để trốn, cuối cùng mới phát hiện ra nhận nhầm người.

Phạm Phiên và Tào Tử Di duy trì tình trạng như thế được chừng một năm, vì quá mệt mỏi, hai người trước giờ chung sống hòa bình thì nay mỗi ngày dăm ba trận cãi vã, trách cứ đối phương. Lúc to tiếng thì lời nói luôn khó nghe, một người trách người kia coi trọng mẹ hơn, vợ không là cái gì, một người lại nói người kia không hiểu cho mình, khiến mình phải làm nhân bánh kẹp.

Tào Tử Di không chịu được cuộc sống như vậy nữa, rốt cuộc đưa ra yêu cầu chia tay. Phạm Phiên giận dữ lập tức đồng ý.

Mấy năm nay Phạm Phiên chưa hề quên Tào Tử Di, anh viết lại câu chuyện của hai người thành một kịch bản phim sau đó gác bút, tập trung vào việc kinh doanh. Câu lạc bộ của anh thuê toàn thanh niên anh tuấn cũng là vì một câu nói của Tào Tử Di, cô nói vui mắt vui tai, người ta ăn uống ắt sẽ ngon miệng.

Nhiều lúc Phạm Phiên nghĩ, nếu ngày ấy anh kiên trì thêm một chút, nhẫn nại thêm một chút, có lẽ bây giờ mọi chuyện sẽ khác. Cũng có lúc anh nghĩ, hai người đáng ra nên chia tay sớm, không làm lỡ dở cuộc đời cô.

Nhưng hôm nay nghe Doãn Tiểu Mạt nói Tử Di chưa có bạn trai, trong lòng anh lại nhen nhóm một tia hi vọng.

Doãn Tiểu Mạt nghe Phạm Phiên kể, đồng cảm với anh ta, bị đặt giữa hai người quả thật không dễ chịu gì, mặt khác cô lại thầm mắng Phạm Phiên vì đã phụ lòng Tào Tử Di. Cô thở dài: “Em nghĩ chị Tử Di vẫn luôn chờ anh”.

Phạm Phiên ủ rũ, ôm đầu nói đi nói lại câu: "Anh có lỗi với cô ấy”.

Trong lòng mỗi người đều có một rào cản không thể vượt qua, nếu hôm nay không tận mắt nhìn thấy, Doãn Tiểu Mạt hoàn toàn không thể tưởng tượng được một người luôn cởi mở, hài hước như Phạm Phiên lại có một quãng thời gian sầu não đến vậy.

Tối hôm đó, Phạm Phiên tự chuốc mình say mềm.

Doãn Tiểu Mạt mấy lần muốn khuyên anh ta nhưng Ngũ Trác Hiên ngăn cô lại: "Kệ anh ý đi, uống say rồi trong lòng sẽ bớt khó chịu”.

“Chúng ta liệu có ngày giống họ không?” Doãn Tiêu Mạt đột nhiên sợ hãi, cô chỉ là một người bình thường, còn Ngũ Trác Hiên lại quá xuất sắc, người nhà anh liệu có phản đối cô và anh đến với nhau không? Cho dù bà nội và Lạc Lạc luôn vui vẻ và hòa đồng với cô nhưng khi ấy cô chỉ là gia sư của Lạc Lạc, may mà có tài nấu nướng nên mới chiếm được cảm tình của hai người họ. Còn việc trở thành một phần trong gia đình họ thì e rằng... Doãn Tiểu Mạt không tránh khỏi suy nghĩ miên man.

Ngũ Trác Hiên khẽ vỗ đầu cô: “Đồ ngốc này!”. Bà nội anh đã coi cô là cháu dâu từ lâu, mà dù bà có phản đối anh cũng sẽ không chịu thỏa hiệp. Tính cách mỗi người không giống nhau, anh không phải Phạm Phiên, anh sẽ không hành động giống anh ta.

Doãn Tiểu Mạt không lên tiếng, nhưng trong lòng đã ngầm tin tưởng anh.

Ngũ Trác Hiên bắt Thiên Vũ đưa Phạm Phiên về khách sạn rồi lấy xe đưa Doãn Tiểu Mạt lên núi ngắm cảnh đêm. Không may hai người vừa lên tới đỉnh núi thì trời đổ mưa, có vẻ càng ngày càng nặng hạt, mây đen che trời, một ngôi sao cũng không thấy.

Hai người nhìn nhau, Ngũ Trác Hiên thấp giọng than: “Thật xui xẻo!”.

Nhưng Doãn Tiểu Mạt lại có vẻ rất hào hứng: “Cũng không sao mà”. Dù là ở nơi nào, chỉ cần ở bên cạnh anh là tốt rồi.

Ngũ Trác Hiên ôm cô, Doãn Tiểu Mạt thuận thế tựa vào ngực anh.

Giờ phút ấy, tuy rằng không có ánh trăng, nhưng trong vòng tay ấm áp của Ngũ Trác Hiên, Doãn Tiểu Mạt chợt nghĩ tới một câu thơ lãng mạn: “Tuế nguyệt tĩnh hảo, hiện thế an ổn. Lưỡng tình tương duyệt, vợ chồng hòa thuận là chuyện tuyệt vời nhất trên thế gian này.

/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status