Gặp Anh Là Điều Đẹp Nhất Của Thanh Xuân - Stay With You 2003
Chương 16: Vẫn không thể ghét được!
/22
|
Mệt vô cùng, tôi không muốn phải nghe đến vấn đề hôm qua nữa, mới lắc đầu. Trọng Đức toan nói tiếp thì đột ngột, tiếng gọi của Hiếu vang lên. Tôi đưa mắt nhìn, cách không xa đám bạn Hiếu đang nhìn về phía tôi, có cả Kiên Tâm. Trông cái nhìn tĩnh lặng của hắn, tôi nghĩ mình nên mau chóng rời khỏi trước khi lại xảy ra thêm chuyện phiền phức nào nữa. Tôi liền chào Trọng Đức một tiếng xong, quay bước đi.
Thầy Đinh nhìn sắc mặt nhợt nhạt của tôi rồi cho uống viên thuốc cảm hạ sốt. Thầy nói tôi cứ nằm nghỉ, nếu mệt quá thì xin về nhà. Tôi leo lên giường nằm xuống, nhắm mắt lại chìm dần vào giấc ngủ. Tôi không hề biết mình đã ngủ quên, mãi đến lúc cựa mình tỉnh dậy thì phòng y tế vắng hoe, thầy Đinh đi đâu rồi. Tôi lừ đừ ngồi dậy nhìn lên đồng hồ. Ôi trời ơi, 11 giờ 30 trưa rồi! Tôi đã bỏ mất hai tiết cuối.
Đầu óc vẫn còn lừ đừ lắm, tôi nghĩ có lẽ thuốc cảm của thầy chưa đủ hạ sốt. Tôi xuống giường, vừa đứng dậy thì cửa phòng mở, thằng Thắng bước vào. Trông thấy tôi đứng lảo đảo, nó chạy đến đỡ và nói như mắng:
- Sáng đã bảo chị ở nhà nghỉ mà không chịu! Giờ em chở chị về nhà, tan học rồi.
Thằng Thắng bảo ban nãy có qua lớp tôi vì không yên tâm, nó gặp Mai Thư thì nghe nói tôi ở suốt trên phòng y tế từ lúc ra chơi đến giờ về. Nó cầm lấy cặp tôi rồi đến đây.
Thằng Thắng dìu tôi rời khỏi phòng ra ngoài bãi giữ xe. Trong lúc đứng chờ nó lấy xe đạp, tôi thấy mắt mình líu ríu rồi tự nhiên một cơn choáng kéo đến khiến tôi suýt ngã xuống nhưng may thay, ai đó đã cầm lấy bờ vai và đỡ lấy tôi. Một bàn tay to lớn lẫn mạnh mẽ, dù vậy tôi không kịp biết đó là ai vì đã mê man rồi.
***
Từ từ mở mắt ra, tôi thấy cái trần phòng quen thuộc ở trên cao. Cảm giác vừa trải qua một giấc ngủ sâu thật sâu và giờ thì tỉnh táo rồi. Tôi ngồi dậy, thấy trời bên ngoài đã về chiều. Ngó lên cái đồng hồ treo tường, hơn bốn giờ chiều. Sao tôi nhớ mang máng trưa nay mình đã ngất đi thì phải, chắc thằng Thắng chở tôi về nhà rồi tôi ngủ đến giờ này. Thấy trong người khoẻ hơn nhiều, tôi rời giường, bước xuống dưới nhà.
Mẹ đang nấu bữa chiều, nhác thấy tôi bà liền ngừng tay, đi đến hỏi han:
- Con thấy sao rồi? Còn mệt không?
Tôi cười lắc đầu, nói mình khoẻ re. Mẹ thở phào một tiếng, tiếp theo thì mắng tôi đã sốt cao vậy mà cứ đòi đi học. Tôi liền nũng nịu:
- Thì giờ con khoẻ rồi mà. Với lại cũng có thằng Thắng chở về nhà.
- Thằng Thắng chở về gì đâu, bạn cõng con về đó chứ.
Tức thì tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên. Bạn? Là ai? Mẹ vừa kể vừa trầm trồ mãi:
- Thằng bé tốt ghê, cõng con từ trường về đến nhà. Thấy cao ốm vậy mà khoẻ dữ! Nó nói là bạn con, mẹ biểu ở lại uống nước nhưng nó chào một tiếng rồi về luôn.
- Bạn đó trông như thế nào vậy mẹ?
- Cao, nhìn sáng sủa đẹp trai, à thằng bé có má lúm đồng tiền nữa.
Kiên Tâm? Hiển nhiên tôi đã ngạc nhiên thế nào. Sao hắn lại cõng tôi về nhà? Mà nghe mẹ nói tôi mới nhớ lại, trưa nay dù lúc đó đã mê man nhưng hình như tôi cảm giác mình đang tựa đầu trên một bờ vai, cả người nhấp nhô theo từng bước chân của ai đó. Vừa bước trên bậc cầu thang, tôi vừa khó hiểu về việc làm của tên đáng ghét đó. Đúng lúc, tôi thấy thằng Thắng từ phòng đi ra, liền bước đến hỏi ngay:
- Thắng, trưa nay mày không chở chị về nhà sao?
- Em định chở chị mà thằng Kiên Tâm xuất hiện, lúc chị suýt ngã thì hắn đỡ giúp. Rồi em nhờ hắn đưa chị ngồi lên xe, nhưng hắn không chịu mà đòi cõng chị về nhà.
- Sao mày không từ chối?
- Thôi đi, chị biết tiếng thằng Kiên Tâm còn gì! Em mà nói này nói nọ, hắn đập chết!
Nhớ lại lần chạm mặt đầu tiên, tôi cũng thấy thằng Thắng tỏ ra sợ hãi Kiên Tâm lắm rồi. Nó nói cũng có lý, tôi chẳng thể trách được đành thở mạnh một phát.
- Tuy nhà mình không quá xa nhưng cõng chị đi một đoạn đường dưới nắng trưa như thế, phải nói hắn khoẻ kinh! Về đến đây, em thấy lưng áo hắn ướt nhem mồ hôi vậy mà chả uống giọt nước nào mà bỏ về. Bộ hắn có ý gì với chị hả, sao lại quan tâm như thế?
- Mày bớt đoán lung tung đi! Mà mày có nói mẹ biết hắn là người rủ chị trốn học?
- Em nghĩ chị với hắn chắc làm bạn rồi nên cũng không nói với mẹ về vụ đó.
- Lâu lâu mày cũng thông minh đó. Nhớ, không được nói nhé!
Vào phòng đóng cửa lại, tôi nhảy phóc lên trên giường, ôm gối vào lòng và tưởng tượng về cái cảnh Kiên Tâm nhẫn nại cõng mình ra sao. Tên lưu manh hạng nhất đó sao tốt đột xuất vậy nhỉ? Nghe thằng Thắng nói thì hắn có vẻ lo lắng cho tôi lắm. Bất giác tôi cười cười, lòng tự dưng vui kỳ lạ. Đang ngẩn ngơ thì chợt tôi nằm vật xuống, tự hỏi bản thân mắc cái gì mà vui như vậy? Chẳng phải tôi đang giận hắn ư? Nhưng dù nghĩ thế thì tôi cũng không thể ngăn được trái tim đang đập rộn ràng.
Buổi tối, tôi đang cùng cả nhà ăn cơm thì điện thoại bàn reo. Một linh cảm nào đấy xuất hiện nên tôi mau chóng đi nghe máy. Tôi cầm điện thoại lên vừa "Alo" một tiếng xong thì đúng với linh cảm, cái chất giọng trầm quen thuộc của Kiên Tâm cất lên ở bên kia đầu dây. Hình như hắn không nhận ra là tôi nên hỏi lễ phép lắm:
- Dạ cô cho cháu hỏi, bạn Chân Thành có ở nhà không ạ?
Bụm miệng phì cười trước biểu hiện làm bộ của tên nam sinh lưu manh nhất trường này, tôi mới sửa giọng rồi trả lời: "Là mình nè".
- Trời! - Hắn kêu lên - Sao nghe giọng lạ thế? Tôi chẳng nhận ra đấy.
- Chắc do mình hơi đau họng. Mà bạn gọi có chuyện gì không?
- Thì để hỏi thăm bạn chứ còn gì nữa. Đã khoẻ chưa?
Chất giọng Kiên Tâm tự dưng dịu dàng hơn khi nói ba từ cuối đó nên lại khiến tôi có chút hồi hộp, rồi mỉm cười và khẽ khàng đáp:
- Mình được chích một mũi thuốc hạ sốt nên khoẻ rồi. Mà tiện mình cũng cảm ơn bạn đã cõng mình về nhà. Nhưng sao bạn không để thằng Thắng chở mình?
- Bạn bất tỉnh mê man, giữa đường lỡ ngã đập đầu thì sao, rất nguy hiểm.
Câu trả lời tự nhiên từ Kiên Tâm bất giác làm tôi ngẩn người. Ra là hắn đã lo lắng và để ý đến những điều như vậy. Nghĩ đến chuyện chiều hôm qua hắn còn làm tôi giận lẫn buồn thế nào vậy mà giờ lại khiến tôi vui không thể tả. Rốt cuộc thì hắn là ai, có tài cán gì mà có thể xoay chuyển cảm xúc của đứa con gái là tôi thế này?
- Nè, sao im lặng vậy? Lại giận tôi cái gì nữa à?
Nghe Kiên Tâm dò hỏi, tôi mới sực tỉnh bảo là không có gì. Rồi hình như hắn đã thở mạnh nghe đầy suy tư, không quá lâu thì tiếp tục nói:
- Tôi xin lỗi vì đã làm nhiều chuyện khiến bạn khó chịu. Đúng là tôi hơi vô tâm và áp đặt. Nên từ giờ tôi sẽ không cấm con trai đến gần bạn nữa. Vậy được rồi chứ?
Tôi nhận ra Kiên Tâm cũng cảm thấy bản thân có lỗi về những gì đã làm với tôi. Thật sự chẳng phải tôi hoàn toàn trách hắn vì hành động ngớ ngẩn ấy mà chính xác thì tôi buồn bởi hắn cứ luôn nghĩ tôi là bạn gái của anh Danh... Không muốn hắn thêm khó xử nên tôi "ừm" nhẹ một tiếng. Và cuộc trò chuyện kết thúc khi hắn chúc một câu ngủ ngon. Cúp máy, tôi chạy vội lên phòng trước sự ngạc nhiên của cha mẹ với thằng em trai.
Tôi ngã mạnh xuống giường, úp mặt vô gối cười khúc khích. Những điều Kiên Tâm nói và làm, giúp tôi hiểu hắn cũng có quan tâm để ý đến mình. Tôi vui lắm! Cái tên đáng ghét đó, thật là vẫn không thể nào ghét được! Lát sau tôi liền ngồi dậy, lại tự nhắc nhở bản thân đừng tỏ vẻ thích thú như thế. Dạo này tôi thấy mình kỳ lạ quá đỗi: trở nên dễ vui, dễ buồn, dễ giận. Mà tất cả chỉ vì một người con trai nữa chứ...
Nghĩ lần này Kiên Tâm lo cho mình hơi nhiều nên tôi muốn làm gì đó để cảm ơn. Đảo mắt nghĩ ngợi một hồi, tôi bỗng thấy con số 11 trên tờ lịch treo tường. Ừ nhỉ, sắp đến sinh nhật hắn rồi và tôi cũng hứa sẽ tặng thiệp chúc mừng. Nếu chỉ mua thiệp ở tiệm thì chán lắm nên tôi quyết định tự làm một tấm cho hắn. Đang hình dung nó sẽ như thế nào thì tôi bắt gặp cuốn truyện Slam dunk nằm trên bàn học. Lập tức mắt tôi sáng lên vì thấy hình ảnh của Hanamichi ở ngoài bìa truyện.
***
Tôi giật mình khi từ phía sau Mai Thư nhảy đến khoát tay lên vai mình. Nhỏ nhìn mặt tôi cũng đến ba lần, chắc để xem tôi khoẻ chưa. Biết nên chẳng để nhỏ kịp hỏi là tôi đã nói mình hết bệnh rồi. Nhưng nhỏ bạn này vẫn cứ chăm chú quan sát, còn nhíu mày.
- Gì thế? - Tôi không chịu nổi thắc mắc mà lên tiếng hỏi.
- Tôi trông bà hình như đang vui chuyện gì đó, không giống vừa mới bệnh xong.
Vụ hôm qua Kiên Tâm cõng tôi về tận nhà, đến tối còn gọi điện hỏi thăm, hỏi sao tôi không vui cho được. Nhưng mà, lý nào nó hiện rõ trên mặt như thế sao? Tức thì tôi bảo với Mai Thư mình vui vì đã hết bệnh. Nhìn nhỏ vẫn còn nghi ngờ lắm.
Tôi còn đang cố giấu sự khấp khởi trong lòng thì bất ngờ, cái lý do khiến tôi xao động lại xuất hiện: Kiên Tâm! Bên cạnh hắn chỉ có mỗi Hiếu, không có đám đàn em đi theo. Mọi khi Mai Thư hay tảng lờ ấy vậy mà lúc này chẳng hiểu nhỏ bị gì mà chủ động vẫy tay gọi hai tên con trai. Trong khi Kiên Tâm cùng Hiếu đi đến thì lòng tôi lại thấy hồi hộp rồi, và khi hắn đã đứng trước mặt thì tôi khó khăn để có thể nhìn vào hắn.
- Sao chỉ thấy có hai bạn vậy? - Mai Thư nhiệt tình một cách khó hiểu.
- Mấy thằng kia đang mua đồ ăn sáng ở ngoài cổng. Mai Thư ăn sáng chưa?
Thầy Đinh nhìn sắc mặt nhợt nhạt của tôi rồi cho uống viên thuốc cảm hạ sốt. Thầy nói tôi cứ nằm nghỉ, nếu mệt quá thì xin về nhà. Tôi leo lên giường nằm xuống, nhắm mắt lại chìm dần vào giấc ngủ. Tôi không hề biết mình đã ngủ quên, mãi đến lúc cựa mình tỉnh dậy thì phòng y tế vắng hoe, thầy Đinh đi đâu rồi. Tôi lừ đừ ngồi dậy nhìn lên đồng hồ. Ôi trời ơi, 11 giờ 30 trưa rồi! Tôi đã bỏ mất hai tiết cuối.
Đầu óc vẫn còn lừ đừ lắm, tôi nghĩ có lẽ thuốc cảm của thầy chưa đủ hạ sốt. Tôi xuống giường, vừa đứng dậy thì cửa phòng mở, thằng Thắng bước vào. Trông thấy tôi đứng lảo đảo, nó chạy đến đỡ và nói như mắng:
- Sáng đã bảo chị ở nhà nghỉ mà không chịu! Giờ em chở chị về nhà, tan học rồi.
Thằng Thắng bảo ban nãy có qua lớp tôi vì không yên tâm, nó gặp Mai Thư thì nghe nói tôi ở suốt trên phòng y tế từ lúc ra chơi đến giờ về. Nó cầm lấy cặp tôi rồi đến đây.
Thằng Thắng dìu tôi rời khỏi phòng ra ngoài bãi giữ xe. Trong lúc đứng chờ nó lấy xe đạp, tôi thấy mắt mình líu ríu rồi tự nhiên một cơn choáng kéo đến khiến tôi suýt ngã xuống nhưng may thay, ai đó đã cầm lấy bờ vai và đỡ lấy tôi. Một bàn tay to lớn lẫn mạnh mẽ, dù vậy tôi không kịp biết đó là ai vì đã mê man rồi.
***
Từ từ mở mắt ra, tôi thấy cái trần phòng quen thuộc ở trên cao. Cảm giác vừa trải qua một giấc ngủ sâu thật sâu và giờ thì tỉnh táo rồi. Tôi ngồi dậy, thấy trời bên ngoài đã về chiều. Ngó lên cái đồng hồ treo tường, hơn bốn giờ chiều. Sao tôi nhớ mang máng trưa nay mình đã ngất đi thì phải, chắc thằng Thắng chở tôi về nhà rồi tôi ngủ đến giờ này. Thấy trong người khoẻ hơn nhiều, tôi rời giường, bước xuống dưới nhà.
Mẹ đang nấu bữa chiều, nhác thấy tôi bà liền ngừng tay, đi đến hỏi han:
- Con thấy sao rồi? Còn mệt không?
Tôi cười lắc đầu, nói mình khoẻ re. Mẹ thở phào một tiếng, tiếp theo thì mắng tôi đã sốt cao vậy mà cứ đòi đi học. Tôi liền nũng nịu:
- Thì giờ con khoẻ rồi mà. Với lại cũng có thằng Thắng chở về nhà.
- Thằng Thắng chở về gì đâu, bạn cõng con về đó chứ.
Tức thì tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên. Bạn? Là ai? Mẹ vừa kể vừa trầm trồ mãi:
- Thằng bé tốt ghê, cõng con từ trường về đến nhà. Thấy cao ốm vậy mà khoẻ dữ! Nó nói là bạn con, mẹ biểu ở lại uống nước nhưng nó chào một tiếng rồi về luôn.
- Bạn đó trông như thế nào vậy mẹ?
- Cao, nhìn sáng sủa đẹp trai, à thằng bé có má lúm đồng tiền nữa.
Kiên Tâm? Hiển nhiên tôi đã ngạc nhiên thế nào. Sao hắn lại cõng tôi về nhà? Mà nghe mẹ nói tôi mới nhớ lại, trưa nay dù lúc đó đã mê man nhưng hình như tôi cảm giác mình đang tựa đầu trên một bờ vai, cả người nhấp nhô theo từng bước chân của ai đó. Vừa bước trên bậc cầu thang, tôi vừa khó hiểu về việc làm của tên đáng ghét đó. Đúng lúc, tôi thấy thằng Thắng từ phòng đi ra, liền bước đến hỏi ngay:
- Thắng, trưa nay mày không chở chị về nhà sao?
- Em định chở chị mà thằng Kiên Tâm xuất hiện, lúc chị suýt ngã thì hắn đỡ giúp. Rồi em nhờ hắn đưa chị ngồi lên xe, nhưng hắn không chịu mà đòi cõng chị về nhà.
- Sao mày không từ chối?
- Thôi đi, chị biết tiếng thằng Kiên Tâm còn gì! Em mà nói này nói nọ, hắn đập chết!
Nhớ lại lần chạm mặt đầu tiên, tôi cũng thấy thằng Thắng tỏ ra sợ hãi Kiên Tâm lắm rồi. Nó nói cũng có lý, tôi chẳng thể trách được đành thở mạnh một phát.
- Tuy nhà mình không quá xa nhưng cõng chị đi một đoạn đường dưới nắng trưa như thế, phải nói hắn khoẻ kinh! Về đến đây, em thấy lưng áo hắn ướt nhem mồ hôi vậy mà chả uống giọt nước nào mà bỏ về. Bộ hắn có ý gì với chị hả, sao lại quan tâm như thế?
- Mày bớt đoán lung tung đi! Mà mày có nói mẹ biết hắn là người rủ chị trốn học?
- Em nghĩ chị với hắn chắc làm bạn rồi nên cũng không nói với mẹ về vụ đó.
- Lâu lâu mày cũng thông minh đó. Nhớ, không được nói nhé!
Vào phòng đóng cửa lại, tôi nhảy phóc lên trên giường, ôm gối vào lòng và tưởng tượng về cái cảnh Kiên Tâm nhẫn nại cõng mình ra sao. Tên lưu manh hạng nhất đó sao tốt đột xuất vậy nhỉ? Nghe thằng Thắng nói thì hắn có vẻ lo lắng cho tôi lắm. Bất giác tôi cười cười, lòng tự dưng vui kỳ lạ. Đang ngẩn ngơ thì chợt tôi nằm vật xuống, tự hỏi bản thân mắc cái gì mà vui như vậy? Chẳng phải tôi đang giận hắn ư? Nhưng dù nghĩ thế thì tôi cũng không thể ngăn được trái tim đang đập rộn ràng.
Buổi tối, tôi đang cùng cả nhà ăn cơm thì điện thoại bàn reo. Một linh cảm nào đấy xuất hiện nên tôi mau chóng đi nghe máy. Tôi cầm điện thoại lên vừa "Alo" một tiếng xong thì đúng với linh cảm, cái chất giọng trầm quen thuộc của Kiên Tâm cất lên ở bên kia đầu dây. Hình như hắn không nhận ra là tôi nên hỏi lễ phép lắm:
- Dạ cô cho cháu hỏi, bạn Chân Thành có ở nhà không ạ?
Bụm miệng phì cười trước biểu hiện làm bộ của tên nam sinh lưu manh nhất trường này, tôi mới sửa giọng rồi trả lời: "Là mình nè".
- Trời! - Hắn kêu lên - Sao nghe giọng lạ thế? Tôi chẳng nhận ra đấy.
- Chắc do mình hơi đau họng. Mà bạn gọi có chuyện gì không?
- Thì để hỏi thăm bạn chứ còn gì nữa. Đã khoẻ chưa?
Chất giọng Kiên Tâm tự dưng dịu dàng hơn khi nói ba từ cuối đó nên lại khiến tôi có chút hồi hộp, rồi mỉm cười và khẽ khàng đáp:
- Mình được chích một mũi thuốc hạ sốt nên khoẻ rồi. Mà tiện mình cũng cảm ơn bạn đã cõng mình về nhà. Nhưng sao bạn không để thằng Thắng chở mình?
- Bạn bất tỉnh mê man, giữa đường lỡ ngã đập đầu thì sao, rất nguy hiểm.
Câu trả lời tự nhiên từ Kiên Tâm bất giác làm tôi ngẩn người. Ra là hắn đã lo lắng và để ý đến những điều như vậy. Nghĩ đến chuyện chiều hôm qua hắn còn làm tôi giận lẫn buồn thế nào vậy mà giờ lại khiến tôi vui không thể tả. Rốt cuộc thì hắn là ai, có tài cán gì mà có thể xoay chuyển cảm xúc của đứa con gái là tôi thế này?
- Nè, sao im lặng vậy? Lại giận tôi cái gì nữa à?
Nghe Kiên Tâm dò hỏi, tôi mới sực tỉnh bảo là không có gì. Rồi hình như hắn đã thở mạnh nghe đầy suy tư, không quá lâu thì tiếp tục nói:
- Tôi xin lỗi vì đã làm nhiều chuyện khiến bạn khó chịu. Đúng là tôi hơi vô tâm và áp đặt. Nên từ giờ tôi sẽ không cấm con trai đến gần bạn nữa. Vậy được rồi chứ?
Tôi nhận ra Kiên Tâm cũng cảm thấy bản thân có lỗi về những gì đã làm với tôi. Thật sự chẳng phải tôi hoàn toàn trách hắn vì hành động ngớ ngẩn ấy mà chính xác thì tôi buồn bởi hắn cứ luôn nghĩ tôi là bạn gái của anh Danh... Không muốn hắn thêm khó xử nên tôi "ừm" nhẹ một tiếng. Và cuộc trò chuyện kết thúc khi hắn chúc một câu ngủ ngon. Cúp máy, tôi chạy vội lên phòng trước sự ngạc nhiên của cha mẹ với thằng em trai.
Tôi ngã mạnh xuống giường, úp mặt vô gối cười khúc khích. Những điều Kiên Tâm nói và làm, giúp tôi hiểu hắn cũng có quan tâm để ý đến mình. Tôi vui lắm! Cái tên đáng ghét đó, thật là vẫn không thể nào ghét được! Lát sau tôi liền ngồi dậy, lại tự nhắc nhở bản thân đừng tỏ vẻ thích thú như thế. Dạo này tôi thấy mình kỳ lạ quá đỗi: trở nên dễ vui, dễ buồn, dễ giận. Mà tất cả chỉ vì một người con trai nữa chứ...
Nghĩ lần này Kiên Tâm lo cho mình hơi nhiều nên tôi muốn làm gì đó để cảm ơn. Đảo mắt nghĩ ngợi một hồi, tôi bỗng thấy con số 11 trên tờ lịch treo tường. Ừ nhỉ, sắp đến sinh nhật hắn rồi và tôi cũng hứa sẽ tặng thiệp chúc mừng. Nếu chỉ mua thiệp ở tiệm thì chán lắm nên tôi quyết định tự làm một tấm cho hắn. Đang hình dung nó sẽ như thế nào thì tôi bắt gặp cuốn truyện Slam dunk nằm trên bàn học. Lập tức mắt tôi sáng lên vì thấy hình ảnh của Hanamichi ở ngoài bìa truyện.
***
Tôi giật mình khi từ phía sau Mai Thư nhảy đến khoát tay lên vai mình. Nhỏ nhìn mặt tôi cũng đến ba lần, chắc để xem tôi khoẻ chưa. Biết nên chẳng để nhỏ kịp hỏi là tôi đã nói mình hết bệnh rồi. Nhưng nhỏ bạn này vẫn cứ chăm chú quan sát, còn nhíu mày.
- Gì thế? - Tôi không chịu nổi thắc mắc mà lên tiếng hỏi.
- Tôi trông bà hình như đang vui chuyện gì đó, không giống vừa mới bệnh xong.
Vụ hôm qua Kiên Tâm cõng tôi về tận nhà, đến tối còn gọi điện hỏi thăm, hỏi sao tôi không vui cho được. Nhưng mà, lý nào nó hiện rõ trên mặt như thế sao? Tức thì tôi bảo với Mai Thư mình vui vì đã hết bệnh. Nhìn nhỏ vẫn còn nghi ngờ lắm.
Tôi còn đang cố giấu sự khấp khởi trong lòng thì bất ngờ, cái lý do khiến tôi xao động lại xuất hiện: Kiên Tâm! Bên cạnh hắn chỉ có mỗi Hiếu, không có đám đàn em đi theo. Mọi khi Mai Thư hay tảng lờ ấy vậy mà lúc này chẳng hiểu nhỏ bị gì mà chủ động vẫy tay gọi hai tên con trai. Trong khi Kiên Tâm cùng Hiếu đi đến thì lòng tôi lại thấy hồi hộp rồi, và khi hắn đã đứng trước mặt thì tôi khó khăn để có thể nhìn vào hắn.
- Sao chỉ thấy có hai bạn vậy? - Mai Thư nhiệt tình một cách khó hiểu.
- Mấy thằng kia đang mua đồ ăn sáng ở ngoài cổng. Mai Thư ăn sáng chưa?
/22
|