Buổi sáng ngày lễ kết hôn, Ngọc Lan tỉnh dậy với một cảm giác lo lắng không thể tả. Từ hôm ký hợp đồng đến nay, cuộc sống của cô dường như rơi vào một mê cung đầy những mâu thuẫn và áp lực. Cô ngồi trước gương, nhìn hình ảnh của mình trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, lòng đầy mâu thuẫn. Cô muốn cứu mẹ, nhưng cũng không muốn lừa dối bản thân hay sống cuộc đời giả dối.
Cửa phòng mở ra, Gia Khải bước vào với vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc. Anh ta nhìn cô từ đầu đến chân, như thể đang kiểm tra xem cô có đủ tiêu chuẩn cho vai trò này hay không.
Gia Khải: "Cô chuẩn bị xong chưa?"
Ngọc Lan ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh nhưng cảm thấy ánh mắt mình không có sức mạnh. Cô nuốt khan, cố gắng giấu đi sự sợ hãi trong lòng.
Ngọc Lan: "Tôi... tôi đã sẵn sàng."
Gia Khải gật đầu, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Gia Khải: "Hôm nay là ngày quan trọng. Chúng ta phải đảm bảo rằng mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Cô hãy nhớ rằng chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Không cần phải tỏ ra quá thân mật."
Ngọc Lan cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua lòng mình. Cô biết rằng điều này không chỉ là một lời nhắc nhở, mà còn là một lời cảnh báo. Cô gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ.
Ngọc Lan: "Tôi hiểu."
Gia Khải nhìn cô một lúc lâu rồi quay đi, bỏ lại cô với cảm giác bị bỏ rơi và cô đơn trong căn phòng rộng lớn.
Buổi lễ được tổ chức tại một khách sạn sang trọng, nơi đèn sáng rực rỡ và không khí tràn ngập mùi hương hoa tươi. Ngọc Lan bước vào phòng tiệc, cánh tay run run trong tay Gia Khải. Cô cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều dõi theo, như muốn soi mói và đánh giá cô. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng cô như muốn nổ tung.
Gia Khải vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không bao giờ rời khỏi đám đông. Anh ta dẫn cô tới giữa phòng, nơi các vị khách đã đứng đợi.
Khách mời 1: "Chúc mừng hạnh phúc!"
Khách mời 2: "Hai người thật xứng đôi."
Gia Khải đáp lại những lời chúc mừng bằng những cái gật đầu lạnh nhạt, còn Ngọc Lan chỉ biết mỉm cười yếu ớt.
MC của buổi lễ bước lên sân khấu, giọng nói vang lên rõ ràng.
MC: "Chào mừng quý vị đến với lễ kết hôn của Ngô Gia Gia Khải và Tôn Ngọc Lan. Hôm nay, chúng ta cùng chứng kiến một ngày đặc biệt trong cuộc đời của họ."
Ngọc Lan cảm thấy từng lời nói của MC như những chiếc kim châm vào lòng cô. Cô biết rằng đây chỉ là một vở kịch, nhưng cảm giác đau đớn và tuyệt vọng vẫn tràn ngập trong lòng.
Sau phần nghi thức, Ngọc Lan và Gia Khải tiến lên sân khấu để trao nhẫn cưới. Gia Khải nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo không một tia ấm áp. Anh cầm lấy tay cô, đeo nhẫn vào ngón tay cô một cách dứt khoát.
Gia Khải: "Từ hôm nay, cô là vợ tôi."
Ngọc Lan cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng lòng cô lại tràn ngập nỗi buồn và sự hoang mang.
Ngọc Lan: "Vâng, tôi là vợ anh."
Tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng, nhưng đối với Ngọc Lan, tất cả chỉ là những âm thanh xa lạ và vô hồn.
Sau buổi lễ, họ cùng nhau tiếp khách và chụp hình. Gia Khải luôn giữ khoảng cách, không bao giờ tỏ ra thân mật hay quan tâm đến cô. Ngọc Lan cố gắng hết sức để không làm gì sai sót, nhưng cô cảm thấy lòng mình như bị xé nát.
Khi buổi lễ kết thúc, Gia Khải đưa Ngọc Lan về căn biệt thự mới. Trên đường đi, không khí trong xe im lặng đến ngột ngạt. Ngọc Lan cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ ác mộng không thể thoát ra.
Về đến nhà, Gia Khải dừng xe và mở cửa cho cô. Anh ta nhìn cô một lúc, rồi nói bằng giọng lạnh lùng.
Gia Khải: "Chào mừng cô về nhà mới. Từ giờ, đây sẽ là nơi cô sống."
Ngọc Lan nhìn căn biệt thự rộng lớn trước mặt, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô bước vào nhà, cảm nhận được sự xa hoa và lạnh lùng bao trùm khắp nơi.
Gia Khải dẫn cô lên phòng ngủ của mình, nơi cô sẽ sống trong thời gian tới. Anh ta mở cửa, chỉ vào căn phòng rộng lớn và nói bằng giọng không cảm xúc.
Gia Khải: "Đây là phòng của cô. Hãy làm quen với mọi thứ. Tôi không muốn bị làm phiền."
Ngọc Lan gật đầu, cảm thấy lòng mình đầy mâu thuẫn.
Ngọc Lan: "Tôi sẽ nhớ."
Gia Khải nhìn cô lần cuối, rồi quay lưng bước ra khỏi phòng. Ngọc Lan ngồi xuống giường, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô biết rằng từ giờ, cuộc sống của cô sẽ đầy thử thách và khó khăn. Nhưng vì mẹ, cô sẽ làm tất cả.
Buổi tối, Ngọc Lan nằm trên giường, nhìn trần nhà trắng toát. Cô nghĩ về mẹ, về tình trạng sức khỏe của bà và lý do khiến cô phải chấp nhận cuộc hôn nhân này. Trái tim cô đau nhói, nhưng cô biết rằng mình không có lựa chọn nào khác.
Sáng hôm sau, Ngọc Lan thức dậy sớm, cố gắng làm quen với cuộc sống mới. Cô bước xuống phòng ăn, nơi Gia Khải đã ngồi sẵn. Anh đang đọc báo, không thèm nhìn cô một lần.
Gia Khải: "Cô dậy sớm nhỉ."
Ngọc Lan: "Dạ, tôi muốn chuẩn bị cho mọi thứ."
Gia Khải không trả lời, chỉ tiếp tục đọc báo. Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nặng trĩu, nhưng cô biết rằng mình phải mạnh mẽ.
Bữa ăn diễn ra trong im lặng. Ngọc Lan cảm thấy không khí căng thẳng bao trùm, nhưng cô cố gắng không để lộ ra ngoài. Sau bữa ăn, Gia Khải đứng dậy, nhìn cô một cách lạnh lùng.
Gia Khải: "Tôi có việc phải đi. Cô ở nhà làm quen với mọi thứ đi."
Ngọc Lan: "Vâng, tôi sẽ làm vậy."
Gia Khải không nói thêm gì, chỉ quay lưng bước ra khỏi nhà. Ngọc Lan nhìn theo bóng dáng anh, cảm thấy lòng mình trĩu nặng.
Trong những ngày tiếp theo, Ngọc Lan cố gắng làm quen với cuộc sống mới. Mỗi lần gặp Gia Khải, cô đều cảm thấy căng thẳng và sợ hãi. Anh luôn giữ vẻ lạnh lùng, không bao giờ bày tỏ bất kỳ cảm xúc nào.
Một buổi chiều, Ngọc Lan quyết định đi dạo trong vườn để giải tỏa căng thẳng. Khi cô đang ngắm nhìn hoa cỏ, Gia Khải bất ngờ xuất hiện. Anh đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo cô.
Gia Khải: "Cô có vẻ thích vườn hoa này."
Ngọc Lan giật mình, cố gắng giữ bình tĩnh: "Dạ, tôi thấy nơi này rất đẹp."
Gia Khải không trả lời, chỉ nhìn cô một lúc rồi quay lưng bước đi. Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy lòng mình lạnh lẽo hơn.
Một buổi tối khác, Ngọc Lan đang đọc sách trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô mở cửa, thấy Gia Khải đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng.
Gia Khải: "Tôi cần cô giúp một việc."
Ngọc Lan: "Dạ, việc gì ạ?"
Gia Khải: "Ngày mai chúng ta có một buổi tiệc. Cô sẽ đi cùng tôi."
Ngọc Lan ngạc nhiên: "Tiệc ạ? Tôi phải làm gì?"
Gia Khải: "Cô chỉ cần làm vợ tôi trước mặt mọi người. Hãy nhớ rằng, chúng ta phải giữ bí mật về hôn nhân này."
Ngọc Lan: "Vâng, tôi hiểu."
Gia Khải nhìn cô một lần nữa, ánh mắt anh lạnh lùng như băng: "Hãy chuẩn bị sẵn sàng. Tôi không muốn có bất kỳ sự cố nào."
Ngọc Lan: "Tôi sẽ làm tốt nhất có thể."
Gia Khải gật đầu, rồi quay lưng bước đi. Ngọc Lan đóng cửa lại, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô biết rằng mình phải cố gắng để không làm sai sót, nhưng sự lạnh lùng của Gia Khải khiến cô cảm thấy áp lực vô cùng.
Buổi tiệc diễn ra tại một khách sạn sang trọng khác. Ngọc Lan mặc một chiếc váy dạ hội đẹp, nhưng lòng cô lại cảm thấy lạnh lẽo. Gia Khải dắt tay cô bước vào phòng tiệc, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, nhưng Gia Khải không hề tỏ ra bối rối. Anh dẫn cô tới chào hỏi mọi người, giọng nói luôn giữ một sự lạnh nhạt và xa cách.
Gia Khải: "Đây là vợ tôi, Tôn Ngọc Lan."
Ngọc Lan mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng. Cô biết rằng mọi ánh mắt đều đang dõi theo từng cử chỉ của họ.
Một người phụ nữ tiến tới, ánh mắt dò xét. Đó không ai khác đó lad Nhật Hạ người đã thích thầm Gia Khải từ rất lâu rồi.
Nhật Hạ: "Cô là vợ của Ngô Gia Gia Khải sao? Tôi nghe nói cô mới kết hôn."
Ngọc Lan: "Vâng, chúng tôi mới kết hôn gần đây."
Nhật Hạ nhìn cô một lúc, rồi mỉm cười: "Chúc mừng hai người. Gia Khải, anh thật may mắn khi có được một người vợ xinh đẹp như cô ấy."
Gia Khải chỉ gật đầu, không nói gì. Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô biết rằng mình chỉ là một phần trong kế hoạch của Gia Khải, nhưng cảm giác bị đối xử như một vật trang trí khiến cô đau lòng.
Buổi tiệc kéo dài đến khuya, và khi trở về nhà, Ngọc Lan cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng. Cô ngồi xuống giường, suy nghĩ về tất cả những gì đã diễn ra. Cô biết rằng cuộc sống của mình sẽ không dễ dàng, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Ngọc Lan: "Mình phải mạnh mẽ. Mình phải làm được."
Cô tự nhủ với lòng mình, quyết tâm vượt qua mọi thử thách để bảo vệ người mẹ yêu quý của mình.
Cửa phòng mở ra, Gia Khải bước vào với vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc. Anh ta nhìn cô từ đầu đến chân, như thể đang kiểm tra xem cô có đủ tiêu chuẩn cho vai trò này hay không.
Gia Khải: "Cô chuẩn bị xong chưa?"
Ngọc Lan ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh nhưng cảm thấy ánh mắt mình không có sức mạnh. Cô nuốt khan, cố gắng giấu đi sự sợ hãi trong lòng.
Ngọc Lan: "Tôi... tôi đã sẵn sàng."
Gia Khải gật đầu, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Gia Khải: "Hôm nay là ngày quan trọng. Chúng ta phải đảm bảo rằng mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Cô hãy nhớ rằng chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Không cần phải tỏ ra quá thân mật."
Ngọc Lan cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua lòng mình. Cô biết rằng điều này không chỉ là một lời nhắc nhở, mà còn là một lời cảnh báo. Cô gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ.
Ngọc Lan: "Tôi hiểu."
Gia Khải nhìn cô một lúc lâu rồi quay đi, bỏ lại cô với cảm giác bị bỏ rơi và cô đơn trong căn phòng rộng lớn.
Buổi lễ được tổ chức tại một khách sạn sang trọng, nơi đèn sáng rực rỡ và không khí tràn ngập mùi hương hoa tươi. Ngọc Lan bước vào phòng tiệc, cánh tay run run trong tay Gia Khải. Cô cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều dõi theo, như muốn soi mói và đánh giá cô. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng cô như muốn nổ tung.
Gia Khải vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không bao giờ rời khỏi đám đông. Anh ta dẫn cô tới giữa phòng, nơi các vị khách đã đứng đợi.
Khách mời 1: "Chúc mừng hạnh phúc!"
Khách mời 2: "Hai người thật xứng đôi."
Gia Khải đáp lại những lời chúc mừng bằng những cái gật đầu lạnh nhạt, còn Ngọc Lan chỉ biết mỉm cười yếu ớt.
MC của buổi lễ bước lên sân khấu, giọng nói vang lên rõ ràng.
MC: "Chào mừng quý vị đến với lễ kết hôn của Ngô Gia Gia Khải và Tôn Ngọc Lan. Hôm nay, chúng ta cùng chứng kiến một ngày đặc biệt trong cuộc đời của họ."
Ngọc Lan cảm thấy từng lời nói của MC như những chiếc kim châm vào lòng cô. Cô biết rằng đây chỉ là một vở kịch, nhưng cảm giác đau đớn và tuyệt vọng vẫn tràn ngập trong lòng.
Sau phần nghi thức, Ngọc Lan và Gia Khải tiến lên sân khấu để trao nhẫn cưới. Gia Khải nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo không một tia ấm áp. Anh cầm lấy tay cô, đeo nhẫn vào ngón tay cô một cách dứt khoát.
Gia Khải: "Từ hôm nay, cô là vợ tôi."
Ngọc Lan cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng lòng cô lại tràn ngập nỗi buồn và sự hoang mang.
Ngọc Lan: "Vâng, tôi là vợ anh."
Tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng, nhưng đối với Ngọc Lan, tất cả chỉ là những âm thanh xa lạ và vô hồn.
Sau buổi lễ, họ cùng nhau tiếp khách và chụp hình. Gia Khải luôn giữ khoảng cách, không bao giờ tỏ ra thân mật hay quan tâm đến cô. Ngọc Lan cố gắng hết sức để không làm gì sai sót, nhưng cô cảm thấy lòng mình như bị xé nát.
Khi buổi lễ kết thúc, Gia Khải đưa Ngọc Lan về căn biệt thự mới. Trên đường đi, không khí trong xe im lặng đến ngột ngạt. Ngọc Lan cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ ác mộng không thể thoát ra.
Về đến nhà, Gia Khải dừng xe và mở cửa cho cô. Anh ta nhìn cô một lúc, rồi nói bằng giọng lạnh lùng.
Gia Khải: "Chào mừng cô về nhà mới. Từ giờ, đây sẽ là nơi cô sống."
Ngọc Lan nhìn căn biệt thự rộng lớn trước mặt, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô bước vào nhà, cảm nhận được sự xa hoa và lạnh lùng bao trùm khắp nơi.
Gia Khải dẫn cô lên phòng ngủ của mình, nơi cô sẽ sống trong thời gian tới. Anh ta mở cửa, chỉ vào căn phòng rộng lớn và nói bằng giọng không cảm xúc.
Gia Khải: "Đây là phòng của cô. Hãy làm quen với mọi thứ. Tôi không muốn bị làm phiền."
Ngọc Lan gật đầu, cảm thấy lòng mình đầy mâu thuẫn.
Ngọc Lan: "Tôi sẽ nhớ."
Gia Khải nhìn cô lần cuối, rồi quay lưng bước ra khỏi phòng. Ngọc Lan ngồi xuống giường, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô biết rằng từ giờ, cuộc sống của cô sẽ đầy thử thách và khó khăn. Nhưng vì mẹ, cô sẽ làm tất cả.
Buổi tối, Ngọc Lan nằm trên giường, nhìn trần nhà trắng toát. Cô nghĩ về mẹ, về tình trạng sức khỏe của bà và lý do khiến cô phải chấp nhận cuộc hôn nhân này. Trái tim cô đau nhói, nhưng cô biết rằng mình không có lựa chọn nào khác.
Sáng hôm sau, Ngọc Lan thức dậy sớm, cố gắng làm quen với cuộc sống mới. Cô bước xuống phòng ăn, nơi Gia Khải đã ngồi sẵn. Anh đang đọc báo, không thèm nhìn cô một lần.
Gia Khải: "Cô dậy sớm nhỉ."
Ngọc Lan: "Dạ, tôi muốn chuẩn bị cho mọi thứ."
Gia Khải không trả lời, chỉ tiếp tục đọc báo. Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nặng trĩu, nhưng cô biết rằng mình phải mạnh mẽ.
Bữa ăn diễn ra trong im lặng. Ngọc Lan cảm thấy không khí căng thẳng bao trùm, nhưng cô cố gắng không để lộ ra ngoài. Sau bữa ăn, Gia Khải đứng dậy, nhìn cô một cách lạnh lùng.
Gia Khải: "Tôi có việc phải đi. Cô ở nhà làm quen với mọi thứ đi."
Ngọc Lan: "Vâng, tôi sẽ làm vậy."
Gia Khải không nói thêm gì, chỉ quay lưng bước ra khỏi nhà. Ngọc Lan nhìn theo bóng dáng anh, cảm thấy lòng mình trĩu nặng.
Trong những ngày tiếp theo, Ngọc Lan cố gắng làm quen với cuộc sống mới. Mỗi lần gặp Gia Khải, cô đều cảm thấy căng thẳng và sợ hãi. Anh luôn giữ vẻ lạnh lùng, không bao giờ bày tỏ bất kỳ cảm xúc nào.
Một buổi chiều, Ngọc Lan quyết định đi dạo trong vườn để giải tỏa căng thẳng. Khi cô đang ngắm nhìn hoa cỏ, Gia Khải bất ngờ xuất hiện. Anh đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo cô.
Gia Khải: "Cô có vẻ thích vườn hoa này."
Ngọc Lan giật mình, cố gắng giữ bình tĩnh: "Dạ, tôi thấy nơi này rất đẹp."
Gia Khải không trả lời, chỉ nhìn cô một lúc rồi quay lưng bước đi. Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy lòng mình lạnh lẽo hơn.
Một buổi tối khác, Ngọc Lan đang đọc sách trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô mở cửa, thấy Gia Khải đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng.
Gia Khải: "Tôi cần cô giúp một việc."
Ngọc Lan: "Dạ, việc gì ạ?"
Gia Khải: "Ngày mai chúng ta có một buổi tiệc. Cô sẽ đi cùng tôi."
Ngọc Lan ngạc nhiên: "Tiệc ạ? Tôi phải làm gì?"
Gia Khải: "Cô chỉ cần làm vợ tôi trước mặt mọi người. Hãy nhớ rằng, chúng ta phải giữ bí mật về hôn nhân này."
Ngọc Lan: "Vâng, tôi hiểu."
Gia Khải nhìn cô một lần nữa, ánh mắt anh lạnh lùng như băng: "Hãy chuẩn bị sẵn sàng. Tôi không muốn có bất kỳ sự cố nào."
Ngọc Lan: "Tôi sẽ làm tốt nhất có thể."
Gia Khải gật đầu, rồi quay lưng bước đi. Ngọc Lan đóng cửa lại, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô biết rằng mình phải cố gắng để không làm sai sót, nhưng sự lạnh lùng của Gia Khải khiến cô cảm thấy áp lực vô cùng.
Buổi tiệc diễn ra tại một khách sạn sang trọng khác. Ngọc Lan mặc một chiếc váy dạ hội đẹp, nhưng lòng cô lại cảm thấy lạnh lẽo. Gia Khải dắt tay cô bước vào phòng tiệc, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, nhưng Gia Khải không hề tỏ ra bối rối. Anh dẫn cô tới chào hỏi mọi người, giọng nói luôn giữ một sự lạnh nhạt và xa cách.
Gia Khải: "Đây là vợ tôi, Tôn Ngọc Lan."
Ngọc Lan mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng. Cô biết rằng mọi ánh mắt đều đang dõi theo từng cử chỉ của họ.
Một người phụ nữ tiến tới, ánh mắt dò xét. Đó không ai khác đó lad Nhật Hạ người đã thích thầm Gia Khải từ rất lâu rồi.
Nhật Hạ: "Cô là vợ của Ngô Gia Gia Khải sao? Tôi nghe nói cô mới kết hôn."
Ngọc Lan: "Vâng, chúng tôi mới kết hôn gần đây."
Nhật Hạ nhìn cô một lúc, rồi mỉm cười: "Chúc mừng hai người. Gia Khải, anh thật may mắn khi có được một người vợ xinh đẹp như cô ấy."
Gia Khải chỉ gật đầu, không nói gì. Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô biết rằng mình chỉ là một phần trong kế hoạch của Gia Khải, nhưng cảm giác bị đối xử như một vật trang trí khiến cô đau lòng.
Buổi tiệc kéo dài đến khuya, và khi trở về nhà, Ngọc Lan cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng. Cô ngồi xuống giường, suy nghĩ về tất cả những gì đã diễn ra. Cô biết rằng cuộc sống của mình sẽ không dễ dàng, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Ngọc Lan: "Mình phải mạnh mẽ. Mình phải làm được."
Cô tự nhủ với lòng mình, quyết tâm vượt qua mọi thử thách để bảo vệ người mẹ yêu quý của mình.
/60
|