Ngọc Lan đang ngồi trong phòng khách, nhìn ra vườn hoa qua cửa sổ. Lòng cô trĩu nặng với những suy nghĩ về cuộc sống mới và những trách nhiệm đang chờ đợi. Bỗng nhiên, tiếng bước chân từ phía sau khiến cô giật mình. Bà nội của Gia Khải bước vào, với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt ẩn chứa sự mong mỏi.
Bà nội: "Ngọc Lan, cháu đang làm gì thế?"
Ngọc Lan: "Dạ, cháu đang ngắm hoa. Bà cần gì ạ?"
Bà nội ngồi xuống ghế, nhìn Ngọc Lan với vẻ mặt nghiêm túc: "Bà muốn nói chuyện với cháu về một vấn đề quan trọng."
Ngọc Lan cảm thấy lòng mình căng thẳng, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh: "Dạ, bà cứ nói ạ."
Bà nội: "Gia Khải và cháu đã kết hôn được một thời gian rồi. Bà nghĩ đã đến lúc hai đứa nên nghĩ đến chuyện có con."
Ngọc Lan cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô biết rằng đây là điều bà nội và cả gia đình mong đợi, nhưng cô và Gia Khải chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Ngọc Lan: "Dạ, cháu hiểu. Nhưng có lẽ chúng cháu cần thêm thời gian để thích nghi với cuộc sống hôn nhân."
Bà nội lắc đầu, giọng nói nghiêm nghị: "Thời gian ta sống không còn nhiều đâu, Ngọc Lan. Gia đình cần có người nối dõi, và bà mong muốn sớm có chắt."
Ngọc Lan cúi đầu, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô không biết phải làm sao để trả lời bà nội mà không làm bà thất vọng.
Gia Khải bước vào phòng khách, thấy bà nội và Ngọc Lan đang trò chuyện. Anh cảm nhận được không khí căng thẳng và biết rằng đây không phải là một cuộc trò chuyện bình thường.
Gia Khải: "Bà nội, có chuyện gì vậy?"
Bà nội quay sang Gia Khải, ánh mắt đầy mong mỏi: "Gia Khải, bà đang nói chuyện với Ngọc Lan về chuyện có con. Bà nghĩ đã đến lúc hai đứa nên nghiêm túc suy nghĩ về việc này."
Gia Khải nhìn Ngọc Lan, rồi nhìn bà nội, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng: "Bà nội, chúng cháu cần thêm thời gian. Chúng cháu mới kết hôn và còn nhiều việc phải làm."
Bà nội không hài lòng với câu trả lời của Gia Khải, nhưng bà cố gắng giữ bình tĩnh: "Thời gian không chờ đợi ai, Gia Khải. Bà chỉ mong muốn sớm có chắt để thấy gia đình mình hạnh phúc và đầy đủ."
Gia Khải im lặng một lúc, rồi gật đầu nhẹ: "Cháu hiểu. Cháu và Ngọc Lan sẽ suy nghĩ về việc này."
Bà nội gật đầu, rồi đứng dậy: "Bà chỉ muốn điều tốt đẹp nhất cho hai đứa. Hãy suy nghĩ kỹ và quyết định sớm."
Sau khi bà nội rời đi, Gia Khải và Ngọc Lan ngồi lại trong phòng khách. Không khí giữa họ căng thẳng và ngại ngùng. Ngọc Lan không biết phải nói gì, còn Gia Khải thì vẫn giữ vẻ lạnh lùng như mọi khi.
Ngọc Lan: "Em xin lỗi vì đã làm bà nội lo lắng."
Gia Khải lắc đầu, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng: "Không phải lỗi của em. Đây là áp lực từ gia đình mà chúng ta phải đối mặt."
Ngọc Lan: "Nhưng em biết rằng anh không muốn có con trong tình huống này. Em cũng vậy."
Gia Khải nhìn cô một lúc, rồi thở dài: "Đúng vậy. Chúng ta không thể có con chỉ vì áp lực từ gia đình. Điều đó không công bằng với cả hai chúng ta và cả đứa trẻ."
Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút khi nghe Gia Khải nói vậy. Cô biết rằng anh cũng đang chịu áp lực lớn từ gia đình, nhưng ít nhất anh không ép buộc cô.
Ngọc Lan: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Gia Khải: "Chúng ta cần phải bàn bạc và tìm cách thuyết phục bà nội và gia đình rằng chúng ta cần thêm thời gian."
Ngọc Lan gật đầu, cảm thấy lòng mình ấm áp hơn khi biết rằng Gia Khải đang đứng về phía cô: "Em hiểu. Em sẽ cố gắng hết sức để làm bà nội hiểu."
Những ngày tiếp theo, Ngọc Lan cố gắng giữ bình tĩnh và sống theo lẽ phải trong ngôi nhà đầy áp lực này. Mỗi khi bà nội qua thăm cô, cô đều mỉm cười và cố gắng làm bà vui lòng, nhưng lòng cô vẫn không ngừng lo lắng về áp lực có con.
Một buổi tối, khi Gia Khải trở về sau một ngày làm việc căng thẳng, Ngọc Lan quyết định nói chuyện với anh về những suy nghĩ và lo lắng của mình.
Ngọc Lan: "Gia Khải, em có thể nói chuyện với anh một chút không?"
Gia Khải ngồi xuống ghế, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: "Có chuyện gì vậy?"
Ngọc Lan: "Em biết rằng anh đang chịu áp lực lớn từ gia đình về chuyện có con. Em cũng vậy. Nhưng em muốn chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết."
Gia Khải im lặng một lúc, rồi gật đầu: "Anh biết. Chúng ta không thể trốn tránh mãi. Chúng ta cần tìm cách để thuyết phục bà nội và gia đình."
Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi thấy Gia Khải đồng ý với cô. Cô biết rằng cuộc sống sẽ còn nhiều thử thách, nhưng ít nhất cô và Gia Khải đang cùng nhau đối mặt với chúng.
Ngọc Lan: "Em nghĩ rằng chúng ta nên nói chuyện thẳng thắn với bà nội. Hãy cho bà biết rằng chúng ta cần thêm thời gian để chuẩn bị cho cuộc sống gia đình và trách nhiệm làm cha mẹ."
Gia Khải gật đầu: "Đúng vậy. Chúng ta không thể có con chỉ vì áp lực từ gia đình. Điều đó không công bằng với cả hai chúng ta và cả đứa trẻ."
Ngọc Lan mỉm cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn anh vì đã hiểu và đồng ý với em."
Gia Khải nhìn cô một lúc, rồi đứng dậy: "Chúng ta sẽ cùng nhau thuyết phục bà nội. Anh tin rằng bà sẽ hiểu."
Ngọc Lan gật đầu, cảm thấy lòng mình ấm áp hơn khi biết rằng Gia Khải đang đứng về phía cô. Cô biết rằng cuộc sống sẽ còn nhiều thử thách, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức để cùng Gia Khải vượt qua mọi khó khăn và áp lực.
Ngày hôm sau, Ngọc Lan và Gia Khải quyết định nói chuyện thẳng thắn với bà nội. Họ ngồi xuống cùng bà trong phòng khách, ánh mắt bà nội vẫn đầy mong mỏi nhưng cũng có chút lo lắng.
Gia Khải: "Bà nội, cháu và Ngọc Lan đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện có con. Chúng cháu hiểu rằng bà mong muốn sớm có chắt, nhưng chúng cháu cần thêm thời gian để chuẩn bị cho cuộc sống gia đình và trách nhiệm làm cha mẹ."
Bà nội im lặng lắng nghe, rồi thở dài: "Bà hiểu. Bà chỉ mong muốn điều tốt đẹp nhất cho hai đứa. Nhưng bà cũng lo lắng rằng thời gian không còn nhiều."
Ngọc Lan: "Bà nội, cháu hiểu sự lo lắng của bà. Nhưng chúng cháu muốn chắc chắn rằng chúng cháu đã sẵn sàng cả về tinh thần lẫn vật chất trước khi có con. Chúng cháu không muốn mang lại điều gì không tốt đẹp cho con của mình."
Bà nội nhìn hai người một lúc, rồi gật đầu: "Bà hiểu. Bà chỉ mong rằng hai đứa sẽ sớm có quyết định đúng đắn. Bà sẽ không ép buộc hai đứa nữa."
Gia Khải và Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nghe bà nội nói vậy. Họ biết rằng cuộc sống sẽ còn nhiều thử thách, nhưng ít nhất họ đã cùng nhau đối mặt và vượt qua một phần áp lực từ gia đình.
Gia Khải: "Cảm ơn bà nội vì đã hiểu và thông cảm. Chúng cháu sẽ cố gắng hết sức để làm bà hạnh phúc."
Bà nội mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương: "Bà luôn mong muốn điều tốt đẹp nhất cho hai đứa. Hãy sống hạnh phúc và chăm sóc lẫn nhau."
Ngọc Lan và Gia Khải gật đầu, cảm thấy lòng mình tràn đầy hy vọng và quyết tâm. Họ biết rằng còn nhiều thử thách đang chờ đợi, nhưng họ sẽ cùng nhau vượt qua và xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, không chỉ vì áp lực từ gia đình mà còn vì tình yêu và trách nhiệm của mình.
Bà nội: "Ngọc Lan, cháu đang làm gì thế?"
Ngọc Lan: "Dạ, cháu đang ngắm hoa. Bà cần gì ạ?"
Bà nội ngồi xuống ghế, nhìn Ngọc Lan với vẻ mặt nghiêm túc: "Bà muốn nói chuyện với cháu về một vấn đề quan trọng."
Ngọc Lan cảm thấy lòng mình căng thẳng, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh: "Dạ, bà cứ nói ạ."
Bà nội: "Gia Khải và cháu đã kết hôn được một thời gian rồi. Bà nghĩ đã đến lúc hai đứa nên nghĩ đến chuyện có con."
Ngọc Lan cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô biết rằng đây là điều bà nội và cả gia đình mong đợi, nhưng cô và Gia Khải chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Ngọc Lan: "Dạ, cháu hiểu. Nhưng có lẽ chúng cháu cần thêm thời gian để thích nghi với cuộc sống hôn nhân."
Bà nội lắc đầu, giọng nói nghiêm nghị: "Thời gian ta sống không còn nhiều đâu, Ngọc Lan. Gia đình cần có người nối dõi, và bà mong muốn sớm có chắt."
Ngọc Lan cúi đầu, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cô không biết phải làm sao để trả lời bà nội mà không làm bà thất vọng.
Gia Khải bước vào phòng khách, thấy bà nội và Ngọc Lan đang trò chuyện. Anh cảm nhận được không khí căng thẳng và biết rằng đây không phải là một cuộc trò chuyện bình thường.
Gia Khải: "Bà nội, có chuyện gì vậy?"
Bà nội quay sang Gia Khải, ánh mắt đầy mong mỏi: "Gia Khải, bà đang nói chuyện với Ngọc Lan về chuyện có con. Bà nghĩ đã đến lúc hai đứa nên nghiêm túc suy nghĩ về việc này."
Gia Khải nhìn Ngọc Lan, rồi nhìn bà nội, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng: "Bà nội, chúng cháu cần thêm thời gian. Chúng cháu mới kết hôn và còn nhiều việc phải làm."
Bà nội không hài lòng với câu trả lời của Gia Khải, nhưng bà cố gắng giữ bình tĩnh: "Thời gian không chờ đợi ai, Gia Khải. Bà chỉ mong muốn sớm có chắt để thấy gia đình mình hạnh phúc và đầy đủ."
Gia Khải im lặng một lúc, rồi gật đầu nhẹ: "Cháu hiểu. Cháu và Ngọc Lan sẽ suy nghĩ về việc này."
Bà nội gật đầu, rồi đứng dậy: "Bà chỉ muốn điều tốt đẹp nhất cho hai đứa. Hãy suy nghĩ kỹ và quyết định sớm."
Sau khi bà nội rời đi, Gia Khải và Ngọc Lan ngồi lại trong phòng khách. Không khí giữa họ căng thẳng và ngại ngùng. Ngọc Lan không biết phải nói gì, còn Gia Khải thì vẫn giữ vẻ lạnh lùng như mọi khi.
Ngọc Lan: "Em xin lỗi vì đã làm bà nội lo lắng."
Gia Khải lắc đầu, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng: "Không phải lỗi của em. Đây là áp lực từ gia đình mà chúng ta phải đối mặt."
Ngọc Lan: "Nhưng em biết rằng anh không muốn có con trong tình huống này. Em cũng vậy."
Gia Khải nhìn cô một lúc, rồi thở dài: "Đúng vậy. Chúng ta không thể có con chỉ vì áp lực từ gia đình. Điều đó không công bằng với cả hai chúng ta và cả đứa trẻ."
Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút khi nghe Gia Khải nói vậy. Cô biết rằng anh cũng đang chịu áp lực lớn từ gia đình, nhưng ít nhất anh không ép buộc cô.
Ngọc Lan: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Gia Khải: "Chúng ta cần phải bàn bạc và tìm cách thuyết phục bà nội và gia đình rằng chúng ta cần thêm thời gian."
Ngọc Lan gật đầu, cảm thấy lòng mình ấm áp hơn khi biết rằng Gia Khải đang đứng về phía cô: "Em hiểu. Em sẽ cố gắng hết sức để làm bà nội hiểu."
Những ngày tiếp theo, Ngọc Lan cố gắng giữ bình tĩnh và sống theo lẽ phải trong ngôi nhà đầy áp lực này. Mỗi khi bà nội qua thăm cô, cô đều mỉm cười và cố gắng làm bà vui lòng, nhưng lòng cô vẫn không ngừng lo lắng về áp lực có con.
Một buổi tối, khi Gia Khải trở về sau một ngày làm việc căng thẳng, Ngọc Lan quyết định nói chuyện với anh về những suy nghĩ và lo lắng của mình.
Ngọc Lan: "Gia Khải, em có thể nói chuyện với anh một chút không?"
Gia Khải ngồi xuống ghế, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: "Có chuyện gì vậy?"
Ngọc Lan: "Em biết rằng anh đang chịu áp lực lớn từ gia đình về chuyện có con. Em cũng vậy. Nhưng em muốn chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết."
Gia Khải im lặng một lúc, rồi gật đầu: "Anh biết. Chúng ta không thể trốn tránh mãi. Chúng ta cần tìm cách để thuyết phục bà nội và gia đình."
Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi thấy Gia Khải đồng ý với cô. Cô biết rằng cuộc sống sẽ còn nhiều thử thách, nhưng ít nhất cô và Gia Khải đang cùng nhau đối mặt với chúng.
Ngọc Lan: "Em nghĩ rằng chúng ta nên nói chuyện thẳng thắn với bà nội. Hãy cho bà biết rằng chúng ta cần thêm thời gian để chuẩn bị cho cuộc sống gia đình và trách nhiệm làm cha mẹ."
Gia Khải gật đầu: "Đúng vậy. Chúng ta không thể có con chỉ vì áp lực từ gia đình. Điều đó không công bằng với cả hai chúng ta và cả đứa trẻ."
Ngọc Lan mỉm cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn anh vì đã hiểu và đồng ý với em."
Gia Khải nhìn cô một lúc, rồi đứng dậy: "Chúng ta sẽ cùng nhau thuyết phục bà nội. Anh tin rằng bà sẽ hiểu."
Ngọc Lan gật đầu, cảm thấy lòng mình ấm áp hơn khi biết rằng Gia Khải đang đứng về phía cô. Cô biết rằng cuộc sống sẽ còn nhiều thử thách, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức để cùng Gia Khải vượt qua mọi khó khăn và áp lực.
Ngày hôm sau, Ngọc Lan và Gia Khải quyết định nói chuyện thẳng thắn với bà nội. Họ ngồi xuống cùng bà trong phòng khách, ánh mắt bà nội vẫn đầy mong mỏi nhưng cũng có chút lo lắng.
Gia Khải: "Bà nội, cháu và Ngọc Lan đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện có con. Chúng cháu hiểu rằng bà mong muốn sớm có chắt, nhưng chúng cháu cần thêm thời gian để chuẩn bị cho cuộc sống gia đình và trách nhiệm làm cha mẹ."
Bà nội im lặng lắng nghe, rồi thở dài: "Bà hiểu. Bà chỉ mong muốn điều tốt đẹp nhất cho hai đứa. Nhưng bà cũng lo lắng rằng thời gian không còn nhiều."
Ngọc Lan: "Bà nội, cháu hiểu sự lo lắng của bà. Nhưng chúng cháu muốn chắc chắn rằng chúng cháu đã sẵn sàng cả về tinh thần lẫn vật chất trước khi có con. Chúng cháu không muốn mang lại điều gì không tốt đẹp cho con của mình."
Bà nội nhìn hai người một lúc, rồi gật đầu: "Bà hiểu. Bà chỉ mong rằng hai đứa sẽ sớm có quyết định đúng đắn. Bà sẽ không ép buộc hai đứa nữa."
Gia Khải và Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nghe bà nội nói vậy. Họ biết rằng cuộc sống sẽ còn nhiều thử thách, nhưng ít nhất họ đã cùng nhau đối mặt và vượt qua một phần áp lực từ gia đình.
Gia Khải: "Cảm ơn bà nội vì đã hiểu và thông cảm. Chúng cháu sẽ cố gắng hết sức để làm bà hạnh phúc."
Bà nội mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương: "Bà luôn mong muốn điều tốt đẹp nhất cho hai đứa. Hãy sống hạnh phúc và chăm sóc lẫn nhau."
Ngọc Lan và Gia Khải gật đầu, cảm thấy lòng mình tràn đầy hy vọng và quyết tâm. Họ biết rằng còn nhiều thử thách đang chờ đợi, nhưng họ sẽ cùng nhau vượt qua và xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, không chỉ vì áp lực từ gia đình mà còn vì tình yêu và trách nhiệm của mình.
/60
|