Ngôi nhà của Gia Khải và Ngọc Lan vốn luôn tràn ngập tiếng cười và niềm vui, nay lại mang một bầu không khí lo lắng. Ngọc Lan, người phụ nữ mà Gia Khải luôn yêu thương và chăm sóc, đang trải qua những ngày tháng khó khăn của thai kỳ. Cô bị ốm nghén nặng, hầu như không ăn uống được gì, khiến mọi người trong gia đình không khỏi xót xa.
Một buổi sáng, khi ánh nắng chỉ vừa ló rạng, Ngọc Lan đã cảm thấy sự khó chịu dâng trào từ bụng. Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn buồn nôn nhanh chóng kéo đến, khiến cô vội chạy vào phòng tắm.
“Lan, em sao vậy?” Gia Khải lo lắng hỏi khi thấy vợ mình gấp gáp chạy đi.
Ngọc Lan không trả lời, chỉ kịp đưa tay lên bịt miệng trước khi cơn nôn ập đến. Tiếng nôn mửa vang lên trong căn phòng yên tĩnh, khiến trái tim Gia Khải thắt lại. Anh đứng ngoài cửa phòng tắm, lo lắng và bất lực, chỉ có thể chờ đợi cô xong việc.
Khi Ngọc Lan bước ra, khuôn mặt cô nhợt nhạt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô tựa vào khung cửa, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự kiên cường.
“Em... em không sao, chỉ là ốm nghén thôi mà” cô cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy yếu ớt như cánh hoa trước gió.
“Em phải nằm nghỉ đi, để anh pha cho em ly nước chanh nhé,” Gia Khải nói, giọng anh trầm ấm và chứa đựng sự quan tâm chân thành.
“Không... không cần đâu anh. Em uống nước chanh vào lại càng nôn thêm Ngọc Lan từ chối, cố gắng bước đi, nhưng đôi chân yếu ớt không chịu nghe lời.
Gia Khải nhanh chóng tiến lại gần, vòng tay ôm lấy cô. “Anh biết em mạnh mẽ, nhưng sức khỏe của em quan trọng hơn cả. Để anh giúp em, được không?”
Ngọc Lan nhìn vào đôi mắt chân thành của Gia Khải, cảm nhận được tình yêu và sự lo lắng từ anh. Cô khẽ gật đầu, để anh dìu mình trở về giường. Nhưng ngay khi vừa ngồi xuống, cơn buồn nôn lại ập đến, khiến cô vội ôm lấy bụng, hít thở sâu để cố gắng kiềm chế.
Gia Khải ngồi xuống bên cạnh, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, như muốn xua tan đi cơn khó chịu đang giày vò vợ mình. “Lan à, chúng ta phải đi khám bác sĩ thôi. Anh không thể để em cứ thế này mãi được.”
Ngọc Lan lắc đầu, mệt mỏi nói: “Không cần đâu anh. Em biết đây chỉ là giai đoạn đầu của thai kỳ thôi. Rồi mọi thứ sẽ ổn mà.”
“Nhưng nhìn em thế này, anh không yên lòng chút nào” Gia Khải thở dài, giọng anh trầm xuống, chứa đựng nỗi lo lắng không thể giấu kín.
“Anh đừng lo quá. Em sẽ ổn thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được,” Ngọc Lan cố gắng trấn an chồng mình, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô cũng không khỏi hoang mang trước tình trạng sức khỏe của mình.
Gia Khải không nói gì thêm, anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Ngọc Lan, cảm nhận sự sống nhỏ bé đang hình thành bên trong. “Anh chỉ mong em và con luôn mạnh khỏe. Đó là điều quan trọng nhất với anh.”
Ngọc Lan nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay ấm áp của chồng. “Em biết mà, chồng yêu. Em sẽ cố gắng vì anh và con.”
Khi Ngọc Lan nghỉ ngơi, Gia Khải bước ra phòng khách, cầm điện thoại gọi cho mẹ mình. Anh biết rằng mình không thể một mình đối mặt với tình trạng này, cần có sự giúp đỡ từ gia đình.
“Mẹ, con đây. Lan dạo này bị ốm nghén nặng, hầu như không ăn được gì cả. Con lo lắm” Gia Khải nói, giọng anh khàn đặc vì lo lắng.
“Trời ơi, vậy sao? Sao con không nói sớm với mẹ? Ốm nghén là chuyện bình thường, nhưng nếu nặng như vậy thì không được coi thường đâu, con phải đưa Lan đi khám ngay” giọng mẹ Gia Khải vang lên từ đầu dây bên kia, mang theo sự lo lắng và trách nhiệm của một người mẹ.
“Dạ, con cũng định đưa cô ấy đi khám, nhưng Lan không muốn. Cô ấy nói chỉ là giai đoạn đầu thôi, Gia Khải thở dài.
“Con gái hay cứng đầu lắm. Mẹ sẽ tới ngay, con cứ yên tâm. Để mẹ giúp con chăm sóc Lan, mẹ Gia Khải nói chắc nịch, không để cho con trai có cơ hội từ
chối.
Sau cuộc gọi, Gia Khải cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Anh biết rằng có mẹ ở bên, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Anh quay trở lại phòng, nhìn Ngọc Lan đang nằm yên trên giường, khuôn mặt cô dù mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp dịu dàng mà anh luôn yêu quý.
Không lâu sau, mẹ Gia Khải đã có mặt tại nhà. Bà bước vào với một túi lớn các loại thực phẩm và thuốc bổ dành cho phụ nữ mang thai, đôi mắt bà ánh lên sự lo lắng và quyết tâm.
“Lan, con thấy trong người thế nào rồi?” Bà hỏi ngay khi bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Ngọc Lan nằm yên trên giường.
“Dạ, con không sao, chỉ là hơi mệt chút thôi,” Ngọc Lan trả lời, cố gắng nở nụ cười để trấn an mẹ chồng.
“Con đừng cố chịu đựng một mình như vậy. Có gì cứ nói với mẹ và Khải, để mọi người biết mà giúp đỡ con, mẹ Gia Khải nói, giọng bà mềm mại nhưng kiên quyết. “Con phải nghĩ cho sức khỏe của mình và cả đứa bé nữa. Mẹ đã chuẩn bị vài món ăn nhẹ, con thử ăn xem có dễ chịu hơn không nhé.”
Ngọc Lan gật đầu, dù biết rằng chỉ nghĩ đến thức ăn thôi cũng đủ khiến cô
cảm thấy buồn nôn, nhưng cô không muốn làm mẹ chồng thất vọng. “Dạ, con sẽ cố gắng”
Mẹ Gia Khải nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên trán Ngọc Lan để kiểm tra. “Mẹ sẽ ở đây chăm sóc con một thời gian, đến khi con khỏe hơn. Con đừng lo, cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Trong những ngày tiếp theo, Ngọc Lan cố gắng ăn uống theo sự hướng dẫn của mẹ Gia Khải. Dù cơn buồn nôn vẫn thường xuyên hành hạ, nhưng cô cảm nhận được sự quan tâm và tình yêu thương của mọi người, điều đó khiến cô có thêm động lực để vượt qua.
Một buổi tối, khi mọi người đã chuẩn bị đi ngủ, Gia Khải ngồi bên cạnh giường, nắm lấy tay Ngọc Lan. “Lan à, anh thật sự xin lỗi vì đã không thể làm được nhiều hơn cho em. Anh chỉ ước gì mình có thể gánh hết những khó khăn này thay cho em.”
Ngọc Lan mỉm cười, ánh mắt cô ánh lên sự dịu dàng: “Anh ngốc quá, anh đã làm tất cả những gì có thể rồi. Em biết anh lo lắng cho em và con, nhưng em sẽ cố gắng vượt qua. Vì anh, vì con, em sẽ mạnh mẽ hơn”
“Anh chỉ mong em luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Nếu có bất cứ điều gì em cần, đừng ngần ngại nói với anh. Anh muốn ở bên em, đồng hành cùng em trên con đường này, Gia Khải nói, giọng anh trầm ấm, chứa đựng tình yêu và sự quyết tâm.
“Em biết mà, chồng yêu. Có anh bên cạnh, em không sợ gì cả. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, Ngọc Lan đáp lại, cô khẽ nhắm mắt, cảm nhận bàn tay ấm áp của Gia Khải đang siết chặt lấy tay mình.
Nhờ có sự giúp đỡ của mẹ Gia Khải, Ngọc Lan dần dần cảm thấy khỏe hơn, dù cơn ốm nghén vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Mỗi ngày, mẹ chồng luôn chuẩn bị những món ăn nhẹ, phù hợp với thể trạng của cô, và luôn bên cạnh động viên, chăm sóc.
“Mẹ thật sự rất biết ơn con, mẹ. Nếu không có mẹ, con không biết mình sẽ làm sao” Ngọc Lan nói, đôi mắt cô chứa đựng sự biết ơn sâu sắc.
“Con là con dâu của mẹ, là mẹ của cháu nội mẹ. Chăm sóc con là trách nhiệm của mẹ mà, mẹ Gia Khải mỉm cười, ánh mắt bà dịu dàng và đầy yêu thương.
“Con sẽ cố gắng ăn uống và nghỉ ngơi tốt hơn, để không phụ lòng mẹ và mọi người, Ngọc Lan hứa, tự nhủ rằng cô sẽ làm tất cả để bảo vệ sức khỏe của mình và đứa bé trong bụng.
Một buổi sáng, khi ánh nắng len lỏi qua khe cửa, Ngọc Lan thức dậy với cảm giác nhẹ nhàng hơn những ngày trước. Cô không còn cảm thấy quá mệt mỏi và buồn nôn như trước nữa. Cô khẽ mỉm cười, biết rằng mọi chuyện đang dần tốt lên.
“Khải, em cảm thấy khá hơn rồi, cô nói khi Gia Khải bước vào phòng.
“Thật không? Anh mừng quá, Lan” Gia Khải vội tiến lại gần, ánh mắt anh sáng lên niềm vui sướng.
“Dạ, em nghĩ mình đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất rồi. Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cạnh em, Ngọc Lan nói, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng và biết ơn.
“Anh sẽ luôn ở đây, vợ yêu. Chúng ta sẽ cùng nhau chào đón đứa con của mình với tất cả tình yêu thương” Gia Khải đáp lại, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ đôi môi anh.
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu rằng, tình yêu và sự quan tâm lẫn nhau chính là nguồn sức mạnh giúp họ vượt qua mọi khó khăn. Họ sẽ cùng nhau bước tiếp, với niềm tin và hy vọng rằng tương lai sẽ luôn tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Cuộc hành trình của Ngọc Lan và Gia Khải vẫn còn dài, nhưng với tình yêu và sự kiên nhẫn, họ sẽ vượt qua mọi thử thách, để cùng nhau chào đón một thành viên mới của gia đình, người sẽ mang đến cho họ những niềm vui và kỷ niệm không thể nào quên.
Một buổi sáng, khi ánh nắng chỉ vừa ló rạng, Ngọc Lan đã cảm thấy sự khó chịu dâng trào từ bụng. Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn buồn nôn nhanh chóng kéo đến, khiến cô vội chạy vào phòng tắm.
“Lan, em sao vậy?” Gia Khải lo lắng hỏi khi thấy vợ mình gấp gáp chạy đi.
Ngọc Lan không trả lời, chỉ kịp đưa tay lên bịt miệng trước khi cơn nôn ập đến. Tiếng nôn mửa vang lên trong căn phòng yên tĩnh, khiến trái tim Gia Khải thắt lại. Anh đứng ngoài cửa phòng tắm, lo lắng và bất lực, chỉ có thể chờ đợi cô xong việc.
Khi Ngọc Lan bước ra, khuôn mặt cô nhợt nhạt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô tựa vào khung cửa, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự kiên cường.
“Em... em không sao, chỉ là ốm nghén thôi mà” cô cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy yếu ớt như cánh hoa trước gió.
“Em phải nằm nghỉ đi, để anh pha cho em ly nước chanh nhé,” Gia Khải nói, giọng anh trầm ấm và chứa đựng sự quan tâm chân thành.
“Không... không cần đâu anh. Em uống nước chanh vào lại càng nôn thêm Ngọc Lan từ chối, cố gắng bước đi, nhưng đôi chân yếu ớt không chịu nghe lời.
Gia Khải nhanh chóng tiến lại gần, vòng tay ôm lấy cô. “Anh biết em mạnh mẽ, nhưng sức khỏe của em quan trọng hơn cả. Để anh giúp em, được không?”
Ngọc Lan nhìn vào đôi mắt chân thành của Gia Khải, cảm nhận được tình yêu và sự lo lắng từ anh. Cô khẽ gật đầu, để anh dìu mình trở về giường. Nhưng ngay khi vừa ngồi xuống, cơn buồn nôn lại ập đến, khiến cô vội ôm lấy bụng, hít thở sâu để cố gắng kiềm chế.
Gia Khải ngồi xuống bên cạnh, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, như muốn xua tan đi cơn khó chịu đang giày vò vợ mình. “Lan à, chúng ta phải đi khám bác sĩ thôi. Anh không thể để em cứ thế này mãi được.”
Ngọc Lan lắc đầu, mệt mỏi nói: “Không cần đâu anh. Em biết đây chỉ là giai đoạn đầu của thai kỳ thôi. Rồi mọi thứ sẽ ổn mà.”
“Nhưng nhìn em thế này, anh không yên lòng chút nào” Gia Khải thở dài, giọng anh trầm xuống, chứa đựng nỗi lo lắng không thể giấu kín.
“Anh đừng lo quá. Em sẽ ổn thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được,” Ngọc Lan cố gắng trấn an chồng mình, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô cũng không khỏi hoang mang trước tình trạng sức khỏe của mình.
Gia Khải không nói gì thêm, anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Ngọc Lan, cảm nhận sự sống nhỏ bé đang hình thành bên trong. “Anh chỉ mong em và con luôn mạnh khỏe. Đó là điều quan trọng nhất với anh.”
Ngọc Lan nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay ấm áp của chồng. “Em biết mà, chồng yêu. Em sẽ cố gắng vì anh và con.”
Khi Ngọc Lan nghỉ ngơi, Gia Khải bước ra phòng khách, cầm điện thoại gọi cho mẹ mình. Anh biết rằng mình không thể một mình đối mặt với tình trạng này, cần có sự giúp đỡ từ gia đình.
“Mẹ, con đây. Lan dạo này bị ốm nghén nặng, hầu như không ăn được gì cả. Con lo lắm” Gia Khải nói, giọng anh khàn đặc vì lo lắng.
“Trời ơi, vậy sao? Sao con không nói sớm với mẹ? Ốm nghén là chuyện bình thường, nhưng nếu nặng như vậy thì không được coi thường đâu, con phải đưa Lan đi khám ngay” giọng mẹ Gia Khải vang lên từ đầu dây bên kia, mang theo sự lo lắng và trách nhiệm của một người mẹ.
“Dạ, con cũng định đưa cô ấy đi khám, nhưng Lan không muốn. Cô ấy nói chỉ là giai đoạn đầu thôi, Gia Khải thở dài.
“Con gái hay cứng đầu lắm. Mẹ sẽ tới ngay, con cứ yên tâm. Để mẹ giúp con chăm sóc Lan, mẹ Gia Khải nói chắc nịch, không để cho con trai có cơ hội từ
chối.
Sau cuộc gọi, Gia Khải cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Anh biết rằng có mẹ ở bên, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Anh quay trở lại phòng, nhìn Ngọc Lan đang nằm yên trên giường, khuôn mặt cô dù mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp dịu dàng mà anh luôn yêu quý.
Không lâu sau, mẹ Gia Khải đã có mặt tại nhà. Bà bước vào với một túi lớn các loại thực phẩm và thuốc bổ dành cho phụ nữ mang thai, đôi mắt bà ánh lên sự lo lắng và quyết tâm.
“Lan, con thấy trong người thế nào rồi?” Bà hỏi ngay khi bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Ngọc Lan nằm yên trên giường.
“Dạ, con không sao, chỉ là hơi mệt chút thôi,” Ngọc Lan trả lời, cố gắng nở nụ cười để trấn an mẹ chồng.
“Con đừng cố chịu đựng một mình như vậy. Có gì cứ nói với mẹ và Khải, để mọi người biết mà giúp đỡ con, mẹ Gia Khải nói, giọng bà mềm mại nhưng kiên quyết. “Con phải nghĩ cho sức khỏe của mình và cả đứa bé nữa. Mẹ đã chuẩn bị vài món ăn nhẹ, con thử ăn xem có dễ chịu hơn không nhé.”
Ngọc Lan gật đầu, dù biết rằng chỉ nghĩ đến thức ăn thôi cũng đủ khiến cô
cảm thấy buồn nôn, nhưng cô không muốn làm mẹ chồng thất vọng. “Dạ, con sẽ cố gắng”
Mẹ Gia Khải nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên trán Ngọc Lan để kiểm tra. “Mẹ sẽ ở đây chăm sóc con một thời gian, đến khi con khỏe hơn. Con đừng lo, cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Trong những ngày tiếp theo, Ngọc Lan cố gắng ăn uống theo sự hướng dẫn của mẹ Gia Khải. Dù cơn buồn nôn vẫn thường xuyên hành hạ, nhưng cô cảm nhận được sự quan tâm và tình yêu thương của mọi người, điều đó khiến cô có thêm động lực để vượt qua.
Một buổi tối, khi mọi người đã chuẩn bị đi ngủ, Gia Khải ngồi bên cạnh giường, nắm lấy tay Ngọc Lan. “Lan à, anh thật sự xin lỗi vì đã không thể làm được nhiều hơn cho em. Anh chỉ ước gì mình có thể gánh hết những khó khăn này thay cho em.”
Ngọc Lan mỉm cười, ánh mắt cô ánh lên sự dịu dàng: “Anh ngốc quá, anh đã làm tất cả những gì có thể rồi. Em biết anh lo lắng cho em và con, nhưng em sẽ cố gắng vượt qua. Vì anh, vì con, em sẽ mạnh mẽ hơn”
“Anh chỉ mong em luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Nếu có bất cứ điều gì em cần, đừng ngần ngại nói với anh. Anh muốn ở bên em, đồng hành cùng em trên con đường này, Gia Khải nói, giọng anh trầm ấm, chứa đựng tình yêu và sự quyết tâm.
“Em biết mà, chồng yêu. Có anh bên cạnh, em không sợ gì cả. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, Ngọc Lan đáp lại, cô khẽ nhắm mắt, cảm nhận bàn tay ấm áp của Gia Khải đang siết chặt lấy tay mình.
Nhờ có sự giúp đỡ của mẹ Gia Khải, Ngọc Lan dần dần cảm thấy khỏe hơn, dù cơn ốm nghén vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Mỗi ngày, mẹ chồng luôn chuẩn bị những món ăn nhẹ, phù hợp với thể trạng của cô, và luôn bên cạnh động viên, chăm sóc.
“Mẹ thật sự rất biết ơn con, mẹ. Nếu không có mẹ, con không biết mình sẽ làm sao” Ngọc Lan nói, đôi mắt cô chứa đựng sự biết ơn sâu sắc.
“Con là con dâu của mẹ, là mẹ của cháu nội mẹ. Chăm sóc con là trách nhiệm của mẹ mà, mẹ Gia Khải mỉm cười, ánh mắt bà dịu dàng và đầy yêu thương.
“Con sẽ cố gắng ăn uống và nghỉ ngơi tốt hơn, để không phụ lòng mẹ và mọi người, Ngọc Lan hứa, tự nhủ rằng cô sẽ làm tất cả để bảo vệ sức khỏe của mình và đứa bé trong bụng.
Một buổi sáng, khi ánh nắng len lỏi qua khe cửa, Ngọc Lan thức dậy với cảm giác nhẹ nhàng hơn những ngày trước. Cô không còn cảm thấy quá mệt mỏi và buồn nôn như trước nữa. Cô khẽ mỉm cười, biết rằng mọi chuyện đang dần tốt lên.
“Khải, em cảm thấy khá hơn rồi, cô nói khi Gia Khải bước vào phòng.
“Thật không? Anh mừng quá, Lan” Gia Khải vội tiến lại gần, ánh mắt anh sáng lên niềm vui sướng.
“Dạ, em nghĩ mình đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất rồi. Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cạnh em, Ngọc Lan nói, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng và biết ơn.
“Anh sẽ luôn ở đây, vợ yêu. Chúng ta sẽ cùng nhau chào đón đứa con của mình với tất cả tình yêu thương” Gia Khải đáp lại, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ đôi môi anh.
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu rằng, tình yêu và sự quan tâm lẫn nhau chính là nguồn sức mạnh giúp họ vượt qua mọi khó khăn. Họ sẽ cùng nhau bước tiếp, với niềm tin và hy vọng rằng tương lai sẽ luôn tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Cuộc hành trình của Ngọc Lan và Gia Khải vẫn còn dài, nhưng với tình yêu và sự kiên nhẫn, họ sẽ vượt qua mọi thử thách, để cùng nhau chào đón một thành viên mới của gia đình, người sẽ mang đến cho họ những niềm vui và kỷ niệm không thể nào quên.
/60
|