Kể từ lần gặp mặt đó, Vương Miện Quân không xuất hiện trước mặt Tô Đàm bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu như trước kia nữa. Tô Đàm cũng không nghe về Vương Minh Chí trong một thời gian dài, cô nghĩ rằng vấn đề này đã trôi qua, cho đến kì nghỉ hè hai tháng sau, cô nhận được cuộc điện thoại từ mẹ mình.
Mẹ của Tô Đàm là một người phụ nữ rất bình thường, nếu nói có điều gì đặc biệt, có lẽ chính là bà ta đối xử với Tô Đàm hết sức lạnh nhạt.
Hầu hết mọi người khi đứng trước những người khác nhau thì sẽ đối xử khác nhau. Mẹ Tô rất lạnh lùng và cứng rắn với Tô Đàm, nhưng với con trai Hứa Lăng Duệ, bà ta lại là một người mẹ dịu dàng.
Cũng may sau khi Tô Đàm lên cấp hai đã không còn hi vọng xa vời vào bất cứ thứ gì nữa, vì không có hi vọng thì sẽ không thất vọng. Đối với thái độ lạnh lùng của mẹ, mãi rồi cô cũng quen.
Mẹ Tô gần như không gọi điện thoại cho Tô Đàm, cô thậm chí nghi ngờ rằng, ngay cả khi bà ta chết cũng sẽ không hoan nghênh cô xuất hiện tại tang lễ của bà ta.
Vì vậy khi nhận được điện thoại, Tô Đàm hơi ngạc nhiên: “Có chuyện gì ạ?”
Mẹ Tô im lặng một lúc rồi nói với giọng khó hiểu: “Bố con đã về rồi.”
Tô Đàm yên lặng.
Mẹ Tô: “Tô Đàm, con có hận mẹ không?”
Tô Đàm rất dứt khoát: “Không hận.”
Mẹ Tô: “Thật sự không hận ư?”
Tô Đàm vâng một tiếng, cô thẳng thắn: “Con không có nhiều sức lực để hận.” Hận và yêu đều là tình cảm mãnh liệt, khi bạn cố chấp hận một ai đó sẽ khiến bạn không thể ngủ nổi, thậm chí toàn bộ suy nghĩ đều về người đó, Tô Đàm không phải là người có tình cảm nồng nhiệt như vậy.
Mẹ Tô: “Ông ta trở về rồi, còn đưa theo con trai đi cùng, mẹ cảm thấy thật buồn nôn khi nhìn thấy ông ta. Nhưng bình tĩnh suy nghĩ thì ông ta cũng không phải người lạ.”
Tô Đàm nhíu mày, cô không hiểu ý nghĩa cuộc gọi này của mẹ mình.
Mẹ Tô: “Được rồi, không nói nữa, con lo giữ gìn sức khỏe cho tốt. Tô Đàm, mẹ thật sự xin lỗi.”
Tô Đàm trả lời rồi nghe tiếng mẹ Tô cúp máy. Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại trong tay, vẻ mặt đầy nghi ngờ, mẹ cô gọi cuộc điện thoại này chẳng lẽ do lương tâm đột nhiên trỗi dậy?
Câu trả lời chính xác cho câu hỏi này, Tô Đàm chắc chắn sẽ không tìm thấy được, nhưng cô cũng không quan tâm quá nhiều. Chẳng qua là sau lần đó, mẹ Tô không ngăn cản Hứa Lăng Duệ đến gặp Tô Đàm nữa, xem như bà ta đã chấp nhận hành động thân thiết với Tô Đàm của con trai.
Không có Vương Minh Chí, không có Vương Miện Quân, cuộc sống của Tô Đàm lại trở nên yên tĩnh.
Lúc này, kỳ nghỉ hè sắp đến, không khí trong trường học căng thẳng vì các cuộc thi trước mắt. Ngay cả Đường Tiếu - cô gái luôn chạy ngoài đường mỗi ngày cũng bắt đầu xuất hiện ở phòng tự học hàng đêm, vẻ mặt đầy đau khổ nhai nuốt những cuốn sách giáo khoa không quen thuộc.
Việc ôn tập này là sở trường đối với Tô Đàm, thế nên cô cũng dành chút thời gian giúp đỡ Đường Tiếu ôn tập.
Ngày mùa hè nắng chói chang, những chú chim trên ngọn cây phát ra tiếng kêu đinh tai. Thời gian này, Lục Nhẫn Đông lại rảnh rỗi, khi không có việc sẽ chạy ngay tới trường học.
Bây giờ, anh đã thay trang phục mùa hè, vì anh có dáng người đẹp nên càng làm cho người ta nhìn không sót chỗ nào, vai rộng eo hẹp, lại còn có đôi chân dài thẳng tắp, đi đến đâu là hấp dẫn ánh mắt mọi người đến đó, ngay cả Tô Đàm đôi khi cũng thầm than một tiếng trong lòng rồi nhìn anh thêm vài lần.
Tất nhiên, sau đó tình huống này bị Lục Nhẫn Đông phát hiện ra, anh chỉ vào mũi Tô Đàm, chế nhạo cô là đồ háo sắc.
Tô Đàm ngượng ngùng giải thích: “Không phải tại vì anh đẹp trai sao?”
Lục Nhẫn Đông cười mà như không cười: “Thế sao người đẹp trai nấu ăn cho em, em không chịu ăn thêm vài miếng nữa?” Vì thời tiết quá nóng, khẩu vị của Tô Đàm không được tốt, Lục Nhẫn Đông thấy đau lòng nên mỗi buổi tối anh đều đến trường kéo Tô Đàm về nhà ăn cơm. Bây giờ đã gần đến ngày thi cuối kỳ, các lớp học của trường gần như đã kết thúc, chỉ còn lại bài thi cuối cùng.
“Đàm Đàm, hôm nay em muốn ăn gì nào?” Sau khi Lục Nhẫn Đông đón được Tô Đàm thì lập tức mở miệng dò hỏi.
Hôm nay Tô Đàm mặc bộ váy liền áo màu trắng, làn da của cô vốn trắng, lúc này ngồi ở ghế lái phụ với dáng vẻ rầu rĩ, ỉu xìu, thật sự giống bông hoa trắng nhỏ không có tinh thần.
“Món nào cũng được ạ.” Tô Đàm dựa đầu vào cửa xe, giọng nói yếu ớt vang lên. Cô thật sự không thích mùa hè, tuy rằng trời đã về chiều nhưng khí nóng bốc lên từ mặt đường làm cho cô có cảm giác như bị nướng đến khô. Nếu không phải mỗi ngày Lục Nhẫn Đông ép cô ăn cơm, cô đoán rằng mình sẽ ăn uống tùy tiện gì đó để giải quyết bữa tối.
“Ăn mì lạnh đi. Anh đã nhờ dì mua ngày hôm qua rồi.” Lục Nhẫn Đông nói trong khi lái xe, “Vương Miện Quân không quấy rầy em nữa chứ?”
Tô Đàm lắc đầu.
Lục Nhẫn Đông nhìn về phía trước, mỉm cười: “Anh đoán là họ quá bận.”
Ban đầu Tô Đàm không hiểu Lục Nhẫn Đông nói vậy là có ý gì, mãi về sau cô mới mơ hồ nhận ra, việc Vương Minh Chí và Vương Miện Quân không tiếp tục liên lạc với cô nữa có sự nhúng tay của Lục Nhẫn Đông. Còn rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì Tô Đàm cũng không đi tìm hiểu.
Chiếc xe đi về phía trước, mười mấy phút sau thì đến nhà Lục Nhẫn Đông.
Bởi vì thời tiết nóng, Khoai Tây cũng không có sức sống, thế nên biến thành Tô Đàm và Khoai Tây ủ rũ nằm bò trên ghế sofa, Lục Nhẫn Đông nấu ăn xong thì gọi cả người và chó tới ăn.
Bữa tối rất đơn giản, cháo, bánh bao và một ít salad trộn, nói chung là thành phần dinh dưỡng tương đối đầy đủ.
Lục Nhẫn Đông làm món mì lạnh khá ngon, sợi mì trơn mượt, nêm nếm cũng hợp với khẩu vị thích ăn cay của Tô Đàm, bên trên còn bỏ thêm không ít dưa muối, khi ăn rất ngon miệng.
Tô Đàm ăn đầy thỏa mãn, hai mắt híp lại.
Lục Nhẫn Đông nhìn dáng vẻ cô như thế, không nhịn được vươn tay véo mặt của cô rồi cười: “Tại sao lại giống con mèo vậy?”
Tô Đàm lầu bầu: “Đừng véo, anh véo đến nỗi biến dạng thì làm sao bây giờ?”
Lục Nhẫn Đông: “Nếu biến dạng thì anh cho em véo lại một cái.”
Ăn tối xong, Tô Đàm rửa bát, sau đó cô mở sách ra bắt đầu ôn thi. Lục Nhẫn Đông điều chỉnh ánh sáng ngọn đèn phòng khách dịu đi để Tô Đàm đọc sách thuận tiện hơn.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Lục Nhẫn Đông ngồi bên cạnh Tô Đàm bắt đầu xử lý công việc của mình, không khí giữa hai người vô cùng hài hòa.
Đến khoảng 9 giờ, Lục Nhẫn Đông đưa Tô Đàm về trường học.
Lúc trên xe, Tô Đàm do dự nói: “Đợi đến khi nghỉ hè, em sẽ về quê một chuyến.”
Lục Nhẫn Đông hỏi: “Em về làm gì?”
Tô Đàm cụp mắt xuống, thấp giọng đáp: “Đưa bà nội đến đây.”
Lục Nhẫn Đông đã hiểu Tô Đàm muốn làm gì, anh không an ủi, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Chúng ta cùng về.”
Tô Đàm không nói chuyện.
Lục Nhẫn Đông dịu giọng: “Hãy cho bà nhìn thấy bạn trai của cháu gái để bà yên tâm, cháu gái ngoan của bà sẽ không bị người ta bắt nạt nữa.”
Tô Đàm đưa tay sờ lên cửa kính bên cạnh, đầu gật nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra.
Lục Nhẫn Đông nhìn thấy được, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Tiếp theo là một tuần thi vội vã. Thi cử cộng với thời tiết nóng bức luôn làm người ta thấp thỏm không yên.
Hầu hết phòng học trong trường đều được trang bị quạt máy, nhưng với nhiệt độ cao đến gần 38 độ mà nói thì quả thật chỉ như muối bỏ biển.
Tô Đàm ngồi trong phòng thi, nghiêm túc viết bài thi trước mặt, mồ hôi trên chóp mũi đã tụ lại thành những giọt nước nho nhỏ, cô cầm khăn giấy lên lau nó đi rồi bắt đầu làm bài tiếp theo.
Số báo danh của Đường Tiếu ở phía sau Tô Đàm, lúc này cô ấy đang than thở, không biết là bị kẹt ở câu nào.
Mười mấy phút sau, tiếng chuông kết thúc bài thi vang lên, trong phòng bắt đầu kêu rên. Đường Tiếu cảm thán: “Đàm Đàm à, nếu không có cậu, có lẽ tớ không lấy được học phần này.”
Tô Đàm cười: “Đâu có nghiêm trọng đến vậy.”
Đường Tiếu: “Thật mà, nếu cậu không đánh dấu những điểm chính cho tớ, tớ chắc chắn sẽ phải học lại môn này.” Tô Đàm là trùm học giỏi của khoa các cô, điểm số có thể được đứng đầu trong khoa, quan trọng nhất là đoán đề rất chính xác.
Tô Đàm lau mồ hôi: “Đi thôi, về phòng ngủ đi, nóng quá.”
Đường Tiếu đồng ý.
Môn thi lần này, nói chung đề ra hơi khó, đa số sinh viên khi thi xong đều kêu rên thảm thiết nói tiêu đời rồi, thảm nhất là giáo viên môn này thật sự nghiêm khắc, không đạt là không đạt, thiếu một chút giáo viên cũng không cho qua.
Tuy nhiên, tuần thi chỉ vừa mới bắt đầu, còn vài môn nữa đang chờ ở phía sau.
Một tuần thi cử nhoáng một cái trôi qua, Tô Đàm sụt mất ba cân, cái cằm chợt trở nên nhọn hoắt. Lục Nhẫn Đông nhìn mà đau lòng khủng khiếp, anh liền nghĩ cách giúp Tô Đàm bồi bổ cơ thể.
Hôm nay, sau khi thi xong môn cuối cùng, Lục Nhẫn Đông đến trường đón Tô Đàm, nhìn thấy cô gái của mình thì lập tức nhíu mày, “Tại sao lại gầy thế này, mau đến đây cho anh ôm một cái.”
Tô Đàm bước tới liền bị Lục Nhẫn Đông trực tiếp bế ngang người lên.
Tô Đàm không ngờ Lục Nhẫn Đông thật sự bế cô, cô kêu "A" một tiếng, hơi xấu hổ: “Có nhiều người xung quanh kìa anh!”
Lục Nhẫn Đông thả Tô Đàm xuống, lông mày nhíu lại: “Có phải lại sụt thêm hai lạng không?”
Tô Đàm bất đắc dĩ: “Đâu có chính xác đến vậy…”
Ai ngờ khi về nhà đứng lên cân, đúng thật là cô gầy đi, không nhiều không ít, vừa đúng hai lạng.
Tô Đàm nhìn chằm chằm vào con số hiển thị, hơi chột dạ, khẽ lẩm bẩm: “Có thể do cân không chuẩn.”
Lục Nhẫn Đông nghiến răng: “Không chuẩn chỗ nào, em có uống bát canh tối qua không đấy?”
Tô Đàm ngoan ngoãn đáp: “Có uống ạ.”
Lục Nhẫn Đông: “Thật sự uống rồi chứ?”
Tô Đàm nhanh chóng gật đầu, bát canh kia rất ngon, cô thật sự đã uống.
Lục Nhẫn Đông quét mắt nhìn Tô Đàm từ trên xuống dưới, ánh mắt của anh làm Tô Đàm hơi sợ hãi, mặt anh không biểu cảm nói: “Gầy đến nỗi đem bán cũng không ai mua.”
Tô Đàm ngước mắt nhìn Lục Nhẫn Đông: “Anh cũng không cần sao?”
Lục Nhẫn Đông cắn lên cằm cô một cái, giận dữ nói: “Em là của anh mà, người nào dám lấy, không làm cho em trở thành miếng thịt ngon, anh sẽ không ăn.”
Tô Đàm nhỏ giọng: “Thế thì cứ gầy đi…”
Lục Nhẫn Đông nghe vậy thì trực tiếp vác cô lên cầu thang, rồi ném cô xuống giường ở tầng hai, tiếp đó mở khuy tay áo, cười mỉa: “Nếu em tiếp tục gầy thêm nữa, để xem hôm nay anh dạy dỗ em thế nào.”
Tô Đàm hét chói tai: “Cứu mạng…”
Lục Nhẫn Đông bắt đầu cù lét Tô Đàm.
Tô Đàm cười đến chảy cả nước mắt, mở miệng cầu xin tha thứ, không chú ý đến ánh mắt của Lục Nhẫn Đông đã trở nên sâu thẳm, lúc nhìn cô càng dịu dàng thêm vài phần.
“Tô Đàm.” Động tác của Lục Nhẫn Đông đột nhiên dừng lại, anh tiến lại gần Tô Đàm, hôn lên môi cô, thầm thì: “Em đoán xem bây giờ anh đang nghĩ gì?”
Trong mắt Tô Đàm chứa đầy nước, cô mờ mịt lắc đầu.
Lục Nhẫn Đông luồn tay vào trong tóc Tô Đàm, anh nói: “Anh đang nghĩ đến lúc em mặc áo cưới.”
Mặt Tô Đàm dần đỏ ửng lên, ánh mắt cũng hơi không tự nhiên.
Lục Nhẫn Đông dùng trán của mình đè lên trán Tô Đàm, ép cô phải nhìn anh: “Lúc đó chắc chắn em sẽ rất đẹp.”
Tô Đàm cắn môi dưới, cô hỏi: “Sẽ có một ngày như vậy sao?”
Lục Nhẫn Đông trịnh trọng đáp: “Tuyệt đối sẽ có.”
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Thật ra là anh đã nghĩ đến chuyện khác…
Tô Đàm: Chuyện gì ạ?
Lục Nhẫn Đông: A a a tôi muốn ăn Đàm Đàm của tôi nhưng lại sợ dọa cô ấy chạy mất, phải chịu đựng thôi!
Vẻ mặt Tô Đàm ngơ ngác.
Mẹ của Tô Đàm là một người phụ nữ rất bình thường, nếu nói có điều gì đặc biệt, có lẽ chính là bà ta đối xử với Tô Đàm hết sức lạnh nhạt.
Hầu hết mọi người khi đứng trước những người khác nhau thì sẽ đối xử khác nhau. Mẹ Tô rất lạnh lùng và cứng rắn với Tô Đàm, nhưng với con trai Hứa Lăng Duệ, bà ta lại là một người mẹ dịu dàng.
Cũng may sau khi Tô Đàm lên cấp hai đã không còn hi vọng xa vời vào bất cứ thứ gì nữa, vì không có hi vọng thì sẽ không thất vọng. Đối với thái độ lạnh lùng của mẹ, mãi rồi cô cũng quen.
Mẹ Tô gần như không gọi điện thoại cho Tô Đàm, cô thậm chí nghi ngờ rằng, ngay cả khi bà ta chết cũng sẽ không hoan nghênh cô xuất hiện tại tang lễ của bà ta.
Vì vậy khi nhận được điện thoại, Tô Đàm hơi ngạc nhiên: “Có chuyện gì ạ?”
Mẹ Tô im lặng một lúc rồi nói với giọng khó hiểu: “Bố con đã về rồi.”
Tô Đàm yên lặng.
Mẹ Tô: “Tô Đàm, con có hận mẹ không?”
Tô Đàm rất dứt khoát: “Không hận.”
Mẹ Tô: “Thật sự không hận ư?”
Tô Đàm vâng một tiếng, cô thẳng thắn: “Con không có nhiều sức lực để hận.” Hận và yêu đều là tình cảm mãnh liệt, khi bạn cố chấp hận một ai đó sẽ khiến bạn không thể ngủ nổi, thậm chí toàn bộ suy nghĩ đều về người đó, Tô Đàm không phải là người có tình cảm nồng nhiệt như vậy.
Mẹ Tô: “Ông ta trở về rồi, còn đưa theo con trai đi cùng, mẹ cảm thấy thật buồn nôn khi nhìn thấy ông ta. Nhưng bình tĩnh suy nghĩ thì ông ta cũng không phải người lạ.”
Tô Đàm nhíu mày, cô không hiểu ý nghĩa cuộc gọi này của mẹ mình.
Mẹ Tô: “Được rồi, không nói nữa, con lo giữ gìn sức khỏe cho tốt. Tô Đàm, mẹ thật sự xin lỗi.”
Tô Đàm trả lời rồi nghe tiếng mẹ Tô cúp máy. Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại trong tay, vẻ mặt đầy nghi ngờ, mẹ cô gọi cuộc điện thoại này chẳng lẽ do lương tâm đột nhiên trỗi dậy?
Câu trả lời chính xác cho câu hỏi này, Tô Đàm chắc chắn sẽ không tìm thấy được, nhưng cô cũng không quan tâm quá nhiều. Chẳng qua là sau lần đó, mẹ Tô không ngăn cản Hứa Lăng Duệ đến gặp Tô Đàm nữa, xem như bà ta đã chấp nhận hành động thân thiết với Tô Đàm của con trai.
Không có Vương Minh Chí, không có Vương Miện Quân, cuộc sống của Tô Đàm lại trở nên yên tĩnh.
Lúc này, kỳ nghỉ hè sắp đến, không khí trong trường học căng thẳng vì các cuộc thi trước mắt. Ngay cả Đường Tiếu - cô gái luôn chạy ngoài đường mỗi ngày cũng bắt đầu xuất hiện ở phòng tự học hàng đêm, vẻ mặt đầy đau khổ nhai nuốt những cuốn sách giáo khoa không quen thuộc.
Việc ôn tập này là sở trường đối với Tô Đàm, thế nên cô cũng dành chút thời gian giúp đỡ Đường Tiếu ôn tập.
Ngày mùa hè nắng chói chang, những chú chim trên ngọn cây phát ra tiếng kêu đinh tai. Thời gian này, Lục Nhẫn Đông lại rảnh rỗi, khi không có việc sẽ chạy ngay tới trường học.
Bây giờ, anh đã thay trang phục mùa hè, vì anh có dáng người đẹp nên càng làm cho người ta nhìn không sót chỗ nào, vai rộng eo hẹp, lại còn có đôi chân dài thẳng tắp, đi đến đâu là hấp dẫn ánh mắt mọi người đến đó, ngay cả Tô Đàm đôi khi cũng thầm than một tiếng trong lòng rồi nhìn anh thêm vài lần.
Tất nhiên, sau đó tình huống này bị Lục Nhẫn Đông phát hiện ra, anh chỉ vào mũi Tô Đàm, chế nhạo cô là đồ háo sắc.
Tô Đàm ngượng ngùng giải thích: “Không phải tại vì anh đẹp trai sao?”
Lục Nhẫn Đông cười mà như không cười: “Thế sao người đẹp trai nấu ăn cho em, em không chịu ăn thêm vài miếng nữa?” Vì thời tiết quá nóng, khẩu vị của Tô Đàm không được tốt, Lục Nhẫn Đông thấy đau lòng nên mỗi buổi tối anh đều đến trường kéo Tô Đàm về nhà ăn cơm. Bây giờ đã gần đến ngày thi cuối kỳ, các lớp học của trường gần như đã kết thúc, chỉ còn lại bài thi cuối cùng.
“Đàm Đàm, hôm nay em muốn ăn gì nào?” Sau khi Lục Nhẫn Đông đón được Tô Đàm thì lập tức mở miệng dò hỏi.
Hôm nay Tô Đàm mặc bộ váy liền áo màu trắng, làn da của cô vốn trắng, lúc này ngồi ở ghế lái phụ với dáng vẻ rầu rĩ, ỉu xìu, thật sự giống bông hoa trắng nhỏ không có tinh thần.
“Món nào cũng được ạ.” Tô Đàm dựa đầu vào cửa xe, giọng nói yếu ớt vang lên. Cô thật sự không thích mùa hè, tuy rằng trời đã về chiều nhưng khí nóng bốc lên từ mặt đường làm cho cô có cảm giác như bị nướng đến khô. Nếu không phải mỗi ngày Lục Nhẫn Đông ép cô ăn cơm, cô đoán rằng mình sẽ ăn uống tùy tiện gì đó để giải quyết bữa tối.
“Ăn mì lạnh đi. Anh đã nhờ dì mua ngày hôm qua rồi.” Lục Nhẫn Đông nói trong khi lái xe, “Vương Miện Quân không quấy rầy em nữa chứ?”
Tô Đàm lắc đầu.
Lục Nhẫn Đông nhìn về phía trước, mỉm cười: “Anh đoán là họ quá bận.”
Ban đầu Tô Đàm không hiểu Lục Nhẫn Đông nói vậy là có ý gì, mãi về sau cô mới mơ hồ nhận ra, việc Vương Minh Chí và Vương Miện Quân không tiếp tục liên lạc với cô nữa có sự nhúng tay của Lục Nhẫn Đông. Còn rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì Tô Đàm cũng không đi tìm hiểu.
Chiếc xe đi về phía trước, mười mấy phút sau thì đến nhà Lục Nhẫn Đông.
Bởi vì thời tiết nóng, Khoai Tây cũng không có sức sống, thế nên biến thành Tô Đàm và Khoai Tây ủ rũ nằm bò trên ghế sofa, Lục Nhẫn Đông nấu ăn xong thì gọi cả người và chó tới ăn.
Bữa tối rất đơn giản, cháo, bánh bao và một ít salad trộn, nói chung là thành phần dinh dưỡng tương đối đầy đủ.
Lục Nhẫn Đông làm món mì lạnh khá ngon, sợi mì trơn mượt, nêm nếm cũng hợp với khẩu vị thích ăn cay của Tô Đàm, bên trên còn bỏ thêm không ít dưa muối, khi ăn rất ngon miệng.
Tô Đàm ăn đầy thỏa mãn, hai mắt híp lại.
Lục Nhẫn Đông nhìn dáng vẻ cô như thế, không nhịn được vươn tay véo mặt của cô rồi cười: “Tại sao lại giống con mèo vậy?”
Tô Đàm lầu bầu: “Đừng véo, anh véo đến nỗi biến dạng thì làm sao bây giờ?”
Lục Nhẫn Đông: “Nếu biến dạng thì anh cho em véo lại một cái.”
Ăn tối xong, Tô Đàm rửa bát, sau đó cô mở sách ra bắt đầu ôn thi. Lục Nhẫn Đông điều chỉnh ánh sáng ngọn đèn phòng khách dịu đi để Tô Đàm đọc sách thuận tiện hơn.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Lục Nhẫn Đông ngồi bên cạnh Tô Đàm bắt đầu xử lý công việc của mình, không khí giữa hai người vô cùng hài hòa.
Đến khoảng 9 giờ, Lục Nhẫn Đông đưa Tô Đàm về trường học.
Lúc trên xe, Tô Đàm do dự nói: “Đợi đến khi nghỉ hè, em sẽ về quê một chuyến.”
Lục Nhẫn Đông hỏi: “Em về làm gì?”
Tô Đàm cụp mắt xuống, thấp giọng đáp: “Đưa bà nội đến đây.”
Lục Nhẫn Đông đã hiểu Tô Đàm muốn làm gì, anh không an ủi, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Chúng ta cùng về.”
Tô Đàm không nói chuyện.
Lục Nhẫn Đông dịu giọng: “Hãy cho bà nhìn thấy bạn trai của cháu gái để bà yên tâm, cháu gái ngoan của bà sẽ không bị người ta bắt nạt nữa.”
Tô Đàm đưa tay sờ lên cửa kính bên cạnh, đầu gật nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra.
Lục Nhẫn Đông nhìn thấy được, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Tiếp theo là một tuần thi vội vã. Thi cử cộng với thời tiết nóng bức luôn làm người ta thấp thỏm không yên.
Hầu hết phòng học trong trường đều được trang bị quạt máy, nhưng với nhiệt độ cao đến gần 38 độ mà nói thì quả thật chỉ như muối bỏ biển.
Tô Đàm ngồi trong phòng thi, nghiêm túc viết bài thi trước mặt, mồ hôi trên chóp mũi đã tụ lại thành những giọt nước nho nhỏ, cô cầm khăn giấy lên lau nó đi rồi bắt đầu làm bài tiếp theo.
Số báo danh của Đường Tiếu ở phía sau Tô Đàm, lúc này cô ấy đang than thở, không biết là bị kẹt ở câu nào.
Mười mấy phút sau, tiếng chuông kết thúc bài thi vang lên, trong phòng bắt đầu kêu rên. Đường Tiếu cảm thán: “Đàm Đàm à, nếu không có cậu, có lẽ tớ không lấy được học phần này.”
Tô Đàm cười: “Đâu có nghiêm trọng đến vậy.”
Đường Tiếu: “Thật mà, nếu cậu không đánh dấu những điểm chính cho tớ, tớ chắc chắn sẽ phải học lại môn này.” Tô Đàm là trùm học giỏi của khoa các cô, điểm số có thể được đứng đầu trong khoa, quan trọng nhất là đoán đề rất chính xác.
Tô Đàm lau mồ hôi: “Đi thôi, về phòng ngủ đi, nóng quá.”
Đường Tiếu đồng ý.
Môn thi lần này, nói chung đề ra hơi khó, đa số sinh viên khi thi xong đều kêu rên thảm thiết nói tiêu đời rồi, thảm nhất là giáo viên môn này thật sự nghiêm khắc, không đạt là không đạt, thiếu một chút giáo viên cũng không cho qua.
Tuy nhiên, tuần thi chỉ vừa mới bắt đầu, còn vài môn nữa đang chờ ở phía sau.
Một tuần thi cử nhoáng một cái trôi qua, Tô Đàm sụt mất ba cân, cái cằm chợt trở nên nhọn hoắt. Lục Nhẫn Đông nhìn mà đau lòng khủng khiếp, anh liền nghĩ cách giúp Tô Đàm bồi bổ cơ thể.
Hôm nay, sau khi thi xong môn cuối cùng, Lục Nhẫn Đông đến trường đón Tô Đàm, nhìn thấy cô gái của mình thì lập tức nhíu mày, “Tại sao lại gầy thế này, mau đến đây cho anh ôm một cái.”
Tô Đàm bước tới liền bị Lục Nhẫn Đông trực tiếp bế ngang người lên.
Tô Đàm không ngờ Lục Nhẫn Đông thật sự bế cô, cô kêu "A" một tiếng, hơi xấu hổ: “Có nhiều người xung quanh kìa anh!”
Lục Nhẫn Đông thả Tô Đàm xuống, lông mày nhíu lại: “Có phải lại sụt thêm hai lạng không?”
Tô Đàm bất đắc dĩ: “Đâu có chính xác đến vậy…”
Ai ngờ khi về nhà đứng lên cân, đúng thật là cô gầy đi, không nhiều không ít, vừa đúng hai lạng.
Tô Đàm nhìn chằm chằm vào con số hiển thị, hơi chột dạ, khẽ lẩm bẩm: “Có thể do cân không chuẩn.”
Lục Nhẫn Đông nghiến răng: “Không chuẩn chỗ nào, em có uống bát canh tối qua không đấy?”
Tô Đàm ngoan ngoãn đáp: “Có uống ạ.”
Lục Nhẫn Đông: “Thật sự uống rồi chứ?”
Tô Đàm nhanh chóng gật đầu, bát canh kia rất ngon, cô thật sự đã uống.
Lục Nhẫn Đông quét mắt nhìn Tô Đàm từ trên xuống dưới, ánh mắt của anh làm Tô Đàm hơi sợ hãi, mặt anh không biểu cảm nói: “Gầy đến nỗi đem bán cũng không ai mua.”
Tô Đàm ngước mắt nhìn Lục Nhẫn Đông: “Anh cũng không cần sao?”
Lục Nhẫn Đông cắn lên cằm cô một cái, giận dữ nói: “Em là của anh mà, người nào dám lấy, không làm cho em trở thành miếng thịt ngon, anh sẽ không ăn.”
Tô Đàm nhỏ giọng: “Thế thì cứ gầy đi…”
Lục Nhẫn Đông nghe vậy thì trực tiếp vác cô lên cầu thang, rồi ném cô xuống giường ở tầng hai, tiếp đó mở khuy tay áo, cười mỉa: “Nếu em tiếp tục gầy thêm nữa, để xem hôm nay anh dạy dỗ em thế nào.”
Tô Đàm hét chói tai: “Cứu mạng…”
Lục Nhẫn Đông bắt đầu cù lét Tô Đàm.
Tô Đàm cười đến chảy cả nước mắt, mở miệng cầu xin tha thứ, không chú ý đến ánh mắt của Lục Nhẫn Đông đã trở nên sâu thẳm, lúc nhìn cô càng dịu dàng thêm vài phần.
“Tô Đàm.” Động tác của Lục Nhẫn Đông đột nhiên dừng lại, anh tiến lại gần Tô Đàm, hôn lên môi cô, thầm thì: “Em đoán xem bây giờ anh đang nghĩ gì?”
Trong mắt Tô Đàm chứa đầy nước, cô mờ mịt lắc đầu.
Lục Nhẫn Đông luồn tay vào trong tóc Tô Đàm, anh nói: “Anh đang nghĩ đến lúc em mặc áo cưới.”
Mặt Tô Đàm dần đỏ ửng lên, ánh mắt cũng hơi không tự nhiên.
Lục Nhẫn Đông dùng trán của mình đè lên trán Tô Đàm, ép cô phải nhìn anh: “Lúc đó chắc chắn em sẽ rất đẹp.”
Tô Đàm cắn môi dưới, cô hỏi: “Sẽ có một ngày như vậy sao?”
Lục Nhẫn Đông trịnh trọng đáp: “Tuyệt đối sẽ có.”
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Thật ra là anh đã nghĩ đến chuyện khác…
Tô Đàm: Chuyện gì ạ?
Lục Nhẫn Đông: A a a tôi muốn ăn Đàm Đàm của tôi nhưng lại sợ dọa cô ấy chạy mất, phải chịu đựng thôi!
Vẻ mặt Tô Đàm ngơ ngác.
/59
|