Xét về một ý nghĩa nào đó, hai chiếc cánh gà tương đương với ngọc tỉ của hoàng đế, tượng trưng cho vị trí được sủng ái cao nhất trong gia đình của Tiểu Đa.
Phạm Tiểu Đa nhìn rõ tình hình của các anh chị trong nhà, và hoàn toàn không hề bi quan, cô biết anh trai và chị gái mình sẽ soi mói Thần Quang, nhưng cũng chỉ vì xuất phát từ tình yêu thương đối với cô. Bây giờ anh Sáu đã đứng về phía cô, Lý Hoan mà cả nhà chấp nhận cũng đứng về phía cô, như vậy đã có thêm hai người nói đỡ cho Thần Quang, thêm vào đó là tình yêu của mình nữa, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Tiểu Đa cảm thấy, cũng đã đến lúc Thần Quang nên gặp những người khác trong nhà mình, cô bàn với Thần Quang, sau đó anh nói: “Em vẫn chưa gặp bố anh, anh sẽ đưa em tới gặp ông”.
Tiểu Đa nhất quyết không chịu, cô con dâu xấu xí cuối cùng cũng phải gặp bố mẹ chồng, trong lòng Tiểu Đa thấy lo sợ. Thần Quang nhìn cô đỏ mặt, bèn đùa: “Thế nào, chỉ thích đưa anh tới nhà em để triển lãm chứ không thích để mình cũng biết sự lợi hại của bố anh à?”.
Nghe Thần Quang nói như vậy, Phạm Tiểu Đa càng không chịu đi, cô tìm lý do: “Em bảo anh tới gặp anh chị của em là để xem xem liệu họ có chấp nhận anh không, nếu họ chấp nhận thì sẽ tính tiếp. Nếu chưa chấp nhận, em sẽ không tới nhà anh đâu. Em nghe theo lời của các anh chị em”.
Thần Quang biết Tiểu Đa xấu hổ, nên không chịu tha cho cô, mà muốn trêu chọc thêm: “Thế, nếu các anh chị của em không đồng ý thì sao?”.
Tiểu Đa cười với vẻ ranh mãnh: “Thế thì chúng mình chấm dứt!”.
Thần Quang biết rõ cô đang đùa, nhưng trong lòng vẫn không vui: “Em nói chấm dứt là chấm dứt?”.
Tiểu Đa nhìn thấy vẻ không vui của Thần Quang, tiếp tục thêm vào: “Đúng thế, nếu anh chị của em không thích anh, em sẽ bị kẹt ở giữa, mà anh lại không chịu được nỗi ấm ức, em có cách nào đâu”.
Thần Quang giận đến run người: “Phạm Tiểu Đa, đến cả một câu ‘nếu họ không đồng ý thì em sẽ bỏ trốn cùng anh’, để anh vui mà em cũng không chịu nói ra sao?’.
“Đừng có mơ! Vũ Văn Thần Quang, anh hãy chuẩn bị tốt đi để rồi san bằng mấy quả núi đó!” Tiểu Đa nhìn Thần Quang cười đau cả bụng.
Thần Quang thở dài: “Bây giờ anh mới phát hiện rằng, đàn ông thực ra không sợ vợ, mà vì quá yêu nên mới nhẫn nhịn”.
Tiểu Đa ôm lấy anh từ phía sau: “Không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, chẳng qua họ quan tâm đến em mà thôi”.
Tiểu Đa áp mặt vào tấm lưng rộng của Thần Quang, lén mỉm cười, cô cảm thấy mình thực sự rất may mắn. Mọi người đều nói, mối tình đầu rất dễ tan vỡ, nhưng cô tin tưởng Thần Quang, tin rằng họ sẽ ở bên nhau, mãi yêu nhau, mãi hạnh phúc.
Cuối tuần đó, Phạm Tiểu Đa và Phạm Triết Lạc cùng đến ăn cơm ở nhà Phạm Triết Thiên. Cả nhà lại tụ họp đông đủ.
Phạm Triết Thiên thích cảm giác mọi người ở cùng bên nhau như thế này. Nhà đông anh chị em, từ trước tới nay chưa bao giờ có chuyện bất hòa. Điều này khiến Phạm Triết Thiên rất hài lòng.
Anh yêu các em của mình. Anh là anh Cả, anh chị em hòa thuận khiến anh có cảm giác tự hào. Các em trai, em gái lần lượt lấy vợ lấy chồng, sinh con đẻ cái, có ai không qua tay dìu dắt, lo liệu của Phạm Triết Thiên? Dù là em rể hay em dâu, anh cũng đều đối xử như em ruột của mình. Em rể là người thật thà, tình nguyện để Phạm Triết Cầm lo liệu mọi việc, Phạm Triết Thiên thấy hơi chướng mắt trước việc quản quá chặt của em gái, nên thường nạt Phạm Triết Cầm trước mặt em rể, khiến cậu ta cuống lên ra sức khuyên nhủ, sợ khi về đến nhà sẽ bị vợ trả thù, không ngờ Phạm Triết Cầm đã thay đổi không ít. Em rể được anh vợ yêu quý lại càng yêu thương Phạm Triết Cầm hơn. Phạm Triết Thiên biết chuyện bèn nói với em gái: “Thấy chưa, học đi, đó mới gọi là quản lý trình độ cao!”.
Cô em dâu thứ ba là người lòng dạ hẹp hòi nhất, có lúc cãi nhau với Triết Địa nhưng không về nhà mẹ đẻ để trút, mà lại chạy tới nói với anh Cả, nếu cô ấy sai, Triết Thiên sẽ trách mắng như những người khác, khiến em dâu vô cùng tâm phục khẩu phục. Nhưng cô ấy không biết rằng, sau lưng, Phạm Triết Địa cũng bị mắng tới số.
Phạm Triết Thiên nói với các em dâu: “Hôn nhân phải vun đắp, anh Cả không có yêu cầu gì, chỉ mong tất cả các gia đình hòa thuận, mọi việc may mắn”. Vì thế, khi ở nhà Phạm Triết Thiên là anh Cả, khi các em kết hôn lập gia đình, anh vẫn là anh Cả.
Hôm nay Phạm Triết Lạc đưa Ngô Tiêu đến, đây là lần đầu tiên Ngô Tiêu gặp đông đủ anh chị nhà họ Phạm. Trước đây cô ấy cũng đã nhiều lần được nghe Tiểu Đa kể, hồi học đại học, Phạm Triết Hoà quản lý Tiểu Đa rất chặt, khiến Ngô Tiêu không có cảm tình lắm với anh chị trong nhà họ Phạm, không ngờ, sau khi đến rồi, ai cũng đối xử với cô ấy rất tốt.
Con trai của Phạm Triết Thiên là Phạm Tiểu Thiên còn chủ động gắp cánh gà cho Ngô Tiêu. Cô ấy thấy tất cả mọi người trong nhà họ Phạm đều nhìn mình chăm chú, Ngô Tiêu xoa đầu cậu bé, khen: “Tiểu Thiên ngoan lắm, còn nhỏ thế này mà đã biết quan tâm đến phụ nữ”.
Hai vợ chồng Phạm Triết Thiên trừng mắt nhìn Tiểu Thiên.
Phạm Triết Thiên nghĩ, con trai còn nhỏ thế này đã học được cách sử dụng chiêu ngư ông đắc lợi.
Vợ Phạm Triết Thiên nghĩ, trẻ con chưa đủ lông đủ cánh, chẳng khác gì nghé mới sinh không biết sợ hổ, làm việc gì cũng chỉ dựa vào dũng khí, thiếu cân nhắc, tối nay thế nào cũng bị bố đánh vào lòng bàn tay.
Phạm Tiểu Đa liếc Tiểu Thiên một cái, dám ngang nhiên như thế trước mặt mình, năm nay mà có bị đánh, đừng hòng trông mong cô nói đỡ.
Phạm Triết Lạc nhìn thấy anh chị có vẻ không vui, lo lắng, khi về không biết phải nhắc Ngô Tiêu thế nào, vì cánh gà trên bàn cơm nhà họ Phạm chỉ dành cho Tiểu Đa mà thôi. Nếu không phải do Tiểu Đa gắp cho cô ấy, thì Ngô Tiêu không được động vào!
Xét về một ý nghĩa nào đó, hai chiếc cánh gà tương đương với ngọc tỉ của hoàng đế, tượng trưng cho vị trí được sủng ái cao nhất trong gia đình của Tiểu Đa.
Trong khoảnh khắc Ngô Tiêu cho miếng cánh gà vào miệng, tất cả mọi người, kể cả Phạm Tiểu Thiên đều nhìn Tiểu Đa. Trước đây, vợ của Phạm Triết Địa cũng từng vì không biết nên gắp một miếng cánh gà vào bát, Phạm Triết Địa không kịp nghĩ, buột miệng nói luôn là, đó là của Tiểu Đa, khiến cô ấy rất ngượng. May mà Tiểu Đa hiểu biết, gắp một cánh gà khác cho chị dâu, còn nói rất ngọt ngào rằng cô thích chị dâu thứ ba, nên để chị ăn cánh gà. Nhưng kể từ đó về sau, trong các bữa ăn tập trung của nhà họ Phạm, vợ Phạm Triết Địa không bao giờ động vào cánh gà.
Từ đó trở thành thói quen, các chị dâu mới đến lần đầu đều ăn cánh gà do Tiểu Đa gắp.
Hôm nay, Phạm Tiểu Đa vẫn chưa động thũa thì Tiểu Thiên đã phạm quy, muốn xem mặt của cô sẽ chuyển từ tươi cười sang xám xịt như thế nào. Phạm Tiểu Đa thấy buồn cười, Ngô Tiêu không biết thói quen xấu đó của gia đình cô, nếu biết rồi, khẳng định khi về cô ấy sẽ tức giận tới mức không ăn cánh gà nữa. Cô nhìn Tiểu Thiên, biết rõ trong đầu cậu bé đang nghĩ gì, nhưng Tiểu Đa cũng muốn theo nó, đùa Ngô Tiêu.
Tiểu Đa cười hì hì, hỏi Ngô Tiêu: “Cánh gà chị dâu mình rán ngon đấy chứ?”.
Ngô Tiêu gật đầu: “Ngon lắm!”. Dù không ngon, cô ấy cũng phải nói rằng ngon, không cần biết do ai làm! Ngô Tiêu quyết định hôm nay phải tranh thủ thể hiện. Hơn nữa, món gà này đúng là rán rất ngon, kỹ thuật chế biến xếp loại một.
Phạm Tiểu Đa trề môi, không nói gì.
Những người trong nhà họ Phạm lập tức dồn mắt về phía Phạm Triết Lạc. Triết Lạc cười ngượng ngùng, vì mình chấn chỉnh Vũ Văn Thần Quang, nên Tiểu Đa mới trả thù như thế!
Cậu nghiêng người, làm khẩu hình với Tiểu Đa: “Thần Quang!”.
Phạm Tiểu Đa ngây ra, hôm nay phải nói với các anh chị về Vũ Văn Thần Quang, nên cô lập tức gắp miếng cánh gà còn lại cho Ngô Tiêu: “Nếu ngon thì ăn thêm cái nữa!”.
Lúc đó, những người trong nhà họ Phạm mới thở phào, không được nhìn thấy kịch hay diễn ra, Phạm Tiểu Thiên có vẻ thất vọng. Tiếng cười nói lại vang lên khắp bàn ăn.
Khi ăn gần xong, Phạm Tiểu Đa mới từ từ nói: “Em có bạn trai rồi”.
Trừ Phạm Triết Lạc và Ngô Tiêu, Tiểu Thiên và mấy anh trai, còn lại đều ngây ra. Phạm Triết Cầm thận trọng hỏi Tiểu Đa: “Em chấp nhận Lý Hoan rồi à?”.
Những người khác cũng nghĩ như vậy.
Phạm Tiểu Đa quyết định: “Không phải Lý Hoan! Anh ấy tên Vũ Văn Thần Quang!”.
Phạm Triết Thiên lập tức đưa mắt nhìn nhanh sang Phạm Triết Lạc, chú sáu ở cùng với Tiểu Đa, Tiểu Đa quen một người đàn ông lạ, nếu Triết Lạc không hay biết thì đúng là không làm tròn bổn phận.
Phạm Triết Lạc đánh liều cười, đáp lại anh Cả: “Em đã gặp rồi, con người cậu ta cũng rất tốt!”.
Phạm Triết Thiên nổi giận đùng đùng, không những chú Sáu biết, mà còn đã gặp qua? Tiểu Đa không cho anh biết dù chỉ một chút một ít! Những người khác nhìn Tiểu Đa ngạc nhiên, rồi lại nhìn Phạm Triết Lạc. Không biết ai lớn tiếng nói: “Chú Sáu biết chuyện mà không báo!”.
Phạm Triết Thiên quăng đũa, sa sầm mặt, nói: “Chú Sáu, chú theo tôi vào thư phòng”.
Mấy anh em khác đưa mắt nhìn nhau: “Anh cả, chúng em cũng cần được biết!”.
Phạm Triết Thiên chỉ vào họ, nói: “Các chú hỏi Tiểu Đa, tôi hỏi chú Sáu, kẻo hai đứa lại thông đồng với nhau!”.
Ngô Tiêu sợ tới mức đánh rơi miếng cánh gà “bộp” một cái xuống bàn. Chồng của Phạm Triết Cầm, mấy bà chị dâu đều nhìn Tiểu Đa với vẻ lo lắng.
Phạm Tiểu Đa nhìn các anh chị với vẻ mặt tủi thân: “Chẳng phải người ta đã chọn lúc thích hợp để nói cho mọi người biết còn gì”.
Thế là, mấy anh chị thi nhau hỏi: “Quen nhau như thế nào? Là con cái nhà ai? Làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi? Hình thức ra sao?”.
Trong một lúc, Tiểu Đa không biết bắt đầu từ đâu. Ngô Tiêu nhìn cô, lần đầu tiên cô ấy thấy đồng cảm với Vũ Văn Thần Quang.
Tiểu Đa bỗng thấy vô cùng phiền muộn, câu hỏi của các anh chị thì liên tiếp đưa ra, anh rể rồi chị dâu cũng xen vào, vì thế cô quyết định ngậm chặt miệng, mặc cho mọi người hỏi, cô vẫn im lặng. Cô rất nhớ Thần Quang, rất muốn anh xuất hiện ngay lúc này, để cho mọi người vây lấy, trực tiếp hỏi anh.
Phạm Triết Cầm tỏ ra rất sốt ruột: “Tiểu Đa, em nói cho chị biết đi, cậu ta là người như thế nào?”.
Mấy người anh lại lên tiếng phụ hoa.
Phạm Tiểu Đa khẽ nói: “Không thừa một con mắt, không dư một cái tai”.
Chị dâu thứ tư nôn nóng: “Tiểu Đa, em nói đi, rốt cuộc là người như thế nào!”.
Phạm Tiểu Đa lại im lặng một hồi, cuối cùng nói: “Em yêu anh ấy”.
Chỉ một câu nói ấy thôi đã khiến cho cả đám đông ngây người.
Phạm Triết Cầm ôm chầm lấy Tiểu Đa, nước mắt trào ra: “Tiểu Đa, sao thế, em yêu cậu ta? Làm thế nào mới được bây giờ!”.
Ngô Tiêu trợn mắt há mồm. To tát đến thế sao? Phạm Tiểu Đa có bạn trai, nói một câu là yêu anh ta, có cần làm to tát như thế không? Cô ấy cảm thấy chóng mặt.
Phạm Triết Cầm có vẻ vô cùng chấn động trước lời bày tỏ thẳng thắn của Tiểu Đa. Chị không hiểu lý do từ đâu khiến cho em gái của mình động lòng. Triết Cầm vừa gạt nước mắt, vừa nghĩ: Ôi Tiểu Đa đáng thương của tôi!
Phạm Triết Thiên và Phạm Triết Lạc từ thư phòng bước ra, nhìn thấy vẻ mặt của mấy anh em ai cũng rất nghiêm túc. Hai mắt của Phạm Triết Cầm còn đỏ hoe, cả mấy người đều tỏ ra lúng túng.
Phạm Triết Thiên nói với Tiểu Đa, vẻ ôn tồn: “Tiểu Đa, em thực sự yêu cậu ấy à?”.
Nghe anh Cả hỏi như vậy, Tiểu Đa đáp, mắt rưng rưng lệ: “Anh Cả!”.
Phạm Triết Thiên ôm lấy Tiểu Đa: “Anh có mắng em đâu, yêu thì cứ việc yêu. Các anh chị chỉ muốn tìm hiểu một chút thôi”.
Phạm Tiểu Đa xúc động, khóc òa lên.
Ngô Tiêu đưa tay kéo Phạm Triết Lạc, Triết Lạc mỉm cười đau khổ nhìn cô ấy. Điều mà lúc này Ngô Tiêu mong nhất là Vũ Văn Thần Quang được chứng kiến cảnh tượng này.
Cô ấy nấp vào sau lưng Phạm Triết Lạc cười rinh rích.
Phạm Tiểu Đa tưởng rằng thực sự đơn giản như vậy, các anh chị chỉ muốn tìm hiểu tình hình, đó là chuyện rất bình thường. Anh Cả - Phạm Triết Thiên không hỏi cô tỉ mỉ, xem ra anh ấy đã biết những điều muốn biết từ Phạm Triết Lạc.
Phạm Tiểu Đa cùng về với Phạm Triết Lạc và Ngô Tiêu. Trên đường, Tiểu Đa hỏi cậu: “Anh Sáu, anh Cả có hỏi gì không?”.
Phạm Triết Lạc nhìn Ngô Tiêu rồi lại nhìn Tiểu Đa: “Tiểu Đa, anh cảm thấy anh Cả muốn điều tra thu thập thông tin rồi mới hành động. Thần Quang rất xuất sắc, anh nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu”.
Phạm Tiểu Đa thấy yên tâm, về đến nhà lập tức gọi điện cho Vũ Văn Thần Quang: “Thần Quang, hôm nay em sợ phát khiếp”.
Thần Quang cười, hỏi: “Mọi người trong nhà không đồng ý à?”.
“Không phải, mà là hỏi hàng loạt vấn đề. Em thấy anh Cả gọi riêng anh Sáu vào trong phòng với vẻ rất giận dữ, còn tưởng rằng anh ấy sẽ không đồng ý”.
Thần Quang mừng rỡ: “Kết quả là, anh Cả em không có vấn đề gì?”.
Tiểu Đa cười to: “Anh Cả dễ gần lắm, nói là chỉ muốn tìm hiểu một chút, chứ không có ý gì khác”.
Thần Quang cũng phần nào yên tâm: “Anh cứ tưởng rằng sẽ gay go lắm, cả ngày hôm nay lo lắng, phấp phỏng. Anh đã nghĩ, nếu mọi người không đồng ý, anh sẽ mang em bỏ trốn!”.
Đang nói đến đó, Ngô Tiêu bèn giằng lấy máy: “Vũ Văn Thần Quang!”.
“Ngô Tiêu? À, quên, chị dâu!”.
Ngô Tiêu cười hì hì: “Không sao, gọi hay không gọi là chị dâu cũng không sao!”.
Thần Quang thắc mắc, sao thái độ của Ngô Tiêu với mình bỗng dưng trở nên tốt thế? Đúng lúc đó nghe thấy Ngô Tiêu nói: “Những người trong nhà họ Phạm đúng là ai cũng yêu quý Tiểu Đa, chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với anh, nếu tôi lấy Phạm Triết Lạc, tôi cũng sẽ đối xử tốt với anh”.
Không hiểu sao, nghe những lời ấy, Thần Quang thấy nổi hết da gà. Giọng nói ngọt ngào của Ngô Tiêu mang theo một hơi lạnh u ám khó tả. Thần Quang quyết định tin tưởng Tiểu Đa, anh trai và chị gái của cô ấy muốn tìm hiểu về bạn trai của em gái cũng là một việc rất thường tình. Tiểu Đa đã nói rồi, anh Cả của cô ấy dễ gần, không làm khó anh đâu. Trước đây, Tiêu Thành Phi cũng đã nói, Phạm Triết Thiên là người rất hiểu lý lẽ, phải trái phân minh.
Phạm Tiểu Đa nhìn rõ tình hình của các anh chị trong nhà, và hoàn toàn không hề bi quan, cô biết anh trai và chị gái mình sẽ soi mói Thần Quang, nhưng cũng chỉ vì xuất phát từ tình yêu thương đối với cô. Bây giờ anh Sáu đã đứng về phía cô, Lý Hoan mà cả nhà chấp nhận cũng đứng về phía cô, như vậy đã có thêm hai người nói đỡ cho Thần Quang, thêm vào đó là tình yêu của mình nữa, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Tiểu Đa cảm thấy, cũng đã đến lúc Thần Quang nên gặp những người khác trong nhà mình, cô bàn với Thần Quang, sau đó anh nói: “Em vẫn chưa gặp bố anh, anh sẽ đưa em tới gặp ông”.
Tiểu Đa nhất quyết không chịu, cô con dâu xấu xí cuối cùng cũng phải gặp bố mẹ chồng, trong lòng Tiểu Đa thấy lo sợ. Thần Quang nhìn cô đỏ mặt, bèn đùa: “Thế nào, chỉ thích đưa anh tới nhà em để triển lãm chứ không thích để mình cũng biết sự lợi hại của bố anh à?”.
Nghe Thần Quang nói như vậy, Phạm Tiểu Đa càng không chịu đi, cô tìm lý do: “Em bảo anh tới gặp anh chị của em là để xem xem liệu họ có chấp nhận anh không, nếu họ chấp nhận thì sẽ tính tiếp. Nếu chưa chấp nhận, em sẽ không tới nhà anh đâu. Em nghe theo lời của các anh chị em”.
Thần Quang biết Tiểu Đa xấu hổ, nên không chịu tha cho cô, mà muốn trêu chọc thêm: “Thế, nếu các anh chị của em không đồng ý thì sao?”.
Tiểu Đa cười với vẻ ranh mãnh: “Thế thì chúng mình chấm dứt!”.
Thần Quang biết rõ cô đang đùa, nhưng trong lòng vẫn không vui: “Em nói chấm dứt là chấm dứt?”.
Tiểu Đa nhìn thấy vẻ không vui của Thần Quang, tiếp tục thêm vào: “Đúng thế, nếu anh chị của em không thích anh, em sẽ bị kẹt ở giữa, mà anh lại không chịu được nỗi ấm ức, em có cách nào đâu”.
Thần Quang giận đến run người: “Phạm Tiểu Đa, đến cả một câu ‘nếu họ không đồng ý thì em sẽ bỏ trốn cùng anh’, để anh vui mà em cũng không chịu nói ra sao?’.
“Đừng có mơ! Vũ Văn Thần Quang, anh hãy chuẩn bị tốt đi để rồi san bằng mấy quả núi đó!” Tiểu Đa nhìn Thần Quang cười đau cả bụng.
Thần Quang thở dài: “Bây giờ anh mới phát hiện rằng, đàn ông thực ra không sợ vợ, mà vì quá yêu nên mới nhẫn nhịn”.
Tiểu Đa ôm lấy anh từ phía sau: “Không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, chẳng qua họ quan tâm đến em mà thôi”.
Tiểu Đa áp mặt vào tấm lưng rộng của Thần Quang, lén mỉm cười, cô cảm thấy mình thực sự rất may mắn. Mọi người đều nói, mối tình đầu rất dễ tan vỡ, nhưng cô tin tưởng Thần Quang, tin rằng họ sẽ ở bên nhau, mãi yêu nhau, mãi hạnh phúc.
Cuối tuần đó, Phạm Tiểu Đa và Phạm Triết Lạc cùng đến ăn cơm ở nhà Phạm Triết Thiên. Cả nhà lại tụ họp đông đủ.
Phạm Triết Thiên thích cảm giác mọi người ở cùng bên nhau như thế này. Nhà đông anh chị em, từ trước tới nay chưa bao giờ có chuyện bất hòa. Điều này khiến Phạm Triết Thiên rất hài lòng.
Anh yêu các em của mình. Anh là anh Cả, anh chị em hòa thuận khiến anh có cảm giác tự hào. Các em trai, em gái lần lượt lấy vợ lấy chồng, sinh con đẻ cái, có ai không qua tay dìu dắt, lo liệu của Phạm Triết Thiên? Dù là em rể hay em dâu, anh cũng đều đối xử như em ruột của mình. Em rể là người thật thà, tình nguyện để Phạm Triết Cầm lo liệu mọi việc, Phạm Triết Thiên thấy hơi chướng mắt trước việc quản quá chặt của em gái, nên thường nạt Phạm Triết Cầm trước mặt em rể, khiến cậu ta cuống lên ra sức khuyên nhủ, sợ khi về đến nhà sẽ bị vợ trả thù, không ngờ Phạm Triết Cầm đã thay đổi không ít. Em rể được anh vợ yêu quý lại càng yêu thương Phạm Triết Cầm hơn. Phạm Triết Thiên biết chuyện bèn nói với em gái: “Thấy chưa, học đi, đó mới gọi là quản lý trình độ cao!”.
Cô em dâu thứ ba là người lòng dạ hẹp hòi nhất, có lúc cãi nhau với Triết Địa nhưng không về nhà mẹ đẻ để trút, mà lại chạy tới nói với anh Cả, nếu cô ấy sai, Triết Thiên sẽ trách mắng như những người khác, khiến em dâu vô cùng tâm phục khẩu phục. Nhưng cô ấy không biết rằng, sau lưng, Phạm Triết Địa cũng bị mắng tới số.
Phạm Triết Thiên nói với các em dâu: “Hôn nhân phải vun đắp, anh Cả không có yêu cầu gì, chỉ mong tất cả các gia đình hòa thuận, mọi việc may mắn”. Vì thế, khi ở nhà Phạm Triết Thiên là anh Cả, khi các em kết hôn lập gia đình, anh vẫn là anh Cả.
Hôm nay Phạm Triết Lạc đưa Ngô Tiêu đến, đây là lần đầu tiên Ngô Tiêu gặp đông đủ anh chị nhà họ Phạm. Trước đây cô ấy cũng đã nhiều lần được nghe Tiểu Đa kể, hồi học đại học, Phạm Triết Hoà quản lý Tiểu Đa rất chặt, khiến Ngô Tiêu không có cảm tình lắm với anh chị trong nhà họ Phạm, không ngờ, sau khi đến rồi, ai cũng đối xử với cô ấy rất tốt.
Con trai của Phạm Triết Thiên là Phạm Tiểu Thiên còn chủ động gắp cánh gà cho Ngô Tiêu. Cô ấy thấy tất cả mọi người trong nhà họ Phạm đều nhìn mình chăm chú, Ngô Tiêu xoa đầu cậu bé, khen: “Tiểu Thiên ngoan lắm, còn nhỏ thế này mà đã biết quan tâm đến phụ nữ”.
Hai vợ chồng Phạm Triết Thiên trừng mắt nhìn Tiểu Thiên.
Phạm Triết Thiên nghĩ, con trai còn nhỏ thế này đã học được cách sử dụng chiêu ngư ông đắc lợi.
Vợ Phạm Triết Thiên nghĩ, trẻ con chưa đủ lông đủ cánh, chẳng khác gì nghé mới sinh không biết sợ hổ, làm việc gì cũng chỉ dựa vào dũng khí, thiếu cân nhắc, tối nay thế nào cũng bị bố đánh vào lòng bàn tay.
Phạm Tiểu Đa liếc Tiểu Thiên một cái, dám ngang nhiên như thế trước mặt mình, năm nay mà có bị đánh, đừng hòng trông mong cô nói đỡ.
Phạm Triết Lạc nhìn thấy anh chị có vẻ không vui, lo lắng, khi về không biết phải nhắc Ngô Tiêu thế nào, vì cánh gà trên bàn cơm nhà họ Phạm chỉ dành cho Tiểu Đa mà thôi. Nếu không phải do Tiểu Đa gắp cho cô ấy, thì Ngô Tiêu không được động vào!
Xét về một ý nghĩa nào đó, hai chiếc cánh gà tương đương với ngọc tỉ của hoàng đế, tượng trưng cho vị trí được sủng ái cao nhất trong gia đình của Tiểu Đa.
Trong khoảnh khắc Ngô Tiêu cho miếng cánh gà vào miệng, tất cả mọi người, kể cả Phạm Tiểu Thiên đều nhìn Tiểu Đa. Trước đây, vợ của Phạm Triết Địa cũng từng vì không biết nên gắp một miếng cánh gà vào bát, Phạm Triết Địa không kịp nghĩ, buột miệng nói luôn là, đó là của Tiểu Đa, khiến cô ấy rất ngượng. May mà Tiểu Đa hiểu biết, gắp một cánh gà khác cho chị dâu, còn nói rất ngọt ngào rằng cô thích chị dâu thứ ba, nên để chị ăn cánh gà. Nhưng kể từ đó về sau, trong các bữa ăn tập trung của nhà họ Phạm, vợ Phạm Triết Địa không bao giờ động vào cánh gà.
Từ đó trở thành thói quen, các chị dâu mới đến lần đầu đều ăn cánh gà do Tiểu Đa gắp.
Hôm nay, Phạm Tiểu Đa vẫn chưa động thũa thì Tiểu Thiên đã phạm quy, muốn xem mặt của cô sẽ chuyển từ tươi cười sang xám xịt như thế nào. Phạm Tiểu Đa thấy buồn cười, Ngô Tiêu không biết thói quen xấu đó của gia đình cô, nếu biết rồi, khẳng định khi về cô ấy sẽ tức giận tới mức không ăn cánh gà nữa. Cô nhìn Tiểu Thiên, biết rõ trong đầu cậu bé đang nghĩ gì, nhưng Tiểu Đa cũng muốn theo nó, đùa Ngô Tiêu.
Tiểu Đa cười hì hì, hỏi Ngô Tiêu: “Cánh gà chị dâu mình rán ngon đấy chứ?”.
Ngô Tiêu gật đầu: “Ngon lắm!”. Dù không ngon, cô ấy cũng phải nói rằng ngon, không cần biết do ai làm! Ngô Tiêu quyết định hôm nay phải tranh thủ thể hiện. Hơn nữa, món gà này đúng là rán rất ngon, kỹ thuật chế biến xếp loại một.
Phạm Tiểu Đa trề môi, không nói gì.
Những người trong nhà họ Phạm lập tức dồn mắt về phía Phạm Triết Lạc. Triết Lạc cười ngượng ngùng, vì mình chấn chỉnh Vũ Văn Thần Quang, nên Tiểu Đa mới trả thù như thế!
Cậu nghiêng người, làm khẩu hình với Tiểu Đa: “Thần Quang!”.
Phạm Tiểu Đa ngây ra, hôm nay phải nói với các anh chị về Vũ Văn Thần Quang, nên cô lập tức gắp miếng cánh gà còn lại cho Ngô Tiêu: “Nếu ngon thì ăn thêm cái nữa!”.
Lúc đó, những người trong nhà họ Phạm mới thở phào, không được nhìn thấy kịch hay diễn ra, Phạm Tiểu Thiên có vẻ thất vọng. Tiếng cười nói lại vang lên khắp bàn ăn.
Khi ăn gần xong, Phạm Tiểu Đa mới từ từ nói: “Em có bạn trai rồi”.
Trừ Phạm Triết Lạc và Ngô Tiêu, Tiểu Thiên và mấy anh trai, còn lại đều ngây ra. Phạm Triết Cầm thận trọng hỏi Tiểu Đa: “Em chấp nhận Lý Hoan rồi à?”.
Những người khác cũng nghĩ như vậy.
Phạm Tiểu Đa quyết định: “Không phải Lý Hoan! Anh ấy tên Vũ Văn Thần Quang!”.
Phạm Triết Thiên lập tức đưa mắt nhìn nhanh sang Phạm Triết Lạc, chú sáu ở cùng với Tiểu Đa, Tiểu Đa quen một người đàn ông lạ, nếu Triết Lạc không hay biết thì đúng là không làm tròn bổn phận.
Phạm Triết Lạc đánh liều cười, đáp lại anh Cả: “Em đã gặp rồi, con người cậu ta cũng rất tốt!”.
Phạm Triết Thiên nổi giận đùng đùng, không những chú Sáu biết, mà còn đã gặp qua? Tiểu Đa không cho anh biết dù chỉ một chút một ít! Những người khác nhìn Tiểu Đa ngạc nhiên, rồi lại nhìn Phạm Triết Lạc. Không biết ai lớn tiếng nói: “Chú Sáu biết chuyện mà không báo!”.
Phạm Triết Thiên quăng đũa, sa sầm mặt, nói: “Chú Sáu, chú theo tôi vào thư phòng”.
Mấy anh em khác đưa mắt nhìn nhau: “Anh cả, chúng em cũng cần được biết!”.
Phạm Triết Thiên chỉ vào họ, nói: “Các chú hỏi Tiểu Đa, tôi hỏi chú Sáu, kẻo hai đứa lại thông đồng với nhau!”.
Ngô Tiêu sợ tới mức đánh rơi miếng cánh gà “bộp” một cái xuống bàn. Chồng của Phạm Triết Cầm, mấy bà chị dâu đều nhìn Tiểu Đa với vẻ lo lắng.
Phạm Tiểu Đa nhìn các anh chị với vẻ mặt tủi thân: “Chẳng phải người ta đã chọn lúc thích hợp để nói cho mọi người biết còn gì”.
Thế là, mấy anh chị thi nhau hỏi: “Quen nhau như thế nào? Là con cái nhà ai? Làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi? Hình thức ra sao?”.
Trong một lúc, Tiểu Đa không biết bắt đầu từ đâu. Ngô Tiêu nhìn cô, lần đầu tiên cô ấy thấy đồng cảm với Vũ Văn Thần Quang.
Tiểu Đa bỗng thấy vô cùng phiền muộn, câu hỏi của các anh chị thì liên tiếp đưa ra, anh rể rồi chị dâu cũng xen vào, vì thế cô quyết định ngậm chặt miệng, mặc cho mọi người hỏi, cô vẫn im lặng. Cô rất nhớ Thần Quang, rất muốn anh xuất hiện ngay lúc này, để cho mọi người vây lấy, trực tiếp hỏi anh.
Phạm Triết Cầm tỏ ra rất sốt ruột: “Tiểu Đa, em nói cho chị biết đi, cậu ta là người như thế nào?”.
Mấy người anh lại lên tiếng phụ hoa.
Phạm Tiểu Đa khẽ nói: “Không thừa một con mắt, không dư một cái tai”.
Chị dâu thứ tư nôn nóng: “Tiểu Đa, em nói đi, rốt cuộc là người như thế nào!”.
Phạm Tiểu Đa lại im lặng một hồi, cuối cùng nói: “Em yêu anh ấy”.
Chỉ một câu nói ấy thôi đã khiến cho cả đám đông ngây người.
Phạm Triết Cầm ôm chầm lấy Tiểu Đa, nước mắt trào ra: “Tiểu Đa, sao thế, em yêu cậu ta? Làm thế nào mới được bây giờ!”.
Ngô Tiêu trợn mắt há mồm. To tát đến thế sao? Phạm Tiểu Đa có bạn trai, nói một câu là yêu anh ta, có cần làm to tát như thế không? Cô ấy cảm thấy chóng mặt.
Phạm Triết Cầm có vẻ vô cùng chấn động trước lời bày tỏ thẳng thắn của Tiểu Đa. Chị không hiểu lý do từ đâu khiến cho em gái của mình động lòng. Triết Cầm vừa gạt nước mắt, vừa nghĩ: Ôi Tiểu Đa đáng thương của tôi!
Phạm Triết Thiên và Phạm Triết Lạc từ thư phòng bước ra, nhìn thấy vẻ mặt của mấy anh em ai cũng rất nghiêm túc. Hai mắt của Phạm Triết Cầm còn đỏ hoe, cả mấy người đều tỏ ra lúng túng.
Phạm Triết Thiên nói với Tiểu Đa, vẻ ôn tồn: “Tiểu Đa, em thực sự yêu cậu ấy à?”.
Nghe anh Cả hỏi như vậy, Tiểu Đa đáp, mắt rưng rưng lệ: “Anh Cả!”.
Phạm Triết Thiên ôm lấy Tiểu Đa: “Anh có mắng em đâu, yêu thì cứ việc yêu. Các anh chị chỉ muốn tìm hiểu một chút thôi”.
Phạm Tiểu Đa xúc động, khóc òa lên.
Ngô Tiêu đưa tay kéo Phạm Triết Lạc, Triết Lạc mỉm cười đau khổ nhìn cô ấy. Điều mà lúc này Ngô Tiêu mong nhất là Vũ Văn Thần Quang được chứng kiến cảnh tượng này.
Cô ấy nấp vào sau lưng Phạm Triết Lạc cười rinh rích.
Phạm Tiểu Đa tưởng rằng thực sự đơn giản như vậy, các anh chị chỉ muốn tìm hiểu tình hình, đó là chuyện rất bình thường. Anh Cả - Phạm Triết Thiên không hỏi cô tỉ mỉ, xem ra anh ấy đã biết những điều muốn biết từ Phạm Triết Lạc.
Phạm Tiểu Đa cùng về với Phạm Triết Lạc và Ngô Tiêu. Trên đường, Tiểu Đa hỏi cậu: “Anh Sáu, anh Cả có hỏi gì không?”.
Phạm Triết Lạc nhìn Ngô Tiêu rồi lại nhìn Tiểu Đa: “Tiểu Đa, anh cảm thấy anh Cả muốn điều tra thu thập thông tin rồi mới hành động. Thần Quang rất xuất sắc, anh nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu”.
Phạm Tiểu Đa thấy yên tâm, về đến nhà lập tức gọi điện cho Vũ Văn Thần Quang: “Thần Quang, hôm nay em sợ phát khiếp”.
Thần Quang cười, hỏi: “Mọi người trong nhà không đồng ý à?”.
“Không phải, mà là hỏi hàng loạt vấn đề. Em thấy anh Cả gọi riêng anh Sáu vào trong phòng với vẻ rất giận dữ, còn tưởng rằng anh ấy sẽ không đồng ý”.
Thần Quang mừng rỡ: “Kết quả là, anh Cả em không có vấn đề gì?”.
Tiểu Đa cười to: “Anh Cả dễ gần lắm, nói là chỉ muốn tìm hiểu một chút, chứ không có ý gì khác”.
Thần Quang cũng phần nào yên tâm: “Anh cứ tưởng rằng sẽ gay go lắm, cả ngày hôm nay lo lắng, phấp phỏng. Anh đã nghĩ, nếu mọi người không đồng ý, anh sẽ mang em bỏ trốn!”.
Đang nói đến đó, Ngô Tiêu bèn giằng lấy máy: “Vũ Văn Thần Quang!”.
“Ngô Tiêu? À, quên, chị dâu!”.
Ngô Tiêu cười hì hì: “Không sao, gọi hay không gọi là chị dâu cũng không sao!”.
Thần Quang thắc mắc, sao thái độ của Ngô Tiêu với mình bỗng dưng trở nên tốt thế? Đúng lúc đó nghe thấy Ngô Tiêu nói: “Những người trong nhà họ Phạm đúng là ai cũng yêu quý Tiểu Đa, chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với anh, nếu tôi lấy Phạm Triết Lạc, tôi cũng sẽ đối xử tốt với anh”.
Không hiểu sao, nghe những lời ấy, Thần Quang thấy nổi hết da gà. Giọng nói ngọt ngào của Ngô Tiêu mang theo một hơi lạnh u ám khó tả. Thần Quang quyết định tin tưởng Tiểu Đa, anh trai và chị gái của cô ấy muốn tìm hiểu về bạn trai của em gái cũng là một việc rất thường tình. Tiểu Đa đã nói rồi, anh Cả của cô ấy dễ gần, không làm khó anh đâu. Trước đây, Tiêu Thành Phi cũng đã nói, Phạm Triết Thiên là người rất hiểu lý lẽ, phải trái phân minh.
/35
|