Gặp Em Là Điều Tuyệt Đẹp Nhất

Chương 7: Quan ngoại giao (phần 3)

/42


Tường Vi còn nhớ rõ lần đầu có ấn tượng sâu sắc với bạn học A Miêu là sau đợt giáo dục quốc phòng của năm nhất 1 tuần, phòng ngủ 6 cô gái đi ra ngoài ca hát, tất cả mọi người hưng phấn trào dâng, thời điểm thâm tình hát đối, cô bạn nhỏ An Ninh vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ tựa như cung nữ cổ đại bình thường mang vẻ xấu hổ khiếp sợ động lòng người. Vì thế cô đi qua định nói một câu linh tinh, “Mọi người đều là bạn học, không cần thẹn thùng mà”, lúc ấy a, mỹ nhân An Ninh nâng mí mắt lên, dùng tiếng nói bình thường chính trực trang nghiêm mà lại tuyệt đẹp động lòng người của nhân viên công vụ nói với cô một câu: Đến, cười một cái với gia nào.

Tường Vi đi vào phòng ngủ của An Ninh chỉ thấy Mao Mao cùng Triều Dương vây quanh cô hỏi về lịch sử.

Mao Mao: “Tui muốn viết một câu chuyện xưa về tình yêu cổ đại thần thoại, muốn thật đặc sắc”

Tường Vi: “Bản mới của Truyền thuyết Hằng Nga”

An Ninh: “Chuyện về Hằng Nga Hậu Vệ xảy ra ở thời nhà Hạ, cái triều đại kia… có chút cảm giác là xã hội nguyên thủy.”

“Xã hội nguyên thủy? Không muốn không muốn không muốn! Ngay cả giấy vệ sinh cũng không có đi? !” Mao Mao kéo dài âm thanh la: “Kế tiếp!”

Triều Dương: “Đời nhà Thương.”

Mao Mao: “Triều đại này đại khái có bao nhiêu năm?”

Hai người liếc nhau chờ mong nhìn về phía An Ninh, cô thở dài: “Tui không có khả năng ngay cả loại chuyện này đều phải biết á… Để đi tra niên biểu.” Kết quả là An Ninh google cả nửa ngày vẫn không tìm được một cái niên biểu kỉ rõ ràng về thời Thương -Chu. “Thật ra có một người có thể dùng: Thương Trụ Vương, cũng chính là Đế Tân, ờ… Tên gọi là Ân Thọ.” (Thọ hay Thụ =)) wiki bảo là Ân Thọ)

Mao Mao quá sợ hãi: “Thụ?!!”

Tường Vi văng lên: “Tên rất hay nha!”

An Ninh cũng cười: “Trước kia tui luôn nghĩ, năm đó Đế Ất làm sao có thể đặt loại tên bi kịch này cho con, ờ, đáng thương quá. Lại nói tiếp, Đắc Kỷ là vương phi của hắn.”

Triều Dương: “Tui đột nhiên nghĩ đến một màn, Đắc Kỷ vô cùng thân thiết kêu: Đại Vương, thụ thụ ~~” =))

Mao Mao: “Hai người này ai là thụ nhỉ! ?”

An Ninh: “Ông nội Ân Thụ kêu Tử Thác… cha của Tử Thác cũng là 1 người thú vị. Ông ta kéo cung của mình, bắn trời, sau lại bị sét đánh chết.”

Tường Vi: “E là mưa to đi bắn tên lên trời, kết quả thành cột dẫn sét.”

Mao Mao: “A Miêu, kể chuyện về Hậu Nghệ đi, tui đối với ông ta có chút hứng thú, cùng lắm thì cho ông ta xuyên qua về thời không có giấy vệ sinh.”

Ba người: “Người nào có vẻ thú vị?”

An Ninh nghĩ nghĩ: “Chính sử là Hậu Nghệ bị Hàn Trác giết, thật ra thì cuộc đời của ông không có gì thú vị hết, thứ duy nhất thú vị được chứng thực – vợ của ông là Hằng Nga hóa thân. Ờ, nàng là điển hình của thê bằng phu quý, gà chó lên trời. Dã sử là ông bắn mặt trời xúc phạm thiên luật nên bị nấu, không lầm thì là như thế.”

Mao Mao: “Theo tui thấy thì nên viết hiện đại là tốt nhất. Nói thử xem Hàn Quốc trước kia gọi là gì?”

Ánh Dương: “Smecta?”

Tường Vi:”Bắp cải?” (Kim chi hả =)) , 高丽菜: bắp cải, ba chữ này còn có nghĩa là: cải Cao Ly, chắc hồi đó bắp cải nhập từ Hàn qua Trung hoặc do Kim Chi nổi tiếng nên bên Trung gọi như vậy luôn)

An Ninh: “À, cổ đại kêu là Cao Ly… tui vẫn cảm thấy tổ tông bọn họ trước đây đều là người ngoại Mông Cổ… Năm đó gia tộc hoàng kim của Mông Cổ bị Chu Nguyên Chương tiêu diệt, cái gọi là ngoại Mông Cổ là nô lệ của người Mông Cổ. Nói tóm lại chính là – ”

Triều Dương: “Người Hàn Quốc là nô lệ của người Mông Cổ? ! Dựa vào, quá sung sướng.”

Tường Vi cười: “Thật đúng là bi kịch ba đời đều là gia nô.”

An Ninh: “Thật ra là gia tộc hoàng kim của Mông Cổ không hoàn toàn bị tiêu diệt, có một số chạy đến Châu Âu. Chuyện này cũng chỉ là nghe nói, năm đó gia tộc chia làm hai nhánh, nhánh chính bị giết, nhánh kia chạy trốn đến Đông Âu, thúc đẩy sự phát triển của lịch sử Châu Âu. Mao Mao cưng có hứng thú thì có thể viết về đề tài này, nội dung cũng ok đó.”

Mao Mao: “… tui thấy hay là tiếp tục xem thể loại NP của mình đi.”

Cả bọn: “…”

Di động An Ninh vang lên một tiếng, là tin nhắn, “Đang làm gì thế?”

“Thảo luận truyền thuyết Hằng Nga với huyết thống người Hàn Quốc.”

“Tối nay anh đến trường, nếu em không bận gì, cùng anh ăn bữa cơm được chứ?”

“Được.”

Sau đó, gửi xong tin An Ninh mới hậu tri hậu giác chú ý tới dãy số xa lạ đó … Ặc … 984932? Ai chứ?

Tường Vi: “A Miêu, ai thế?”

An Ninh: “Không biết.”

Cả bọn đen mặt: “Không biết mà cũng trả lời sung ế?”

An Ninh: “… Người ta rất tốt bụng đấy thôi.”

Tường Vi trầm ngâm: “Đôi khi tui cảm thấy bà rất tà ác, sao có khi lại nhìn rất đơn thuần như vậy chứ? !”

An Ninh mỉm cười: “Như vậy mới hấp dẫn người khác.”

Triều Dương “Xí” một tiếng, “Tui lại thấy chưa có người nào mà không bon chen như bà.”

Tối hôm đó An Ninh vẫn theo tin nhắn của đối phương gửi đến “Bảy giờ gặp dưới lầu”, xuống dưới lầu phòng ngủ, An Ninh nghĩ có hai khả năng, một là trò đùa, hai là thật có người rất tốt bụng mời cô đi ăn cơm.

Vì thế, lúc bảy giờ An Ninh nhìn đến bóng dáng cao gầy hướng cô đi tới, cô kinh ngạc chính mình sao lại không nghĩ tới… Ặc, sớm biết thế này đã không xuống lầu rồi… Không đúng hay là, nên xuống chứ… Cũng không đúng, ai kêu cô trả lời “Được” kia chứ… Nhưng mà, cô với anh ta không quen mà? Thật sự không quen?

Thời điểm đối phương cười khẽ nói với cô, “Đợi lâu không?”, theo bản năng cô đáp trả, “Không, không lâu.” ặc… Cô nhất định là bị – dụ.


/42

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status