Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 197: HIỂU LẦM TĂNG LÊN

/268


Kiều Tâm Du đồng tình với hắn ta, kể từ khi vừa bắt đầu cuộc đời của mình, hắn ta đã bị người khác thao túng trong tay, những năm gần đây hắn ta đều không phải vì mình mà sống, loại tác động “mất mát” này đã là trừng phạt lớn nhất dành cho hắn ta rồi, không còn gì có thể khiến hắn đau khổ hơn nữa.

“Em rất quan tâm anh ta?” Nhâm Mục Diệu chua xót nói.

Mắt Kiều Tâm Du ngập nước, chớp chớp, uất ức nói: “Em chỉ cảm thấy anh ấy rất đáng thương, đừng nên tổn thương anh ấy, có được không?” Kiều Tâm Du cầm tay hắn, đong đưa qua lại, nũng nịu làm nũng với hắn.

“Được rồi!” Nhâm Mục Diệu chính là không chịu nổi chiêu này của Kiều Tâm Du, hắn chỉ có thể thỏa hiệp, “Lần này anh có thể không so đo với anh ta, nhưng về sau, anh không cho phép em quan tâm đến anh ta, có nghe không!”

Kiều Tâm Du giống như đang giã tỏi, gật đầu.

Nhìn cảnh tượng hài hòa ấm áp, mặc dù trên mặt Đinh Hạo Hiên đang mang theo nụ cười, nhưng đáy lòng lại tràn ngập chua xót. Nhưng, ‘vợ bạn không thể lấn’, thấy Nhâm Mục Diệu có thể vì một câu nói của Kiều Tâm Du mà nhẫn nhịn như thế, hắn tin tưởng, Kiều Tâm Du đã đi vào lòng của Nhâm Mục Diệu, chỉ cần cô có thể hạnh phúc, hắn có thể buông tay.

“Ai! Tôi ở nơi này ‘mẹ goá con côi’, cái gì gọi là thân mật thắm thiết, đáng để biểu dương chứ, tôi xem không nổi nữa rồi!” Đinh Hạo Hiên bỗng chốc đứng lên, kéo theo Ám Dạ Tuyệt bên cạnh, “Chúng ta đi thôi, đừng làm kì đà, cản trở người ta biểu diễn ‘Adam và Eva’!”

“Ừ!” Ám Dạ Tuyệt đứng lên, “Nhâm Mục Diệu, chuyện tập đoàn Kim Thái tôi sẽ cùng Đinh Hạo Hiên thay cậu ra tay, cậu . . . . . . tiếp tục biểu diễn đi!” Nói xong, thân thể cao to của hắn đi về phía cửa.

“Bái bai!” Đinh Hạo Hiên vẫy tay, “Đừng quên quay video, cho tôi thưởng thức nha.”

Đinh Hạo Hiên nhận được một kích ánh mắt sắc bén đen tối lạnh băng của Nhâm Mục Diệu, hắn lập tức ngậm miệng, đi ra ngoài, tốt bụng đóng cửa lại.

Kiều Tâm Du mắc cỡ vùi đầu vào lồng ngực Nhâm Mục Diệu, một mảnh hồng lan từ mặt xuống cổ.

“Được lắm, hai người kia đã đi rồi!” Nhâm Mục Diệu vỗ vỗ phía sau lưng cô.

“Em không còn mặt mũi đi gặp người ta rồi!” Giọng Kiều Tâm Du rầu rĩ, thoát ra từ lồng ngực của hắn.

Nhâm Mục Diệu lại ‘vô tâm vô lo’ cười to lên, “Chỉ cần có thể gặp anh là được!”

“Tại anh hết!” Kiều Tâm Du giơ lên quả đấm, đánh đánh vào lồng ngực hắn, “Giờ thì hay rồi, bị hai người bọn họ cười nhạo đến chết.”

Một tay Nhâm Mục Diệu nắm lấy bàn tay mềm có chút xanh vì tái của cô, tay kia vén lọn tóc rối bị gió thổi bay trên trán của cô, “Yên tâm đi, bọn họ rất mau quên.”

Giọng nói trầm thấp chậm rãi bay vào tai Kiều Tâm Du, như mang theo một loại ma lực thần kỳ, dần dần làm tim Kiều Tâm Du đập rộn lên, hô hấp tăng nhanh. Cô sững sờ ngẩng đầu nhìn hắn, “Thật không?”

“Ừ!” Nhâm Mục Diệu cúi đầu, phút chốc, hắn nhắm trúng mục tiêu, hôn lên cánh môi mềm mại của cô, xúc giác mềm mại trơn mềm, dường như hoa anh túc làm hắn nghiện, một khi hôn, đề không muốn buông tha.

“Ư . . . . .” Kiều Tâm Du theo bản năng muốn phản kháng, nhưng cô dần dần trầm mê trong hơi thở nóng bỏng dịu dàng cùng chiếm đoạt.

Hô hấp nóng bỏng của hai người quấn quít nhau, dần dần khiến Nhâm Mục Diệu mê say, vén áo Kiều Tâm Du lên ——

Bất ngờ, không khí tràn vào da thịt lộ ra của Kiều Tâm Du, cô kinh hãi, “Anh đang làm gì?” Một tay cô ngăn cản hắn.

Chiếc lưỡi êm ái ẩm ướt của hắn liếm qua vành tai của cô, “Đáp ứng đề nghị của Đinh Hạo Hiên?”

“Anh ta đề nghị cái gì?” Kiều Tâm Du vừa giận vừa hờn. Cảm giác Nhâm Mục Diệu thuần túy là vì muốn trêu đùa cô, mới cố ý khiêu khích cô.

“Adam và Eva?” Khóe miệng Nhâm Mục Diệu hiện lên một nụ cười đầy hàm ý, kéo bàn tay ngăn trở của Kiều Tâm Du ra, tay hắn thoáng dùng lực, nút cài trên áo sơ mị, từng viên một rơi xuống sàn nhà.

Một mảnh da thịt trắng muốt hệt như ngọc Dương Chi thượng đẳng, toát ra thứ ánh sáng mê người. Phía trên còn được điểm xuyết bởi một hai dấu vết do Nhâm Mục Diệu trước đó tạo thành, bộ ngực đẫy đà mềm mại bị chiếc áo ngực Lace màu da chặt chẽ bao lấy, kèm theo mỗi nhịp hô hấp của Kiều Tâm Du mà phập phồng, dường như tùy thời có thể xông phá, thoát khỏi trói buộc.

“Không được!” Kiều Tâm Du vội vàng xấu hổ kéo áo sơ mi, bọc lại thân thể đã bị phơi bày ra ngoài, “Bây giờ là ban ngày! Hơn nữa, sắp tới giờ em đi làm rồi, đã trễ như vậy.”

Mặc dù khoảng thời gian chỉ có hơn 10 ngày ngắn ngủi, nhưng rất dễ nhận thấy Kiều Tâm Du đã sớm hình thành thói quen bận rộn này trong cuộc sống, bởi vì chỉ có như thế, mới có thể giúp cô không có thời gian nhớ tới hắn.

Đôi mắt tĩnh mịch của Nhâm Mục Diệu hừng hực thiêu đốt lửa nóng, dục vọng chất chứa hơn mười ngày, không thể lập tức buông thả hết, hắn tự mình cản cô lại ——

“A ——” Khi Kiều Tâm Du kêu lên, cô đã ngã xuống trên ghế sa lon.

“Anh mới hạ sốt không lâu, nghỉ ngơi thật tốt đi, được không?” Kiều Tâm Du bất đắc dĩ nói với hắn.

“Em hoài nghi anh không có thể lực sao?” Nhâm Mục Diệu bắt đầu cúi người, êm ái hôn lên vết thương trên cổ cô.

Hoài nghi? Ngày hôm qua, hắn còn đang phát sốt, mà đã hành hạ Kiều Tâm Du đến eo mỏi lưng đau rồi, Kiều Tâm Du đối với loại chuyện này, một chút nghi ngờ cũng không có, rất tin tưởng, hoàn toàn không nghi ngờ.

“Anh có thể không cần nghỉ ngơi, nhưng . . . . . . Anh suy nghĩ cho em một chút có được không?” Kiều Tâm Du bĩu môi ngượng ngùng nói.

“Thật xin lỗi. . . . . . Hôm qua, anh có chút không khống chế được mình, bởi vì đã lâu không gặp em cho nên quá khát vọng rồi, có chút mất khống chế.”

“Nhưng giờ sẽ không, anh sẽ rất dịu dàng. . . . . .” Hơi thở ấm áp tinh mịn nhào vào vùng nhạy cảm giữa cô và gáy của Kiều Tâm Du, hắn nhấc váy cô lên, dọc theo đường cong mềm mại của chân mà tuần tra . . . . . .

“Cộc, Cộc. . . . . .” Cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Kiều Tâm Du hai mắt tỏa sáng, đẩy đẩy hắn, “Có người gõ cửa kìa!”

“Không phải gõ cửa nhà chúng ta.” Nhâm Mục Diệu nặng nề nói, sau đó tiếp tục đốt lửa trên người Kiều Tâm Du.

Lúc nào thì nơi này biến thành nhà anh? Kiều Tâm Du trong lòng thầm thì.

“Tâm Du, Tâm Du, cháu có nhà không?” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gào.

Cô kéo váy mình xuống, “Có người tìm em! Anh mau xuống đi!”

“Tâm Du không rảnh!” Nhâm Mục Diệu hướng về cửa quát.

Ông chủ và bà chủ quán ăn vừa nghe thấy tiếng đàn ông bên trong lập tức cả kinh.

Ông chủ càng lớn tiếng kêu hơn, “Có trộm!”

“Không đúng! Không chừng là sắc lang!” Bà chủ ở bên cạnh nhắc nhở.

“Hì hì. . . . . .” Kiều Tâm Du nhẹ giọng cười trộm, “Còn không buông em ra, anh thật sẽ trở thành sắc lang trong mắt mọi người!”


/268

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status