Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 2 - Việc Tận, Thì Đều Có Việc Mới Đến

/65


Được nha, cô dâu quá xinh đẹp rồi!

Nghe thấy có người tới, Cố Mạch ưu nhã xoay người lại, cười nói: Xuân Hồng, cậu đến thật đúng lúc, thuận tiện thử trang phục phù dâu đi nè!

Phương Tình ở bên cạnh hỗ trợ sửa sang làn váy của Cố Mạch, Nhị Hỉ cười híp mắt gật đầu: Đúng nha! đúng nha, Xuân Hồng cậu nhanh thử đi, nếu là so với cô dâu đẹp hơn thì phải thay cái xấu hơn đó!

Phương Tình âm thầm trợn trừng mắt, trong bốn người Tạ Xuân Hồng thật sự là người đẹp nhất, vẻ đẹp của của cô rất câu nhân, Câu Hồn Nhiếp Phách làm người rung động. Khêu gợi, thanh thuần, nóng bỏng, hàm súc, tinh sảo, dày dặn, giỏi giang, quyến rũ... Chỉ cần cô nghĩ đến, thì sẽ biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Chẳng qua là, nếu như phù dâu so sánh với cô dâu xinh đẹp...

Nhị Hỉ cậu không muốn sống nữa hay sao mà đụng đến Cố Mạch!

Cố Mạch ôn nhu cười một tiếng, chỉ vào váy công chúa tay phồng màu hồng phấn trong góc: Nhị Hỉ, bộ váy kia rất hợp với cậu!

Nhị Hỉ vừa nhìn xong đã liều mạng lắc đầu: Không nên, không nên! Trang phục ngây thơ như vậy là dùng cho trẻ em nha!

Cố Mạch trêu trêu ngọn tóc: Vậy thì thật tốt, cho cậu dùng cái xuyên thấu của trẻ em nha!

Xuân Hồng nhìn hai người lại bắt đầu tranh đấu lắc đầu, cầm trang phục đi vào phòng thử quần áo.

Bốn người đi từ trong cửa hàng ra đã là giữa trưa. Cố Mạch mời khách, mấy người hô gọi nhỏ đia điểm rồi chọn một đống lớn những món ăn đắt tiền.

Xuân Hồng, hôm nay sao cậu rảnh rỗi vậy? Không đi làm sao?

Xuân Hồng uống hết một ly rượu rồi mới dũng cảm nói: “Tớ đem ông chủ xào rồi!

Nhị Hỉ cùng Phương Tình kinh ngạc hỏi: Tại sao vậy?

Xuân Hồng tức giận bắt đầu đem tiền căn hậu quả nói ra, sau khi nghe xong ba người còn lại nhất trí tán thưởng.

Như thế này làm sao được, Xuân Hồng của chúng ta là cái tên tên đứng đầu bảng, không thể đi ra ngoài gặp khách tùy tiện nha! Phương Tình gật đầu.

Nhị Hỉ lòng đầy căm phẫn tiếp lời: Chính là, nên để những vương tôn quý tộc chủ động đến gặp Xuân Hồng của chúng ta!

Cố Mạch khẽ cười lạnh: Đã vậy cô nương nhà mình thân thể khó chịu còn bắt người ta tiếp khách, Lâm đầu to kia thật là không có nhân tính!

Xuân Hồng tức giận nhìn ba người hả hê càng nói càng kì cục kia, cảm giác sâu sắc bản thân kết bạn thật không thận trọng.

Hiện tại cậu có tính toán gì không? Cố Mạch mắt thấy Tạ Xuân Hồng lửa giận bùng nổ, lập tức trấn an nàng.

Không biết, trước tiên nghỉ ngơi đã! Dù sao mình cũng học ở một trường đại học danh tiếng, việc làm là cái gì chứ, không phải là vấn đề lớn!

Nếu như không có tiền nhớ nói với mình, mình vừa nhận được không íttiền nhuận bút. Phương Tình tương đối lo lắng.

Không có chuyện gì, bình thường tớ cũng không xài cái gì, bây giờ còn có tiền gửii ngân hàng! Xuân Hồng cũng không lo lắng mình chịu đói, hơn nữa mấy ngày hôm trước mới vừa nộp nửa năm tiền thuê nhà.

Có muốn mình hỏi giúp cậu công việc khác hay không? Cố Mạch mình chính là đại gia đình tiểu thư, vị hôn phu Hạ Khải Minh cũng là thương nhân, hơn nữa chồng của Phương Tình và Nhị Hỉ ở thành phố N có giao thiệp rộng, tùy tiện an bài công tác thật sự không phải là vấn đề.

Không cần! Xuân Hồng không nhịn được, Tớ muốn nghỉ ngơi đã, các người phải cho tỷ tỷ buông lòng một chút chứ!

Nhị Hỉ khinh bỉ nàng: Nơi làm việc còn không có!

Xuân Hồng nổi giận: Cả đám các cậu đều có danh hoa đã có chủ, an tâm làm bà chủ nhà, mỗi ngày đều rảnh rỗi! Tớ đi? Tó không phải là chỉ muốn nghỉ ngơi hai ngày thôi sao? Chờ tớ có hứng làm việc các cậu không đấu lại tớ đâu!

Mọi người biết cô không muốn làm phiền người khác, nên cũng không nói nữa.

--- ------ ------ ------ ------ ------ --------

Dịch Hồi khó được về nhà một chuyến, không nghĩ tới vừa lúc gặp Phương Tình, theo thói quen nhíu mày.

Quả nhiên Phương Tình vừa thấy được anh họ nhà mình liền trợn trừng mắt.

Em đến làm cái gì?

Phương Tình vừa nghe lời này liền tức giận, cô là cháu ngoại của nhà này cô muốn đến thì đến còn phiền anh trông nom?

Không đợi Phương Tình phát tác, Dịch Lão Tướng Quân lông mi dựng lên lại bắt đầu dạy dỗ anh: Tại sao lại nói với em họ của con như vậy? Nó vất vả đến thăm ta theo con không thể khách khí một chút à!

Dịch gia từ trước đến giờ trọng nữ khinh nam, cháu gái đều là hòn ngọc trên tay của mọi người.

Mẹ của Dịch Hồi vừa đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài trở về, cũng ngồi ở trong phòng khách, nhìn thấy con trai thì vội bảo anh đến ngồi cạnh mình.

Con cũng thiệt là, mười ngày nửa tháng không trở về nhà, công việc bận rộn như vậy sao? Sắp ba mươi tổi rồi mà ngay cả bạn gái cũng không có, con xem con của Tình tử kìa, cũng có thể gọi ông bà rồi...

Dịch Hồi không kiên nhẫn nhưng vẫn nhịn, sắc mặt rất đen, Phương Tình thấy vậy thì trong lòng cười trộm.

Tình tử, con có nhiều bạn bè như vậy, để mắt giúp anh họ con một chút, có cô gái nào trong sáng giúp anh họ con giới thiệu một chút.

Phương Tình biết điều gật đầu, nhưng ngay sau đó làm ra bộ dáng phải chịu ủy khuất vô cùng nắm lấy cánh tay mẹ Dịch nói: Mợ, mợ không biết đấy thôi, con cũng vì anh họ mà gấp gáp, đoạn thời gian trước đem con đem bạn tốt nhất giới thiệu cho anh ấy, anh ấy ngay cả gặp cũng không gặp liền cụ tuyệt, khiến cho con đứng trước mặt bạn mình rất khó làm người, sau đó anh ấy trở mặt với con luôn...

Mẹ của Dịch Hồi vỗ vỗ tay trấn an cô, tức giận nhìn chằm chằm Dịch Hồi: Con cũng thiệt là, không muốn liền không muốn, trở mặt với em của mình!

Phương Tình làm bộ thập phần gặp khó khăn, thở dài: Mợ, anh họ yêu cầu thật đúng là cao, Xuân Hồng là cô bé xinh đẹp như vậy, lại là sinh viên xuất sắc của đại học danh tiếng, anh ấy cũng không thấy thuận mắt... Con thật không biết anh ấy còn xem trọng người nào không nữa... Mợ, mợ nói xem, anh họ có phải hay không... Đã yêu mến cô gái nhà nào?

Vốn là nghĩ hãm hại nói Dịch Hồi thích đàn ông, nhưng là ông ngoại đang ngồi ở bên cạnh, cô không dám nói làm ông kinh hãi.

Dịch Hồi vốn chuẩn bị rồi đi nhưng vội đứng lại, tay đã giơ lên liền không tiếng động thu hồi trở về.

Em vừa mới nói... ai?

Phương Tình cảnh giác nhìn anh: Xuân Hồng, tại sao vậy?

Dịch Hồi sắc mặt bất động, nhàn nhạt nói: Không có gì, tối hôm qua gặp cô ấy, trạng thái giống như là không tốt lắm.

Phương Tình nghe vậy trong lòng có chút lo lắng: Đúng vậy, sáng nay bạn ấy vừa từ chức, con gái mà suốt ngày lăn lộn bên ngoài thật sự không tốt cho lắm.

Từ chức?

Phương Tình gật đầu, nói ra hai câu đã gặp Xuân Hồng.

Dịch Hồi im lặng lắng nghe, trong bugn nghi ngờ nhìn Phương Tình.

Phương Tình đảo tròn mắt: Anh quay lại, anh em có thể giúp Xuân Hồng tìm việc mới hay không? Xem như là nhận lỗi?

Dịch Hồi sắc mặt bình tĩnh nhìn cô một chút, đứng lên đi về phía gian phòng của mình: Nói sau đi!

--- ------ ------ ------ ------ ------ -------

Tạ Xuân Hồng là bị đói nên mới tỉnh lại.

Ngủ một giấc quên trời đất, tỉnh lại đã nhanh đến 7h, sắc trời cũng tối lại, Xuân Hồng đến tủ lạnh, cũng không cón thức ăn gì, hai ngày qua ở đây thật sự rất chán chường.

Tạ Xuân Hồng quơ quơ tay vì ngủ đến choáng váng cả đầu óc, sau đó mới chầm chậm bước ra khỏi cửa.

Ban đêm gió có chút lạnh, Tạ Xuân Hồng hít sâu mấy lần mới làm cho mình hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vàng đi vào quán ăn nhỏ dưới lần, điểm một bàn lớn cật tới trấn an mấy ngày qua chịu đủ tàn phá dạ dày.

Ăn vào một nửa lúc điện thoại di động vang lên, Xuân Hồng đến cái tên gọi đến, không khỏi nhăn mày, do dự một chút có nên nhận hay không.

Chu Lịch Dương?

Đúng, là tôi. Giọng nói bên kia điện thoại cuủa người đàn ông có chút uất ức, Nhiều ngày qua như vậy mà em đang làm cái gì? Điện thoại không gọi được, công ty nói em đã từ chức, đã có chuyện gì xảy ra?

Tạ Xuân Hồng thở dài: Chu Lịch Dương, chúng ta đã chia tay rồi.

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, mở miệng nói giọng khàn khàn: Xuân Hồng, em có thể ra ngoài không, chúng ta nói chuyện một chút?

Chúng ta không phải là đã nói rõ rồi à? Tạ Xuân Hồng đảo mắt, người đàn ông này vẫn còn chưa rõ sao.

Có thể cảm giác được sự kháng cự của Xuân Hồng, Chu Lịch Dương thanh âm mang chút bất đắc dĩ: Xuân Hồng, xem như anh cầu xin em...

Tạ Xuân Hồng nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, nhất thời cảm thấy khẩu vị vừa rồi một đi không trở lại: Được rồi, anh ở đâu?

Thời điểm Tạ Xuân Hồng đến quán rượu, Chu Lịch Dương đã uống có chút say.

Chu Lịch Dương, anh đừng uống nữa, có say tôi cũng mặc kệ anh.

Xuân Hồng nhướng mày rót rượu, có chút bất đắc dĩ nói: Anh muốn cùng tôi nói cái gì?

Chu Lịch Dương Xuy một tiếng bật cười, hơi có chút tự giễu: Xuân Hồng, em lo lắng cho anh sao?

Tạ Xuân Hồng hỏi ngược lại: Anh là trẻ con sao? Còn cần người quản anh?

Chu Lịch Dương trong mắt tối tăm chợt lóe lên: Xuân Hồng, có đôi khi anh thật là không hiểu em một chút nào cả... Em rốt cuộc có yêu anh không?

Tạ Xuân Hồng trầm mặc chỉ chốc lát, chậm rãi mở miệng: Tôi nhớ kỹ, là anh nói lời chia tay.

Đúng, là anh nói chia tay! Chu Lịch Dương uống một hơi cạn sạch rượu trong tay, nặng nề để cái ly xuống, nắm tóc của chính mình: Chính là cái bộ dáng này, em và anh ở chung một chỗ, vô luận anh nói gì làm cái gì, em đều là cái dạng này, một điểm đều không để ý! Anh muốn chia tay em ngay cả hỏi cũng không hỏi, đồng ý thật dứt khoát!

Tạ Xuân Hồng tối nay than thở đến vô lực: Chúng ta cũng không phải là trẻ con, hai người ở chung một chỗ, hợp thì đến, không hợp thì giải tán, không cần thiết như vậy dây dưa.

Hừ, Xuân Hồng, em nói quá nhẹ nhàng rồi, em nếu là có chút yêu anh, em cũng sẽ không như vậy mà buông tay! Cho đến bây giờ, em đều có bộ dáng không sao cả kia, bất kể anh mói tim móc phổi mình ra đối tốt với em, thì em cũng chỉ cũng thờ ơ...

Chu Lịch Dương càng nói càng bi phẫn, ánh mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm hỏi: Xuân Hồng, em nói xem, em rốt cuộc có tim hay không?

Tạ Xuân Hồng tĩnh táo đứng lên: Chu Lịch Dương, anh say rồi!

Anh không có say!

May mắn trong quán rượu có nhiều người hỗn tạp, Chu Lịch Dương luống cuống cũng không có ai chú ý.

Tạ Xuân Hồng nhàn nhạt nói: Tôi cũng không phải là vô tâm, anh làm gì mắt tôi đều thấy và ghi lại ở trong lòng, nếu không tôi cũng sẽ không đứng ở chỗ này... Thật xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước!

Chu Lịch Dương trong cơn giận dữ, đi nhanh hai bước bắt được cổ tay của cô: Không cho phép đi!

Hai cánh tay của Tạ Xuân Hồng không có tránh thoát, miễn cưỡng nói: Mọi người đều là người lớn, không cần thiết chơi những trò một khóc hai nháo ba thắt cổ, vô duyên vô cớ làm trò cười cho người khác, có thấy bẽ mặt hay không? Chu Lịch Dương, buông tay tôi ra được không?

Chu Lịch Dương tàn bạo nhìn chằm chằm cô, vốn khuôn mặt được cho là anh tuấn nay bởi vì tức giận mà có chút vặn vẹo: Cô đừng cho là tôi không biết cô có đàn ông nhiều hay ít! Tôi không nói là cho cô mặt mũi, loại nữ nhân giống như cô, quả nhiên là vô tình vô nghĩa!

Lời nói này cũng có chút khó nghe, cho dù từ trước đến nay Xuân Hồng không quan tâm đến cái nhìn của người khác nhưng cũng không nén được giận, huống chi, cô vốn là không nên nhân nhượng vì lợi ích toàn cục của người này.

Tạ Xuân Hồng thu hồi thái độ, lạnh lùng mở miệng: Buông, tay!

Chu Lịch Dương không có buông tay, ngược lại sức lực tăng thêm.

Xuân Hồng cũng không tức giận, đột nhiên đến gần mặt hắn nói: Anh có tin chỉ cần tôi nói một câu “Anh vô lễ” thì hàng loạt nam nhân khác sẽ xông đến giáo huấn anh?

Chu Lịch Dương đương nhiên tin, chỉ bằng dung nhanh tuyệt sắc của Tạ Xuân Hồng, cũng sẽ có rất nhiều nam nhân cam tâm tình nguyện nhảy ra anh hùng cứu mỹ.

Xuân Hồng thừa dịp thời điểm hắn còn do dự, cổ tay liền giật khỏi.

Lúc này Chu Lịch Dương hoàn toàn mất đi phong độ, không cam lòng hướng về phía bóng lưng của cô hét to: Tạ Xuân Hồng, Chu Lịch Dương tôi thật là mắt bị mù mới vừa mắt loại phụ nữ lẳng lơ như cô, sớm biết cô là loại người tùy tiện vui một chút, cô căn bản là không có trái tim!

Tạ Xuân Hồng có chút khó tin nhìn hắn, lại là loại cực phẩm nam nhân này, hơn nữa còn bị nàng gặp được?

Đang nghĩ ngợi nên mở miệng thế nào, đã thoáng nghe bên cạnh âm thanh lạnh lùng quen thuộc vang lên.

/65

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status