Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 47 - Chương 42

/65


Đường Sơ vẫn ngồi nguyên tại chỗ, mắt mở to nhìn hết thảy những chuyện đang xảy ra trước mắt, lại giống như cái gì cũng không lọt được vào mắt anh, trên mặt tràn trề mơ màng, cực ký giống như một đứa trẻ không biết phải làm sao.

Trong lòng Tạ Xuân Hồng rất buồn khổ, nhẹ nhàng đi đến bên Đường Sơ ngồi xuống bên cạnh, vươn tay ra mang đầu anh dựa vào vai cô, vỗ vỗ lưng anh, giống như đang an ủi một đứa trẻ: “Nếu thầy thấy đau thì hãy khóc đi …”

Đường Sơ chậm rãi quay đầu lại, nhìn Xuân Hồng nghiêm túc hỏi: “Tô Văn sẽ không chết đúng không?”

Trong lòng Tạ Xuân Hồng cực kỳ đau khổ, cô rất muốn bất chấp tất cả mà khóc một trận lớn, đem tất cả lo lắng trong lòng trút ra hết, nỗi sợ khi đối diện với sinh ly tử biệt, sự lo âu lúc đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật, cùng với đau đớn vì chuyện ra đi của Tô Văn …

Nhưng vì người đàn ông trước mặt, chỉ có thể nhìn Hà Giai Hỉ đang đứng bên cạnh nhờ giúp đỡ.

Hà Giai Hỉ thở dài đi đến, dùng giọng cứng nhắc nói: “Đứa bé đã hơn năm tháng, chỉ là sức khỏe của Tô Văn quá yếu, hơn nữa suy nghĩ quá nhiều nên đã sinh non … Chúng tôi đã kiểm tra qua, bước đầu xác định là nhau thai đã bị rách, nước ối chảy vào làm vỡ mạch máu bên trong làm tắc máu trong phổi tạo ra sự tắc nghẽn của hệ hô hấp, từ đó dẫn tới suy tim cấp tính cùng với hô hấp suy kiệt. Bệnh tim vốn đã làm cho cô ấy yếu ớt, sự tuần hoàn máu cũng cực kỳ kém, dẫn tới lúc sinh ra DIC (DIC: máu đông tràn lan trong mạch máu), chúng tôi cũng không thể làm gì được … Cô ấy ra đi rất nhanh, cũng không có đau đớn gì nhiều …”

Hà Giai Hỉ bất chợt im bặt, cô biết rõ nói gì lúc này cũng vô dụng, nhưng vẫn không thể không nói cho người nhà bệnh nhân những tình huống đã xảy ra.

Đường Sơ giống như cái gì cũng không nghe thấy, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm Tạ Xuân Hồng: “Xuân Hồng, thầy muốn em nói cho thầy biết, Tô Văn vẫn còn sống, giống như lần phẫu thuật trước, cô ấy đã rất cố gắng, vẫn tiếp tục sống …”

Tạ Xuân Hồng càng nghe càng đau lòng, nước mắt đã dâng lên mi nhưng cô cố gắng kìm lại không để rơi ra, hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh mở miệng: “Thầy Đường, chị Tô Văn không thể chịu đựng được nữa, cô ấy đã ra đi.”

Ánh sáng trong mắt Đường Sơ lập tức tắt ngúm, vốn là đang gắng ngồi thẳng lưng trong nháy mắt đã sụp xuống, cả người toát ra sự suy sụp không thể diễn tả được, giống như chỉ trong nháy mắt đã già đi hàng chục tuổi.

Đường Sơ cúi đầu, vô cùng đè nén thốt lên một tiếng uất nghẹn: “Tô Văn …”

Tạ Xuân Hồng không đành lòng nhìn anh co rúm thân mình, đứng lên đi nhanh về phía bên kia, dựa trán vào bức tường lạnh băng, cắn chặt đôi môi.

Cũng may Hà Giai Hỉ đã chứng kiến nhiều chuyện sinh ly tử biệt, lúc này sắc mặt không hề thay đổi, biết rằng lúc này có an ủi gì cũng đều là vô nghĩa, tốt nhất là để cho bọn họ một lần trút hết những đau khổ kia đi, vì vậy vỗ vai an ủi Xuân Hồng rồi bối rối rời đi.

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Tạ Xuân Hồng mới miễn cường ép mình ngồi dậy, đỡ mẹ Đường qua một bên ngồi nghỉ, hỏi xin y tá cho bà một ly nước, sau đó một lần nữa đến bên cạnh Đường Sơ, ngồi xổm xuống ôm anh vào lòng.

“Đừng đau khổ quá, đến nhìn mặt chị Tô Văn lần cuối đi …”

Tạ Xuân Hồng cảm thấy bả vai mình ấm ướt, lặng lẽ ngồi xổm chịu đựng đến hai bàn chân cũng buốt đau, mặc cho Đường Sơ ôm lấy mình mà khóc mà trút hết.

Qua thật lâu, Đường Sơ mới buông cô ra, cặp mắt sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt ánh mắt kia tràn ngập sự tức giận.

“Rõ ràng là thầy …” Đường Sơ nghẹn ngào nói: “Rõ ràng là thầy đã không thể gặp mặt cô ấy lần cuối cùng … Tại sao cô ấy có thể ra đi nhanh như vậy? Tại sao chờ thầy quay lại? Cô ấy nhất định là rất giận thầy, trách thầy đã không thích đứa bé của thầy và cô ấy …”

Khuôn mặt dịu dàng của Đường Sơ tràn ngập vẻ đau khổ và ảo não, sắc mặt xám xịt, đôi mắt vô thức nhìn về phía trước lẩm bẩm một mình.

“Tô Văn nhất định đã rất sợ, không còn đứa bé nhất định đã rất đau khổ, nhưng thầy lại không có bên cạnh để chăm sóc cô ấy … Thầy thật đáng chết, thầy không phải là người chồng tốt!”

Tạ Xuân Hồng không nhịn được lên tiếng: “Thầy, thầy đừng nói như vậy, chị Tô Văn biết sẽ rất khổ sở, chị ấy không trách thầy, thầy không cần phải tự trách mình …”

Ánh mắt Đường Sơ bỗng dưng sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Xuân Hồng, lôi kéo cổ tay cô lo lắng hỏi: “Cô ấy có nói gì trước khi ra đi không? Cô ấy nhất định là phải có lời gì muốn nhắn với thầy, cô ấy đã nói gì?”

Tạ Xuân Hồng cảm thấy cổ tay mình bị anh bóp sẽ gãy mất, đau đến nỗi cô phải nhíu mày, cố rút tay ra: “Chị ấy không nói gì …Mọi chuyện quá đột ngột, chị ấy không kịp nói gì hết …”

Ánh sáng trong mắt Đường Sơ trong nháy mắt lại biến mất, ánh mắt nặng nề chết lặng, mở miệng nói nhưng không biết là đang nói với người nào: “Cô ấy cái gì cũng không để lại, vội vã đi rồi …”

Mẹ Đường không thể nhìn được nữa, dựa tường đi đến bên cạnh anh, ôm chầm anh nói: “Con trai, nếu đau khổ quá thì hãy khóc ra đi … Tiểu Văn là một cô gái tốt, trước khi đi con bé còn nói với mẹ “Thật xin lỗi” … Con bé làm sao có thể trách con được?”

Rốt cục Đường Sơ không nhịn được nữa ôm mẹ của mình khóc nấc lên: “Mẹ, Tô Văn chết rồi, cô ấy chết rồi …”

Mẹ Đường cũng khóc theo, vuốt đầu Đường Sơ nói: “Con trai đáng thương, đi gặp con bé một chút đi, nhìn con bé lần cuối đi.”

Đường Sơ gật đầu một cái, chậm rãi đứng lên đi vào phòng phẫu thuật.

Mẹ Đường để cho anh một mình vào tạm biệt Tô Văn, thở dài đi tới vị trí cũ ngồi xuống.

Không biết qua bao lâu, Dịch Hồi vội vã chạy đến, tóc bị gió thổi rối tung, áo sơ mi cởi tung hai nút trên cùng, tay áo xắn lên đến khủy tay, cả người toát ra vẻ hết sức tùy tiện.

Nhìn trong mắt anh có chút lo lắng, khuôn mặt trầm tĩnh kiên cường, Tạ Xuân Hồng mới cố gắng đè nén tâm trạng cho ổn định, rốt cục cũng không nhịn được lao vào lòng anh, ra sức ôm lấy




/65

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status