Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 54 - Chương 49

/65


Sự bất an trong lòng Dịch Hồi mỗi lúc một tăng vì Xuân Hồng cả đêm không về, sự lựa chọn của anh vẫn như cũ là tin tưởng cô. Ngày hôm sau khi xử lý xong công việc ở công ty, anh bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối.

Dịch Hồi đích thân đi lấy nhẫn kim cương, anh cố ý mua viên kim cương màu hồng thượng hạng từ nước ngoài về, chung quang viên kim cương lớn có đính thêm một vòng kim cương nhỏ li ti, tinh xảo đến chói mắt.

Lấy được nhẫn, Dịch Hồi liền lái xe đến nhà hàng Tây được anh đặt từ trước. Anh cẩn thận xem xét, nơi có thể ngắm pháo hoa đẹp nhất của tòa nhà chính là tầng cao nhất, nhà hàng lại vừa đúng trên tầng ấy, cảnh quang xung quanh tao nhã, món ăn vùng nào cũng có thể phục vụ, bên trong bày biện cũng vô cùng tinh tế, điểm quan trọng nhất là tầm nhìn từ cửa sổ ra ngoài rất đẹp, quan sát pháo hoa quả thật là rất hữu tình.

Dịch Hồi hưng phấn vội vàng cùng quản lý nhà hàng bàn bạc các chi tiết cuối cùng, đích thân chọn hoa tươi để trang trí quanh nhà hàng.

Lúc trời vừa chập tối, Dịch Hồi gọi điện cho Xuân Hồng, vẫn là tắt máy như cũ, anh bắt đầu có chút lo lắng, thời gian không còn sớm nữa, đành phải một mình ngồi ở nhà hàng chờ đợi cô.

Lúc này Tạ Xuân Hồng đang trên taxi, cô chưa bao giờ cấp bách đến như vậy, sự vội vàng và ngóng chờ cùng tồn tại trong lòng, làm cho cô liên tục giục tài xế chạy nhanh.

Một mình ngồi trong xe, Tạ Xuân Hồng nhìn cảnh sắc đang lướt qua vùn vụt ngoài cửa sổ, tưởng tượng điệu bộ của Dịch Hồi, không tránh khỏi bật cười ngốc nghếch.

Thật tốt, cô không cần phải lo lắng về món quà cho anh nữa rồi, đứa bé này, chính là món quá đáng giá nhất dành riêng cho anh.

Vào tiết cuối thu thời gian ban ngày cực kỳ ngắn, sắc trời dần dần tối lại, trong thành phố ánh đèn rực rỡ đã được bật lên, sự vui vẻ của cuộc sống về đêm toát ra mọi nơi, ngược lại với vẻ náo nhiệt của ban ngày.

Dịch Hồi không ngừng nhìn đồng hồ, hết lần này đến lần khác gọi điện cho Tạ Xuân Hồng, nhưng điện thoại của cô vẫn tắt máy, sắc mặt càng thêm u ám.

Đã chín giờ đêm, quản lý nhà hàng đã không dám đến gần anh hỏi khi nào có thể mang thức ăn lên, nhân viên phục vụ cũng hối hả né tránh, nhà hàng rộng lớn trong lúc này càng thêm vắng vẻ lạnh lẽo.

Trang trí hoa lệ, đèn đuốc sáng trưng, nhưng những thứ này lại làm tăng thêm nỗi trống trải trong lòng Dịch Hồi.

Chờ đợi từ lúc đầu, càng về khuya càng đứng ngồi không yên, sau đó dần dần cảm thấy lo lắng, sau cùng tận sâu trong đáy lòng anh là một vùng lạnh lẽo, nhìn kim đồng hồ lại điểm, cả người như vô cảm đối với ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn chùm trong sảnh.

Tạ Xuân Hồng nhìn bầu trời đã tối đen hoàn toàn, lại lên tiếng thúc giục tài xế: “Bác tài, có thể chạy xe nhanh chút nữa không? Tôi thật sự có việc gấp …”

Bác xế là một người đàn ông trung niên, tay lái tương đối cứng, người Đường Sơ đã tìm thì tất nhiên là rất thật thà nhân hậu, bị Tạ Xuân Hồng không ngừng thúc giục như vậy nhưng vẫn không tức giận, vẫn cố gắng tăng tốc, sau đó hết kiên nhẫn nói với cô: “Cô gái, thật sự không thể nhanh hơn nữa, đường cao tốc mấy ngày nay lượng xe cộ ngày càng nhiều, bây giờ trời đã tối, chạy trong đêm phải cẩn thận!”

Tạ Xuân Hồng bất lực nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, thầm hy vọng Dịch Hồi không bỏ đi mất.

Kim đồng hồ đã chỉ đến mười giờ, Dịch Hồi chẳng ăn gì, một mình uống xong chai rượu vang đỏ dùng để chúc mừng.

Quản lý gom hết dũng khí tiến lại, cung kính nói: “Dịch Tổng, nhà hàng sắp đóng cửa, người của ngài chừng nào đến?”

Dịch Hồi lạnh lùng nhìn ông ta một cái, ánh mắt lạnh lùng như trời đông tháng chạp, mịt mù băng giá.

“Chờ thêm một lát.”

Quản lý không nói nhiều lời, cung kính lui về vị trĩ cũ.

Trầm mặc một lúc, Dịch Hồi cầm lấy điện thoại.

“Này, Dịch tiểu tướng quân, hôm nay là sinh nhật của anh, không phải là em đã gọi điện đến chúc mừng anh rồi sao? Anh lớn như thế rồi sao còn quấy rầy giấc ngủ của người khác?”

“Lily, em hãy nói cho anh biết, Tạ Xuân Hồng đã đi đâu?” Dịch Hồi không luyên thuyên với cô, đi thẳng vào vấn đề chính.

Lý Lily im lặng, do dự hỏi: “Không phải cô ta đang ở cùng anh sao? Cô ta ở chỗ nào sao em biết được!”

“Đừng giả ngốc, em nghĩ rằng anh không biết em đang theo dõi cô ấy sao?”

Lý Lily thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, trưa hôm qua cô ta ra trạm xe buýt, trở về thị trấn nhỏ, em chỉ biết được khi cô ta rời đi từ thành phố N, những cái khác em không biết.”

Trong nháy mắt Dịch Hồi cảm thấy lạnh giá từ đầu đến chân, trái tim như ai bóp chặt, giống như bị móng vuốt sắt nhọn nắm lấy, đau đến không thể thở nổi.

“Dịch Hồi, anh đừng nóng giận, có lẽ … Cô ta thật sự có việc gấp.” Lý Lily cũng không biết làm sao an ủi anh.

Dịch Hồi im lặng cả nửa ngày, sau đó bình tĩnh nói: “Cảm ơn em!”

Cúp điện thoại, Dịch Hồi gọi phục vụ mang lên hai chai rượu, một mình ngồi yên lặng uống.

Mười hai giờ đêm, Dịch Hồi cười tự giễu đứng lên, cảm giác say làm cho anh thiếu chút nữa là đứng không vững, nhắm chặt mắt mới nhàn nhạt nói với quản lý: “Phần còn lại, tự các người xử lý đi.”

Nói xong, Dịch Hồi từ chối ý tốt muốn đưa anh về của quản lý, một mình rời khỏi nhà hàng.

Gió lạnh thổi qua, Dịch Hồi càng cảm thấy thê lương lạnh lẽo, sự tuyệt vọng phình ra to tướng, trái tim như đang nếm trải hương vị của sự lụi tàn.

Mới vừa đi đến bãi đậu xe, sáu bảy tên côn đồ đột nhiên xông ra từ bóng tối, gã thủ lĩnh vóc dáng cao lớn cực kỳ khỏe mạnh, đầu tóc nhuộm đủ thứ màu, trên miệng ngậm điếu thuốc.

“Anh bạn, coi bộ dạng của cậu kìa !”

Khuôn mặt Dịch Hồi lạnh lùng, trên mặt như phủ một lớp sương mờ lạnh, đôi mắt đen láy nhìn lại như chưa từng nhìn mấy người kia. Chậm rãi mở miệng, giọng nói không cao, ngữ điệu lại giống như được truyền từ âm ty sâu thẳm, làm cho ngườ ta không tự chủ được mà rùng mình một cái.

“Không muốn chết thì cút ngay đi.”

Gã thủ lĩnh cười rộ lên, giọng nói thô ráp cực kỳ khó nghe.

“Anh bạn đừng đối xử với nhau như vậy, ra đường kiếm ăn thì phải giúp đỡ nhau biết không? Chúng tôi cũng không làm khó gì anh bạn, anh đây mấy ngày nay có chút đau đầu, muốn mượn anh bạn ít tiền mua kẹo!”

Dịch Hồi uống nhiều, không rõ hắn ta đang nói cái gì, nhíu nhíu mày, chỉ nghe cuối cùng có chữ “Đường” (editor: trong tiếng hán chữ “Kẹo” và “Đường” trong Đường Sơ đồng âm)

“Ngươi nói cái gì đường?”

“Ah, anh bạn rất nghĩa khí, chúng ta muống không nhiều lắm, mua chút bánh kẹo ngon thôi …”

Đường, đường, đường …

Trong lòng Dịch Hồi lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nắm chặt tay nổi cả gân xanh, lửa giận thiêu đốt trong đáy mắt tạo thành một mảng đỏ rực.

“Rất tốt!”

Vừa dứt lời, nắm đấm của Dịch Hồi nhanh như chớp giáng xuống mũi gã thủ lĩnh, một tiếng rên cực kỳ thảm thiết bật ra, gã thủ lĩnh té lăn trên mặt đất, ôm lỗ mũi đang không ngừng chảy máu mắng: “Bọn chết tiệt các ngươi, còn không mau xông lên!”

Trong nháy mắt sáu bảy người vây quanh Dịch Hồi, đồng loạt xông lên đấm đá hỗn loạn.

Nhóm côn đồ này tuy có nhiều người, nhưng đều là lưu manh tép riu, hoàn toàn không phải là đối thủ của một quân nhân dũng mãnh đã qua rèn luyện.

Dịch Hồi xoay một vòng đã đá bay tên đánh lén sau lưng, thuận tay đánh tới, chỉ nghe một tiếng “Ah” thét lên, xương sườn của tên côn đồ đã bị gãy.

Dịch Hồi đánh đến đỏ mắt, cẩm giác say đòn dâng lên, những phẫn nộ và uất ức trong lòng đều phát tiết ra hết, đánh cho toàn bộ những người đó hoàn toàn không còn sức để chống đỡ.

Ánh dao sáng lạnh chợt lóe lên, Dịch Hồi khẽ nghiêng mình, chặn ngay con dao đang muốn đâm xuống cổ tay mình, dùng lực bẻ gập, tiếng xương nứt vang lên, con dao ngay lập tức rơi xuống đất.

Tiếng rên rỉ vang lên từ bốn phía, toàn bộ nhóm côn đồ nằm lăn trên đất thống khổ kêu rên, gã thủ lĩnh bị nặng nhất ngay cả kêu cũng không thành tiếng, bất lực nằm bất động rên hừ hừ.

Dịch Hồi không thèm bọn chúng, co chân đá văng một tên đang nằm chắn đường, mở cửa xe chui vào trong nói: “Coi như hôm nay các ngươi xui xẻo, tự mình đi tìm phiền phức!”

Sau một thời gian căng thẳng vội vã ngồi trên xe, Tạ Xuân Hồng đến nơi đã hơn mười hai giờ khuya, trả cho người tài xế hậu hĩnh, Xuân Hồng liền vội vàng mở cửa đi vào.

Trong phòng khách tối đen, Xuân Hồng mở đèn lên, thì thấy Dịch Hồi ngồi ở một góc sô pha, quần áo cũng chưa thay ra nhăn nhúm, râu mọc lởm chởm, dưới chân có rất nhiều mẫu thuốc lá vương vãi, cả người hoàn toàn suy sụp.

Lòng Tạ Xuân Hồng xoắn lại, đi tới gần nói: “Sao uống rượu nhiều vậy? Thật xin lỗi, em đã về trễ, sinh nhật vui vẻ …”

Sinh nhật vui vẻ … Bốn chữ này thật là châm chọc người khác quá rồi!

Dịch Hồi đưa mắt nhìn cô, khẽ cười một tiếng nói: “Cuối cùng em cũng trở về sao?”

Tạ Xuân Hồng lưỡng lự một chút, nói


/65

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status