Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 63 - Chương 58

/65


Tạ Xuân Hồng hoạt động rất bất tiện, hai ngày qua phải nhờ đồng nghiệp trợ giúp không ít, mỗi ngày mang đồ ăn đến nhà cho cô, giúp cô mua này nọ, xử lý giùm cô những công việc lặt vặt hàng ngày, làm cho Xuân Hồng cảm thấy rất khó khăn.

Xuân Hồng muốn đến bệnh viện tái khám, Lữ Phẩm không biết mượn ở đâu một chiếc xe lăn để cho cô sử dụng, giúp cô đến gặp bác sĩ, sau đó còn giúp cô đi lấy thuốc.

Tạ Xuân Hồng không thể từ chối ý tốt của anh ta, trong lòng vô cùng băn khoăn, vốn dĩ cô không muốn làm phiền người khác, lần này lại để cho anh ta ta chạy tới chạy lui, trễ cả giờ làm, trong khi chờ đợi cô đã thuận miệng mời anh đến nhà hàng trong thị trấn dùng cơm.

Lữ Phẩm không nghĩ cô lại khách sáo đến như vậy, anh biết Xuân Hồng đã nhiều năm, thấy cô một mình nuôi con nhỏ thật sự rất vất vả, lại không tìm ba cho đứa nhỏ, lúc đầu anh cũng tò mò, về sau càng tiếp xúc với cô càng thấy thích thú vẻ đẹp trầm tĩnh của người phụ nữ từng trải, một lòng muốn theo đuổi cô mà vẫn chưa có cơ hội tiến tới.

Đến dưới nhà, Tạ Xuân Hồng ngẩng đầu nhìn Lữ Phẩm cười nói: “Cám ơn anh đã đưa em về.”

Lữ Phẩm thấy cô đứng dậy khỏi xe lăn liền vội vã tiến lên phía trước đỡ lấy cô, kỳ thật anh muốn trực tiếp bế cô lên lầu, chỉ sợ quá đường đột làm cho cô có ấn tượng không tốt.

Dịch Hồi ngồi trong xe liền thấy Xuân Hồng được một người đàn ông dìu đi ở phía trước, sau đó thân mật đứng cùng nhau ở một chỗ, trong lòng lập tức bùng lửa giận, đẩy cửa xe bước xuống, lúc này mới nhìn rõ chân Xuân Hồng bị bó bột trắng toát đến ghê người.

Nhiều năm như vậy Tạ Xuân Hồng đã thay đổi rất nhiều, mái tóc xoăn dài quyến rũ trước kia không còn nữa, mà bây giờ mái tóc ấy đen tuyền xỏa xuống bờ vai, kết hợp với chiếc áo sơ mi đơn giản màu xanh nhạt cùng quần jean đen làm cho cô toát lên vẻ đẹp giản dị thanh thoát, sự hấp dẫn quyến rũ của cô trong ký ức của anh hoàn toàn không còn nữa. Nét đẹp mê hoặc lòng người xưa kia đã biết mất, bây giờ cô giống như một di sản lịch sử trong khu phố cổ, sự điềm tĩnh theo tháng năm lắng đọng lại thành an nhiên tự tại, nụ cười thanh thoát, ánh mắt tĩnh lặng nhưng rất sáng trong.

Tạ Xuân Hồng vịn vào tay anh muốn nhảy lên bậc thang, liền cảm thấy một bóng râm lớn bao phủ xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt lạnh lùng không lộ biểu cảm của Dịch Hồi, ánh mắt đen láy thâm trầm gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay cô đang đặt trên cánh tay của Lữ Phẩm.

Tạ Xuân Hồng kinh ngạc bước lùi về sau, sợ tới mức tựa hồ như không thể đứng vững được nữa, may có Lữ Phẩm ở sau lưng kịp thời đỡ lấy, cô mới không ngã nhào ra đất.

Phản ứng của cô làm lửa giận trong lòng Dịch Hồi càng dâng cao, ánh mắt lạnh lùng quét về phía người đàn ông chưa kịp nhìn rõ mặt, thấy vậy Lữ Phẩm càng thêm khó hiểu, nhưng mà trên mặt Xuân Hồng lại lộ vẻ sợ hãi, anh không khỏi cau mày bước lên, trầm giọng nói vô cùng khách sáo: “Xin phiền anh nhường đường một chút.”

Tạ Xuân Hồng lặng thinh không nói, chỉ nhìn vào khuôn mặt năm năm rồi không gặp, đã nhiều năm chưa từng gặp lại, Dịch Hồi càng lúc càng lạnh lùng cao ngạo, cả người toát ra sự lạnh lẽo u ám, thậm chí cô còn cảm nhận được sự tàn bạo của anh, so với anh trong quá khứ cô còn nhớ thật sự lạnh nhạt hơn nhiều.

“Nhường đường? Tại sao?” lúc này Dịch Hồi mới quay sang nhìn Lữ Phẩm, cặp lông mày nhíu lại nghiêm nghị, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói bình tĩnh mà vô cùng lạnh lẽo.

Lữ Phẩm sửng sốt, lời nói cũng bắt đầu có chút bực bội: “Anh là ai?”

“Tôi là ba của con gái cô ấy!” Dịch Hồi cười nhạo một tiếng, không thèm quan tâm đến người đàn ông đang chết đứng vì câu nói của anh, trực tiếp bồng Tạ Xuân Hồng lên, không để ý đến sự chống đối của cô, thản nhiên đi lên lầu.

Lữ Phẩm rất muốn ngăn cản, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh băng của Dịch Hồi thì lời nói không thể phát ra thành tiếng.

“Lầu mấy?” Dịch Hồi không thèm nhìn cô, ánh mắt hướng về phía trước bước lên.

Tạ Xuân Hồng một tay ôm lấy cổ anh, một tay lại đẩy trước ngực anh, giọng anh trầm ấm quen thuộc dội vào tai làm tim cô đập loạn xạ, hương vị của anh lại quẩn quanh trước mũi, cánh tay Dịch Hồi mạnh mẽ vững vàng ôm lấy cô làm cho cô có chút hốt hoảng, nghe anh hỏi mới có phản ứng.

“Sao anh lại đến đây? Anh…Anh đã biết rồi…”

Dịch Hồi cười lạnh một tiếng: “Nếu em không muốn té thì đừng có nhúc nhích!”

Thái độ lạnh lùng của anh khiến trong lòng Xuân Hồng ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc, cô có chút tức giận thấp giọng nói: “Anh đặt em xuống đi.”

“Lầu mấy?”

Dịch Hồi không để ý đến cô, cố chấp lập lại câu hỏi vừa rồi.

Tạ Xuân Hồng biết khi anh đã quyết định chuyện gì thì người khác khó có thể thay đổi được, đành phải ngưng vùng vẫy, không cam tâm nói cho anh biết tầng lầu mình đang ở.

Dịch Hồi ôm cô nhẹ nhàng linh hoạt đi lên lầu, mặt không đỏ hơi thở không gấp, một tay ôm Tạ Xuân Hồng, một tay cầm chìa khóa mở cửa, không khách khí đem Tạ Xuân Hồng ném lên sô pha ở phòng khách, ánh mắt đen tối thâm sâu, từ trên cao nhìn xuống cô.

Đột nhiên anh cảm thấy phẫn nộ, nỗi hận bị lừa gạt suốt


/65

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status