Dựa lưng vào bàn đọc sách phía sau tấm kính thủy tinh trong suốt, Sở Cách Phi cầm lấy lưng dựa của ghế dựa xoay, nhẹ nhàng xoay một cái, mặt ngược lại của chiếc ghế hướng về phía anh, bên có một con gấu Teddy đang ngồi – đây chính là quà sinh nhật Lý Tịnh Á tặng cho Tần Tinh Tinh.
Khóe môi giơ lên, anh vươn tay chạm nhẹ vào gấu Teddy, ngay từ lúc ở Las Vegas, thấy cô chơi máy đánh bạc, anh liền biết sự lạnh lùng kín kẽ chỉ là màu sắc tự vệ của cô, trong lòng của cô tràn ngập tính trẻ con.
Lần đầu tiên nhìn thấy, đôi con ngươi lạnh lẽo kiêu ngạo kia rơi vào trong mắt anh, anh liền hiểu rõ vừa thấy đã yêu mà cha luôn treo bên miệng là gì, nhưng trời sinh anh tính tình kiêu ngạo lại không chịu thỏa hiệp với số mệnh, mặc dù đêm hôm đó ánh mắt của anh luôn luôn lơ đãng đuổi theo bóng dáng cô độc và kiêu ngạo của cô.
Anh cố gắng trốn tránh cô, nhưng ông trời cố tình cho bọn họ hai cơ hội mặt đối mặt, nhất thời xuất hiện, lại khắc sâu dấu ấn vào trong lòng anh.
Nhưng mà dù vậy, anh vẫn không tin số mệnh, hai người cách nhau Thái Bình Dương cuối cùng sẽ trôi đi theo năm tháng, trở thành một nét thoáng hiện không quan trọng gì trong trí nhớ.
Không ngờ một năm trôi qua, cô cũng không thay đổi thành không quan trọng, ngược lại thỉnh thoảng quấy rầy, trong mơ, trong khi đang họp, ở cạnh cửa sổ thủy tinh, trong lúc bỗng nhiên quay đầu lại. . . . . . Thì ra, cô đã bén rễ ăn sâu ở trong lòng anh, trong lúc bất chợt anh hiểu rõ, đây chính là điều cha gọi là số mệnh vừa thấy đã yêu.
Chuyện này quá điên cuồng, nhưng cũng nhận rõ cô là Số mệnh của anh, cho nên anh đầu hàng, xin cha già mấy ngày nghỉ, liền bắt tay vào sắp xếp cho bọn họ gặp nhau một lần nữa, lần này, anh sẽ không buông tay.
Leng keng ~~ leng keng ~~
Vỗ nhẹ gấu Teddy một cái, Sở Cách Phi nở một nụ cười vui sướng. Mặc dù chậm một ngày, nhưng mà cuối cùng chủ nhân của mày cũng xuất hiện.
Cất vài bước đi tới trước cửa, nhịp tim không tự chủ tăng nhanh, nhưng cửa vừa mở ra, đứng ở bên ngoài không phải Tần Tinh Tinh anh mong ngóng nhìn thấy, mà là bạn tốt Tề Tán Hạo – CEO Tập đoàn Tề Hoàng .
Cậu đang đợi ai sao? Tề Tán Hạo hoàn toàn thu sự thất vọng chợt lóe lên trong anh vào đáy mắt.
Không có. Sở Cách Phi xoay người đi tới bên cạnh quầy rượu nhỏ được bố trí ở phòng khách. Tôi đang muốn pha cà phê, anh cũng muốn một ly sao?
Gật đầu một cái, Tề Tán Hạo đóng cửa phòng lại, đi tới sofa ngồi xuống Không phải nói sẽ chậm mấy ngày sao, làm sao đột nhiên lại tới trước thời hạn vậy?
Hoàn thành công việc đúng hạn, đương nhiên là tôi tranh thủ thời gian thu dọn hành lý chạy lấy người. Rất nhanh mùi hương cà phê bay tản ra ở trong phòng, 5 phút sau, Sở Cách Phi đưa một ly cà phê cho bạn tốt, chính mình lại cầm theo một ly cà phê khác đi tới trước kính thủy tinh trong suốt.
Uống cà phê, Tề Tán Hạo thỏa mãn đến mức chỉ kém không được nằm xuống. Làm sao không gọi điện thoại kêu tôi ra sân bay đón cậu?
Cần gì phiền toái như vậy, xe taxi cực kỳ thuận tiện. Nếu để cho CEO khách sạn biết kế hoạch của anh, dựa trên lập trường bảo vệ danh dự khách sạn, rất có thể anh sẽ ngăn cản, để tránh gây thêm rắc rối, dĩ nhiên không thể kinh động đến anh.
Vậy cậu cũng có thể gọi điện thoại lừa tôi, nếu như không phải là tới nơi này xem xét, tôi còn không biết cậu đến.
Tôi còn đang điều chỉnh chênh lệch múi giờ, suy nghĩ vài ngày nữa gọi điện thoại cho anh là được rồi.
Tề Tán Hạo tò mò nhíu mày. Làm sao phó tổng giám đốc ngân hàng tư nhân Bác Ngân chịu bỏ lại công việc, bay tới Đài Loan nghỉ phép?
Tinh tế thưởng thức cà phê trong tay, Sở Cách Phi không chút hoang mang hỏi lại: Anh cứ nói đi?
Dù thế nào cũng sẽ không phải là vì phụ nữ chứ? Tề Tán Hạo nói đùa.
Không sai, chính là vì phụ nữ.
Cái gì?! Giờ phút này phản ứng của Tề Tán Hạo chỉ có thể dùng khiếp sợ
Khóe môi giơ lên, anh vươn tay chạm nhẹ vào gấu Teddy, ngay từ lúc ở Las Vegas, thấy cô chơi máy đánh bạc, anh liền biết sự lạnh lùng kín kẽ chỉ là màu sắc tự vệ của cô, trong lòng của cô tràn ngập tính trẻ con.
Lần đầu tiên nhìn thấy, đôi con ngươi lạnh lẽo kiêu ngạo kia rơi vào trong mắt anh, anh liền hiểu rõ vừa thấy đã yêu mà cha luôn treo bên miệng là gì, nhưng trời sinh anh tính tình kiêu ngạo lại không chịu thỏa hiệp với số mệnh, mặc dù đêm hôm đó ánh mắt của anh luôn luôn lơ đãng đuổi theo bóng dáng cô độc và kiêu ngạo của cô.
Anh cố gắng trốn tránh cô, nhưng ông trời cố tình cho bọn họ hai cơ hội mặt đối mặt, nhất thời xuất hiện, lại khắc sâu dấu ấn vào trong lòng anh.
Nhưng mà dù vậy, anh vẫn không tin số mệnh, hai người cách nhau Thái Bình Dương cuối cùng sẽ trôi đi theo năm tháng, trở thành một nét thoáng hiện không quan trọng gì trong trí nhớ.
Không ngờ một năm trôi qua, cô cũng không thay đổi thành không quan trọng, ngược lại thỉnh thoảng quấy rầy, trong mơ, trong khi đang họp, ở cạnh cửa sổ thủy tinh, trong lúc bỗng nhiên quay đầu lại. . . . . . Thì ra, cô đã bén rễ ăn sâu ở trong lòng anh, trong lúc bất chợt anh hiểu rõ, đây chính là điều cha gọi là số mệnh vừa thấy đã yêu.
Chuyện này quá điên cuồng, nhưng cũng nhận rõ cô là Số mệnh của anh, cho nên anh đầu hàng, xin cha già mấy ngày nghỉ, liền bắt tay vào sắp xếp cho bọn họ gặp nhau một lần nữa, lần này, anh sẽ không buông tay.
Leng keng ~~ leng keng ~~
Vỗ nhẹ gấu Teddy một cái, Sở Cách Phi nở một nụ cười vui sướng. Mặc dù chậm một ngày, nhưng mà cuối cùng chủ nhân của mày cũng xuất hiện.
Cất vài bước đi tới trước cửa, nhịp tim không tự chủ tăng nhanh, nhưng cửa vừa mở ra, đứng ở bên ngoài không phải Tần Tinh Tinh anh mong ngóng nhìn thấy, mà là bạn tốt Tề Tán Hạo – CEO Tập đoàn Tề Hoàng .
Cậu đang đợi ai sao? Tề Tán Hạo hoàn toàn thu sự thất vọng chợt lóe lên trong anh vào đáy mắt.
Không có. Sở Cách Phi xoay người đi tới bên cạnh quầy rượu nhỏ được bố trí ở phòng khách. Tôi đang muốn pha cà phê, anh cũng muốn một ly sao?
Gật đầu một cái, Tề Tán Hạo đóng cửa phòng lại, đi tới sofa ngồi xuống Không phải nói sẽ chậm mấy ngày sao, làm sao đột nhiên lại tới trước thời hạn vậy?
Hoàn thành công việc đúng hạn, đương nhiên là tôi tranh thủ thời gian thu dọn hành lý chạy lấy người. Rất nhanh mùi hương cà phê bay tản ra ở trong phòng, 5 phút sau, Sở Cách Phi đưa một ly cà phê cho bạn tốt, chính mình lại cầm theo một ly cà phê khác đi tới trước kính thủy tinh trong suốt.
Uống cà phê, Tề Tán Hạo thỏa mãn đến mức chỉ kém không được nằm xuống. Làm sao không gọi điện thoại kêu tôi ra sân bay đón cậu?
Cần gì phiền toái như vậy, xe taxi cực kỳ thuận tiện. Nếu để cho CEO khách sạn biết kế hoạch của anh, dựa trên lập trường bảo vệ danh dự khách sạn, rất có thể anh sẽ ngăn cản, để tránh gây thêm rắc rối, dĩ nhiên không thể kinh động đến anh.
Vậy cậu cũng có thể gọi điện thoại lừa tôi, nếu như không phải là tới nơi này xem xét, tôi còn không biết cậu đến.
Tôi còn đang điều chỉnh chênh lệch múi giờ, suy nghĩ vài ngày nữa gọi điện thoại cho anh là được rồi.
Tề Tán Hạo tò mò nhíu mày. Làm sao phó tổng giám đốc ngân hàng tư nhân Bác Ngân chịu bỏ lại công việc, bay tới Đài Loan nghỉ phép?
Tinh tế thưởng thức cà phê trong tay, Sở Cách Phi không chút hoang mang hỏi lại: Anh cứ nói đi?
Dù thế nào cũng sẽ không phải là vì phụ nữ chứ? Tề Tán Hạo nói đùa.
Không sai, chính là vì phụ nữ.
Cái gì?! Giờ phút này phản ứng của Tề Tán Hạo chỉ có thể dùng khiếp sợ
/30
|