Cô tính toán hết rồi, đưa anh đến cửa khách sạn liền trực tiếp bắt xe taxi về nhà, nhưng anh kiên trì phải đưa đến phòng, còn phải xác định anh bình yên nằm ở trên giường, nghe thử xem, nói như vậy, không phải nói rõ anh mang lòng gây rối sao?
Em không cần phải dùng ánh mắt đề phòng đó nhìn anh, hiện tại cơ thể anh vẫn còn rất yếu ớt, không có sức lực nảy sinh thú tính, ngược lại em muốn làm gì với anh, anh chỉ có thể mặc cho em làm thịt thôi. Một luồng hơi lạnh từ trong khách sạn thổi ra ngoài, Sở Cách Phi đột nhiên hắt xì, giống như đang chứng minh vào giờ phút này anh yếu ớt bao nhiêu.
Khóe môi Tần Tinh Tinh co rúm một chút, anh nói những lời nói này cũng không soi gương một chút, nhìn cơ thể cao lớn rắn rỏi của anh, nếu như không phải là tuyển thủ đô vật mạnh mẽ của Nhật Bản, làm gì có bản lĩnh áp đảo anh?
Em sẽ không kiềm chế được đẩy anh ngã lên trên giường chứ?
Thật buồn cười! Cô xì mũi coi thường, cũng không khỏi đỏ mặt.
Vậy em đang sợ cái gì?
Chuyện này cực kỳ rõ ràng cho thấy anh đang khiêu khích, mặc dù cô tự nhận là không phải kiểu người ngây thơ, dễ dàng bị người khác mê hoặc, nhưng lúc này vẫn không nhịn được tiếp nhận khiêu chiến. Con người của tôi nói lời giữ lời, sẽ hộ tống anh an toàn về phòng.
Vậy thì đi vào thôi. Sở Cách Phi xoay người đi vào khách sạn, tới trước quầy lấy chiếc chìa khóa phòng, bởi vì quầy nhận được mấy thông báo lời nhắn điện thoại từ nước ngoài, sau khi anh hỏi rõ từng cái, xoay người lại chuẩn bị lên lầu với Tần Tinh Tinh, lại thấy cô như người gỗ đứng thẳng bất động trong đại sảnh, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm về hướng thang máy.
Làm sao vậy? Sở Cách Phi đi nhanh đến bên người cô. Tần Tinh Tinh không tự chủ nắm chặt quả đấm, cô biết hết nhìn đông tới nhìn tây là thói quen xấu, hơn nữa thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng mình không muốn nhìn thấy, nhưng quen rồi không sửa được, thích quan sát cảnh vật ở xung quanh người mình, chuyện này đã biến thành bản năng của cô rồi.
Người đàn ông kia là ai? Sở Cách Phi theo tầm mắt của cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên vô cùng đẹp trai thân sĩ, ông ôm lấy một cô gái xấp xỉ hai mươi tuổi ở bên cạnh, hai người thân mật cười toe toét, cho đến khi ông phát hiện Tần Tinh Tinh đang mở to hai mắt nhìn ông chằm chằm.
Người đàn ông trung niên giật mình, nụ cười trên mặt cứng lại, bước chân cũng dừng lại.
Tôi muốn ra bờ biển đi dạo, anh muốn đi không? Tần Tinh Tinh hoàn toàn không quan tâm Sở Cách Phi đuổi theo kịp hay không, cô vội vàng xoay người đi ra khỏi khách sạn.
Đến cơ hội để Sở Cách Phi mở lời hỏi cũng không có, không thể làm gì khác hơn là bước nhanh đuổi theo.
Tần Tinh Tinh không ngừng đi về phía trước, giống như phía sau có yêu ma quỷ quái gì đó đang đuổi theo cô, Sở Cách Phi thật cẩn thận đi theo ở phía sau, có mấy lần, Tần Tinh Tinh thiếu chút nữa té ngã, anh lập tức tiến lên kéo tay của cô, nhưng cô lập tức hất anh ra, tiếp tục đi về phía trước.
Anh rất lo lắng, muốn hỏi cô xảy ra chuyện gì, nhưng mà bây giờ không phải lúc để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, bảo vệ cô, đừng để cho cô bị tổn thương, đây mới là nhiệm vụ duy nhất vào giờ phút này. Thấy cô rốt cuộc cũng dừng bước lại, yếu ớt ngồi chồm hỗm xuống trên bờ biển, anh cũng đi đến ngồi xuống ở bên cạnh. Hồi lâu, bọn họ chỉ lẳng lặng đón gió biển, nhìn mặt trời chậm rãi lặn xuống phía tây, tô vẽ chân trời đỏ rực dần dần phai nhạt xuống thành một màu vàng óng ánh, đẹp không sao tả xiết, nhưng mà Tần Tinh Tinh vẫn không nhúc nhích một chút nào, cho đến khi truyền tới âm thanh ho sặc sụa của Sở Cách Phi, cô rốt cuộc có phản ứng.
Người ngã bệnh ngồi ở chỗ này hóng gió làm gì? Cô quay đầu trừng mắt.
Em kêu anh tới bờ biển đi dạo với em mà. Thật là quá vô tội. Eri d đ lê quý đôn
Tôi kêu anh tới. Anh liền tới, tôi kêu anh đi nhảy xuống biển, anh đi không?
Vừa ra sức khụ một hồi, anh không nhanh không chậm nói: Vấn đề này không được thành lập, anh không có biện pháp trả lời.
Hiện tại tôi muốn anh đi nhảy xuống biển, vấn đề này được thành lập, anh nói thế nào?
Anh thừa nhận anh không làm được, nếu như đi nhảy xuống biển, anh liền không có biện pháp bảo vệ em.
Cô vốn muốn đùa giỡn anh một chút, cô thấy rất may mắn đầu óc của anh không có bị hư, nhưng câu nói sau cùng của anh làm trái tim cô rối loạn.
Người đàn ông chỉ thích nói lời ngon tiếng ngọt, cô không cần quá tin tưởng, nhưng mà, nhưng bộ dạng của anh không giống kiểu người giỏi về lời ngon tiếng ngọt, cô không có biện pháp thờ ơ đối với lời nói của anh. Cô không phải là người phụ nữ không có thần kinh, ngay từ lúc ở Las Vegas, cô liền cảm nhận được khát vọng của anh đối với cô,
Em không cần phải dùng ánh mắt đề phòng đó nhìn anh, hiện tại cơ thể anh vẫn còn rất yếu ớt, không có sức lực nảy sinh thú tính, ngược lại em muốn làm gì với anh, anh chỉ có thể mặc cho em làm thịt thôi. Một luồng hơi lạnh từ trong khách sạn thổi ra ngoài, Sở Cách Phi đột nhiên hắt xì, giống như đang chứng minh vào giờ phút này anh yếu ớt bao nhiêu.
Khóe môi Tần Tinh Tinh co rúm một chút, anh nói những lời nói này cũng không soi gương một chút, nhìn cơ thể cao lớn rắn rỏi của anh, nếu như không phải là tuyển thủ đô vật mạnh mẽ của Nhật Bản, làm gì có bản lĩnh áp đảo anh?
Em sẽ không kiềm chế được đẩy anh ngã lên trên giường chứ?
Thật buồn cười! Cô xì mũi coi thường, cũng không khỏi đỏ mặt.
Vậy em đang sợ cái gì?
Chuyện này cực kỳ rõ ràng cho thấy anh đang khiêu khích, mặc dù cô tự nhận là không phải kiểu người ngây thơ, dễ dàng bị người khác mê hoặc, nhưng lúc này vẫn không nhịn được tiếp nhận khiêu chiến. Con người của tôi nói lời giữ lời, sẽ hộ tống anh an toàn về phòng.
Vậy thì đi vào thôi. Sở Cách Phi xoay người đi vào khách sạn, tới trước quầy lấy chiếc chìa khóa phòng, bởi vì quầy nhận được mấy thông báo lời nhắn điện thoại từ nước ngoài, sau khi anh hỏi rõ từng cái, xoay người lại chuẩn bị lên lầu với Tần Tinh Tinh, lại thấy cô như người gỗ đứng thẳng bất động trong đại sảnh, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm về hướng thang máy.
Làm sao vậy? Sở Cách Phi đi nhanh đến bên người cô. Tần Tinh Tinh không tự chủ nắm chặt quả đấm, cô biết hết nhìn đông tới nhìn tây là thói quen xấu, hơn nữa thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng mình không muốn nhìn thấy, nhưng quen rồi không sửa được, thích quan sát cảnh vật ở xung quanh người mình, chuyện này đã biến thành bản năng của cô rồi.
Người đàn ông kia là ai? Sở Cách Phi theo tầm mắt của cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên vô cùng đẹp trai thân sĩ, ông ôm lấy một cô gái xấp xỉ hai mươi tuổi ở bên cạnh, hai người thân mật cười toe toét, cho đến khi ông phát hiện Tần Tinh Tinh đang mở to hai mắt nhìn ông chằm chằm.
Người đàn ông trung niên giật mình, nụ cười trên mặt cứng lại, bước chân cũng dừng lại.
Tôi muốn ra bờ biển đi dạo, anh muốn đi không? Tần Tinh Tinh hoàn toàn không quan tâm Sở Cách Phi đuổi theo kịp hay không, cô vội vàng xoay người đi ra khỏi khách sạn.
Đến cơ hội để Sở Cách Phi mở lời hỏi cũng không có, không thể làm gì khác hơn là bước nhanh đuổi theo.
Tần Tinh Tinh không ngừng đi về phía trước, giống như phía sau có yêu ma quỷ quái gì đó đang đuổi theo cô, Sở Cách Phi thật cẩn thận đi theo ở phía sau, có mấy lần, Tần Tinh Tinh thiếu chút nữa té ngã, anh lập tức tiến lên kéo tay của cô, nhưng cô lập tức hất anh ra, tiếp tục đi về phía trước.
Anh rất lo lắng, muốn hỏi cô xảy ra chuyện gì, nhưng mà bây giờ không phải lúc để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, bảo vệ cô, đừng để cho cô bị tổn thương, đây mới là nhiệm vụ duy nhất vào giờ phút này. Thấy cô rốt cuộc cũng dừng bước lại, yếu ớt ngồi chồm hỗm xuống trên bờ biển, anh cũng đi đến ngồi xuống ở bên cạnh. Hồi lâu, bọn họ chỉ lẳng lặng đón gió biển, nhìn mặt trời chậm rãi lặn xuống phía tây, tô vẽ chân trời đỏ rực dần dần phai nhạt xuống thành một màu vàng óng ánh, đẹp không sao tả xiết, nhưng mà Tần Tinh Tinh vẫn không nhúc nhích một chút nào, cho đến khi truyền tới âm thanh ho sặc sụa của Sở Cách Phi, cô rốt cuộc có phản ứng.
Người ngã bệnh ngồi ở chỗ này hóng gió làm gì? Cô quay đầu trừng mắt.
Em kêu anh tới bờ biển đi dạo với em mà. Thật là quá vô tội. Eri d đ lê quý đôn
Tôi kêu anh tới. Anh liền tới, tôi kêu anh đi nhảy xuống biển, anh đi không?
Vừa ra sức khụ một hồi, anh không nhanh không chậm nói: Vấn đề này không được thành lập, anh không có biện pháp trả lời.
Hiện tại tôi muốn anh đi nhảy xuống biển, vấn đề này được thành lập, anh nói thế nào?
Anh thừa nhận anh không làm được, nếu như đi nhảy xuống biển, anh liền không có biện pháp bảo vệ em.
Cô vốn muốn đùa giỡn anh một chút, cô thấy rất may mắn đầu óc của anh không có bị hư, nhưng câu nói sau cùng của anh làm trái tim cô rối loạn.
Người đàn ông chỉ thích nói lời ngon tiếng ngọt, cô không cần quá tin tưởng, nhưng mà, nhưng bộ dạng của anh không giống kiểu người giỏi về lời ngon tiếng ngọt, cô không có biện pháp thờ ơ đối với lời nói của anh. Cô không phải là người phụ nữ không có thần kinh, ngay từ lúc ở Las Vegas, cô liền cảm nhận được khát vọng của anh đối với cô,
/30
|