Cuối cùng, sau gần một tiếng đồng hồ, tiết học cũng kết thúc
Vì sáng nay chạy vội đến lớp không kịp ăn nên giờ bụng bắt đầu réo lên ùng ục,đành nài nỉ Mộc Tuyết cùng tôi đi mua đồ ăn
Trên Đường Đi Đến quầy bán đồ ăn sáng, các món ăn đủ màu sắc, mùi thơm quyến rũ, tôi hít hà, xoa xoa bụng, bảo:" Mộc Tuyết, bụng tớ đói meo, mình mau vào mua đi".
Mộc Tuyết bấm bụng cười:"Tiểu Bội, sao cậu cứ thấy đồ ăn là lại như vậy, vẻ yểu điệu thục nữ thường ngày biến đâu mất rồi, ôi!"
"Mộc Tuyết", tôi nhìn nó, nũng nịu:"Mộc Tuyết tốt bụng ơi".
"Thôi được rồi, tớ biết rồi,cậu ở đây chờ nhé, tớ vào mua cho". Biết được tính khí của bạn thân, Mộc Tuyết đành đi vào mua đồ ăn sáng
Quán bán đồ ăn thật đắt khách, rất đông người xếp hàng nối đuôi nhau, nhưng đa số là nam sinh, con nữ sinh thì hầu như không phải đi mua, chỉ cần nũng nịu:'Anh yêu, em đói quá, mua đồ ăn sáng cho em đi", và cậu bạn trai bên cạnh lập tức đáp:"Tuân lệnh, thưa nữ hoàng của anh"
Do đó Mộc Tuyết cô đơn đứng trong hàng, tay giữ chặt cặp sách, bị người khác đứng dậy đến hoa cả mắt
Tôi đứng một bên hút nước ngọt Mộc Tuyết mua cho ban nãy, uống từng ngụm rất nhàn nhã, bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của nó, tôi liền làm mặt xấu
Bất chợt, có hai bóng người một màu trắng và một màu hồng phấn lướt qua nhanh trước mặt tôi, định thần lại, bóng người màu trắng chẳng phải chính là anh chàng tên Mộ Thiển Thần đó sao? Bóng màu hồng là cô bạn học trong lớp? Sao họ lại đi cùng nhau? Hơn nữa cái thứ long lanh trong mắt cô bạn đó là gì nhỉ? Hình như là ... nước mắt
Tôi kinh ngạc với phát hiện của mình, vội buông đồ uống trong tay xuống, nhanh chóng đuổi theo họ
Đến một con đường vắng, rặng liễu bên đường tạo thành bóng râm che ánh mặt trời gay gắt
"Thiển Thần, tại sao... sao lại phải chia tay, chúng ta chẳng phải đang rất tốt hay sao hả?.Cô bạn ngấn lệ, nhìn đôi tay đang dần buông mình ra, cô không cam lòng, khó khăn lắm mới làm được bạn gái của anh, làm cho anh yêu mình, nay anh lại muốn chia tay, chẳng phải nỗ lực trước đó toàn công cốc ư?
Mộ Thiển Thần cười lạnh lùng, buông lỏng tay cô gái. Anh rút từ túi áo ra một chiếc khăn tay, lau dấu vết cô để lại trên tay mình, khóe mắt ánh lên một tia nhìn bi thương, thuận tay vứt chiếc khăn tay xuống đất, rồi giẫm chân lên:"Cô còn dám hỏi tôi tại sao ư, cô nhìn xem đây là gì?. Nói rồi lấy từ trong cặp ra một xấp tài liệu, phẩy phẩy lên khuôn mặt xinh đẹp của cô bạn gái:" Cô nhìn đi , đây là cái gì, hóa ra cô làm những trò bẩn thỉu này, lẽ nào tôi đối xử chưa đủ tốt với cô?".
Trong đôi mắt anh hiện ra vẻ tức tối
Cô bạn gái run rẩy ngồi xuống nhặt đống tài liệu lên, mở ra xem, toàn là ảnh chụp thân mật giữa cô và chàng trai khác, đôi mắt to đẹp đầy vẻ ngỡ ngàng, cô khóc lóc quỳ xuống ôm lấy chân anh
"Thiển Thần, anh nghe em nói có được không, em làm như vậy đều là vì anh, vì anh cả đấy"
Mộ Thiển Thần cười giễu cợt:" Vì tôi ư, e là vì muốn được vào cửa nhà Mộ gia thì đúng hơn.Tôi hỏi cô, tiền và tôi cái nào quan trọng hơn?".
Vì sáng nay chạy vội đến lớp không kịp ăn nên giờ bụng bắt đầu réo lên ùng ục,đành nài nỉ Mộc Tuyết cùng tôi đi mua đồ ăn
Trên Đường Đi Đến quầy bán đồ ăn sáng, các món ăn đủ màu sắc, mùi thơm quyến rũ, tôi hít hà, xoa xoa bụng, bảo:" Mộc Tuyết, bụng tớ đói meo, mình mau vào mua đi".
Mộc Tuyết bấm bụng cười:"Tiểu Bội, sao cậu cứ thấy đồ ăn là lại như vậy, vẻ yểu điệu thục nữ thường ngày biến đâu mất rồi, ôi!"
"Mộc Tuyết", tôi nhìn nó, nũng nịu:"Mộc Tuyết tốt bụng ơi".
"Thôi được rồi, tớ biết rồi,cậu ở đây chờ nhé, tớ vào mua cho". Biết được tính khí của bạn thân, Mộc Tuyết đành đi vào mua đồ ăn sáng
Quán bán đồ ăn thật đắt khách, rất đông người xếp hàng nối đuôi nhau, nhưng đa số là nam sinh, con nữ sinh thì hầu như không phải đi mua, chỉ cần nũng nịu:'Anh yêu, em đói quá, mua đồ ăn sáng cho em đi", và cậu bạn trai bên cạnh lập tức đáp:"Tuân lệnh, thưa nữ hoàng của anh"
Do đó Mộc Tuyết cô đơn đứng trong hàng, tay giữ chặt cặp sách, bị người khác đứng dậy đến hoa cả mắt
Tôi đứng một bên hút nước ngọt Mộc Tuyết mua cho ban nãy, uống từng ngụm rất nhàn nhã, bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của nó, tôi liền làm mặt xấu
Bất chợt, có hai bóng người một màu trắng và một màu hồng phấn lướt qua nhanh trước mặt tôi, định thần lại, bóng người màu trắng chẳng phải chính là anh chàng tên Mộ Thiển Thần đó sao? Bóng màu hồng là cô bạn học trong lớp? Sao họ lại đi cùng nhau? Hơn nữa cái thứ long lanh trong mắt cô bạn đó là gì nhỉ? Hình như là ... nước mắt
Tôi kinh ngạc với phát hiện của mình, vội buông đồ uống trong tay xuống, nhanh chóng đuổi theo họ
Đến một con đường vắng, rặng liễu bên đường tạo thành bóng râm che ánh mặt trời gay gắt
"Thiển Thần, tại sao... sao lại phải chia tay, chúng ta chẳng phải đang rất tốt hay sao hả?.Cô bạn ngấn lệ, nhìn đôi tay đang dần buông mình ra, cô không cam lòng, khó khăn lắm mới làm được bạn gái của anh, làm cho anh yêu mình, nay anh lại muốn chia tay, chẳng phải nỗ lực trước đó toàn công cốc ư?
Mộ Thiển Thần cười lạnh lùng, buông lỏng tay cô gái. Anh rút từ túi áo ra một chiếc khăn tay, lau dấu vết cô để lại trên tay mình, khóe mắt ánh lên một tia nhìn bi thương, thuận tay vứt chiếc khăn tay xuống đất, rồi giẫm chân lên:"Cô còn dám hỏi tôi tại sao ư, cô nhìn xem đây là gì?. Nói rồi lấy từ trong cặp ra một xấp tài liệu, phẩy phẩy lên khuôn mặt xinh đẹp của cô bạn gái:" Cô nhìn đi , đây là cái gì, hóa ra cô làm những trò bẩn thỉu này, lẽ nào tôi đối xử chưa đủ tốt với cô?".
Trong đôi mắt anh hiện ra vẻ tức tối
Cô bạn gái run rẩy ngồi xuống nhặt đống tài liệu lên, mở ra xem, toàn là ảnh chụp thân mật giữa cô và chàng trai khác, đôi mắt to đẹp đầy vẻ ngỡ ngàng, cô khóc lóc quỳ xuống ôm lấy chân anh
"Thiển Thần, anh nghe em nói có được không, em làm như vậy đều là vì anh, vì anh cả đấy"
Mộ Thiển Thần cười giễu cợt:" Vì tôi ư, e là vì muốn được vào cửa nhà Mộ gia thì đúng hơn.Tôi hỏi cô, tiền và tôi cái nào quan trọng hơn?".
/20
|