Cô Ôn và thầy Lâm vốn là một cặp, tin tức này lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai lan truyền khắp cả thôn. Trước khi Lâm Tuyển cầu hôn, mọi người đều cảm thấy Ôn Nhung và Tần Khiêm có thể ghép thành một cặp, lúc trước cô giáo Ôn còn làm bộ không quen biết Lâm Tuyển, nhưng tình huống Lâm Tuyển cầu hôn, Ôn Nhung liều mạng chạy đi cứu hắn,… đủ loại phiên bản đồn đại ùn ùn, độ truyền kỳ có thể sánh khác với câu chuyện tình của Ngưu Lang Chức Nữ xưa kia, cái gì mà ngàn dặm truy thê, chịu đòn nhận tội, sinh ly tử biệt đều có cả.
Có một số việc các thôn dân cũng biết không thể hóng hớt được, tóm lại là, Lâm Tuyển là vì Ôn Nhung nên mới đến, hai vợ chồng cãi nhau tranh chấp, đến thôn bọn họ thì hòa giải, chuyện vui một cọc, không chỉ có vậy, nghe nói cô giáo Ôn đã có thai, càng thêm vui mừng gấp bội. Lúc quay về, mưa đã tạnh, kỳ thi của đám trẻ con cuối cùng cũng kết thúc, tất cả đều quang đãng sau cơn mưa. Chỉ tiếc vết thương của Lâm Tuyển thì không được ổn, trong thôn có một sư phụ chuyên nắn bóp, giúp hắn khẩn cấp xử lý cánh tay, chờ đường thông là sẽ đưa thẳng đến bệnh viện khám. Mà Ôn Nhung thì cũng vì đang mang thai, nên đành phải viết báo cáo, cũng sắp rời khỏi thôn. Trước khi đi, rất nhiều thôn dân đều tự đến tiễn hai người, bọn họ không có thứ gì tốt, nhưng đều mang hết những thứ tốt nhất mà mình có ra để tặng cho Lâm Tuyển. Lâm Tuyển nhìn một đống lễ vật giản đơn chất phác không hề hoa mỹ mà lại chất chứ ý nặng tình thâm, như đang suy tư điều gì đó, trầm mặc.
Ôn Nhung đang giúp hắn thu dọn đồ đạc, thấy vẻ mặt này của hắn, kỳ lạ hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
“Hả? À, anh đang nghĩ, tình cảm giữa người với người cũng có thể thuần túy.”
Ôn Nhung nghe thấy hắn cảm thán như vậy, rất nín lặng mà nói: “Là tại anh hay nhìn nhận mọi việc quá phức tạp.”
Lâm Tuyển cũng không phản bác: “Có lẽ vậy. Thẳng thắn mà nói, từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến rốt cuộc phải làm gì ở chỗ này, chẳng qua là vì em mà tìm đến, nhưng mấy ngày qua, người dân ở đây cùng với những chuyện xảy ra thường xuyên khiến cho anh cảm thấy hoang mang. Anh cũng chẳng làm gì, bọn họ lại thấy mang ơn với anh, em nói xem có lạ hay không?”
“Lạ cái gì, giá trị quan của mỗi người đều khác nhau.” Ôn Nhung quay đầu đậy nắp vali lại, tự nhiên nói, “Anh lúc nào cũng cảm thấy người khác tiếp cận anh đều có mục đích, cho nên khi qua lại với người ta tự nhiên sẽ mang theo lòng phòng bị. Nhưng mà, trên đời này không phải ai cũng là loại hạ lưu tính toán thiệt hơn như vậy, nếu không thì người với người làm sao có thể sống với nhau được.”
“Ừ. Anh hiểu ý em rồi.”
Ôn Nhung liếc hắn một cái: “Muốn anh học cách suy nghĩ như người bình thường, xem ra còn khó hơn lên trời. Thôi cứ để từ từ đi.”
“Sau này còn phải nhờ cô giáo Ôn chỉ bảo nhiều hơn.” Lâm Tuyển sáp lại gần, ghé vào người cô, cười đến vô cùng không đứng đắn.
Ôn Nhung vội quay đầu qua chỗ khác, ra vẻ nghiêm túc vỗ vỗ vali: “Đồ đã sắp xong rồi, gọi Lâm Giám Phi vào xách đi.”
Lâm Tuyển lại kéo cô: “Lúc nào thì em đến thăm anh?”
Ôn Nhung nói như đương nhiên: “Em còn có công việc ở đây.”
“Sắp nghỉ hè đến nơi rồi, không phải đã gửi báo cáo, vì mang thai nên phải kết thúc việc dạy học sớm hơn rồi sao?”
“Vậy thì cũng phải làm xong công việc lúc trước đã, sao có thể nói đi là đi được. Mang thai thôi chứ đâu phải đổ bệnh, em nào có yếu đuối như vậy.” Nghĩ đến việc sắp phải rời khỏi nơi này, Ôn Nhung không khỏi thấy buồn bực.
Lâm Tuyển suy nghĩ một lát, cười nói: “Vậy đến lúc đó thì anh sẽ quay lại.”
Ôn Nhung không ngờ hắn lại nói vậy: “Còn quay lại?”
“Đã nói là sẽ giúp thôn xây trường học, đương nhiên phải đích thân đến giám sát.”
“Mặc kệ công ty?”
Ôn Nhung không phải không biết lần này Lâm Tuyển phải trả giá đắt thế nào, vừa mới thâu tóm được Lâm thị anh đã chạy lên núi theo cô, bình thường toàn thấy anh phải chạy đến chỗ nào có tín hiệu để gọi điện thoại chỉ thị công việc. Mà vừa rồi Lâm Giám Phi cũng vừa tới, nước còn chưa kịp uống một hụm đã bắt đầu báo cáo công việc với Lâm Tuyển, hai người ngồi trong phòng nói chuyện hai tiếng đồng hồ mới ra ngoài. Ôn Nhung nhìn dáng vẻ Lâm Giám Phi đầu đầy mồ hôi cẩn thận ôm một chồng tài liệu, mà sắc mặt của Lâm Tuyển lại chẳng có vẻ gì, cô không đoán được đã xảy ra việc tốt hay xấu.
Cặp mắt hoa đào của Lâm cầm thú đột nhiên sáng lên: “Nhung Nhung, em đây là đang quan tâm đến anh sao?”
“Là quan tâm đến công ty của anh.” Ôn Nhung mặt đầy vạch đen.
Cặp mắt hoa đào của Lâm Tuyển nheo lại: “Công ty của anh?”
Báo động trong lòng Ôn Nhung reo ầm ầm: “Đừng có nghĩ sai, em không có hứng thú với tiền tài của anh.”
“Em nên cảm thấy hứng thú với tiền tài của anh mới phải,” Lâm Tuyển đón ánh mắt nghi hoặc của Ôn Nhung, chậm rãi nói, “Vậy mới có ý thức tự giác của nữ chủ nhân.”
Ôn Nhung nghiêm mặt không thèm để ý đến anh, xách va li hành lý ra ngoài, Lâm Giám Phi lập tức tiến lên đón lấy hành lý: “Cô giáo Ôn, đã lâu không gặp.”
Ôn Nhung nhìn gương mặt bóng nhẫy mồ hôi của anh ta, bỗng thấy đồng cảm: “Vất vả cho anh rồi, đi cả một quãng đường dài như vậy đến đây.”
“Không vất vả, không vất vả.” Lâm Giám Phi lau mồ hôi, chỉ lên thôn núi thôi thì có gì mà vất vả, Lâm Tuyển có bảo anh ta bước vào chảo dầu anh ta cũng không dám kêu vất vả.
Lúc Lâm Tuyển đi, trong thôn có rất nhiều người đến tiễn hắn, trưởng thôn nắm tay hắn, đại biểu cho thôn dân nói một đoạn văn thật dài, Lâm Tuyển kiên nhẫn lắng nghe, cuối cùng còn bảo đảm lần nữa rằng nhất định sẽ xây xong trường học. Sau đó, hắn đứng đối mặt với Ôn Nhung, Ôn Tiểu Nhung cúi đầu không nói câu nào, Lâm Tuyển cứ chờ, sau đó hai người đứng dưới ánh nắng chói chang 40 độ, hưởng thụ cảm giác bị thiêu đốt.
Lâm Giám Phi đứng một bên, anh ta đã có thể ngửi thấy được mùi khét trên người mình rồi, không kìm được mà than thở, chốc nữa có phải còn định Thập bát tương tống* không nữa đây.
* Một đoạn kinh điển trong Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, theo lời kể, từ trường học đến nhà Chúc Anh Đài vừa đúng mười tám dặm đường, mà cách nhà Lương Sơn Bá cũng mười tám dặm đường
May mà, Ôn Nhung không có cái tính đa sầu đa cảm như vậy, được một lúc, cô ngẩng đầu lên nói: “Trên đường chú ý an toàn, tay anh đã bị trật thêm lần nữa rồi, nhất định phải dưỡng thương cho tốt.”
“Ừm.”
“Vậy… anh đi đi.”
Lâm Giám Phi quá đỗi vui mừng, đang muốn chạy đi, ai ngờ BOSS nhà anh ta lại nói: “Không còn gì khác để nói nữa à?”
Lâm Giám Phi trợn trắng mắt, cắn răng tiếp tục nhẫn.
“Còn muốn nói gì nữa chứ?” Ôn Nhung mở to đôi mắt vô tội giả ngu.
“Được rồi, vậy anh đi đây.” Lâm Tuyển làm bộ làm tịch đi hai bước, lại dừng lại, “Anh đi thật đấy.”
Thôn dân đằng sau che miệng cười mập mờ từng tràng, chị Vương còn cười nói: “Cô giáo Ôn, thôi thì cô theo thầy Lâm về luôn bây giờ đi.”
Mọi người cùng cười ầm cả lên.
Ôn Tiểu Nhung nghe mọi người ầm ĩ, mặt đỏ bừng, cũng không biết là do mặt trời thiêu đốt hay là do thẹn thùng, trông còn kiều diễm hơn cả mấy đóa hồng núp dưới mái hiên.
Cô hắng giọng: “Anh đi đi, đi đi… một thời gian nữa em sẽ về.”
Lâm Tuyển đột nhiên tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, ghé bên tai cô nói một câu: “Anh chờ em.”
Anh nhanh chóng buông tay cô ra, lần này là đi thật.
Sau khi anh đi rồi, trái tim đập cuồng loạn của Ôn Nhung một lúc lâu mới bình tĩnh lại, mặt đỏ đến hơn nửa ngày mới rút bớt, khiến ngay cả cô giáo Thiệu cũng cười cô thật ngây thơ, Ôn Tiểu Nhung buồn bực vô cùng.
Công việc ở đây của Ôn Nhung thực ra cũng không nhiều lắm, thời gian nghỉ hè vốn là lúc cô phải lên lớp dạy bổ túc, nhưng hiện giờ tình trạng của cô không thích hợp để tiếp tục ở lại công tác, may mà sẽ nhanh chóng có đội sinh viên đại học đến đây dạy, Ôn Nhung cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xử lý xong việc cuối cùng, lại nói tạm biệt với từng em học sinh, cứ kéo dài như vậy, Ôn Nhung về chậm hơn một tháng so với Lâm Tuyển. Lâm Tuyển đã sớm chờ mất kiên nhẫn, ngày nào cũng gọi điện thoại cho cô, nhưng tín hiệu trên núi không ổn định, khiến cho Lâm mỗ rất chi là nôn nóng. Hắn quan tâm cô lúc nào quay về, cô thì quan tâm đến cánh tay của hắn.
Lâm Tuyển ý tứ sâu xa nói qua điện thoại: “Nhung Nhung, đây là săn sóc đúng không?”
”…” Ôn Nhung nhìn trần nhà, tỏ vẻ lờ lớ lơ.
Lâm Tuyển nói chi tiết cho cô biết, qua một loạt kiểm tra, bác sĩ nói chệch vị trí không nghiêm trọng lắm, nếu không rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc cử động sau này. Ôn Nhung nghe xong mà lưng toát mồ hôi lạnh, sợ thật.
Lâm Tuyển vô ý nói: “Thời gian này chỉ cần tĩnh dưỡng là được, không có gì đáng ngại.”
“Có phải kiêng ăn gì không?”
“Cái này thì không có.”
“Có đau không, có cần thuốc giảm đau không?”
Lâm Tuyển nghe giọng nói căng thẳng lo lắng của Ôn Nhung, tâm trạng mới đây không lâu còn bị vết thương quấy nhiễu nhất thời thoải mái, phảng phất như chỉ cần có cô gái này ở bên, hắn sẽ có một thứ cảm giác thỏa mãn chưa từng có từ trước đến nay, đây là cảm giác chỉ có Ôn Nhung có thể mang đến cho hắn, cho nên hắn mới không tiếc hết thảy mà đoạt cô lại.
“Bác sĩ dặn gì phải tuân thủ nghiêm chỉnh đấy. Ông chú, đang nói chuyện với anh đấy!” Ôn Nhung bực mình, người này lại cứ ở đó mà cười, không biết là đang cười cái gì nữa.
Lâm Tuyển lại cười nhẹ hai tiếng, nói: “Nghe thấy rồi, em không phải lo, bác sĩ cũng bảo là không có vấn đề gì mà.”
Ôn Nhung hừ hừ nói: “Ai lo chứ. Tạm biệt.”
Khi Ôn Nhung đi, Tân Khiêm tiễn cô đến tận thị trấn, nhìn cô lên trên tàu mới yên tâm. Anh chẳng nói gì nhiều, chỉ bắt tay với Ôn Nhung một cái, rồi nhìn nhau cười một tiếng, tất cả không cần ngôn ngữ.
Không phải là thầy Tiểu Tần không tốt, anh quá tốt, cũng không phải là Lâm Tuyển tốt hơn anh ta, chẳng qua là, có đôi khi tình cảm không phải chỉ đơn giản là tăng giảm hơn kém, sau khi gặp nhau sinh ra phản ứng hóa học vi diệu, không nhiều không ít, vừa vặn là yêu, đối với Ôn Nhung mà nói, chỉ có thể là Lâm Tuyển, cô đã từng cự tuyệt, đã từng hạ quyết tâm, đã từng buông tay, nhưng cuối cùng vẫn không dứt bỏ được.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đời này cô gặp phải Lâm Tuyển, coi như là xong rồi.
Có một số việc các thôn dân cũng biết không thể hóng hớt được, tóm lại là, Lâm Tuyển là vì Ôn Nhung nên mới đến, hai vợ chồng cãi nhau tranh chấp, đến thôn bọn họ thì hòa giải, chuyện vui một cọc, không chỉ có vậy, nghe nói cô giáo Ôn đã có thai, càng thêm vui mừng gấp bội. Lúc quay về, mưa đã tạnh, kỳ thi của đám trẻ con cuối cùng cũng kết thúc, tất cả đều quang đãng sau cơn mưa. Chỉ tiếc vết thương của Lâm Tuyển thì không được ổn, trong thôn có một sư phụ chuyên nắn bóp, giúp hắn khẩn cấp xử lý cánh tay, chờ đường thông là sẽ đưa thẳng đến bệnh viện khám. Mà Ôn Nhung thì cũng vì đang mang thai, nên đành phải viết báo cáo, cũng sắp rời khỏi thôn. Trước khi đi, rất nhiều thôn dân đều tự đến tiễn hai người, bọn họ không có thứ gì tốt, nhưng đều mang hết những thứ tốt nhất mà mình có ra để tặng cho Lâm Tuyển. Lâm Tuyển nhìn một đống lễ vật giản đơn chất phác không hề hoa mỹ mà lại chất chứ ý nặng tình thâm, như đang suy tư điều gì đó, trầm mặc.
Ôn Nhung đang giúp hắn thu dọn đồ đạc, thấy vẻ mặt này của hắn, kỳ lạ hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
“Hả? À, anh đang nghĩ, tình cảm giữa người với người cũng có thể thuần túy.”
Ôn Nhung nghe thấy hắn cảm thán như vậy, rất nín lặng mà nói: “Là tại anh hay nhìn nhận mọi việc quá phức tạp.”
Lâm Tuyển cũng không phản bác: “Có lẽ vậy. Thẳng thắn mà nói, từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến rốt cuộc phải làm gì ở chỗ này, chẳng qua là vì em mà tìm đến, nhưng mấy ngày qua, người dân ở đây cùng với những chuyện xảy ra thường xuyên khiến cho anh cảm thấy hoang mang. Anh cũng chẳng làm gì, bọn họ lại thấy mang ơn với anh, em nói xem có lạ hay không?”
“Lạ cái gì, giá trị quan của mỗi người đều khác nhau.” Ôn Nhung quay đầu đậy nắp vali lại, tự nhiên nói, “Anh lúc nào cũng cảm thấy người khác tiếp cận anh đều có mục đích, cho nên khi qua lại với người ta tự nhiên sẽ mang theo lòng phòng bị. Nhưng mà, trên đời này không phải ai cũng là loại hạ lưu tính toán thiệt hơn như vậy, nếu không thì người với người làm sao có thể sống với nhau được.”
“Ừ. Anh hiểu ý em rồi.”
Ôn Nhung liếc hắn một cái: “Muốn anh học cách suy nghĩ như người bình thường, xem ra còn khó hơn lên trời. Thôi cứ để từ từ đi.”
“Sau này còn phải nhờ cô giáo Ôn chỉ bảo nhiều hơn.” Lâm Tuyển sáp lại gần, ghé vào người cô, cười đến vô cùng không đứng đắn.
Ôn Nhung vội quay đầu qua chỗ khác, ra vẻ nghiêm túc vỗ vỗ vali: “Đồ đã sắp xong rồi, gọi Lâm Giám Phi vào xách đi.”
Lâm Tuyển lại kéo cô: “Lúc nào thì em đến thăm anh?”
Ôn Nhung nói như đương nhiên: “Em còn có công việc ở đây.”
“Sắp nghỉ hè đến nơi rồi, không phải đã gửi báo cáo, vì mang thai nên phải kết thúc việc dạy học sớm hơn rồi sao?”
“Vậy thì cũng phải làm xong công việc lúc trước đã, sao có thể nói đi là đi được. Mang thai thôi chứ đâu phải đổ bệnh, em nào có yếu đuối như vậy.” Nghĩ đến việc sắp phải rời khỏi nơi này, Ôn Nhung không khỏi thấy buồn bực.
Lâm Tuyển suy nghĩ một lát, cười nói: “Vậy đến lúc đó thì anh sẽ quay lại.”
Ôn Nhung không ngờ hắn lại nói vậy: “Còn quay lại?”
“Đã nói là sẽ giúp thôn xây trường học, đương nhiên phải đích thân đến giám sát.”
“Mặc kệ công ty?”
Ôn Nhung không phải không biết lần này Lâm Tuyển phải trả giá đắt thế nào, vừa mới thâu tóm được Lâm thị anh đã chạy lên núi theo cô, bình thường toàn thấy anh phải chạy đến chỗ nào có tín hiệu để gọi điện thoại chỉ thị công việc. Mà vừa rồi Lâm Giám Phi cũng vừa tới, nước còn chưa kịp uống một hụm đã bắt đầu báo cáo công việc với Lâm Tuyển, hai người ngồi trong phòng nói chuyện hai tiếng đồng hồ mới ra ngoài. Ôn Nhung nhìn dáng vẻ Lâm Giám Phi đầu đầy mồ hôi cẩn thận ôm một chồng tài liệu, mà sắc mặt của Lâm Tuyển lại chẳng có vẻ gì, cô không đoán được đã xảy ra việc tốt hay xấu.
Cặp mắt hoa đào của Lâm cầm thú đột nhiên sáng lên: “Nhung Nhung, em đây là đang quan tâm đến anh sao?”
“Là quan tâm đến công ty của anh.” Ôn Nhung mặt đầy vạch đen.
Cặp mắt hoa đào của Lâm Tuyển nheo lại: “Công ty của anh?”
Báo động trong lòng Ôn Nhung reo ầm ầm: “Đừng có nghĩ sai, em không có hứng thú với tiền tài của anh.”
“Em nên cảm thấy hứng thú với tiền tài của anh mới phải,” Lâm Tuyển đón ánh mắt nghi hoặc của Ôn Nhung, chậm rãi nói, “Vậy mới có ý thức tự giác của nữ chủ nhân.”
Ôn Nhung nghiêm mặt không thèm để ý đến anh, xách va li hành lý ra ngoài, Lâm Giám Phi lập tức tiến lên đón lấy hành lý: “Cô giáo Ôn, đã lâu không gặp.”
Ôn Nhung nhìn gương mặt bóng nhẫy mồ hôi của anh ta, bỗng thấy đồng cảm: “Vất vả cho anh rồi, đi cả một quãng đường dài như vậy đến đây.”
“Không vất vả, không vất vả.” Lâm Giám Phi lau mồ hôi, chỉ lên thôn núi thôi thì có gì mà vất vả, Lâm Tuyển có bảo anh ta bước vào chảo dầu anh ta cũng không dám kêu vất vả.
Lúc Lâm Tuyển đi, trong thôn có rất nhiều người đến tiễn hắn, trưởng thôn nắm tay hắn, đại biểu cho thôn dân nói một đoạn văn thật dài, Lâm Tuyển kiên nhẫn lắng nghe, cuối cùng còn bảo đảm lần nữa rằng nhất định sẽ xây xong trường học. Sau đó, hắn đứng đối mặt với Ôn Nhung, Ôn Tiểu Nhung cúi đầu không nói câu nào, Lâm Tuyển cứ chờ, sau đó hai người đứng dưới ánh nắng chói chang 40 độ, hưởng thụ cảm giác bị thiêu đốt.
Lâm Giám Phi đứng một bên, anh ta đã có thể ngửi thấy được mùi khét trên người mình rồi, không kìm được mà than thở, chốc nữa có phải còn định Thập bát tương tống* không nữa đây.
* Một đoạn kinh điển trong Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, theo lời kể, từ trường học đến nhà Chúc Anh Đài vừa đúng mười tám dặm đường, mà cách nhà Lương Sơn Bá cũng mười tám dặm đường
May mà, Ôn Nhung không có cái tính đa sầu đa cảm như vậy, được một lúc, cô ngẩng đầu lên nói: “Trên đường chú ý an toàn, tay anh đã bị trật thêm lần nữa rồi, nhất định phải dưỡng thương cho tốt.”
“Ừm.”
“Vậy… anh đi đi.”
Lâm Giám Phi quá đỗi vui mừng, đang muốn chạy đi, ai ngờ BOSS nhà anh ta lại nói: “Không còn gì khác để nói nữa à?”
Lâm Giám Phi trợn trắng mắt, cắn răng tiếp tục nhẫn.
“Còn muốn nói gì nữa chứ?” Ôn Nhung mở to đôi mắt vô tội giả ngu.
“Được rồi, vậy anh đi đây.” Lâm Tuyển làm bộ làm tịch đi hai bước, lại dừng lại, “Anh đi thật đấy.”
Thôn dân đằng sau che miệng cười mập mờ từng tràng, chị Vương còn cười nói: “Cô giáo Ôn, thôi thì cô theo thầy Lâm về luôn bây giờ đi.”
Mọi người cùng cười ầm cả lên.
Ôn Tiểu Nhung nghe mọi người ầm ĩ, mặt đỏ bừng, cũng không biết là do mặt trời thiêu đốt hay là do thẹn thùng, trông còn kiều diễm hơn cả mấy đóa hồng núp dưới mái hiên.
Cô hắng giọng: “Anh đi đi, đi đi… một thời gian nữa em sẽ về.”
Lâm Tuyển đột nhiên tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, ghé bên tai cô nói một câu: “Anh chờ em.”
Anh nhanh chóng buông tay cô ra, lần này là đi thật.
Sau khi anh đi rồi, trái tim đập cuồng loạn của Ôn Nhung một lúc lâu mới bình tĩnh lại, mặt đỏ đến hơn nửa ngày mới rút bớt, khiến ngay cả cô giáo Thiệu cũng cười cô thật ngây thơ, Ôn Tiểu Nhung buồn bực vô cùng.
Công việc ở đây của Ôn Nhung thực ra cũng không nhiều lắm, thời gian nghỉ hè vốn là lúc cô phải lên lớp dạy bổ túc, nhưng hiện giờ tình trạng của cô không thích hợp để tiếp tục ở lại công tác, may mà sẽ nhanh chóng có đội sinh viên đại học đến đây dạy, Ôn Nhung cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xử lý xong việc cuối cùng, lại nói tạm biệt với từng em học sinh, cứ kéo dài như vậy, Ôn Nhung về chậm hơn một tháng so với Lâm Tuyển. Lâm Tuyển đã sớm chờ mất kiên nhẫn, ngày nào cũng gọi điện thoại cho cô, nhưng tín hiệu trên núi không ổn định, khiến cho Lâm mỗ rất chi là nôn nóng. Hắn quan tâm cô lúc nào quay về, cô thì quan tâm đến cánh tay của hắn.
Lâm Tuyển ý tứ sâu xa nói qua điện thoại: “Nhung Nhung, đây là săn sóc đúng không?”
”…” Ôn Nhung nhìn trần nhà, tỏ vẻ lờ lớ lơ.
Lâm Tuyển nói chi tiết cho cô biết, qua một loạt kiểm tra, bác sĩ nói chệch vị trí không nghiêm trọng lắm, nếu không rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc cử động sau này. Ôn Nhung nghe xong mà lưng toát mồ hôi lạnh, sợ thật.
Lâm Tuyển vô ý nói: “Thời gian này chỉ cần tĩnh dưỡng là được, không có gì đáng ngại.”
“Có phải kiêng ăn gì không?”
“Cái này thì không có.”
“Có đau không, có cần thuốc giảm đau không?”
Lâm Tuyển nghe giọng nói căng thẳng lo lắng của Ôn Nhung, tâm trạng mới đây không lâu còn bị vết thương quấy nhiễu nhất thời thoải mái, phảng phất như chỉ cần có cô gái này ở bên, hắn sẽ có một thứ cảm giác thỏa mãn chưa từng có từ trước đến nay, đây là cảm giác chỉ có Ôn Nhung có thể mang đến cho hắn, cho nên hắn mới không tiếc hết thảy mà đoạt cô lại.
“Bác sĩ dặn gì phải tuân thủ nghiêm chỉnh đấy. Ông chú, đang nói chuyện với anh đấy!” Ôn Nhung bực mình, người này lại cứ ở đó mà cười, không biết là đang cười cái gì nữa.
Lâm Tuyển lại cười nhẹ hai tiếng, nói: “Nghe thấy rồi, em không phải lo, bác sĩ cũng bảo là không có vấn đề gì mà.”
Ôn Nhung hừ hừ nói: “Ai lo chứ. Tạm biệt.”
Khi Ôn Nhung đi, Tân Khiêm tiễn cô đến tận thị trấn, nhìn cô lên trên tàu mới yên tâm. Anh chẳng nói gì nhiều, chỉ bắt tay với Ôn Nhung một cái, rồi nhìn nhau cười một tiếng, tất cả không cần ngôn ngữ.
Không phải là thầy Tiểu Tần không tốt, anh quá tốt, cũng không phải là Lâm Tuyển tốt hơn anh ta, chẳng qua là, có đôi khi tình cảm không phải chỉ đơn giản là tăng giảm hơn kém, sau khi gặp nhau sinh ra phản ứng hóa học vi diệu, không nhiều không ít, vừa vặn là yêu, đối với Ôn Nhung mà nói, chỉ có thể là Lâm Tuyển, cô đã từng cự tuyệt, đã từng hạ quyết tâm, đã từng buông tay, nhưng cuối cùng vẫn không dứt bỏ được.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đời này cô gặp phải Lâm Tuyển, coi như là xong rồi.
/58
|