Bàn tay đặt trên vịn xe lăn của tôi dần trở nên trắng bệch. Sở Ninh, anh biết không? Cho dù anh chỉ ngồi một chỗ, thì người em muốn ôm nhất, cũng chỉ có một mà thôi.
Sở Ninh cúi đầu nắm lấy tay của tôi, ngón cái nhẹ vuốt trong lòng bàn tay: “Em so ra còn may mắn hơn cậu ta.”
Tôi đứng bên cạnh Sở Ninh yên lặng, lát sau mới nói: “Vậy còn anh, sao phải đợi những sáu năm?”
“Ba mẹ em có nói một không không sai chút nào, em mới 18 tuổi…” Sở Ninh cười, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh không thể đoạt lấy quyền tự do của em.” Tôi thấy anh đặt tay lên chân mình, có chút đăm chiêu: “Anh cũng từng nghĩ, lẽ ra bốn năm trước nên đi tìm em, nhưng mà,” Anh quay lại nhìn tôi: “Sở Nhi, em có quyền tự do của mình, quyền trưởng thành, quyền lựa chọn. Con đường nhân sinh có rất nhiều ngã rẽ, anh không có tư cách gì bắt ép em phải đi theo hướng của mình, anh chỉ có thể nghĩ cách dẫn em đi trên còn đường đến bên anh mà thôi.”
Tôi dựa đầu vào bên đùi anh, suy nghĩ rất lâu mới trả lời: “Anh có nhớ chuyện sau khi chúng ta kết hôn không? Em đã quay lại rất nhiều nơi, tới cánh đồng hoa oải hương Provence ở Pháp, ngồi thuyền ở Venice, ngắm cảnh ở Florence, dạo chơi cuối tuần ở thị trấn nhỏ của Đức, đi trên những con đường dài bất tận ở Anh, chiêm ngưỡng cảnh quan hùng vĩ ở Hy Lạp… ” Tôi nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Sở Ninh, thấp giọng: “Sở Ninh, tất cả những nơi đó chúng ta đều từng đi qua đúng không?”
Sở Ninh hơi kinh ngạc nhìn tôi: “Sở Nhi…”
“Em chưa khôi phục trí nhớ.” Tôi cười thản nhiên, tiếp tục dựa vào anh, kéo bàn tay anh khẽ hôn lên đó: “Nhưng Sở Ninh, khi em đặt chân đến Châu Âu, như thể có người chỉ điểm, em tự giác đi tới những nơi kia, rất hay có cảm giác thân thuộc, cảm thấy…như có người từng dắt tay em qua đó.”
Tôi tự hỏi: “Có chút kí ức, có lẽ muốn quên, trở thành một loại dấu vết không xóa mờ được. Gặp qua rất nhiều người, đi qua rất nhiều con đường, nhưng đi tới đi lui, vẫn trở lại nơi mình lưu luyến nhất.”
Bỗng nhớ tới điều gì, tôi hỏi Sở Ninh: “Sở Ninh, lúc ấy không phải anh dùng nạng cùng em chu du khắp nơi đúng không?”
Sở Ninh cười lãnh đạm: “Chiếc nạng này cũng giống như một loại phương tiện thôi mà.”
Tôi quan sát nét mặt Sở Ninh, có một số việc có lẽ không cần nói thêm nữa. Sở Ninh, thực ra người may mắn nhất chính là em.
Tôi ôm ghì lấy thân hình gầy guộc của anh, không nói thêm lời nào, trong lòng chỉ muốn thốt ra: rất xin lỗi, Tần Xa Lôi, anh là người tốt, cho dù Sở Ninh không nói, dù không có trí nhớ, tôi vẫn biết anh thích tôi, cũng đã làm cho tôi rất nhiều việc, không kể tôi có còn nhớ hay không, tôi vẫn biết được. Anh có thể tốt hơn Sở Ninh gấp mấy lần, có thể tình cảm của anh so với Sở Ninh sẽ khiến tôi rung động nhiều hơn, nhưng mà, trái tim tôi vẫn luôn đặt trên một người.
“Sở Ninh, em yêu anh…”
————————————-
Sáng hôm sau, tôi gọi điện đến Hàn gia, tiếp điện thoại là ông nội, nghe tôi bảo về nhà, ông chỉ ừ một tiếng, tôi nghe loáng thoáng tiếng mẹ tôi khóc, nhưng cũng chỉ nói hẹn gặp lại rồi cúp máy luôn.
Tôi nhìn chằm chằm vào góc phòng đến xuất thần, một cánh tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng tôi, tôi xoay người vỗ vỗ Sở Ninh: “Yên tâm, em không sao.”
Sở Ninh xoa mặt tôi, dịu dàng nói: “Sở Nhi, khóc đi.”
Tôi không nói nữa, lườm Sở Ninh, từng giọt nước mắt mà tôi cố giấu lặng lẽ rơi xuống.
——————————-
Sở Ninh vẫn lo cho tôi, anh cùng tôi về nhà, đến trước cổng, anh để tôi xuống xe, anh nói không muốn can thiệp vào quyết định của tôi. Trước khi tôi đi vào, anh đặt một nụ hôn lên trán tôi: “Sở Nhi, đừng khóc.”, sau đó đeo cho tôi một chiếc hoa tai nhỏ.
Tôi nhìn anh kì quái, anh cười: “Mic mini, nếu có chuyện gì, em chạm vào nó là có thể liên lạc với anh.”
Sở Ninh dạy tôi cách dùng, đâu là nút ấn.
Tôi định từ chối, nhưng nhớ tới cốc sữa tẩm thuốc của bốn năm trước, đành giữ lại chiếc hoa tai. Tôi vòng tay ôm chặt anh, nhẹ nhàng nói: “Chờ em.” Rồi xuống xe, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào Hàn gia.
Nếu nói lúc trước cửa, tôi còn có chút gì ảo tưởng thì vừa vào đến nhà, cha tôi liền dùng ánh mắt trách móc, mắng nhiếc: “Joseph Raney có điểm nào không bằng thằng phế vật Sở Ninh kia.”
Ngay khi đó, lòng tôi lạnh hẳn.
Đứng trong phòng khách tráng lệ của Hàn gia, tôi nhìn những người thân của mình. Mẹ vẫn đứng sau lưng ba, khóc mãi, hai mắt đẫm lệ và tràn ngập sự phản đối với quyết định của tôi. Anh trai lạnh lùng nhìn tôi như một người xa lạ, lâu lâu lại liếc sang con chó đứng bên cạnh. Chị họ Sở Khiết mặt tái nhợt, trên đó chỉ có một cảm xúc – hận không thể xé tôi ra thành trăm mảnh. Ông nội… Nhìn ông lão ngồi nghiêm trang trên sô pha, ông cũng đối diện tôi, uy nghiêm, và xa cách…
Khoảng cách giữa tôi và ông tương đối, ông mở miệng, từng câu chữ rất thấm thía: “Tiểu Ngưng, chỉ cần con nhận sai, trở về kết hôn với Joseph, con luôn là đứa cháu ông nội yêu thương nhất.”
Tôi không đáp lại, cung kính quỳ xuống, dập đầu với ông nội, cha mẹ. Dập ba cái thật mạnh rồi đứng lên, không nói gì, đi thẳng ra cửa Hàn gia, sau lưng truyền đến tiếng rống giận, tiếng khóc, tiếng nguyền rủa, nhưng đã chẳng còn liên quan gì đến tôi.
Ngồi vào xe Sở Ninh, tôi vội bảo lái xe lái đi. Một cánh tay đặt lên vai tôi, kéo tôi về bên cạnh: “Dựa vào đây một lát.”
Sở Ninh im lặng, anh mở nhạc mức lớn nhất để hòa tan tiếng khóc của tôi, tên là “Đồ thần kinh”.
Khóc đủ rồi, tôi cầm ống tay áo của anh lau mặt, thấy sắc mặt anh nhợt nhạt, thở sâu từng hồi. Tôi áy náy: “Lúc này không ầm ĩ quá chứ?”
Sở Ninh yên lặng lau nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt cho tôi, anh dịu dàng trả lời: “Nếu không thì làm sao mà át được giọng em.”
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh, một giọt nước mắt lại rơi xuống: “Sở Ninh, anh ngốc chết đi được…”
Sở Ninh cầm tay tôi, đặt trên môi hôn từng chút một. Trầm mặc trong chốc lát, tôi nghe Sở Ninh nói: “Vậy thì cô bé thích khóc nhè, bây giờ chúng ta đi giải quyết vấn đề khác được chưa?”
Tôi giật mình – giọng của anh có vẻ rất khoái trá. Ngẩng đầu nhìn anh, tôi bĩu môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mơ hồ một lát, bỗng nhớ tới một người, tôi thốt lên. Đúng rồi, còn mộtt người – Tần Xa Lôi!
Nhìn mặt Sở Ninh rõ là đang tụt hứng, tôi không nhịn được bật cười, véo má anh, nhéo mũi anh: “Bạn nhỏ à, tính toán nhiều quá đấy.”
Sở Ninh đẩy tay tôi ra, trả lời mỉa mai: “Anh đang ‘rất’ vui. Em vừa khóc vừa cười, dở hơi thế này cũng chẳng chạy đi đâu được.”
Tôi trợn mắt lườm anh, bất ngờ hôn lên mũi anh, nhân lúc anh đang kinh ngạc, nhỏ giọng thì thầm vào tai Sở Ninh: “Vì chỉ thích một mình anh thôi.” Nói xong, còn nhẹ cắn vành tai của anh nữa.
Sở Ninh giật mình, đẩy nhẹ tôi, cứng rắn nói: “Đừng bôi nước mũi lên mặt anh.”
Tôi nhìn gò má đang ửng hồng của Sở Ninh, quyết định không nói thêm nữa.
Xe đi trên con đường ngập nắng, xuyên thẳng dưới khung trời xanh biếc…
Gặp lại Tần Xa Lôi vừa là vô tình vừa là cố ý. Không ngờ chúng tôi lại chạm mặt nhau sớm như thế. Nhanh vậy mà anh ta đã kịp theo từ Hàn gia về đến Sở gia.
Sở Ninh xuống xe, ngồi trên xe lăn, quản gia tới nói cho chúng tôi biết Tần Xa Lôi đã chờ trong phòng khách rất lâu rồi. Anh quay sang nhìn tôi, nói: “Em tự quyết định đi.”
Tôi ngồi xổm trước mặt anh, giúp anh chỉnh lại chiếc chăn trên đùi, thấp giọng: “Đi cùng em nói chuyện thẳng thắn với anh ta.”
Mọi chuyện dây dưa nên chấm dứt tại đây thôi. Tôi biết Tần Xa Lôi thực sự rất oán giận Sở Ninh, nhưng mà vấn đề không nằm trên người Sở Ninh, mà tại chỗ tôi.
Huống hồ… Sở Ninh vẫn đang phát sốt…
Tôi đứng dậy, hôn phớt Sở Ninh, dặn quản gia đưa anh lên lầu nghỉ ngơi. Sở Ninh nhìn nhìn tôi, tôi xoay người gật đầu với anh.
Đến tận khi quả gia đưa Sở Ninh vào phòng, tôi thở phào một hơi, đi đến phòng khách.
Rất xin lỗi, Tần Xa Lôi, từ Sở Ninh tôi đã biết anh ta là người rất tốt; từ mấy lần giao thiệp với nhau, tôi biết anh ta là một quân tử chân chính. Tôi không muốn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng với tình hình hiện tại của Sở Ninh, tôi không muốn mạo hiểm.
Tôi không muốn làm cho Sở Ninh thất vọng.
Đến phòng khách, Tần Xa Lôi đang đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, trông có vẻ đã bình tĩnh hơn trước. Tôi bước tới sau lưng anh ta: “Anh Tần, mời dùng trà.”
Bóng lưng Tần Xa Lôi chợt cứng ngắc, sau đó chậm rãi quay lại, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Lần đầu tiên tôi thấy người đàn ông này – rất đẹp trai, ánh mắt anh ta rất động lòng người, nhưng lại không thể chạm tới trái tim tôi, có người đã sớm đem nó đi mất rồi.
“Sở Nhi…” Anh ta hơi kích động, tiến lên phía trước định nắm lấy tay tôi, lại bị tôi nhẹ nhàng tránh được.
Tôi thản nhiên đối mặt với Tần Xa Lôi bằng đôi mắt tràn ngập sự đau xót, trong đó có tiếc nuối, có ái ngại, nhưng không có đau đớn, bởi chỉ có một người có thể khiến tôi cảm thấy đau đớn mà thôi.
Tôi đưa tách trà đến tay anh ta, sóng vai đứng cùng anh ta bên cạnh cửa sổ: “Sở Ninh cũng rất thích gọi tôi là Sở Nhi.”
Anh ta không nói gì, chỉ thấy trên mặt hiện lên tai phẫn hận.
Tôi ngắm khung cảnh ngoài xa, nói: “Đừng hận Sở Ninh, người làm tổn thương anh, là tôi.”
Tần Xa Lôi kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi nghiêng người, đối mặt với anh ta: “Bởi vì tôi yêu Sở Ninh.”
Tần Xa Lôi dường như đã chịu một đả kích rất lớn, thân hình anh ta lảo đảo lùi hai bước, vịn lấy khung cửa sổ, nhìn tôi đầy thống khổ.
Tôi không bước lên đỡ anh ta. Bảo tôi máu lạnh cũng được, bảo tôi vô nhân tính cũng thế. Thời điểm này, tôi không thể cho anh ta thêm bất cứ tia hi vọng nào nữa. Tôi càng dịu dàng, càng nhẹ nhàng, anh ta càng bị tổn thương nặng hơn.
Chúng tôi nhìn nhau, lát sau giọng anh ta run run vang lên: “Tại sao không phải là anh?” Tiếng nói ấy chỉ toàn thê lương và tuyệt vọng.
Bất chợt tôi thấy không đành lòng, nhưng chỉ khẽ cắn môi, lắc đầu:” Tôi không biết, có lẽ là trúng tiếng sét ái tình.” Tôi chỉ ra những khóm sen sắp lụi ngoài hồ: “Tôi không nhớ rõ chuyện trước kia, không nhớ được tôi, anh và cả Sở Ninh. Nhưng đầu mùa hè năm nay, sau 12 giờ trưa, tôi mơ mơ hồ hồ đi vào đây phỏng vấn, ngay tại phòng khách này, tôi đã si mê hồ sen đó rồi, Sở Ninh xuất hiện sau lưng tôi, anh ấy nói: ‘Tôi là Sở Ninh’, chính lúc đó, anh ấy đã bước vào tâm trí của tôi.”
Tần Xa Lôi cúi đầu, thất thần: “Anh lại chậm một bước phải không?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng trái tim đã trao cho một người khác, thì đâu thể chứa thêm bất kì ai.”
Tần Xa Lôi lại như chịu thêm kích động, anh ta hướng về phía tôi, hét lên: “Lại là những lời này, lại là câu nói này. Sở Nhi, không phải em đã quên hết mọi chuyện trước kia hay soa? Đúng không? Vậy thì vì sao hả Sở Nhi, vì sao em vẫn dùng câu nói ấy để từ chối anh? Anh chỉ chậm hơn anh ta một chút mà thôi, vậy thì vì sao mãi mãi không phải là anh?
Anh ta đau khổ bứt tóc, đấm mạnh lên cửa sổ.
Tôi sợ hãi bởi hành động của anh ta, nhưng rất nhanh tỉnh táo, người đàn ông này tôi thực sự không hiểu hết được. Giờ phút này anh ta lại đang khổ sở vì tôi.
“Tôi không biết vì sao, vô cùng xin lỗi anh.” Tôi chẳng biết nên nói gì nữa.
Tần Xa Lôi nâng đôi mắt đong đầy đau xót, khổ sở nhìn tôi: “Sở Nhi, trước kia chúng ta không thàn, lần này, anh nhất định có được em.”
“Nhưng tôi chỉ yêu Sở Ninh.” Tôi đáp lại anh ta với vẻ hối lỗi: “Đã muộn mất rồi, không phải sao?”
“Nhưng lần này anh ta đến tìm em trước! Là anh ta vi phạm giao ước!” Tần Xa Lôi lên án.
“Đấy cũng có phải là lần đầu tiên đâu.” Tôi im lặng nhìn anh ta.
“Vì anh ta vi phạm giao ước, cho nên mới tìm em trước, khiến cho em yêu anh ta trước.” Tần Xa Lôi như một đứa trẻ cố chấp, gằn lên từng tiếng.
Tôi không biết phải nói sao mới có thể làm cho anh ta hiểu được, đắn đo mãi, tôi mới mở miệng: “Anh vẫn không hiểu sao? Có một số việc vĩnh viễn không thể sửa chữa được.” Tôi bước từng bước kiên định đến trước mặt anh ta, nhìn sâu vào đôi mắt đó: “Chỉ có Sở Ninh, khi nhìn anh ấy thống khổ, tôi mới đau lòng. Người tôi để tâm chỉ có mình anh ấy. Không phải vì anh ấy đến sớm hơn anh hay vì bất kì điều gì khác, hiện tại đã không còn quan trọng nữa, mọi chuyện đã xảy ra rồi. Tôi yêu anh ấy.”
Tôi biết lời nói này vô cùng tàn nhẫn, nhưng Tần Xa Lôi vô tội, không đáng để tình cảm của anh ta mãi chôn chặt một chỗ không có hi vọng.
“Sở Nhi, em thật tàn nhẫn.” Tần Xa Lôi cười thảm.
Tôi lắc đầu: “Đau dài không bằng đau ngắn.”
Tần Xa Lôi cúi đầu, im lặng. Mãi lâu sau, anh ta khàn giọng hỏi tôi: “Sở Nhi, em yêu anh ta bao nhiêu?”
Tôi bình thản trả lời: “Anh sẽ không muốn nghe đáp án đâu.”
Lại trầm mặc –
“Vậy có được gọi là yêu không?”
“Rất xin lỗi.”
Tần Xa Lôi tựa đầu vào khung cửa sổ, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với tôi, ánh mắt chứa một loại quyết tuyệt và bi thương: “Sở Nhi, anh có thể hôn em một lần được không?”
Tôi hơi do dự.
Hình như anh ta hiểu thấu suy nghĩ của tôi, thấp giọng nói: “Ngày mai anh sẽ trở về Mĩ.”
Tôi sửng sốt nhìn anh ta, Tần Xa Lôi không nói gì, chỉ buồn bã cười với tôi. Tôi cũng hiểu ra phần nào.
Tôi tiến lên, hôn lên má anh ta, mang theo chút hương hoa man mát.
Không giống với cách tôi hôn Sở Ninh, không giống với hơi thở thoang thoảng của Sở Ninh…
Anh ta đau đớn lẩm bẩm: “Sở Nhi…”
Sau đó buông tôi ra, đi thẳng một mạch ra cửa.
Tiếng động khẽ khiến tôi quay đầu lại. Hóa ra Sở Ninh đang chống nạng đứng trước mặt Tần Xa Lôi. Chưa khỏi hẳn bệnh nên đi lại gặp không ít khó khăn, thế nhưng thắt lưng anh vẫn đứng thẳng tắp. Cả hai người họ cùng nhìn đến tôi đang đứng ở đây, tôi không nhìn biểu cảm của họ. Vì thế liền quay đầu, tiếp tục ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Chuyện của đàn ông, không nên nhúng tay vào.
Tôi im lặng chờ đợi.
Lát sau, có người tới gần tôi. Một bàn tay thon dài quen thuộc khoác lên vai tôi. Tôi yên lặng vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh. Tiến vào cái ôm ấm áp, cùng anh nhìn lên bầu trời đầu đông trong xanh.
Tôi mỉm cười: “Sở Ninh, anh xem kìa, thời tiết tốt thật đấy…”
Sở Ninh không trả lời, anh nhẹ nhàng gọi tên: “Sở Nhi.”
Sở Ninh cúi đầu nắm lấy tay của tôi, ngón cái nhẹ vuốt trong lòng bàn tay: “Em so ra còn may mắn hơn cậu ta.”
Tôi đứng bên cạnh Sở Ninh yên lặng, lát sau mới nói: “Vậy còn anh, sao phải đợi những sáu năm?”
“Ba mẹ em có nói một không không sai chút nào, em mới 18 tuổi…” Sở Ninh cười, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh không thể đoạt lấy quyền tự do của em.” Tôi thấy anh đặt tay lên chân mình, có chút đăm chiêu: “Anh cũng từng nghĩ, lẽ ra bốn năm trước nên đi tìm em, nhưng mà,” Anh quay lại nhìn tôi: “Sở Nhi, em có quyền tự do của mình, quyền trưởng thành, quyền lựa chọn. Con đường nhân sinh có rất nhiều ngã rẽ, anh không có tư cách gì bắt ép em phải đi theo hướng của mình, anh chỉ có thể nghĩ cách dẫn em đi trên còn đường đến bên anh mà thôi.”
Tôi dựa đầu vào bên đùi anh, suy nghĩ rất lâu mới trả lời: “Anh có nhớ chuyện sau khi chúng ta kết hôn không? Em đã quay lại rất nhiều nơi, tới cánh đồng hoa oải hương Provence ở Pháp, ngồi thuyền ở Venice, ngắm cảnh ở Florence, dạo chơi cuối tuần ở thị trấn nhỏ của Đức, đi trên những con đường dài bất tận ở Anh, chiêm ngưỡng cảnh quan hùng vĩ ở Hy Lạp… ” Tôi nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Sở Ninh, thấp giọng: “Sở Ninh, tất cả những nơi đó chúng ta đều từng đi qua đúng không?”
Sở Ninh hơi kinh ngạc nhìn tôi: “Sở Nhi…”
“Em chưa khôi phục trí nhớ.” Tôi cười thản nhiên, tiếp tục dựa vào anh, kéo bàn tay anh khẽ hôn lên đó: “Nhưng Sở Ninh, khi em đặt chân đến Châu Âu, như thể có người chỉ điểm, em tự giác đi tới những nơi kia, rất hay có cảm giác thân thuộc, cảm thấy…như có người từng dắt tay em qua đó.”
Tôi tự hỏi: “Có chút kí ức, có lẽ muốn quên, trở thành một loại dấu vết không xóa mờ được. Gặp qua rất nhiều người, đi qua rất nhiều con đường, nhưng đi tới đi lui, vẫn trở lại nơi mình lưu luyến nhất.”
Bỗng nhớ tới điều gì, tôi hỏi Sở Ninh: “Sở Ninh, lúc ấy không phải anh dùng nạng cùng em chu du khắp nơi đúng không?”
Sở Ninh cười lãnh đạm: “Chiếc nạng này cũng giống như một loại phương tiện thôi mà.”
Tôi quan sát nét mặt Sở Ninh, có một số việc có lẽ không cần nói thêm nữa. Sở Ninh, thực ra người may mắn nhất chính là em.
Tôi ôm ghì lấy thân hình gầy guộc của anh, không nói thêm lời nào, trong lòng chỉ muốn thốt ra: rất xin lỗi, Tần Xa Lôi, anh là người tốt, cho dù Sở Ninh không nói, dù không có trí nhớ, tôi vẫn biết anh thích tôi, cũng đã làm cho tôi rất nhiều việc, không kể tôi có còn nhớ hay không, tôi vẫn biết được. Anh có thể tốt hơn Sở Ninh gấp mấy lần, có thể tình cảm của anh so với Sở Ninh sẽ khiến tôi rung động nhiều hơn, nhưng mà, trái tim tôi vẫn luôn đặt trên một người.
“Sở Ninh, em yêu anh…”
————————————-
Sáng hôm sau, tôi gọi điện đến Hàn gia, tiếp điện thoại là ông nội, nghe tôi bảo về nhà, ông chỉ ừ một tiếng, tôi nghe loáng thoáng tiếng mẹ tôi khóc, nhưng cũng chỉ nói hẹn gặp lại rồi cúp máy luôn.
Tôi nhìn chằm chằm vào góc phòng đến xuất thần, một cánh tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng tôi, tôi xoay người vỗ vỗ Sở Ninh: “Yên tâm, em không sao.”
Sở Ninh xoa mặt tôi, dịu dàng nói: “Sở Nhi, khóc đi.”
Tôi không nói nữa, lườm Sở Ninh, từng giọt nước mắt mà tôi cố giấu lặng lẽ rơi xuống.
——————————-
Sở Ninh vẫn lo cho tôi, anh cùng tôi về nhà, đến trước cổng, anh để tôi xuống xe, anh nói không muốn can thiệp vào quyết định của tôi. Trước khi tôi đi vào, anh đặt một nụ hôn lên trán tôi: “Sở Nhi, đừng khóc.”, sau đó đeo cho tôi một chiếc hoa tai nhỏ.
Tôi nhìn anh kì quái, anh cười: “Mic mini, nếu có chuyện gì, em chạm vào nó là có thể liên lạc với anh.”
Sở Ninh dạy tôi cách dùng, đâu là nút ấn.
Tôi định từ chối, nhưng nhớ tới cốc sữa tẩm thuốc của bốn năm trước, đành giữ lại chiếc hoa tai. Tôi vòng tay ôm chặt anh, nhẹ nhàng nói: “Chờ em.” Rồi xuống xe, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào Hàn gia.
Nếu nói lúc trước cửa, tôi còn có chút gì ảo tưởng thì vừa vào đến nhà, cha tôi liền dùng ánh mắt trách móc, mắng nhiếc: “Joseph Raney có điểm nào không bằng thằng phế vật Sở Ninh kia.”
Ngay khi đó, lòng tôi lạnh hẳn.
Đứng trong phòng khách tráng lệ của Hàn gia, tôi nhìn những người thân của mình. Mẹ vẫn đứng sau lưng ba, khóc mãi, hai mắt đẫm lệ và tràn ngập sự phản đối với quyết định của tôi. Anh trai lạnh lùng nhìn tôi như một người xa lạ, lâu lâu lại liếc sang con chó đứng bên cạnh. Chị họ Sở Khiết mặt tái nhợt, trên đó chỉ có một cảm xúc – hận không thể xé tôi ra thành trăm mảnh. Ông nội… Nhìn ông lão ngồi nghiêm trang trên sô pha, ông cũng đối diện tôi, uy nghiêm, và xa cách…
Khoảng cách giữa tôi và ông tương đối, ông mở miệng, từng câu chữ rất thấm thía: “Tiểu Ngưng, chỉ cần con nhận sai, trở về kết hôn với Joseph, con luôn là đứa cháu ông nội yêu thương nhất.”
Tôi không đáp lại, cung kính quỳ xuống, dập đầu với ông nội, cha mẹ. Dập ba cái thật mạnh rồi đứng lên, không nói gì, đi thẳng ra cửa Hàn gia, sau lưng truyền đến tiếng rống giận, tiếng khóc, tiếng nguyền rủa, nhưng đã chẳng còn liên quan gì đến tôi.
Ngồi vào xe Sở Ninh, tôi vội bảo lái xe lái đi. Một cánh tay đặt lên vai tôi, kéo tôi về bên cạnh: “Dựa vào đây một lát.”
Sở Ninh im lặng, anh mở nhạc mức lớn nhất để hòa tan tiếng khóc của tôi, tên là “Đồ thần kinh”.
Khóc đủ rồi, tôi cầm ống tay áo của anh lau mặt, thấy sắc mặt anh nhợt nhạt, thở sâu từng hồi. Tôi áy náy: “Lúc này không ầm ĩ quá chứ?”
Sở Ninh yên lặng lau nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt cho tôi, anh dịu dàng trả lời: “Nếu không thì làm sao mà át được giọng em.”
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh, một giọt nước mắt lại rơi xuống: “Sở Ninh, anh ngốc chết đi được…”
Sở Ninh cầm tay tôi, đặt trên môi hôn từng chút một. Trầm mặc trong chốc lát, tôi nghe Sở Ninh nói: “Vậy thì cô bé thích khóc nhè, bây giờ chúng ta đi giải quyết vấn đề khác được chưa?”
Tôi giật mình – giọng của anh có vẻ rất khoái trá. Ngẩng đầu nhìn anh, tôi bĩu môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mơ hồ một lát, bỗng nhớ tới một người, tôi thốt lên. Đúng rồi, còn mộtt người – Tần Xa Lôi!
Nhìn mặt Sở Ninh rõ là đang tụt hứng, tôi không nhịn được bật cười, véo má anh, nhéo mũi anh: “Bạn nhỏ à, tính toán nhiều quá đấy.”
Sở Ninh đẩy tay tôi ra, trả lời mỉa mai: “Anh đang ‘rất’ vui. Em vừa khóc vừa cười, dở hơi thế này cũng chẳng chạy đi đâu được.”
Tôi trợn mắt lườm anh, bất ngờ hôn lên mũi anh, nhân lúc anh đang kinh ngạc, nhỏ giọng thì thầm vào tai Sở Ninh: “Vì chỉ thích một mình anh thôi.” Nói xong, còn nhẹ cắn vành tai của anh nữa.
Sở Ninh giật mình, đẩy nhẹ tôi, cứng rắn nói: “Đừng bôi nước mũi lên mặt anh.”
Tôi nhìn gò má đang ửng hồng của Sở Ninh, quyết định không nói thêm nữa.
Xe đi trên con đường ngập nắng, xuyên thẳng dưới khung trời xanh biếc…
Gặp lại Tần Xa Lôi vừa là vô tình vừa là cố ý. Không ngờ chúng tôi lại chạm mặt nhau sớm như thế. Nhanh vậy mà anh ta đã kịp theo từ Hàn gia về đến Sở gia.
Sở Ninh xuống xe, ngồi trên xe lăn, quản gia tới nói cho chúng tôi biết Tần Xa Lôi đã chờ trong phòng khách rất lâu rồi. Anh quay sang nhìn tôi, nói: “Em tự quyết định đi.”
Tôi ngồi xổm trước mặt anh, giúp anh chỉnh lại chiếc chăn trên đùi, thấp giọng: “Đi cùng em nói chuyện thẳng thắn với anh ta.”
Mọi chuyện dây dưa nên chấm dứt tại đây thôi. Tôi biết Tần Xa Lôi thực sự rất oán giận Sở Ninh, nhưng mà vấn đề không nằm trên người Sở Ninh, mà tại chỗ tôi.
Huống hồ… Sở Ninh vẫn đang phát sốt…
Tôi đứng dậy, hôn phớt Sở Ninh, dặn quản gia đưa anh lên lầu nghỉ ngơi. Sở Ninh nhìn nhìn tôi, tôi xoay người gật đầu với anh.
Đến tận khi quả gia đưa Sở Ninh vào phòng, tôi thở phào một hơi, đi đến phòng khách.
Rất xin lỗi, Tần Xa Lôi, từ Sở Ninh tôi đã biết anh ta là người rất tốt; từ mấy lần giao thiệp với nhau, tôi biết anh ta là một quân tử chân chính. Tôi không muốn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng với tình hình hiện tại của Sở Ninh, tôi không muốn mạo hiểm.
Tôi không muốn làm cho Sở Ninh thất vọng.
Đến phòng khách, Tần Xa Lôi đang đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, trông có vẻ đã bình tĩnh hơn trước. Tôi bước tới sau lưng anh ta: “Anh Tần, mời dùng trà.”
Bóng lưng Tần Xa Lôi chợt cứng ngắc, sau đó chậm rãi quay lại, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Lần đầu tiên tôi thấy người đàn ông này – rất đẹp trai, ánh mắt anh ta rất động lòng người, nhưng lại không thể chạm tới trái tim tôi, có người đã sớm đem nó đi mất rồi.
“Sở Nhi…” Anh ta hơi kích động, tiến lên phía trước định nắm lấy tay tôi, lại bị tôi nhẹ nhàng tránh được.
Tôi thản nhiên đối mặt với Tần Xa Lôi bằng đôi mắt tràn ngập sự đau xót, trong đó có tiếc nuối, có ái ngại, nhưng không có đau đớn, bởi chỉ có một người có thể khiến tôi cảm thấy đau đớn mà thôi.
Tôi đưa tách trà đến tay anh ta, sóng vai đứng cùng anh ta bên cạnh cửa sổ: “Sở Ninh cũng rất thích gọi tôi là Sở Nhi.”
Anh ta không nói gì, chỉ thấy trên mặt hiện lên tai phẫn hận.
Tôi ngắm khung cảnh ngoài xa, nói: “Đừng hận Sở Ninh, người làm tổn thương anh, là tôi.”
Tần Xa Lôi kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi nghiêng người, đối mặt với anh ta: “Bởi vì tôi yêu Sở Ninh.”
Tần Xa Lôi dường như đã chịu một đả kích rất lớn, thân hình anh ta lảo đảo lùi hai bước, vịn lấy khung cửa sổ, nhìn tôi đầy thống khổ.
Tôi không bước lên đỡ anh ta. Bảo tôi máu lạnh cũng được, bảo tôi vô nhân tính cũng thế. Thời điểm này, tôi không thể cho anh ta thêm bất cứ tia hi vọng nào nữa. Tôi càng dịu dàng, càng nhẹ nhàng, anh ta càng bị tổn thương nặng hơn.
Chúng tôi nhìn nhau, lát sau giọng anh ta run run vang lên: “Tại sao không phải là anh?” Tiếng nói ấy chỉ toàn thê lương và tuyệt vọng.
Bất chợt tôi thấy không đành lòng, nhưng chỉ khẽ cắn môi, lắc đầu:” Tôi không biết, có lẽ là trúng tiếng sét ái tình.” Tôi chỉ ra những khóm sen sắp lụi ngoài hồ: “Tôi không nhớ rõ chuyện trước kia, không nhớ được tôi, anh và cả Sở Ninh. Nhưng đầu mùa hè năm nay, sau 12 giờ trưa, tôi mơ mơ hồ hồ đi vào đây phỏng vấn, ngay tại phòng khách này, tôi đã si mê hồ sen đó rồi, Sở Ninh xuất hiện sau lưng tôi, anh ấy nói: ‘Tôi là Sở Ninh’, chính lúc đó, anh ấy đã bước vào tâm trí của tôi.”
Tần Xa Lôi cúi đầu, thất thần: “Anh lại chậm một bước phải không?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng trái tim đã trao cho một người khác, thì đâu thể chứa thêm bất kì ai.”
Tần Xa Lôi lại như chịu thêm kích động, anh ta hướng về phía tôi, hét lên: “Lại là những lời này, lại là câu nói này. Sở Nhi, không phải em đã quên hết mọi chuyện trước kia hay soa? Đúng không? Vậy thì vì sao hả Sở Nhi, vì sao em vẫn dùng câu nói ấy để từ chối anh? Anh chỉ chậm hơn anh ta một chút mà thôi, vậy thì vì sao mãi mãi không phải là anh?
Anh ta đau khổ bứt tóc, đấm mạnh lên cửa sổ.
Tôi sợ hãi bởi hành động của anh ta, nhưng rất nhanh tỉnh táo, người đàn ông này tôi thực sự không hiểu hết được. Giờ phút này anh ta lại đang khổ sở vì tôi.
“Tôi không biết vì sao, vô cùng xin lỗi anh.” Tôi chẳng biết nên nói gì nữa.
Tần Xa Lôi nâng đôi mắt đong đầy đau xót, khổ sở nhìn tôi: “Sở Nhi, trước kia chúng ta không thàn, lần này, anh nhất định có được em.”
“Nhưng tôi chỉ yêu Sở Ninh.” Tôi đáp lại anh ta với vẻ hối lỗi: “Đã muộn mất rồi, không phải sao?”
“Nhưng lần này anh ta đến tìm em trước! Là anh ta vi phạm giao ước!” Tần Xa Lôi lên án.
“Đấy cũng có phải là lần đầu tiên đâu.” Tôi im lặng nhìn anh ta.
“Vì anh ta vi phạm giao ước, cho nên mới tìm em trước, khiến cho em yêu anh ta trước.” Tần Xa Lôi như một đứa trẻ cố chấp, gằn lên từng tiếng.
Tôi không biết phải nói sao mới có thể làm cho anh ta hiểu được, đắn đo mãi, tôi mới mở miệng: “Anh vẫn không hiểu sao? Có một số việc vĩnh viễn không thể sửa chữa được.” Tôi bước từng bước kiên định đến trước mặt anh ta, nhìn sâu vào đôi mắt đó: “Chỉ có Sở Ninh, khi nhìn anh ấy thống khổ, tôi mới đau lòng. Người tôi để tâm chỉ có mình anh ấy. Không phải vì anh ấy đến sớm hơn anh hay vì bất kì điều gì khác, hiện tại đã không còn quan trọng nữa, mọi chuyện đã xảy ra rồi. Tôi yêu anh ấy.”
Tôi biết lời nói này vô cùng tàn nhẫn, nhưng Tần Xa Lôi vô tội, không đáng để tình cảm của anh ta mãi chôn chặt một chỗ không có hi vọng.
“Sở Nhi, em thật tàn nhẫn.” Tần Xa Lôi cười thảm.
Tôi lắc đầu: “Đau dài không bằng đau ngắn.”
Tần Xa Lôi cúi đầu, im lặng. Mãi lâu sau, anh ta khàn giọng hỏi tôi: “Sở Nhi, em yêu anh ta bao nhiêu?”
Tôi bình thản trả lời: “Anh sẽ không muốn nghe đáp án đâu.”
Lại trầm mặc –
“Vậy có được gọi là yêu không?”
“Rất xin lỗi.”
Tần Xa Lôi tựa đầu vào khung cửa sổ, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với tôi, ánh mắt chứa một loại quyết tuyệt và bi thương: “Sở Nhi, anh có thể hôn em một lần được không?”
Tôi hơi do dự.
Hình như anh ta hiểu thấu suy nghĩ của tôi, thấp giọng nói: “Ngày mai anh sẽ trở về Mĩ.”
Tôi sửng sốt nhìn anh ta, Tần Xa Lôi không nói gì, chỉ buồn bã cười với tôi. Tôi cũng hiểu ra phần nào.
Tôi tiến lên, hôn lên má anh ta, mang theo chút hương hoa man mát.
Không giống với cách tôi hôn Sở Ninh, không giống với hơi thở thoang thoảng của Sở Ninh…
Anh ta đau đớn lẩm bẩm: “Sở Nhi…”
Sau đó buông tôi ra, đi thẳng một mạch ra cửa.
Tiếng động khẽ khiến tôi quay đầu lại. Hóa ra Sở Ninh đang chống nạng đứng trước mặt Tần Xa Lôi. Chưa khỏi hẳn bệnh nên đi lại gặp không ít khó khăn, thế nhưng thắt lưng anh vẫn đứng thẳng tắp. Cả hai người họ cùng nhìn đến tôi đang đứng ở đây, tôi không nhìn biểu cảm của họ. Vì thế liền quay đầu, tiếp tục ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Chuyện của đàn ông, không nên nhúng tay vào.
Tôi im lặng chờ đợi.
Lát sau, có người tới gần tôi. Một bàn tay thon dài quen thuộc khoác lên vai tôi. Tôi yên lặng vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh. Tiến vào cái ôm ấm áp, cùng anh nhìn lên bầu trời đầu đông trong xanh.
Tôi mỉm cười: “Sở Ninh, anh xem kìa, thời tiết tốt thật đấy…”
Sở Ninh không trả lời, anh nhẹ nhàng gọi tên: “Sở Nhi.”
/42
|