Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Từ Kinh thị trở về đã là ngày 24 tháng 12 vừa đúng là đêm Giáng sinh. Mùa đông ở Lê Thành lạnh thấu xương, Ôn Nam Tịch và Phó Diên đã mời Trần Phi và những người khác đi ăn lẩu vào đêm Giáng sinh như một cách để chúc mừng sinh nhật Phó Diên.
Rất nhanh Tết Nguyên Đán đã đến.
Kỳ nghỉ kéo dài nhưng Ôn Nam Tịch không đi đâu, cô ở nhà cùng anh. Phó Diên nấu ăn, Ôn Nam Tịch ở phòng khách gõ code, trong phòng rất ấm áp.
Ăn xong cơm tối mỗi người làm việc của mình.
Đối với dự án viện dưỡng lão, Bên A muốn bổ sung thêm robot theo yêu cầu. Đây là thế mạnh của Ôn Nam Tịch, vẻ ngoài của robot cũng do chính Ôn Nam Tịch thiết kế, Phó Diên đút quýt cho cô ăn, xem cô đang nghiêm túc phác thảo, còn anh thì lười biếng vuốt tóc cô: “Em từng học qua cái này à?”
Ôn Nam Tịch phác hoạ lên bảng vẽ, nói: “Em từng học, nhưng hơi thô, hay anh nhờ bên họ xem giúp xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không.”
Phó Diên lau ngón tay, gõ gõ bàn phím bên cạnh, nói: “Được.”
Một yêu cầu mới được gửi đến từ Bệnh viện số chín, họ cũng muốn theo dõi quá trình tạo ra người máy, Phó Diên chuyển tài liệu này cho Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch nhìn lên.
Chỉ cảm thấy kỳ nghỉ lễ năm nay có lẽ sẽ rất ngắn.
Những ngày tiếp theo vô cùng bận rộn, chẳng mấy chốc hầu hết các công ty ở Lê Thành đều đã nghỉ lễ, bộ phận bận rộn nhất trước đây là nhà ở thông minh có Lý Khiêm Ô chịu trách nhiệm bộ phận đó, bây giờ đến lượt Ôn Nam Tịch ở bộ phận y tế thông minh. Những người khác đều đã nghỉ lễ đúng lịch, trong khi Ôn Nam Tịch và Trần Phi phải lùi kỳ nghỉ của họ.
Hạng mục an ninh mạng của Phó Diên vào trước Tết Nguyên đán cũng rất bận rộn, anh thường xuyên đi công tác đến gần đây không phải đi nữa nên có thời gian ở cùng Ôn Nam Tịch.
Thỉnh thoảng Ôn Nam Tịch ngẩng đầu lại nhìn thấy Phó Diên ngồi bên cạnh, lười biếng giúp cô kiểm tra nhật ký công việc, Ôn Nam Tịch dựa vào vòng tay qua cổ anh.
Phó Diên nghiêng đầu nhìn hôn lên trán cô: “Ngủ tiếp đi.”
Trong những năm Ôn Nam Tịch ở công ty của Dịch Phong có khi bận rộn chỉ ngủ bốn tiếng một ngày, tuy nhiên sau khi ở bên Phó Diên dưới sự giám sát của anh Ôn Nam Tịch tuy vẫn bận rộn như ở Vân Hà nhưng lại không bị quá kiệt sức, cũng chưa bao giờ bị ngất vì hạ đường huyết do làm việc cường độ cao.
Từ khi Ôn Du rời khỏi Ôn Hữu Đào cô vẫn kiên cường, vững vàng, độc lập, không một giây phút nào dừng lại, nhưng Phó Diên đã cho cô quá nhiều, còn cho cô cái ôm nơi cô có thể dựa vào.
Phó Diên mở qua nhật ký làm việc, nói: “Lý Huống dạo này đã có tiến bộ rất lớn.”
Ôn Nam Tịch gật đầu nói: “Cậu ta đã bái Trần Phi làm sư phụ.”
Khóe môi Phó Diên hơi cong lên: “Có bản lĩnh.”
Ôn Nam Tịch cũng cười.
–
–
Hai ngày sau Ôn Nam Tịch và Phó Diên bắt đầu thu dọn hành lý về nhà, Ôn Du gọi điện thoại tới hỏi thời gian về nhà, Ôn Nam Tịch bảo mẹ là cô sẽ xuất phát lúc hai giờ chiều. Ôn Du ừ một tiếng nói sẽ đợi cô ăn tối.
Thư Lệ cũng gửi tin nhắn cho Phó Diên.
Thư Lệ: Đưa Nam Tịch về nhà trước đúng không?
Diên: Vâng.
Thư Lệ: Lái xe chậm một chút, chuẩn bị thêm đồ ăn trên xe để con bé nghỉ ngơi.
Diên: Con biết rồi.
Thư Lệ: Trời lạnh lắm bảo Nam Tịch mặc thêm quần áo vào.
Diên: …Vâng.
Đặt điện thoại xuống, Phó Diên ôm Ôn Nam Tịch lại, Ôn Nam Tịch “a” một tiếng quay đầu nhìn anh, Phó Diên tựa người vào ghế sô pha, cụp mắt nhìn cô nói: “Trời lạnh, để anh sưởi ấm cho em.”
Ôn Nam Tịch có chút không hiểu, “Em không lạnh.”
Phó Diên nghe vậy, mỉm cười vùi đầu vào cổ cô: “Mẹ sợ em lạnh.”
Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng cười.
“Dì thật tốt bụng.”
Hai người ôm nhau một lúc Phó Diên mới buông cô ra, Ôn Nam Tịch thu dọn hành lý, Phó Diên kéo khóa vali lại, sau đó hai người vào kiểm tra những thứ cần đóng gói, tủ lạnh cũng đã dọn dẹp hết rất sạch sẽ. Hai giờ chiều họ xuất phát.
Hai người đẩy ba chiếc vali xuống lầu.
Ôn Nam Tịch hai cái, Phó Diên một cái bỏ vào cốp xe. Phó Diên chuẩn bị máy sưởi tay, cà phê, sữa nóng và một số món ăn vặt cho Ôn Nam Tịch rồi đặt vào ghế phụ, Ôn Nam Tịch buộc tóc lại, nhìn anh nói: “Lát nữa em lái xe phụ nhé.”
“Được.”
Phó Diên đáp lại, hôm nay anh mặc áo khoác đen, bên trong là áo sơ mi, ngồi vào ghế lái, cởi áo khoác đen khoác lên ghế sau, xắn tay áo lên, cầm vô lăng nhìn cô một cái.
Ôn Nam Tịch thắt dây an toàn, điều chỉnh ghế ngồi thoải mái, nhìn anh khóe miệng Phó Diên hơi cong lên khởi động xe rồi lái ra ngoài.
Ôn Nam Tịch nhìn chiếc xe lao ra đại lộ, hướng về ngã rẽ vào cao tốc.
Nguyên Thư năm nay về sớm hơn Ôn Nam Tịch. Đang nhắc Ôn Nam Tịch trong nhóm.
Nguyên Thư: Cậu đang trên cao tốc à?
Ôn Nam Tịch: Vừa mới lên.
Nguyên Thư: Được, đến nơi thì gửi tin nhắn nhé, Nam An lạnh quá.
Ôn Nam Tịch: Có lạnh như Lê Thành không?
Nguyên Thư: Gần như vậy, cùng nhiệt độ.
Ôn Nam Tịch: Ồ.
Nguyên Thư: Khi biết cậu về với Phó Diên tớ thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trước đây toàn một mình cậu lái xe trên đường cao tốc, lâu như vậy tớ lo lắng chết mất.
Nguyên Thư: Thật tốt, bé Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch: [hôn hôn]
Vi Vi Tử: Haizzz, tớ cũng vừa về đến nhà, lại bắt đầu hẹn hò mù quáng, Ôn Nam Tịch bảo bối chú ý an toàn nhé.
Ôn Nam Tịch: Được.
Vi Vi Tử: Nhân tiện, Nam Tịch, thật sự không ổn rồi cậu xem có thanh niên nào trong công ty thì giới thiệu với tớ, Phó Diên tốt như vậy những người khác chắc cũng không đến nỗi nào, còn tốt hơn những cuộc hẹn hò mù quáng kia.
Nguyên Thư: Chậc, cậu sẵn sàng chưa?
Vi Vi Tử: Rồi.
Ôn Nam Tịch: Được, khi nào về Lê Thành tớ sẽ giúp cậu xem.
Trên đường về có rất nhiều xe hơi tắc đường, tắc đường rất phiền toái, Phó Diên tựa cằm, một tay cầm vô lăng thờ ơ chờ đợi. Ôn Nam Tịch bóc một miếng quýt, nghiêng người đút cho anh ăn, Phó Diên nghiêng đầu ngậm lấy, bàn tay còn lại sờ sờ đầu ngón tay của cô thật ấm áp.
Trong xe có máy sưởi, Ôn Nam Tịch lại cởi áo khoác chỉ mặc áo len. Cô mở một gói bánh quy cũng đút cho anh, Phó Diên cắn một miếng nhai kỹ, dòng xe cộ như rùa di chuyển chậm rãi.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng lưu lượng giao thông bình thường trở lại, nhưng trời đã tối không kịp bữa cơm chiều. Ôn Nam Tịch gửi tin nhắn cho Ôn Du bảo bà ăn cơm trước. Phó Diên cũng gửi tin nhắn cho Thư Lệ bảo mẹ đừng đợi.
Sau khi Phó Diên đặt điện thoại di động xuống, liếc nhìn Ôn Nam Tịch rồi nói: “Xuống cao tốc, chúng ta đến ngõ Nam An ăn cơm.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười gật đầu.
Vậy là khi chiếc xe màu đen đến ngõ Nam An cũng đã chín giờ tối, chiếc xe màu đen dừng trước lối vào ngõ Nam An, Ôn Nam Tịch và Phó Diên cùng nhau xuống xe. Phó Diên nắm tay cô, đi dọc con ngõ Nam An dài, đến sân bóng rổ, quán nướng BBQ Nam An đã sáng đèn, có vẻ kinh doanh rất tốt và nhộn nhịp. Ôn Nam Tịch cùng Phó Diên đi tới cửa hàng, đứng trước bàn gọi món.
Ông chủ đã cạo hết tóc, để lộ cái đầu trọc, cầm một chiếc giỏ nhỏ đưa cho họ và nói: “Hình như tôi đã từng gặp hai người, là học sinh trường cấp ba số 1 phải không?”
Ôn Nam Tịch cười nói: “Cháu học sinh trường số 2.”
“Ồ, nhìn quen quen. Đây không phải là Phó Diên sao? Cậu là Trạng Nguyên cả nước.” Ông chủ ngẩng đầu nhìn, thấy dung mạo xuất chúng của Phó Diên, lập tức nhớ ra.
Ôn Nam Tịch mỉm cười nhìn Phó Diên, Phó Diên khẽ nhướng mày.
Ông chủ cười, bỏ đồ vào giỏ cho họ rồi nói: “Lúc đó mấy đứa đang chơi oẳn tù tì ở đó. Tôi nhìn thấy rõ, hồi ấy mấy đứa còn cười rất non nớt”.
Phó Diên: “…”
Ôn Nam Tịch: “…”
“Sau này, khi cậu trở thành Trạng Nguyên, con gái tôi đã dán ảnh của cậu lên tường, nói đó là động lực của con bé. Sau đó tôi mới nhớ ra cậu đã từng đến quầy nướng của tôi với cô gái này.” Ông chủ chỉ vào Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch mỉm cười.
Ông chủ liền nói: “Thời gian trôi nhanh quá. Hai đứa cũng đều đã tốt nghiệp đại học cách đây vài năm”.
Phó Diên lười biếng nói: “Đúng vậy.”
Chiếc giỏ đựng đầy xiên que, Phó Diên ôm eo Ôn Nam Tịch ngồi xuống bộ bàn ghế gần đó, bàn ghế vẫn như trước, Phó Diên lau ghế rồi để Ôn Nam Tịch ngồi, anh lấy lon Coca qua một tay mở đưa cho Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch nhấp một ngụm nhìn anh.
Anh đưa tay véo chóp mũi cô.
Một lúc sau món thịt nướng được dọn ra, ông chủ còn đặc biệt cho Ôn Nam Tịch thêm một cánh gà, Ôn Nam Tịch mỉm cười nói cảm ơn với ông chủ, Phó Diên gắp sụn gà cắn một miếng nhìn cô.
Trong ánh sáng mờ ảo này, đằng sau là sân bóng rổ tĩnh lặng thời gian dường như quay ngược về quá khứ.
Ôn Nam Tịch nghĩ tới lời nói vừa rồi của chủ tiệm, cô nhìn Phó Diên nói: “Lúc đó anh không cảm thấy mình ấu trĩ sao?”
Phó Diên liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Không, bởi vì em muốn chơi.”
Ôn Nam Tịch cau mày.
Ăn xong bữa tối thịt nướng, hai người đứng dậy rời quán lái xe trở lại ngõ Nam An, vào trong ngõ bọn họ nhìn thấy biển hiệu quán Internet “Vẫn ổn”, chỉ có một chữ “Vẫn” bên trái, “ổn” đã rơi ra nhưng hộp đèn vẫn sáng hiện rõ dấu vết thời gian.
Ôn Nam Tịch ngồi vào ghế phụ nhìn con ngõ nhỏ. Nhớ tới đoạn video Đàm Vũ Trình cho xem cô quay đầu nhìn Phó Diên, Phó Diên khởi động xe chú ý tới ánh mắt của cô, nhìn sang: “Hả?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu, mấy giây sau liền đứng dậy hôn lên mặt anh. Phó Diên dừng lại, giữ lấy cằm cô cụp mắt xuống, giây tiếp theo rất nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Sau khi buông cô ra chiếc xe màu đen khởi động và lái về phía ngõ Hành Lang, rất gần với ngõ Nam An, khi đến dưới cầu vượt họ đỗ xe. Phó Diên xuống xe, mở cốp lấy hành lý của cô ra, bước lên vỉa hè Ôn Nam Tịch nhìn anh nói: “Anh có muốn vào nhà ngồi không?”
Phó Diên nhìn quán ăn vặt Ôn Du đã được tân trang lại, nói: “Như vậy không được trang trọng.”
Ôn Nam Tịch nhẹ giọng nói: “Sợ cái gì?”
Ôn Nam Tịch nắm tay anh, Phó Diên lại bất động kéo cô lại, gió thổi tung tóc cô, Phó Diên dùng tay còn lại vuốt tóc nhìn khuôn mặt cô nói: “Đợi dịp sau, anh sẽ chính thức tới ra mắt dì, được không?”
Ôn Nam Tịch ngước mắt nhìn thẳng anh hỏi: “Khi nào?”
Khóe môi Phó Diên hơi cong lên: “Em cứ sắp xếp đi.”
Trong mắt Ôn Nam Tịch cũng mang ý cười: “Qua năm mới đi.”
“Được.”
Beta: Bảo Trân
—
Từ Kinh thị trở về đã là ngày 24 tháng 12 vừa đúng là đêm Giáng sinh. Mùa đông ở Lê Thành lạnh thấu xương, Ôn Nam Tịch và Phó Diên đã mời Trần Phi và những người khác đi ăn lẩu vào đêm Giáng sinh như một cách để chúc mừng sinh nhật Phó Diên.
Rất nhanh Tết Nguyên Đán đã đến.
Kỳ nghỉ kéo dài nhưng Ôn Nam Tịch không đi đâu, cô ở nhà cùng anh. Phó Diên nấu ăn, Ôn Nam Tịch ở phòng khách gõ code, trong phòng rất ấm áp.
Ăn xong cơm tối mỗi người làm việc của mình.
Đối với dự án viện dưỡng lão, Bên A muốn bổ sung thêm robot theo yêu cầu. Đây là thế mạnh của Ôn Nam Tịch, vẻ ngoài của robot cũng do chính Ôn Nam Tịch thiết kế, Phó Diên đút quýt cho cô ăn, xem cô đang nghiêm túc phác thảo, còn anh thì lười biếng vuốt tóc cô: “Em từng học qua cái này à?”
Ôn Nam Tịch phác hoạ lên bảng vẽ, nói: “Em từng học, nhưng hơi thô, hay anh nhờ bên họ xem giúp xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không.”
Phó Diên lau ngón tay, gõ gõ bàn phím bên cạnh, nói: “Được.”
Một yêu cầu mới được gửi đến từ Bệnh viện số chín, họ cũng muốn theo dõi quá trình tạo ra người máy, Phó Diên chuyển tài liệu này cho Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch nhìn lên.
Chỉ cảm thấy kỳ nghỉ lễ năm nay có lẽ sẽ rất ngắn.
Những ngày tiếp theo vô cùng bận rộn, chẳng mấy chốc hầu hết các công ty ở Lê Thành đều đã nghỉ lễ, bộ phận bận rộn nhất trước đây là nhà ở thông minh có Lý Khiêm Ô chịu trách nhiệm bộ phận đó, bây giờ đến lượt Ôn Nam Tịch ở bộ phận y tế thông minh. Những người khác đều đã nghỉ lễ đúng lịch, trong khi Ôn Nam Tịch và Trần Phi phải lùi kỳ nghỉ của họ.
Hạng mục an ninh mạng của Phó Diên vào trước Tết Nguyên đán cũng rất bận rộn, anh thường xuyên đi công tác đến gần đây không phải đi nữa nên có thời gian ở cùng Ôn Nam Tịch.
Thỉnh thoảng Ôn Nam Tịch ngẩng đầu lại nhìn thấy Phó Diên ngồi bên cạnh, lười biếng giúp cô kiểm tra nhật ký công việc, Ôn Nam Tịch dựa vào vòng tay qua cổ anh.
Phó Diên nghiêng đầu nhìn hôn lên trán cô: “Ngủ tiếp đi.”
Trong những năm Ôn Nam Tịch ở công ty của Dịch Phong có khi bận rộn chỉ ngủ bốn tiếng một ngày, tuy nhiên sau khi ở bên Phó Diên dưới sự giám sát của anh Ôn Nam Tịch tuy vẫn bận rộn như ở Vân Hà nhưng lại không bị quá kiệt sức, cũng chưa bao giờ bị ngất vì hạ đường huyết do làm việc cường độ cao.
Từ khi Ôn Du rời khỏi Ôn Hữu Đào cô vẫn kiên cường, vững vàng, độc lập, không một giây phút nào dừng lại, nhưng Phó Diên đã cho cô quá nhiều, còn cho cô cái ôm nơi cô có thể dựa vào.
Phó Diên mở qua nhật ký làm việc, nói: “Lý Huống dạo này đã có tiến bộ rất lớn.”
Ôn Nam Tịch gật đầu nói: “Cậu ta đã bái Trần Phi làm sư phụ.”
Khóe môi Phó Diên hơi cong lên: “Có bản lĩnh.”
Ôn Nam Tịch cũng cười.
–
–
Hai ngày sau Ôn Nam Tịch và Phó Diên bắt đầu thu dọn hành lý về nhà, Ôn Du gọi điện thoại tới hỏi thời gian về nhà, Ôn Nam Tịch bảo mẹ là cô sẽ xuất phát lúc hai giờ chiều. Ôn Du ừ một tiếng nói sẽ đợi cô ăn tối.
Thư Lệ cũng gửi tin nhắn cho Phó Diên.
Thư Lệ: Đưa Nam Tịch về nhà trước đúng không?
Diên: Vâng.
Thư Lệ: Lái xe chậm một chút, chuẩn bị thêm đồ ăn trên xe để con bé nghỉ ngơi.
Diên: Con biết rồi.
Thư Lệ: Trời lạnh lắm bảo Nam Tịch mặc thêm quần áo vào.
Diên: …Vâng.
Đặt điện thoại xuống, Phó Diên ôm Ôn Nam Tịch lại, Ôn Nam Tịch “a” một tiếng quay đầu nhìn anh, Phó Diên tựa người vào ghế sô pha, cụp mắt nhìn cô nói: “Trời lạnh, để anh sưởi ấm cho em.”
Ôn Nam Tịch có chút không hiểu, “Em không lạnh.”
Phó Diên nghe vậy, mỉm cười vùi đầu vào cổ cô: “Mẹ sợ em lạnh.”
Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng cười.
“Dì thật tốt bụng.”
Hai người ôm nhau một lúc Phó Diên mới buông cô ra, Ôn Nam Tịch thu dọn hành lý, Phó Diên kéo khóa vali lại, sau đó hai người vào kiểm tra những thứ cần đóng gói, tủ lạnh cũng đã dọn dẹp hết rất sạch sẽ. Hai giờ chiều họ xuất phát.
Hai người đẩy ba chiếc vali xuống lầu.
Ôn Nam Tịch hai cái, Phó Diên một cái bỏ vào cốp xe. Phó Diên chuẩn bị máy sưởi tay, cà phê, sữa nóng và một số món ăn vặt cho Ôn Nam Tịch rồi đặt vào ghế phụ, Ôn Nam Tịch buộc tóc lại, nhìn anh nói: “Lát nữa em lái xe phụ nhé.”
“Được.”
Phó Diên đáp lại, hôm nay anh mặc áo khoác đen, bên trong là áo sơ mi, ngồi vào ghế lái, cởi áo khoác đen khoác lên ghế sau, xắn tay áo lên, cầm vô lăng nhìn cô một cái.
Ôn Nam Tịch thắt dây an toàn, điều chỉnh ghế ngồi thoải mái, nhìn anh khóe miệng Phó Diên hơi cong lên khởi động xe rồi lái ra ngoài.
Ôn Nam Tịch nhìn chiếc xe lao ra đại lộ, hướng về ngã rẽ vào cao tốc.
Nguyên Thư năm nay về sớm hơn Ôn Nam Tịch. Đang nhắc Ôn Nam Tịch trong nhóm.
Nguyên Thư: Cậu đang trên cao tốc à?
Ôn Nam Tịch: Vừa mới lên.
Nguyên Thư: Được, đến nơi thì gửi tin nhắn nhé, Nam An lạnh quá.
Ôn Nam Tịch: Có lạnh như Lê Thành không?
Nguyên Thư: Gần như vậy, cùng nhiệt độ.
Ôn Nam Tịch: Ồ.
Nguyên Thư: Khi biết cậu về với Phó Diên tớ thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trước đây toàn một mình cậu lái xe trên đường cao tốc, lâu như vậy tớ lo lắng chết mất.
Nguyên Thư: Thật tốt, bé Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch: [hôn hôn]
Vi Vi Tử: Haizzz, tớ cũng vừa về đến nhà, lại bắt đầu hẹn hò mù quáng, Ôn Nam Tịch bảo bối chú ý an toàn nhé.
Ôn Nam Tịch: Được.
Vi Vi Tử: Nhân tiện, Nam Tịch, thật sự không ổn rồi cậu xem có thanh niên nào trong công ty thì giới thiệu với tớ, Phó Diên tốt như vậy những người khác chắc cũng không đến nỗi nào, còn tốt hơn những cuộc hẹn hò mù quáng kia.
Nguyên Thư: Chậc, cậu sẵn sàng chưa?
Vi Vi Tử: Rồi.
Ôn Nam Tịch: Được, khi nào về Lê Thành tớ sẽ giúp cậu xem.
Trên đường về có rất nhiều xe hơi tắc đường, tắc đường rất phiền toái, Phó Diên tựa cằm, một tay cầm vô lăng thờ ơ chờ đợi. Ôn Nam Tịch bóc một miếng quýt, nghiêng người đút cho anh ăn, Phó Diên nghiêng đầu ngậm lấy, bàn tay còn lại sờ sờ đầu ngón tay của cô thật ấm áp.
Trong xe có máy sưởi, Ôn Nam Tịch lại cởi áo khoác chỉ mặc áo len. Cô mở một gói bánh quy cũng đút cho anh, Phó Diên cắn một miếng nhai kỹ, dòng xe cộ như rùa di chuyển chậm rãi.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng lưu lượng giao thông bình thường trở lại, nhưng trời đã tối không kịp bữa cơm chiều. Ôn Nam Tịch gửi tin nhắn cho Ôn Du bảo bà ăn cơm trước. Phó Diên cũng gửi tin nhắn cho Thư Lệ bảo mẹ đừng đợi.
Sau khi Phó Diên đặt điện thoại di động xuống, liếc nhìn Ôn Nam Tịch rồi nói: “Xuống cao tốc, chúng ta đến ngõ Nam An ăn cơm.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười gật đầu.
Vậy là khi chiếc xe màu đen đến ngõ Nam An cũng đã chín giờ tối, chiếc xe màu đen dừng trước lối vào ngõ Nam An, Ôn Nam Tịch và Phó Diên cùng nhau xuống xe. Phó Diên nắm tay cô, đi dọc con ngõ Nam An dài, đến sân bóng rổ, quán nướng BBQ Nam An đã sáng đèn, có vẻ kinh doanh rất tốt và nhộn nhịp. Ôn Nam Tịch cùng Phó Diên đi tới cửa hàng, đứng trước bàn gọi món.
Ông chủ đã cạo hết tóc, để lộ cái đầu trọc, cầm một chiếc giỏ nhỏ đưa cho họ và nói: “Hình như tôi đã từng gặp hai người, là học sinh trường cấp ba số 1 phải không?”
Ôn Nam Tịch cười nói: “Cháu học sinh trường số 2.”
“Ồ, nhìn quen quen. Đây không phải là Phó Diên sao? Cậu là Trạng Nguyên cả nước.” Ông chủ ngẩng đầu nhìn, thấy dung mạo xuất chúng của Phó Diên, lập tức nhớ ra.
Ôn Nam Tịch mỉm cười nhìn Phó Diên, Phó Diên khẽ nhướng mày.
Ông chủ cười, bỏ đồ vào giỏ cho họ rồi nói: “Lúc đó mấy đứa đang chơi oẳn tù tì ở đó. Tôi nhìn thấy rõ, hồi ấy mấy đứa còn cười rất non nớt”.
Phó Diên: “…”
Ôn Nam Tịch: “…”
“Sau này, khi cậu trở thành Trạng Nguyên, con gái tôi đã dán ảnh của cậu lên tường, nói đó là động lực của con bé. Sau đó tôi mới nhớ ra cậu đã từng đến quầy nướng của tôi với cô gái này.” Ông chủ chỉ vào Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch mỉm cười.
Ông chủ liền nói: “Thời gian trôi nhanh quá. Hai đứa cũng đều đã tốt nghiệp đại học cách đây vài năm”.
Phó Diên lười biếng nói: “Đúng vậy.”
Chiếc giỏ đựng đầy xiên que, Phó Diên ôm eo Ôn Nam Tịch ngồi xuống bộ bàn ghế gần đó, bàn ghế vẫn như trước, Phó Diên lau ghế rồi để Ôn Nam Tịch ngồi, anh lấy lon Coca qua một tay mở đưa cho Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch nhấp một ngụm nhìn anh.
Anh đưa tay véo chóp mũi cô.
Một lúc sau món thịt nướng được dọn ra, ông chủ còn đặc biệt cho Ôn Nam Tịch thêm một cánh gà, Ôn Nam Tịch mỉm cười nói cảm ơn với ông chủ, Phó Diên gắp sụn gà cắn một miếng nhìn cô.
Trong ánh sáng mờ ảo này, đằng sau là sân bóng rổ tĩnh lặng thời gian dường như quay ngược về quá khứ.
Ôn Nam Tịch nghĩ tới lời nói vừa rồi của chủ tiệm, cô nhìn Phó Diên nói: “Lúc đó anh không cảm thấy mình ấu trĩ sao?”
Phó Diên liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Không, bởi vì em muốn chơi.”
Ôn Nam Tịch cau mày.
Ăn xong bữa tối thịt nướng, hai người đứng dậy rời quán lái xe trở lại ngõ Nam An, vào trong ngõ bọn họ nhìn thấy biển hiệu quán Internet “Vẫn ổn”, chỉ có một chữ “Vẫn” bên trái, “ổn” đã rơi ra nhưng hộp đèn vẫn sáng hiện rõ dấu vết thời gian.
Ôn Nam Tịch ngồi vào ghế phụ nhìn con ngõ nhỏ. Nhớ tới đoạn video Đàm Vũ Trình cho xem cô quay đầu nhìn Phó Diên, Phó Diên khởi động xe chú ý tới ánh mắt của cô, nhìn sang: “Hả?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu, mấy giây sau liền đứng dậy hôn lên mặt anh. Phó Diên dừng lại, giữ lấy cằm cô cụp mắt xuống, giây tiếp theo rất nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Sau khi buông cô ra chiếc xe màu đen khởi động và lái về phía ngõ Hành Lang, rất gần với ngõ Nam An, khi đến dưới cầu vượt họ đỗ xe. Phó Diên xuống xe, mở cốp lấy hành lý của cô ra, bước lên vỉa hè Ôn Nam Tịch nhìn anh nói: “Anh có muốn vào nhà ngồi không?”
Phó Diên nhìn quán ăn vặt Ôn Du đã được tân trang lại, nói: “Như vậy không được trang trọng.”
Ôn Nam Tịch nhẹ giọng nói: “Sợ cái gì?”
Ôn Nam Tịch nắm tay anh, Phó Diên lại bất động kéo cô lại, gió thổi tung tóc cô, Phó Diên dùng tay còn lại vuốt tóc nhìn khuôn mặt cô nói: “Đợi dịp sau, anh sẽ chính thức tới ra mắt dì, được không?”
Ôn Nam Tịch ngước mắt nhìn thẳng anh hỏi: “Khi nào?”
Khóe môi Phó Diên hơi cong lên: “Em cứ sắp xếp đi.”
Trong mắt Ôn Nam Tịch cũng mang ý cười: “Qua năm mới đi.”
“Được.”
/88
|