Gia Cát Linh Ẩn cười cười, ung dung bước lên đài. Liên Thương Hải bất đắc dĩ lắc đầu, nếu ngươi không sợ xấu mặt thì cũng không thể để người khác xấu mặt. Ông yêu thương Sở Lăng Thiên là thật, nhưng ông cũng yêu thương nữ nhi của mình. Nhớ tới chuyện Liên Mộ Vân gặp phải khi ở nước Lăng Nguyệt, Liên Thương Hải cảm thấy nếu nàng thua thì đối với Mộ Vân mà nói cũng là chuyện tốt.
Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng gảy dây đàn, tiếng đàn trầm thấp vang lên bốn phía. So với tiếng đàn du dương của Liên Mộ Vân, tiếng đàn của nàng lại trần thấp mà hờ hững, giữa sự hờ hững lại lộ ra chút bất đắc dĩ cùng đau xót, còn có oán hận nhè nhẹ, âm thanh thấm vào lòng, bủa vây lấy mọi thứ. Khiến cho người trong lòng người nghe thấy áp lực không thôi, vội vàng muốn trút hết bức bối trong lòng…
Bỗng nhiên, tiếng đàn sục sôi hẳn lên, mới vừa rồi còn trầm thấp giờ đây lại trào dâng phẫn nộ. Nốt nhạc không hề thong thả mà một tiếng lại một tiếng dồn dập phát ra, tiếng đàn như ngọn lửa cháy hừng hực, như thanh kiếm mạnh mẽ, bắn ra từ tay của Gia Cát Linh Ẩn. Mọi người đang chìm trong tiếng đàn dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng sát phạt chiến đấu. Tiếng đàn boong boong, làn điệu thần bí, một khí thế ngút trời ùn ùn kéo đến. Tiếng đàn phức tạp lần lượt thay đổi, tiếng nặng tiếng nhẹ lẫn lộn vào nhau. Ngọn lửa càng đốt càng cháy hừng hực, sáng rực một vùng, tung hoàng ngang dọc.
Mái tóc đen của Gia Cát Linh Ẩn không gió mà tung bay, ngón tay tuyết trắng thon dài lần lượt thay đổi cách gảy đàn, giống như đàn ong nhảy múa giữa trời đất, như thể chỉ còn lại nữ tử phong hoa tuyệt đại này cùng với tiếng đàn hùng hồn của nàng.
Khúc nhạc kết thúc, thống khoái bao trùm, chỉ còn lại tiếng thở dài bùi ngùi.
“Hay! Hay! Hay!” Thái Thượng hoàng liên tục khen ngợi, liên tục nói hay, “Thủ khúc này vô cùng kỳ diệu, là khúc nhạc hay nhất mà ta từng nghe.”
“Rung động lòng người, đúng là rung động lòng người! Thất vương phi cầm nghệ vô song!”
“So với công chúa Mộ Vân còn hay hơn.”
“Thất vương phi cầm kỳ thi họa, tinh thông mọi thứ, thật sự là nữ tử hiếm có.”
“Trận tỷ thí này, Thất vương phi thắng là không thể nghi ngờ.”
“Hừ. Chút tài mọn!” Thẩm Vân Bác không phục lầm bầm nói, nhưng mà ông không phục cũng không quan trọng, thực lực của Gia Cát Linh Ẩn quá rõ ràng.
Liên Mộ Vân nhìn Gia Cát Linh Ẩn, đáy mắt hiện lên một tia hận ý, dựa vào cái gì? Ngươi cái gì cũng đều hơn ta? Nếu không có ngươi, biểu ca nhất định sẽ cưới ta! Nàng lấy lại bình tĩnh, trên mặt hiện ra mỉm cười: “Biểu tẩu cầm nghệ phi phàm, Mộ Vân thua tâm phục khẩu phục. Chúc mừng biểu tẩu.”
“Công chúa Mộ Vân, đa tạ!”
Kết quả thi đàn, dĩ nhiên là Gia Cát Linh Ẩn thắng.
Sắc mặt Liên Thương Hải thoáng đổi. Gia Cát Linh Ẩn thắng, không chỉ là quán quân, mà là còn một phần ba quyền kinh doanh mỏ vàng cùng dầu thô. Vốn là của nước Đông Lan lại bị nước Lăng Nguyệt đoạt mất. Nữ tử kia rốt cuộc thần thánh ra sao mà chỉ cần tỷ thí có nàng tham dự thì nàng nhất định đứng nhất. Nhưng mà cũng tốt, nước Lăng Nguyệt thắng so với những nước khác thắng còn tốt hơn, Liên Thương Hải chỉ có thể an ủi chính mình.
Hai trận tỷ thí chấm dứt, nước Lăng Nguyệt mang về hai phần ba quyền kinh doanh. Với kết quả của Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên nhịn không được vỗ tay tán thưởng nàng. Sở Lăng Hàn cũng vui vẻ không thôi, cao hứng đến mức lôi kéo Mộc Tê thao thao bất tuyệt nói mọi thứ.
So tài nấu ăn, nước Lăng Nguyệt vẫn là Gia Cát Linh Ẩn vào sân. Liên Thương Hải đã sai người chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn mà người dự thi yêu cầu. Người dự thi bước lên trên đài, đứng dàn hàng, bắt đầu nấu. Mỗi người có thời gian là một canh giờ để làm ra món ăn, cuối cùng từ mỗi nước phái ra một người để cho điểm, người đạt được điểm cao nhất sẽ giành chiến thắng. Trong quá trình diễn ra cuộc so tài, những người chấm điểm phải lánh mặt đi để tránh việc cho điểm không công bằng.
Trong sáu người tham gia so tài, chỉ mỗi mình Gia Cát Linh Ẩn là nữ nhân. Bởi vậy trong đám đông, nàng được người ta hết sức chú ý.
“Không nghĩ tới biểu tẩu đúng là đa tài đa nghệ, ngay cả nếu ăn cũng biết.” Liên Mộ Vân nói.
“Con cho rằng nàng ta giống như Đại tiểu thư hay sao, chẳng qua ở trong phủ bị người ta sai bảo như nha hoàn mà thôi, con từng thấy có tiểu thư nhà nào biết nấu ăn chưa.” Trương hoàng hậu khinh thường nói, khóe miệng của bà hiện lên một tia cười lạnh, “Không bột đố gột nên hồ.”
“Mẫu hậu có ý gì?”
“Rồi con sẽ biết.”
Một lát sau, chỉ thấy một công công thở hồng hộc chạy tới quỳ xuống trước mặt Liên Thương Hải: “Hoàng thượng! Hoàng thượng, không xong rồi, nguyên liệu nấu ăn Thất vương phi cần đã không cánh mà bay.”
“Cái gì?” Liên Thương Hải khiếp sợ, “Vậy hãy mau chuẩn bị lại một phần khác.”
“Hoàng thượng, nguyên liệu nấu ăn Thất vương phi cần cũng không phải là thứ bình thường, sáng sớm nô tài phải đạc biệt ra khỏi cung để chuẩn bị. Bây giờ không có sẵn.”
“Các ngươi làm việc kiểu gì vậy, ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng chuẩn bị không được!”
“Bệ hạ bớt giận.” Gia Cát Linh Ẩn đứng ra, nói với công công, “Ngươi dẫn ta tới ngự thiện phòng xem thử có cái gì có thể dùng được không.”
“Vâng, vương phi nương nương.”
Gia Cát Linh Ẩn cùng công công kia vội vàng rời đi, Sở Lăng Thiên thấy thế cũng đi theo.
Liên Mộ Vân cười cười, “Mẫu hậu, hóa ra là như vậy. Không bột đố gột nên hồ, lần này để xem nàng ta so tài kiểu gì.”
Trương hoàng hậu nhếch khóe miệng lên, không nói gì.
Trận đấu đã bắt đầu, Gia Cát Linh Ẩn vẫn chưa đến, ngự trù của các nước đều thể hiện bản lĩnh cao cường, đun nấu chiên xào, tiếng xì xèo bên tai không dứt, mùi thơm bốc lên khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn.
Nửa canh giờ qua đi, đồ ăn của năm vị ngự trù đã sắp xong xuôi, duy chỉ có Gia Cát Linh Ẩn là vẫn chưa thấy bóng dáng.
“Thất ca cùng Thất tẩu có thể đã xảy ra chuyện gì hay không? Sao còn chưa tới?” Sở Lăng Hàn lo lắng nói.
“Cửu điện hạ, tiểu thư nhất định sẽ không có việc gì.” Mộc Tê nói.
Lại qua một khắc nữa, Mộc Tê vốn bình tĩnh cuối cùng cũng nhịn không được. Nàng lo lắng kiễng chân lên, rốt cục thấy được bóng dáng của Gia Cát Linh Ẩn cùng Sở Lăng Thiên: “Tới rồi, tới rồi, Điện hạ cùng tiểu thư tới rồi!”
“Thời gian không còn nhiều!”Sở Lăng Hàn vẫn lo lắng không thôi, “Là ai muốn hại Thất tẩu, Thất tẩu sẽ không để cho người đó được như ý nguyện.”
Gia Cát Linh Ẩn vội vàng đi lên đài, Sở Lăng Thiên thì trở lại chỗ ngồi.
“Thất ca, thế nào? Chúng ta có cần tới hỗ trợ không? Thời gian sắp hết rồi.”
“Không có việc gì.” Sở Lăng Thiên khoát tay, “Linh nhi rất chắc chắn.”
Bởi vì cách khá xa, người ngồi dưới đài không thể thấy rõ món ăn của Gia Cát Linh Ẩn, không biết nàng muốn làm món gì. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy căn bản là không có khả năng làm ra món ăn ngon hơn so với ngự trù.
Bỏ vào nồi, xào lên, đảo muôi, hầm nấu, Gia Cát Linh Ẩn làm đâu vào đấy, khi món ăn của ngự trù khác đã xong, món của nàng cũng sắp hoàn thành.
Tất cả các món ăn đều được bày ra trước mắt mọi người, người chấm điểm đi ra, nếm theo thứ tự. Tới món ăn ở trước mặt Gia Cát Linh Ẩn bọn họ đều lắp bắp kinh hãi, món ăn này bọn họ chưa từng thấy qua, cũng không biết nếm thử thế nào. Món Gia Cát Linh Ẩn làm là tôm hùm hầm ớt cay. Người của nước Đông Lan còn chưa từng nếm qua loài này, chỉ biết đó là một loài bò sát. Ngửi thấy mùi của nó khiến ngươi ta thèm nhỏ dãi. Nhưng mà con tôm hùm này mình đầy áo giáp không biết nên ăn như thế nào.
Một công công dựa theo chỉ thị của Gia Cát Linh Ẩn, chỉ cho người chấm điểm cách nếm thử. Hương vị tôm hùm rất lạ miệng, chất thịt rất ngon, người chấm điểm đều khen ngợi. Những ngươi này ngày thường đều ăn qua ngọc thực, giờ phút này ăn được loại tôm hùm mình đầy vỏ cứng này, đột nhiên sinh ra cảm giác thật khác thường.
Cuối cùng, người chấm điểm tuyên bố điểm số, tiếp đến là một trận xôn xao. Món ăn của Gia Cát Linh Ẩn đạt được số điểm cao nhất. Nàng chỉ dùng thời gian ngắn như vậy liền có thể nấu ra món ăn thật ngon miệng.
Lúc những người chấm điểm biết món ăn này được nấu từ một nữ nhân cũng giật mình không thôi.
“Một nữ tử như Thất vương phi, cũng không phải là ngự trù, lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm sao có thể nấu ra món ăn ngon như thế!” Bạch Vân Phàm không phục hét lên, “Bản thái tử không tin, mang món ăn kia đến để bản Thái tử nếm thử xem.”
“Thái tử nói đúng, trẫm cũng không tin!” Thẩm Vẫn Bác nói tiếp.
Một cung nữ mang dĩa tôm hùm hầm ớt cay đến trước mặt Bạch Vân Phàm, Bạch Vân phàm bóc vỏ một con, cắn vài miến nuốt xuống.
“Bản thái tử vẫn chưa thấy có hương vị gì cả, thêm một con nữa!” Nói xong hắn lại cầm lấy một con, giả bộ làm động tác gật đầu, “Cũng tạm được.”
“Trẫm cũng nếm thử xem!” Thẩm Vân Bác liếc bộ dáng của Bạch Vân Phàm, rõ ràng là ăn ngon như vậy. Ông cầm lấy một con, bóc vỏ bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt vị giác tràn ngập hương vị vừa thơm ngon vừa tê dại, “Chỉ có vậy.” Miệng nói xong, ánh mắt lại quay ngoắc nhìn sang cái dĩa trong tay cung nữ.
“Ta cũng muốn nếm thử một chút!” Thái thượng hoàng cũng muốn nếm thử xem.
Công công bên cạnh bóc cho ông một con. Thái thượng hoàng vừa bỏ vào miệng liền gật đầu không ngừng, “Ăn ngon! Ăn ngon! Linh nhi, thứ này không phải là bò sát ở dưới nước sao? Còn có thể ăn ư?”
“Hồi bẩm ngoại tổ phụ, con này gọi là tôm hùm, thịt rất ngon lại nhiều dinh dưỡng.”
“Ừ.” Thái thượng hoàng lại sai người bóc cho ông thêm một con nữa, nhìn dáng vẻ của ông giống như hận không thể đem cả bàn ăn bằng hết.
Liên Thương Hải nuốt nuốt nước miếng, “Phụ hoàng, cho con nếm thử một chút xem.”
Liên Thương Hải thử một con, liên tục trầm trồ khen ngợi: “Không thể tưởng tượng được loại bò sát này thịt lại tươi ngon như vậy, thật đúng là mỹ vị nhân gian. Món ăn này là thứ ngon nhất, không gì chê được! Nào, để cho tất cả mọi người cùng nếm thử một chút!”
Rất nhanh, cả một nồi tôm hùm được ăn sạch sẽ. Sở Lăng Hàn chỉ cướp được một con, y chùi chùi mép, bộ dáng không vui vẻ: “Thất ca, thứ này ăn ngon quá! Sau khi trở về huynh có thể bảo Thất tẩu làm lại một lần nữa không?”
“Dựa vào cái gì?” Sở Lăng Thiên trừng mắt liếc y một cái, nữ nhân của y không cần phải nấu cho nam nhân khác ăn, “Ngươi muốn ăn thì bảo Mộc Tê làm đi.”
“Keo kiệt!”
Nếm thử xong mọi người mới ý thức được một vấn đề. Nước Lăng Nguyệt toàn thắng ba trận, quyền kinh doanh mỏ vàng ở Doanh Xuyên cùng quặng dầu mỏ trong năm năm tới toàn bộ đều thuộc về nước Lăng Nguyệt.
Việc đã đến nước này, quy tắc cũng là do sáu nước đặt ra, mấy nước ký chung một thỏa thuận, trong vòng năm năm không được có ham muốn nào. Thẩm Vân Bác càng không ngừng ồn ào nhưng cũng không thay đổi được điều gì.
Thi đấu xong đã là buổi tối, Liên Thương Hải sắp xếp bữa tối.
Ngày hôm sau, ngoại trừ mấy người Sở Lăng Thiên còn ở lại, mọi người ở nước khác đều lục tục khởi hành trở về nước. Thái thượng hoàng không nỡ xa huynh đệ Sở Lăng Thiên nên nhất định giữ họ lại vài ngày, chờ qua lễ hội đốt đuốc rồi trở về.
Thái thượng hoàng vẫn nhắc Gia Cát Linh Ẩn làm món tôm hùm, không có cách nào khác nàng đành phải giúp ông làm một nồi để cho ông ăn đủ mới bằng lòng bỏ qua cho nàng. Sở Lăng Thiên thấy mất hứng, y không muốn nàng vì nam nhân khác xuống bếp, cho dù là ngoại tổ phụ của y. Gia Cát Linh ẩn mấy lần bực bội vì sự keo kiệt này của y.
Trong cung Trương hoàng hậu, vẻ mặt Trương hoàng hậu âm trầm, ngồi bên cạnh bà là Liên Mộ Vân. Trương hoàng hậu uống xong một ngụm trà liền nói: “Thất vương phi kia, ta thật sự quá xem thường ả. Ở Lục Quốc Đại Điện ả cũng xuất sắc như vậy?”
“Đúng vậy. Lục Quốc Đại Điển giống như chỉ tổ chức cho một mình nàng ta. Người không thấy ngày đó nàng ta rất nổi bật.”
“Nó có thể được Sở Lăng Thiên coi trọng cũng không phải không có lý do. Con lại bị như vậy…” Trương hoàng hậu bất đắc dĩ lắc đầu. Ở Lục Quốc Đại Điển, chuyện ân ái của Liên Mộ Vân cùng với nhị hoàng tử nước Tinh Long khiến những người tham gia Lục Quốc Đại Điển đều biết, nhưng mà ngại thân thế của bọn họ cho nên dù biết cũng chỉ là bàn tán sau lưng.
Hết chương 223
Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng gảy dây đàn, tiếng đàn trầm thấp vang lên bốn phía. So với tiếng đàn du dương của Liên Mộ Vân, tiếng đàn của nàng lại trần thấp mà hờ hững, giữa sự hờ hững lại lộ ra chút bất đắc dĩ cùng đau xót, còn có oán hận nhè nhẹ, âm thanh thấm vào lòng, bủa vây lấy mọi thứ. Khiến cho người trong lòng người nghe thấy áp lực không thôi, vội vàng muốn trút hết bức bối trong lòng…
Bỗng nhiên, tiếng đàn sục sôi hẳn lên, mới vừa rồi còn trầm thấp giờ đây lại trào dâng phẫn nộ. Nốt nhạc không hề thong thả mà một tiếng lại một tiếng dồn dập phát ra, tiếng đàn như ngọn lửa cháy hừng hực, như thanh kiếm mạnh mẽ, bắn ra từ tay của Gia Cát Linh Ẩn. Mọi người đang chìm trong tiếng đàn dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng sát phạt chiến đấu. Tiếng đàn boong boong, làn điệu thần bí, một khí thế ngút trời ùn ùn kéo đến. Tiếng đàn phức tạp lần lượt thay đổi, tiếng nặng tiếng nhẹ lẫn lộn vào nhau. Ngọn lửa càng đốt càng cháy hừng hực, sáng rực một vùng, tung hoàng ngang dọc.
Mái tóc đen của Gia Cát Linh Ẩn không gió mà tung bay, ngón tay tuyết trắng thon dài lần lượt thay đổi cách gảy đàn, giống như đàn ong nhảy múa giữa trời đất, như thể chỉ còn lại nữ tử phong hoa tuyệt đại này cùng với tiếng đàn hùng hồn của nàng.
Khúc nhạc kết thúc, thống khoái bao trùm, chỉ còn lại tiếng thở dài bùi ngùi.
“Hay! Hay! Hay!” Thái Thượng hoàng liên tục khen ngợi, liên tục nói hay, “Thủ khúc này vô cùng kỳ diệu, là khúc nhạc hay nhất mà ta từng nghe.”
“Rung động lòng người, đúng là rung động lòng người! Thất vương phi cầm nghệ vô song!”
“So với công chúa Mộ Vân còn hay hơn.”
“Thất vương phi cầm kỳ thi họa, tinh thông mọi thứ, thật sự là nữ tử hiếm có.”
“Trận tỷ thí này, Thất vương phi thắng là không thể nghi ngờ.”
“Hừ. Chút tài mọn!” Thẩm Vân Bác không phục lầm bầm nói, nhưng mà ông không phục cũng không quan trọng, thực lực của Gia Cát Linh Ẩn quá rõ ràng.
Liên Mộ Vân nhìn Gia Cát Linh Ẩn, đáy mắt hiện lên một tia hận ý, dựa vào cái gì? Ngươi cái gì cũng đều hơn ta? Nếu không có ngươi, biểu ca nhất định sẽ cưới ta! Nàng lấy lại bình tĩnh, trên mặt hiện ra mỉm cười: “Biểu tẩu cầm nghệ phi phàm, Mộ Vân thua tâm phục khẩu phục. Chúc mừng biểu tẩu.”
“Công chúa Mộ Vân, đa tạ!”
Kết quả thi đàn, dĩ nhiên là Gia Cát Linh Ẩn thắng.
Sắc mặt Liên Thương Hải thoáng đổi. Gia Cát Linh Ẩn thắng, không chỉ là quán quân, mà là còn một phần ba quyền kinh doanh mỏ vàng cùng dầu thô. Vốn là của nước Đông Lan lại bị nước Lăng Nguyệt đoạt mất. Nữ tử kia rốt cuộc thần thánh ra sao mà chỉ cần tỷ thí có nàng tham dự thì nàng nhất định đứng nhất. Nhưng mà cũng tốt, nước Lăng Nguyệt thắng so với những nước khác thắng còn tốt hơn, Liên Thương Hải chỉ có thể an ủi chính mình.
Hai trận tỷ thí chấm dứt, nước Lăng Nguyệt mang về hai phần ba quyền kinh doanh. Với kết quả của Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên nhịn không được vỗ tay tán thưởng nàng. Sở Lăng Hàn cũng vui vẻ không thôi, cao hứng đến mức lôi kéo Mộc Tê thao thao bất tuyệt nói mọi thứ.
So tài nấu ăn, nước Lăng Nguyệt vẫn là Gia Cát Linh Ẩn vào sân. Liên Thương Hải đã sai người chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn mà người dự thi yêu cầu. Người dự thi bước lên trên đài, đứng dàn hàng, bắt đầu nấu. Mỗi người có thời gian là một canh giờ để làm ra món ăn, cuối cùng từ mỗi nước phái ra một người để cho điểm, người đạt được điểm cao nhất sẽ giành chiến thắng. Trong quá trình diễn ra cuộc so tài, những người chấm điểm phải lánh mặt đi để tránh việc cho điểm không công bằng.
Trong sáu người tham gia so tài, chỉ mỗi mình Gia Cát Linh Ẩn là nữ nhân. Bởi vậy trong đám đông, nàng được người ta hết sức chú ý.
“Không nghĩ tới biểu tẩu đúng là đa tài đa nghệ, ngay cả nếu ăn cũng biết.” Liên Mộ Vân nói.
“Con cho rằng nàng ta giống như Đại tiểu thư hay sao, chẳng qua ở trong phủ bị người ta sai bảo như nha hoàn mà thôi, con từng thấy có tiểu thư nhà nào biết nấu ăn chưa.” Trương hoàng hậu khinh thường nói, khóe miệng của bà hiện lên một tia cười lạnh, “Không bột đố gột nên hồ.”
“Mẫu hậu có ý gì?”
“Rồi con sẽ biết.”
Một lát sau, chỉ thấy một công công thở hồng hộc chạy tới quỳ xuống trước mặt Liên Thương Hải: “Hoàng thượng! Hoàng thượng, không xong rồi, nguyên liệu nấu ăn Thất vương phi cần đã không cánh mà bay.”
“Cái gì?” Liên Thương Hải khiếp sợ, “Vậy hãy mau chuẩn bị lại một phần khác.”
“Hoàng thượng, nguyên liệu nấu ăn Thất vương phi cần cũng không phải là thứ bình thường, sáng sớm nô tài phải đạc biệt ra khỏi cung để chuẩn bị. Bây giờ không có sẵn.”
“Các ngươi làm việc kiểu gì vậy, ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng chuẩn bị không được!”
“Bệ hạ bớt giận.” Gia Cát Linh Ẩn đứng ra, nói với công công, “Ngươi dẫn ta tới ngự thiện phòng xem thử có cái gì có thể dùng được không.”
“Vâng, vương phi nương nương.”
Gia Cát Linh Ẩn cùng công công kia vội vàng rời đi, Sở Lăng Thiên thấy thế cũng đi theo.
Liên Mộ Vân cười cười, “Mẫu hậu, hóa ra là như vậy. Không bột đố gột nên hồ, lần này để xem nàng ta so tài kiểu gì.”
Trương hoàng hậu nhếch khóe miệng lên, không nói gì.
Trận đấu đã bắt đầu, Gia Cát Linh Ẩn vẫn chưa đến, ngự trù của các nước đều thể hiện bản lĩnh cao cường, đun nấu chiên xào, tiếng xì xèo bên tai không dứt, mùi thơm bốc lên khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn.
Nửa canh giờ qua đi, đồ ăn của năm vị ngự trù đã sắp xong xuôi, duy chỉ có Gia Cát Linh Ẩn là vẫn chưa thấy bóng dáng.
“Thất ca cùng Thất tẩu có thể đã xảy ra chuyện gì hay không? Sao còn chưa tới?” Sở Lăng Hàn lo lắng nói.
“Cửu điện hạ, tiểu thư nhất định sẽ không có việc gì.” Mộc Tê nói.
Lại qua một khắc nữa, Mộc Tê vốn bình tĩnh cuối cùng cũng nhịn không được. Nàng lo lắng kiễng chân lên, rốt cục thấy được bóng dáng của Gia Cát Linh Ẩn cùng Sở Lăng Thiên: “Tới rồi, tới rồi, Điện hạ cùng tiểu thư tới rồi!”
“Thời gian không còn nhiều!”Sở Lăng Hàn vẫn lo lắng không thôi, “Là ai muốn hại Thất tẩu, Thất tẩu sẽ không để cho người đó được như ý nguyện.”
Gia Cát Linh Ẩn vội vàng đi lên đài, Sở Lăng Thiên thì trở lại chỗ ngồi.
“Thất ca, thế nào? Chúng ta có cần tới hỗ trợ không? Thời gian sắp hết rồi.”
“Không có việc gì.” Sở Lăng Thiên khoát tay, “Linh nhi rất chắc chắn.”
Bởi vì cách khá xa, người ngồi dưới đài không thể thấy rõ món ăn của Gia Cát Linh Ẩn, không biết nàng muốn làm món gì. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy căn bản là không có khả năng làm ra món ăn ngon hơn so với ngự trù.
Bỏ vào nồi, xào lên, đảo muôi, hầm nấu, Gia Cát Linh Ẩn làm đâu vào đấy, khi món ăn của ngự trù khác đã xong, món của nàng cũng sắp hoàn thành.
Tất cả các món ăn đều được bày ra trước mắt mọi người, người chấm điểm đi ra, nếm theo thứ tự. Tới món ăn ở trước mặt Gia Cát Linh Ẩn bọn họ đều lắp bắp kinh hãi, món ăn này bọn họ chưa từng thấy qua, cũng không biết nếm thử thế nào. Món Gia Cát Linh Ẩn làm là tôm hùm hầm ớt cay. Người của nước Đông Lan còn chưa từng nếm qua loài này, chỉ biết đó là một loài bò sát. Ngửi thấy mùi của nó khiến ngươi ta thèm nhỏ dãi. Nhưng mà con tôm hùm này mình đầy áo giáp không biết nên ăn như thế nào.
Một công công dựa theo chỉ thị của Gia Cát Linh Ẩn, chỉ cho người chấm điểm cách nếm thử. Hương vị tôm hùm rất lạ miệng, chất thịt rất ngon, người chấm điểm đều khen ngợi. Những ngươi này ngày thường đều ăn qua ngọc thực, giờ phút này ăn được loại tôm hùm mình đầy vỏ cứng này, đột nhiên sinh ra cảm giác thật khác thường.
Cuối cùng, người chấm điểm tuyên bố điểm số, tiếp đến là một trận xôn xao. Món ăn của Gia Cát Linh Ẩn đạt được số điểm cao nhất. Nàng chỉ dùng thời gian ngắn như vậy liền có thể nấu ra món ăn thật ngon miệng.
Lúc những người chấm điểm biết món ăn này được nấu từ một nữ nhân cũng giật mình không thôi.
“Một nữ tử như Thất vương phi, cũng không phải là ngự trù, lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm sao có thể nấu ra món ăn ngon như thế!” Bạch Vân Phàm không phục hét lên, “Bản thái tử không tin, mang món ăn kia đến để bản Thái tử nếm thử xem.”
“Thái tử nói đúng, trẫm cũng không tin!” Thẩm Vẫn Bác nói tiếp.
Một cung nữ mang dĩa tôm hùm hầm ớt cay đến trước mặt Bạch Vân Phàm, Bạch Vân phàm bóc vỏ một con, cắn vài miến nuốt xuống.
“Bản thái tử vẫn chưa thấy có hương vị gì cả, thêm một con nữa!” Nói xong hắn lại cầm lấy một con, giả bộ làm động tác gật đầu, “Cũng tạm được.”
“Trẫm cũng nếm thử xem!” Thẩm Vân Bác liếc bộ dáng của Bạch Vân Phàm, rõ ràng là ăn ngon như vậy. Ông cầm lấy một con, bóc vỏ bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt vị giác tràn ngập hương vị vừa thơm ngon vừa tê dại, “Chỉ có vậy.” Miệng nói xong, ánh mắt lại quay ngoắc nhìn sang cái dĩa trong tay cung nữ.
“Ta cũng muốn nếm thử một chút!” Thái thượng hoàng cũng muốn nếm thử xem.
Công công bên cạnh bóc cho ông một con. Thái thượng hoàng vừa bỏ vào miệng liền gật đầu không ngừng, “Ăn ngon! Ăn ngon! Linh nhi, thứ này không phải là bò sát ở dưới nước sao? Còn có thể ăn ư?”
“Hồi bẩm ngoại tổ phụ, con này gọi là tôm hùm, thịt rất ngon lại nhiều dinh dưỡng.”
“Ừ.” Thái thượng hoàng lại sai người bóc cho ông thêm một con nữa, nhìn dáng vẻ của ông giống như hận không thể đem cả bàn ăn bằng hết.
Liên Thương Hải nuốt nuốt nước miếng, “Phụ hoàng, cho con nếm thử một chút xem.”
Liên Thương Hải thử một con, liên tục trầm trồ khen ngợi: “Không thể tưởng tượng được loại bò sát này thịt lại tươi ngon như vậy, thật đúng là mỹ vị nhân gian. Món ăn này là thứ ngon nhất, không gì chê được! Nào, để cho tất cả mọi người cùng nếm thử một chút!”
Rất nhanh, cả một nồi tôm hùm được ăn sạch sẽ. Sở Lăng Hàn chỉ cướp được một con, y chùi chùi mép, bộ dáng không vui vẻ: “Thất ca, thứ này ăn ngon quá! Sau khi trở về huynh có thể bảo Thất tẩu làm lại một lần nữa không?”
“Dựa vào cái gì?” Sở Lăng Thiên trừng mắt liếc y một cái, nữ nhân của y không cần phải nấu cho nam nhân khác ăn, “Ngươi muốn ăn thì bảo Mộc Tê làm đi.”
“Keo kiệt!”
Nếm thử xong mọi người mới ý thức được một vấn đề. Nước Lăng Nguyệt toàn thắng ba trận, quyền kinh doanh mỏ vàng ở Doanh Xuyên cùng quặng dầu mỏ trong năm năm tới toàn bộ đều thuộc về nước Lăng Nguyệt.
Việc đã đến nước này, quy tắc cũng là do sáu nước đặt ra, mấy nước ký chung một thỏa thuận, trong vòng năm năm không được có ham muốn nào. Thẩm Vân Bác càng không ngừng ồn ào nhưng cũng không thay đổi được điều gì.
Thi đấu xong đã là buổi tối, Liên Thương Hải sắp xếp bữa tối.
Ngày hôm sau, ngoại trừ mấy người Sở Lăng Thiên còn ở lại, mọi người ở nước khác đều lục tục khởi hành trở về nước. Thái thượng hoàng không nỡ xa huynh đệ Sở Lăng Thiên nên nhất định giữ họ lại vài ngày, chờ qua lễ hội đốt đuốc rồi trở về.
Thái thượng hoàng vẫn nhắc Gia Cát Linh Ẩn làm món tôm hùm, không có cách nào khác nàng đành phải giúp ông làm một nồi để cho ông ăn đủ mới bằng lòng bỏ qua cho nàng. Sở Lăng Thiên thấy mất hứng, y không muốn nàng vì nam nhân khác xuống bếp, cho dù là ngoại tổ phụ của y. Gia Cát Linh ẩn mấy lần bực bội vì sự keo kiệt này của y.
Trong cung Trương hoàng hậu, vẻ mặt Trương hoàng hậu âm trầm, ngồi bên cạnh bà là Liên Mộ Vân. Trương hoàng hậu uống xong một ngụm trà liền nói: “Thất vương phi kia, ta thật sự quá xem thường ả. Ở Lục Quốc Đại Điện ả cũng xuất sắc như vậy?”
“Đúng vậy. Lục Quốc Đại Điển giống như chỉ tổ chức cho một mình nàng ta. Người không thấy ngày đó nàng ta rất nổi bật.”
“Nó có thể được Sở Lăng Thiên coi trọng cũng không phải không có lý do. Con lại bị như vậy…” Trương hoàng hậu bất đắc dĩ lắc đầu. Ở Lục Quốc Đại Điển, chuyện ân ái của Liên Mộ Vân cùng với nhị hoàng tử nước Tinh Long khiến những người tham gia Lục Quốc Đại Điển đều biết, nhưng mà ngại thân thế của bọn họ cho nên dù biết cũng chỉ là bàn tán sau lưng.
Hết chương 223
/352
|