“Vậy bản cung nên làm thế nào.” Chu Tuyết Tranh nói, “Lục điện hạ, quyết định này đều khiến chúng ta phải tiếc nuối. Muốn làm nên việc lớn thì nhất định sẽ phải bỏ lỡ một số thứ.”
Sở Lăng Hiên trầm mặc, không nói gì, nhưng mà mỗi một nơi trong lòng lại giống như rơi xuống khoảng không.
“Nghe nói Lục điện hạ có tới Thất vương phủ, có thực hiện được không?” Chu Tuyết Tranh cười hỏi.
Sở Lăng Hiên đương nhiên biết nàng hỏi cái gì, ánh mắt trầm xuống, “Có chút chuyện ngoài ý muoons.” muốn.” Tổng điện chủ của Thánh Điện tự dưng đến phá hư chuyện.
Chu Tuyết Tranh nhíu mày, cười lạnh nói, “Vậy thật sư rất đáng tiếc, bản cung nghĩ là người đã chiếm được. Lục điện hạ, nàng ta rất nhanh sẽ đi gặp Diêm vương, không bằng bản cung rat ay giúp người, để trước khi nàng ta chết người sẽ có cơ hội được nàng ta ở dưới thân hầu hạ?”
Ánh mắt Sở Lăng Hiên sáng lên, “Thần phi nương nương có cách nào sao?”
“Ta đang nghĩ.”
Chu Tuyết Tranh trầm tư, Gia Cát Linh Ẩn, đối với thân thể ô uế của ngươi thì dù cho Thiên ca ca có trở về ngươi cũng sẽ không đến nỗi không biết xấu hổ mà lại ở bên người huynh ấy. Bản cung nhất định phải nhìn xem bộ dáng dân tiện của ngươi khi ở dưới thân của nam nhân khác, đáng tiếc Thiên ca ca không thể nhìn thấy. Nhưng mà không sao, bản cung sẽ để những người khác miêu tả lại cho huynh ấy.
Chu Tuyết Tranh ra khỏi tẩm cung, trên đường đều mang theo ý cười. Gia Cát Linh Ẩn, cuối cùng thì ngươi vẫn chết trong tay bản cung, có thể tự tay chấm dứt tính mạng của ngươi thật sự là vô cùng vui sướng. Thiên ca ca thắng trận trở về chỉ có thể nhìn thấy bộ xương khô của ngươi. Bản cung phải lấy đầu lâu của ngươi để ở bên giường, cho ngươi nhìn thấy Thiên ca ca yêu ta như thế nào!
Gia Cát Linh Ẩn hầu hạ Sở Kim Triêu dùng xong bữa tối, nhớ tới tiểu thế tử còn chưa ăn cái gì liền chạy nhanh đi tìm nó. Vừa đi đến bên giường liền thấy trên giường trống không, trong lòng nàng cả kinh, gọi lớn mấy cung nữ vẫn ở đây chăm sóc.
“Thế tử đâu? Thế tử đâu rồi?”
“A? Thế tử đâu?” Cung nữ không biết làm sao liền lặp lại lời nói của nàng, trong tay nàng ta còn bưng một chén cháo, “Nô tỳ…. Mói vừa rời đi trong chốc lát, đi lấy thức ăn cho tiểu thế tử. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Gia Cát Linh Ẩn đau đầu, hỏi nàng ta cũng như không.
“Ngươi đi hỏi thị vệ bên ngoài xem có thấy ai ôm nhầm tiểu thế tử rời đi hay không.”
“Vâng, Vương phi nương nương!” Cung nữ đã sợ tới mức hoang mang lo sợ, nếu thế tử có chuyện gì thì nàng sẽ không thể sống đến ngày mai.
Gia Cát Linh Ẩn nghi hoặc đi qua đi lại một vòng trong phòng, ai lại vô duyên vô cớ ôm tiểu thế tử đi? Nàng xốc chăn lên một chút, bên trogn liền hé ra một tờ giấy.
Muốn gặp thế tử đến khách điếm Linh Thiên.
Nàng không chút suy nghĩ vo tờ giấy kia thành một cục, nắm chặt trong lòng bàn tay. Lập tức đi ta phía ngoài. Cung nữ vừa rồi hoang mang rối loạn chạy vào đụng phải vào người nàng.
“Vương phi nương nương, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Nô tỳ không phải cố ý.”
“Hỏi được gì không?”
“Thị vệ nói nhìn thấy Thần phi nương nương ôm tiểu thế tử đi ra ngoài.”
“Ta biết rồi, ngươi giúp ta chăm sóc cho Hoàng Thượng, ta có việc phải xuất cung ngay bây giờ.” Nàng lấy ra một viên thuốc dưỡng thân, “Cái này đưa cho Hoàng Thượng uống vào.”
“Vâng, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc Hoàng Thượng thật tốt.”
Nhìn bóng dáng vội vàng của Gia Cát Linh Ẩn, cung nữ nghiêng đầu. Hóa ra Thất vương phi tốt như vậy, mình đụng trúng nàng vậy mà nàng cũng không trách cứ mình. Nếu đụng phải chủ tử khác thì sớm đã bị ăn tát rồi.
Gia Cát Linh Ẩn vừa đến khách điếm vừa tự hỏi, khách điếm Linh Thiên là sản nghiệp của nàng, Chu Tuyết Tranh hẹn gặp mặt ở đây là có ý gì? Nàng ôm tiểu thế tử đi là muốn làm gì, chính là vì dẫn mình tới sao?
“Tiểu thư, sao người lại tới đây?” Vừa lúc hôm nay Ngụy Thành ở khách điếm Linh Thiên, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn liền lập tức đi đến chào hỏi.
“Mang ta đi tới phòng lớn.” Gia Cát Linh Ẩn vừa nói vừa lên lầu, Ngụy Thành đành phải đuổi theo.
“Xảy ra chuyện gì? Phòng lớn vừa rồi đã có người vào.”
Gia Cát Linh Ẩn không nói, đưa tời giấy kia cho Ngụy Thành. Hắn mở ra, nhìn thấy nội dung trên giấy lập tức thẹn quá hóa giận.
“Người nào lớn mật như vậy? Dám ở chỗ ông nội, a, không, dám ở trên địa bàn của tiểu thư mà uy hiếp tiểu thư, ta thấy hẳn là hắn chán sống rồi. Tiểu thư, để thuộc hạ đi trừng trị hắn!”
“Ngươi đừng xúc động, ta vào trước xem một chút rốt cuộc sao lại thế này.” Gia Cát Linh ẩn khuyên can, ngộ nhỡ hắn phát tính biến thái lại một kiếm giết chết đối phương thì cái gì muốn biết cũng không hỏi ra được.
“Được, nghe theo tiểu thư.”
Khi nói chuyện, hai người đã đi vào trên lầu, chữ thiên đề trên phòng tốt nhất của khách điếm Linh Thiên chỉ có gian này, và một gian bên cạnh.
“Chính là ở đây.” Ngụy Thành dừng lại ở cửa, vèo một cái bên lên nóc nhà.
Gia Cát Linh Ẩn đẩy cửa ra đi vào, không nhìn thấy Chu Tuyết Tranh lại thấy rõ ràng Sở Lăng Hiên ở bên trong, nàng sửng sốt trong chớp mắt, “Ta nên sớm nghĩ đến là ngươi, dù sao các ngươi cũng cấu kết với nhau làm việc xấu lâu như vậy rồi.”
“Sao vậy, dường như Linh nhi rất mất hứng khi nhìn thấy bản vương?”
“Vì sao ta phải cao hứng?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi lại, “Tiểu thế tử đâu? Ngươi đem nó đi đâu rồi?”
“Dẫn người là chuyện của Thần phi nương nương, bản vương không biết. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn hầu hạ bản vương, khiến bản vương vui vẻ thì đương nhiên sẽ để nàng ta trả lại đứa nhỏ cho nàng.” Sở Lăng Hiên đến gần, tay muốn thưởng thức tóc đen của Gia Cát Linh Ẩn một chút, Gia Cát Linh ẩn lại tránh ra một chút.
Gia Cát Linh Ẩn trừng mắt nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, “Cũng không phải hài tử của ta, ta dựa vào cái gì phải vì nó mà dung sự trong sạch của chính mình để thỏa hiệp với ngươi? Ngươi thực sự quá ngây thơ rồi! Muốn xử trí như thế nào thì tùy ngươi, để xem Sở Lăng Dực cùng Hà Sướng Uyển thành mà có thể tha cho ngươi hay không!”
Sở Lăng Hiên nhất thời cảm thấy một trận lạnh, chợt cười, “Là người bản vương còn không sợ thì còn có thể sợ quỷ sao?” Hắn bước một bước tới gần, “Bản vương có nói qua, ngươi sẽ trở thành nữ nhân của ta, vì hôm nay ta đợi đã lâu rồi. Đến đây, bảo bối.”
“Tránh ra!” Gia Cát Linh Ẩn đẩy tay hắn ra.
“Con mèo nhỏ, nếu như không phải là bất đắc dĩ thì bản vương thật sự không nỡ để cho nàng chết, hôm nay để bản vương nếm thử chút mùi vị của ngươi! Ừ, sao lại thế này?” Sở Lăng Hiên bỗng cảm thấy thân thể như nhũn ra, ý thức cũng có chút càng mơ hồ, “Ngươi….”
“Ta sẽ không để mình ngã hai lần trên cùng một chỗ.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười nhìn Sở Lăng HIên chậm rãi ngã xuống trước mắt nàng.
Sau lần trước, nàng luôn mang theo mê dược ở bên người, không nghĩ tới là được dùng tới.
Ngụy Thành thấy đã không cần hắn phải ra tay liền từ trên nóc nhà nhảy xuống, đáp hai cái trên người Sở Lăng Hiên, “Tiểu thư, muốn cắt thứ kia của hắn chơi đùa không, miễn cho hắn suốt ngày không làm chuyện thành thật!”
Gia Cát Linh Ẩn ném cho hắn một cái nhìn xem thường, thầm than người này sao lúc nào cũng muốn cắt cái kia vậy.
“Còn có cách nào khác không?”
“Không bằng khiến hắn cả đời cũng không cử động được?” Ngụy Thành nghĩ nghĩ, tự hỏi tự đáp.
Ừ, cái này rất hay!”
“Từ từ.” Gia Cát Linh Ẩn ngăn lại, “Có loại thuốc nào khiến hắn kéo dào, để sau này cứ nhìn thấy nữ nhân là khiến hắn muốn nôn!”
“Có a có a!” Ngụy Thành cười hì hí nói, “Cái này hay hơn! Vẫn là tiểu thư độc hơn!”
“Ngươi cho hắn ăn vào sao đó đặt bao hết!”
“Đặt bao hết?” Ngụy Thành cười càng vui vẻ hơn, “Tiểu thư, người quá độc ác! Chờ hắn đem từng cô nương yêu một lần chỉ sợ muốn đi cũng không đứng dậy nổi.”
“Ta tiến cung, còn lại để ngươi thu dọn.”
“Tiểu thư yên tâm, loại chuyện này thuộc hạ thích nhất! Sau này nhớ rõ cứ kêu thuộc hạ!”
Gia Cát Linh Ẩn nhăn mày lại. Sở Lăng Thiên sao có thể nuôi ra một người biến thái như vậy! Sau này nhất định không thể để Ngụy Thành dạy hư con của bọn họ.
Con? Nàng cười lạnh một chút, trong lòng đau xót. Bọn họ làm sao có con được chứ.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Thấy sắc mặt nàng không tót, Ngụy Thành quan tâm hỏi.
“Không có việc gì, ta đi trước.” Nàng còn muốn đi tìm thế tử.
Vào cung, không vội vã tới chăm sóc Sở Kim Triêu, lập tức đi tới tẩm cung của Chu Tuyết Tranh. Lúc đi vào, nàng cố ý làm cho tóc mình cùng quần áo trở thành một mớ hỗn độn, ánh mắt cũng trở nên tan rã, nháy mắt thay đổi thành người khác.
“Ngươi tìm ai…. Không có thông báo thì không thể vào nơi này!” Cũng nữ đã không nhận ra nàng, nghĩ là phế phi nào đó từ lãnh cung trốn tới. “Nơi này chính là cung của Thần phi nương nương, cẩn thần người ban chết cho ngươi!”
“Tránh ra!” Gia Cát Linh Ẩn đẩy nàng ta, trực tiếp đi vào, cả người nhìn qua vô tri vô giác.
Đi vào bên trong, nhìn đại điện trống rỗng, Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên la lớn: “Chu Tuyết Tranh, lăn ra đây cho ta!”
“Ngươi ngươi ngươi nữ nhân điên này sao tới đây!” Công công đứng đầu lao tới, ý bảo những người khác giữ chặt Gia Cát Linh Ẩn, “To gian lớn mật, dám hô thẳng tục danh của Thần phi nương nương, người đâu, vả miệng!”
“Cút ngay!” Gia Cát Linh Ẩn đẩy mấy tiểu công công tới gần mình ra, đi lên tát công công đứng đầu mọt cái, “Ngươi định làm gì vậy! Nhìn cho rõ xem ta là ai, là Thất vương phi!”
“A?” Công công đứng đầu nhìn kỹ, cũng không phải là Thất vương phi sao? Nhưng mà bộ dạng này cũng hơi quá rồi, “Nô tài có tội, vừa rồi nô tài không có nhận ra, xin Vương phi nương nương thứ tội. Vương phi nương nương, người sao vậy?”
“Thứ tội? Ngươi mắng bản vương phi, một câu thứ tội liền xong sao?” Gia Cát Linh Ẩn chỉ mấy người vừa rồi muốn đến bắt nàng, “Các ngươi vả miệng hắn cho ta, đến lúc nào bản vương phi vừa lòng mới thôi!”
“Vương phi nương nương….” Công công đứng đầu vẻ mặt đau khổ, nơi này chính là địa bàn của Thần phi nương nương, khi nào thì tới phiên ngươi tới giương oai, “Nô tài là người của Thần phi nương nương….”
“Thần phi nương nương không có thời gian dạy dỗ các ngươi thì bản vương phi có thời gian! Các ngươi còn đứng đó làm gì! Hay là để bản vương phi đến trước mặt Hoàng Thượng cáo trạng các ngươi!”
“Nô tài không dám!” Mấy người xông lên, “Công công, xin lỗi.” Ai bảo người ta là Vương phi nương nương, lại là chủ tử, là đứa con dâu mà Hoàng Thượng yêu thương nhất chứ.
Tiếng vả miệng ba ba vọng vào, Gia Cát Linh Ẩn đi đến trước một cái bình hoa tinh xảo, lấy tay đẩy, “Toàn là thứ nát vụn, nhìn thấy chướng mắt!”
“Xoảng” một tiếng, bình hoa rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Nàng cứ như vậy đi một chút lại dừng, đem những thứ có thể vỡ ở nơi này đánh vỡ, thứ không thể vỡ thì cũng không ra hình dạng gì nữa. Tranh chữ, vân vân, cũng đều thành mảnh nhỏ.
Nhìn đến mặt của công công đứng đầu đã không ra hình dạng gì nữa nàng mới để bọn họ dừng lại. Lại lệnh cho bọn họ mang toàn bộ bình hoa cổ cùng với toàn bộ đồ vật ra ngoài đại sảnh.
Các cung nữ cùng công công hai mắt nhìn nhau, không biết Thất vương phi chịu sự kích động gì, thật lo lắng giây tiếp theo liền đốt đi nơi này. Trên thực tế, sau đó nàng thật sự làm như vậy. Hôm nay nàng quyết tâm ở đây đại náo một hồi.
Dưới sự uy hiếp của nàng, các cung nữ mang những thứ có thể đạp đến trước mặt nàng, thầm nghĩ, cho ngươi kiêu ngạo, chờ Thần phi nương nương trở về xem ngươi có chịu được không!
“Đập hết cho ta!” Gia Cát Linh Ẩn hạ lệnh.
“Vương phi nương nương….”
“Không nghe thấy bản vương phi nói sao?”
“Vâng!”
Sở Lăng Hiên trầm mặc, không nói gì, nhưng mà mỗi một nơi trong lòng lại giống như rơi xuống khoảng không.
“Nghe nói Lục điện hạ có tới Thất vương phủ, có thực hiện được không?” Chu Tuyết Tranh cười hỏi.
Sở Lăng Hiên đương nhiên biết nàng hỏi cái gì, ánh mắt trầm xuống, “Có chút chuyện ngoài ý muoons.” muốn.” Tổng điện chủ của Thánh Điện tự dưng đến phá hư chuyện.
Chu Tuyết Tranh nhíu mày, cười lạnh nói, “Vậy thật sư rất đáng tiếc, bản cung nghĩ là người đã chiếm được. Lục điện hạ, nàng ta rất nhanh sẽ đi gặp Diêm vương, không bằng bản cung rat ay giúp người, để trước khi nàng ta chết người sẽ có cơ hội được nàng ta ở dưới thân hầu hạ?”
Ánh mắt Sở Lăng Hiên sáng lên, “Thần phi nương nương có cách nào sao?”
“Ta đang nghĩ.”
Chu Tuyết Tranh trầm tư, Gia Cát Linh Ẩn, đối với thân thể ô uế của ngươi thì dù cho Thiên ca ca có trở về ngươi cũng sẽ không đến nỗi không biết xấu hổ mà lại ở bên người huynh ấy. Bản cung nhất định phải nhìn xem bộ dáng dân tiện của ngươi khi ở dưới thân của nam nhân khác, đáng tiếc Thiên ca ca không thể nhìn thấy. Nhưng mà không sao, bản cung sẽ để những người khác miêu tả lại cho huynh ấy.
Chu Tuyết Tranh ra khỏi tẩm cung, trên đường đều mang theo ý cười. Gia Cát Linh Ẩn, cuối cùng thì ngươi vẫn chết trong tay bản cung, có thể tự tay chấm dứt tính mạng của ngươi thật sự là vô cùng vui sướng. Thiên ca ca thắng trận trở về chỉ có thể nhìn thấy bộ xương khô của ngươi. Bản cung phải lấy đầu lâu của ngươi để ở bên giường, cho ngươi nhìn thấy Thiên ca ca yêu ta như thế nào!
Gia Cát Linh Ẩn hầu hạ Sở Kim Triêu dùng xong bữa tối, nhớ tới tiểu thế tử còn chưa ăn cái gì liền chạy nhanh đi tìm nó. Vừa đi đến bên giường liền thấy trên giường trống không, trong lòng nàng cả kinh, gọi lớn mấy cung nữ vẫn ở đây chăm sóc.
“Thế tử đâu? Thế tử đâu rồi?”
“A? Thế tử đâu?” Cung nữ không biết làm sao liền lặp lại lời nói của nàng, trong tay nàng ta còn bưng một chén cháo, “Nô tỳ…. Mói vừa rời đi trong chốc lát, đi lấy thức ăn cho tiểu thế tử. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Gia Cát Linh Ẩn đau đầu, hỏi nàng ta cũng như không.
“Ngươi đi hỏi thị vệ bên ngoài xem có thấy ai ôm nhầm tiểu thế tử rời đi hay không.”
“Vâng, Vương phi nương nương!” Cung nữ đã sợ tới mức hoang mang lo sợ, nếu thế tử có chuyện gì thì nàng sẽ không thể sống đến ngày mai.
Gia Cát Linh Ẩn nghi hoặc đi qua đi lại một vòng trong phòng, ai lại vô duyên vô cớ ôm tiểu thế tử đi? Nàng xốc chăn lên một chút, bên trogn liền hé ra một tờ giấy.
Muốn gặp thế tử đến khách điếm Linh Thiên.
Nàng không chút suy nghĩ vo tờ giấy kia thành một cục, nắm chặt trong lòng bàn tay. Lập tức đi ta phía ngoài. Cung nữ vừa rồi hoang mang rối loạn chạy vào đụng phải vào người nàng.
“Vương phi nương nương, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Nô tỳ không phải cố ý.”
“Hỏi được gì không?”
“Thị vệ nói nhìn thấy Thần phi nương nương ôm tiểu thế tử đi ra ngoài.”
“Ta biết rồi, ngươi giúp ta chăm sóc cho Hoàng Thượng, ta có việc phải xuất cung ngay bây giờ.” Nàng lấy ra một viên thuốc dưỡng thân, “Cái này đưa cho Hoàng Thượng uống vào.”
“Vâng, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc Hoàng Thượng thật tốt.”
Nhìn bóng dáng vội vàng của Gia Cát Linh Ẩn, cung nữ nghiêng đầu. Hóa ra Thất vương phi tốt như vậy, mình đụng trúng nàng vậy mà nàng cũng không trách cứ mình. Nếu đụng phải chủ tử khác thì sớm đã bị ăn tát rồi.
Gia Cát Linh Ẩn vừa đến khách điếm vừa tự hỏi, khách điếm Linh Thiên là sản nghiệp của nàng, Chu Tuyết Tranh hẹn gặp mặt ở đây là có ý gì? Nàng ôm tiểu thế tử đi là muốn làm gì, chính là vì dẫn mình tới sao?
“Tiểu thư, sao người lại tới đây?” Vừa lúc hôm nay Ngụy Thành ở khách điếm Linh Thiên, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn liền lập tức đi đến chào hỏi.
“Mang ta đi tới phòng lớn.” Gia Cát Linh Ẩn vừa nói vừa lên lầu, Ngụy Thành đành phải đuổi theo.
“Xảy ra chuyện gì? Phòng lớn vừa rồi đã có người vào.”
Gia Cát Linh Ẩn không nói, đưa tời giấy kia cho Ngụy Thành. Hắn mở ra, nhìn thấy nội dung trên giấy lập tức thẹn quá hóa giận.
“Người nào lớn mật như vậy? Dám ở chỗ ông nội, a, không, dám ở trên địa bàn của tiểu thư mà uy hiếp tiểu thư, ta thấy hẳn là hắn chán sống rồi. Tiểu thư, để thuộc hạ đi trừng trị hắn!”
“Ngươi đừng xúc động, ta vào trước xem một chút rốt cuộc sao lại thế này.” Gia Cát Linh ẩn khuyên can, ngộ nhỡ hắn phát tính biến thái lại một kiếm giết chết đối phương thì cái gì muốn biết cũng không hỏi ra được.
“Được, nghe theo tiểu thư.”
Khi nói chuyện, hai người đã đi vào trên lầu, chữ thiên đề trên phòng tốt nhất của khách điếm Linh Thiên chỉ có gian này, và một gian bên cạnh.
“Chính là ở đây.” Ngụy Thành dừng lại ở cửa, vèo một cái bên lên nóc nhà.
Gia Cát Linh Ẩn đẩy cửa ra đi vào, không nhìn thấy Chu Tuyết Tranh lại thấy rõ ràng Sở Lăng Hiên ở bên trong, nàng sửng sốt trong chớp mắt, “Ta nên sớm nghĩ đến là ngươi, dù sao các ngươi cũng cấu kết với nhau làm việc xấu lâu như vậy rồi.”
“Sao vậy, dường như Linh nhi rất mất hứng khi nhìn thấy bản vương?”
“Vì sao ta phải cao hứng?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi lại, “Tiểu thế tử đâu? Ngươi đem nó đi đâu rồi?”
“Dẫn người là chuyện của Thần phi nương nương, bản vương không biết. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn hầu hạ bản vương, khiến bản vương vui vẻ thì đương nhiên sẽ để nàng ta trả lại đứa nhỏ cho nàng.” Sở Lăng Hiên đến gần, tay muốn thưởng thức tóc đen của Gia Cát Linh Ẩn một chút, Gia Cát Linh ẩn lại tránh ra một chút.
Gia Cát Linh Ẩn trừng mắt nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, “Cũng không phải hài tử của ta, ta dựa vào cái gì phải vì nó mà dung sự trong sạch của chính mình để thỏa hiệp với ngươi? Ngươi thực sự quá ngây thơ rồi! Muốn xử trí như thế nào thì tùy ngươi, để xem Sở Lăng Dực cùng Hà Sướng Uyển thành mà có thể tha cho ngươi hay không!”
Sở Lăng Hiên nhất thời cảm thấy một trận lạnh, chợt cười, “Là người bản vương còn không sợ thì còn có thể sợ quỷ sao?” Hắn bước một bước tới gần, “Bản vương có nói qua, ngươi sẽ trở thành nữ nhân của ta, vì hôm nay ta đợi đã lâu rồi. Đến đây, bảo bối.”
“Tránh ra!” Gia Cát Linh Ẩn đẩy tay hắn ra.
“Con mèo nhỏ, nếu như không phải là bất đắc dĩ thì bản vương thật sự không nỡ để cho nàng chết, hôm nay để bản vương nếm thử chút mùi vị của ngươi! Ừ, sao lại thế này?” Sở Lăng Hiên bỗng cảm thấy thân thể như nhũn ra, ý thức cũng có chút càng mơ hồ, “Ngươi….”
“Ta sẽ không để mình ngã hai lần trên cùng một chỗ.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười nhìn Sở Lăng HIên chậm rãi ngã xuống trước mắt nàng.
Sau lần trước, nàng luôn mang theo mê dược ở bên người, không nghĩ tới là được dùng tới.
Ngụy Thành thấy đã không cần hắn phải ra tay liền từ trên nóc nhà nhảy xuống, đáp hai cái trên người Sở Lăng Hiên, “Tiểu thư, muốn cắt thứ kia của hắn chơi đùa không, miễn cho hắn suốt ngày không làm chuyện thành thật!”
Gia Cát Linh Ẩn ném cho hắn một cái nhìn xem thường, thầm than người này sao lúc nào cũng muốn cắt cái kia vậy.
“Còn có cách nào khác không?”
“Không bằng khiến hắn cả đời cũng không cử động được?” Ngụy Thành nghĩ nghĩ, tự hỏi tự đáp.
Ừ, cái này rất hay!”
“Từ từ.” Gia Cát Linh Ẩn ngăn lại, “Có loại thuốc nào khiến hắn kéo dào, để sau này cứ nhìn thấy nữ nhân là khiến hắn muốn nôn!”
“Có a có a!” Ngụy Thành cười hì hí nói, “Cái này hay hơn! Vẫn là tiểu thư độc hơn!”
“Ngươi cho hắn ăn vào sao đó đặt bao hết!”
“Đặt bao hết?” Ngụy Thành cười càng vui vẻ hơn, “Tiểu thư, người quá độc ác! Chờ hắn đem từng cô nương yêu một lần chỉ sợ muốn đi cũng không đứng dậy nổi.”
“Ta tiến cung, còn lại để ngươi thu dọn.”
“Tiểu thư yên tâm, loại chuyện này thuộc hạ thích nhất! Sau này nhớ rõ cứ kêu thuộc hạ!”
Gia Cát Linh Ẩn nhăn mày lại. Sở Lăng Thiên sao có thể nuôi ra một người biến thái như vậy! Sau này nhất định không thể để Ngụy Thành dạy hư con của bọn họ.
Con? Nàng cười lạnh một chút, trong lòng đau xót. Bọn họ làm sao có con được chứ.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Thấy sắc mặt nàng không tót, Ngụy Thành quan tâm hỏi.
“Không có việc gì, ta đi trước.” Nàng còn muốn đi tìm thế tử.
Vào cung, không vội vã tới chăm sóc Sở Kim Triêu, lập tức đi tới tẩm cung của Chu Tuyết Tranh. Lúc đi vào, nàng cố ý làm cho tóc mình cùng quần áo trở thành một mớ hỗn độn, ánh mắt cũng trở nên tan rã, nháy mắt thay đổi thành người khác.
“Ngươi tìm ai…. Không có thông báo thì không thể vào nơi này!” Cũng nữ đã không nhận ra nàng, nghĩ là phế phi nào đó từ lãnh cung trốn tới. “Nơi này chính là cung của Thần phi nương nương, cẩn thần người ban chết cho ngươi!”
“Tránh ra!” Gia Cát Linh Ẩn đẩy nàng ta, trực tiếp đi vào, cả người nhìn qua vô tri vô giác.
Đi vào bên trong, nhìn đại điện trống rỗng, Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên la lớn: “Chu Tuyết Tranh, lăn ra đây cho ta!”
“Ngươi ngươi ngươi nữ nhân điên này sao tới đây!” Công công đứng đầu lao tới, ý bảo những người khác giữ chặt Gia Cát Linh Ẩn, “To gian lớn mật, dám hô thẳng tục danh của Thần phi nương nương, người đâu, vả miệng!”
“Cút ngay!” Gia Cát Linh Ẩn đẩy mấy tiểu công công tới gần mình ra, đi lên tát công công đứng đầu mọt cái, “Ngươi định làm gì vậy! Nhìn cho rõ xem ta là ai, là Thất vương phi!”
“A?” Công công đứng đầu nhìn kỹ, cũng không phải là Thất vương phi sao? Nhưng mà bộ dạng này cũng hơi quá rồi, “Nô tài có tội, vừa rồi nô tài không có nhận ra, xin Vương phi nương nương thứ tội. Vương phi nương nương, người sao vậy?”
“Thứ tội? Ngươi mắng bản vương phi, một câu thứ tội liền xong sao?” Gia Cát Linh Ẩn chỉ mấy người vừa rồi muốn đến bắt nàng, “Các ngươi vả miệng hắn cho ta, đến lúc nào bản vương phi vừa lòng mới thôi!”
“Vương phi nương nương….” Công công đứng đầu vẻ mặt đau khổ, nơi này chính là địa bàn của Thần phi nương nương, khi nào thì tới phiên ngươi tới giương oai, “Nô tài là người của Thần phi nương nương….”
“Thần phi nương nương không có thời gian dạy dỗ các ngươi thì bản vương phi có thời gian! Các ngươi còn đứng đó làm gì! Hay là để bản vương phi đến trước mặt Hoàng Thượng cáo trạng các ngươi!”
“Nô tài không dám!” Mấy người xông lên, “Công công, xin lỗi.” Ai bảo người ta là Vương phi nương nương, lại là chủ tử, là đứa con dâu mà Hoàng Thượng yêu thương nhất chứ.
Tiếng vả miệng ba ba vọng vào, Gia Cát Linh Ẩn đi đến trước một cái bình hoa tinh xảo, lấy tay đẩy, “Toàn là thứ nát vụn, nhìn thấy chướng mắt!”
“Xoảng” một tiếng, bình hoa rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Nàng cứ như vậy đi một chút lại dừng, đem những thứ có thể vỡ ở nơi này đánh vỡ, thứ không thể vỡ thì cũng không ra hình dạng gì nữa. Tranh chữ, vân vân, cũng đều thành mảnh nhỏ.
Nhìn đến mặt của công công đứng đầu đã không ra hình dạng gì nữa nàng mới để bọn họ dừng lại. Lại lệnh cho bọn họ mang toàn bộ bình hoa cổ cùng với toàn bộ đồ vật ra ngoài đại sảnh.
Các cung nữ cùng công công hai mắt nhìn nhau, không biết Thất vương phi chịu sự kích động gì, thật lo lắng giây tiếp theo liền đốt đi nơi này. Trên thực tế, sau đó nàng thật sự làm như vậy. Hôm nay nàng quyết tâm ở đây đại náo một hồi.
Dưới sự uy hiếp của nàng, các cung nữ mang những thứ có thể đạp đến trước mặt nàng, thầm nghĩ, cho ngươi kiêu ngạo, chờ Thần phi nương nương trở về xem ngươi có chịu được không!
“Đập hết cho ta!” Gia Cát Linh Ẩn hạ lệnh.
“Vương phi nương nương….”
“Không nghe thấy bản vương phi nói sao?”
“Vâng!”
/352
|