Phía trong Đồng Quan, năm vạn tướng sĩ chờ đợi một cách nghiêm chỉnh, sau khi La Thành đuổi được phần lớn quân nước Đông Lan thì năm vạn tướng sĩ đồng loạt phản công đội quân đang liến tiếp tháo chạy.
Lúc này La Thành mới hiểu đực vì sao Gia Cát Linh Ẩn lại nói đó là cây cầu chết, biển người kia từ từ bị dồn vào phía cái cầu gỗ hẹp kia, người từ trên đó không ngừng ngã xuống dưới, quân đội nước Lăng Nguyệt từng bước dép sát, kể ra thì hàng vạn người ngã từ trên cầu kia xuống dưới sông không chết đuối thì cũng bị chết vì lạnh.
Số người chết chìm quá nhiều, thi thể chất đầy ngăn lại khiến cho nước ở sông cuồn cuộn lên. Gia Cát Linh Ẩn hạ lệnh thừa thắng xông lên, một lần hành động liền đánh tan quân đội của Chu Nham, bắt sống Chu Nham.
Chu Nham bị lôi tới trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, phẫn hận mà nhìn nàng. Sao có thể, hắn thừa nhận mình có thể không bằng Sở Lăng Thiên nhưng lại tuyệt đối không cho rằng mình lại kém hơn một nữ nhân!
Gia Cát Linh Ẩn cúi người xuống nhìn chằm chằm vào Chu Nham, gương mặt mang theo vẻ cười mỉm, “Chu tướng quân, ngươi lại thua rồi?”
Lại thua rồi? mấy người La Thành nghi hoặc nhìn nàng, chẳng lẽ trước kia bọn họ đã từng giao thủ với nhau? Hơn nữa Chu Nham luôn thua? Trên thức tế thì trong khoảng thời gian này trong mắt của bọn họ thì nàng tồn tại giống như một người quái dị, mọi thứ đều nắm trong tay, không có gì là không thể làm được. Nữ tử này sẽ trở thành kỳ tích của nước Lăng Nguyệt, thậm chí là cả lục địa.
“Hừ! Gia Cát Linh Ẩn, chẳng qua vận khí của ngươi tốt mà thôi! Rơi vào trong tay ngươi rồi thì xử trí thế nào tùy ngươi! Thù của Chu gia ta nhất định sẽ báo, cho dù thành quỷ ta cũng sẽ không tha cho ngươi!”
“Người sống thường đáng sợ hơn cả quỷ, thời điểm ngươi còn sống là kẻ bại tướng dưới tay ta, vậy thì chết rồi cũng sẽ không phải là đối thủ của ta. Thắng làm vui thua làm giặc, yên tâm ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ là ta sẽ giao ngươi cho Hoàng Thượng.
“Ngươi cứ giết ta đi!” Chu Nham căm giận nói. Giao cho Hoàng Thượng thì kết cục so với chết còn thảm hơn.
“Giết ngươi chỉ tổ làm ô uế tay ta, ta không có hứng thú giết ngươi. Người đâu, trói Chu tướng quân lại đưa về Ngân Đô, giao cho Hoàng Thượng xử lý!”
“Vâng, nương nương.”
Hai tướng lĩnh tiến vào nhanh chóng trói Chu Nham lại. Chu nham giãy dụa hết sức, hai mắt đỏ tươi, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu vào phía Gia Cát Linh Ẩn, “Yêu nữ, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!”
“A?” Gia Cát Linh Ẩn không giận mà còn cười, “Giống như người của Chu gia sao?”
“Phụt!” Chu Nham lại phun ra một ngụm máu.
“Dám bất kính với Vương phi nương nương!” La thành lập tức ra một quyền, “Tiểu chiến thần, theo như ta thấy thì chỉ là hư danh, đi thôi. Đáng tiếc, dòng độc đinh duy nhất của Chu gia cũng mất.”
“Ọe!” Bỗng nhiên Gia Cát Linh Ẩn che miệng lại, trong dại dày cuồn cuộn không ngừng, nàng nhịn không được nôn một trận.
“Nương nương, người làm sao vậy?” Trương phó tướng ở bên cạnh thấy thế lập tức lo lắng.
“Không sao, ta đi nghỉ ngơi một chút.” Trong khoảng thời gian này càng luôn cảm thấy tinh thần không tốt. Có thể là do có quá nhiều chuyện, áp lực lớn, lại đang ở trong trời tuyết lớn nên khiến cho thân thể xảy ra vấn đề.
Khoảng chập tối thì tỉnh lại, ra khỏi phòng thấy ba phó tướng đều nhìn nàng một cái kỳ quái, trên mặt còn mang theo vẻ kích động.
“Nương nương, đại phu đã xem qua thân thể cho người. Người….”
“Các ngươi ở trong này làm cái gì? Có phải thân thể của ta có chuyện gì hay không?” Sắc mặt Gia Cát Linh Ẩn càng thêm không tốt, “Các ngươi nói đi, ta có chuẩn bị.”
“Người…. Người có thai.” La phó tướng nói.
“Cái gì?” Gia Cát Linh Ẩn lắp bắp kinh hãi, sao nàng có thai được? Tuy rằng thân thể của nàng rất giống với dấu hiệu mang thai nhưng mà nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này, nàng còn nhớ rõ lời nói của lão thần tiên kia, không thể có con.
“Đại phu nói người mang thai.”
“Nương nương, nương nương.”
Sau một lúc lâu nàng mới hồi phục lại tinh thần, “Gọi đại phu vào đây!” Nàng không thể xác định, nhất định phải để đại phu tự mình nói với nàng nàng mới tin tưởng được.
Đại phu rất nhanh liền chạy tới, nói là nàng đã mang thai khoảng hai tháng rồi. Tính toán thời gian thì là lần mà Sở Lăng Thiên quay về Ngân Đô. Nàng vỗ về bụng, Thất gia, chúng ta có con rồi, ta rất muốn lập tức báo tin tốt này cho chàng, nhanh chóng chấm dứt chiến trận. Nàng dặn dò những người biết chuyện này không cần nói ra.
Nói mạng của nàng không thể có con, tỏng lòng nàng đem lão thần tiên kia oán thầm không dưới vài lần. Chuyện này vẫn vướng mắc trong lòng nàng, bây giờ rốt cục có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng nhất định bảo vệ tốt đứa con này.
Bữa tối, trước mặt nàng đặt món chén canh gà, trong mắt mờ mịt nước, những nam nhân cao lớn thô kệch này không có lúc nào là không chăm sóc nàng tử tế. Dùng xong bữa tối, nàng gọi ba phó tướng vào trong phòng, bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Mấy người La Thành đều nhất trí cho rằng nàng hẳn nên quay về Ngân Đô nghỉ ngơi, mấy người bọn họ ở lại Đồng Quan trấn thủ nhưng lại bị Gia Cát Linh Ẩn phủ quyết.
“Ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên tấn công nước Đại Mạc, ép nước Đại Mạc rút quân, như vậy có thể mở ra một lối cho Thất điện hạ.” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Dùng ba vạn quân hợp nhất của nước Đông Lan, số còn lại trấn thủ ở Đồng Quan.”
“Nương nương, thân thể của người….
“Ta không sao, làm theo những gì ta nói đi.”
Chiến trường ngoài tiền tuyến. Sở Lăng Thiên cùng Sở Lăng Hiên giao chiến vài lần, có thắng có thua, nhưng mà nhìn một cách toàn diện thì vẫn là Sở Lăng Hiên chịu tổn thất nhiều hơn. Mà ở bên kia nước Nam Chiếu cùng nước Ngạo Nguyệt vẫn lui binh thì giờ này cũng đã bắt đầu ứng chiến, đánh cho liên quân ba nước không kịp trở tay.
Hôm nay, Sở lăng Thiên lại đánh thắng một trận nữa, tình hình của Sở Lăng Hiên càng trở nên khó khăn hơn. Trong ngày đó lại truyền đến một tin tức tốt, đội quân nước Lăng Nguyệt tiến quân thần tốc, thẳng bước tới thành đô của nước Đại Mạc, nước Đại Mạc nhanh chóng rút quân trở về cứu đô thành. Sở Lăng Thiên liền được giảm bớt không ít áp lực, hơn nữa nước Nam Chiếu cùng nước Ngạo Nguyệt đột nhiên phản công chính diện khiến nước Tinh Long cùng nước Đông Lan phải cố gắng hết sức chống cự.
Sở Lăng Thiên cùng Như Phong ngồi dưới ánh trăng giữa tuyết trắng uống rượu. Trong thời gian ngắn ngủn thê cục liền xoay chuyển ngược lại, bọn họ đang nghĩ đến nữ tử đang ở chiến trường nước Đại Mạc.
“Không thể tin được Tam muội còn có khả năng quân sự tuyệt vời như vậy.” Như Phong nói. Sau khi từ trên chùa trở về y chỉ biết là nàng khác trước rất nhiều, nàng nhiều lần khiến y kinh ngạc, kinh ngạc lần này y không hề nghĩ đến. Nếu là y, đối mặt với mười vạn quân của Chu Nham chỉ sợ là cũng bất lực, vậy mà nàng chẳng những đánh lui được Chu Nham mà còn bức ép nước Đại Mạc phải lui quân.
Sở Lăng Thiên giơ lên khóe miệng, nữ tử này cho tới bây giờ đều không giống người thường, “Chúng ta nên cảm thấy may mắn, nàng không phải là người phía bên địch, nếu không chỉ sợ cả huynh và ta cũng không phải là đối thủ của nàng. Có đôi khi ta cảm thấy, có một nữ nhân như vậy ở bên cạnh thực nguy hiểm, không phải là chuyện tốt. Một ngày nào đó lỡ mà làm gì khiến nàng mất hứng thì nàng giết ta cũng không chừng.”
“Ha ha, Thất điện hạ, nó không nỡ giết người, nó yêu người như sinh mạng, hoạc là nói còn hơn cả sinh mạng của chính nó.”
Sở Lăng Thiên uống cạn một chén rượu, sao y lại không biết chứ, nếu không phải là vì đảm bảo an toàn cho y trước tiền tuyến thì làm gì mà nàng phải ra sức giành lại Đồng Quan, nếu không phải vì giảm bớt áp lực cho y thì nàng cần gì phải mạo hiểm lầm vào nguy hiểm, tiến vào trong nước Đại Mạc chứ.
“Mau chóng chấm dứt chiến trận, mang nàng về nhà.”
Y không biết rằng trong bụng nữ nhân của y đang mang mầm móng của y.
Nước Đông Lan. Liên Mộ Vân ngàn chờ vạn chờ rốt cục cũng chờ được Diệp Thần về đến. Nước Đông Lan đã lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, phải nghĩ biện pháp để bức Sở Lăng Thiên lui lại.
“Diệp điện chủ, ta cần ngươi bắt Gia Cát Linh Ẩn về đây cho ta! Ả mới là uy hiếp trí mạng của Sở Lăng Thiên.”
“Ta đi bắt nàng sẽ chọc giận Sở Lăng Thiên, chỉ sợ sẽ chọc giận cả Thương Y nữa, lúc đó Thánh điện sẽ không thể chống đỡ nổi sự liên hợp tấn công của Cửu Thiên Cung cùng Thanh Ngọc Môn.” Diệp Thần cự tuyệt không một chút suy nghĩ, muốn hắn làm việc thì phải trả một cái giá hơi lớn.
“Chẳng lẽ điện hạ không nghĩ tới rằng có ả trong tay thì Cửu Thiên Cung cùng Thanh Ngọc Môn sẽ tùy ngươi gây khó dễ sao?” Liên Mộ Vân dụ dỗ.
“Ngộ nhỡ hai người bọn họ vứt bỏ nàng thì sao? Ngươi không nghĩ tới vấn đề này sao?”
“Vậy thì giết ả!” Liên Mộ Vân dừng một chút, “Một phần hai lãnh thổ nước Đông Lan, thế nào?”
Diệp Thần giương khóe miệng lên, cười cươi, “Nếu như Công chúa hào phóng như vậy thì ta cũng không ngại ngùng nữa. Một lời đã định, hy vọng ngươi không đánh giá quá cao sự ảnh hưởng của nàng ta trong lòng Sở Lăng Thiên.”
Ngày hôm sau, Diệp Thần đã mang Gia Cát Linh Ẩn đến trước mặt Liên Mộ Vân, đối với cao thủ như Diệp Thần thì Gia Cát Linh Ẩn không hề giãy dụa đánh trả làm gì. Lại rơi vào trong tay Liên Mộ Vân, giờ có đứa nhỏ nên nàng có chút lo lắng, ngàn vạn lần không thể để Liên Mộ Vân phát hiện ra nàng mang thai.
Liên Mộ Vân lôi nàng vào trong một phòng nhỏ, lần trước bị nàng làm cho phải cởi quần áo trước mặt nhiều người như vậy khiến nàng hận không thể lập tức bóp chết Gia Cát Linh ẩn, nhưng mà vì nàng còn có tác dụng rất lớn nên không thể không tạm thời nhịn xuống sự kích động muốn giết người của nàng. Liên Mộ Vân cảm thấy lần gặp này Gia Cát Linh Ẩn có cái gì đó không bình thường, nhưng mà không bình thường ở đầu thì nàng nhất thời không nói ra được.
Liên Mộ Vân đứng ở trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, kéo mặt nạ xuống lộ ra một khuôn mặt đáng sợ. Gia Cát Linh Ẩn bình tĩnh nhìn nàng, trên mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì.
“Ngươi cho là lần trước chạy trốn rồi thì bản Công chúa không thể bắt ngươi lại nữa sao? Ngươi xem, chẳng phải ngươi lại rơi vào tay ta hay sao, cần gì phải làm chuyện uổng công vô ích chứ?”
Gia Cát Linh Ẩn cao hơn nàng một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống nàng, “Lần này ngươi lại muốn làm gì?”
“Đương nhiên là có công dụng khác rồi.” Nhìn thấy gương mắt trắng noãn của Gia Cát Linh Ẩn, lửa giận được áp chế của Liên Mộ Vân bỗng nhiên bùng phát, “Tiện nhân, ngươi nhìn mặt của ngươi đi, rồi nhìn lại mặt của ta xem, bản Công chúa sẽ hủy khuôn mặt của ngươi.”
Liên Mộ Vân lấy ra một con dao găm, khoa tay múa chân trước mặt Gia Cát Linh ẩn, “Đem mặt ngươi vẽ thành mặt quỷ, biểu ca sẽ không thích ngươi nữa.”
Gia Cát Linh Ẩn không thèm nói lại nữa, lướt mắt qua rồi dừng lại, nàng không muốn gây xung đột với Liên Mộ Vân, chỉ hy vọng có thể an toàn đợi thời cơ ra ngoài.
“Không nói gì? Vậy thì ta côi như là ngươi đã đồng ý, nhìn xem bản Công chúa đối phó với ngươi thế nào!”
Liên Mộ Vân cầm con dao găm, tới gần mặt nàng một chút. Gia Cát Linh Ẩn theo bản năng đẩy nàng một cái, Liên Mộ Vân lửa giận bùng lên, bắt lấy tóc của nàng , đẩy nàng vào một bên tường. Gia Cát Linh Ẩn theo bản năng lấy tay che bụng lại, động tác này không tránh được ánh mắt của Liên Mộ Vân.
“Trong bụng ngươi có cái gì? Ngươi mang thai?” Liên Mộ Vân gắt giọng, gọi với ra phía ngoài, “Truyền thái y. Tiện nhân, ngươi dám mang thai đứa con của biểu ca, bản Công chúa sẽ làm cho ngươi phải sinh non.”
Ngự y nhanh chóng tới, xác định không thể nghi ngờ là Gia Cát Linh Ẩn đã mang thai ba tháng. Liên Mộ Vân vô cùng tức giận.
“Tiện nhân, ngươi dám mang thai đứa con của biểu ca?” Nàng nâng một chân lên đạp Gia Cát Linh Ẩn ra, Gia Cát linh Ẩn linh hoạt né tránh.
“Ngươi dám trốn? Hôm nay bản Công chúa nhất định phải giết chết đứa con của ngươi!”
Lúc này La Thành mới hiểu đực vì sao Gia Cát Linh Ẩn lại nói đó là cây cầu chết, biển người kia từ từ bị dồn vào phía cái cầu gỗ hẹp kia, người từ trên đó không ngừng ngã xuống dưới, quân đội nước Lăng Nguyệt từng bước dép sát, kể ra thì hàng vạn người ngã từ trên cầu kia xuống dưới sông không chết đuối thì cũng bị chết vì lạnh.
Số người chết chìm quá nhiều, thi thể chất đầy ngăn lại khiến cho nước ở sông cuồn cuộn lên. Gia Cát Linh Ẩn hạ lệnh thừa thắng xông lên, một lần hành động liền đánh tan quân đội của Chu Nham, bắt sống Chu Nham.
Chu Nham bị lôi tới trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, phẫn hận mà nhìn nàng. Sao có thể, hắn thừa nhận mình có thể không bằng Sở Lăng Thiên nhưng lại tuyệt đối không cho rằng mình lại kém hơn một nữ nhân!
Gia Cát Linh Ẩn cúi người xuống nhìn chằm chằm vào Chu Nham, gương mặt mang theo vẻ cười mỉm, “Chu tướng quân, ngươi lại thua rồi?”
Lại thua rồi? mấy người La Thành nghi hoặc nhìn nàng, chẳng lẽ trước kia bọn họ đã từng giao thủ với nhau? Hơn nữa Chu Nham luôn thua? Trên thức tế thì trong khoảng thời gian này trong mắt của bọn họ thì nàng tồn tại giống như một người quái dị, mọi thứ đều nắm trong tay, không có gì là không thể làm được. Nữ tử này sẽ trở thành kỳ tích của nước Lăng Nguyệt, thậm chí là cả lục địa.
“Hừ! Gia Cát Linh Ẩn, chẳng qua vận khí của ngươi tốt mà thôi! Rơi vào trong tay ngươi rồi thì xử trí thế nào tùy ngươi! Thù của Chu gia ta nhất định sẽ báo, cho dù thành quỷ ta cũng sẽ không tha cho ngươi!”
“Người sống thường đáng sợ hơn cả quỷ, thời điểm ngươi còn sống là kẻ bại tướng dưới tay ta, vậy thì chết rồi cũng sẽ không phải là đối thủ của ta. Thắng làm vui thua làm giặc, yên tâm ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ là ta sẽ giao ngươi cho Hoàng Thượng.
“Ngươi cứ giết ta đi!” Chu Nham căm giận nói. Giao cho Hoàng Thượng thì kết cục so với chết còn thảm hơn.
“Giết ngươi chỉ tổ làm ô uế tay ta, ta không có hứng thú giết ngươi. Người đâu, trói Chu tướng quân lại đưa về Ngân Đô, giao cho Hoàng Thượng xử lý!”
“Vâng, nương nương.”
Hai tướng lĩnh tiến vào nhanh chóng trói Chu Nham lại. Chu nham giãy dụa hết sức, hai mắt đỏ tươi, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu vào phía Gia Cát Linh Ẩn, “Yêu nữ, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!”
“A?” Gia Cát Linh Ẩn không giận mà còn cười, “Giống như người của Chu gia sao?”
“Phụt!” Chu Nham lại phun ra một ngụm máu.
“Dám bất kính với Vương phi nương nương!” La thành lập tức ra một quyền, “Tiểu chiến thần, theo như ta thấy thì chỉ là hư danh, đi thôi. Đáng tiếc, dòng độc đinh duy nhất của Chu gia cũng mất.”
“Ọe!” Bỗng nhiên Gia Cát Linh Ẩn che miệng lại, trong dại dày cuồn cuộn không ngừng, nàng nhịn không được nôn một trận.
“Nương nương, người làm sao vậy?” Trương phó tướng ở bên cạnh thấy thế lập tức lo lắng.
“Không sao, ta đi nghỉ ngơi một chút.” Trong khoảng thời gian này càng luôn cảm thấy tinh thần không tốt. Có thể là do có quá nhiều chuyện, áp lực lớn, lại đang ở trong trời tuyết lớn nên khiến cho thân thể xảy ra vấn đề.
Khoảng chập tối thì tỉnh lại, ra khỏi phòng thấy ba phó tướng đều nhìn nàng một cái kỳ quái, trên mặt còn mang theo vẻ kích động.
“Nương nương, đại phu đã xem qua thân thể cho người. Người….”
“Các ngươi ở trong này làm cái gì? Có phải thân thể của ta có chuyện gì hay không?” Sắc mặt Gia Cát Linh Ẩn càng thêm không tốt, “Các ngươi nói đi, ta có chuẩn bị.”
“Người…. Người có thai.” La phó tướng nói.
“Cái gì?” Gia Cát Linh Ẩn lắp bắp kinh hãi, sao nàng có thai được? Tuy rằng thân thể của nàng rất giống với dấu hiệu mang thai nhưng mà nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này, nàng còn nhớ rõ lời nói của lão thần tiên kia, không thể có con.
“Đại phu nói người mang thai.”
“Nương nương, nương nương.”
Sau một lúc lâu nàng mới hồi phục lại tinh thần, “Gọi đại phu vào đây!” Nàng không thể xác định, nhất định phải để đại phu tự mình nói với nàng nàng mới tin tưởng được.
Đại phu rất nhanh liền chạy tới, nói là nàng đã mang thai khoảng hai tháng rồi. Tính toán thời gian thì là lần mà Sở Lăng Thiên quay về Ngân Đô. Nàng vỗ về bụng, Thất gia, chúng ta có con rồi, ta rất muốn lập tức báo tin tốt này cho chàng, nhanh chóng chấm dứt chiến trận. Nàng dặn dò những người biết chuyện này không cần nói ra.
Nói mạng của nàng không thể có con, tỏng lòng nàng đem lão thần tiên kia oán thầm không dưới vài lần. Chuyện này vẫn vướng mắc trong lòng nàng, bây giờ rốt cục có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng nhất định bảo vệ tốt đứa con này.
Bữa tối, trước mặt nàng đặt món chén canh gà, trong mắt mờ mịt nước, những nam nhân cao lớn thô kệch này không có lúc nào là không chăm sóc nàng tử tế. Dùng xong bữa tối, nàng gọi ba phó tướng vào trong phòng, bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Mấy người La Thành đều nhất trí cho rằng nàng hẳn nên quay về Ngân Đô nghỉ ngơi, mấy người bọn họ ở lại Đồng Quan trấn thủ nhưng lại bị Gia Cát Linh Ẩn phủ quyết.
“Ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên tấn công nước Đại Mạc, ép nước Đại Mạc rút quân, như vậy có thể mở ra một lối cho Thất điện hạ.” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Dùng ba vạn quân hợp nhất của nước Đông Lan, số còn lại trấn thủ ở Đồng Quan.”
“Nương nương, thân thể của người….
“Ta không sao, làm theo những gì ta nói đi.”
Chiến trường ngoài tiền tuyến. Sở Lăng Thiên cùng Sở Lăng Hiên giao chiến vài lần, có thắng có thua, nhưng mà nhìn một cách toàn diện thì vẫn là Sở Lăng Hiên chịu tổn thất nhiều hơn. Mà ở bên kia nước Nam Chiếu cùng nước Ngạo Nguyệt vẫn lui binh thì giờ này cũng đã bắt đầu ứng chiến, đánh cho liên quân ba nước không kịp trở tay.
Hôm nay, Sở lăng Thiên lại đánh thắng một trận nữa, tình hình của Sở Lăng Hiên càng trở nên khó khăn hơn. Trong ngày đó lại truyền đến một tin tức tốt, đội quân nước Lăng Nguyệt tiến quân thần tốc, thẳng bước tới thành đô của nước Đại Mạc, nước Đại Mạc nhanh chóng rút quân trở về cứu đô thành. Sở Lăng Thiên liền được giảm bớt không ít áp lực, hơn nữa nước Nam Chiếu cùng nước Ngạo Nguyệt đột nhiên phản công chính diện khiến nước Tinh Long cùng nước Đông Lan phải cố gắng hết sức chống cự.
Sở Lăng Thiên cùng Như Phong ngồi dưới ánh trăng giữa tuyết trắng uống rượu. Trong thời gian ngắn ngủn thê cục liền xoay chuyển ngược lại, bọn họ đang nghĩ đến nữ tử đang ở chiến trường nước Đại Mạc.
“Không thể tin được Tam muội còn có khả năng quân sự tuyệt vời như vậy.” Như Phong nói. Sau khi từ trên chùa trở về y chỉ biết là nàng khác trước rất nhiều, nàng nhiều lần khiến y kinh ngạc, kinh ngạc lần này y không hề nghĩ đến. Nếu là y, đối mặt với mười vạn quân của Chu Nham chỉ sợ là cũng bất lực, vậy mà nàng chẳng những đánh lui được Chu Nham mà còn bức ép nước Đại Mạc phải lui quân.
Sở Lăng Thiên giơ lên khóe miệng, nữ tử này cho tới bây giờ đều không giống người thường, “Chúng ta nên cảm thấy may mắn, nàng không phải là người phía bên địch, nếu không chỉ sợ cả huynh và ta cũng không phải là đối thủ của nàng. Có đôi khi ta cảm thấy, có một nữ nhân như vậy ở bên cạnh thực nguy hiểm, không phải là chuyện tốt. Một ngày nào đó lỡ mà làm gì khiến nàng mất hứng thì nàng giết ta cũng không chừng.”
“Ha ha, Thất điện hạ, nó không nỡ giết người, nó yêu người như sinh mạng, hoạc là nói còn hơn cả sinh mạng của chính nó.”
Sở Lăng Thiên uống cạn một chén rượu, sao y lại không biết chứ, nếu không phải là vì đảm bảo an toàn cho y trước tiền tuyến thì làm gì mà nàng phải ra sức giành lại Đồng Quan, nếu không phải vì giảm bớt áp lực cho y thì nàng cần gì phải mạo hiểm lầm vào nguy hiểm, tiến vào trong nước Đại Mạc chứ.
“Mau chóng chấm dứt chiến trận, mang nàng về nhà.”
Y không biết rằng trong bụng nữ nhân của y đang mang mầm móng của y.
Nước Đông Lan. Liên Mộ Vân ngàn chờ vạn chờ rốt cục cũng chờ được Diệp Thần về đến. Nước Đông Lan đã lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, phải nghĩ biện pháp để bức Sở Lăng Thiên lui lại.
“Diệp điện chủ, ta cần ngươi bắt Gia Cát Linh Ẩn về đây cho ta! Ả mới là uy hiếp trí mạng của Sở Lăng Thiên.”
“Ta đi bắt nàng sẽ chọc giận Sở Lăng Thiên, chỉ sợ sẽ chọc giận cả Thương Y nữa, lúc đó Thánh điện sẽ không thể chống đỡ nổi sự liên hợp tấn công của Cửu Thiên Cung cùng Thanh Ngọc Môn.” Diệp Thần cự tuyệt không một chút suy nghĩ, muốn hắn làm việc thì phải trả một cái giá hơi lớn.
“Chẳng lẽ điện hạ không nghĩ tới rằng có ả trong tay thì Cửu Thiên Cung cùng Thanh Ngọc Môn sẽ tùy ngươi gây khó dễ sao?” Liên Mộ Vân dụ dỗ.
“Ngộ nhỡ hai người bọn họ vứt bỏ nàng thì sao? Ngươi không nghĩ tới vấn đề này sao?”
“Vậy thì giết ả!” Liên Mộ Vân dừng một chút, “Một phần hai lãnh thổ nước Đông Lan, thế nào?”
Diệp Thần giương khóe miệng lên, cười cươi, “Nếu như Công chúa hào phóng như vậy thì ta cũng không ngại ngùng nữa. Một lời đã định, hy vọng ngươi không đánh giá quá cao sự ảnh hưởng của nàng ta trong lòng Sở Lăng Thiên.”
Ngày hôm sau, Diệp Thần đã mang Gia Cát Linh Ẩn đến trước mặt Liên Mộ Vân, đối với cao thủ như Diệp Thần thì Gia Cát Linh Ẩn không hề giãy dụa đánh trả làm gì. Lại rơi vào trong tay Liên Mộ Vân, giờ có đứa nhỏ nên nàng có chút lo lắng, ngàn vạn lần không thể để Liên Mộ Vân phát hiện ra nàng mang thai.
Liên Mộ Vân lôi nàng vào trong một phòng nhỏ, lần trước bị nàng làm cho phải cởi quần áo trước mặt nhiều người như vậy khiến nàng hận không thể lập tức bóp chết Gia Cát Linh ẩn, nhưng mà vì nàng còn có tác dụng rất lớn nên không thể không tạm thời nhịn xuống sự kích động muốn giết người của nàng. Liên Mộ Vân cảm thấy lần gặp này Gia Cát Linh Ẩn có cái gì đó không bình thường, nhưng mà không bình thường ở đầu thì nàng nhất thời không nói ra được.
Liên Mộ Vân đứng ở trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, kéo mặt nạ xuống lộ ra một khuôn mặt đáng sợ. Gia Cát Linh Ẩn bình tĩnh nhìn nàng, trên mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì.
“Ngươi cho là lần trước chạy trốn rồi thì bản Công chúa không thể bắt ngươi lại nữa sao? Ngươi xem, chẳng phải ngươi lại rơi vào tay ta hay sao, cần gì phải làm chuyện uổng công vô ích chứ?”
Gia Cát Linh Ẩn cao hơn nàng một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống nàng, “Lần này ngươi lại muốn làm gì?”
“Đương nhiên là có công dụng khác rồi.” Nhìn thấy gương mắt trắng noãn của Gia Cát Linh Ẩn, lửa giận được áp chế của Liên Mộ Vân bỗng nhiên bùng phát, “Tiện nhân, ngươi nhìn mặt của ngươi đi, rồi nhìn lại mặt của ta xem, bản Công chúa sẽ hủy khuôn mặt của ngươi.”
Liên Mộ Vân lấy ra một con dao găm, khoa tay múa chân trước mặt Gia Cát Linh ẩn, “Đem mặt ngươi vẽ thành mặt quỷ, biểu ca sẽ không thích ngươi nữa.”
Gia Cát Linh Ẩn không thèm nói lại nữa, lướt mắt qua rồi dừng lại, nàng không muốn gây xung đột với Liên Mộ Vân, chỉ hy vọng có thể an toàn đợi thời cơ ra ngoài.
“Không nói gì? Vậy thì ta côi như là ngươi đã đồng ý, nhìn xem bản Công chúa đối phó với ngươi thế nào!”
Liên Mộ Vân cầm con dao găm, tới gần mặt nàng một chút. Gia Cát Linh Ẩn theo bản năng đẩy nàng một cái, Liên Mộ Vân lửa giận bùng lên, bắt lấy tóc của nàng , đẩy nàng vào một bên tường. Gia Cát Linh Ẩn theo bản năng lấy tay che bụng lại, động tác này không tránh được ánh mắt của Liên Mộ Vân.
“Trong bụng ngươi có cái gì? Ngươi mang thai?” Liên Mộ Vân gắt giọng, gọi với ra phía ngoài, “Truyền thái y. Tiện nhân, ngươi dám mang thai đứa con của biểu ca, bản Công chúa sẽ làm cho ngươi phải sinh non.”
Ngự y nhanh chóng tới, xác định không thể nghi ngờ là Gia Cát Linh Ẩn đã mang thai ba tháng. Liên Mộ Vân vô cùng tức giận.
“Tiện nhân, ngươi dám mang thai đứa con của biểu ca?” Nàng nâng một chân lên đạp Gia Cát Linh Ẩn ra, Gia Cát linh Ẩn linh hoạt né tránh.
“Ngươi dám trốn? Hôm nay bản Công chúa nhất định phải giết chết đứa con của ngươi!”
/352
|