Trọng Nhược Tình nhận ra hai người đó không phải là Lâm Tử Lam cùng Lục Tử Thịnh sao.
Mặc dù biết rõ như vậy nhưng Trọng Nhược Tình vẫn xem như chưa tùng thấy gì, nàng đường đường là thiên kim của Thị Trưởng nên tu dưỡng rất tốt..
Quan trọng nhất là Mặc Thiếu thiên là người không bao giờ thích nữ nhân có tâm kế.
Nàng nghiêng đầu quay sang nhìn Mặc Thiếu Thiên giả vờ ngu ngơ hỏi hắn " Cô ta không phải là Lâm Tử Lam thiết kế sư mới vào làm trong công ty hay sao? "
" Ừm " Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng đáp một tiếng, tiếp tục ăn thịt bò bít tết của mình.
" Xem ra case em giao cô ta đi làm lại không một chút nào gây khó khăn với cô ta.. " Trọng Nhược Tình giọng điệu lập lờ nhưng trên môi vẫn mỉm cười rất dịu dàng nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Nghe được lời của Trọng Nhược Tình lúc này....Mặc Thiếu Thiên liếc nàng một cái, đôi mắt tĩnh mịch làm cho người khác không rõ ràng lắm suy nghĩ của hắn..nhưng Mặc Thiếu Thiên vẫn không nói gì thêm.( mình biết vì sao Thiên ca liếc Nhược Tình vì cô ta sai Tử Lam làm case này khiến hai người kia mới thân mật như vậy đó)
Mặc Thiếu Thiên không lên tiếng, Trọng NHược Tình nghĩ thầm, nếu thật sự Lục Tử Thịnh cùng Lâm Tử Lam thật sự yêu nhau như vậy đối với nàng không phải rất tốt sao.
Không biết tại sao trong lòng nàng lại âm thầm xem Lâm Tử Lam là cái gai trong mắt muốn nhổ bỏ.
Nhận thức được điều này nàng cũng cảm thấy thật buồn cười, mặc kệ, chỉ cần Lâm Tử Lam cách xa Mặc Thiếu Thiên và yêu người khác là được, như vậy nàng sẽ thật thoải mái yên tâm.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, nàng nhìn thấy ánh mắt Mặc Thiếu Thiên xuất thần nhìn về phương hướng kia là vì sao?
Là bởi vì Lâm Tử Lam hay sao?
Nhận thức được điều này càng làm nàng không thoải mái xíu nào..
Mặc Thiếu Thiên chỉ là của nàng, một mình nàng mà thôi, ai cũng không có quyền mơ tưởng nam nhân của nàng! Nàng không cho phép chuyện này xả ra..
Trọng Nhược Tình nâng măt lên nhìn Mặc Thiếu Thiên, cân nhắc một mới nói " Thiếu Thiên, mới vừa rồi anh nhìn cái gì vậy? "
Nghe Trọng Nhược Tình thắc mắc hỏi....Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng, con ngươi tĩnh mịch nhìn nàng mỉm cười trả lời " Thế nào? "
" Anh không phải là đang nhìn Lâm Tử Lam đó chứ? " Trọng Nhược Tình thận trọng nhỏ nhẹ hỏi, khóe miệng mang theo mấy phần nghịch ngợm chỉ sợ Mặc Thiếu Thiên giận nàng vì hỏi vấn đề không nên hỏi.
Mặc Thiếu thiên ngước mắt, con mắt lơ đảng nhìn lướt qua trên người Lâm Tử Lam sau đó nhìn sang Trọng Nhược Tình hắn ưu nhã nhíu mày hỏi tiếp " Thế nào? Ghen sao? "
" Đâu có " Trọng Nhược Tình bật cười phủ nhận.
Trong chớp mắt, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng nở một nụ cười vô lại thật yêu nghiệt nhìn Trọng Nhược Tình nói " Em yên tâm, tối nay anh nhất định sẽ dùng hành động tới nói cho em biết! Đáp án em nhất định sẽ thật hài lòng " Giọng nói rất mập mờ.( mình biết Thiên ca định làm gì tối nay.. ha ha..XXYY)
Một câu nói làm mặt Trọng Nhược Tình nhất tời đỏ lên..nủng nịu một câu, bộ đáng thẹn thùng đỏ mặt.
Nữ nhân cho dù cường đại thế nào nhưng trước mặt nam nhân mình yêu thích vẫn phải dịu dàng ngại ngùng một chút. Huống chi Trọng Nhược Tình không phải nữ nhân cường đại, nàng chỉ bị gia thế làm hư hỏng và phách lối một chút thôi..
Mặc Thiếu Thiên vô lại, yêu nghiệt, tà mị, những điều này mọi người ai ai cũng biết, mặc dù Trọng Nhược Tình bên cạnh Măc Thiếu Thiên đã lâu nhưng cũng không khỏi bị một ánh mắt của hắn liền mê hoặc..
Nhìn bộ dáng đỏ mặt của Trọng Nhược Tình, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên vẫn mạng một nụ cười tà tứ, nhưng suy nghĩ của hắn lúc này đã chạy đi chổ nào mất rồi.
Sáu năm trước, khi hắn gặp Trọng Nhược Tình, khi đó vì một nụ cười của nàng nên hắn liền để nàng bên cạnh hắn tới giờ này, dĩ nhiên cũng một phần là vì thân phận thiên kim của Thị Trưởng của nàng, sáu năm qua hai người sống bên cạnh nhau cũng không tệ, mặc dù Trọng Nhược Tình có chút tùy hứng nhưng về phương diện công việc rất đúng mực, đối với hắn cũng rất có lòng.
Mặc Thiếu Thiên nghĩ, nếu như phải tìm người để kết hôn, người kia nhất định là Trọng Nhược Tình không phải ai khác.
Mặc dù biết rõ như vậy nhưng Trọng Nhược Tình vẫn xem như chưa tùng thấy gì, nàng đường đường là thiên kim của Thị Trưởng nên tu dưỡng rất tốt..
Quan trọng nhất là Mặc Thiếu thiên là người không bao giờ thích nữ nhân có tâm kế.
Nàng nghiêng đầu quay sang nhìn Mặc Thiếu Thiên giả vờ ngu ngơ hỏi hắn " Cô ta không phải là Lâm Tử Lam thiết kế sư mới vào làm trong công ty hay sao? "
" Ừm " Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng đáp một tiếng, tiếp tục ăn thịt bò bít tết của mình.
" Xem ra case em giao cô ta đi làm lại không một chút nào gây khó khăn với cô ta.. " Trọng Nhược Tình giọng điệu lập lờ nhưng trên môi vẫn mỉm cười rất dịu dàng nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Nghe được lời của Trọng Nhược Tình lúc này....Mặc Thiếu Thiên liếc nàng một cái, đôi mắt tĩnh mịch làm cho người khác không rõ ràng lắm suy nghĩ của hắn..nhưng Mặc Thiếu Thiên vẫn không nói gì thêm.( mình biết vì sao Thiên ca liếc Nhược Tình vì cô ta sai Tử Lam làm case này khiến hai người kia mới thân mật như vậy đó)
Mặc Thiếu Thiên không lên tiếng, Trọng NHược Tình nghĩ thầm, nếu thật sự Lục Tử Thịnh cùng Lâm Tử Lam thật sự yêu nhau như vậy đối với nàng không phải rất tốt sao.
Không biết tại sao trong lòng nàng lại âm thầm xem Lâm Tử Lam là cái gai trong mắt muốn nhổ bỏ.
Nhận thức được điều này nàng cũng cảm thấy thật buồn cười, mặc kệ, chỉ cần Lâm Tử Lam cách xa Mặc Thiếu Thiên và yêu người khác là được, như vậy nàng sẽ thật thoải mái yên tâm.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, nàng nhìn thấy ánh mắt Mặc Thiếu Thiên xuất thần nhìn về phương hướng kia là vì sao?
Là bởi vì Lâm Tử Lam hay sao?
Nhận thức được điều này càng làm nàng không thoải mái xíu nào..
Mặc Thiếu Thiên chỉ là của nàng, một mình nàng mà thôi, ai cũng không có quyền mơ tưởng nam nhân của nàng! Nàng không cho phép chuyện này xả ra..
Trọng Nhược Tình nâng măt lên nhìn Mặc Thiếu Thiên, cân nhắc một mới nói " Thiếu Thiên, mới vừa rồi anh nhìn cái gì vậy? "
Nghe Trọng Nhược Tình thắc mắc hỏi....Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng, con ngươi tĩnh mịch nhìn nàng mỉm cười trả lời " Thế nào? "
" Anh không phải là đang nhìn Lâm Tử Lam đó chứ? " Trọng Nhược Tình thận trọng nhỏ nhẹ hỏi, khóe miệng mang theo mấy phần nghịch ngợm chỉ sợ Mặc Thiếu Thiên giận nàng vì hỏi vấn đề không nên hỏi.
Mặc Thiếu thiên ngước mắt, con mắt lơ đảng nhìn lướt qua trên người Lâm Tử Lam sau đó nhìn sang Trọng Nhược Tình hắn ưu nhã nhíu mày hỏi tiếp " Thế nào? Ghen sao? "
" Đâu có " Trọng Nhược Tình bật cười phủ nhận.
Trong chớp mắt, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng nở một nụ cười vô lại thật yêu nghiệt nhìn Trọng Nhược Tình nói " Em yên tâm, tối nay anh nhất định sẽ dùng hành động tới nói cho em biết! Đáp án em nhất định sẽ thật hài lòng " Giọng nói rất mập mờ.( mình biết Thiên ca định làm gì tối nay.. ha ha..XXYY)
Một câu nói làm mặt Trọng Nhược Tình nhất tời đỏ lên..nủng nịu một câu, bộ đáng thẹn thùng đỏ mặt.
Nữ nhân cho dù cường đại thế nào nhưng trước mặt nam nhân mình yêu thích vẫn phải dịu dàng ngại ngùng một chút. Huống chi Trọng Nhược Tình không phải nữ nhân cường đại, nàng chỉ bị gia thế làm hư hỏng và phách lối một chút thôi..
Mặc Thiếu Thiên vô lại, yêu nghiệt, tà mị, những điều này mọi người ai ai cũng biết, mặc dù Trọng Nhược Tình bên cạnh Măc Thiếu Thiên đã lâu nhưng cũng không khỏi bị một ánh mắt của hắn liền mê hoặc..
Nhìn bộ dáng đỏ mặt của Trọng Nhược Tình, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên vẫn mạng một nụ cười tà tứ, nhưng suy nghĩ của hắn lúc này đã chạy đi chổ nào mất rồi.
Sáu năm trước, khi hắn gặp Trọng Nhược Tình, khi đó vì một nụ cười của nàng nên hắn liền để nàng bên cạnh hắn tới giờ này, dĩ nhiên cũng một phần là vì thân phận thiên kim của Thị Trưởng của nàng, sáu năm qua hai người sống bên cạnh nhau cũng không tệ, mặc dù Trọng Nhược Tình có chút tùy hứng nhưng về phương diện công việc rất đúng mực, đối với hắn cũng rất có lòng.
Mặc Thiếu Thiên nghĩ, nếu như phải tìm người để kết hôn, người kia nhất định là Trọng Nhược Tình không phải ai khác.
/610
|