Bốn rưỡi chiều, chiếc xe đường dài chạy tới Nghi Xương đã xuất phát. Xe vắng ghê người, có thể do giờ không phải là dịp Tết hoặc kì nghỉ.
Tôi nằm giường trên, Lộ Phong Thiền nằm giường dưới. Tôi mua vé cho nó và cho thêm bác tài một ít tiền. Tôi và chó lên xe rất thuận lợi.
Gió mùa xuân đặc biệt dịu dàng cứ lọt qua khe cửa kính đóng không chặt. Mặt trời buổi trưa chiếu rọi, khắp nới sáng rỡ nhưng không hề thấy bóng. Chiếc xe cứ lao về phía trước như con thuyền lướt trên mặt biển sáng bóng, thỉnh thoảng lại khẽ lắc lư.
Tôi nằm trong khoang giường chật hẹp và bốc mùi, nghe ca khúc của Hứa Ngụy trong ipod, “Qua cửa sổ xe, ngắm thành phố chuyển động, … chậm rãi bay lên, trên cánh đồng hoang dại, như tỉnh giấc mộng, nhìn rõ thế giới tinh khôi. Khoảnh khắc trái tim tĩnh lặng, tự do và thanh bình…”
Quả thực từ buổi sáng hôm nay lên đường, nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa xe đều bị đẩy lùi lại như tên bắn, mỗi khoảng khắc tôi nhìn thấy đều là những cảnh mới. Cảm giác biến hóa dịch chuyển về địa lí như vậy cùng tâm trạng tích cực đã tác động tới tâm lí. Tôi đột nhiên thấy thanh thản vô cùng, tạm quên đi những lo lắng về kết quả chưa thể lường trước, phảng phất như rời xa Thượng Hải đã là một việc đủ vui sướng rồi.
Lẽ nào Triết cũng làm như vậy.
Nghĩ tới đây, tôi lắc đầu, không thể để tâm trạng trở nên tồi tệ.
Nhảy xuống ngồi cạnh Lộ Phong Thiền, nó lập tức vẫy đuôi, liếm tay tôi.
Tôi lấy mấy miếng bánh gạo nướng từ túi xách du lịch. Bánh gạo nướng có mùi thơm đặc biệt là đồ ăn vặt mà tôi thích nhất. Nó khiến tôi nhớ lại thứ bỏng ngô mà bố tôi thường mua cho tôi hồi nhỏ. Đó là đầu thập niên 80 khi thực phẩm còn khan hiếm, phải dùng tem phiếu mau gạo. Miếng bỏng ngô ngọt mềm được làm trong chiếc thùng sắt to nơi đầu đường luôn là điều kì diệu với lũ trẻ.
Tôi chìa mấy chiếc bánh khô cho Lộ. lần trước ngẫu nhiên cho nó ăn, tôi mới phát hiện thấy nó rất thích ăn thứ này. Tôi rất mê tiếng nó cắn bánh rồn rột, hệt như một đứa trẻ. Bố tôi cũng từng rất thích tiếng tôi nhai bỏng ngô.
Từ nhỏ, tôi đã cực kì say mê âm thanh. Trong rất nhiều câu chuyện mà bố tôi kể hồi đó, có một phi tử được hoàng đế Trung Hoa say đắm nhất cách đây hơn bốn nghìn năm chỉ thích ngày ngày được nghe tiếng xé lụa. Bố tôi dạy: điều này còn hơn cả dâm loạn. Vị đó đã nhanh chóng mất đi tình cảm của dân và đất nước ông, cuối cùng ông cũng bị hủy diệt.
Hồi đó, tôi không thể lí giải nổi “dâm loạn” là gì, nhưng câu chuyện vì mảnh lụa mà mất nước cứ in đọng trong trí nhớ tôi. Trong nội tâm thầm kín của tôi không ngừng nghe thấy tiếng lụa bị xé thật thanh nhã và khô gọn. Sau này lớn lên, khi tìm nơi may tấm áo dài bằng lụa đầu tiên, tôi cố tình ngồi chờ ở đó để được nghe thấy một tiếng soạt rất dài không thể hình dung nổi của người thợ may dùng tay xé mảnh lụa. Nó giống hệt như âm thanh mà tôi hằng tưởng tượng. Không , thậm chí có phần còn tuyệt diệu hơn, như tiếng tiên trên núi.
Thực ra, việc mê mẩn âm thanh là do tôi được di truyền từ bố. Chẳng hạn ông hay kể chuyện phi tử thích xé lụa. Bố tôi cũng rất thích tiếng tôi ăn bỏng ngô. Nó xuất phát từ tình phụ tử sâu sắc. Là một giáo viên lịch sử ở một trường cấp 3 nghèo, việc có thể cho tôi ăn bỏng ngô thường xuyên cũng là một điều tuyệt diệu nhất mà ông có thể làm được.
Còn tôi lại thích tiếng chó ăn bánh gạo khô. Có lẽ đó chính là hồi ức của tôi về cuộc sống thời thơ ấu và về người cha kính yêu của tôi.
Nghĩ tới đây, tâm tư tôi lại xốn xang. Nhiều chuyện cũ đã lâu không chạm tới nay bỗng lũ lượt bây về như lốc cuốn, hiện ra trước mặt tôi.
Mẹ tôi.
Trên đời này tôi có hai người không thể tha thứ nhất: một là gã tài xế bỏ trốn sau khi đâm phải bố tôi khiến ông chết bên đường. Năm đó tôi mười sáu tuổi. Hai là mẹ tôi. Sau một năm ở góa, bà đọc được một mẩu tin tìm bạn đời hồi đó còn rất hiếm gặp, liền vội vã chạy tới châu Âu, lấy luôn một gã người Áo hói đầu nhưng lắm tiền. Đó là năm tôi mười bảy tuổi.
Tôi chưa bao giờ xác định giữa bố tôi và mẹ tôi có tình yêu thực sự hay không. Họ cách nhau mười ba tuổi, quen biết và lấy nhau qua bà mối mà ông bà nội tôi nhờ cậy. Cũng giống như chuyện thường gặp ở thời đó, họ là người khác giới đầu tiên của nhau, và trong tình huống thông thường, cũng sẽ là người khác giới cuối cùng của nhau.
Năm sinh hạ tôi, mẹ tôi mới hai mươi mốt tuổi. Mẹ là cô gái đẹp nhất được cả khu phố chúng tôi công nhận. Tóc mẹ dày và đen nhánh, mắt to mũi cao, môi hồng đào, nom rất giống phụ nữ châu Âu trong phim Liên Xô. Mẹ rất biết ăn mặc, tuy nhà nghèo nhưng mẹ luôn thông minh, biết làm ra nhiều thứ rất đẹp. Chẳng hạn như mẹ thường dùng một đống lô cuốn và kẹp tóc để làm ra nhiều kiểu tóc. Mùa hè mẹ thường mặc áo ngắn tay màu trắng tự may phối cùng chiếc váy xanh, giống y hệt một phụ nữ nước ngoài thời thượng. Khi được mẹ trang điểm cho như một công chúa nhỏ, tôi vừa tự hào vừa căng thẳng mỗi khi đi cùng mẹ đi chơi bởi luôn có đám trẻ con trong ngõ đi theo chúng tôi từ phía xa và hét to “bà Tây, bà Tây, mẹ của Ngụy là bà Tây!”
Bố gắng hết sức mình yêu thương tôi và mẹ. Ở nhà chúng tôi như thể chông chúa và hoàng hậu, còn ông như một nô tài biết điều, chuyện gì cũng nhường nhịn chúng tôi trước. Khi các ông bố khác đã dùng xe đạp mới hiệu Vĩnh Cửu, ông vẫn đạp chiếc xe đạp cũ không nhãn hiệu, gồm nhiều thứ do ông tự ráp vào nhau.
Trong ấn tượng của tôi hồi nhỏ, bố mẹ chưa từng cãi nhau, nhưng cũng chưa từng có những biểu hiện quá nồng nàn. Họ luôn khách sáo với nhau, người nọ đối với người kia như khách. CÒn nhớ hồi nhỏ tôi từng ngơ ngác tại sao bố mẹ nhà người khác luôn lớn tiếng cãi cọ, đánh nhau khiến hàng xóm bu xung quanh như xem kịch, còn nhà chúng tôi luôn yên tĩnh?
Trong nhà, do làm thầy giáo, bố phụ trách dạy dỗ tôi, mẹ đảm nhận những việc vặt trong cuộc sống như may quần áo cho tôi. Bố tôi không phải là người nói nhiều, nhưng vì bố thường kể chuyện lịch sử và Phật giáo cho tôi, cũng thường xuyên phụ đạo bài vở, nên vô hình chung thế giới tinh thần của tôi và bố gần gũi hơn. Sau khi trưởng thành, tính cách và phong thái của tôi cũng chịu nhiều ảnh hưởng của bố hơn.
Mẹ tôi lại càng giống một đóa hoa trên giấy dán tường, xinh đẹp và câm lặng. Hầu như mẹ chỉ luôn ngồi trước máy khâu con bướm may quần áo đẹp. Ngoài ra, mẹ không biết làm gì khác. Mẹ xinh đẹp nhưng lạnh nhạt. Bạn vĩnh viễn không thể đi được vào nội tâm sâu thẳm của bà, không thể biết nổi mọi yêu thương thù hận thực sự của bà. Dần dần, bạn sẽ quên mất bà cũng có một thế giới nội tâm được giấu kín, thậm chí quên cả chuyện bà còn có một ý chí riêng. Bất cứ người phụ nữ nào cũng có suy nghĩ bí mật về chuyện tình ái.
Chỉ một năm sau khi bố tôi mất trong một tai nạn giao thông, bà đã cả quyết lấy chồng ở nơi xa tít tắp. Cái ý chí của một người phụ nữ luôn bị giấu kín, bị xem thường, thậm chí cả thân phận của một người phụ nữ cuối cùng khiến tất thảy mọi người xung quanh phải kinh ngạc bởi phương thức thể hiện quá chói lòa.
Trong đó có cả tôi.
Tôi không thể chấp nhận được sự thực đó là: bà luôn trầm lặng và dịu dàng, chồng chết chưa đầy một năm đã vứt bỏ tôi và trách nhiệm một người mẹ, rời bỏ Thượng hải, chạy đi lấy một lão già xa lạ ở Áo.
Cho tới giờ, tôi vẫn không thể tin nổi bà đã rời bỏ tôi năm tôi mới mười bảy tuổi. Tôi cảm thấy bà đã phản bội tôi và phản bội cả bố tôi. Thời Trung Quốc cổ đại có phong tục đàn bà góa không được tái giá trong 3 năm. Trung Quốc năm 1994 tuy đã thoáng và khoan dung hơn rất nhiều, nhưng hành vi của mẹ tôi vẫn gây nên không ít sóng gió ở địa phương thời đó. Ông bà tôi thu luôn cuốn hộ khẩu của mẹ tôi, ngăn cản bà tới cục quản lí xuất nhập cảnh Thượng hải làm hộ chiếu.
Nhưng mẹ tôi rốt cuộc vẫn bay được tới nước Áo phía Tây.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Bất hạnh và bóng đen luôn ập tới nhanh hơn tất thảy. Và tôi như khôn lớn hẳn chỉ qua một đêm.
Lúc đó tôi vừa thi đỗ chuyên ngành Mĩ thuật của trường Đại học Thượng hải, dọn từ nhà ông bà nội tới sống ở kí túc xá. Mỗi tháng tôi được tiêu một số tiền lớn do mẹ gửi về. So với các bạn khác, tôi giàu có nhưng cô độc. Tôi quyết định trụy lạc.
Tôi đánh son đen, nhuộm móng tay đen, đi guốc đế cao như sắp bật cao, hút thuốc, uống rượu, trốn tiết, đánh nhau. Hồi đó có từ mới “siêu” được truyền từ Âu Mỹ tới, vô cùng thịnh hành trong giới trẻ ở một số thành phố lớn Trung Quốc. Tôi chính là “siêu nữ” nổi tiếng ở trường chúng tôi, còn có một bạn trai không hề thua kém.
Bạn trai tôi là ông chủ quán bar duy nhất ở gần trường thời đó, biệt hiệu là “Lão Hổ”. Anh ra rất ngang, tổ chức một nhóm nhạc rock nửa Trung Quốc, nửa phương tây, còn anh tự tay chơi trống. Anh có thể uống hết một lúc nửa két bia, trong một giây có thể đánh được bảy, tám tiếng trống (tôi tin rằng anh ta là tay trống nhanh nhất thế giới), trong một phút có thể cởi tuột hết quần áo của tôi và lồng xong chiếc bao cao su siêu mỏng. Anh là giáo viên đầu tiên của tôi về tình dục, dạy tôi cách tự do thả lỏng nhưng vẫn đồng thời dùng con mắt thứ ba để nhìn một lằn ranh an toàn, không thể vượt qua lằn ranh đó khiến mình rơi vào hiểm nguy.
Khi ở bên anh, tôi chưa bao giờ đụng tới những thứ như ma túy, thuốc lắc. Chúng tôi chỉ vui vẻ uống rượu, hút bồ đà, làm tình, đi khắp nơi lùng sục các đĩa CD nhạc rock phương Tây, mua đủ các loại quần áo kì dị. Chúng tôi có tiền, chúng tôi trẻ trung, chúng tôi xinh đẹp vô song. Vì thế, “Cưng ơi! Đừng khóc…”, chúng tôi thường hát vang bài Thời gian mùa hè của Ella Fitzerald.
Sau đó, có người chỉ trích Lão Hổ là tay trống dzỏm, nói rằng tuy kĩ thuật đánh trống của anh khá hay, nhưng anh lại thiếu cái chất Rock bay bổng thực sự. Đó là tinh thần bất chấp tất cả, như lũ bướm lao vào lửa như thiêu thân. Tôi thấy gã đó thật ngu ngốc. Lẽ nào nhạc Rock cứ nhất định cần phải tự sát.? Dù thời đó hay bây giờ, tôi đều thấy vinh hạnh gặp được một anh chàng điển trai, điên rồ, tài hoa vô song nhưng vẫn rất lí trí như Lão Hổ. Lúc đó bố tôi qua đời, mẹ bỏ đi xa lấy chồng, ông bà nội sức khỏe đau yếu, bên cạnh tôi không có ai, chỉ trừ anh.
Anh đã giúp tôi trải qua những tháng ngày thanh xuân đầy ắp phiền muộn đó thật đáng kinh ngạc nhưng vô hại. Anh đã mở ra cho tôi một cánh cửa mở ra thế giới người lớn hoàn toàn mới mẻ, thậm chí còn dạy cho tôi làm thế nào để chống chọi lại những cơn đau thần kinh, đi đâu để mua được thuốc tránh thai khẩn cấp trong 76 tiếng đồng hồ, làm thế nào để dán vết săm giả hình con bướm.
Thời thanh xuân, những cô gái khác có mẹ bên cạnh giúp đỡ, còn tôi chỉ có một tay trống nhạc Rock.
Cuối cùng, cũng nhờ anh tôi hiểu được cái gì là sex, cái gì là ma túy và nhạc Rock, cái gì là tự do an toàn và tự do rút cuộc mang ý nghĩa gì, cái gì là diễn đạt chính mình và bay bổng tuyệt diệu.
Sau đó, tôi không về kí túc xá nữa, cũng không sống cùng anh. Tôi tự thuê một căn hộ hai phòng gần trường, tự mình làm chủ.
Hôm dọn đi, tôi đột nhiên cảm thấy mình thực sự trưởng thành. Hôm đó là ngày 1 tháng 7 năm 1997, cách thời gian tốt nghiệp những một năm. Nhưng cũng ngày đó, Hồng Kông được trao trả cho Trung Quốc đại lục. Truyền hình phát sóng trực tiếp nghi lễ trao trả suốt mấy tiếng đồng hồ. Rất đông người, rất nhiều cuộc trình diễn, cờ hoa rực rỡ, dưới bầu trời trong xanh là ánh sáng và niềm vui.
Thời kì sống một mình thật thoải mái. Cứ tự do chi phối thời gian của mình, tự do giao lưu với đủ dạng người. Và quan trọng nhất là tôi như thể lần đầu tiên thực sự phát hiện ra mình. Trước đây, tôi chỉ là con gái của bố tôi, là học sinh của thầy, là bạn học của bao đứa trẻ khác. Chỉ vậy mà thôi.
Nhưng cũng bắt đầu từ đây, tôi đâm ra mê đọc sách, tôn giáo và triết học. Bố tôi là thầy giáo từng luôn khích lệ tôi nỗ lực về mặt này nhưng không thành công, nhưng sau khi sống một mình, tôi bỗng rất mê đọc. Tôi vẫn là “siêu nữ” điên rồ trong trường, nhưng cũng bớt dần những thứ phù phiếm.
Những ngày tháng thư thái, vui sướng đó kéo dài được mãi cho đến khi tốt nghiệp. Cho tới giờ tôi vẫn không hiểu tại sao phía nhà trường không đuổi học tôi? Làm sao tôi có thể thuận lợi vượt qua hết học kì này đến học kì khác?
Tuy tới giờ tôi vẫn yêu thích chuyên môn hồi đó là hội họa, nhưng tôi hiểu rất rõ mình không thể trở thành một họa sĩ. Trước khi mở cửa tiệm bán đồ thời trang, tôi cũng học thiết kế thời trang, muốn tự làm trang phục mang nhãn hiệu của riêng mình. Nhưng thị trường quả tàn khốc, tôi đành phải rút lui và mở tiệm đồ thời trang, chuyên kinh doanh sản phẩm của các nhà thiết kế trẻ chưa thành danh ở Thượng Hải giống như tôi.
Vừa có kế hoạch mở tiệm được không lâu, tôi quen Triết.. Sự khích lệ nhiệt tình của anh là một trong những động lực của tôi. Thoạt đầu, chúng tôi không hi vọng kiếm được nhiều tiền, nhưng quả thực không ngờ tiệm kinh doanh ngày càng phát đạt. Triết còn giới thiệu bạn thân của anh là Ưu Ưu giúp tôi làm một trang web. Trên đó có thể hiển thị từng tác phẩm của các nhà thiết kế trong tiệm. Khách hàng cũng có thể mua luôn hàng trên mạng. Giới truyền thông Thượng Hải nô nức kéo tới phỏng vấn tôi và các nhà thiết kế. Họ đặt cho tôi một cái tên rất đường phố “Bà chủ của tiệm thời trang tuyệt diệu nhất Thượng Hải”.
Không biết tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào. Mấy ngày sau khi Triết bỏ đi, tôi luôn mất ngủ. Trên xe, dù tương lai còn mờ mịt, nhưng cái cảm giác êm ái, khẽ lắc lư như đi trên mặt biển thật khiến người ta mụ mẫm đi.
Tới khi tỉnh giấc, trời đã tối hẳn. bác tài thông báo rõ to tên một địa danh rất lạ sắp tới. Chúng tôi sẽ tạm nghỉ ở đó.
Xe dừng. Nhúm hành khách ít ỏi lười biếng xuống xe,vặn vẹo lưng , ho hắng, khạc nhổ lung tung. Bên đường là vài tiệm cơm nhỏ đèn đóm sáng rực và một nhà vệ sinh công cộng như vừa mới xây xong.
Tôi cũng dắt Lột Phong Thiền xuống xe.Ngẩng mặt đón hơi đất lạ trong gió xuân phả tới. Tôi thấy thật nhẹ nhõm và có một cảm giác thật kì lạ, như thể cả vùng đất mới này luôn có thể đem lại cho người ta cảm giác thật kì lạ, như thể cả vùng đất này luôn có thể đem lại cho người ta niềm hi vọng mới. Có lẽ Triết cũng tới đây dừng chân , hoặc anh đang dùng cơm ở một trong những tiệm ăn kia.
Thình lình lóe ra ý nghĩ đó, tôi lập tức gọi ngay con chó vừa chạy lăng quăng ngửi vật gì đó quay lại, rồi cùng tôi bước vào tiệm ăn lăng quăng đầu tiên . Trong tiệm không rộng , chỉ kê được ba, bốn cái bàn. Liếc một cái là thấy hết tiệm. Chúng tôi đứng trước cửa vài phút, quả nhiên không thấy Triết.
Tiệm thứ hai vẫn nhỏ như thế, bên trong phả ra mùi ớt cay sộc. Chúng tôi vừa ho vừa đi vào , vẫn không thấy anh.
Tiệm cuối cùng là một tiệm mì, sạch sẽ, sáng bóng. Sau khi quan sát một lúc, vẫn không thấy người mà chúng tôi cần tìm nhưng quả thực rất đói bụng. Tôi quyết định ngồi xuống ăn một chút gì.
Tiệm mì kinh doanh rất đơn giản, chỉ có hai cái bàn, kể cả chúng tôi. Nhưng bất kể đồ ăn ngon hay dở, chỉ cần yên tĩnh và sạch sẽ yên tĩnh là được.
Tôi gọi một bát mì thịt. bên trên rắc đầy hành hoa và ớt. Màu xanh và đỏ đối ngược với nhau thật sinh động.Nơi đây đã thuộc biên giới tỉnh Hồ Bắc nên ăn cay đã trở thành phổ biến.
Lộ Phong Thiền đang ăn đồ ăn của chó mà tôi mang từ trên xe xuống. Tôi gắp mấy miếng thịt trong bát , bỏ lên một tờ giấy cho nó ăn thêm, rồi quay lại tiếp tục ăn mì.
“ Ta không ăn cay”. Như thể có ai nói bằng giọng Thượng Hải. Tôi ngẩn người ra hồi lâu, vội ngó xung quanh, nhưng không thấy ai nói gì, liền tiếp tục gắp mì lên ăn .
“ Ta không thích ăn đồ cay” , một giọng nam nói tiếng Thượng Hải rất nhỏ nhưng rõ rang. Tôi đặt đũa xuống, cẩn thận quan sát khắp tiệm. Bàn còn lại vừa thanh toán xong, đang đi ra cửa.
Ánh mắt tôi ngần ngừ dừng trong khoảng không, rồi rơi xuống mình Lộ Phong Thiền.
Nó vẫn nhìn tôi bằng vẻ trầm mặc và ấu yếm, rồi tiếp tục ăn nốt chỗ đồ ăn ít ỏi. Chỗ thịt cay tôi vừa gắp xuống cho nó vẫn để nguyên đó. Nó không hề đụng tới.
Tôi đứng im nhìn nó hồi lâu rồi lóe lên một ý nghĩ rất kinh ngạc. Ý nghĩ đó cứ xoáy vào tim tôi khôn nguôi, tôi vội vã lấy một tay ôm vai, một tay sờ lên môi mình.
Lúc này, con chó đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt ươn ướt nhìn tôi. Tôi gần như suýt hét ầm lên. Tôi nhìn thấy rõ mấy giọt nước mắt rất lớn trong trịa lăn ra từ má nó.
“Ta đang nói đây”, giọng nam lại khe khẽ cất lên.
Tôi hét lên 1 tiếng, nhảy phắt ra khỏi chỗ ngồi. Bà chủ quán hoảng hốt, luôn miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”. Tôi chỉ về phía con chó, miệng lắp bắp, đột nhiên không thể nói ra lời. Con chó vẫn im lặng, nom mặt thật vô tội. Tôi nhìn bà chủ quán như cầu cứu. Cũng giống như những người khác, trước tiên, bà bị thu hút bởi cái vòng ngăn không cho cắn người trên đầu nó, rồi lại nhìn tôi, như thể trong khoảnh khắc đã xác định được cả tôi và con chó của tôi đều rất kì quái. Do vậy, bà vội vã bỏ đi.
Tôi trả tiền và dắt con chó ra khỏi tiệm, phải mười phút nữa mới đến giờ xuất phát. Chúng tôi đi vào một con đường nhỏ cây cối xanh rì, con chó vẫn theo sát tôi. Tôi cố tình lờ nó đi, đột ngột đi thật nhanh, nhưng nó cũng rảo bước nhanh hơn. Khi tôi đi chậm lại, nó cũng đi chậm lại.
Tôi quay phắt lại, mở to mắt nhìn nó chằm chằm, nó cũng nhìn lại tôi không hề biểu cảm, rồi quay đầu ngó lung tung như thể không có chuyện gì xảy ra. Tôi vừa định đi tiếp, bỗng lại nghe tiếng ai đó gọi tên tôi: “Ngụy”. Âm thanh đó nghe rất quen.
Tôi lại hét lên lần nữa, co giò bỏ chạy. Một bóng đen nhanh như chớp, lao vút tới chặn trước mặt tôi. Đó chính là con Lộ Phong Thiền của tôi. Tiếng nói đó lại vang hơn, “Đừng sợ, ta đang nói đây”. Giọng đàn ông vang lên.
Tôi run lẩy bẩy, nhìn chằm chằm vào con chó: “Lộ?... là mày sao? Mày biết nói?”
Nó ra sức gật đầu, rồi lại lắc đầu. Đuôi nó vẫy thân thiết.
“Thế là sao??” chân tôi vừa mềm nhũn vừa mất hết cảm giác, như sắp quỵ xuống.
“ Là ta đang nói, con không nhận ra ta sao ?”. gương mặt con chó vẫn không có chút biểu cảm nào , mõm nó vẫn đang ngậm chặt. Chỉ có đỗi mắt lấp lánh như ánh đèn xa rọi chiếu, như đang nói điều gì. Nhưng âm thanh đó ắt phải phát ra từ nó.
Đó là tiếng Thượng hải, đúng là tôi từng nghe trước đây, thậm chí còn rất thân quen, nhưng quả thực giờ không nhớ nổi.
Tôi hít sâu mấy hơi, lại ngó xung quanh, xác định ở đây chỉ có tôi và con chó.
“Được rồi. Là mày đang nói phải không Lộ?” tôi khẽ hỏi.
Con chó gật đầu, rồi lại lắc đầu. Tôi cuống lên, không nhịn nổi tức giận đạp cho nó một cái thật mạnh. Nó loạng choạng suýt ngã, trong họng phát ra mấy tiếng rên rỉ trầm đục.
Tôi vội vã ôm lấy nó, vuốt ve đầu nó, xin lỗi rối rít.
“Là ta, bố con đang nói đây”, âm thanh đột nhiên phát ra từ mõm nó. Lần này tôi nhìn thấy rõ mõm nó không hề động đậy. Tôi vội vã buông nó ra, lùi lại vài bước, hai tay bưng chặt miệng, đề phòng tôi lại kêu thét lên.
“Đừng sợ, con gái của ta”. Tiếng nói tự xưng là ông bố đã chết của tôi tiếp tục vang lên. Lần này, giọng vô cùng dịu dàng, hiền từ, hơi run rẩy nữa.
“… Bố!”, tôi đoán hẳn tôi đã ngã ngất đi đúng lúc vừa thốt lên câu đó.
Tôi nằm giường trên, Lộ Phong Thiền nằm giường dưới. Tôi mua vé cho nó và cho thêm bác tài một ít tiền. Tôi và chó lên xe rất thuận lợi.
Gió mùa xuân đặc biệt dịu dàng cứ lọt qua khe cửa kính đóng không chặt. Mặt trời buổi trưa chiếu rọi, khắp nới sáng rỡ nhưng không hề thấy bóng. Chiếc xe cứ lao về phía trước như con thuyền lướt trên mặt biển sáng bóng, thỉnh thoảng lại khẽ lắc lư.
Tôi nằm trong khoang giường chật hẹp và bốc mùi, nghe ca khúc của Hứa Ngụy trong ipod, “Qua cửa sổ xe, ngắm thành phố chuyển động, … chậm rãi bay lên, trên cánh đồng hoang dại, như tỉnh giấc mộng, nhìn rõ thế giới tinh khôi. Khoảnh khắc trái tim tĩnh lặng, tự do và thanh bình…”
Quả thực từ buổi sáng hôm nay lên đường, nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa xe đều bị đẩy lùi lại như tên bắn, mỗi khoảng khắc tôi nhìn thấy đều là những cảnh mới. Cảm giác biến hóa dịch chuyển về địa lí như vậy cùng tâm trạng tích cực đã tác động tới tâm lí. Tôi đột nhiên thấy thanh thản vô cùng, tạm quên đi những lo lắng về kết quả chưa thể lường trước, phảng phất như rời xa Thượng Hải đã là một việc đủ vui sướng rồi.
Lẽ nào Triết cũng làm như vậy.
Nghĩ tới đây, tôi lắc đầu, không thể để tâm trạng trở nên tồi tệ.
Nhảy xuống ngồi cạnh Lộ Phong Thiền, nó lập tức vẫy đuôi, liếm tay tôi.
Tôi lấy mấy miếng bánh gạo nướng từ túi xách du lịch. Bánh gạo nướng có mùi thơm đặc biệt là đồ ăn vặt mà tôi thích nhất. Nó khiến tôi nhớ lại thứ bỏng ngô mà bố tôi thường mua cho tôi hồi nhỏ. Đó là đầu thập niên 80 khi thực phẩm còn khan hiếm, phải dùng tem phiếu mau gạo. Miếng bỏng ngô ngọt mềm được làm trong chiếc thùng sắt to nơi đầu đường luôn là điều kì diệu với lũ trẻ.
Tôi chìa mấy chiếc bánh khô cho Lộ. lần trước ngẫu nhiên cho nó ăn, tôi mới phát hiện thấy nó rất thích ăn thứ này. Tôi rất mê tiếng nó cắn bánh rồn rột, hệt như một đứa trẻ. Bố tôi cũng từng rất thích tiếng tôi nhai bỏng ngô.
Từ nhỏ, tôi đã cực kì say mê âm thanh. Trong rất nhiều câu chuyện mà bố tôi kể hồi đó, có một phi tử được hoàng đế Trung Hoa say đắm nhất cách đây hơn bốn nghìn năm chỉ thích ngày ngày được nghe tiếng xé lụa. Bố tôi dạy: điều này còn hơn cả dâm loạn. Vị đó đã nhanh chóng mất đi tình cảm của dân và đất nước ông, cuối cùng ông cũng bị hủy diệt.
Hồi đó, tôi không thể lí giải nổi “dâm loạn” là gì, nhưng câu chuyện vì mảnh lụa mà mất nước cứ in đọng trong trí nhớ tôi. Trong nội tâm thầm kín của tôi không ngừng nghe thấy tiếng lụa bị xé thật thanh nhã và khô gọn. Sau này lớn lên, khi tìm nơi may tấm áo dài bằng lụa đầu tiên, tôi cố tình ngồi chờ ở đó để được nghe thấy một tiếng soạt rất dài không thể hình dung nổi của người thợ may dùng tay xé mảnh lụa. Nó giống hệt như âm thanh mà tôi hằng tưởng tượng. Không , thậm chí có phần còn tuyệt diệu hơn, như tiếng tiên trên núi.
Thực ra, việc mê mẩn âm thanh là do tôi được di truyền từ bố. Chẳng hạn ông hay kể chuyện phi tử thích xé lụa. Bố tôi cũng rất thích tiếng tôi ăn bỏng ngô. Nó xuất phát từ tình phụ tử sâu sắc. Là một giáo viên lịch sử ở một trường cấp 3 nghèo, việc có thể cho tôi ăn bỏng ngô thường xuyên cũng là một điều tuyệt diệu nhất mà ông có thể làm được.
Còn tôi lại thích tiếng chó ăn bánh gạo khô. Có lẽ đó chính là hồi ức của tôi về cuộc sống thời thơ ấu và về người cha kính yêu của tôi.
Nghĩ tới đây, tâm tư tôi lại xốn xang. Nhiều chuyện cũ đã lâu không chạm tới nay bỗng lũ lượt bây về như lốc cuốn, hiện ra trước mặt tôi.
Mẹ tôi.
Trên đời này tôi có hai người không thể tha thứ nhất: một là gã tài xế bỏ trốn sau khi đâm phải bố tôi khiến ông chết bên đường. Năm đó tôi mười sáu tuổi. Hai là mẹ tôi. Sau một năm ở góa, bà đọc được một mẩu tin tìm bạn đời hồi đó còn rất hiếm gặp, liền vội vã chạy tới châu Âu, lấy luôn một gã người Áo hói đầu nhưng lắm tiền. Đó là năm tôi mười bảy tuổi.
Tôi chưa bao giờ xác định giữa bố tôi và mẹ tôi có tình yêu thực sự hay không. Họ cách nhau mười ba tuổi, quen biết và lấy nhau qua bà mối mà ông bà nội tôi nhờ cậy. Cũng giống như chuyện thường gặp ở thời đó, họ là người khác giới đầu tiên của nhau, và trong tình huống thông thường, cũng sẽ là người khác giới cuối cùng của nhau.
Năm sinh hạ tôi, mẹ tôi mới hai mươi mốt tuổi. Mẹ là cô gái đẹp nhất được cả khu phố chúng tôi công nhận. Tóc mẹ dày và đen nhánh, mắt to mũi cao, môi hồng đào, nom rất giống phụ nữ châu Âu trong phim Liên Xô. Mẹ rất biết ăn mặc, tuy nhà nghèo nhưng mẹ luôn thông minh, biết làm ra nhiều thứ rất đẹp. Chẳng hạn như mẹ thường dùng một đống lô cuốn và kẹp tóc để làm ra nhiều kiểu tóc. Mùa hè mẹ thường mặc áo ngắn tay màu trắng tự may phối cùng chiếc váy xanh, giống y hệt một phụ nữ nước ngoài thời thượng. Khi được mẹ trang điểm cho như một công chúa nhỏ, tôi vừa tự hào vừa căng thẳng mỗi khi đi cùng mẹ đi chơi bởi luôn có đám trẻ con trong ngõ đi theo chúng tôi từ phía xa và hét to “bà Tây, bà Tây, mẹ của Ngụy là bà Tây!”
Bố gắng hết sức mình yêu thương tôi và mẹ. Ở nhà chúng tôi như thể chông chúa và hoàng hậu, còn ông như một nô tài biết điều, chuyện gì cũng nhường nhịn chúng tôi trước. Khi các ông bố khác đã dùng xe đạp mới hiệu Vĩnh Cửu, ông vẫn đạp chiếc xe đạp cũ không nhãn hiệu, gồm nhiều thứ do ông tự ráp vào nhau.
Trong ấn tượng của tôi hồi nhỏ, bố mẹ chưa từng cãi nhau, nhưng cũng chưa từng có những biểu hiện quá nồng nàn. Họ luôn khách sáo với nhau, người nọ đối với người kia như khách. CÒn nhớ hồi nhỏ tôi từng ngơ ngác tại sao bố mẹ nhà người khác luôn lớn tiếng cãi cọ, đánh nhau khiến hàng xóm bu xung quanh như xem kịch, còn nhà chúng tôi luôn yên tĩnh?
Trong nhà, do làm thầy giáo, bố phụ trách dạy dỗ tôi, mẹ đảm nhận những việc vặt trong cuộc sống như may quần áo cho tôi. Bố tôi không phải là người nói nhiều, nhưng vì bố thường kể chuyện lịch sử và Phật giáo cho tôi, cũng thường xuyên phụ đạo bài vở, nên vô hình chung thế giới tinh thần của tôi và bố gần gũi hơn. Sau khi trưởng thành, tính cách và phong thái của tôi cũng chịu nhiều ảnh hưởng của bố hơn.
Mẹ tôi lại càng giống một đóa hoa trên giấy dán tường, xinh đẹp và câm lặng. Hầu như mẹ chỉ luôn ngồi trước máy khâu con bướm may quần áo đẹp. Ngoài ra, mẹ không biết làm gì khác. Mẹ xinh đẹp nhưng lạnh nhạt. Bạn vĩnh viễn không thể đi được vào nội tâm sâu thẳm của bà, không thể biết nổi mọi yêu thương thù hận thực sự của bà. Dần dần, bạn sẽ quên mất bà cũng có một thế giới nội tâm được giấu kín, thậm chí quên cả chuyện bà còn có một ý chí riêng. Bất cứ người phụ nữ nào cũng có suy nghĩ bí mật về chuyện tình ái.
Chỉ một năm sau khi bố tôi mất trong một tai nạn giao thông, bà đã cả quyết lấy chồng ở nơi xa tít tắp. Cái ý chí của một người phụ nữ luôn bị giấu kín, bị xem thường, thậm chí cả thân phận của một người phụ nữ cuối cùng khiến tất thảy mọi người xung quanh phải kinh ngạc bởi phương thức thể hiện quá chói lòa.
Trong đó có cả tôi.
Tôi không thể chấp nhận được sự thực đó là: bà luôn trầm lặng và dịu dàng, chồng chết chưa đầy một năm đã vứt bỏ tôi và trách nhiệm một người mẹ, rời bỏ Thượng hải, chạy đi lấy một lão già xa lạ ở Áo.
Cho tới giờ, tôi vẫn không thể tin nổi bà đã rời bỏ tôi năm tôi mới mười bảy tuổi. Tôi cảm thấy bà đã phản bội tôi và phản bội cả bố tôi. Thời Trung Quốc cổ đại có phong tục đàn bà góa không được tái giá trong 3 năm. Trung Quốc năm 1994 tuy đã thoáng và khoan dung hơn rất nhiều, nhưng hành vi của mẹ tôi vẫn gây nên không ít sóng gió ở địa phương thời đó. Ông bà tôi thu luôn cuốn hộ khẩu của mẹ tôi, ngăn cản bà tới cục quản lí xuất nhập cảnh Thượng hải làm hộ chiếu.
Nhưng mẹ tôi rốt cuộc vẫn bay được tới nước Áo phía Tây.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Bất hạnh và bóng đen luôn ập tới nhanh hơn tất thảy. Và tôi như khôn lớn hẳn chỉ qua một đêm.
Lúc đó tôi vừa thi đỗ chuyên ngành Mĩ thuật của trường Đại học Thượng hải, dọn từ nhà ông bà nội tới sống ở kí túc xá. Mỗi tháng tôi được tiêu một số tiền lớn do mẹ gửi về. So với các bạn khác, tôi giàu có nhưng cô độc. Tôi quyết định trụy lạc.
Tôi đánh son đen, nhuộm móng tay đen, đi guốc đế cao như sắp bật cao, hút thuốc, uống rượu, trốn tiết, đánh nhau. Hồi đó có từ mới “siêu” được truyền từ Âu Mỹ tới, vô cùng thịnh hành trong giới trẻ ở một số thành phố lớn Trung Quốc. Tôi chính là “siêu nữ” nổi tiếng ở trường chúng tôi, còn có một bạn trai không hề thua kém.
Bạn trai tôi là ông chủ quán bar duy nhất ở gần trường thời đó, biệt hiệu là “Lão Hổ”. Anh ra rất ngang, tổ chức một nhóm nhạc rock nửa Trung Quốc, nửa phương tây, còn anh tự tay chơi trống. Anh có thể uống hết một lúc nửa két bia, trong một giây có thể đánh được bảy, tám tiếng trống (tôi tin rằng anh ta là tay trống nhanh nhất thế giới), trong một phút có thể cởi tuột hết quần áo của tôi và lồng xong chiếc bao cao su siêu mỏng. Anh là giáo viên đầu tiên của tôi về tình dục, dạy tôi cách tự do thả lỏng nhưng vẫn đồng thời dùng con mắt thứ ba để nhìn một lằn ranh an toàn, không thể vượt qua lằn ranh đó khiến mình rơi vào hiểm nguy.
Khi ở bên anh, tôi chưa bao giờ đụng tới những thứ như ma túy, thuốc lắc. Chúng tôi chỉ vui vẻ uống rượu, hút bồ đà, làm tình, đi khắp nơi lùng sục các đĩa CD nhạc rock phương Tây, mua đủ các loại quần áo kì dị. Chúng tôi có tiền, chúng tôi trẻ trung, chúng tôi xinh đẹp vô song. Vì thế, “Cưng ơi! Đừng khóc…”, chúng tôi thường hát vang bài Thời gian mùa hè của Ella Fitzerald.
Sau đó, có người chỉ trích Lão Hổ là tay trống dzỏm, nói rằng tuy kĩ thuật đánh trống của anh khá hay, nhưng anh lại thiếu cái chất Rock bay bổng thực sự. Đó là tinh thần bất chấp tất cả, như lũ bướm lao vào lửa như thiêu thân. Tôi thấy gã đó thật ngu ngốc. Lẽ nào nhạc Rock cứ nhất định cần phải tự sát.? Dù thời đó hay bây giờ, tôi đều thấy vinh hạnh gặp được một anh chàng điển trai, điên rồ, tài hoa vô song nhưng vẫn rất lí trí như Lão Hổ. Lúc đó bố tôi qua đời, mẹ bỏ đi xa lấy chồng, ông bà nội sức khỏe đau yếu, bên cạnh tôi không có ai, chỉ trừ anh.
Anh đã giúp tôi trải qua những tháng ngày thanh xuân đầy ắp phiền muộn đó thật đáng kinh ngạc nhưng vô hại. Anh đã mở ra cho tôi một cánh cửa mở ra thế giới người lớn hoàn toàn mới mẻ, thậm chí còn dạy cho tôi làm thế nào để chống chọi lại những cơn đau thần kinh, đi đâu để mua được thuốc tránh thai khẩn cấp trong 76 tiếng đồng hồ, làm thế nào để dán vết săm giả hình con bướm.
Thời thanh xuân, những cô gái khác có mẹ bên cạnh giúp đỡ, còn tôi chỉ có một tay trống nhạc Rock.
Cuối cùng, cũng nhờ anh tôi hiểu được cái gì là sex, cái gì là ma túy và nhạc Rock, cái gì là tự do an toàn và tự do rút cuộc mang ý nghĩa gì, cái gì là diễn đạt chính mình và bay bổng tuyệt diệu.
Sau đó, tôi không về kí túc xá nữa, cũng không sống cùng anh. Tôi tự thuê một căn hộ hai phòng gần trường, tự mình làm chủ.
Hôm dọn đi, tôi đột nhiên cảm thấy mình thực sự trưởng thành. Hôm đó là ngày 1 tháng 7 năm 1997, cách thời gian tốt nghiệp những một năm. Nhưng cũng ngày đó, Hồng Kông được trao trả cho Trung Quốc đại lục. Truyền hình phát sóng trực tiếp nghi lễ trao trả suốt mấy tiếng đồng hồ. Rất đông người, rất nhiều cuộc trình diễn, cờ hoa rực rỡ, dưới bầu trời trong xanh là ánh sáng và niềm vui.
Thời kì sống một mình thật thoải mái. Cứ tự do chi phối thời gian của mình, tự do giao lưu với đủ dạng người. Và quan trọng nhất là tôi như thể lần đầu tiên thực sự phát hiện ra mình. Trước đây, tôi chỉ là con gái của bố tôi, là học sinh của thầy, là bạn học của bao đứa trẻ khác. Chỉ vậy mà thôi.
Nhưng cũng bắt đầu từ đây, tôi đâm ra mê đọc sách, tôn giáo và triết học. Bố tôi là thầy giáo từng luôn khích lệ tôi nỗ lực về mặt này nhưng không thành công, nhưng sau khi sống một mình, tôi bỗng rất mê đọc. Tôi vẫn là “siêu nữ” điên rồ trong trường, nhưng cũng bớt dần những thứ phù phiếm.
Những ngày tháng thư thái, vui sướng đó kéo dài được mãi cho đến khi tốt nghiệp. Cho tới giờ tôi vẫn không hiểu tại sao phía nhà trường không đuổi học tôi? Làm sao tôi có thể thuận lợi vượt qua hết học kì này đến học kì khác?
Tuy tới giờ tôi vẫn yêu thích chuyên môn hồi đó là hội họa, nhưng tôi hiểu rất rõ mình không thể trở thành một họa sĩ. Trước khi mở cửa tiệm bán đồ thời trang, tôi cũng học thiết kế thời trang, muốn tự làm trang phục mang nhãn hiệu của riêng mình. Nhưng thị trường quả tàn khốc, tôi đành phải rút lui và mở tiệm đồ thời trang, chuyên kinh doanh sản phẩm của các nhà thiết kế trẻ chưa thành danh ở Thượng Hải giống như tôi.
Vừa có kế hoạch mở tiệm được không lâu, tôi quen Triết.. Sự khích lệ nhiệt tình của anh là một trong những động lực của tôi. Thoạt đầu, chúng tôi không hi vọng kiếm được nhiều tiền, nhưng quả thực không ngờ tiệm kinh doanh ngày càng phát đạt. Triết còn giới thiệu bạn thân của anh là Ưu Ưu giúp tôi làm một trang web. Trên đó có thể hiển thị từng tác phẩm của các nhà thiết kế trong tiệm. Khách hàng cũng có thể mua luôn hàng trên mạng. Giới truyền thông Thượng Hải nô nức kéo tới phỏng vấn tôi và các nhà thiết kế. Họ đặt cho tôi một cái tên rất đường phố “Bà chủ của tiệm thời trang tuyệt diệu nhất Thượng Hải”.
Không biết tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào. Mấy ngày sau khi Triết bỏ đi, tôi luôn mất ngủ. Trên xe, dù tương lai còn mờ mịt, nhưng cái cảm giác êm ái, khẽ lắc lư như đi trên mặt biển thật khiến người ta mụ mẫm đi.
Tới khi tỉnh giấc, trời đã tối hẳn. bác tài thông báo rõ to tên một địa danh rất lạ sắp tới. Chúng tôi sẽ tạm nghỉ ở đó.
Xe dừng. Nhúm hành khách ít ỏi lười biếng xuống xe,vặn vẹo lưng , ho hắng, khạc nhổ lung tung. Bên đường là vài tiệm cơm nhỏ đèn đóm sáng rực và một nhà vệ sinh công cộng như vừa mới xây xong.
Tôi cũng dắt Lột Phong Thiền xuống xe.Ngẩng mặt đón hơi đất lạ trong gió xuân phả tới. Tôi thấy thật nhẹ nhõm và có một cảm giác thật kì lạ, như thể cả vùng đất mới này luôn có thể đem lại cho người ta cảm giác thật kì lạ, như thể cả vùng đất này luôn có thể đem lại cho người ta niềm hi vọng mới. Có lẽ Triết cũng tới đây dừng chân , hoặc anh đang dùng cơm ở một trong những tiệm ăn kia.
Thình lình lóe ra ý nghĩ đó, tôi lập tức gọi ngay con chó vừa chạy lăng quăng ngửi vật gì đó quay lại, rồi cùng tôi bước vào tiệm ăn lăng quăng đầu tiên . Trong tiệm không rộng , chỉ kê được ba, bốn cái bàn. Liếc một cái là thấy hết tiệm. Chúng tôi đứng trước cửa vài phút, quả nhiên không thấy Triết.
Tiệm thứ hai vẫn nhỏ như thế, bên trong phả ra mùi ớt cay sộc. Chúng tôi vừa ho vừa đi vào , vẫn không thấy anh.
Tiệm cuối cùng là một tiệm mì, sạch sẽ, sáng bóng. Sau khi quan sát một lúc, vẫn không thấy người mà chúng tôi cần tìm nhưng quả thực rất đói bụng. Tôi quyết định ngồi xuống ăn một chút gì.
Tiệm mì kinh doanh rất đơn giản, chỉ có hai cái bàn, kể cả chúng tôi. Nhưng bất kể đồ ăn ngon hay dở, chỉ cần yên tĩnh và sạch sẽ yên tĩnh là được.
Tôi gọi một bát mì thịt. bên trên rắc đầy hành hoa và ớt. Màu xanh và đỏ đối ngược với nhau thật sinh động.Nơi đây đã thuộc biên giới tỉnh Hồ Bắc nên ăn cay đã trở thành phổ biến.
Lộ Phong Thiền đang ăn đồ ăn của chó mà tôi mang từ trên xe xuống. Tôi gắp mấy miếng thịt trong bát , bỏ lên một tờ giấy cho nó ăn thêm, rồi quay lại tiếp tục ăn mì.
“ Ta không ăn cay”. Như thể có ai nói bằng giọng Thượng Hải. Tôi ngẩn người ra hồi lâu, vội ngó xung quanh, nhưng không thấy ai nói gì, liền tiếp tục gắp mì lên ăn .
“ Ta không thích ăn đồ cay” , một giọng nam nói tiếng Thượng Hải rất nhỏ nhưng rõ rang. Tôi đặt đũa xuống, cẩn thận quan sát khắp tiệm. Bàn còn lại vừa thanh toán xong, đang đi ra cửa.
Ánh mắt tôi ngần ngừ dừng trong khoảng không, rồi rơi xuống mình Lộ Phong Thiền.
Nó vẫn nhìn tôi bằng vẻ trầm mặc và ấu yếm, rồi tiếp tục ăn nốt chỗ đồ ăn ít ỏi. Chỗ thịt cay tôi vừa gắp xuống cho nó vẫn để nguyên đó. Nó không hề đụng tới.
Tôi đứng im nhìn nó hồi lâu rồi lóe lên một ý nghĩ rất kinh ngạc. Ý nghĩ đó cứ xoáy vào tim tôi khôn nguôi, tôi vội vã lấy một tay ôm vai, một tay sờ lên môi mình.
Lúc này, con chó đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt ươn ướt nhìn tôi. Tôi gần như suýt hét ầm lên. Tôi nhìn thấy rõ mấy giọt nước mắt rất lớn trong trịa lăn ra từ má nó.
“Ta đang nói đây”, giọng nam lại khe khẽ cất lên.
Tôi hét lên 1 tiếng, nhảy phắt ra khỏi chỗ ngồi. Bà chủ quán hoảng hốt, luôn miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”. Tôi chỉ về phía con chó, miệng lắp bắp, đột nhiên không thể nói ra lời. Con chó vẫn im lặng, nom mặt thật vô tội. Tôi nhìn bà chủ quán như cầu cứu. Cũng giống như những người khác, trước tiên, bà bị thu hút bởi cái vòng ngăn không cho cắn người trên đầu nó, rồi lại nhìn tôi, như thể trong khoảnh khắc đã xác định được cả tôi và con chó của tôi đều rất kì quái. Do vậy, bà vội vã bỏ đi.
Tôi trả tiền và dắt con chó ra khỏi tiệm, phải mười phút nữa mới đến giờ xuất phát. Chúng tôi đi vào một con đường nhỏ cây cối xanh rì, con chó vẫn theo sát tôi. Tôi cố tình lờ nó đi, đột ngột đi thật nhanh, nhưng nó cũng rảo bước nhanh hơn. Khi tôi đi chậm lại, nó cũng đi chậm lại.
Tôi quay phắt lại, mở to mắt nhìn nó chằm chằm, nó cũng nhìn lại tôi không hề biểu cảm, rồi quay đầu ngó lung tung như thể không có chuyện gì xảy ra. Tôi vừa định đi tiếp, bỗng lại nghe tiếng ai đó gọi tên tôi: “Ngụy”. Âm thanh đó nghe rất quen.
Tôi lại hét lên lần nữa, co giò bỏ chạy. Một bóng đen nhanh như chớp, lao vút tới chặn trước mặt tôi. Đó chính là con Lộ Phong Thiền của tôi. Tiếng nói đó lại vang hơn, “Đừng sợ, ta đang nói đây”. Giọng đàn ông vang lên.
Tôi run lẩy bẩy, nhìn chằm chằm vào con chó: “Lộ?... là mày sao? Mày biết nói?”
Nó ra sức gật đầu, rồi lại lắc đầu. Đuôi nó vẫy thân thiết.
“Thế là sao??” chân tôi vừa mềm nhũn vừa mất hết cảm giác, như sắp quỵ xuống.
“ Là ta đang nói, con không nhận ra ta sao ?”. gương mặt con chó vẫn không có chút biểu cảm nào , mõm nó vẫn đang ngậm chặt. Chỉ có đỗi mắt lấp lánh như ánh đèn xa rọi chiếu, như đang nói điều gì. Nhưng âm thanh đó ắt phải phát ra từ nó.
Đó là tiếng Thượng hải, đúng là tôi từng nghe trước đây, thậm chí còn rất thân quen, nhưng quả thực giờ không nhớ nổi.
Tôi hít sâu mấy hơi, lại ngó xung quanh, xác định ở đây chỉ có tôi và con chó.
“Được rồi. Là mày đang nói phải không Lộ?” tôi khẽ hỏi.
Con chó gật đầu, rồi lại lắc đầu. Tôi cuống lên, không nhịn nổi tức giận đạp cho nó một cái thật mạnh. Nó loạng choạng suýt ngã, trong họng phát ra mấy tiếng rên rỉ trầm đục.
Tôi vội vã ôm lấy nó, vuốt ve đầu nó, xin lỗi rối rít.
“Là ta, bố con đang nói đây”, âm thanh đột nhiên phát ra từ mõm nó. Lần này tôi nhìn thấy rõ mõm nó không hề động đậy. Tôi vội vã buông nó ra, lùi lại vài bước, hai tay bưng chặt miệng, đề phòng tôi lại kêu thét lên.
“Đừng sợ, con gái của ta”. Tiếng nói tự xưng là ông bố đã chết của tôi tiếp tục vang lên. Lần này, giọng vô cùng dịu dàng, hiền từ, hơi run rẩy nữa.
“… Bố!”, tôi đoán hẳn tôi đã ngã ngất đi đúng lúc vừa thốt lên câu đó.
/18
|