Màn đêm như mực lan tỏa bốn phía. Chúng tôi ngồi trên chiếc xe rời Nghi Xương tới Trùng Khánh. Mọi cảnh vật lờ mờ ngoài cửa xe đều nhanh chóng bị ném lại phía sau, như thể ném hết những kí ức nát rữa có thể vĩnh viễn quên đi, không chút đáng tiếc.
Năm bố tôi chết, tôi đang học lớp 11, mọi môn học đều rất xuất sắc. Tôi được thầy cô trong trường và cả bố tôi khẳng định rằng một năm sau, tôi có thể ung dung thi đậu vào những trường đại học điểm trong nước như Đại học Bắc Kinh, Đại học Phúc Đán… Bố tôi vừa được phong danh hiệu giáo viên xuất sắc trong trường trung học mà ông đang giảng dạy, đồng thời ông cũng được chính quyền thành phố Thượng Hải bầu chọn vào danh sách hai mươi giáo viên được hưởng chế độ trợ cấp đặc biệt của nhà nước. Mẹ tôi vẫn đẹp như hoa, lặng lẽ, đảm đang. Gia đình tôi mới mua thêm một chiếc xe đạp điện kiểu mới, khá hiện đại. Trung Quốc năm 1993 vẫn rất hiếm những loại xe như vậy. Ông bà nội tôi đã cho một nửa tiền mua xe, coi như là món quà mừng bố tôi được khen thưởng.
Cuộc sống của cả nhà ba người chúng tôi như vừa mở ra một trang mới.
Cho tới một buổi tối, đồng hồ trên tường đã điểm mười giờ, nhưng bố tôi đến trường dạy thêm buổi tối vẫn chưa về. Mẹ tôi bắt đầu sốt ruột, gọi điện tới văn phòng nhà trường nhưng không ai bắt máy.
Tới 11 giờ, tôi vẫn ngồi trong phòng khách, bắt đầu buồn ngủ. Mẹ tôi cũng không còn kiên nhẫn được nữa, cứ đi đi lại lại trước cửa nhà mở toang. Hai tay bà xoắn vào nhau, nét mặt như sắp khóc bất cứ lúc nào. “Bố con đi đâu nhỉ? Rốt cuộc ông ấy đã xảy ra chuyện gì?”. Như thể bà nói với tôi, và cũng như tự hỏi chính mình. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ bấn loạn như vậy. Cũng rất khó trách, bố tôi luôn nghiêm túc, đáng tin, làm việc gì cũng đúng giờ phăm phắp, mấy chục năm qua ông đều ra khỏi nhà và về nhà rất đúng giờ. Nếu có chuyện gì, chắc chắn ông cũng bật điện về báo.
11h 15 phút, tôi nói mẹ cùng đi tìm. Mẹ tôi gật đầu, mắt đẫm lệ, như đã linh cảm được điều bất thường.
Trên đường vắng tanh không một bóng người. Hai mẹ con tôi nhanh chóng rảo bước men theo con đường mà bố vẫn thường đi. Hôm đó là mùa thu, lá vàng trên đất vỡ ra những tiếng vụn sắc nhọn khi bị chân chúng tôi đạp lên, nghe rắc rắc. Như thể có thứ gì đó không may vừa cùng chạy với chúng tôi trong gió. Chúng tôi chạy rất nhanh, nó cũng chạy rất nhanh, dẫu muốn dứt bỏ cũng không được. Sắp tới trường học, chân càng run hơn. Bố, bố ở đâu? Không có tiếng đáp. Không khí bắt đầu đốt lên thứ gì đó thần bí, từng đốm lửa nhỏ cứ tới gần, hy vọng được bùng lên. Tôi không cảm thấy gương mặt mình đã ướt, cũng không phân biệt nổi đó là nước mắt, mồ hôi, hay là nước mưa từ trên trời rơi xuống.
Trên một con đường nhỏ không có đèn đường, cách trường học rất gần, mẹ con tôi nhìn thấy bố tôi nằm trong vũng máu. Trời như sụp xuống, đất dưới chân như nứt toác.
Tôi không tin cảnh tượng trước mặt, ra sức lấy tay trái cấu mạnh vào tay phải. Nỗi đau da thịt khiến tôi ý thức được mọi thứ té ra là sự thật, không phải là ác mộng, cũng không phải là phần lớn các cảnh được xem trên phim và truyền hình.
Mẹ ngã trên người bố tôi lẫn lộn máu và da thịt, bất động, như ngất đi. Tôi hết lay người này, lại lắc người kia. Mùi máu ngày càng tanh, không khí như thể sắp vỡ tung. Tôi không thể thở nổi, không, tôi phải giành giật để thở, tiếp đó, một tiếng kêu như tia chớp rạch ngang bầu trời đêm. “Cứu bố cháu với. Có ai không? Mau cứu bố cháu với.” Tôi nghe thấy tiếng khóc của mình từ lồng ngực lạnh toát phát ra tiếng vọng ghê người.
Tuyệt vọng, đúng là tay không không thể bắt được gì, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng. Màn đen vô bờ là tấm vải liệm của bố tôi. Đó cũng là lần đầu tiên tôi đối mặt với phần đen tối của cuộc đời khi tôi mới mười sáu tuổi, sau khi trải qua những ngày tháng hạnh phúc và nhạt nhẽo.
Cuối cùng cũng có người khách qua đường có lòng tốt và may thay mang điện thoại di động, giúp chúng tôi gọi cảnh sát 110. Do chúng tôi khẩn cầu, ông lập tức dùng xe của ông đưa bố tôi tới một bệnh viện gần nhất, để lại cái xe nát bấy và một đống máu của bố tôi. Tôi cũng ở lại chờ cảnh sát tới. Mấy phút sau, tiếng còi ụ của cảnh sát đã vang lên cách đó không xa.
Cuối cùng cảnh sát cũng không điều tra được gì.
Mãi tới mười năm sau khi bố tôi qua đời, vào ngày giỗ của ông, tôi mang hoa tới mộ ông như thông lệ hàng năm. Nhưng hôm đó, tôi sững sờ phát hiện thấy một bó hoa tươi do ai đó đã đặt sẵn trước mộ ông. Tôi nhìn kĩ, trong bó hoa còn giấu một mẩu giấy, trên đó đánh máy ba từ “xin lỗi ông”.
Sau đó, tôi lại cầm mẩu giấy đi tìm cảnh sát. Nhưng viên cảnh sát Trương phụ trách án mạng ngày xưa đã bị thuyên chuyển 8, 9 năm trước. Trong mười năm qua cũng không ai nhớ đến vụ tai nạn xe rất phổ biến này, ngay cả việc tìm kiếm hồ sơ cũng không thấy. Màn bi kịch của bố tôi tan như mây khói. Tôi không cam tâm, nghĩ ra đủ cách để tìm viên cảnh sát Trương kia, nhưng không có kết quả.
Theo ba chữ đánh máy trên tờ giấy kia, không đủ để tìm được người lái xe đâm chết bố tôi rồi bỏ chạy. Nhưng theo tôi, sự thật đó dường như quá rõ: Người ấy biết bố tôi, thậm chí còn tới tham dự tang lễ của bố, hoặc nghe ngóng từ những người tới dự tang lễ để dò biết được vị trí mộ của ông.
Ba chữ trên tờ giấy được đánh máy chứ không viết tay, rõ ràng là không muốn để lộ mình qua chữ viết.
Có lẽ đó là một phụ huynh nào đó có xe hơi của lớp bố tôi dạy học. Vì địa điểm bố tôi bị tai nạn cách trường không xa. Xét về mặt thời gian, bố tôi đã kết thúc lớp học thêm ban đêm, đang vội vã đi xe đạp điện về. Có lẽ là do một phụ huynh nào đó lái xe hơi tới đón con hoặc trên đường từ trường đi ra đã đâm phải bố tôi. Hẳn là do không cẩn thận. Nhưng ông ta vứt bố tôi bị thương trên đường, tới mức chết vì chảy máu quá nhiều là điều tôi không thể tha thứ.
“Có thực là vĩnh viễn không thể tha thứ không?”, Triết hỏi tôi. Tôi quen anh đúng thời điểm phát hiện được tờ giấy bí ẩn nọ trên mộ bố tôi. Tôi đã quen anh và nhanh chóng yêu anh. Cùng năm đó, tiệm thời trang của tôi cũng mở. Giờ đây nhớ lại đã tròn mười năm bố tôi qua đời. Ba năm trước, cuộc sống của tôi liên tiếp xảy ra mấy chuyện lớn, vẫn còn ảnh hưởng sâu sắc tới tôi cho đến ngày nay.
Triết vẫn thường nói: không nên nhìn lại quá khứ, vì em không thể thay đổi được điều gì đã qua. Cứ cho là em tới trường tìm ra được tên tuổi của hơn ngàn học sinh mười năm về trước, rồi điều tra từng nhà xem ai có xe hơi, nhưng cuối cùng có thể điều tra được gì nào. Em vẫn thiếu một vài chứng cứ quan trọng nhất, không có vật chứng và nhân chứng. Hơn nữa mất nhiều thời gian và công sức như vậy đi báo thù chả thà dẹp đi những oán hận trong lòng, tha thứ cho người đó đi.
Tôi im lặng không nói. Nhưng mảnh giấy bí ẩn có ghi ba chữ đó được tôi cất kĩ trong két sắt ở nhà, cẩn thận giữ gìn cho tới tận ngày nay.
Trong mấy năm sống cùng Triết, tôi đều bơi lội trong tình yêu hạnh phúc. Nhưng mỗi khi ở một mình hoặc lúc canh khuya nằm mơ, tôi vẫn không thể không nhớ lại chuyện đó. Người viết mảnh giấy đó rốt cuộc là ai? Ai phải chịu trách nhiệm về cái chết của bố tôi? Không ai mách cho tôi cả.
Đừng nghĩ nữa! Tôi hít một hơi sâu, ép mình từ cái đêm khó quên hơn mười năm trước đó quay trở về lại hiện thực.
Những gì đã qua là qua, bạn không có cách nào khác. Cứ ngỡ thời gian có thể xóa nhòa, vết thương lòng có thể hồi phục… Kết quả, thời gian chỉ xóa được những bóng mờ, còn lòng tôi càng rắn rỏi hơn trước, xong vẫn không thể hoàn toàn trở thành thứ như bạn mong đợi.
Tôi từng đọc một cuốn sách khích lệ tinh thần do người Mỹ viết, kể rằng không thể chạy trốn những kí ức buồn, bởi càng chạy, nó càng theo đuổi bạn. Bạn phải đối mặt với nó, thậm chí cùng nó chung sống hòa bình, tha thứ cho nó, rồi mặc kệ nó. Đó là cách cơ bản nhất để chữa trị chính mình.
Tôi lắc lắc đầu, khiến mọi suy nghĩ đang trôi dạt tự do được bình tĩnh lại. Lộ Phong Thiền như hiểu rõ tôi đang nghĩ gì, thò đầu tới liếm tay tôi, khiến tôi thấy nhẹ nhõm vô cùng. Có lúc nhìn cái vòng nhựa xấu xí trên cổ nó, tôi lại thấy vui vui. Cũng may có nó cận kề, tôi mới giữ được tâm trạng bình tĩnh suốt chuyến đi. Tôi thích ngắm nó, có thể nhìn nó rất lâu mà không thấy chán. Đôi mắt nó như biết nói. Sự thực là cả khuôn mặt nó như biết nói. Có lúc nó mệt mỏi như một ông già, nhưng có lúc lại thơ ngây trong sáng như con trẻ. Nó vẫy đuôi, liếm tay tôi tới mức rớt dãi đầy tay tôi. Nó luôn cảnh giác nghe ngóng bốn phía để bảo vệ tôi. Nó đúng là một thiên sứ đội lốt chó.
Con chó đột nhiên ngừng động tác liếm tay, rồi tôi nghe thấy giọng nói của bố.
“Ngụy”, bố hạ giọng gọi tôi, “ Ở Nghi Xương, con làm rất tốt”. Bố bình phẩm đơn giản.
Tôi ôm con chó, áp sát đầu vào mõm nó, muốn nghe rõ hơn. Nhưng đợi một lúc, bố không nói nữa.
Tôi khẽ hỏi, “Bố còn đó không?”
Không có tiếng trả lời.
“Lẽ nào trên chặng đường này, bố không ở bên con?” . tôi rền rĩ và hơi thất vọng vì không được liên hệ với bố bất kì lúc nào. Nếu có thể, thậm chí tôi còn muốn gặp ông. Còn nhớ trò ảo thuật của David Cooperfield đã gặp và nói chuyện với bố mẹ đã chết. Liệu tình tiết trong phim ảnh và tiêu thuyết có ngẫu nhiên trở thành sự thật không?
“ Bố sẽ nói chuyện với con vào lúc thích hợp nhất”, giọng bố tôi đột ngột lại vang lên, “ vào những lúc khác, còn cần phải tự đối mặt với mọi sự kiện đột xuất xảy ra, tự mình suy nghĩ. Vì dù sao con đường của con, con cũng phải tự đi”.
“Nếu lúc nào đó gặp nguy hiểm, cần bố giúp đỡ, làm thế nào để tìm bố?” , đột nhiên tôi trở nên yếu đuối.
“ Những lúc như vậy, bố sẽ chủ động tìm con”, bố tôi nói chắc như đinh đóng cột.
“ Liệu có ngày con được nhìn thấy bố không?”, trầm ngâm hồi lâu, tôi hỏi.
Bố ho một tiếng rồi cười, như thể câu nói của tôi rất trẻ con. Nhưng ông lại nhanh chóng bình tĩnh, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
“Không biết nữa”, ông thực thà đáp, không kịp để ý tới sự thất vọng trong mắt tôi. “ Nhưng bố lúc nào cũng dõi theo con. Bố nhìn thấy tất cả những việc con làm cho cậu sinh viên ở Nghi Xương. Bố rất tự hào về con!” Ông bổ sung thêm, giọng đầy tình cảm, như một câu tán dương mỗi khi tôi có thêm thành tích.
“Cám ơn bố”. Lời tán thưởng của ông quan trọng nhất là ông nói lúc nào cũng nhìn theo tôi. Điều đó khiến tôi thấy ngượng và căng thẳng. Một đứa con gái hai mươi chín tuổi phần lớn thời gian không muốn bố mình nhìn thấy.
“Đừng lo”. Bố như lập tức nhìn thấy tâm tư tôi. “ thế giới của bố đang ở, mọi thứ đều trừu tượng hóa rất cao. Ánh mắt những người như bố nhìn sự vật đã khác so với các con. Bố tồn tại trong không gian chín chiều, mọi thứ cảm nhận được vừa tỉ mỉ vừa mãnh liệt, gấp mấy lần so với thế giới của người sống”.
Tôi hiểu lờ mờ, không rõ phải đáp lại ra sao. Cuối cùng, tôi có một câu hỏi: “Bố ơi, bố biến thành chó thế này, hay là linh hồn của bố gửi tạm lên mình chó?”
Có lẽ thấy câu hỏi của tôi quá ngô nghê, bố lại suýt bật cười thành tiếng. Nhưng vì không muốn những hành khách ngồi quanh tôi nghi ngờ, nên ông cố nén, chỉ cười khùng khục vài tiếng, rồi nói nhỏ: “ Cứ cho là linh hồn của bố gửi trên thân thể con chó đi nữa, nhưng quan hệ của bố và nó cũng không cố định như các cửa tiệm 24/7 do người Nhật và người Hàn mở. Có lúc bố bay tứ phương, có lúc bố ở trên mình con chó có tên là Lộ Phong Thiền này. Nhưng chỉ khi xung quanh không có ai hoặc có người nhưng không thể nghe thấy tiếng bố, bố mới có thể nói chuyện với con. Bố con mình không cần phải chuốc thêm rắc rối không cần thiết, phải không nào?”
Tôi gật đầu, không thể tưởng tượng nổi khi người khác nghe thấy một con chó nói chuyện sẽ có phản ứng ra sao. Liệu họ có bắt tôi và con chó của tôi đi không ? Tôi không dám nghĩ tiếp.
“Nếu những lúc không thuận tiện nói chuyện với con nhưng có thông tin cần chuyển tới con, bố sẽ nghĩ ra cách khác, ví dụ gửi một giấc mơ cho con. Cần chú ý rằng giấc mơ có nhiều loại khác nhau, có lúc là những dự báo của bố về những việc sắp xảy ra đối với con trên đường đi. Có lúc nó sẽ thể hiện tạng thái tình cảm bên trong của con, như một tấm gương soi giúp con nhìn rõ những khiếp sợ, khát vọng và vui mừng còn giấu kín. Trong mơ cũng học được nhiều điều. Nếu lúc nào khó nằm mơ nổi, bố sẽ viết mấy chữ trong đầu con”, bố tiếp tục nói. Tôi lại gật đầu, cắn ngón tay, cảm thây những câu nói của ông thật thần bí, đầy kinh ngạc. Chuyện gửi gắm vào những giấc mơ, có thể hiểu nổi, nhưng “viết vào đầu con mấy chữ” là cái gì nhỉ?
“Tuy nhiên”, bố tôi nhấn mạnh, “ Dù bố ở đâu, một mắt của bố cũng dõi theo con. Vì vậy khi con gặp nguy hiểm hoặc lúc cần kíp, bố sẽ lập tức về ngay bên cạnh con”.
Thì ra là vậy. Tôi thở phào, thấy bố thật vĩ đại. Thoắt một cái như quay lại thời thơ ấu, thấy bố lục cục ghép linh kiện thành một chiếc xe đạp, rồi ôm tôi cho ngồi lên going xe phía trước, đèo tôi quành đi quành lại trong ngõ. Hoặc ông đội tôi lên đầu, rồi đặt tôi tụt xuống bờ vai rộng rãi của ông, đưa tôi đi chơi phố. Bất kể là bạn năm tuổi hay năm mươi tuổi, hình ảnh bố trong trái tim đứa con gái vĩnh viễn luôn là một anh hùng.
Trước khi bố tôi qua đời, Thượng hải vẫn chưa có những tiệm hàng của Nhật bản như Lawson mở liên tục hai mươi tư giờ trong suốt bảy ngày trong tuần. Tôi lấy làm lạ và thú vị khi nghe ông nói về cụm từ 24/7. Quả thực, ông đã theo kịp thời đại.
Tôi lặng lẽ đắm đuối nghĩ về những cách thức không ngờ mà bố gửi gắm suy nghĩ cho tôi.
Một lát sau, tôi hỏi tiếp: “ Bố ơi, bố có thể đoán được giữa con và Triết có kết cục tốt lành không ?”, thực ra đây là câu mà tôi muốn hỏi từ lâu.
Im lặng.
Để tránh cảnh khó xử, tôi lôi một miếng bánh nướng trong túi du lịch ra, khua khua trước mặt con chó. “ Không có loại bỏng ngô bố vẫn mua cho con hồi bé”, bố tôi đột nhiên phá vỡ im lặng, đánh giá bằng giọng chắc nịch.
Con chó vươn mõm ra ngoạm lấy miếng bánh và nhanh chóng nhai rau ráu. Không khí tỏa mùi thơm rất quen thuộc, khiến người ta nhớ lại về tuổi thơ, về đất, về cuộc sống bình dị và hạnh phúc trong ngõ nhỏ. Tôi nhắm mắt, phút chốc cảm thấy thực ra cuộc sống đối với tôi không tệ. Người bố thân yêu có thể trở về như vậy với cách thức thật thần bí. Trên thế gian này có mấy người được may mắn như tôi?
Thậm chí tôi cũng không nỗ lực muốn biết kết cục giữa tôi và Triết. Vì vạy câu nói cuối cùng của bố tôi “ Bố biết, nhưng con phải tự đi tìm đáp án sau khi đi hết chặng đường này” cũng nằm trong dự đoán của tôi.
Vài tiếng sau, trạm thứ hai – Trùng Khánh – đã tới.
Năm bố tôi chết, tôi đang học lớp 11, mọi môn học đều rất xuất sắc. Tôi được thầy cô trong trường và cả bố tôi khẳng định rằng một năm sau, tôi có thể ung dung thi đậu vào những trường đại học điểm trong nước như Đại học Bắc Kinh, Đại học Phúc Đán… Bố tôi vừa được phong danh hiệu giáo viên xuất sắc trong trường trung học mà ông đang giảng dạy, đồng thời ông cũng được chính quyền thành phố Thượng Hải bầu chọn vào danh sách hai mươi giáo viên được hưởng chế độ trợ cấp đặc biệt của nhà nước. Mẹ tôi vẫn đẹp như hoa, lặng lẽ, đảm đang. Gia đình tôi mới mua thêm một chiếc xe đạp điện kiểu mới, khá hiện đại. Trung Quốc năm 1993 vẫn rất hiếm những loại xe như vậy. Ông bà nội tôi đã cho một nửa tiền mua xe, coi như là món quà mừng bố tôi được khen thưởng.
Cuộc sống của cả nhà ba người chúng tôi như vừa mở ra một trang mới.
Cho tới một buổi tối, đồng hồ trên tường đã điểm mười giờ, nhưng bố tôi đến trường dạy thêm buổi tối vẫn chưa về. Mẹ tôi bắt đầu sốt ruột, gọi điện tới văn phòng nhà trường nhưng không ai bắt máy.
Tới 11 giờ, tôi vẫn ngồi trong phòng khách, bắt đầu buồn ngủ. Mẹ tôi cũng không còn kiên nhẫn được nữa, cứ đi đi lại lại trước cửa nhà mở toang. Hai tay bà xoắn vào nhau, nét mặt như sắp khóc bất cứ lúc nào. “Bố con đi đâu nhỉ? Rốt cuộc ông ấy đã xảy ra chuyện gì?”. Như thể bà nói với tôi, và cũng như tự hỏi chính mình. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ bấn loạn như vậy. Cũng rất khó trách, bố tôi luôn nghiêm túc, đáng tin, làm việc gì cũng đúng giờ phăm phắp, mấy chục năm qua ông đều ra khỏi nhà và về nhà rất đúng giờ. Nếu có chuyện gì, chắc chắn ông cũng bật điện về báo.
11h 15 phút, tôi nói mẹ cùng đi tìm. Mẹ tôi gật đầu, mắt đẫm lệ, như đã linh cảm được điều bất thường.
Trên đường vắng tanh không một bóng người. Hai mẹ con tôi nhanh chóng rảo bước men theo con đường mà bố vẫn thường đi. Hôm đó là mùa thu, lá vàng trên đất vỡ ra những tiếng vụn sắc nhọn khi bị chân chúng tôi đạp lên, nghe rắc rắc. Như thể có thứ gì đó không may vừa cùng chạy với chúng tôi trong gió. Chúng tôi chạy rất nhanh, nó cũng chạy rất nhanh, dẫu muốn dứt bỏ cũng không được. Sắp tới trường học, chân càng run hơn. Bố, bố ở đâu? Không có tiếng đáp. Không khí bắt đầu đốt lên thứ gì đó thần bí, từng đốm lửa nhỏ cứ tới gần, hy vọng được bùng lên. Tôi không cảm thấy gương mặt mình đã ướt, cũng không phân biệt nổi đó là nước mắt, mồ hôi, hay là nước mưa từ trên trời rơi xuống.
Trên một con đường nhỏ không có đèn đường, cách trường học rất gần, mẹ con tôi nhìn thấy bố tôi nằm trong vũng máu. Trời như sụp xuống, đất dưới chân như nứt toác.
Tôi không tin cảnh tượng trước mặt, ra sức lấy tay trái cấu mạnh vào tay phải. Nỗi đau da thịt khiến tôi ý thức được mọi thứ té ra là sự thật, không phải là ác mộng, cũng không phải là phần lớn các cảnh được xem trên phim và truyền hình.
Mẹ ngã trên người bố tôi lẫn lộn máu và da thịt, bất động, như ngất đi. Tôi hết lay người này, lại lắc người kia. Mùi máu ngày càng tanh, không khí như thể sắp vỡ tung. Tôi không thể thở nổi, không, tôi phải giành giật để thở, tiếp đó, một tiếng kêu như tia chớp rạch ngang bầu trời đêm. “Cứu bố cháu với. Có ai không? Mau cứu bố cháu với.” Tôi nghe thấy tiếng khóc của mình từ lồng ngực lạnh toát phát ra tiếng vọng ghê người.
Tuyệt vọng, đúng là tay không không thể bắt được gì, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng. Màn đen vô bờ là tấm vải liệm của bố tôi. Đó cũng là lần đầu tiên tôi đối mặt với phần đen tối của cuộc đời khi tôi mới mười sáu tuổi, sau khi trải qua những ngày tháng hạnh phúc và nhạt nhẽo.
Cuối cùng cũng có người khách qua đường có lòng tốt và may thay mang điện thoại di động, giúp chúng tôi gọi cảnh sát 110. Do chúng tôi khẩn cầu, ông lập tức dùng xe của ông đưa bố tôi tới một bệnh viện gần nhất, để lại cái xe nát bấy và một đống máu của bố tôi. Tôi cũng ở lại chờ cảnh sát tới. Mấy phút sau, tiếng còi ụ của cảnh sát đã vang lên cách đó không xa.
Cuối cùng cảnh sát cũng không điều tra được gì.
Mãi tới mười năm sau khi bố tôi qua đời, vào ngày giỗ của ông, tôi mang hoa tới mộ ông như thông lệ hàng năm. Nhưng hôm đó, tôi sững sờ phát hiện thấy một bó hoa tươi do ai đó đã đặt sẵn trước mộ ông. Tôi nhìn kĩ, trong bó hoa còn giấu một mẩu giấy, trên đó đánh máy ba từ “xin lỗi ông”.
Sau đó, tôi lại cầm mẩu giấy đi tìm cảnh sát. Nhưng viên cảnh sát Trương phụ trách án mạng ngày xưa đã bị thuyên chuyển 8, 9 năm trước. Trong mười năm qua cũng không ai nhớ đến vụ tai nạn xe rất phổ biến này, ngay cả việc tìm kiếm hồ sơ cũng không thấy. Màn bi kịch của bố tôi tan như mây khói. Tôi không cam tâm, nghĩ ra đủ cách để tìm viên cảnh sát Trương kia, nhưng không có kết quả.
Theo ba chữ đánh máy trên tờ giấy kia, không đủ để tìm được người lái xe đâm chết bố tôi rồi bỏ chạy. Nhưng theo tôi, sự thật đó dường như quá rõ: Người ấy biết bố tôi, thậm chí còn tới tham dự tang lễ của bố, hoặc nghe ngóng từ những người tới dự tang lễ để dò biết được vị trí mộ của ông.
Ba chữ trên tờ giấy được đánh máy chứ không viết tay, rõ ràng là không muốn để lộ mình qua chữ viết.
Có lẽ đó là một phụ huynh nào đó có xe hơi của lớp bố tôi dạy học. Vì địa điểm bố tôi bị tai nạn cách trường không xa. Xét về mặt thời gian, bố tôi đã kết thúc lớp học thêm ban đêm, đang vội vã đi xe đạp điện về. Có lẽ là do một phụ huynh nào đó lái xe hơi tới đón con hoặc trên đường từ trường đi ra đã đâm phải bố tôi. Hẳn là do không cẩn thận. Nhưng ông ta vứt bố tôi bị thương trên đường, tới mức chết vì chảy máu quá nhiều là điều tôi không thể tha thứ.
“Có thực là vĩnh viễn không thể tha thứ không?”, Triết hỏi tôi. Tôi quen anh đúng thời điểm phát hiện được tờ giấy bí ẩn nọ trên mộ bố tôi. Tôi đã quen anh và nhanh chóng yêu anh. Cùng năm đó, tiệm thời trang của tôi cũng mở. Giờ đây nhớ lại đã tròn mười năm bố tôi qua đời. Ba năm trước, cuộc sống của tôi liên tiếp xảy ra mấy chuyện lớn, vẫn còn ảnh hưởng sâu sắc tới tôi cho đến ngày nay.
Triết vẫn thường nói: không nên nhìn lại quá khứ, vì em không thể thay đổi được điều gì đã qua. Cứ cho là em tới trường tìm ra được tên tuổi của hơn ngàn học sinh mười năm về trước, rồi điều tra từng nhà xem ai có xe hơi, nhưng cuối cùng có thể điều tra được gì nào. Em vẫn thiếu một vài chứng cứ quan trọng nhất, không có vật chứng và nhân chứng. Hơn nữa mất nhiều thời gian và công sức như vậy đi báo thù chả thà dẹp đi những oán hận trong lòng, tha thứ cho người đó đi.
Tôi im lặng không nói. Nhưng mảnh giấy bí ẩn có ghi ba chữ đó được tôi cất kĩ trong két sắt ở nhà, cẩn thận giữ gìn cho tới tận ngày nay.
Trong mấy năm sống cùng Triết, tôi đều bơi lội trong tình yêu hạnh phúc. Nhưng mỗi khi ở một mình hoặc lúc canh khuya nằm mơ, tôi vẫn không thể không nhớ lại chuyện đó. Người viết mảnh giấy đó rốt cuộc là ai? Ai phải chịu trách nhiệm về cái chết của bố tôi? Không ai mách cho tôi cả.
Đừng nghĩ nữa! Tôi hít một hơi sâu, ép mình từ cái đêm khó quên hơn mười năm trước đó quay trở về lại hiện thực.
Những gì đã qua là qua, bạn không có cách nào khác. Cứ ngỡ thời gian có thể xóa nhòa, vết thương lòng có thể hồi phục… Kết quả, thời gian chỉ xóa được những bóng mờ, còn lòng tôi càng rắn rỏi hơn trước, xong vẫn không thể hoàn toàn trở thành thứ như bạn mong đợi.
Tôi từng đọc một cuốn sách khích lệ tinh thần do người Mỹ viết, kể rằng không thể chạy trốn những kí ức buồn, bởi càng chạy, nó càng theo đuổi bạn. Bạn phải đối mặt với nó, thậm chí cùng nó chung sống hòa bình, tha thứ cho nó, rồi mặc kệ nó. Đó là cách cơ bản nhất để chữa trị chính mình.
Tôi lắc lắc đầu, khiến mọi suy nghĩ đang trôi dạt tự do được bình tĩnh lại. Lộ Phong Thiền như hiểu rõ tôi đang nghĩ gì, thò đầu tới liếm tay tôi, khiến tôi thấy nhẹ nhõm vô cùng. Có lúc nhìn cái vòng nhựa xấu xí trên cổ nó, tôi lại thấy vui vui. Cũng may có nó cận kề, tôi mới giữ được tâm trạng bình tĩnh suốt chuyến đi. Tôi thích ngắm nó, có thể nhìn nó rất lâu mà không thấy chán. Đôi mắt nó như biết nói. Sự thực là cả khuôn mặt nó như biết nói. Có lúc nó mệt mỏi như một ông già, nhưng có lúc lại thơ ngây trong sáng như con trẻ. Nó vẫy đuôi, liếm tay tôi tới mức rớt dãi đầy tay tôi. Nó luôn cảnh giác nghe ngóng bốn phía để bảo vệ tôi. Nó đúng là một thiên sứ đội lốt chó.
Con chó đột nhiên ngừng động tác liếm tay, rồi tôi nghe thấy giọng nói của bố.
“Ngụy”, bố hạ giọng gọi tôi, “ Ở Nghi Xương, con làm rất tốt”. Bố bình phẩm đơn giản.
Tôi ôm con chó, áp sát đầu vào mõm nó, muốn nghe rõ hơn. Nhưng đợi một lúc, bố không nói nữa.
Tôi khẽ hỏi, “Bố còn đó không?”
Không có tiếng trả lời.
“Lẽ nào trên chặng đường này, bố không ở bên con?” . tôi rền rĩ và hơi thất vọng vì không được liên hệ với bố bất kì lúc nào. Nếu có thể, thậm chí tôi còn muốn gặp ông. Còn nhớ trò ảo thuật của David Cooperfield đã gặp và nói chuyện với bố mẹ đã chết. Liệu tình tiết trong phim ảnh và tiêu thuyết có ngẫu nhiên trở thành sự thật không?
“ Bố sẽ nói chuyện với con vào lúc thích hợp nhất”, giọng bố tôi đột ngột lại vang lên, “ vào những lúc khác, còn cần phải tự đối mặt với mọi sự kiện đột xuất xảy ra, tự mình suy nghĩ. Vì dù sao con đường của con, con cũng phải tự đi”.
“Nếu lúc nào đó gặp nguy hiểm, cần bố giúp đỡ, làm thế nào để tìm bố?” , đột nhiên tôi trở nên yếu đuối.
“ Những lúc như vậy, bố sẽ chủ động tìm con”, bố tôi nói chắc như đinh đóng cột.
“ Liệu có ngày con được nhìn thấy bố không?”, trầm ngâm hồi lâu, tôi hỏi.
Bố ho một tiếng rồi cười, như thể câu nói của tôi rất trẻ con. Nhưng ông lại nhanh chóng bình tĩnh, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
“Không biết nữa”, ông thực thà đáp, không kịp để ý tới sự thất vọng trong mắt tôi. “ Nhưng bố lúc nào cũng dõi theo con. Bố nhìn thấy tất cả những việc con làm cho cậu sinh viên ở Nghi Xương. Bố rất tự hào về con!” Ông bổ sung thêm, giọng đầy tình cảm, như một câu tán dương mỗi khi tôi có thêm thành tích.
“Cám ơn bố”. Lời tán thưởng của ông quan trọng nhất là ông nói lúc nào cũng nhìn theo tôi. Điều đó khiến tôi thấy ngượng và căng thẳng. Một đứa con gái hai mươi chín tuổi phần lớn thời gian không muốn bố mình nhìn thấy.
“Đừng lo”. Bố như lập tức nhìn thấy tâm tư tôi. “ thế giới của bố đang ở, mọi thứ đều trừu tượng hóa rất cao. Ánh mắt những người như bố nhìn sự vật đã khác so với các con. Bố tồn tại trong không gian chín chiều, mọi thứ cảm nhận được vừa tỉ mỉ vừa mãnh liệt, gấp mấy lần so với thế giới của người sống”.
Tôi hiểu lờ mờ, không rõ phải đáp lại ra sao. Cuối cùng, tôi có một câu hỏi: “Bố ơi, bố biến thành chó thế này, hay là linh hồn của bố gửi tạm lên mình chó?”
Có lẽ thấy câu hỏi của tôi quá ngô nghê, bố lại suýt bật cười thành tiếng. Nhưng vì không muốn những hành khách ngồi quanh tôi nghi ngờ, nên ông cố nén, chỉ cười khùng khục vài tiếng, rồi nói nhỏ: “ Cứ cho là linh hồn của bố gửi trên thân thể con chó đi nữa, nhưng quan hệ của bố và nó cũng không cố định như các cửa tiệm 24/7 do người Nhật và người Hàn mở. Có lúc bố bay tứ phương, có lúc bố ở trên mình con chó có tên là Lộ Phong Thiền này. Nhưng chỉ khi xung quanh không có ai hoặc có người nhưng không thể nghe thấy tiếng bố, bố mới có thể nói chuyện với con. Bố con mình không cần phải chuốc thêm rắc rối không cần thiết, phải không nào?”
Tôi gật đầu, không thể tưởng tượng nổi khi người khác nghe thấy một con chó nói chuyện sẽ có phản ứng ra sao. Liệu họ có bắt tôi và con chó của tôi đi không ? Tôi không dám nghĩ tiếp.
“Nếu những lúc không thuận tiện nói chuyện với con nhưng có thông tin cần chuyển tới con, bố sẽ nghĩ ra cách khác, ví dụ gửi một giấc mơ cho con. Cần chú ý rằng giấc mơ có nhiều loại khác nhau, có lúc là những dự báo của bố về những việc sắp xảy ra đối với con trên đường đi. Có lúc nó sẽ thể hiện tạng thái tình cảm bên trong của con, như một tấm gương soi giúp con nhìn rõ những khiếp sợ, khát vọng và vui mừng còn giấu kín. Trong mơ cũng học được nhiều điều. Nếu lúc nào khó nằm mơ nổi, bố sẽ viết mấy chữ trong đầu con”, bố tiếp tục nói. Tôi lại gật đầu, cắn ngón tay, cảm thây những câu nói của ông thật thần bí, đầy kinh ngạc. Chuyện gửi gắm vào những giấc mơ, có thể hiểu nổi, nhưng “viết vào đầu con mấy chữ” là cái gì nhỉ?
“Tuy nhiên”, bố tôi nhấn mạnh, “ Dù bố ở đâu, một mắt của bố cũng dõi theo con. Vì vậy khi con gặp nguy hiểm hoặc lúc cần kíp, bố sẽ lập tức về ngay bên cạnh con”.
Thì ra là vậy. Tôi thở phào, thấy bố thật vĩ đại. Thoắt một cái như quay lại thời thơ ấu, thấy bố lục cục ghép linh kiện thành một chiếc xe đạp, rồi ôm tôi cho ngồi lên going xe phía trước, đèo tôi quành đi quành lại trong ngõ. Hoặc ông đội tôi lên đầu, rồi đặt tôi tụt xuống bờ vai rộng rãi của ông, đưa tôi đi chơi phố. Bất kể là bạn năm tuổi hay năm mươi tuổi, hình ảnh bố trong trái tim đứa con gái vĩnh viễn luôn là một anh hùng.
Trước khi bố tôi qua đời, Thượng hải vẫn chưa có những tiệm hàng của Nhật bản như Lawson mở liên tục hai mươi tư giờ trong suốt bảy ngày trong tuần. Tôi lấy làm lạ và thú vị khi nghe ông nói về cụm từ 24/7. Quả thực, ông đã theo kịp thời đại.
Tôi lặng lẽ đắm đuối nghĩ về những cách thức không ngờ mà bố gửi gắm suy nghĩ cho tôi.
Một lát sau, tôi hỏi tiếp: “ Bố ơi, bố có thể đoán được giữa con và Triết có kết cục tốt lành không ?”, thực ra đây là câu mà tôi muốn hỏi từ lâu.
Im lặng.
Để tránh cảnh khó xử, tôi lôi một miếng bánh nướng trong túi du lịch ra, khua khua trước mặt con chó. “ Không có loại bỏng ngô bố vẫn mua cho con hồi bé”, bố tôi đột nhiên phá vỡ im lặng, đánh giá bằng giọng chắc nịch.
Con chó vươn mõm ra ngoạm lấy miếng bánh và nhanh chóng nhai rau ráu. Không khí tỏa mùi thơm rất quen thuộc, khiến người ta nhớ lại về tuổi thơ, về đất, về cuộc sống bình dị và hạnh phúc trong ngõ nhỏ. Tôi nhắm mắt, phút chốc cảm thấy thực ra cuộc sống đối với tôi không tệ. Người bố thân yêu có thể trở về như vậy với cách thức thật thần bí. Trên thế gian này có mấy người được may mắn như tôi?
Thậm chí tôi cũng không nỗ lực muốn biết kết cục giữa tôi và Triết. Vì vạy câu nói cuối cùng của bố tôi “ Bố biết, nhưng con phải tự đi tìm đáp án sau khi đi hết chặng đường này” cũng nằm trong dự đoán của tôi.
Vài tiếng sau, trạm thứ hai – Trùng Khánh – đã tới.
/18
|