Lạc Thiếu Thừa nhìn tướng sĩ biên quan đang xúc động, suy nghĩ trong lòng cũng phức tạp:
Theo quân hơn nửa tháng, không thể không cảm khái Địch Dương có cách dụng binh, quân kỷ nghiêm minh, trên dưới tướng sĩ trong quân đội đều một lòng, nhưng đối tượng bọn họ trung thành không phải là Hoàng Thượng, mà là. . . . . . Nam nhân như vậy, bất kỳ luận ai ngồi trên vị trí tối cao kia cũng sẽ có điều kiêng kỵ thôi. . . . . .
Nhiếp Hiên trúng tên, Địch Dương trọng thương, mặc dù quá trình quanh co mạo hiểm nhưng vẫn đang trong tầm kiểm soát theo kế hoạch của mình, nhưng mà quân đội không thể một ngày không có Nguyên Soái, bây giờ Địch Dương lại đang hấp hối sắp chết, Trăng lưỡi liềm đầu tháng, khiêu vũ Hoàng Thành đã xong. . . . . . mỗ Lạc mỗ nhận được tin của Tư Tế đã nói như vậy, gia (tự xưng của người giàu/ có quyền thời xưa) quyết định đánh cuộc một ván đến tột cùng là đúng hay sai. . . . . .
Lê Duyệt. . . . . . Cô bé năm đó ngồi ở dưới gốc cây lê cười ha ha dùng Tuyết Lê ném hài đồng bướng bỉnh là hắn, giờ đã thành đại tư tế trong Hoàng Thành có năng lực siêu phàm nhưng bạc tình, lạnh nhạt, ít cười, dễ dàng đoạt tính mạng người khác từ cách xa ngàn dặm. . . . . . Ở trong cung điện Cửu Trọng ăn thịt người đó, chúng ta rốt cuộc chiếm được cái gì, lại mất đi cái gì. . . . . .
Khi Lạc Thiếu Thừa đêm không thể say giấc, thì lúc này dị tượng xảy ra. . . . . .
Có lẽ là trời xanh không muốn cho phép tự ý cải mệnh, Nhiếp Hiên và Địch Dương đang vì trọng thương mà hôn mê sắp cưỡi hạc về trời rồi, thì sau đó hai người lại cùng kỳ tích thức tỉnh, vậy mà. . . . . .
"Nơi này là nơi nào? Bản tướng quân sao lại không biết?"
"Ngươi là ai?"
. . . . . . . . . . . .
Ông trời ban cho hai nước Khánh Ngụy một đại lễ nhưng lại có chút sai lầm, linh hồn hai bên chủ soái rời thân xác của mình lại nhập vào bên trong thân xác của đối phương.
Kết quả là, Địch Dương từ chủ tử trở thành thủ hạ của Doãn Phong, mà xưa nay luôn được Ngụy Đế ưu ái - Nhiếp Hiên tỉnh lại lại phải đối mặt với lòng phòng bị của Khánh Đế.
Truyện chỉ đăng trên: d.d.l.q.d
Sau hai bên đại tướng tìm mọi cách để linh hồn trở về thân xác cũ. Trong lúc đó, vì chuyện thân thể của Địch Dương Nhiếp Hiên nên hai bên có bí mật gặp mặt nhau, lúc đầu hai người vừa thấy đối phương liền hận không thể đem đối phương hủy đi nuốt vào bụng nhai thịt gặm xương, nhưng ngại vì đối phương đang chiếm thân xác của mình, sau này mình còn muốn trở lại dùng. . . . . . Chỉ đành phải kiềm chế xuống ngứa tay, hòa bình thương lượng. Địch Dương lo cho thế cục quốc gia lại hoài niệm quê hương, bị Nhiếp Hiên châm chọc: "Ngươi trở về như thế này, sẽ bị đám thủ hạ tốt tự tay ngươi huấn luyện ra bắn cho thành con nhím!"
Hoàn toàn bất đắc dĩ, bọn họ chỉ đành phải ở lại địch quốc, tuy nhiên cũng đem hết khả năng thừa dịp này tạm thời gây hỗn loạn, ý đồ lợi dụng thân phận đặc biệt này phá hư cơ nghiệp quốc gia đối phương.
Nhưng mà Địch Dương trời sinh tính thiện lương ngay thẳng, đối mặt Ngụy Đế trong lúc chữa thương cẩn thận quan tâm săn sóc che chở, lại sau khi khỏi hẳn Đế Vương vẫn luôn trước sau như một tin tưởng giao quyền, trong lúc chữa thương Ngụy Đế lệnh cho tạm tháo chiến giáp cải trang thường phục, lại không có biện pháp làm như không thấy bá tánh bình dân cực khổ cùng với bọn tham quan cấu kết làm việc xấu. . . . . . Kết quả liên tiếp lập chiến công, giúp triều đình thanh trừ những con sâu làm rầu nồi canh, làm cho giang sơn Ngụy Đế càng thêm kiên cố, địa vị trong lòng dân chúng cũng ngày càng cao. . . . . . ( sau Địch Dương mới biết thật ra thì Doãn Phong đã sớm phát hiện hắn không giống Nhiếp Hiên, nhưng lòng yêu người tài không giảm, cảm thán Ngụy Đế Doãn Phong vẫn có thể xem là một đời minh chủ hiền quân. . . . . . )
Nhiếp Hiên âm mưu tính toán cũng không dễ thực hiện. Không nói Khánh Đế đã sớm sinh lòng đề phòng với Địch Dương, quan lại trong triều cũng vì ghen ghét mà nhiều lần gièm pha, mỗi lần có chuyện nhỏ cũng mưu toan kéo hắn xuống ngựa, mà Lạc Tiểu Vương Gia bụng dạ cực sâu, lòng dạ khó lường cùng với cao nhân sau lưng Vương Gia cũng không thể không phòng. . . . . .
Trời xui đất khiến cơ duyên trêu người, vì tìm cách tự vệ, Nhiếp Hiên không thể không hợp tác với Lạc Thiếu Thừa cùng nhau chống lại Khánh Đế. Trong lúc hai bên lui tới rất thân, lại phát hiện chí hướng và hứng thú giống nhau, dần dần trở thành tri kỷ. . . . . .
( trong lúc xảy ra một lần Ô Long: một lần nào đó Nhiếp Hiên đi thanh lâu nhận tình báo, trùng hợp Lạc Thiếu Thừa tinh mắt phát hiện ra tai mắt của Hoàng Đế, lúc này trốn tránh đã là không kịp, thủ hạ ma ma nhanh nhẹn đem hai người kéo đi giả trang thành nữ tử thanh lâu, tránh khỏi lục soát. . . . . . Không ngờ rằng mỹ mạo Lạc Thiếu Thừa lại đứng đầu bảng. . . . . . )
Sau trải qua Lạc Thiếu Thừa Nhiếp Hiên liên thủ dốc sức, Thiên Hữu Chân Long, cuối cùng Ngự Cảnh vương Lạc Thiếu Thừa bức vua thoái vị thành công, năm Khánh quốc thứ 23 lên ngôi Đế Vương, Lê Duyệt được thụ phong là Nguyệt Hậu, quốc hiệu Cảnh Xương.
Hai đại tướng lập chí hủy diệt quốc gia đối phương, nhưng việc đời khó đoán, ngược lại làm cho càng phát triển thịnh vượng, Đế Vương thay đổi, thỉnh thoảng lại gây ra một chuyện cười. Về phần linh hồn hai đại tướng cuối cùng là có trở về hay không, chính sử không ghi lại, dã sử mâu thuẫn. . . . . .
Theo quân hơn nửa tháng, không thể không cảm khái Địch Dương có cách dụng binh, quân kỷ nghiêm minh, trên dưới tướng sĩ trong quân đội đều một lòng, nhưng đối tượng bọn họ trung thành không phải là Hoàng Thượng, mà là. . . . . . Nam nhân như vậy, bất kỳ luận ai ngồi trên vị trí tối cao kia cũng sẽ có điều kiêng kỵ thôi. . . . . .
Nhiếp Hiên trúng tên, Địch Dương trọng thương, mặc dù quá trình quanh co mạo hiểm nhưng vẫn đang trong tầm kiểm soát theo kế hoạch của mình, nhưng mà quân đội không thể một ngày không có Nguyên Soái, bây giờ Địch Dương lại đang hấp hối sắp chết, Trăng lưỡi liềm đầu tháng, khiêu vũ Hoàng Thành đã xong. . . . . . mỗ Lạc mỗ nhận được tin của Tư Tế đã nói như vậy, gia (tự xưng của người giàu/ có quyền thời xưa) quyết định đánh cuộc một ván đến tột cùng là đúng hay sai. . . . . .
Lê Duyệt. . . . . . Cô bé năm đó ngồi ở dưới gốc cây lê cười ha ha dùng Tuyết Lê ném hài đồng bướng bỉnh là hắn, giờ đã thành đại tư tế trong Hoàng Thành có năng lực siêu phàm nhưng bạc tình, lạnh nhạt, ít cười, dễ dàng đoạt tính mạng người khác từ cách xa ngàn dặm. . . . . . Ở trong cung điện Cửu Trọng ăn thịt người đó, chúng ta rốt cuộc chiếm được cái gì, lại mất đi cái gì. . . . . .
Khi Lạc Thiếu Thừa đêm không thể say giấc, thì lúc này dị tượng xảy ra. . . . . .
Có lẽ là trời xanh không muốn cho phép tự ý cải mệnh, Nhiếp Hiên và Địch Dương đang vì trọng thương mà hôn mê sắp cưỡi hạc về trời rồi, thì sau đó hai người lại cùng kỳ tích thức tỉnh, vậy mà. . . . . .
"Nơi này là nơi nào? Bản tướng quân sao lại không biết?"
"Ngươi là ai?"
. . . . . . . . . . . .
Ông trời ban cho hai nước Khánh Ngụy một đại lễ nhưng lại có chút sai lầm, linh hồn hai bên chủ soái rời thân xác của mình lại nhập vào bên trong thân xác của đối phương.
Kết quả là, Địch Dương từ chủ tử trở thành thủ hạ của Doãn Phong, mà xưa nay luôn được Ngụy Đế ưu ái - Nhiếp Hiên tỉnh lại lại phải đối mặt với lòng phòng bị của Khánh Đế.
Truyện chỉ đăng trên: d.d.l.q.d
Sau hai bên đại tướng tìm mọi cách để linh hồn trở về thân xác cũ. Trong lúc đó, vì chuyện thân thể của Địch Dương Nhiếp Hiên nên hai bên có bí mật gặp mặt nhau, lúc đầu hai người vừa thấy đối phương liền hận không thể đem đối phương hủy đi nuốt vào bụng nhai thịt gặm xương, nhưng ngại vì đối phương đang chiếm thân xác của mình, sau này mình còn muốn trở lại dùng. . . . . . Chỉ đành phải kiềm chế xuống ngứa tay, hòa bình thương lượng. Địch Dương lo cho thế cục quốc gia lại hoài niệm quê hương, bị Nhiếp Hiên châm chọc: "Ngươi trở về như thế này, sẽ bị đám thủ hạ tốt tự tay ngươi huấn luyện ra bắn cho thành con nhím!"
Hoàn toàn bất đắc dĩ, bọn họ chỉ đành phải ở lại địch quốc, tuy nhiên cũng đem hết khả năng thừa dịp này tạm thời gây hỗn loạn, ý đồ lợi dụng thân phận đặc biệt này phá hư cơ nghiệp quốc gia đối phương.
Nhưng mà Địch Dương trời sinh tính thiện lương ngay thẳng, đối mặt Ngụy Đế trong lúc chữa thương cẩn thận quan tâm săn sóc che chở, lại sau khi khỏi hẳn Đế Vương vẫn luôn trước sau như một tin tưởng giao quyền, trong lúc chữa thương Ngụy Đế lệnh cho tạm tháo chiến giáp cải trang thường phục, lại không có biện pháp làm như không thấy bá tánh bình dân cực khổ cùng với bọn tham quan cấu kết làm việc xấu. . . . . . Kết quả liên tiếp lập chiến công, giúp triều đình thanh trừ những con sâu làm rầu nồi canh, làm cho giang sơn Ngụy Đế càng thêm kiên cố, địa vị trong lòng dân chúng cũng ngày càng cao. . . . . . ( sau Địch Dương mới biết thật ra thì Doãn Phong đã sớm phát hiện hắn không giống Nhiếp Hiên, nhưng lòng yêu người tài không giảm, cảm thán Ngụy Đế Doãn Phong vẫn có thể xem là một đời minh chủ hiền quân. . . . . . )
Nhiếp Hiên âm mưu tính toán cũng không dễ thực hiện. Không nói Khánh Đế đã sớm sinh lòng đề phòng với Địch Dương, quan lại trong triều cũng vì ghen ghét mà nhiều lần gièm pha, mỗi lần có chuyện nhỏ cũng mưu toan kéo hắn xuống ngựa, mà Lạc Tiểu Vương Gia bụng dạ cực sâu, lòng dạ khó lường cùng với cao nhân sau lưng Vương Gia cũng không thể không phòng. . . . . .
Trời xui đất khiến cơ duyên trêu người, vì tìm cách tự vệ, Nhiếp Hiên không thể không hợp tác với Lạc Thiếu Thừa cùng nhau chống lại Khánh Đế. Trong lúc hai bên lui tới rất thân, lại phát hiện chí hướng và hứng thú giống nhau, dần dần trở thành tri kỷ. . . . . .
( trong lúc xảy ra một lần Ô Long: một lần nào đó Nhiếp Hiên đi thanh lâu nhận tình báo, trùng hợp Lạc Thiếu Thừa tinh mắt phát hiện ra tai mắt của Hoàng Đế, lúc này trốn tránh đã là không kịp, thủ hạ ma ma nhanh nhẹn đem hai người kéo đi giả trang thành nữ tử thanh lâu, tránh khỏi lục soát. . . . . . Không ngờ rằng mỹ mạo Lạc Thiếu Thừa lại đứng đầu bảng. . . . . . )
Sau trải qua Lạc Thiếu Thừa Nhiếp Hiên liên thủ dốc sức, Thiên Hữu Chân Long, cuối cùng Ngự Cảnh vương Lạc Thiếu Thừa bức vua thoái vị thành công, năm Khánh quốc thứ 23 lên ngôi Đế Vương, Lê Duyệt được thụ phong là Nguyệt Hậu, quốc hiệu Cảnh Xương.
Hai đại tướng lập chí hủy diệt quốc gia đối phương, nhưng việc đời khó đoán, ngược lại làm cho càng phát triển thịnh vượng, Đế Vương thay đổi, thỉnh thoảng lại gây ra một chuyện cười. Về phần linh hồn hai đại tướng cuối cùng là có trở về hay không, chính sử không ghi lại, dã sử mâu thuẫn. . . . . .
/53
|