Bây giờ anh đã hoàn toàn hiểu, tại sao vừa rồi những thứ người gặp anh đều biểu lộ ánh mắt và nụ cười nhạo báng, chế nhạo .
Xem ra Kha Tái Tư đã chờ cơ hội đem việc này công bố ra ngoài.
Tất Thịnh cực kì tức giận lông may nhíu chặt, đáy mắt lộ ra một tia lạnh lùng cực độ, đủ để cho người khác đông lạnh, huyệt thái dương gân xanh mơ hồ nổi nên.
Thạch Du cảm thấy được toàn thân Tất Thịnh đều bắn ra tia tức giận, cô không biết Tất Thịnh sẽ làm ra chuyện gì, nhưng không thể để cho mọi chuyện dẫn tới tình trạng không thể cứu vãn, cô mở miệng cố gắng trấn an anh , khi mà anh đã gần mất khống chế : “Tất Thịnh, thật ra thì chuyện này cũng không có gì lớn lao , anh đừng tức giận. . . . . .”
Nhưng tất cả đều không còn kịp nữa, Tất Thịnh rống lên một tiếng dường như nổi điên , ngắt lời cô.
“Hắc Báo!”
Hắc Báo biết mình sai rồi, lo sợ cất bước đi tới trước mặt Tất Thịnh , cúi đầu nói: “Thật xin lỗi! Lão đại, em biết sai rồi.”
Trong mắt Tất Thịnh có hai ngọn lửa tức giận đang bùng cháy,anh cắn chặt răng nhìn anh ta chằm chằm, “Cậu sai ?”
Anh thẳng tay đấm một quyền thật đau vào ngực Hắc báo.
Hắc Báo đau đến mức ho mãi không ngừng, vuốt ngực bị đau không dám phản kháng, chỉ kêu rên .
“Tất Thịnh!” Thạch Du nhất thời kinh ngạc, cô không bao giờ ngờ tới bởi vì chuyện này,anh ta có thể đánh cả người anh em của mình.
Cô tức giận trợn mắt nhìn Tất Thịnh một cái, ngay sau đó đi tới bên cạnh Hắc Báo, nhẹ giọng hỏi thăm: “Anh có sao không?”
Hắc Báo nhịn đau lắc đầu, “Không có việc gì. . . . . .”
Tang Nhã thì bị dọa sợ, đứng ở một bên đôi tay che đi tiếng thét ở trong miệng.
Thạch Du cực kỳ tức giận đi tới trước mặt Tất Thịnh, đôi tay chống vào eo, hai mắt trừng trừng, “Anh thật là quá đáng!”
“Thạch Du, đừng nói .” Hắc Báo hiểu Tất Thịnh rất rõ, anh ta lúc này đang nổi nóng, nếu như chọc giận nữa, hậu quả có thể không tưởng tượng nổi. Anh vội vàng gọi Thạch Du lại.
“Không cần anh lo!” Thạch Du cự tuyệt ý tốt của Hắc Báo, cố chấp đối phó lại Tất Thịnh, “Cho dù mọi người đều biết tôi đi làm tại công ty phục vụ khách hàng, vậy thì có gì ghê gớm đâu. Công ty chúng tôi cũng không phải là làm những chyện đên tối gì, anh tại sao sợ, người ta nói!”
“Thạch Du, em tốt nhất câm miệng lại.” vẻ mặt Tất Thịnh hung ác nói.
“Tôi làm sao phải câm miệng, chẳng lẽ tôi nói sai?” Thạch Du tiếp tục cùng anh giằng co.
“Tôi muốn em câm miệng, em không nghe thấy sao?” Tất Thịnh mím chặc đôi môi, vẻ mặt lạnh lùng vô tình giống như một pho tượng cẩm thạch.
“Hừ! Đừng tưởng rằng anh là đại ca Xã Hội Đen, thì tất cả mọi người đều phải nghe anh , nói cho anh biết, anh không quản được tôi!” Cả khuôn mặt Thạch Du đều là vẻ khinh bỉ khinh thường, không suy nghĩ điều gì làm trái lời anh.
“Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Tất Thịnh tức giận nắm cánh tay của cô lên, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
“Đừng nói là một lần, mười lần, một trăm lần tôi đều dám nói. Ở trước mặt tôi không cần bày ra khuôn mặt của Xã Hội Đen kia, tôi không cần!” Thạch Du tức giận khác thường, khàn giọng gào thét.
“Em. . . . . .” Tất Thịnh dùng ánh mắt hung ác nhìn cô chằm chằm, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Hắc Báo thấy tình thế không ổn, vội vàng vì Thạch Du cầu tình: “Lão đại, Thạch Du không hiểu chuyện, tin tưởng cô không phải cố ý, anh hãy tha thứ cho cô ấy đi!”
Thạch Du không them hiểu rõ tình hình, cô nhìn Hắc Báo một cái, “Anh không phải hướng người này cầu tình, tôi chính là cố ý, nhìn xem anh ta có thể làm gì tôi. Đường đường là một người đàn ông nếu dám ra tay đánh phụ nữ, tì ngay cả heo chó cũng chẳng bằng!” Đôi mắt cô đầy tức giận, hung tợn trừng Tất Thịnh.
Hắc Báo không khỏi vô lực than thở, Thạch Du ơi là Thạch Du, xem như cô chán sống, cũng không cần đi trêu chọc sư tử đang nổi giận, quả thật đây là tự tìm đường chết!
“Cô nói đúng, Tất Thịnh tôi từ trước đến nay đều không bao giờ đánh phụ nữ.” Dứt lời, anh tức giận đem cô đẩy xuống đất.
Thạch Du bị anh hành động bất thình lình làm cho nhất thời ngây ngốc.
Khi cô bừng tỉnh, đầu tiên là ngẩn người, không nhịn được đau buồn, ” Tất Thịnh anh thật là giỏi, anh lại dám đối với tôi như vậy, Hừ!” Cô lấy một tay lau chùi nước mắt, căm tức rút chiếc nhẫn kim cương ở trên tay ra hướng trên người anh ném một cái, “Trả lại anh! Tôi không làm vợ của anh!” Bỗng chốc cô đứng lên, trong lòng tức giận khó chịu, xoay người chạy ra khỏi phòng.
Hắc Báo nghe vậy không khỏi kinh ngạc. Vợ?
Hắc Báo lập tức kêu lên : “Thạch Du, Thạch Du!” Anh cố gắng chịu đựng đau đớn ở ngực đuổi theo.
Tất Thịnh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh rơi trên mặt đất, anh cong người xuống nhặt chiếc nhẫn lên, nhớ tới tại một cái giờ trước hai người vẫn say tình nồng, trao nhau vật đính ước và lời ước hẹn cả đời, vậy mà sau một giờ. . . . . .
Tất Thịnh nắm chặt chiếc nhẫn kim cương ở trong tay, cảm giác lòng của mình thật là đau, dường như cõi lòng tan nát không ngừng rỉ máu, trong miệng lẩm bẩm: “Thạch Du, Thạch Du. . . . . .” Cúi đầu, thương tiếc.(*muốn đập anh này phát quá*)
Thạch Du tay che mặt khóc lao ra khỏi phòng, nghe tiếng Hắc Báo ở phía sau đuổi theo, cô hoàn toàn đánh mất lý trí, chẳng những bỏ mặc, còn cố gắng chạy thật nhanh.
Xem ra Kha Tái Tư đã chờ cơ hội đem việc này công bố ra ngoài.
Tất Thịnh cực kì tức giận lông may nhíu chặt, đáy mắt lộ ra một tia lạnh lùng cực độ, đủ để cho người khác đông lạnh, huyệt thái dương gân xanh mơ hồ nổi nên.
Thạch Du cảm thấy được toàn thân Tất Thịnh đều bắn ra tia tức giận, cô không biết Tất Thịnh sẽ làm ra chuyện gì, nhưng không thể để cho mọi chuyện dẫn tới tình trạng không thể cứu vãn, cô mở miệng cố gắng trấn an anh , khi mà anh đã gần mất khống chế : “Tất Thịnh, thật ra thì chuyện này cũng không có gì lớn lao , anh đừng tức giận. . . . . .”
Nhưng tất cả đều không còn kịp nữa, Tất Thịnh rống lên một tiếng dường như nổi điên , ngắt lời cô.
“Hắc Báo!”
Hắc Báo biết mình sai rồi, lo sợ cất bước đi tới trước mặt Tất Thịnh , cúi đầu nói: “Thật xin lỗi! Lão đại, em biết sai rồi.”
Trong mắt Tất Thịnh có hai ngọn lửa tức giận đang bùng cháy,anh cắn chặt răng nhìn anh ta chằm chằm, “Cậu sai ?”
Anh thẳng tay đấm một quyền thật đau vào ngực Hắc báo.
Hắc Báo đau đến mức ho mãi không ngừng, vuốt ngực bị đau không dám phản kháng, chỉ kêu rên .
“Tất Thịnh!” Thạch Du nhất thời kinh ngạc, cô không bao giờ ngờ tới bởi vì chuyện này,anh ta có thể đánh cả người anh em của mình.
Cô tức giận trợn mắt nhìn Tất Thịnh một cái, ngay sau đó đi tới bên cạnh Hắc Báo, nhẹ giọng hỏi thăm: “Anh có sao không?”
Hắc Báo nhịn đau lắc đầu, “Không có việc gì. . . . . .”
Tang Nhã thì bị dọa sợ, đứng ở một bên đôi tay che đi tiếng thét ở trong miệng.
Thạch Du cực kỳ tức giận đi tới trước mặt Tất Thịnh, đôi tay chống vào eo, hai mắt trừng trừng, “Anh thật là quá đáng!”
“Thạch Du, đừng nói .” Hắc Báo hiểu Tất Thịnh rất rõ, anh ta lúc này đang nổi nóng, nếu như chọc giận nữa, hậu quả có thể không tưởng tượng nổi. Anh vội vàng gọi Thạch Du lại.
“Không cần anh lo!” Thạch Du cự tuyệt ý tốt của Hắc Báo, cố chấp đối phó lại Tất Thịnh, “Cho dù mọi người đều biết tôi đi làm tại công ty phục vụ khách hàng, vậy thì có gì ghê gớm đâu. Công ty chúng tôi cũng không phải là làm những chyện đên tối gì, anh tại sao sợ, người ta nói!”
“Thạch Du, em tốt nhất câm miệng lại.” vẻ mặt Tất Thịnh hung ác nói.
“Tôi làm sao phải câm miệng, chẳng lẽ tôi nói sai?” Thạch Du tiếp tục cùng anh giằng co.
“Tôi muốn em câm miệng, em không nghe thấy sao?” Tất Thịnh mím chặc đôi môi, vẻ mặt lạnh lùng vô tình giống như một pho tượng cẩm thạch.
“Hừ! Đừng tưởng rằng anh là đại ca Xã Hội Đen, thì tất cả mọi người đều phải nghe anh , nói cho anh biết, anh không quản được tôi!” Cả khuôn mặt Thạch Du đều là vẻ khinh bỉ khinh thường, không suy nghĩ điều gì làm trái lời anh.
“Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Tất Thịnh tức giận nắm cánh tay của cô lên, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
“Đừng nói là một lần, mười lần, một trăm lần tôi đều dám nói. Ở trước mặt tôi không cần bày ra khuôn mặt của Xã Hội Đen kia, tôi không cần!” Thạch Du tức giận khác thường, khàn giọng gào thét.
“Em. . . . . .” Tất Thịnh dùng ánh mắt hung ác nhìn cô chằm chằm, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Hắc Báo thấy tình thế không ổn, vội vàng vì Thạch Du cầu tình: “Lão đại, Thạch Du không hiểu chuyện, tin tưởng cô không phải cố ý, anh hãy tha thứ cho cô ấy đi!”
Thạch Du không them hiểu rõ tình hình, cô nhìn Hắc Báo một cái, “Anh không phải hướng người này cầu tình, tôi chính là cố ý, nhìn xem anh ta có thể làm gì tôi. Đường đường là một người đàn ông nếu dám ra tay đánh phụ nữ, tì ngay cả heo chó cũng chẳng bằng!” Đôi mắt cô đầy tức giận, hung tợn trừng Tất Thịnh.
Hắc Báo không khỏi vô lực than thở, Thạch Du ơi là Thạch Du, xem như cô chán sống, cũng không cần đi trêu chọc sư tử đang nổi giận, quả thật đây là tự tìm đường chết!
“Cô nói đúng, Tất Thịnh tôi từ trước đến nay đều không bao giờ đánh phụ nữ.” Dứt lời, anh tức giận đem cô đẩy xuống đất.
Thạch Du bị anh hành động bất thình lình làm cho nhất thời ngây ngốc.
Khi cô bừng tỉnh, đầu tiên là ngẩn người, không nhịn được đau buồn, ” Tất Thịnh anh thật là giỏi, anh lại dám đối với tôi như vậy, Hừ!” Cô lấy một tay lau chùi nước mắt, căm tức rút chiếc nhẫn kim cương ở trên tay ra hướng trên người anh ném một cái, “Trả lại anh! Tôi không làm vợ của anh!” Bỗng chốc cô đứng lên, trong lòng tức giận khó chịu, xoay người chạy ra khỏi phòng.
Hắc Báo nghe vậy không khỏi kinh ngạc. Vợ?
Hắc Báo lập tức kêu lên : “Thạch Du, Thạch Du!” Anh cố gắng chịu đựng đau đớn ở ngực đuổi theo.
Tất Thịnh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh rơi trên mặt đất, anh cong người xuống nhặt chiếc nhẫn lên, nhớ tới tại một cái giờ trước hai người vẫn say tình nồng, trao nhau vật đính ước và lời ước hẹn cả đời, vậy mà sau một giờ. . . . . .
Tất Thịnh nắm chặt chiếc nhẫn kim cương ở trong tay, cảm giác lòng của mình thật là đau, dường như cõi lòng tan nát không ngừng rỉ máu, trong miệng lẩm bẩm: “Thạch Du, Thạch Du. . . . . .” Cúi đầu, thương tiếc.(*muốn đập anh này phát quá*)
Thạch Du tay che mặt khóc lao ra khỏi phòng, nghe tiếng Hắc Báo ở phía sau đuổi theo, cô hoàn toàn đánh mất lý trí, chẳng những bỏ mặc, còn cố gắng chạy thật nhanh.
/38
|