Phòng nội nghị sự, lại lâm vào tĩnh mịch, im lặng không một tiếng động.
Bên ngoài binh lính trông coi, vừa rồi không biết như thế nào một bóng đen trực tiếp bay ra, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy bóng đen kia thế mà quay trở lại vào doanh trướng. Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Nhưng, Nhiếp Chính Vương đi vào, tự nhiên sẽ không phải chuyện gì vui vẻ. Chỉ sợ không đến một lát, sẽ gặp mây đen dày đặc, huyết tinh tràn ngập phía chân trời.
Chúng binh lính đưa mắt lên nhìn, như thế nào sắc trời lại trong trẻo nắng ấm. Liền đợi máu chảy vạn trượng, lắc đầu thở dài. Kinh ngạc không kìm được liếc mắt xem một cái bầu trời xanh thẳm không nhiễm một tia tỳ vết nào. Ánh mắt kiên nghị giữa dòng động lại đau thương.
“Lời ngươi vừa nói là thật?” Phượng Ngạo Thiên nâng bước về phía trước, bước đi đều đều, mỗi một bước chân đều kiên định bình tĩnh, đi tới chỗ chủ soái ngồi xuống, lạnh lùng xoay người, tay áo bào xứ sở tú kim tuyến tường vân rộng thùng thình. Nàng ngồi xuống, hơi hơi nâng mắt, lộ ra một tia âm trầm hàn ý.
“Thỉnh Nhiếp Chính Vương ban thưởng tội tử cho mạt tướng!” Lý Túc thấy nay sống lâu thì một khắc đều là dày vò, trong đầu hiện lên rõ ràng cảnh tượng vừa rồi mình bị Nhiếp Chính Vương nhẹ nhàng vung lên, liền ngã xuống ở ngoài rừng cây năm dặm, thời khắc ấy thật làm người ta sợ hãi. Nếu hắn không chịu phục, nếu hắn hợp lại cùng đánh, thì ngay cả một sợi tóc gáy của Nhiếp Chính Vương cũng không tổn thương đến được. Bây giờ, hắn mới ý thức được, chính mình vừa mới bừa bãi ra sao tạo thành trò cười.
Phượng Ngạo Thiên chẳng qua là muốn giáo huấn hắn một chút, đúng như lời Kinh Bách nói, nay là lúc cần dùng người. Mà người trong phòng nội nghị sự này đều là trụ cột biên quan. Lý Túc tuy là người thô lỗ, nhưng cũng là một mãnh tướng.
“Vì sao ngươi cầu bổn vương ban thưởng tội tử?” Phượng ngạo ngồi nghiêm chỉnh, khí thế uy nghiêm, quanh thân ngưng tụ khí chất vương giả. Hắn vốn là tôn sư vương giả, hắn không dung thứ người bên ngoài, đối hắn coi nhẹ mình.
“Mạt tướng không nên đối Nhiếp Chính Vương bất kính.” Lý Túc trời sanh tính tình quật cường. Mặc dù là chết đã đến nơi, hắn cũng sẽ không đem lời vừa mới nói thu hồi. Mà hắn, tự tiện nghị luận Nhiếp Chính Vương, tự nhiên là tội bất kính.
Kinh Bách cùng các tướng lãnh quỳ cùng một chỗ, nghe lời nói của Lý Túc, thấp giọng mắng. Hắn sao lại chấp nhất như thế, lời vừa nói ra, nhất định là đầu khó giữ được.
“Bất kính?” Phượng Ngạo Thiên bạc thần vi mân, phượng mâu híp lại, vốn dung nhan lạnh lùng như sương, giờ phút này lại thêm một tầng hàn quang, càng có vẻ sát khí bức người,“ Bất kính như thế nào ?”
Mặc dù như thế nào cường thế bách bức, Kinh Bách dùng hết toàn lực khống chế nội tâm đang sợ hãi. Giờ phút này, cân nhắc tâm tư Nhiếp Chính Vương. Sáng sớm, bọn họ đã biết tâm tình Nhiếp Chính Vương bất định. Tâm tư của hắn luôn luôn lộ rõ trên nét mặt, nhưng, hôm nay lại quỷ mị khó phân biệt, lại càng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì?
Kinh Bách nội tâm oán thầm, Nhiếp Chính Vương tựa hồ cùng ngày xưa không giống nhau, làm cho bọn họ không nắm bắt được tâm tư. Hôm nay, hắn tiến đến chẳng lẽ là vì khởi binh vấn tội?
“Mạt tướng cả gan, xin hỏi Nhiếp Chính Vương. Nay nước ta tình thế nguy cấp, như hổ rình mồi, tự ngài đích thân tới biên quan. Mỗi ngày trừ uống rượu tìm mua vui, giết người hưởng lạc, ngài còn nhớ việc phòng thủ biên quan không? Trong khi các tướng sĩ thề sống chết bảo vệ biên quân, mới khiến cho Tê quốc không dám vi phạm nửa bước. Nay, lòng quân tan rã, lòng quân không có, làm sao chống cự Tê quốc? Chẳng lẽ mạt tướng nói lời không có căn cứ? Nhiếp Chính Vương đã làm gì, cùng tên bạo quân có gì khác biệt” Lý Túc nâng mắt, một đôi tối đen, con ngươi trợn mắt trợn lên, lớn tiếng chất vấn. Hắn tự biết khó thoát khỏi cái chết. Mặc dù là tử, hắn cũng muốn nói hết lời mình muốn nói, nay đều nói ra, cảm thấy vui sướng vô cùng, mặc dù sau này có lẽ sẽ chết, hắn cũng cảm thấy đáng.
Ki Bách cúi đầu xuống, không dám xem xét. Trong lòng lại cực phức tạp, một mặt tán thưởng Lý Túc thẳng thắn, một mặt lại cảm thấy đáng tiếc, mãnh tướng liền phải chấm dứt cuộc đời sớm như vậy, thật thê thảm, trong lòng khó nén, bóp cổ tay thở dài.
Phượng Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn Lý Túc, hờ hững cười lạnh, hàn khí tận trời. Giây phút này, trào khí đột nhiên dâng lên ngay lập tức tiến đến quanh Lý Túc. Lý Túc thể xác và tinh thần chấn động, vội vàng cung kính quỳ xuống, lại một lần nữa nói,“Thỉnh Nhiếp Chính Vương ban thưởng tội tử cho mạt tướng”.
Bên ngoài binh lính trông coi, vừa rồi không biết như thế nào một bóng đen trực tiếp bay ra, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy bóng đen kia thế mà quay trở lại vào doanh trướng. Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Nhưng, Nhiếp Chính Vương đi vào, tự nhiên sẽ không phải chuyện gì vui vẻ. Chỉ sợ không đến một lát, sẽ gặp mây đen dày đặc, huyết tinh tràn ngập phía chân trời.
Chúng binh lính đưa mắt lên nhìn, như thế nào sắc trời lại trong trẻo nắng ấm. Liền đợi máu chảy vạn trượng, lắc đầu thở dài. Kinh ngạc không kìm được liếc mắt xem một cái bầu trời xanh thẳm không nhiễm một tia tỳ vết nào. Ánh mắt kiên nghị giữa dòng động lại đau thương.
“Lời ngươi vừa nói là thật?” Phượng Ngạo Thiên nâng bước về phía trước, bước đi đều đều, mỗi một bước chân đều kiên định bình tĩnh, đi tới chỗ chủ soái ngồi xuống, lạnh lùng xoay người, tay áo bào xứ sở tú kim tuyến tường vân rộng thùng thình. Nàng ngồi xuống, hơi hơi nâng mắt, lộ ra một tia âm trầm hàn ý.
“Thỉnh Nhiếp Chính Vương ban thưởng tội tử cho mạt tướng!” Lý Túc thấy nay sống lâu thì một khắc đều là dày vò, trong đầu hiện lên rõ ràng cảnh tượng vừa rồi mình bị Nhiếp Chính Vương nhẹ nhàng vung lên, liền ngã xuống ở ngoài rừng cây năm dặm, thời khắc ấy thật làm người ta sợ hãi. Nếu hắn không chịu phục, nếu hắn hợp lại cùng đánh, thì ngay cả một sợi tóc gáy của Nhiếp Chính Vương cũng không tổn thương đến được. Bây giờ, hắn mới ý thức được, chính mình vừa mới bừa bãi ra sao tạo thành trò cười.
Phượng Ngạo Thiên chẳng qua là muốn giáo huấn hắn một chút, đúng như lời Kinh Bách nói, nay là lúc cần dùng người. Mà người trong phòng nội nghị sự này đều là trụ cột biên quan. Lý Túc tuy là người thô lỗ, nhưng cũng là một mãnh tướng.
“Vì sao ngươi cầu bổn vương ban thưởng tội tử?” Phượng ngạo ngồi nghiêm chỉnh, khí thế uy nghiêm, quanh thân ngưng tụ khí chất vương giả. Hắn vốn là tôn sư vương giả, hắn không dung thứ người bên ngoài, đối hắn coi nhẹ mình.
“Mạt tướng không nên đối Nhiếp Chính Vương bất kính.” Lý Túc trời sanh tính tình quật cường. Mặc dù là chết đã đến nơi, hắn cũng sẽ không đem lời vừa mới nói thu hồi. Mà hắn, tự tiện nghị luận Nhiếp Chính Vương, tự nhiên là tội bất kính.
Kinh Bách cùng các tướng lãnh quỳ cùng một chỗ, nghe lời nói của Lý Túc, thấp giọng mắng. Hắn sao lại chấp nhất như thế, lời vừa nói ra, nhất định là đầu khó giữ được.
“Bất kính?” Phượng Ngạo Thiên bạc thần vi mân, phượng mâu híp lại, vốn dung nhan lạnh lùng như sương, giờ phút này lại thêm một tầng hàn quang, càng có vẻ sát khí bức người,“ Bất kính như thế nào ?”
Mặc dù như thế nào cường thế bách bức, Kinh Bách dùng hết toàn lực khống chế nội tâm đang sợ hãi. Giờ phút này, cân nhắc tâm tư Nhiếp Chính Vương. Sáng sớm, bọn họ đã biết tâm tình Nhiếp Chính Vương bất định. Tâm tư của hắn luôn luôn lộ rõ trên nét mặt, nhưng, hôm nay lại quỷ mị khó phân biệt, lại càng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì?
Kinh Bách nội tâm oán thầm, Nhiếp Chính Vương tựa hồ cùng ngày xưa không giống nhau, làm cho bọn họ không nắm bắt được tâm tư. Hôm nay, hắn tiến đến chẳng lẽ là vì khởi binh vấn tội?
“Mạt tướng cả gan, xin hỏi Nhiếp Chính Vương. Nay nước ta tình thế nguy cấp, như hổ rình mồi, tự ngài đích thân tới biên quan. Mỗi ngày trừ uống rượu tìm mua vui, giết người hưởng lạc, ngài còn nhớ việc phòng thủ biên quan không? Trong khi các tướng sĩ thề sống chết bảo vệ biên quân, mới khiến cho Tê quốc không dám vi phạm nửa bước. Nay, lòng quân tan rã, lòng quân không có, làm sao chống cự Tê quốc? Chẳng lẽ mạt tướng nói lời không có căn cứ? Nhiếp Chính Vương đã làm gì, cùng tên bạo quân có gì khác biệt” Lý Túc nâng mắt, một đôi tối đen, con ngươi trợn mắt trợn lên, lớn tiếng chất vấn. Hắn tự biết khó thoát khỏi cái chết. Mặc dù là tử, hắn cũng muốn nói hết lời mình muốn nói, nay đều nói ra, cảm thấy vui sướng vô cùng, mặc dù sau này có lẽ sẽ chết, hắn cũng cảm thấy đáng.
Ki Bách cúi đầu xuống, không dám xem xét. Trong lòng lại cực phức tạp, một mặt tán thưởng Lý Túc thẳng thắn, một mặt lại cảm thấy đáng tiếc, mãnh tướng liền phải chấm dứt cuộc đời sớm như vậy, thật thê thảm, trong lòng khó nén, bóp cổ tay thở dài.
Phượng Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn Lý Túc, hờ hững cười lạnh, hàn khí tận trời. Giây phút này, trào khí đột nhiên dâng lên ngay lập tức tiến đến quanh Lý Túc. Lý Túc thể xác và tinh thần chấn động, vội vàng cung kính quỳ xuống, lại một lần nữa nói,“Thỉnh Nhiếp Chính Vương ban thưởng tội tử cho mạt tướng”.
/6
|