Sáng hôm sau, bước xuống nhà, cả tôi và TV cực kì ngạc nhiên khi thấy 3 chiếc ô tô loại xịn ở trc’ cổng. 2 chúng tôi lao ra thì thấy chủ nhân của 3 chiếc xe đó là GK, GH và HA. Tôi ngạc nhiên hết mức:
- Mấy ng làm cái trò j ở đây.
- Làm j đâu, chẳng qua là tiện dg` nên ghé qua chở em đi học thôi mà. – HA nói.
- Làm j có chuyện trùng hợp như thế, cứ phải thật thà nói là anh qua đây chở em đi học mới đúng chứ. – GK nói r` nháy mắt.
- Ôi. Anh GH, anh qua đây chở em đi học à. Thanks anh nhá.
- Ừ, lên xe anh chở đi.
Nói r` cô náng đỏng đảnh bước lên xe của Gia Hoàng.
- Sao h chị muốn đi xe nào?- Nó nhìn tôi.
- Tôi...Tôi... k biết. – Cả Huỳnh Anh và Gia Kiệt đều nhìn tôi chằm chằm.
- Thôi thì chị cứ lên đại 1 xe nào đó đi, coi chừng muộn học bây h. – Nó hối.
- Tao k biết, mày im đi. – Tôi quát.
- Vậy thì lên xe của cô nè. – Tiếng của cô Kiều.
- A, cô Kiều, cảm ơn cô nhé, vị cứu tinh của cháu. – Nói r` tôi trèo lên xe của cô, và đc cô chở đi học.
- Sao lại thế nhỉ. – Cả 2 Gia kiệt và Huỳnh Anh đồng thanh nói.
- Cháu may lắm ấy nhá mới đc 2 chàng hotboy xinh xinh để ý đấy. – Cô cười.
- Cô này, cháu k đùa đâu. – Tôi cũng cười.
Thể r` cổng trương bây h chật kín(4 chiếc ô tô còn j) r` tôi, Tường Vi , Gia Hoàng, Huỳnh Anh, Gia Kiệt bước xuống trc’ bao nhiêu con mắt ngược nhìn. R` cô Kiều đi về. Chúng tôi bước vào trg`. 1 đám đông thật lớn bu quanh lấy chúng tôi. Tôi thì k sao nhưng còn TV thì e dè rụt rè cứ bám lấy tôi.
- Ê, No1, cả trg` đc nghỉ 3 tiết đầu, đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô. – Tiếng của Khánh Phương.
- Ừ đc, mấy ng đừng đợi tôi, vô lớp trc’ đi
Tôi theo cô ta đi đến 1 khoảng đất trống. Cô ta quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt sắt thép, tôi cũng k tha nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng vốn có của mình.
- Tại sao, cô là cái thứ j mà như thế?- Cô ta nói
- Tôi k hiểu, cô nói thế là ý j- Tôi trừng mắt.
- Cô đã cướp đi chức No1 của tôi, h còn cướp đi mất thần tượng No1 và No3 của tôi nữa là sao?- Cô ta hét.
- Cô nhìn lại mình đi, chẳng qua đc cái nhà giàu, xinh gái thế thôi mà còn bày đặt lên giọng hả, tôi chẳng cướp của ai cả, tự mấy ng ấy muốn thế thôi. – Tôi quát.
- Cô... – Nói r` cô ta định tát tôi 1 cái, nhưng bị tôi cản lại đc và tôi tát lại cô ta 1 cái r` 2 cái. Cô ta trợn mắt lên nhìn tôi:
- Cô dám ư?
- K j là k thể cả- Tôi cười.
Cô ta xông vô định tát tôi nhưng bị tôi đạp cho 1 phát bắn ra.
- Cô đc lắm, tôi sẽ k để cô yên đâu. – Cô ta nhìn tôi.
- Cô sẽ làm j chứ, hay chỉ anh bám vào bố mẹ, dựa vào thế lực của họ để lộng hành.
- Cô...- Cô ta ra hiệu cho mấy thằng em giữ tôi lại, định ra đánh tôi thì tôi quát:
- Cô k cảm thấy nhục nhã sao, k đánh lại tôi đành phải nhờ đàn em giữ tôi lại sao. Haizz, khổ thân khổ thân.
Cô ta xông vào tát tôi 1 cái, sau đó dơ chân lên định đá tôi 1 cái thì........ Một ng mặc 1 bộ đồ màu trắng, bịt mặt từ đâu lao ra đạp vào ngay bụng của cô ta. Khánh Phương ôm bụng nhăn nhó, ra hiệu cho đàn em. R` ng lạ đó và bọn họ đánh nhau. Nhưng có vẻ ng lạ kia siêu quá, chỉ 1 lát đã xong. Cô ấy đưa tôi đến 1 nhà trống, tôi chưa thấy nơi này bao h. Trong ngôi nhà có rất nhiều ng là họ cũng mặc bộ đò trắng giống như ng lạ đó vậy. Thấy chúng tôi bọn họ liền chào:
- Chào chị 2, đây là...
R` ng là ấy ra hiệu cho bọn họ ra hết, chỉ còn mỗi tôi và chị ấy.
- Em k sao chứ- vừa nói chị ấy liền tháo khăn bịt mặt ra. Và........
- Chị... chị là aiiiiii.... – Tôi hét lên.
Trc’ mặt tôi là bộ mặt của mình, chính xác là ng đó có khuôn mặt rất giống tôi.
- Em là Lệ Anh còn chị là Lệ Thư, 2 chúng ta là 2 chị em sinh đôi, hồi nhỏ chị bị thất lạc, may nhờ 1 gia đình giàu có nhận nuôi chị cho đến bây h. Mấy năm nay, chị luôn tìm gia đình mình, và chị mới bít đc bố mẹ mình mất cách đây 10 năm, chị mới liên lạc đc với dì và tìm ra em, em k sao chứ? – Chị ấy kể và quay lại ôm tôi.
Tôi đẩy ra và hét:
- K, chị k phải là chị của tôi, tôi k có chị, tôi chỉ có 1 ng em duy nhất là TV thôi, chị hãy dừng ngay cái trò đùa quái quỉ đó đi.
- Lệ Anh à, chị là chị của em thật mà, có thể bây h em chưa nhận chị, nhưng chị đã tìm thấy em r`, đoàn tụ với em r` thì sẽ luôn bên em và k bao h để thất lạc thêm lần nào nữa. – Chị nhẹ nhàng bảo.- Chị đã nộp hồ sơ r`, tí nữa chị em ta cùng vào trg` nhé, chị bảo vệ cho em, ng em duy nhất của chị.
Tôi bỏ chạy ra ngoài. Gọi ngay cho dì, nước mắt rưng rưng, bây h tôi mới nhận ra câu nói lúc ở sân bay của dì và đã lâu lắm r` tôi k liên lạc cho dì.
- Alo dì đây con, có chuyện j k?
- Tại sao? Tại sao dì giấu con, k cho con bít? – Tôi nấc.
- LA à, con sao đó. – Dì hỏi.
- Lệ Thư là ai tại sao dì k cho con bít? – Tôi hét.
- À..cái đó..nó đã đến tìm con r` sao....nhanh vậy.- dì nói.
- Vậy là dì có quen ng đó à? – Tôi hỏi.
- Ừ, đó chính là ng chị song sinh với con, bị thất lạc từ nhỏ đó.
- K, chẳng có ai là chị của con cả, k ai hết. – Nói r` tôi cúp máy cái rụp.
- Mấy ng làm cái trò j ở đây.
- Làm j đâu, chẳng qua là tiện dg` nên ghé qua chở em đi học thôi mà. – HA nói.
- Làm j có chuyện trùng hợp như thế, cứ phải thật thà nói là anh qua đây chở em đi học mới đúng chứ. – GK nói r` nháy mắt.
- Ôi. Anh GH, anh qua đây chở em đi học à. Thanks anh nhá.
- Ừ, lên xe anh chở đi.
Nói r` cô náng đỏng đảnh bước lên xe của Gia Hoàng.
- Sao h chị muốn đi xe nào?- Nó nhìn tôi.
- Tôi...Tôi... k biết. – Cả Huỳnh Anh và Gia Kiệt đều nhìn tôi chằm chằm.
- Thôi thì chị cứ lên đại 1 xe nào đó đi, coi chừng muộn học bây h. – Nó hối.
- Tao k biết, mày im đi. – Tôi quát.
- Vậy thì lên xe của cô nè. – Tiếng của cô Kiều.
- A, cô Kiều, cảm ơn cô nhé, vị cứu tinh của cháu. – Nói r` tôi trèo lên xe của cô, và đc cô chở đi học.
- Sao lại thế nhỉ. – Cả 2 Gia kiệt và Huỳnh Anh đồng thanh nói.
- Cháu may lắm ấy nhá mới đc 2 chàng hotboy xinh xinh để ý đấy. – Cô cười.
- Cô này, cháu k đùa đâu. – Tôi cũng cười.
Thể r` cổng trương bây h chật kín(4 chiếc ô tô còn j) r` tôi, Tường Vi , Gia Hoàng, Huỳnh Anh, Gia Kiệt bước xuống trc’ bao nhiêu con mắt ngược nhìn. R` cô Kiều đi về. Chúng tôi bước vào trg`. 1 đám đông thật lớn bu quanh lấy chúng tôi. Tôi thì k sao nhưng còn TV thì e dè rụt rè cứ bám lấy tôi.
- Ê, No1, cả trg` đc nghỉ 3 tiết đầu, đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô. – Tiếng của Khánh Phương.
- Ừ đc, mấy ng đừng đợi tôi, vô lớp trc’ đi
Tôi theo cô ta đi đến 1 khoảng đất trống. Cô ta quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt sắt thép, tôi cũng k tha nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng vốn có của mình.
- Tại sao, cô là cái thứ j mà như thế?- Cô ta nói
- Tôi k hiểu, cô nói thế là ý j- Tôi trừng mắt.
- Cô đã cướp đi chức No1 của tôi, h còn cướp đi mất thần tượng No1 và No3 của tôi nữa là sao?- Cô ta hét.
- Cô nhìn lại mình đi, chẳng qua đc cái nhà giàu, xinh gái thế thôi mà còn bày đặt lên giọng hả, tôi chẳng cướp của ai cả, tự mấy ng ấy muốn thế thôi. – Tôi quát.
- Cô... – Nói r` cô ta định tát tôi 1 cái, nhưng bị tôi cản lại đc và tôi tát lại cô ta 1 cái r` 2 cái. Cô ta trợn mắt lên nhìn tôi:
- Cô dám ư?
- K j là k thể cả- Tôi cười.
Cô ta xông vô định tát tôi nhưng bị tôi đạp cho 1 phát bắn ra.
- Cô đc lắm, tôi sẽ k để cô yên đâu. – Cô ta nhìn tôi.
- Cô sẽ làm j chứ, hay chỉ anh bám vào bố mẹ, dựa vào thế lực của họ để lộng hành.
- Cô...- Cô ta ra hiệu cho mấy thằng em giữ tôi lại, định ra đánh tôi thì tôi quát:
- Cô k cảm thấy nhục nhã sao, k đánh lại tôi đành phải nhờ đàn em giữ tôi lại sao. Haizz, khổ thân khổ thân.
Cô ta xông vào tát tôi 1 cái, sau đó dơ chân lên định đá tôi 1 cái thì........ Một ng mặc 1 bộ đồ màu trắng, bịt mặt từ đâu lao ra đạp vào ngay bụng của cô ta. Khánh Phương ôm bụng nhăn nhó, ra hiệu cho đàn em. R` ng lạ đó và bọn họ đánh nhau. Nhưng có vẻ ng lạ kia siêu quá, chỉ 1 lát đã xong. Cô ấy đưa tôi đến 1 nhà trống, tôi chưa thấy nơi này bao h. Trong ngôi nhà có rất nhiều ng là họ cũng mặc bộ đò trắng giống như ng lạ đó vậy. Thấy chúng tôi bọn họ liền chào:
- Chào chị 2, đây là...
R` ng là ấy ra hiệu cho bọn họ ra hết, chỉ còn mỗi tôi và chị ấy.
- Em k sao chứ- vừa nói chị ấy liền tháo khăn bịt mặt ra. Và........
- Chị... chị là aiiiiii.... – Tôi hét lên.
Trc’ mặt tôi là bộ mặt của mình, chính xác là ng đó có khuôn mặt rất giống tôi.
- Em là Lệ Anh còn chị là Lệ Thư, 2 chúng ta là 2 chị em sinh đôi, hồi nhỏ chị bị thất lạc, may nhờ 1 gia đình giàu có nhận nuôi chị cho đến bây h. Mấy năm nay, chị luôn tìm gia đình mình, và chị mới bít đc bố mẹ mình mất cách đây 10 năm, chị mới liên lạc đc với dì và tìm ra em, em k sao chứ? – Chị ấy kể và quay lại ôm tôi.
Tôi đẩy ra và hét:
- K, chị k phải là chị của tôi, tôi k có chị, tôi chỉ có 1 ng em duy nhất là TV thôi, chị hãy dừng ngay cái trò đùa quái quỉ đó đi.
- Lệ Anh à, chị là chị của em thật mà, có thể bây h em chưa nhận chị, nhưng chị đã tìm thấy em r`, đoàn tụ với em r` thì sẽ luôn bên em và k bao h để thất lạc thêm lần nào nữa. – Chị nhẹ nhàng bảo.- Chị đã nộp hồ sơ r`, tí nữa chị em ta cùng vào trg` nhé, chị bảo vệ cho em, ng em duy nhất của chị.
Tôi bỏ chạy ra ngoài. Gọi ngay cho dì, nước mắt rưng rưng, bây h tôi mới nhận ra câu nói lúc ở sân bay của dì và đã lâu lắm r` tôi k liên lạc cho dì.
- Alo dì đây con, có chuyện j k?
- Tại sao? Tại sao dì giấu con, k cho con bít? – Tôi nấc.
- LA à, con sao đó. – Dì hỏi.
- Lệ Thư là ai tại sao dì k cho con bít? – Tôi hét.
- À..cái đó..nó đã đến tìm con r` sao....nhanh vậy.- dì nói.
- Vậy là dì có quen ng đó à? – Tôi hỏi.
- Ừ, đó chính là ng chị song sinh với con, bị thất lạc từ nhỏ đó.
- K, chẳng có ai là chị của con cả, k ai hết. – Nói r` tôi cúp máy cái rụp.
/21
|